Viết ra nỗi lòng mình cũng là một cách để tự chữa bệnh. Nếu không phải là nhà văn thì ta viết theo dạng nhật ký, bút ký, tùy bút....Nếu là nhà văn thì ta dàn dựng thêm thắt cho thêm phần nghệ thuật để cho hấp dẫn. Viết tùy bút ta có thể tùy theo ý ta mà...viết, nếu ai chán đọc thì ta cũng chả cần, ta viết cho chính ta, cho một người bạn vô hình nào đó, cho cái kẻ đã làm khổ ta hay cho đấng Thiêng Liêng (tùy tôn giáo của ta). Người ta nhận thấy là một người càng thành thật bao nhiêu thì càng hạnh phúc nội tâm bấy nhiêu. Nghĩa là nếu có sự đồng nhất giữa tâm tư và sự bày tỏ ra ngòai càng nhiều thì tâm hồn càng thỏai mái. Nghĩa là nếu bạn thấy khổ thì bạn cứ nói bạn khổ, bạn thấy bạn giận, bạn thù người đó thì bạn cứ viết ra nỗi niềm của bạn. Do nhiều lý do, có khi ta đã không bộc bạch được hết nỗi lòng mình, và như vậy mà niềm đau cứ chất chứa hoài trong tâm, tạo ra một thứ gọi là "nội kết" (nhiều người tin rằng ba cái thứ nội kết này là nguyên nhân cho nhiều chứng bệnh). Viết tùy bút là một cách giải tỏa nội kết nếu thỉnh thoảng ta dừng lại, đọc lại cái mình viết như một kẻ bàng quan, suy nghĩ giải pháp theo lý trí và dùng ý chí để giúp tinh thần mình vững vàng . Cứ viết tới viết lui như vậy, dù cho có làm mọi người chán ngấy (ai khiến họ vào đây đọc làm chi!). Cứ phân tích, soi rọi, thỉnh thoảng bạn nguyền rủa, bạn khóc than, bạn chửi bới theo dòng tâm thức. (Không phải xúi bạn chửi nếu bạn không hề thấy có nhu cầu như vậy nha, nghĩa là tâm tư bạn ra sao thì cứ để tràn ra như thế).
Làm một thời gian đi rồI bạn sẽ thấy cái hiệu nghiệm của nó. Nếu không, bạn đi kiếm tôi mà....vanh tôi ra!
