; người đàn bà;
người đàn bà mỏng manh quằn quại thai sinh
màu mắt đen nhánh
đêm sừng sửng trừng trừng quét trăng xuống đáy
hồn quạnh cô xa vắng âm thanh
người đàn bà khóc cười mếu máo âm thầm rửa giọt ngọc thai nhi thanh khiết
người đàn bà mỏng manh yếu đuối vùng thắng hung thần
cười mệt mỏi buổi sơ khai tiếng khóc la
ngưởng cửa đời
vòng tay ngọt ngào thơ dại ngây ngô
người đàn bà khép cửa mở lòng ôm đại dương
người đàn bà mỏng manh yếu đuối vươn mình khắc chế
dòng thời gian
tuột xuống dòng thời gian
người đàn bà trưởng thành người đàn bà
;
người đàn bà trầm mình thả nắm đấm vô hình
trên cao vẫn lặng thầm mây qua
người đàn bà không quật mở trở về người đàn ông yếu đuối
người đàn bà cầm phiến lòng quạt vào mình tìm từng nét thương
e ấp
người đàn bà vẫn nhớ
người đàn bà trầm giọng không ca hát
người đàn bà tìm xẻ chia phía bên kia người đàn bà
lời dặn dò trôi xuống đáy không
người đàn bà khóc
nhiều người đàn bà khóc
người đàn bà im lặng khô khan mò mẫm dò từng bước chân tìm
người đàn bà áp bóng người đàn bà tôi
trong xa xăm vòng xoay xoáy gần
người đàn bà tôi
;
người đàn bà khởi sự đi
nhặt lượm trầm quẩn quanh trồi nở sinh hoa kết trái
muôn mặt đẹp hương hoa loài đá quý trở mặt
người đàn bà vuốt mặt xoay chong chóng xoay trên dưới xoay nôn mửa
âm thầm xa bàng bạc nỗi kiêu sa
người đàn bà cúi xuống
quỳ khóc thương
người đàn bà khởi sự chùn nhấm nhả đun đút thời gian bằng trái tim đỏ lửa
quặt què trong yêu thương bàn tay nhân từ
con mắt đỏ không khốc ngặt nghèo
người đàn bà đi
tiếng cười thanh thản ngẩng mặt đi
xa xa bóng đàn bà ẩn nhẩn trườn theo liếm mặt đường đen đe dọa
người đàn bà nhặt đá ném
bụi vạt bụi mịt mờ đứa bé câm đứt gân ngần ngật chảy trên tay người đàn bà
người đàn ông quay mặt chối từ
người đàn bà hất mắt vào thinh không quắc đỏ ôm đống bùi nhùi lạnh
người đàn bà bước đi
giòng từng giòng người qua người đàn bà ốm lụi
ôm từng thốc đất đút vào miệng nhai
người đàn bà nhai
người đàn bà nhai
;
;
người đàn bà tẩm mình đêm quằn quại lưỡi trắng nhờn nhợt thắp đèn qua
dưới đáy vực sầm sập rừng người rừng di chuyển
đạp lên đàn bà ào ạt qua sóng vỗ mạn lòng ngất ngất ngây
người đàn bà trối trốn vào rừng tìm gió hú
người bạn đồng hành quần quật bàn tay vào hốc tó kêu la
người đàn bà cười man dại
đêm
trăng chênh chếch trăng trườn mình oằn oại
gió đìu hiu buốt tóc người đàn bà treo ngược trợn mắt quăn quắt đỏ
lòm lỏm thâm sâu đáy vực bén nhọn
thẫm trắng vạt rừng áp mặt trăng no tròn lưng lửng yêu
người đàn bà dắt díu hồn thơ sơ trốn
chạy lên ngành đổ xuống đáy bóng xiu viu trăng ngó cười duyên định mệnh
người đàn bà khóc
người đàn bà vỗ ngực kêu la ngài ngại
trăng lành lạnh ươn ươn
mành ngực ửng trăn trối vỡ mặt
trăng
người đàn bà luồn tay thấp thỏm
người đàn bà lả chảy
dồn dập hơi đầm hơi thở trên môi màn đêm chờ chực trăng đay đáy xuống hồn
mờ nhạt dòng ngông cuồng cuộn cuốn mây xa
người đàn bà xa
người đàn bà xa
;
người đàn bà quay mặt không nhớ
tay nắm
đôi mắt thâm quầng trễ nải những ngày xa xăm đăm đắm vào đêm
người đàn bà hền hệch cười
nắng đổ xuống vai
người đàn bà trốn tránh quay mặt không còn nhớ những
móng tay quào thinh không
người đàn bà cặm cụi đêm đếm ngày không thành qua vùn vụt
chới với đăm đắp ngu đần người đàn bà quay mặt chối từ
lười lĩnh nằm trên chiếc lá khô trôi lung linh dưới nắng ngày
người đàn bà ướt mắt môi đẫm vền vệch loang lỗ
người đàn bà ngày dài thon thả từng ngón tay xuống dòng nước đục
cười
người đàn bà
người đàn bà
;
người đàn bà trói chặt đôi tay
giây thừng quằn quại lượn vòng rắn nằm
cuộn tròn trong hốc chờ
người đàn bà hơ tay dưới nắng cười
lấm tấm
loe ngoe hạt rơi hạt đọng
người đàn bà khoanh tròn dấu vết vẽ lên vách
đá lạnh khô bầm tím không gian
người đàn bà cười
dưới nắng vu vơ
người đàn bà vu vơ
;
người đàn bà
người đàn bà nằm trong góc ngậm tăm đếm thầm
một hai ba bốn năm
năm ngón giơ lên huơ huơ
người đàn bà
người đàn bà không ngửa mặt
người đàn bà cúi mặt
đi đâu đi đâu qua đồi núi xa xăm từng đàn sói hú đêm
trăng chênh chếch
trăng qua triền đồi
trăng vội lên đỉnh
trăng khơi
người đàn bà cục mịch thô sơ bàn tay khô khăm khẳm gọi trăng
trăng
trăng
trăng nằm yên lặng chờ
một hai ba bốn năm
giao bôi
người đàn bà nằm trong góc ngậm tăm đếm trở ngược
năm bốn ba hai một
không còn gì nữa
không còn gì nữa
người đàn bà mím môi nhìn quanh
người đàn bà
người đàn bà cúi mặt
người đàn bà không ngửa mặt
đi đâu đi đâu hỡi trăng
trăng không chờ
trăng đi đâu
trăng đi đâu
người đàn bà cúi mặt
người đàn bà lặng thinh
;
;
người đàn bà loay hoay không có chữ
không có người đàn bà bên cạnh
người đàn bà thiếu thốn
quẩn quanh người đàn bà hối thúc
ngồi xuống loay hoay loay hoay người đàn bà cười
lẩm bẩm không có tôi không có tôi người đàn bà thiếu thốn
người đàn bà trốn
gió ẩn tối tăm không bóng nắng người đàn bà khóc
người đàn bà cúi chịu
người đàn bà thiếu thốn
người đàn bà im lặng
đi qua
gió đi qua ngày đi qua
người đàn bà đứng lạI
;
triền đồi bóng nắng tràn xanh ngát mùi hương - tư lự
người đàn bà ôm chiếc gối đi
chân lấm tấm mùi hương cỏ đồng nộI
xanh ngát
triền đồi bóng nắng xa người đàn bà đứng lại nhìn
trên cao - cồn cào
đôi tay - bối rối
bước chân vội vã xuống
triền đồi
người đàn bà đi - chạy - té lăn xuống đáy
triền đồi im - bóng lặng bóng
người đàn bà ôm gối nằm
mộng mơ
;
họ không nói điều đáng nói
họ quẩn quanh
họ tìm
họ giấu
người đàn bà mặc kệ người đàn bà nằm - đứng - ngồi
vô tư lự
ngày tràn nắng người đàn bà trùm khăn đi tới đi lui
người đàn bà không cần gió
người đàn bà tàn lụi
họ không nói điều muốn nói
họ quẩn quanh
họ yếu đuối
họ không muốn người đàn bà đàn bà
họ loanh quanh
người đàn bà mặc kệ người đàn bà nằm - đứng - ngồi
vô tư lự
ngày phủ gió mưa trong măt người đàn bà
;
người đàn bà ý thức đường đi tới có mưa đá
người đàn bà thu gộp những cánh lá mùa thu dưới gốc đào
người đàn bà quỳ xuống
dập dập đầu đống lá chờ những giọt nóng hổi chát mặn xuống môi
người đàn bà ý thức điều đó
người đàn bà quay mặt một trăm tám độ nhân hai
người đàn bà đi tới
người đàn bà ý thức điều đó và nhẫn nại tự tin
người đàn bà ôm đầy khí lực đi
;
người đàn bà không hề phân biệt
người đàn bà bám chặt vào khung hình đêm
đổ ngày thêm nắng
người đàn bà quệt vào vách đá
thỏi son đỏ từng đường
người đàn bà không thèm phân biệt đếm ngày
bằng thỏi môi son vệt từng vệt vào ngày tháng
người đàn bà trọng vọng nâng cao ảo huyền
người đàn bà lộng lẫy uy nghi trên bãi cát
nắng đổ
người đàn bà không hề phân biệt
người đàn bà háo hức chạy thật nhanh lướt trên bóng sóng
người đàn bà không hề phân biệt
người đàn bà tiến bộ
người đàn bà bám chặt vào khung hình đêm
;
người đàn bà vội vã ngấu nghiến
người đàn bà dốc xuống đời những ngón tay thuôn
ngỡ ngàng
người đàn bà cúi mặt đi qua
dòng sông ngưng chảy
người đàn bà ngập ngừng đếm đá bên sông
người đàn bà lửng thửng người đàn bà giấu giếm tiếng nấc
người đàn bà quay mặt đêm về bên kia phía núi
bên kia phía chân đồi
người đàn bà không thể nào trễ
người đàn bà vội vã ôm con chạy qua sông lên núi
núi bên này không có bóng đêm
người đàn bà ngấu nghiến bàn tay thon năm ngón
ngỡ ngàng
;
người đàn bà cắt da cắt thịt
người đàn bà chối từ
xén từng xén vo tròn xóc méo chôn hiện tại
ném hiện tại vào quá khứ hú gọi
người đàn bà đứng ngồi ăn uống nói năng không hiện tại
người đàn bà đốt
người đàn bà ném ném ném
người đàn bà khuây khuấy gần gụi xa vắng người đàn bà
người đàn bà lộng lẫy xa hoa
người đàn bà không còn hiện tại
người đàn bà ụp mặt vào xa hoa chết ngạt khát
người đàn bà chối từ chôn hiện tại
người đàn bà đạp xác đi qua
khối tinh trong lấp lánh
người đàn bà cắt da cắt thịt chối từ
người đàn bà
;
người đàn bà xuyên tạc đỉnh trí tuệ
người đàn bà không khoan nhượng
người đàn bà chìm trong khối dày dặt bệnh hoạn lọc lừa vụ lợi
người đàn bà choàng áo đi qua người đàn ông
người đàn bà xếch mắt than vãn nảo nùng
rên la bội bạc xảo trá
người đàn bà thô bỉ giả vờ nhờn nhợt bóc vỏ
người đàn bà trinh
ôm khối trắng điểm những đốm màu xanh đỏ tím vàng
người đàn bà nhấn chìm đỉnh trí tuệ
người đàn bà không khoan nhượng đổ u buồn nhâm nhấp giai thừa
người đàn bà người đàn bà trinh