Hì hì... sao lại như cái bong bóng... xì hết hơi hở chị? Sáng nay em viết được một đoạn về YDTT của chị, tuy là không đầy đủ vì vừa viết vừa... canh chừng boss, nhưng cảm giác của em đối với thơ chị là rất thật...
Vì em viết trong word document, nên khi converted vẫn còn một số chữ look... abnormal... hì hì... Bây giờ về nhà, em viết tiếp, nếu vẫn không xong thì... em sẽ tiếp tục ở hãng vào ngày mai...
Hy vọng chị sẽ không trách những dòng chữ còn non nớt của em khi viết về thơ chị... Và, cũng hy vọng chị khi đọc những dòng này thì... cái bong bóng... căng tròn trở lại để tiếp tục bay lên trời cao, tìm hái... thơ về cho em cũng như tất cả những ai đã và đang yêu thích thơ chị!
Em,
Vi
oOo
Đôi Nét Về Tuyển Tập "Yêu Dấu Tan Theo" của chị Sương Mai
Sa’ng nay trời mưa. Mưa nhỏ thôi nhưng cũng đủ để cho mặt đâ’t mơ màng, hi’t thở những nhịp bâng khuâng. Thảm cỏ ươ’t, con đường cũng ươ’t. Tôi vừa la’i xe đi làm, vừa nghĩ đê’n tập thơ tình Yêu Dâ’u Tan Theo của chị Sương Mai mà tôi còn để quên trong hộc tủ của bàn làm việc.
Thật ra là tôi... cô’ tình để quên tập thơ trong hộc tủ để tôi co’ được ca’i cảm gia’c suô’t một ngày tập thơ của chị vẫn luôn gần gũi bên tôi và để tôi không thâ’y cô đơn khi ngôn ngữ thường dùng không phải là tiê’ng mẹ đẻ. Những lu’c rảnh rỗi, tôi lại lâ’y tập thơ của chị ra nhâm nhi, thưởng thư’c. Vâng, tôi thường không chỉ đọc thơ mà thật ra là nhâm nhi, thưởng thư’c thơ và vì thê’ tôi co’ phần ke’n chọn đô’i vơ’i những bài thơ của những ta’c giả quen và không quen, biê’t và không biê’t. Ai lại chẳng muô’n chọn cho mình những mo’n ăn ngon, thi’ch hợp vơ’i khẩu vị; nhiều người đã chẳng gọi thơ văn chi’nh là mo’n ăn tinh thần đo’ sao?! Tôi thi’ch những bài thơ khi đã đọc xong vẫn còn để lại trong tâm hồn tôi một điều gì đo’, tuy là mơ hồ, nhẹ nhàng như sương kho’i nhưng cũng không ke’m phần lãng mạn, suy tư... Từ thơ chị Sương Mai, tôi bă‘t gặp những điều tôi tìm kiê’m. Từ thơ chị Sương Mai, tôi như nhìn thâ’y được chi’nh tôi. Bởi vì, cũng như tôi, chị là người miền Nam, miền đồng bằng sông nươ’c vơ’i những ca’nh cò bay lã bay la, vơ’i tình yêu đơn sơ mộc mạc mà dễ thương, vương vâ’n đê’n lạ lùng... No’i như thê’ nhưng sẽ là một thiê’u xo’t nê’u bạn đọc vội nghĩ thơ chị Sương Mai ke’m đi ca’i phần trâm anh, đài các. Ca’i hay, ca’i đa’ng được ghi nhận ở thơ chị là ti’nh ca’ch đa dạng nhưng cũng thật hài hòa. Chị làm thơ vui ra vui, thơ nhi’ nhảnh ra nhi’ nhảnh, thơ dễ thương ra dễ thương, và, thơ buồn thì quả thật là buồn, buồn đê’n ngẩn ngơ, buồn muô’n kho’c...
Tôi sẽ không làm ca’i chuyện... to ta’t, lơ’n lao như những nhà bình luận thơ văn vẫn thường làm, đo’ là đem thơ chị Sương Mai ra bình luận, phân ti’ch. Tôi chỉ đơn giản ghi xuô’ng những cảm xu’c của tôi khi đọc thơ chị như đang bồi hồi tâm sự vơ’i trang nhật ky’ của riêng mình. Mong rằng, chị sẽ không tra’ch tôi bởi những nghĩ suy non nơ’t, bởi những cảm nhận chưa đủ sâu să‘c và trọn vẹn, nhưng, xin chị hãy tin một điều, rằng: tôi đê’n vơ’i thơ chị bằng cả một tâ’m lòng nâng niu, yêu thích và trân trọng!
Mặc dù không xa lạ đối với thơ chị, tuyển tập Yêu Dấu Tan Theo cũng đem đến cho tôi những bất ngờ đầy thú vị từ nội dung đến hình thức. Phải nói mỗi bài thơ là một bông hoa với nhan sắc và hương thơm riêng. Vì vậy, cho dù đi xuyên suốt hết tập thơ, người đọc sẽ không tìm đâu ra được cái cảm giác... buồn chán và muốn bỏ dở nửa chừng. Trái lại, trong khi cảm giác bâng khuâng, lưu luyến, hay thích thú đối với bài thơ vừa đọc vẫn còn, họ lại cũng có cảm giác rạo rực, muốn khám phá bài thơ kế tiếp khi lật sang trang...
Trăm nghe không bằng một thấy, thì đây, bài thơ mở đầu của tuyển tập Yêu Dấu Tan Theo là bài thơ "Mời"...
"Mở cửa mời nắng vào chơi
Thì thầm với nắng: hãy ngồi xuống đây
Nắng đừng có trốn vào mây
Đừng có mắc cở cau mày làm chi?
Níu tay biểu nắng: đừng đi
Nắm áo giữ lại bởi vì... sợ xa
Nắng đừng có tránh người ta
Nắng ơi, cũng tại chiều qua... nắng tàn
Để hồn tôi mãi miên man
Ngẩn ngơ tìm nắng, mơ màng nhớ nhung
Nắng đừng để mắt tôi rưng
Để tim tôi héo, để lòng tôi đau
Nắng ơi, mời nắng hãy vào
Tôi ra mở cửa đón chào nắng đây
Lòng tôi hoa nở thật đầy
Bởi vì nắng đến cho ngày tôi tươi
Hãy vào đây nhé, nắng ơi!..."
Dễ thương quá phải không? Bài thơ vừa trẻ trung, ngây thơ lại vừa đa sầu, đa cảm và... sâu sắc. Để cho cảm xúc của mình hoàn toàn đi vào trong thơ chị, tôi hình dung tôi là cô bé đang xoè tay đón nắng
"Mở cửa mời nắng vào chơi
Thì thầm với nắng: hãy ngồi xuống đây"
Nhưng rồi sau đó, tôi bỗng dưng biến thành một người đa sầu, đa cảm bởi vì
"Nắng đừng để mắt tôi rưng
Để tim tôi héo, để lòng tôi đau"
Có thực sự cô gái trong thơ vì "chiều qua nắng tàn" mà tâm hồn "mãi miên man" và "mơ màng nhớ nhung" không? Hay vì một lý do khác, một lý do thầm kín, sâu xa nào đó? Một thoáng giận hờn vì người yêu trễ hẹn? Một nỗi chờ mong trong khắc khỏai, lặng thầm? Giả chăng lúc tôi đang đợi... người yêu mà đọc bài thơ này của chị, tôi dám sẽ... khóc lắm, nhưng nếu tôi vừa thức dậy chào đón một ngày mới thì những câu thơ của chị lại sẽ là những nốt nhạc vui
"Nắng ơi, mời nắng hãy vào
Tôi ra mở cửa đón chào nắng đây
Lòng tôi hoa nở thật đầy
Bởi vì nắng đến cho ngày tôi tươi"
Đó là một trong những lý do tại sao tôi nói tôi đọc thơ chị Sương Mai bằng cảm nhận, bằng cảm xúc của chính mình...
(còn tiếp)