Năm 1990, tại Vương quốc Anh, Lý Vân Phượng (còn có tên là Vanya) tham dự cuộc thi MISS LONDON CHINA TOWN UK. Bằng sắc đẹp, sự duyên dáng và một cái đầu thông minh, cô gái sinh năm 1968 tại Hà Nội ấy đã vượt qua hàng trăm cô gái trẻ khác để đoạt vương miện Hoa hậu.
Lúc ấy Phượng bước vào tuổi 22 và đã có bạn trai là một người gốc Malaysia. Sau khi được trao vương miện Hoa hậu, Lý Vân Phượng được ban tổ chức tặng thưởng chuyến du lịch thăm thành phố của nhiều nước, trong đó có Kuala Lumpur, cô nhận ra khí hậu và thời tiết nơi đây giống như Việt Nam, không lạnh lẽo như bên Anh… Sau đám cưới, Vân Phượng đồng ý theo chồng trở về Kuala Lumpur và lấy tên theo họ chồng là Vanya Kok.
Anh ấy làm việc trong một Ngân hàng của Nhật và sau đó làm cho một Ngân hàng tư nhân ở Malaysia. Công việc của chồng ổn định, thu nhập cao. Họ có 2 con và sống thật hạnh phúc trong một căn biệt thự cao cấp sang trọng của quận Tamin Tun Dr. Ismail, Kuala Lumpur.
Những tưởng cuộc sống sẽ êm đẹp trôi. Thế nhưng, chồng Phượng mắc phải căn bệnh hiểm nghèo: ung thư não. Đầu năm 2002, anh ấy đã ra đi bỏ lại 3 mẹ con bơ vơ. Hai đứa trẻ còn bé bỏng, non nớt quá - con gái Kok Ái Vân mới 7 tuổi, con trai Kok Minh Jun mới hơn 2 tuổi.
Phượng chỉ biết sống dựa vào chồng mà không hề bận tâm suy tính gì
Khi ở Anh, Phượng đã theo học khóa Kế toán trường Cao đẳng Kinh Tế, và theo sở thích muốn chăm sóc sắc đẹp, cô cũng đã học và lấy bằng cấp về chăm sóc thẫm mỹ toàn thân ở Thụy Sỹ. Nhưng sang Malaysia, cô chưa sử dụng đến bằng cấp cũng như sự hiểu biết của mình để tạo dựng một nghề nghiệp, bởi vì từ khi lấy chồng, Phượng chỉ biết sống dựa vào chồng mà không hề bận tâm suy tính gì. Nay không còn anh bên cạnh, cô mất thăng bằng vì không có điểm tựa, cô rủ xuống như một cành hoa không có nước, tàn tạ, héo hon…
Gia đình khuyên cô trở về Anh sinh sống để các cháu gần gủi ông bà ngoại. Ở bên Anh, trẻ em đi học sẽ không phải đóng tiền, những người mẹ phải tự nuôi 2 đứa con như cô sẽ được Nhà nước trợ cấp… Thế nhưng, cô rất sợ những ngày tuyết trắng giá lạnh, cô không muốn rời bỏ quê hương của anh, mặc dù anh không còn nữa.
Khi nỗi buồn nguôi ngoai, trách nhiệm làm mẹ buộc cô phải vươn lên, buộc cô phải tự nuôi thân và nuôi con, buộc cô phải giảm bớt 1 trong 2 người giúp việc và thu vén mọi chi tiêu... Cô dự định sẽ phải bán đi căn nhà để làm vốn - hùn với một bác sĩ - mở thẫm mỹ viện…
2.
Nhân dịp sang Kuala Lumpur, một người bạn Việt kiều hẹn sẽ đưa tôi đến thăm “cựu Hoa hậu Việt kiều”. Nhưng Phượng đã đích thân lái xe đến khách sạn đón chúng tôi. Cô bảo: “Ở Kuala Lumpur, hầu hết là đường một chiều, nếu không rành đường, quẹo nhầm một ngả có thể sẽ đi lạc và phải chạy vòng vòng mất nhiều cây số mới trở lại điểm cũ”.
“Ở quê người, nghe được tiếng Việt mình thấy ấm lòng lắm…”. Đó là lý do khiến câu chuyện của chúng tôi như một dòng chảy mạnh mẽ cuốn theo dòng xe qua những con phố.
- Phượng có thể kể lại chuyện đi thi hoa hậu năm 1990 đi. Tên cuộc thi là gì? Nội dung thi phải mặc trang phục gì? Nhờ sắc đẹp mà Phượng đạt vương miện Hoa hậu hay có thêm điều gì khác?
- Năm 1990, em tham gia cuộc thi MISS LONDON CHINA TOWN UK. Có hơn 100 cô gái tham gia cuộc thi. Cuộc thi được được tổ chức hàng năm, mục đích để gây quỹ giúp đỡ và xây nhà cho những người già cô đơn, để họ có chỗ tụ họp, để gặp gỡ bạn bè chia sẻ buồn vui.
Em mong là em sẽ nuôi được hai đứa con trưởng thành
Khi tham gia cuộc thi chúng em lần lượt mặc 5 kiểu trang phục: áo tắm, trang phục hàng ngày, trang phục dự dạ tiệc đặc biệt, trang phục dự party cocktail và trang phục áo dài Trung Quốc. Ngoài ra còn có phần thi ứng xử. Em được hỏi 2 câu. Nhưng đến bây giờ em chỉ còn nhớ một câu hỏi rất buồn cười, nội dung câu hỏi là “nếu em được tự chọn, thì em thích chọn làm đàn ông hay đàn bà trong cuộc đời này?”. Lúc ấy em đã trả lời bằng một câu hỏi lại ông ERIC, người đàn ông đang phỏng vấn em, rằng: “Ông ERIC hãy thử nhìn thật kỹ em đi, và theo ý ông thì ông thấy em làm đàn ông hay đàn bà sẽ tốt hơn?” Và ông ấy đã không biết trả lời em mà chỉ nói ông ấy chịu em thôi! Nhận danh hiệu Hoa hậu MISS LONDON CHINA TOWN UK, em được ban tổ chức cho đi thăm một vòng các nước.
- Phượng được đi đến nước nào? Có tham gia hoạt động xã hội gì không? Điều gì đọng lại trong lòng sau khi nhận được vương miện Hoa hậu?
- Ở Mỹ em được đến tham quan 3 thành phố, ở Canada thăm 3 thành phố, rồi đi Hawaii, Úc, Pháp, Singapore, Hong Kong, MaCao, Malaysia, Taiwan. Em được đến thăm các trại trẻ mồ côi, nơi nuôi người già, người bệnh tật. Em được “lên Đài” (Radio và TV phỏng vấn). Được dự những cuộc CHARITY DINNER và được tham quan nhiều nơi có phong cảnh đẹp. Em cảm thấy rất vui vì em đã may mắn và được dịp đóng góp một phần nhỏ cho những Charity – góp phần giúp họ gây quỹ cho những trẻ em bệnh tật và những người già cô đơn. Em đã gặp nhiều bạn trẻ, em có dịp đi thăm nhiều nước trên thế giới để mở mang, để hiểu biết nhiều về đời sống của bao nhiêu người trên thế giới này, được hiểu biết nhiều về xã hội những nước nước ngoài. Nói chung là em rất hài lòng…
- Phượng có những kỷ niệm sâu sắc nào về Việt Nam? Về nước Anh?
- Em không có nhiều kỷ niệm về Việt Nam vì lúc gia đình ra đi em vẫn còn quá nhỏ. Em chỉ biết là em còn mấy người dì ở Hà nội. Em rất thích ăn nhiều món ăn ở các nước, nhưng thích nhất vẫn là món ăn Việt Nam. Kỷ niệm về nước Anh cũng không bao nhiêu. Em chỉ thấy đời sống bên đó quá đắt đỏ. Thời tiết thì rất chán, vì nó quá lạnh nên không tốt cho sức khỏe của em. Ở bên đó em hay bị phong thấp… Em đã ở đây gần 12 năm rồi, em thấy Kuala Lumpur cũng dễ sống, khí hậu tương tự như Việt Nam.
3.
Trong phòng khách của căn biệt thự trên đường Athinahapan 3, quận Tamin Tun Dr. Ismail, thật ấm cúng và sang trọng không chỉ vì sự rộng rãi thoáng đảng mà còn vì nội thất được trang trí thật nhiều món đồ cổ, tranh vẽ và nhiều món đồ “made in Việt Nam”. Phượng tự giới thiệu một cách cởi mở: “Căn nhà này em đã định bán để làm vốn. Nhưng cuối cùng không bán. Em rất mê đồ cổ, cái rương gỗ này em mua của một cửa hàng đồ cổ, ổ khóa của nó phát ra tiếng nhạc khi tra chìa khóa vào mở - đó là cách chống trộm hữu hiệu của người chủ xưa. Bức tranh kia là do ông ngoại của chồng em vẽ. Ông ấy là một họa sĩ nổi tiếng ở Malay… Em cũng mê đồ đạc của Việt Nam. Mỗi lần sang Việt Nam thăm người thân, em thường “tha” về nhà đủ thứ, từ tấm thảm lót phòng đến vật dụng trang trí…”.
- Ngoài mê đồ cổ và mê hàng hóa Việt Nam, Phượng còn mê gì ở Việt Nam nữa không?
Hai mẹ con
- Mê nấu ăn và mê… ăn. Món Việt thì em thích nhất phở, chả giò, chả cá Lã Vọng... Thích ăn nên phải biết cách làm. Mỗi khi về Việt Nam, ra Hà Nội em vẫn thích ghé quán Lúa Lạ, quán 4 Mùa; ở Sài Gòn em thường đến quán Ngon, quán Nam Kha. Em cũng mê món ăn Ý, Pháp, Hoa nữa. Do đó em học được cách nấu nhiều món ăn. Em biết làm cả món Sashimi của Nhật (món cá sống), em biết cách lóc thịt cá hồi, cá hamichi (một loại cá như cá thu, đuôi vàng, thịt trắng, ăn rất ngon).
- Các con của Phượng thế nào? Chúng có biết nói tiếng Việt không?
- Em đang cho các cháu học tiếng Hoa, tiếng Mã và tiếng Anh. Ông xã em là người Mã gốc Hoa. Vã lại khi rời Việt Nam năm 1970, gia đình em có một thời gian sống ở Trung Quốc. Em biết 5 ngôn ngữ Việt, Anh, Mã, Hoa và tiếng Đức nữa. Đợi con em lớn hơn một chút em sẽ dạy thêm tiếng Việt, vì sợ cho học thêm tiếng Việt ngay bây giờ thì áp lực học nhiều quá.
- Phượng đặt niềm tin nào vào con cái?
- Em mong là em sẽ nuôi được hai đứa con em trưởng thành, khôn ngoan, thông minh, học giỏi, chịu khó và sau này chúng có thể sống tự chủ. Em hy vọng là chúng nó sẽ có tình cảm với gia đình, có hiểu biết về lịch sử của Việt Nam và của Trung Hoa (vì em là người Việt Nam và bố của chúng là người Malay gốc Hoa). Em cũng mong con em sẽ có lòng thương người, nhất là những người kém may mắn. Và nếu chúng nó học được thêm tiếng Việt và tiếng Hoa thì em càng vui.
- Cuộc sống hiện tại của Phượng thế nào?
- Sau khi ông xã mất, em mất thăng bằng vì thiếu một chỗ dựa. Ba mẹ em bên Anh và số người thân bên Mỹ cũng muốn em đưa 2 con sang bên đó. Mọi người áy náy và lo lắng cho em khi em phải sống ở Malay một mình. Nhưng nay đã qua rồi giai đọan lao đao, em rất tự hào vì giờ đây đã có thể tự nuôi nấng các con một cách đàng hoàng.
- Phượng mong muốn điều gì ở tương lai? Có mong muốn có “một bờ vai vững chắc để tựa đầu”?
- Điều đó em nghĩ là do duyên phận, nếu như em có gặp được một người nào đó hợp tính tình thì cũng có thể tiến tới. Còn nếu không có duyên gặp được ai nữa thì sống như thế này cũng chẳng sao.
- Phượng hài lòng với cuộc sống hiện tại?
- Em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Thời tiết ở đây khá tốt, em không còn bị phong thấp nữa. Em thấy thật thoải mái vì đời sống nhẹ nhàng, chậm hơn phương Tây, giá cả không đắt đỏ và không đến nổi khó khăn (stressful). Ở đây bao nhiêu món ăn ngon, bao nhiêu trái cây ngon và rẽ tiền. Người Malaysia lại rất hiền lành. Cuộc sống nơi đây thật thong thả, chị ạ. Ở Malay cũng có nhiều dịp để kiếm tiền để có cuộc sống thoải mái, nếu mà chịu khó. Mới đây, em còn có thể đóng góp cho một Hội từ thiện Úc, đó là tổ chức “Vietnam Autreach”, giúp các trẻ em Việt Nam bị ảnh hưởng chất độc hóa học được mổ, chữa tật sứt môi hỡ hàm ếch… Trong tương lai, em cũng sẽ tiếp tục đóng góp.
- Thông thường, phụ nữ hay yếm thế, bi quan khi có chuyện không may. Phượng tự một mình nuôi 2 con ở xứ lạ mà không có người bạn đời bên cạnh để che chở, không có ba mẹ hay người thân bên cạnh để giúp đỡ, thế mà vẫn tự tin và yêu đời… Phượng có thể chia sẻ một chút về sự lạc quan của mình?
Em mong muốn các chị em phụ nữ hãy tự tin vào bản thân mình
- Chắc là do tính cách của em không giống như phụ nữ Á Đông mà giống như phụ nữ Tây phương nhiều hơn. Khi em định bán nhà này để hùn với một bác sĩ mở thẫm mỹ viện thì gặp một chị bạn người Malay. Nhờ sự giới thiệu của chị ấy, hiện em đang làm một công việc nhàn nhã, có thu nhập tương đối khá, có thể chăm sóc con cái và làm việc nhà. Đó là bán hàng đa cấp cho một hãng Mỹ phẩm cao cấp của Mỹ: Synergy Worldwide.
- Sắp bước vào tuổi 40 mà Phượng vẫn xinh đẹp, trẻ trung. Có thể bật mí bí quyết của mình cho chị em phụ nữ là bạn đọc NVX được không?
- Em nghĩ, là phụ nữ, 10 người thì đã có 9 người muốn mình đẹp. Mỗi người phụ nữ luôn có một sức mạnh tiềm ẩn bên trong, các chị em có thể tự khơi dậy sức mạnh của mình. Em mong muốn các chị em phụ nữ hãy tự tin vào bản thân mình; có thể vừa làm một người vợ, một người mẹ - nhưng lo cho chồng con 90% thời gian thôi, vẫn phải dành 10% thời gian để chăm sóc sắc đẹp và sức khỏe thân thể của mình. Có như vậy các chị mới sống vui vẽ, tự tin. Một người phụ nữ khỏe mạnh và có thể tự lập về kinh tế - không phải dựa dẫm quá vào người chồng - thì mới tự tin trong cuộc sống, sẽ bộc lộ vẻ đẹp từ bên trong ra bên ngoài. Mấy năm qua tuy em không dùng bằng cấp để đi làm nhưng em vẫn sử dụng những kiến thức đã học để tự chăm sóc thẩm mỹ toàn thân, bằng cách theo dõi tất cả những mỹ phẩm mới và sử dụng thử nghiệm. Em chẳng có bí quyết gì đâu. Nhưng nếu như có chị nào quan tâm thì em cũng sẵn sàng chia sẻ. Em cũng đang muốn tìm đối tác trong việc bán hàng Synergy Worldwide. Website của em là
www.dreamlife.mysynergy.net , e-mail của em là
vanyakok@yahoo.com hay là
vanya@mysynergy.net . Các chị hãy liên lạc với em.
- Chúc Phượng ngày càng tự tin, yêu đời và nuôi dạy các cháu trưởng thành như ý nguyện.
- Cám ơn chị nhiều.
Q.L
http://nguoivienxu.vietn...onphuong/2006/04/558521/