Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Khương Hà
Phượng Các
#1 Posted : Friday, April 7, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)


Khương Hà
Phượng Các
#2 Posted : Saturday, April 8, 2006 11:27:35 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Tôi

Biết chẳng thể nào tôi giữ tôi ở lại
Tôi đành thả tôi đi
Cơn gió màu đỏ cuốn về đâu nỗi buồn mật đắng?
Nắng nhả lửa trên cánh đồng trưa vắng
Xác xơ bầm dập luống cày…
Tôi bắt gặp tuổi thơ mình đi hoang
Hai cánh mỏng đậu lại đầu ngọn vông nhìn tổ chim ri chết sững
Những quả trứng màu nhiệm thuở xưa đã vỡ từ trong cổ tích
Nào phải tôi tinh nghịch!
Kìa hai con mắt đỏ chìm trong ao nước
Đau buồn chi tôi?
Tôi đành để tôi bay qua núi qua đồi
Sạt qua những lùm cây tôi thấy mình rỉ máu
Xác tín rằng máu rơi xuống nhưng hoa sẽ không mọc lên
như khi chàng hoàng tử dẫm gai tìm mẹ
Tôi đành tự liếm vết thương mình
Nghe khan giọng một con mắt cất lời than ảo não
Có loài hoa nào tưởng niệm niềm tin?
Ráo hoảnh con mắt kia tôi bất chợt bật cười
Ở nơi tuổi trẻ bắt đầu
tôi vẫn còn mơ đôi hài bảy dặm!
Dẹp một bên tôi với những giấc mơ chỉ để mà chiêm ngắm
Tôi tất tả giục tôi ra đi
Tôi thả tôi trôi vượt thác vượt ghềnh
Theo dòng sông tôi, tôi òa vào biển lớn
Phía những đợt sóng trắng già nua tôi lại gặp mình ở đó
Lạc loài như con hải âu đậu một mình nơi kè đá nhỏ
Tôi lặng lẽ nhìn tôi chăm chăm
Rồi năm năm, mười năm, hai mươi năm…
Tôi chưa kịp nhớ khuôn mặt tôi
đã thấy tôi lại đứng bên thi thể tuổi thơ mình dạo trước
Tôi cần mẫn chôn ngày xưa
Tôi cài hoa trắng nơi ngực
Trong nước mắt tôi gặp lại mình ngầu đục
Có lời kinh nào dành cho bia mộ trơn?
Phượng Các
#3 Posted : Saturday, April 8, 2006 11:28:28 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Miền đông

Ta chạm vào cỏ và sẽ hát, chiều ơi
Trước khi những cơn mưa lũ lượt kéo qua đây gào thét trên đồng ruộng
Bài hát về quê hương sông dài suối rộng
Từ thuở xa xưa nước cuốn nhau về
Cụm lục bình trôi man mác cơn mê
Mà nhan sắc ám ảnh...
Chiều trở biếc
Miền Đông ơi
Nơi những khu rừng cao su bạt ngàn gió thổi
Mỗi mùa thu lá đỏ cả vùng trời
Và những vườn cây trái mê say
Hương dẫn chân qua ngõ dài hun hút
Những ngôi nhà hiền hòa sau hàng dâm bụt
Tiếng võng đưa day dứt trưa nồng...
Miền Đông ơi
Trên cánh đồng hoang vắng chiều nay
Có đàn cò trắng bay về vội vã
Trên núi đồi hiu hắt sương mây
Có đêm tối chần chừ chưa muốn ngả
Đếm thời gian, đếm tháng đếm ngày
Qua trận mưa ồn ào, qua cơn nắng trễ nải
Chưa kịp nhớ niềm vui, chưa kịp quên lo ngại
Thế rồi mai cũng phải đi xa...
Ta chạm vào cỏ và sẽ hát, miền Đông
Cỏ lạnh lắm một chiều ta đứng khóc...
Phượng Các
#4 Posted : Saturday, April 8, 2006 11:29:11 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Dự cảm không ngờ

Cho N.H

Đâu rồi cái cười nửa miệng ?
Đâu rồi ánh nhìn của lửa ?
Bó Salem cắm trong bình xơ xác
Những sợi tóc còn vương lại nằm ủ rũ cuối ngày
Hình dung một cuộc tình phờ phạc
Đã yêu như điên bằng dự cảm không ngờ
Rồi khoảnh khắc vội rời xa - bất chợt
Ở một nơi mặt trời phủ phục dưới chân mùa đông
Bất chợt mưa. Mưa từ đâu chẳng biết
Tự bẫy nhau bằng những phù du của bề mặt ngôn từ
Có thật là lẽ tự nhiên ?
Đã nhún vai rồi
Lại nhíu mày, nhăn mặt
Nước mắt đổ quánh trên bàn như sáp nến...
Đâu đó tiếng chuông nhà thờ ngân lên
Đâu đó phố núi châm đèn
Huyễn hoặc nhau về một ngày bình thản
Cố không lý giải điều gì
Biết thế nào là “ngắn ngủi” và “đầy đủ”?
Bó Salem trên bàn tím lạnh
Phố lặng lờ mưa bay...
Quán tình nhân
Người giờ chẳng còn ở đó
Mình ta đau bởi dự cảm không ngờ

Phượng Các
#5 Posted : Saturday, April 8, 2006 11:29:56 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Gió qua đồi vẫn hát

Chẳng biết mùa đông đã trôi qua như thế nào
Những hội chợ phù hoa đã tàn như thế nào
Em từ chối sự mời mọc của mù sương lẫn ấm nắng
Lang thang trong khu vườn của chúng mình
Nơi những đám rêu còn in dấu giày của anh
Những gốc cây còn hằn vết bàn tay anh vun
Em lang thang trong căn nhà của chúng mình
Thắp lên từng ngọn nến
Lẩm nhẩm vài câu vu vơ
Im dreaming of a white Christmas…
Chẳng có thiên sứ nào về hát đêm nay
Oh Holy Night…
Những ngón tay run rẩy chạm vào từng sợi dây đàn
Ngân lên lời rét buốt
Em muốn giấu tiếng hát vào một cõi thẳm sâu để được bình yên quỳ bên vết thương mình
Tỉnh táo và nghĩ về anh
Về những gì đã một lần hạnh ngộ và mãi mãi trượt khỏi quỹ đạo buồn tẻ của thời gian
Đã bay về thế giới khác
Như anh
Có lẽ đã “cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác” (*)
Và mặc “chiếc áo em chưa từng thấy bao giờ”
Châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài
Khói chảy tràn lơ đãng
Lạnh như sương và buồn như sông…
Mùa đông
Gió rít ngoài cửa kính
Những thanh âm khô khốc va vào nhau lập cập
Em mâu thuẫn trong sự cầm tù bởi chính mình
Những khao khát cũng vấp vào nhau ngã nhoài
Chúng nhìn em trách móc
Khẽ vươn tay đốt lò
Lửa bùng lên vĩnh cửu
Phía ngoài kia
Gió qua đồi vẫn hát
Biết đêm nay
Sông có qua đời ?

(*) Thơ Nguyễn Khoa Điềm
Phượng Các
#6 Posted : Saturday, April 8, 2006 11:30:38 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Ngày nhớ

Có một thiên đường ở tận xa xôi
Con chim mang giấc mơ hồn nhiên một thời
háo hức bay đi
tìm hoài chẳng thấy
Đành rệu rã quay về gục đầu nơi gạc tổ…


Ngày nhớ anh
Nắng hoang hoải nụ cười thiên sứ
Tôi cất tiếng hời ru chiếc lá buổi chiều
Vệt khói cuối ngày ai đốt
Vẽ vào hư không khuôn mặt của lãng quên…
Tôi vẽ vào đời mình một cành giấu tên
Một cành cho ấu thơ
Một cành cho cha mẹ
Một cành đầy hoa
Một cành trơ trụi lá
Và một cành khúc khuỷu những lo toan
Cành cuối cùng gầy như ngón tay anh
Tôi run rẩy chạm vào thân thuộc
Xưa
Ngày xưa...
Nghe sâu thẳm tim mình nhói buốt
Dường như ai đó chờ tôi phía thiên đường?
Lạc trong cơn mê sảng
Tôi gọi người khản giọng
Chỉ bãi hoang cất lời đồng vọng :
“…ở đâu? ... ở đâu?... ở đâu?...”
Mặt trời cúi nhìn tôi lo âu
Gió vi vút thốc tung vòm lá
Làm sao tìm?
Làm sao tin?
Đã tuyệt dấu những hồi quang quá khứ…
Chiều nay
Ngớ ngẩn cuộn mình vào nỗi nhớ
Tôi ngồi ru chiếc lá bay
Hát rằng :
"Muối chua, chanh mặn, đường cay
Nhánh gừng thì đắng từ ngày xa nhau…"
Phượng Các
#7 Posted : Saturday, April 8, 2006 11:31:23 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Cây bàng bên dòng sông Đồng Nai

Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai
Đã viết bao nhiêu lá thư tình
Gửi xuống lòng sông
Chờ đợi?
Con nước cứ cuốn trôi mất niềm hy vọng
Mong manh - như tình yêu của em.
Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai
Đã khóc bao nhiêu giọt nước mắt?
(Nỗi đau thật ra có hình hài)
Mỗi trái bàng rơi là mỗi lần se thắt
Sông vẫn vô tâm nhận chìm tất cả
Và im lặng - như anh.
Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai
Mải miết dang rộng vòng tay
Rợp mát khúc sông này
Để nhận về chút hững hờ gió thổi
Chút hững hờ đủ làm run rẩy
Đủ làm trái tim đau
Em vẫn hiểu từ lâu
Chỉ biết dang tay thì làm sao giữ nổi
Khi tình yêu cần ích kỷ cho mình!
Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai
Mặc mùa hạ ghim nghìn mũi tên mưa
Mặc mùa thu những lá thư vàng úa
Giọt nước mắt theo mùa đông cằn cỗi
Vẫn âm thầm khắc khoải
Nuôi dưỡng ngọn lửa xanh
Đợi mùa xuân để bừng cháy trên cành
Như tình yêu em dành cho anh
Đâu chỉ vài ngày...
Anh có biết cây bàng yêu dòng sông Đồng Nai?
Mà dòng sông cứ xuôi về biển cả
Không hiểu nổi một điều nghiệt ngã :
Phía xa khơi sẽ tan mất chính mình.

Phượng Các
#8 Posted : Saturday, April 8, 2006 11:31:59 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Thụy du

Trượt qua những đồi dốc nhấp nhô
Đường nhuộm trăng
trơn lì
hay đá sỏi
cũng không ngăn nổi em và anh lao về miền ngược gió
Ôi cơn gió từ thuở hồng hoang còn lang thang mãi trên cánh đồng đêm lạnh
Múa vi vu vọng tưởng trùng khơi...
Anh
Ngửa bàn tay
Sấp bàn tay
Trốn tìm rồi chạy đuổi
Tay lại tìm nắm lấy bàn tay
Em tin vào huyền thoại về một tình yêu mạnh mẽ dang đôi cánh bay thẳng vào bão lốc
bất chấp những sợi dây cương ghì chặt mình
bất chấp những vết thương không lành nổi
Em và anh
Mắt trong mắt nồng nàn như lửa
Thách thức cả bóng đêm lẫn mặt trời!
Lướt theo điệu buồn của cỏ
Gió mê mải ru thời gian bằng dư âm ngày cũ
Xin anh giữ chặt vai em
cùng quay những vòng xoay chóng mặt
Thảo nguyên rỉ máu từ những hố sâu rền rĩ đòi trở lại là hoang mạc
Quằn quại nỗi đau tìm về khởi thủy
Một vòng xoay
Hai vòng xoay
Vũ trụ sinh sôi từ những vòng xoay đơn giản nhất
Từ xưa và rất xưa…
Hỡi cơn gió mấy ngàn năm vọng tưởng sóng cồn
Xin gài vào đêm những giấc mơ tình yêu nồng nàn môi ngọt
Em và anh
Say đắm tìm, say đắm yêu, say đắm tin
Say đắm điệu múa thảo nguyên mộng mị đường về
Một khuya nào bão rớt
Hạnh phúc đổ ngược lên trời triệu triệu vì sao.
Phượng Các
#9 Posted : Saturday, April 8, 2006 11:32:35 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Vô lý

Thật đáng chán những con chim hiền lành bay đi lúc rạng sáng và bay về tổ lúc cuối ngày
Hót mãi một khúc nhạc đơn điệu
Thật đáng chán những bình minh rực rỡ tinh mơ và mặt trời lộng lẫy buổi chiều
Và trăng thì cứ tròn như quả trứng!
Ước gì ngày chỉ có những buổi sáng âm u, những sớm sương mù
Những hoàng hôn chập choạng
nâu xỉn và cũ kỹ
Chỉ có tiếng cú rúc giữa khuya vắng từ rừng hoang tĩnh mịch
Hay tiếng rơi vỗ cánh lao thẳng xuống
- từ tháp chuông nhà thờ -
sạt đất.
Và bầu trời chỉ nên trăng khuyết
Những ngôi sao chỉ nên được thấy ở hoang mạc mênh mông
Mưa chỉ nên rớt xuống những cánh đồng
Gió đừng bay tới nơi không núi đồi, cây cỏ
Biển sẽ lâu già nếu thôi sóng vỗ
Suối đừng ra sông, suối ngược về nguồn
Con dế âu sầu thôi đừng ngủ muộn
Máu đừng chảy mà hóa thạch con tim
Còn anh, anh cứ việc đi tìm
Sau trận bão em rối tung sợi khóc sợi cười
và ẩn mình vào kim tuyến đỏ
Anh chẳng tìm thấy em đâu giữa đám chỉ màu sặc sỡ
Chẳng tìm thấy em đâu, em trốn vào hơi thở
Em tìm cách trú ngụ trong nỗi buồn của anh
Dằn vặt anh về những điều đổ vỡ
Và ám ảnh anh về những sự ra đi...
Anh cứ việc làm ra vẻ chẳng hiểu gì
Cứ việc tìm nắng trong mưa, tìm mưa trong nắng
Em giấu mình trong đám mây xám xịt nặng nề
Nhất định không buông mình rơi xuống!
Rồi mùa xuân qua sẽ chẳng tới mùa hè
Lá xanh mãi giữa mùa thu vội vã
Chồi non cứ nảy giữa mùa đông giá
Năm đếm ngược từng ngày...
Anh có bực mình và nổi giận với em không?
Em vô lý trong từng suy nghĩ
Thôi đừng nghe và tin vào những điều hoang tưởng...
Mặc kệ em đi!

Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.