Bó hồng dễ ghét
Sinh nhật năm nàng 17 tuổi. Đang cười nói ồn ào vui vẻ trong nhà. Chàng ngập ngừng ôm bó hoa hồng đứng lặng thinh trước cửa hồi nào, cả đám bạn gái nàng nhốn nháo
_ Ai vậy, ai mà lãng mạn như Romeo vậy ? à, nhỏ này có bồ mà dấu không khai báo ta ơi
Đỏ mặt, lúng túng, ai mà biết lại gan như vậy ! vài lần xe hỏng, sáng thì băng qua đường là có trạm xe bus, nhưng buổi trưa muốn đến bến xe lam, phải băng qua Lăng Ông, gần trường Nam Hồ Ngọc Cẩn mói có, vì tuyến xe bus khi về lại chạy đường khác không qua nhà, học tiết thứ năm 12.30 mới tan, đói rã ruột, lại đi bộ cũng khá xa đấy chứ
Hình như vài lần chàng có lẽo đẽo đi theo, lạ nhỉ khi đi bằng Honda dame, thì chạy theo bằng Honda 67, chỉ chạy theo sau lưng, không bao giờ qua mặt, không bao giờ nói gì cả .... còn đi bộ thì chiếc 67 cũng quăng đâu mất để đi bộ theo vậy cà?
Nàng liếc mắt nhìn, chàng mỉm cười. Nàng bĩu môi , chàng sượng sùng
_ Thứ ốm nhách, cao lều khều như cây sậy, mà làm phách
Ôi trời ! tò tò đi theo người ta để mắng nhiếc người ta vậy ư? Nàng tức giận
_ Cây sậy biết suy nghĩ, chứ không rỗng tuếch như cái ống đu đủ
Nàng sải bước nhanh hơn, may quá bến xe đây rồi, nàng thoăn thoắt trèo vào xe, ngồi ngoảnh mặt sang phía khác .....
Vậy mà, vậy mà .... bây giờ bộ mặt đỏ bừng như con gái, tay chân lính quýnh, ôm bó hồng nín lặng hoài, đứng chết trân ở cửa nhà nàng. Thóang tội nghiệp, nàng bước về hướng cửa, chàng trao bó hồng , nàng nhận bó hồng từ trong vô thức, cả hai chẳng ai nói câu nào
Nàng quay vào, chàng quay lại trèo lên xe, tiếng máy nổ đã tháo ống hãm thanh của chiếc 67 ầm ĩ át mất tiếng huýt gió của chàng, nàng nhăn mặt vì điếc tai
_ Đúng là thấy ghét, thật bực mình ....
Nhưng bó hồng mới tươi và đẹp làm sao !
Tùy Anh