Mùa hè Fairport
Đã bước vào mùa ha, cây rất xanh và hoa rất tươi nhưng tiết trời chẳng ấm chút nào so với tôi. Người ta mặc short với áo hai dây, hoặc váy ngắn đi nhởn nhơ, còn tôi vẫn cứ co ro trong quần jean và áo thun tay dài cổ lọ. Ấy là bây giờ đã quen vời khí hậu lạnh của Fairport, NY, chứ trước đây tôi còn mặc cả chiếc áo bông dầy cộm của mùa đông vào mùa hè, khiến bé Cam cứ cười khi nhìn tôi trùm chít kín mít mỗi lúc đi ra ngoài
Thật ra người ta phong phanh được vì người ta ngồi vào xe, trong xe kín cửa lại có sưởi, còn tôi thì đi bộ. Từ nhà đến thư viện cũng xa chứ có gần đâu, nhưng tôi thích khí trời và thích đi bộ, thỉnh thoảng cao hứng bé Cam đi với tôi nhưng lúc quay về lại diện thoại bắt Bố ra đón, tôi đành vào xe cùng về chứ chẳng lẽ có xe và lời mời mọc của hai Bố Con mà tôi cứ cương quyết đi bộ một mình?
Hình như Fairport, New York chỉ có khoảng năm mươi ngày là mùa hè, và khi đã thực sự vào mùa hè, NY cũng nóng lắm, nhà ở NY làm cho mùa đông, rất kín để chống lạnh, nên mùa hè dù chỉ rất ngắn ngày mà không có máy lạnh thì trong nhà chẳng khác gì lò nướng. Lúc đó quanh những bờ hồ chật nghẹt là người, chẳng phải bãi biển nhưng người ta dù có quần áo tắm hay chỉ quần áo ngắn nhất là những gia đình có trẻ con cũng cứ lội xuống nước cho mát.
Bé Cam lôi ông ta và tôi "Bơi với con đi Bố Mẹ" Tôi liếc mắt nhìn ông ta, ông ta hất hàm "Me xuống nước với con, Bố ở đây hút thuốc" Tôi ngập ngừng, vì quần jean mà có xắn thì cũng chẳng qua được đầu gối, rồi sẽ bị ướt quần thôi! nhưng để trông chừng bé Cam, tôi theo con bé xuống nước. Rồi chẳng riêng gì con bé, cả tôi cũng cứ nghển cổ nhìn lên bờ tìm ông ta... cho dù ông ta có xuống nước thì tôi mới là người phải lo bảo vệ, vì ông ta không biết bơi
Fairport, nơi tôi ở là một town nhỏ với những con đường vòng vèo lên lên xuống xuống theo những ngọn đồi giống cảnh Đà Lạt của VN nên phần lớn ở đây là dân Mỹ trắng sinh sống, vì ở đâu thì trên khắp nước Mỹ, tiện nghi vật chất, điều kiện vệ sinh, y tế, nhà cưả, trường học, nơi công cộng, hệ thống hành chánh, market hay tất cả shop trong Mall.... cũng tương đối đầy đủ như nhau, nên chọn sống nơi thanh tịnh nhưng không thiếu mọi tiện nghi phục vụ cuộc sống có lẽ là cách sống của người ổn định vật chất (?) không muốn bị làm phiền
Không gian tĩnh mịch, nhuốm một chút quê mùa của Fairport khiến tôi rất thích nhưng tôi vẫn thấy lạc lõng làm sao ấy, mỗi khi bé Cam đi học, ông ấy đi làm, còn lại mình tôi trong căn nhà rộng, vắng lặng, xa xa mới có một nhà hàng xóm. nhìn cứ như nhà búp bê, mà vào hẳn bên trong mới thấy cũng rộng. Ở Fairport rất ít người Việt, hay tại ông ta chọn khu vực vắng người Việt? bởi vậy ngoài gia đình, tôi chẳng có dịp nói chuyện với ai bằng tiếng Việt. Có lần tôi buột miệng nói với ông ta "ở đây mà vợ chồng bỏ nhau thì buồn và cô đơn lắm!" ông ta chỉ nhếch miệng cười.
Tôi nhớ những buổi chiều mùa hè ấm áp thật hiếm hoi của Fairport, ông ta đã cố gắng đi dạo bộ với tôi quanh quanh những con đường gần nhà, rồi con đường dẫn ra thư viện... tôi chỉ cho ông ta thấy cây hoa sứ màu trắng ngay góc quẹo, rồi những hòn đá cuôi màu xanh bích chen với đá cuôi màu trắng ngà ngay dưới con lạch nhỏ, trước khi băng qua đường rầy xe lưả, nơi ông ta đã sống bao nhiêu năm trước tôi mà ông ta lại chưa bao giờ nhìn thấy.
Rồi phải qua cây câu sắt bắc ngang sông, mỗi lần có tàu du lịch chui qua (phải mua vé, tàu sẽ đi vòng vèo theo những khúc quanh của sông rồi quay về điểm xuất phát) du khách một số là khách du lịch từ nơi khác đến, nhưng phần lớn là những cư dân của Fairport muốn tìm chút gió mang hơi nước của dòng sông quê họ, sau chuyến du hành, hành khách kéo nhau lên bờ vào quán kem mua mỗi người một cây, rồi ngồi quanh bờ sông vừa trò chuyện vừ nhâm nhi.
Dường như người dân ở đây, không thích ăn kem cốc, kem ly như ngưới Việt mình khi ra bến Bạch Đằng hóng gió hoặc ngồi ở quán kem Bạch đằng phố Lê Lơị nhìn ông đi qua bà đi lại... họ thích dùng lươĩ như cây cọ vẽ để ăn kem, cong lưỡi kéo những đường kem quyện vào nhau dù chỉ hai màu, màu kem cua vanila và màu nâu của chocolate thành đường xoắn ốc rất ngộ nghĩnh mà ngày còn bé dù cũng ưa ăn kem, tôi chẳng thể làm được
Men xuống sát mép lạch, tôi tháo giầy định thọc chân xuống nước, ông ta ngăn lại "đừng, nước đóng băng cả năm, hơn một tháng mùa hè chỉ làm tuyết tan nhưng nước không thể ấm được, rất buốt chân, em sẽ bị cảm lạnh!".... điều này ông ta đúng, vì ông ta đã sống ở Mỹ 30 năm... ông ta đưa tay cho tôi vịn để đi lên
Tôi lại nhớ tới hồi mới quen nhau, rồi yêu nhau cũng vậy, ông ta tòan rủ tôi đi bộ, sau đó uống nước dừa, đơn giản vì cả hai còn đi học, ít tiền chẳng biết đi đâu chơi, đi bộ là cách được ở bên cạnh nhau nhiều thời gian mà không tốn kém
Đêm đó tôi không lạnh, mà thấy vui và rất dễ chịu vì được vận động ngoài trời, đáng lẽ tôi ngủ rất ngon nếu ông ta đừng rên ư ử vì lạnh. Tôi lo quá mở thêm máy sưởi, nhưng ông ta ngăn lại "đừng mở máy sưởi quá nóng, sẽ bị chảy máu mũi" tôi đành lấy dầu xoa bóp, làm ông ta ấm lên và tự nhủ "thôi, từ nay đi một mình vậy, chẳng bao giờ dám rủ ông ta quay về thời thơ mộng, xông pha sương gió với mình nữa"
Tùy Anh