Đợi chờ
Còn không đến sáu mươi phút nữa đồng hồ sẽ điểm mười hai tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc có tiếng trầm như nốt nhạc đại hồ cầm ru giấc ngủ vang vang trong không gian tĩnh mịch.
Một năm trôi qua, nhẹ như chiếc lá cuối cùng vừa rời khỏi nhành cây, bên khung cửa trước nhà chiều nay.
Buông tay thả mọi ưu phiền quên đi chiến tranh gây tang tóc vài góc thế giới, quên đi một lãnh tụ vừa bị treo cổ vì độc tài, một lãnh tụ khác qua đời đang được dân chúng thương khóc tuyên dương. Nơi nào đó người ta đang vui, nơi nào đó người ta đang buồn, nơi nào đó... và nơi góc này tôi ngồi viết vẩn vơ.
Đôi khi muốn quên hết chỉ thảnh thơi trôi theo giòng đời vì cuối cùng điểm chấm dứt là một chấm hết, còn chăng chỉ sự nuối tiếc của người thương yêu tồn tại. Sự thương yêu nhung nhớ có tồn tại cũng chẳng lâu dài chi lắm, đôi khi hồn chưa lìa khỏi xác nó đã bốc hơi bay mất.
Tại sao lại không nhỉ, quên hết và nở nụ cười, mặc kệ trái đất đang nóng, những tảng băng bắc cực đang tan, luồng khí quyển bị hở, con người bớt thương yêu nhau, điều tử tế nhân bản đang là món hàng khan hiếm.
Chào đón năm mới - bình an giấc ngủ người yêu - tha thứ kẻ ghét - nhớ bạn bè quen. Mong tốt lành đến cùng mọi người trong năm mới.
Chúc mừng năm mới lòng ta.