Tường thuật bởi HoaVoThuong:Chúng tôi đi tìm nhà của một bé gái người Chăm, đứa bé thứ hai trong danh sách. Do chị Sang không nhớ rõ con hẻm dẫn vô nhà bé, chúng tôi đã phải quanh quẩn hết một lúc lâu trong mấy con hẻm chằng chịt như bàn cờ ấy. Thật may, cuối cùng cũng tìm đến được căn nhà sàn trên kinh Xáng của gia đình bé Saphinah, sinh năm 1995, học lớp 5 trường Nguyễn Trực. Saphinah còn một em trai sinh năm 1997, có cái tên thật dài và khó nhớ Muhamach Apthun Roni, Roni đang học lớp 3 cùng trường với chị. Cả nhà bé Saphinah đang sống tại địa chỉ 450C/ 28 Dương Bá Trạc P1, Q8.
Anh Issamaêl, cha của Saphinah, vốn là thợ sơn, nhưng do công việc khá thất thường, lúc có lúc không nên anh chủ yếu theo giúp vợ anh, chị Nguyễn Thị Hòa, đi bán dạo các đồ nhà bếp bằng nhựa như thau, rỗ, ca múc nước… Hoa hỏi chị có chỗ ngồi cố định để bán không, chị nói “Dạ, không có đâu cô, cứ chất hết mấy thứ này lên chiếc xe đẩy cút kít ngoài kia rồi đi bán dạo vòng vòng quanh mấy con đường” Nghe nói, trước đây chị cũng được Viện Điều dưỡng Q8 cho phép ngồi trước cổng để bán cho đỡ cực, vã lại gần bệnh viện thì người ta cũng hay cần mua sắm mấy thứ này, giờ thì không được ngồi nữa, chắc để cho gọn gàng lòng lề đường hay chi chi đó nên mấy người bán đồ dạo như chị hay bị mấy ổng đuổi chạy lắm. Hỏi thử tiền lời lãi ra sao, chị nói cứ bán được 100.000 đ thì chị kiếm lời khoảng 3.000 – 5.000 đ. Chắc là chị phải đi rạc cả cẳng mới bán được 100.000 đ/ngày. Để hoa tính thử cho các AC nghe nha : 1 cái ca nhựa múc nước trung trung có dung tích khoảng 750 ml có giá khỏang 3.000 đ, có nghĩa, chị phải bán hơn 30 cái như vậy mới mong kiếm được ít nhất 3.000 đ tiền lời, mà cũng chỉ được gói ghém ăn xài trong số tiền lời này mới mong không bị thâm thủng vốn; thử nghĩ, mấy cái thứ đồ nhựa này xài tới mấy tháng, có khi cả năm mới sắm cái khác, như vậy có nghĩa là con đường chị đi bán mỗi ngày cần phải dài hơn, xa hơn. Chị nói “ Nhiều khi bị bịnh cũng không dám nghỉ bán dù chỉ một buổi” , cũng dễ hiểu thôi vì chị còn có biết bao nhiêu thứ tiền cần phải lo : tiền thuê căn nhà sàn bé tí đó là 300.000 đ/tháng, tiền ăn cho 4 con người với 2 đứa bé đang tuổi ăn tuổi lớn, tiền học cho hai đứa nhỏ, còn may là 2 bé nhà chị được xét giảm tiền học phí do nghèo và là người Chăm, vậy mà cũng phải đóng hơn 100.000 đ vào đầu năm học cho mỗi bé rồi. Chị cứ lao lực ráng sức thế này thì chuyện bệnh hoạn là chuyện không thể tránh khỏi. Chị cho biết, nếu cuộc sống khó khăn quá, chắc sang năm chị phải cho con bé Saphinah nghỉ học, hoa chẳng biết nói gì ngoài mấy lời động viên anh chị ấy ráng cho con bé đi học tiếp đi vì Saphinah học rất giỏi, xem sổ liên lạc hoa thấy điểm số của bé khá cao. Mong sao anh chị ấy bền lòng cho con bé học tiếp, nếu không, ra đời với vốn từ vựng chỉ mới đến lớp 5, con bé sẽ chịu nhiều thiệt thòi lắm. Hai người phụ nữ hoa vừa gặp chiều nay sao mà cực khổ quá, cũng chỉ vì hai chữ “thương yêu”mà thôi, chính hai chữ dành cho chồng, cho con này mà các chị đã hết lòng chịu thương, chịu khó, không ngại khổ cực quên cả bản thân mình.
Hình ảnh và chú thích bởi anh Ba:Em Saphinah rất vui tính, dễ thương, cởi mở và rất lanh lợi. Khi tôi hỏi điểm, ba em bảo đưa mấy điểm mười cho thầy coi đi con, em lấy vở ra trình. Hóa ra em giỏi toán hơn văn, chữ viết rất đẹp :
Em Saphinah :
Em Roni. Cái tên của em khó nhớ thật, tôi chỉ nhớ cái tên gọi, Rô-ni :
Một điều đáng nói là hai chị em rất thương nhau và quấn quít bên nhau. Thằng bé rất liếng khỉ, coi bộ cũng chăm học như chị mình :
hai chị em Sophinah và Roni: