Tường thuật bởi chị HoaVoThuong:Theo con đường cũ dẫn qua cầu chữ Y , chúng tôi hướng về nhà của bé gái Huỳnh Hồ Trúc Linh, sinh năm 1999, học lớp 1 trường Nguyễn Trực, bé Linh đang sống tại căn nhà số 450/9 Dương Bá Trạc Q8 cùng với cha mẹ và hai em trai.
Hai em của Trúc Linh, bé Hồ Hoài Linh, sinh năm 2003 và bé Huỳnh Hồ Khánh Linh, sinh năm 2001. Cha của các bé Linh, anh Huỳnh Anh Kiệt, sinh năm 1974, trước đây anh có nghề sửa xe, nhưng do mắc bệnh động kinh cần phải có thuốc uống mỗi ngày nên sức khỏe đến nay đã sa sút nhiều, không xin việc được, giờ anh chủ yếu quanh quẩn ở nhà để chăm sóc bé Khánh Linh, một bé trai bị chứng bại não. Lúc chúng tôi tìm đến nhà, chỉ có anh Kiệt và hai bé trai, con bé Trúc Linh được chị hàng xóm tốt bụng nhờ người đi tìm về, hỏi han anh Kiệt một lúc thì con bé về tới . Còn vợ anh, chị Mai, sinh năm 1973, đang đi bán dạo nghêu, sò , ốc, hến… ở quanh quẩn đâu đó để kiếm 10.000đ – 15.000 đ/ ngày. Với số tiền kiếm được này chị phải lo tiền ăn cho 5 con người, tiền học cho bé Trúc Linh, tiền thuốc cho anh Kiệt và Khánh Linh. Hoa thật không thể hình dung được chị Mai làm cách nào để xoay sở mọi việc với bằng ấy số tiền..
Hình ảnh và chú thích bởi anh Ba:- Nhà của anh Kiệt, nếu chỗ này được gọi là nhà, là một căn phòng rộng chưa đến 9 thuớc vuông. Vẫn không có chiếc ghế nào để ngồi. Trong khi chờ chị hàng xóm đi tìm em Trúc Linh về, tôi có chụp hình em Khánh Linh là anh lớn, bị bại não đang nằm nhìn tôi bằng cặp mắt vô cảm. Nó vẫn mang đủ hai họ cha và mẹ, còn em nó, thằng Hồ Hòai Linh lại mang họ mẹ. Đơn giản vì có một cái luật mới ra trong năm 2003, quy định cặp vợ chồng nào không có giấy đăng ký kết hôn ( hôn thú ) , con sinh ra không được mang họ cha, buộc phải mang họ mẹ !.
Hình hai anh em Khánh Linh và Hòai Linh :
Tò mò, tôi nhìn lên đầu gường, một cái cặp sứt quai xách và một con búp bê, chắc là của em Trúc Linh :
Thử giở cặp của nó ra, tôi thấy cuốn vở tập viết của em. Điểm ghi là 6 :
Con bé Trúc Linh về. Chỉ nhìn nó, tôi hiểu ngay cái tuổi thơ khốn khổ mà nó mang trên vai. Một nét mặt cứng ngắc, không một nụ cười. Nó ngồi viết bài trên chiếc gường, vừa là chỗ ngủ, vừa là chỗ học bài, có lẽ cũng là nơi để ngồi ăn cơm hằng ngày :
Làm sao cho nó cười thật tươi mỗi khi gặp chúng tôi hay bất cứ ai khác đây ?. Điều này luôn ám ảnh tôi trên đường về...