Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

CỘI NGUỒN CỦA MỘT NGƯỜI MỸ
MM_Ngoc
#1 Posted : Thursday, September 8, 2005 4:00:00 PM(UTC)
MM_Ngoc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 317
Points: 0

Tôi là DV ( một cái tên Mỹ được viết tắt xin không nói ra ) tôi lớn lên ở Việt Nam ,Nơi đó Mẹ của tôi đã sinh ra tôi ,nuôi tôi khôn lớn. Từ nhỏ xíu tôi đã được biết thế nào là sự khổ đau của mẹ ,đã được biết thế nào là nỗi vất vả ,gian truân để vượt qua được những năm cơ hàn của cả gia đình tôi trên vùng kinh tế mớI . Đã được biết thế nào là sự khinh rẻ của ngườI đời khi nhìn những đứa trẻ lai như tôi.... Nhưng tôi vẫn cứ lớn lên ,vẫn cứ là tình yêu của mẹ ,của mọi ngườI trong gia đình .
Tôi là con út nên Mẹ yêu tôi lắm . Còn tôi vừa đi học vừa lo giúp mẹ những việc có thể giúp mẹ . Nhưng dĩ nhiên tôi cũng làm mẹ đau lòng không kém những gi tôi đã làm cho mẹ . Gia đình tôi nghèo lắm ,luôn luôn cơm không đù ăn , áo không đủ măc .tôi lại không thể mặc những cái áo mà anh tôi để lại vì tôi lớn nhanh hơn cả bạn bè cùng lứa tuổi ,nên mẹ đành may riêng cho tôi những cái áo của tôi , đó là điều tôi rất thương mẹ ,vì như vậy càng làm mẹ thêm vất vả vì tôi .
Quê tôi ở Biên Hòa ( thuộc tỉnh Đồng Nai bây giờ ) cách thành phố Sài Gòn có 30 km thôi ,nhưng tôi chưa hề được lên thành phố ,vì nhà tôi nghèo lắm ,vì tôi và gia đình phải sống ở vùng kinh tế mới ,tôi không có điều kiện để được vui chơi như mọi đứa trẻ khác ,Tôi rất mong có một ngày tôi sẽ đến thăm Sài Gòn ,nhưng ngày đó chưa tới .
Năm 20 tuổi mẹ tôi quyết định tìm lại người cha cho tôi ,để tôi có được cơ hội vươn lên với xã hội . ( vì khi tôi vừa lọt lòng thì cha tôi được lênh về nuớc ,hết hạn nghia vụ của người công dân Mỹ ) Mẹ tôi đã nhờ nhiều người tìm kiếm cha tôi theo tên tuồi và số lính . Người ta đã tìm thấy cha của tôi ,nhưng tìm thấy trên tấm bia mộ ,vì cha tôi đã qua đời cách đó hai năm . Thế là tôi hết hy vọng gặp mặt cha ,hết hy vọng một cơ hội vươn lên .... Nhưng Mẹ tôi rất thương tôi ,mẹ không muốn tôi cứ mãi bị mòn mỏi vì sự kỳ thị của mọi người ,mòn mỏi vì không có lối thoát trên vùng đất này ,mẹ muốn tôi đổi đời ( vì tôi là con của mẹ mà )
Mẹ vẫn tìm mọi cách để cho tôi về được nơi cha tôi sinh ra ( vì chỉ nơi đó tôi mới thực sự là tôi thôi ,vì nơi đó tôi là một người Mỹ ,như mọi người Mỹ khác )Trong khi đó tôi buồn ,chẳng biết phải làm sao với chính mình ,tôi uống cho thật say xưa ,đập phá mọi thứ cho thỏa thích ,tự đánh vào mình khi cơn giận đã lên đến tột đỉnh ... để rồi ...sau khi hết cơn thịnh nộ với đời ,hết buồn ,hết giận lại chạy về bên mẹ ,cầu cứu mẹ ,van xin mẹ tha lỗi cho tôi ( con yêu mẹ biết nhường nào mẹ ơi ... và con đã có lỗi rất nhiều với mẹ )
Sức tôi mạnh lắm vì tôi đã là một chàng trai 20 tuổi ,đã giúp đỡ được mẹ khá nhiều ,nhưng vẫn chẳng thể nào nguôi được lòng ham muốn vươn lên nữa ,tôi không cam tâm khi thấy mình không làm được điều gì đó cho tương lai ,cho mẹ của tôi .
Tôi đã đi qua Mỹ theo diện con lai . ( mẹ của tôi đã làm cho tôi tất cả để tôi được về với quê hương của tôi ,nơi mà tôi không hề biết đến từ lúc ra đời cho đến 20 năm sau ) nhưng đó vẫn là quê hương của người cha đã sinh ra tôi ,và đó là nơi người ta nhìn tôi cũng bình thường như mọi người Mỹ khác .
Vậy nhưng... người ta đã quăng chúng tôi ra đường sau khi họ đưa những đứa con lai về Tổ Quốc của nó ... người ta chẳng coi chúng tôi ra gì cả ,chỉ là thứ rác rưởi của xã hội ,không nơi nương tựa ,không một tiếng Mỹ có được khi thốt ra lời cầu xin mọi người hãy cho tôi một công việc để kiếm sống . Cho nên những đứa con lai như tôi đã trở thành những kẻ bất hảo trong xã hội ,trở thành tệ nạn, thành gánh nặng cho xã hội cho cộng đồng nơi họ quăng chúng tôi đến nước Mỹ này .
Lúc đầu tôi rất lo sợ ,rất nản chí ,rất bế tắc ... nhưng rồi những điều đó từ từ qua đi ,khi hằng đêm nằm thao thức nhớ mẹ của tôi ,những lời mẹ khuyên tôi trước khi ra đi ,tôi ghi nhớ mãi trong lòng .hai mươi năm mẹ nuiôi tôi khôn lớn thành người ,tôi không thể làm mẹ tôi buồn khi biết tôi chẳng thành người . khi mong muốn tôi có được một tương lai nơi quê hương xứ sở mới ( nước Mỹ xa lạ ) Tôi đã quyết tâm làm lại cho mình tất cả .dù phải trả gía đắt thế nào tôi cũng phải trở thành người mà mẹ mong đợi ở tôi .

Bây giờ tôi đã có 3 đứa con , mức thu nhập của tôi bằng hai người khác cộng lại ( nước mỹ không phải chu cấp cho các con của tôi ,vì tôi tự lo được cho tụi nhỏ ,các con của tôi rất ngoan ngoãn ,học giỏi ) tôi có một căn nhà chưa gọi là khang trang lắm ,nhưng là nhà do tôi gầy dựng lên bằng công sức của mình. Mười sáu năm sống bên đất Mỹ ,đã hai lần tôi về với mẹ ,thăm lại quên hương của tôi ,Đó mới chính là nơi tôi đã học làm người ,đó là nơi mẹ của tôi đã cho tôi tất cả . Mỗi khi có điều gì phiền muộn tôi đều nhớ đến mẹ ,nói với mẹ ,cầu xin mẹ che chở cho tôi như thời còn thơ dại . Tôi yêu quê hương Việt Nam của mẹ ,của tôi .vì đó mới chính là nguồn cội cho tôi khôn lớn thành người
MM_Ngoc
#2 Posted : Friday, September 9, 2005 3:10:39 PM(UTC)
MM_Ngoc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 317
Points: 0


GÌO PHONG LAN

( Ngày lễ Vu Lan con nhớ Ba lắm đó...con xin tặng Ba một cành Lan thật đẹp nè Ba - Con thấy Ba đang nháy mắt nhìn con mỉm cười...con vui lắm ba ơi )

Thế là Ba đã hết ngồi trầm ngâm hút thuốc lá hoài rồi. Ba đã hết rầu rầu trên gương mặt xương xương của Ba rồi ( Mỗi lần nhìn ba như vậy Má thường nói đùa "Ba bây mất hồn đó ,chắc thương ai rồi " ) Ba kéo tui ra mảnh vườn nhỏ trước nhà và nói cho tui biết dự định của Ba ,Ba sẽ trồng một vườn Phong Lan ngay trên mảnh vườn này.

Thế là hai cha con tui chạy ngược chạy xuôi đi tim xin vỏ dừa khô ( loại mà người ta vạt ra trước khi bán trái để uống đó ) ,mua than ,mua chậu.Ba làm một cái giàn bằng dây kẽm và tất cả các loại dây gì ba tìm được để tạo thành một cái lưới " thập cẩm " ở bên trên.Còn bên dưới Ba xây từng hàng bể nước song song với nhau để cho cây có độ ẩm. Tôi rất ngạc nhiên ,không hiểu sao Ba có vẻ rành rọt phương pháp trồng cây đến thê..? à thì ra những ngày Ba ngồi trầm ngâm không phải là Ba buồn vì đã nghỉ hưu đâu ( ba suy nghĩ đó thôi ) vậy mà tui cứ lo hoài sợ Ba buồn khi nghỉ hưu không còn được đi dậy học nữa ,tui lo đủ thứ hết đó vì đã nhìn thấy mấy bác nghỉ hưu cứ buồn chán hoài đó...

Ba tất tả chạy khắp nơi để mua cây giống. Tui chẳng biết phải gíup Ba ra sao nữa ,chỉ biết góp một phần tiền trong số tiền lương hàng tháng của tôi mà thôi. Ba cũng vậy ,chỉ có một ít tiền lương hưu Ba cũng quyết tâm làm đó.. Má tui nói với mọi người là " tui thì ủng hộ hai bữa cơm đó ".Thế là cả nhà đều vui vẻ.

Những ngày khó khăn nhất đã qua rồi... Từng cái mầm non ti xíu được gắp ra từ ống nghiệm ( nhỏ như con ruồi ) vậy mà nay đã ra lá xanh rờn ,phủ dầy trên từng cái chậu được treo lơ lửng trên giàn. Bây giờ số lượng cây đã qua con số 1000 "gìo " rồi ,đủ tất cả các lại Lan...kể cả Lan rừng nữa đó. Suốt ngày Ba phơi cái lưng trần gầy nhom dưới trưa nắng ,hay đứng dưới trời mưa để chăm sóc và bảo vệ vườn Lan trước thiên nhiên. ( Ba đang thách thức với thiên nhiên đó.... tui nghĩ như vậy vì ba tui gầy gò lắm ,tui thường nói đùa với ba " nếu ba về hưu thì đi đăng ký ở trường Trung học làm bộ xương giáo cụ cho tui con nít nó học " ,lúc đó Ba chỉ cười nói " như vậy là Ba còn được đến trường đó "

Bây giờ sau một năm vất vả ,cực nhọc vườn Lan của Ba đã nở rộ ,tưng bừng.Đủ các loài Lan ,đủ các kiểu dáng và màu sắc,mùi lan cứ ngan ngát thơm lừng cả nhà tôi.Ba đem những gìo Lan đẹp đi treo khắp mọi nơi trong nhà. Nhà tui ở gần ngay vườn Tao Đàn nên từ sáng sớm đã có rất đông người qua lại ,nhất là các bác về hưu đi tập thể dục trong công viên. Không ai đi ngang qua vườn Lan của Ba mà không đứng lại trầm trồ chiêm ngưỡng. Ba tui tự hào về vườn Lan của mình lắm đó .Ai cũng nói với Ba " ông xắp làm giàu rồi đó , hồi này Phong Lan trên thị trường bán rất có gía " Ba nghe và chỉ cười không nói gì cả. ba chỉ nháy mắt với tôi một cái ( kiểu nháy mắt của Ba rất là ngộ nghĩnh ,và lúc nào cũng làm tôi vui )

Trưa nay khi đi làm về đến nhà ,tui thấy Ba đứng trong vườn tay cầm một tờ báo còn gấp lại phẳng phiu ( như chưa hề được đọc ) vẻ mặt Ba rất vui ,niềm vui khó tả ,thấy tui ba nháy mắt một cái ( mỗi lần có điều gì vui ,hay Ba tính chọc ghẹo Má tui Ba đều làm như vậy đó ) Ba ngoắc tui vô vườn rồi chỉ lên chỗ trống trên giàn Phong Lan ,chỗ mà sáng nay tôi đã trầm trồ vì một gío Lan nở đẹp nhất trong các gìo Lan đã nở hôm nay. Tôi lập tức nghĩ rằng ( chắc là Ba bán được gìo Lan đó rồi , đây là lần đầu tiên Ba bán được hoa do Ba trồng đó ,nên Ba vui là phải...và Ba muốn khoe với tui đó mà ). Tui vẫn thận trọng hỏi Ba : Hoa đâu rồi Ba ? ba lại nháy mắt một cái chưa nói gì mà khuôn mặt còn vui vẻ hơn lúc nãy nữa chứ. Tôi vẫn cứ gặng hỏi Ba vì biết là Ba thích châu hoa này lắm. Từ mấy hôm nay Ba đã theo dõi sự phát triển của từng cái tay nụ đang chuẩn bị nở. ( đây là chậu Lan Ba thích nhất đó ,Ba treo nó chỗ đẹp nhất trong vườn để ai cũng ngắm được nó đó. Ba không nói gì cả mà chỉ cười...làm tui bắt đầu nghi ngờ về suy nghĩ của tui ban đầu. Tui hỏi lại nữa " hoa đâu Ba "...?

Bỗng nghe tiếng Má tui nói xen vô ( té ra Má tui đã ra đứng ngay sau lưng cha con tui từ nãy giờ ,mà tui không để ý ) Tui quay lại thấy Má tui cũng tươi rói trên nét mặt ,mà còn hơi có vẻ gì đó lạ lạ nữa chứ ( như là đang định chọc Ba tui vậy ) Tui quay lại nhìn Má chưa kịp hỏi thì Má đã nói một thôi như sau : " Ba bây mua tờ báo đó bằng chậu Lan đó rồi " rồi Má kể luôn ,sáng nay có một ông gìa cứ đi qua ,đi lại trước vườn Lan coi bộ thích lắm. Ba thấy vậy mới hỏi " bộ ông muốn mua Lan à ? " ông già đó sững lại một chúc rồi nói " khi nào có tiền tui sẽ mua một chậu ,và treo ngay cửa sổ phòng tui " Ba tui hỏi lại " bây giờ sao ông không mua ngay đi ,ông có tiền đó không ? " ông già đó buồn buồn trả lời " tui chỉ có 2000 đây thôi để mua tờ báo ,nhưng bao giờ có tiền tui sẽ mua hoa của ông đó " Má kể tiếp " Ba bây liền đi ra kéo tay ông già đó vô vườn dẫn cho đi coi hết cả vườn ,khoe với ông gìa đó từng loại hoa ,từng hình dáng ,màu sắc của hoa... hai ông coi bộ hạp nhau lắm về vụ hoa Phong Lan này "

sau khi đã dẫn ông gìa đó đi coi cùng hết vườn Lan ,Bấy giờ Ba tui mới nhấc gìo Lan đẹp nhất xuống và nói " tui trồng Lan hết cả tiền mua báo rồi ,ông đưa tui 2000 của ông để tui mua báo ,còn tui đưa ông gìo Lan này về trưng chơi " ông gìa kia đứng sững sờ... rồi ấp úng nói " tui không đủ tiền đâu ông ạ ,chỉ có tiền mua tờ báo thôi ,và tui cũng mua mất rồi ,thôi để khi nào có tiền tui sẽ mua " Lúc này Ba tui cười lớn và nói " tui tặng ông đó ,ông cầm đi ,còn ông tặng lại tui tờ báo của ông đi ,được không ? " rồi Ba đưa vào tận tay ông gìa đó. Ông gìa tần ngần một chút rồi cầm lấy ,ông cảm ơn ba thật nhỏ trong miệng ,ông gìa mừng qúa ,và như sợ Ba tui lấy lại gío Lan nên vội vã đi nhanh ra khỏi vườn ,còn Ba tui cũng vội chạy theo nói " ông ơi ,đưa cho tui tờ báo đi chứ ,tui không có tiền mua báo đâu " Lúc này hai ông già đều đứng lại ,và rất vui vẻ hai ông nắm lấy tay nhau lắc mãi... Ba tui nói với ông già đó " khi nào rãnh ông ghé tui chơi ,uống trà coi Phong Lan nghe ông "

Má tui kể xong lại cười nói thêm " Ba bây hết phải xin tiền Má để mua báo rồi đó " còn Ba tự nãy giờ đứng nghe Má kể lại ,cứ tủm tỉm cười hoài... Nhìn Ba mà tui thật sự vui sướng trong lòng ,vì Ba của tui là như vậy đó. Con có một người cha thật tuyệt vời.

MM_Ngoc
#3 Posted : Tuesday, September 13, 2005 10:04:02 AM(UTC)
MM_Ngoc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 317
Points: 0

TRUỆN KIẾM HIỆP THỜI NAY

Nàng đang sống (không phải trong Cổ mộ ) .mà nàng sống ở nhà của nàng ,nàng thích thể dục thể thao ( vì nàng chưa học kiếm cung bao giờ cả ,nhất là môn CHƯỞNG ... ) nàng không biết chưởng theo phái Cổ mộ ,nhưng nàng lại biết truyền nội lực của mình cho người bị đau ( nếu người đó bị đau ở phần đầu ,nàng sẽ giúp người đó mau chóng đỡ đau bằng cách truyền nội lực lên gan bàn chân của người đó ).
Nàng ngủ trên giường nệm ( có thể nằm võng để ngủ ) chứ không ngủ trên sợi dây thừng nhỏ xíu ( vì nàng không muốn bị té đau ) ...nàng cũng thích ăn uống nhẹ nhàng ( Điều này thì gần giống phái Cổ Mộ )
Nàng có 3 Sư phụ truyền nghề cho nàng ,nhưng cả 3 người đó đều là nam giới ( điều này tự nhiên nó đến ,chứ nàng không hệ lựa chọn cho mình ) Và nàng cũng chẳng lấy thế làm buồn phiền ,mà trái lại là đằng khác ...
Hàng ngày nàng luyện ( võ thể dục )vào buổi sáng sớm ,buổi trưa và có khi thêm buổi tối nữa ...nên nàng luôn bận rộn về thời gian học đạo của mình . Ngược lại nàng có được một dáng người tròn lẳn , chắc nịch ,nhanh nhẹn .. Với một khuôn mặt thon nhỏ luôn tươi cười ,làn da rám nắng rắn rỏi , cặp mắt sáng trong ...nàng được tiếng là một Mui Mui dễ thương trong giới ( không phải là võ thuật ,càng không phải là phái Cổ Mộ ) mà trong giới ... mày râu ..điều này không hề làm nàng để ý ,lưu tâm ...
Rồi một ngày không như mọi ngày ,đang trên đường đi học đạo .. nàng gặp một thiếu niên anh hùng ( so với nàng có thể được kêu là cậu bé ) Nhưng về thể chất và tinh thần ( kể cả kiến thức ...) thì vuợt trội hơn nàng gấp bội ,hơn nàng kể cả về lĩng vực ...tình cảm . Nàng cảm thấy trong lòng dậy lên một điều gì đó giống như một luồng gío mới thổi bật lên tất cả mọi nguồn cảm hứng mà lâu nay đang ngủ quên trong lòng nàng ...Một điều gì đó mới lạ bàng hoàng ...nàng không tin ở bản thân mình nũa ( Vì nàng đã nguyện với lòng mình chỉ tôn thờ võ thuật ,không màng đến điều gì khác ) nàng cảm thấy bất an trong lòng thay vì lạnh lùng như những lân đi học đạo xưa nay ...nàng tự hỏi lòng mình ...điều gì đang xảy ra như vậy ? phải chăng ta lầm đường lạc lối ..đi về ...( nhà ) ...để rồi nàng cứ đi lang thang khắp những con đường có ánh trăng ... ,để nhìn lại cái bóng nhò bé của mình in hằn trên con đường đó lâu nay ...nàng bỗng nhiên chợt nghĩ ..có bao giời cái bóng của mình được trùm lên bởi một cái bóng khác mạnh mẽ ,bao dung không nhỉ ...


MM_Ngoc
#4 Posted : Tuesday, September 13, 2005 10:05:24 AM(UTC)
MM_Ngoc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 317
Points: 0

( Phần tiếp theo )
Nàng vẫn tự cho mình là đã hiểu rõ cuộc sống này lắm ( vì nàng đã sống trong nó kha khá rồi mà ) .Nàng luôn yêu cuộc sống ,tin tưởng vào cuộc sống mà trong đó người sinh thành ra nàng dạy nàng nhìêu điều thật đáng qúy ,nên nàng rất qúy trọng cuộc sống này . Do vậy bản thân nàng luôn muốn đem vào cuộc sống những gì nàng cho là tốt đẹp mà mình có thể thực hiện được với mọi người ...
Ở đâu có thể học hỏi được điều tốt ,điều hay nàng đều đến đó bái sư học Đạo ... Một hôm nàng gặp một người có tầm vóc cao lớn hơn nàng cả về thể lực lẫn học thức ,nàng đã tin ngay những điều rất hay mà người đó chỉ vẽ cho nàng .. và nàng đã trao toàn bộ số ngân lượng mà nàng dành dụm được cho người đó mượn để làm một công việc gì đó ... ( đối với nàng đồng tiền không là tất cả ) nên nếu có thể giúp được họ nàng sẵn sàng chìa tay ra với mọi người ,sẵn sàng chia đồng bạc cuối cùng với người cần nó hơn nàng .
Thế nhưng nàng đã vấp phải một sự thực mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới ... Số ngân lượng nàng đưa cho người kia tưởng làm được điều tốt cho họ ...trái lại họ đã trở thành một người bất lương hồi nào không biết .Được tin đó nàng đã buồn cả một thời gian dài ,và nàng đã hoang mang ít nhiều khi nghĩ về những con người sống trong cuộc đời này ....
Nàng vẫn thấy chỉ có võ thuật là không lừa gạt ai cả ,và nàng càng yêu thích các bài thể dục hơn nữa ,nó luôn đem lại cho nàng niềm vui và sự trẻ trung ,kể cả ...hạnh phúc.
Lại nói nàng có 3 người thầy ( 3 sư phụ truyền đạo chính giáo )
Một người thầy dậy nàng môn yoga ,Sư phụ chỉ dậy nàng đúng một động tác thể dục dể làm cho tâm trí luôn cânn bằng ,chống mất ngủ .Thầy dậy xong thì nói :"con hãy tập nó ,và chờ thầy về ,khi nào về thấy con vẫn tập thày sẽ chỉ tiếp động tác kế tiếp ".Sau đó thầy đã lên núi tinh tâm ...Đến nay đã hôn năm năm trời nàng vẫn tập và vẫn chờ đợi thầy trở lại .Nhưng đến năm thứ 5 thì nàng chợt hiểu ra thầy đã dạy cho nàng biết kiên trì ,nhẫn nại trong cuộc sống.
Sư phụ thứ hai chỉ cho nàng hoc cách truyền nội lực giúp đỡ những người có sức khoẻ yếu .Nàng đã giúp rất nhiều người bị đau hoặc bị tai nạn vào đầu .Học môn này nàng mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kía .đó là môn khí công ,rấtt cong hiễu cho sức khỏe .
Sư phự thứ 3 dậy cho nàng cả hai môn phái kia ( khí công va yoga ) dạy nàng võ thuật để tự vệ nhưng chủ yếu là tập cho khoẻ .nàng học rất nhanh tất cả những lới thầy dạy ...
Ngoài ra nànng còn học một môn thể dục theo phái bàlamôn của các Lạt Ma Tây Tạng nữa ...
Học dược các môn võ thuật thì nhiều lắm đó ,nhưng riêng về con người nàng mãi mãi mù mờ ,vì xưa nay nàng không để ý đến ai cả .Với nàng ai cũng là bạn tốt ( nàng vẫn cho rằng ta chẳng hại ai ,thì chẳng ai hại ta cả ).Nhưng lòng người như biển cả ,biển vừa rộng vừa sâu .Khi hiền như làn gío nhu mì ,khi tàn bạo lật chìm tất cả ...
Nàng buớc vào đời bằng một hành trang toàn là màu Hồng không một chút kinh nghiệm về con người trong cuộc sống .Bởi Nàng chỉ là cây cỏ hiền hoà mà thôi


MM_Ngoc
#5 Posted : Tuesday, September 13, 2005 10:06:32 AM(UTC)
MM_Ngoc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 317
Points: 0

( Phần tiếp theo )
Mãi mãi nàng vẫn không thể nào học hết được các môn phài võ công . Nhưng nàng lại học được tình người trong cái vô biên của cuộc sống . Nàng ngắm xem tất cà cuộc sống quanh nàng chuyển động ra sao ...? Họ yêu nhau ra sao , và cũng hờn giận như thế nào với người họ yêu . Nàng ngưỡng mộ tình yêu của họ lắm lắm...
Nàng đi mãi ...học mãi ...tìm mãi vẫn chẳng tìm được cho mình cái riêng tư như "họ " nên nàng đành nhìn họ và ao ước cho mình mà thôi.
Cha Mẹ sanh ra nàng và ban cho nàng lòng cảm thương chia xẻ với mọi người . dạy nàng hãy yêu thiên nhiên ,hãy thương những con vật quanh mình ,và nàng luôn tâm niệm những lời dạy bảo đó .Cả đời nàng đều hướng đến cái thiện , vun trồng cho cây thiện đâm lộc ,xanh chồi ... Ví như nàng có bị điều gì làm cho cuộc sống chao đảo ,thì nàng vẫn cứ mỉm cười và tự lấy thăng bằng lại cho mình ,không óan hận gì cuộc đời cả đău .
Trong cuộc sống luôn vui vẻ ,hát ca là bản tánh của cha nàng ,mà giờ đây nàng đã thứa hưởng được cho chính mính . nàng mãi nhớ on Cha của nàng ,tôn thờ cách sống như vậy . Nàng cảm thấy đời mình cũng không có gì là đáng tiếc ,vì nàng đã sống được như cha nàng mong muốn ở nàng vậy .
Nàng đã đi rất xa ...rất xa ... tìm thấy cho mình bao bạn bè thân thiết ,và cả tinh cảm thương mến của những " Bạch Mã Hoàng Tử " nữa đó . Nhưng chân chưa chồn...gối chưa mỏi .Nàng lại ra đi đến góc biển chân trời quyết tìm cho mình cái riêng nhất trong cái chung giữa muôn người ...muôn loài . Tìm cho mình một tình cảm được nâng lên đỉnh cao ... đó là tình yêu đích thực mà cả đời nàng chưa tìm thấy cho mình
Một ngày kia nàng đi ngang qua vuờn " Địa Đàng " thấy trong vườn có một cây Tùng đứng nơi góc vườn .nó đứng lẻ loi một mình nhìn cành là bị ai chặt gãy xuống
nhựa còn chảy ướt ,tươi nguyên . Nó cúi nhìn , đau đớn thân mình và bất lực trước cành gãy đó .Nàng dừng lại nhìn cây Tùng và ngẫm nghĩ " một cây Tùng rất đẹp và mạnh mẽ thế kia ,sao ai nỡ bẻ gãy cành của nó thế nhỉ ? ai nỡ làm nó đau đớn thế nhỉ . Nàng lại bên và nói với cây Tùng rằng " không sao đâu Tùng ạ ,rồi cành khác lại đâm chồi nảy lộc ,lá Tùng lại xanh biếc .Hãy dũng cảm lên Tùng ơi ,có ta bên cạnh Tùng nè ". Cây Tùng nghe được .mỉm cười vẫy những chiếc lá mới nhú ra một cách vui vẻ , nó lại đâm chồi nảy lộc ,lại ngạo nghễ trước gío giông .
Nàng muốn dừng chân nơi đây ,dựng một căn nhà bên gốc Tùng để chăm sóc cây Tùng ,nàng muốn cây Tùng xanh tốt lại ,vui vẻ lại và lớn mạnh hơn nữa để chở che cho nàng những tháng năm sắp tới ...


MM_Ngoc
#6 Posted : Tuesday, September 13, 2005 10:07:41 AM(UTC)
MM_Ngoc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 317
Points: 0

( ĐOẠN KẾT - THAY LÕI MUÔN NOI )

Đứng trên ngọn đồi thật cao ,nơi vườn Địa Đàng đang đâm chồi nảy lộc ,cây Tùng đang ra lá mới ... Nàng nhìn lại nơi đã đến ,đã qua . Nàng rất tiếc nơi nàng vừa rời khỏi đó .vì nàng những tưởng đó là nơi đất lành chim đậu ...thực ra nới đó lại gây cho nàng nỗi buồn vào giờ phút tưởng là thăng hoa . nàng đã rời xa và để lại sau lưng mình nỗi nhớ nhung man mác , cảm giác ấm cúng ở nơi đó đang từ từ biến đổi theo thời gian .mà chính con người đã huỷ hoại nó .Tiếc thương một khoảng trời đẹp ,nàng vãy tay chào ,lưu luyến chào từ biệt bạn bè .Xin người trồng rừng đừng tự mình phá huỷ cái mình đã sinh ra ,chỉ vì một phút bất đồng ,tương phản ...

Thôi chào nhé bạn bè ơi chào nhé
Ta đi rồi lưu luyếm mãi không nguôi
Chăng có ta ,buồn cũng một phút thôi
Hãy giữ mãi tình bạn bè thân ái
Chớ vì chỉ một phút giây oan trái
Mà ngắt đi bao lộc của chồi non
Để rồi mai đá quây chẳng thành hòn
Để nuối tiếc thời vàng son bất khuất
Ta đi nhé chẳng có gì khuất tất
Chỉ đượm buồn nơi đã đến hôm qua
Chúc mọi người hãy sống giữa chan hòa
Tâm hồn đẹp - hơn bao điều muốn nói

Và nàng đã ra đi ...Xin chào bè bạn lần chót ...


MM_Ngoc
#7 Posted : Tuesday, September 13, 2005 10:09:53 AM(UTC)
MM_Ngoc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 317
Points: 0

Nàng đến một nơi mới ,nơi đây nàng bắt đầu làm lại cho mình tất cả.Nhưng nàng chẳng ngần ngại gì đâu ,vì bản tánh nàng lạc quan lắm. Nàng dọn dẹp và bỏ đi những gì không cần thiết cho cuộc sống của mình.Mỉm cười hài lòng Nàng vui vẻ đi vòng quanh và

- XIN CHÀO MỌI NGƯỜI

Hãy cho tôi một khoảng trời bên cạnh các bạn nhé ,tôi muốn được ngắm bầu trời mênh mông đầy sao tại nơi các bạn đang quây quần vui vẻ bên nhau - Cho phép tôi nhé.
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.