Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
quote: Gởi bởi Từ Thụy
TT có cô bạn cũng đã từng băn khoăn chuyện này. Kết cuộc cô ấy nói rằng, dù cô tin tưởng chồng, nhưng đời khó nói lắm, không nên tạo điều kiện để thử lửa làm gì . Trên đời có nhiều cái cám dỗ con người (trai gái, cờ bạc, rượu chè, v.v...), thà không thử, không đụng vào. Nếu tạo điều kiện, e rằng khi có việc gì không tốt xảy ra, hối hận cũng đã muộn. Sau khi thẳng thắn nói chuyện với nhau, anh chồng có lẽ cũng muốn chứng tỏ mình còn yêu vợ lắm nên đề nghị nếu về là về cả hai, và anh đi đâu em đi đó .
LV có viết một truyện (Nào Ai Học Được Chữ Ngờ) cũng với ý này-ông chồng hiền lành nhưng bị sa bẫy! Sau đó ổng (68 tuổi) về VN sống với cô vợ nhí, còn bà vợ lớn thì trở chứng tàng tàng. Ng không thích cái truyện, nói LV viết truyện tình hay hơn là viết truyện xã hội, cái đoạn kết đó không có hậu. Biết sao không? LV viết thêm một khúc nữa cho bà vợ mơ thấy như vậy, chứ ông chồng vẫn nằm bên cạnh (vẫn happy ending): Bà Tâm bỗng giựt mình, thức giấc, thấy người ướt đẫm mồ hôi. Lúc đó bên ngoài trời đang mưa nặng hột, âm thanh tí tách, tí tách đều đặn. Đồng hồ ở đầu giường đang chỉ 3:15 sáng. Bà hốt hoảng, choàng người qua trái, quơ tay tìm kiếm, đụng phải ông Tâm đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh. Ông ú ớ điều gì không rõ, rồi quay sang ôm quàng lấy bà. Thì ra chỉ là một cơn ác mộng! Bà thở phào, nhẹ nhõm. Ông vẫn nằm đây, không có về VN lấy con nhỏ nào. Bà rúc vào vòng tay ông, người ông (ấm áp) và nhủ thầm, từ nay trở đi, ông đâu là bà đó, về VN cũng vậy, có tốn kém thì chịu tốn kém, bà cũng sẽ đi theo kè kè sát bên ông, chứ không để ông đi một mình nữa. Cái mác Việt kiều mà, dù là một Việt Kiều xấu trai, lùn và đen...như ông. Bà sẽ để ý tới ông hơn và cưng ông hơn. Chỉ là giấc mơ. Nhưng cũng có thể xảy ra ngoài đời lắm chứ. Bao nhiêu cạm bẫy! Nào ai biết được! Khi thêm khúc này thì cái tựa truyện phải đổi khác đi thì mới đúng, mà lười quá, vẫn chưa đổi!
|