quote:
Gởi bởi PC
PC chỉ mới được ăn ốc hương vào kỳ về VN mới đây. Lúc này không dám thử các thứ mà mình chưa từng ăn trong đời nữa, khi không lại ngài ngại.
PC nghĩ ba cái ốc éc này nếu ngon thì người ta nên ăn nó trong tình trạng gần gũi với tự nhiên nhất, chớ biến chế nhiều quá thì vị nó bị loãng đi.
Nghe thành ngữ "ăn ốc nói mò", PC vẫn chưa hiểu thành ngữ này nghĩa là gì? Có gì liên quan giữa nói mò và ăn ốc?
Huệ biết về ốc không hơn những lời vui đùa ở nhà của mẹ nên biết rất là giới hạn. Ốc thì đa số vốn ít ngọt thịt, nước ốc luộc nhạt như...nước ốc, không ngọt như nước thịt, cá, tôm, cua, mực. Bởi vậy ăn ốc là phải có nước chấm có gừng, sả, chanh, ớt, tỏi, hay muối ớt. Nhưng ốc hương thì ngọt thịt, có lẽ là loại biệt lệ, cùng với một loại ốc tương tự Mỹ gọi là conch (conch không đẹp và sạch bằng ốc hương). Ốc chỉ nên nấu vừa chín tới, nấu lâu quá các thớ thịt khô đi, càng nhạt mà lại dai, bớt ngon. Ở Việt Nam, ốc có nhiều nhất và dễ kiếm nhất là ở vùng quê, dưới nước ngọt, bám trên thành ao, hồ, ruộng, hay ở dưới bùn nên hay có mùi bùn. Màu của ốc đen đủi, dễ lẫn với đất và bùn nên khi bắt ốc thì phải lấy tay mò, không câu được, khó lưới được, như những sinh vật khác sống dưới nước ngọt. Vì vậy mà người ta nói mò cua, bắt ốc hay mò ốc hái rau, là những chuyện dễ làm để kiếm cái ăn. Huệ rành chuyện mò ốc lắm, vì hồi nhỏ ở Phú Vinh, Huệ theo trẻ con đi mò cua, bắt ốc, đi coi tất đìa rồi cũng bắt chước trẻ con ở quê mót những con ốc sót. Những năm mùa màng thất bát hay đói kém thường là những năm ốc nước ngọt sinh sản nhiều hơn hết. Sau tháng 4 năm 1975, không hiểu sao ngoài chợ ốc ở đâu mà nhiều thế, cơ man là ốc, chẳng chờ mùa màng có thất bát hay không.
Huệ nghĩ chữ "ăn ốc nói mò" thoát thai từ câu "ăn ốc nói mò, ăn măng nói mọc, ăn cò nói bay". Mẹ của Huệ hay ngân nga như vậy (gia đình này hay hát lắm mà, chỉ không hát hay bằng gia đình von Trapp). Câu này ý chỉ ngôn ngữ của người ta bị ảnh hưởng của môi trường mình lớn lên hay ở trong đó. Người làm nghề điện toán sử dụng một số từ vựng khác người trình diễn sân khấu, chẳng hạn. Các chị bổ túc giùm nhé.
Mẹ Huệ cũng bắt chước người ta, hay đố các con nói nhanh câu "nồi đồng nấu ốc, nồi đất nấu ếch" nói thật nhanh mười lần mà không lịu lưỡi là thắng.
Ăn ốc nước ngọt có hương vị ốc nhất là luộc với một chút xíu nước rồi chấm nước mắm chanh, tỏi, ớt, sả, gừng, nhớ dích cho được gừng băm nhuyễn thì nước mắm mới dính theo, ngon nhắm. Ăn ốc biển thì chỉ cần muối tiêu chanh thôi. Nhưng Việt Nam mình cũng có những món ốc nấu rất ngon. Ngoài món ốc nhồi mà Ngô Đồng chỉ, còn có món ốc bung, nấu các thứ thịt ba rọi, đậu hũ chiên, cà chua, hành tây, chuối chát và gia vị lên cho các thứ thấm vào nhau, sau bỏ ốc luộc đã khêu sẵn vào, thêm lá tía tô, dọn ra dĩa sâu, trên rắc đậu phụng rang, cũng ngon nhắm.
Huệ biết có một gia đình giàu có rất thích ăn ốc. Huệ được mời sang nhà ăn ốc leng xào dừa cũng ngon nhắm. Ốc leng mình dài như ngón tay. Cô chủ nhà nói cả gia đình cha mẹ anh em cô mê ăn ốc, mê đến nỗi ngày xưa còn ở Việt Nam, mẹ cô ghim sẵn vào túi áo của mỗi đứa con một cái kim băng lớn để lể ốc. Huệ thì mê vỏ ốc biển, thấy là lượm, mua đủ loại để đầy buồng tắm.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, mới đây một số bác sĩ khuyên đừng ăn nhiều oyster, hến, hào, nghêu, sò, ốc, kể cả tôm, cua, tức là các thủy sản có vỏ cứng, hình như vì chúng ăn thức ăn dưới bùn và dưới đáy nước, không ích lợi cho sức khoẻ. Mà ăn ốc xong nhớ đỏ vỏ, đừng để cảnh
kẻ ăn ốc người đổ vỏ, tội nghiệp lắm.