Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
BA MƯƠI NĂM TRƯỚC TÔI LÀM CÔ DÂU
Thế mà đã 30 năm... Ngày ấy tôi như một con chim, líu lo suốt ngày, hát, cười, đôi lúc buồn vu vơ. Phân xưởng cơ điện nhà máy Z751 có tôi và Khánh Hoà là hai kỹ sư nữ mới về. Trẻ. Không xấu lắm. Và là dân miền Bắc 75. Hình như ngày đó hai chúng tôi cũng là điểm ngắm của mấy chàng sĩ quan trẻ kỹ sư trong nhà máy. Vì thế nên mới có bữa tiệc chiều mùng 3 tết năm 1983, toàn những kỹ sư sĩ quan, chỉ có hai chúng tôi là khách mời, nữ, trẻ, mới ra trường về làm việc ở nhà máy. Chủ bữa tiệc là anh Nguyễn Châu Thanh, cũng là một sĩ quan trẻ, du học ở CHDC Đức về. Anh là con trai trung tướng Nguyễn Thới Bưng, mà chúng tôi hay chào : "Chú Út Thới". Hình như hiện nay anh Châu Thanh cũng là cấp tướng, Tổng cục trưởng TCKT của Bộ Quốc phòng ( ba mươi năm rồi còn gì). Anh Châu Thanh ngày ấy là phó quản đốc phân xưởng cơ điện của chúng tôi. Chàng trung uý trẻ lịch thiệp và chân tình với bạn bè, muốn tác thành cho tôi và một chàng sĩ quan làm việc tại phòng kế hoạch nhà máy Z751. Tôi được yêu cầu đến sớm để cùng chị Mỹ Dung (vợ anh Châu Thanh) chuẩn bị bữa tiệc. Thế mà thay vì nấu nướng bưng bê, tôi lại được phân công cạo gió cho một anh chàng nhậu bét nhè ở đâu đó, mới chạy về đây, đang than nhức đầu chóng mặt. Tất nhiên tôi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Và ngay sau đó mấy ông tướng ấy đã ngồi tụm lại...chém gió tơi bời. Trong bữa tiệc, tôi được biết anh chàng "phải gió" kia tên là Hữu Hoàng, sĩ quan ở Liên xô về, có một cậu con trai. Anh ta cười nói và pha trò cứ như lúc nãy chẳng bị cạo gió tím bầm vậy. Còn cái anh phòng kế hoạch thì lại nhút nhát ngồi thật xa, bên kia bàn, thỉnh thoảng nhìn trộm tôi rồi quay đi, tủm tỉm cười. Bữa tiệc kết thúc khá muộn. Ngày ấy đèn đường cũng ít, khu cư xá Bắc hải chìm trong im lặng và tối om. Tôi dắt xe đạp ra về thì anh Châu Thanh ngăn lại : " Khuya rồi, để anh Kim đưa Oanh về, xe đạp để đây, mai anh sẽ bỏ lên xe đưa rước mang vào nhà máy cho!" . Nghe có lý phết. Tôi ngoan ngoãn đưa xe cho anh Thanh cất, đi ra cổng, vì anh chàng phòng kế hoạch đã dắt xe máy ra có ý chờ... Thế mà anh "phải gió" kia xông xe tới : " Thôi để tao chở về, tao về quận 3 , chở về quận 1 là được rồi, thằng Kim về đi, Gò vấp xa quá". Tôi lâm vào thế lúng túng, nhìn anh Thanh cầu cứu, nhưng anh Thanh im lặng. Mấy anh kia đốc vào : Đúng đấy, Oanh để anh Hoàng chở về đi! Vậy là tôi líu ríu ngồi sau xe anh, lướt qua cổng, vẫn kịp thấy ánh mắt buồ buồn của anh Kim... Có lẽ mọi chuyện chỉ dừng ở đó, nếu không vì cái xe đạp. Vâng, sáng hôm sau cái xe đạp được buộc lên mui xe đưa rước cán bộ đi làm. Vào đến sân nhà máy, vì sao đó ô tô phanh đột ngột, vậy là chiếc xe đạp màu xanh của tôi lao xuông, bẹp hình số 8. Thế là xong. Chiều tan tầm, tôi đi dọc theo một dãy dài xe đưa rước công nhân định tìm xe về bến Bạch đằng để về thì anh Hoàng lại trờ xe máy tới : Lên xe anh chở về, mai anh làm đền xe đạp cho em. Tôi ngại hàng trăm cặp mắt nhìn vào, lẳng lặng ngồi lên xe đi cho xong chuyện. Anh Hoàng là kỹ sư phòng kỹ thuật sửa chữa, nên việc bỏ cái xe đạp bẹp xuống phân xưởng để nắn, hàn và sơn lại không có gì khó khăn. Chiếc xe được sửa lại, xinh đẹp hơn xưa với màu sơn mới, tất nhiên đi êm ru... Và cái sườn xe sơn tên Hoàng Oanh thật dễ thương... Và thế là bắt đầu một mối quan hệ mới. Không còn cớ sửa xe thì bắt đầu gửi con. Tôi biết vợ anh mới mất đuọc 1 năm, anh có đứa con trai 4 tuổi. Hồi đó trẻ con nghỉ học ngày thứ 5 hàng tuần. Và anh Hoàng mang con vào gửi...dưới phân xưởng Cơ Điện. Có khối cô muốn trông cháu nên ban đầu tôi không có ấn tượng gì. Một hôm thằng bé chơi một mình ngoài sân, bị cái cây quất ngang mặt, chảy máu đầm đìa. Lúc đó chẳng có ai, tôi ngồi trong phòng, thấy nó vừa chạy về phía tôi vừa kêu "a,a,a..." Tôi chạy ra, nó gục vào tôi và khóc nức nở. Tất nhiên tôi phải làm y tá chứ biết làm sao. Thế là từ đó, nó cứ quấn lấy tôi mỗi khi vào nhà máy. Có một chủ nhật, anh Hoàng đột ngột chở con trai đến rủ tôi đi Thủ đức thắp hương cho mẹ nó. Anh ấy bảo thằng bé nằng nặc đòi có tôi mới chịu đi. Tôi cũng tặc lưỡi, đi chơi cho biết ...nghĩa trang Thủ đức! Thế là cả ba chúng tôi lên đường trên chiếc xe Yamaha 67. Dọc đường, anh Hoàng dừng lại hái một cành hoa giấy đỏ cho thằng bé cầm. Đến nơi, nó đặt cành hoa lên mộ mẹ rồi đứng nhìn trân trối. Vì anh Hoàng rất hay kể về vợ mình nên tôi biết nhiều về chị An, một cô gái xinh đẹp thông minh, và cũng được biết sau khi sinh, mẹ thằng bé đã phải nhập viện vì suy thận. Thằng bé chủ yếu sống với bà nội. Nó có một vẻ mỏng mảnh gầy yếu vớii những đường gân trên làn da trắng xanh, nhìn rất tội nghiệp. Anh Hoàng lúi húi thắp hương trên mộ vợ mình, rồi lùi lại đứng cạnh con trai, trầm ngâm, buồn bã. Thật kỳ lạ, sau làn hương khói mờ ảo, đôi mắt của người phụ nữ 29 tuổi nhìn tôi thật sinh động. Một luồng điện chạy từ đỉnh đầu xuống chân tôi. Tôi như bị hút vào ánh nhìn thăm thẳm lạ kỳ, chôn chân tại chỗ hồi lâu. Dường như có một thông điệp gì đó qua ánh mắt ấy,. Tôi chỉ mơ hồ cảm nhận thế thôi. Như là sự gửi gắm! Và mọi chuyện bắt đầu rối tinh lên khi tôi và anh Hoàng "ký hiệp định tình yêu". Tất nhiên là má tôi làm ầm lên phản đối ( chắc chắn rồi). Má anh Hoàng cũng không đồng ý (vô lý nhỉ!).... Chỉ một mình thằng bé "ưng" tôi. Sau thờii gian thuyết phục mãi không được, thậm chí má tôi còn cho tôi xơi vài cái cán chổi, tôi cũng bắt đầu thấy chán đấu tranh, tự quyết định sẽ nghỉ chơi bố con nhà ấy cho lành. Nhưng chạy trời không khỏi nắng. Một buổi tối, tôi lên giường sớm, đọc sách. Đang thiu thiu, tôi nghe văng vẳng tiếng trẻ con khóc, và ồn ào gì đó. Một lúc sau má tôi gõ cửa phòng. Hoá ra là vì thằng bé. Ba nó bắt nó một mình leo lên 4 tầng cầu thang tối om để "gọi cô Oanh đi ăn kem". Nhà cũ của Pháp xây thường rất cao, 4 tầng là một quãng đường dài dằng dặc. Thằng bé lần mò trong ánh sáng vàng yếu ớt của cái bóng đèn duy nhất 60W, chỉ chiếu sáng được 2 tầng cầu thang. Phần còn lại hoàn toàn chìm trong bóng tối. Thằng bé quá sợ, vãi đái ra quần luôn... ... Thế là phải đám cưới thôi. Hai bà thông gia đồng thanh nói tôi không muốn tí nào! Chỉ vì thằng bé thôi! Sáng sớm ngày 10/9/1983, thứ 7, tôi hớn hở đạp xe đến ...nhà chồng. Không rước dâu. Áo dài mượn của Quỳnh Như. Soa rê thì chị Mỹ Dung, vợ anh Châu Thanh cho mượn. Tự cuốn tóc, tự trang điểm.tôi đã vào vai một cô dâu ....hoàn hảo.
Sau ngày cưới, tôi ngồi xếp lại toàn bộ thư từ của anh Hoàng và chị An viết cho nhau những ngày học bên Liên xô, xếp theo cách thư đi rồi thư trả lời lại và theo thứ tự thời gian. Rồi tôi khóc : Tuổi thanh xuân anh nồng nàn ấm áp/ Không phải của em, em đến muộn rồi... Những tháng năm chung sống, ngẫm nghĩ lại, có lẽ tôi được chị An "chỉ định" làm mẹ thằng bé từ cái ngày tôi đứng chôn chân nhìn vào đôi mắt người phụ nữ trên bia mộ ở Thủ đức. Có nhiều lần tôi tự hỏi không biết có người phụ nữ nào đã đến đó chưa? Và nếu có,không biết người đuọc "chỉ định" sẽ là ai? Nhưng rồi tận cùng trong lòng , tôi biết rằng đó là " Định phận tại thiên thư". Và tôi cũng biết, ngày ấy, tôi đã rung động như trái tim của Olga Beggonx trong bài thơ "Mùa hè rớt" mà tôi đã chép vào sổ tay từ năm thứ nhất đại học và thuộc lòng đến tận bây giờ...
Mùa Hè Rớt
Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ, Cái nắng êm ru, màu trời không chói, Mùa hè rớt - cho những người yếu đuối, Cứ ngỡ ngàng như lúc mới vào xuân!
Trên má, mơ hồ tơ nhện bay giăng, Khe khẽ như không, dịu dàng ngây ngất Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất, Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu!
Những trận mưa rào đã tắt từ lâu, Tất cả sẫm trong cánh đồng lặng sẫm... Hạnh phúc ít hơn, khoé nhìn say đắm Ghen tuông - dù chua chát cũng thơ hơn!
Ôi cái mùa đại lượng rất yêu thương, Ta tiếp nhận, vì ngươi sâu sắc quá! Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ, Tình yêu đầu. Rừng lặng, bóng sao im.
Sao ơi sao, sao sắp lặn vào đêm, Ta biết lắm, thời gian đang vĩnh biệt... Nhưng mãi đến bây giờ, ta mới biết Yêu thương, giận hờn, tha thứ, chia ly...!
Olga Beggonx
FB - 9 tháng 9, 2013
|