Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Quán Đắng
hoanglanchi
#1 Posted : Sunday, August 28, 2005 4:00:00 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
LỜI GIỚI THIỆU

Tại Quán Đắng, chủ nhân là một chàng quan tư tàu bay tự gọi là Di Tản Buồn. Một Bắc kỳ 9 nút ghé quán. Rồi từ đó, những đối thọai làm khách ghé Quán nghe ..ké nhiều hơn.
Mời qúi vị ghé Quán Đắng để nghe .. Xin..vui lòng đừng trả lời vì HLC..lấy lén của chủ nhân Quán Đắng về đây




Bắc kỳ 9 nút

Bác Hoài , cho em vay ...10 đồng ( vay nhưng không bao giờ trả . Của người phúc ta ạ) mua 1 cái bong bóng, 1 bịch ô mai và ít me chua cho chị Ngọc giải sầu dùm em .Em cảm ơn Bác nhiều ạ !

Di Tản Buồn


Ơ cái cô bé chín nút này khôn gớm, muợn hoa cúng Phật, đã thế còn đưa ra một list bắt tên không xe không cộ, lội bộ đi mua nữa chứ, tình anh em kiểu này thảm thiết dữ ạ . Ký tên nặc danh lêhải .

TB : sợ lắm nên phải gửi thư nặc danh đấyBlush

Bắc kỳ 9 nút

-em ?
-gì ?
-con gái mà gì thì xấu lắm !
-thì đã sao ?
-thì dữ chứ sao !
-dữ đã sao , hiền đã sao ? tôi hiền dữ tuỳ đối tương, tuỳ hoàn cảnh . Nếu anh nhìn được cái kiêu sa trong tà áo lụa mà cũng nắm được hồn mộc mạc của guốc son thì mới gọi là đôi mắt tỏ . Nếu anh thấy được cái dữ trong tôi và cũng cái hiền trong tôi ,thế mới là tri kỷ . Hiền mãi ư, chán quá đi thôi cục bột ơi . Dữ mãi ư, ngán quá đi bà chằng ạ . Trời có lúc sáng khi trưa và buổi tối . Người có lúc hiền, lúc dữ người ơi . Em chanh chua cho tôi mùi hoa khế, em ngọt ngào cho chè đậu phải nhường ngôi ...
-em có nhận được cái thư nặc danh của tôi không ?
-có !
-cho tôi xin lại ?
-làm gì ?
-tôi ký tên mình !


bắc kỳ 9 nút
ký tên và đóng dấu bằng củ khoai lang sùng !

Di Tản Buồn

Này cô bé Bắc Kỳ nho nhỏ

Thơ của Hoàng Thị tôi toàn là guốc cao gót với guốc mộc, hãi qúa đi mất thôi, khi thì :

Guốc bên hàng xóm guốc bay sang

Bao giờ thì guốc bay thành chén bát bay đây hả người đẹp trên đời

"Không gian vương dấu giầy" xin nhường lại cho mấy đàn anh Nhảy Dù, phi công mà bỏ tàu bay để không gian in dấu giày thì .....hi.hì . tàu bay lộn cổ xuống ao ngay, và hành khách thì bảo đảm sẽ van xin " tôi có lòng nào cô hãy xáo măng" ngay đấy người ơi .

Người phi công chân chính kiêng đường, không hảo ngọt nên cái mục vác Rún đi ăn chè bảo đảm là bị chụp mũ, mong Nàng đề cao cảnh giác, tin tưởng phi công mười mươi huề vốn .

Nhất định là phân bua phải trái thôi, không dám dụ đâu, người đẹp nào cũng thông minh hơn đời cả nên mới có giai cấp qúy tộc gọi thầm là : các nàng lái phi công .

Chẩu với dzọot không biết có cùng một nghĩa không đây, khổ lắm nói mãi, dzọot ngã nào cho thoát đây hi.hi. hi..

Thôi thế này cho tiện cả đôi bề, thân và kính cả hai, tương kính cái đã rồi thành thân mấy hồi, ôi cái chữ nghĩa Việt mình đáng yêu nàm thao ấy .


Bắc kỳ 9 nút


Sao người nỡ cho guốc bay thế kia. Bắc kỳ 9 nút ta chỉ cho guốc rộn ràng hè phố và vàng bay theo áo lùa chân guốc thôi ạ. Ta không cho guốc bay mà ..dao bay đấy.


Chẩu hay dzọot nghe thì tuởng như nhau nhưng dzọot là ra đi hổng đem được gì hết, chẩu là cuớp được tí tí đấy người ạ !

Di Tản Buồn

Lời tự tình với thơ
Này em yêu vô cùng vô tận, này em bạo chúa của lòng tôi,
Em khoan hòa với đời
Em bao dung với người
Sao em gai góc, chanh chua với tôi
Tôi nô lệ theo em, em bĩu môi : Hèn
Tôi ngang tàng, cao ngạo em lắc đầu : Kiêu
Thôi em, chỉ xin em, Tôi vãn là tôi, để đời này còn mơ được xứng đáng với em .
Và em cũng nhớ cho, nhờ tình em tôi vươn mình thành Phù Đổng

LH


Bắc kỳ 9 nút


Kể ra thì cũng lạ
Thơ là tột đỉnh văn chương, như lời ai kia phán
Thơ là tự tình cho những niềm riêng
Thơ là lời ngỏ khi người không dám nói
Thơ cũng là phút cuối của chia tay

Nay có người
-kêu thơ là bạo chúa
-lại gán rằng thơ sao chỉ chanh chua với một mà khoan hoà với hết thảy
-tôi chỉ là tôi khi van em ( khi van em-mà van gì ấy nhỉ) mà nhờ tình em, tôi vuơn vai Phù Đổng !


Nàng thơ ơi, nàng có hiểu ?

Còn bắc kỳ , phải chẩu đi thôi !Shy

Di Tản Buồn

Này cô bé Bắc Kỳ chín nút,
Cám ơn cô bé đã cho ta biết Chẩu là dzọt mà cướp theo tí ti, ta lại cứ tưởng cô bé Chẩu nhưng lại tịch thu mất của ta vài trái tim rồi .

Chẩu bằng cách nào cho thoát đây, con người là tột đỉnh của các loại "con" nên biết cười, cười với nhau một nụ, đời đẹp biết bao nhiêu, cái này lạc đề nhưng khổng nói thì không yên .
Có lẽ chỉ nàng mới hiểu nổi lời tả óan của Hải tôi với nàng thơ . Giác quan thứ sáu chăng, mong lắm thay .
Nguyên văn Hải tôi chỉ Xin thôi, chưa Van đâu vì còn đợi nàng thơ đáp ứng ra sao mới bắt đầu van viếc cho nó đỡ tủi thân .
Còn nữa Hải tôi cũng cỡ BK chín nút, thêm tí người di tản buồn hai nút nên đa cảm lắm .

Với Hải tôi đôi khi thơ là bạo chúa thật đấy, vì nàng hành thâu đêm xuốt sáng mà viết một câu cũng không vừa ý, vậy mà nàng khoan dung với bằng hữu cho nên, thơ của ĐLK, HLC, LN, PST, BH, BCN và mọi người đều cán mức .. Tuyệt ... Tuyệt .....và Tuyệt

Này tiểu thư Bắc Kỳ nho nhỏ bao giờ về Cali, đại hạn mong mưa đấy .

Thân hay là kính đây.

Di Tản Buồn

Cô bé BK chín nút xinh xinh ơi

Làm trai cho đáng nên trai
Xuống Đông, Dông loạn lên Đoài, Đoài nguy

Ta đây đã từng bay bốn hướng mười phương trên quê hương thân yêu điêu tàn và đổ nát, ta đây đã nhìn thấy địch vắt giò lên cổ mà chay, đức hiếu sinh tình dân tộc, lái tàu bay quay mặt chỗ khác không giết, tha nhiều qúa hóa thua, cũng là một góc cạnh của cuộc chiến Quốc Cộng vừa qua đấy. Những người lính chiến miền Nam chiến đấu với tình yêu người yêu đời, những sĩ quan trẻ miên Nam Xuất thân từ những khuôn viên đại học chưa đủ thời gian để có dịp trực tiếp nắm vận mệnh đất nước thì đã xẩy đàn tan nghé, âu cũng tại cái vận số của nước mình đã là vậy .
Vậy thì ta sợ người chỉ là sợ yêu thôi đấy, đừng nghĩ ta run đâu, tư lệnh Không Quân ta đã ngôn :

Bé thì sợ mẹ sợ cha
Lớn lên sợ vợ, về gìa sợ con

Tư lệnh Không Quân đã phán thì phải theo thôi, vả lại lời nói phải củ cải nghe cũng lọt .
"Người con gái Việt Nam da vàng yêu quê hương nên yêu người yếu kém" định đề này cũng hay đáo để đấy cô bé ơi .

Vẫn còn sợ ! Blush

Bắc kỳ 9 nút

Gớm, tình tự của chàng trai một thời loạn ly có khác. Ta chấm câu này nè

Những người lính chiến miền Nam chiến đấu với tình yêu người yêu đời


Ta- nếu người biết rằng-cũng một thuở mơ mang gươm đi mở cõi!
Ta-nếu người biết rằng -thuở 16-thơ tình không xúc động mà Hữu Loan khuấy động lòng ta!
Ta -nếu người biết rằng-thuở 18 –con đường Duy Tân cây dài bóng mát– không bằng du ca Đuờng Việt Nam của Nguyễn Đức Quang!

Thì bây giờ cũng thế thôi. Xin đừng nhắc đến nhạc vàng ủ ê, đèn mờ cà phê của cái con người đâm sau lưng chiến sỹ. Ta ghét tên ấy thậm tệ!

Ta yêu câu này nè

Vậy thì ta sợ người chỉ là sợ yêu đấy thôi


Ta -chẳng muốn phân chia nhưng ô kìa, con trai Bắc -cứ đối thoại thế kia- làm sao ta đồng hoá giữa Bắc Nam?
Thuở sinh viên, ta hiền ngoan như thỏ -nhưng thích chơi con trai Bắc láu cá xỏ xiên. Họ thông minh-mới có đối thoại –sâu sắc lý thú nhường ấy.
Tuổi xế chiều, ngôn ngữ Bắc vẫn số một trong ta. Sự thật thà là bình an cuộc sống mà riêng ta, thích sóng dậy ba đào. Lướt sóng dữ để an toàn về bến, có lẽ vui hơn rạch nhỏ êm đềm.

Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả
Anh hùng hào kiệt có hơn ai


Châm ngôn của ta đấy. Ta yêu cái hào khí đó của Nguyễn Công Trứ. Và vì thế, 30 năm ..không giết được trong ta. 30 năm, không thay đổi được ta. 30 năm, ta nguyên vẹn là bắc kỳ …

Di Tản Buồn

Này cô bé Bắc Kỳ 9 nút dễ thương

Bắc Kỳ như ta đây lươn lẹo, nói năng láu cá xí xọn nhưng được cái lương thiện nên nói dối như Cuội, bảo đảm không hại ai, chỉ nói dối để né đạn thôi, cái này người xưa bảo là "dĩ lừa vi qúy" đấy .

Nàng 16 tuổi, thơm lừng mùi chanh cốm chỉ Mơ vác gươm đi mở cõi, nhiều khi thành phá làng phá xóm MÀ THƠ NGÂY QÚA NÊN HỎNG BIẾT ĐẨY, vì trong tay có gưom tía ai mà dám cãi lại nàng, lại còn biết yêu màu tím hoa sim của Hữu Loan, còn ta 16 tuổi húi cua, mê đá banh, mút đá nhận và khóai uýnh lộn vì cứ ngỡ mình là người hùng Quang Trung .

Kiếm vung không cần đúng
Sai, trật chỉ một lần
Tạ ơn người tri kỷ
Thua được có ai cần

Nàng đã thấy ta vung kiếm loạn giang sơn chưa ?
Nàng 18 du ca cùng anh chàng cao nghệu Nguyễn Đức Quang hào hoa phong nhã, tài cao chí lớn, tiếng hát sinh viên đã tưởng đứng lên cao bằng trời, còn ta đã cao hơn trời rồi đấy, ta cùng bạn bè xuống đường bãi khóa rủ nhau đi làm lịch sử . . .mù !
Nàng ghét hai người Phạm và Trịnh, trong ta chỉ có yêu thương, tình ta vượt ra ngoài cả từ bi và bác ái, nên ta cho là ta qủa có xứng đáng với tình nàng, nắm vào tay ta Chử Đồng Tử, mình bay tuốt lên trời làm .. . .tiên .Rose

Nàng yêu cái hào khí của Nguyễn Công Trứ, ta mộng cái vô cùng của Cao Bá Quát, ta vời vợi một trời mộng, nhưng vẫn . . .sợ chỉ một nàng .

Ta mê :

Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thÔng đứng giữa trời mà reo

Ta khác, ta đã ở giữa trời thì nàng đã nhìn thấy ta rồi reo làm gì nữa nhỉ .
Ta cũng mê lắm câu thơ :

Vàng bay theo áo lùa chân guốc

Làm cách nào nàng có thế viết lên câu thơ tài tình đến vậy, Ta muợn câu thơ của người nào đó mà viết lại :

Chân em sạch hơn sách anh

Cứ hiểu theo nghĩa bóng thôi cũng đủ thấy đời này đáng sống lắm rồi!

Nặc danh . Triện khoai lang sùng !

Bắc kỳ 9 nút

Ta yêu ghét rõ ràng minh bạch . Ta không hề biết luỵ để chước tình hờ
Ta yêu nhạc Phạm vì những giòng tình tự quê hương làm ta xúc động. Nhưng bây giờ , nhạc vẫn yêu, con người thì ta không muốn nhắc tới . Dù ta biết rằng, trong họ Phạm, cái cô bé Bắc kỳ 9 nút đanh đá ấy cũng làm Phạm kiêng dè. Kiêng dè vì tính khí cô ta, không bênh bậy, khen bừa. Ta đã từng tranh luận về hai chữ đạo đức và họ Phạm cũng bỏ công để biện minh với ta.

Còn họ Trịnh, ô hay, thuở đó đêm nghe đại bác, nhìn hoả châu rực sáng, ta nghẹn ngào thương quê mẹ mà biết rằng con én nhỏ làm gì nổi mùa xuân, thì làm sao ta chấp nhận được thứ nhạc tình ảo não? Không bao giờ ta nghe Trịnh nói một câu. Ai muốn ghét,cứ mời, với ta, Trịnh chỉ là thứ yếu, sánh làm sao với những bắc sơn? Ta sẽ đưa về đây, những gì mà người đời phân tích về cái giòng nhạc dễ dãi đơn điệu ấy .

À không, ta không yêu mầu tím hoa sim thuở rời sân trung học. Ý ta nói về cái hùng của thơ Hữu Loan. Đúng hơn phải nói về cái hùng của một người khác mà tuổi già ta bỗng quên tên.

Bao giờ ta gặp em lần nữa
Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta

Người nhắc hộ ta, tên nhà thơ ấy .

Ta yêu Tô thuỳ Yên với

Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai ..

Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tim lượng mặt trời..
Cám ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ mỗi lẽ loi


Ta yêu du ca nhưng chưa từng sánh buớc bởi mẹ cha nhốt kín tường thành. Nhưng khi nghe
Không phải là lúc chúng ta ngồi mà cãi suông
không tin nơi nhau thế ta định nhờ ai bắc cầu ..

không phải là lúc chúng ta ngồi mà đặt vấn đề nữa rồi ..



Ta xúc động vô cùng. Vâng, tuổi trẻ VN ơi, phải làm gì chứ, đừng ngồi đó mà cãi suông, mà đặt vấn đề ..để VN cứ chậm bước hay sao?

Trong ta cứ đối nghịch nên làm ta mệt mỏi. Ta yêu khoa học chính xác mà đồng thời yêu cả thơ văn bềnh bồng. Ta ngây thơ, thậm chí rất tồ mà ưa bàn chính trị! Cậu em gửi Dương thu Hương, ta khẩy cười “ cò mồi một lũ” Ai khen Đan Quế, ta cuời thầm Cụ Diễn ơi, sống dậy mà xem ? (Người có biết ông già Đa kao ấy ? đã một thời lừng danh bói toán chỉ tay)

Thậm chí ta dự tính sẽ đòi xem 35 bức thư mà ông Thiệu đã từng giao cho ai đấy. Với ta, bằng chứng là số một.

À vâng, ta ở rừng phong. Mỗi mùa thu đến, lá rụng ngập đầy sân và khi buớc chân người đi, lá vàng bay theo tà áo và lùa cả chân giày nhưng ta tưởng tượng là guốc mộc cho ..thơ . Và vì thế ta cợt đùa nhà thơ Tản:

Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi đường phố lối em sang
Vàng bay theo áo lùa chân guốc
Nắng hạ vì em, đã úa tàn

Trận gió thu phong rụng lá hồng
Lá rơi e ấp vướng ngoài song
Hồng bay theo má cô dâu mới
Tháng chạp vì em, chẳng dám đông

Trận gió thu phong khéo phũ phàng
Em con đò nhỏ mới sang ngang
Vầng khăn chinh phụ buồn ngơ ngác
Xuân chẳng vì em, hớn hở sang ..

HLC

Người xuống đường đi làm lịch sử mù để bây giờ ngồi quán Đắng tìm dáng hài hư ảo. SmileKhông, ta vẫn là ta. Đã từng nói thế, phải không. Ta không như “ cái dún” Hà Huyền Chi cứ đòi mãi mãi là người tình son trẻ mà ta mãi mãi là con bé Bắc kỳ 9 nút đanh đá chua ngoa nhưng nhiệt tình vẫn nguyên vẹn là một bài thơ lớn. Không cho người mà là chữ Việt Nam !

Bài thơ này viết từ 2002 thì phải

Tuổi Trẻ

Mỗi tuổi trẻ có đôi lần đứng lại
Mỗi trái tim có những lúc hồi sinh
Em gởi cho tôi những ngày vui êm ái
Sau những hoàng hôn, đêm tối lại bình minh
Em gởi cho tôi những giòng thơ mực tím
Tôi mang giữa đất trời phiêu bồng, về, rớt giữa mênh mông

Nguyễn Nam An




Thuở tuổi trẻ tôi không hề đứng lại
Cắm đầu lao với bao mộng ước xanh
Trái tim kia cũng bừng bừng lửa cháy
Tuởng như tôi đang đắp đá xây thành

Thuở tuổi trẻ tôi không buồn hờn dỗi
Với ái tình, tôi là kẻ đứng xem
Mỗi đêm về nghe vọng tiếng bom rền
Tôi ao ước mình không là ..con gái !

Thuở tuổi trẻ tôi qúa nhiều ảo vọng
Nữ Oa kia, cũng tuởng sẽ là mình
Tôi mơ uớc quê hưong không lửa khói
Để vuông tròn chữ S nhỏ cong cong

Nửa đời hư tan tành bao ảo vọng
Ôm nỗi buồn chất ngất kín trời xanh
Tóc điểm sương theo từng năm tháng vụn
Tuổi trẻ ơi, giờ ta đã ăn năn !

HLC

Di Tản Buồn

Này cô em Bắc Kỳ nho nhỏ dễ thưong của tôi

Sao cứ đắng cay với nhau làm chi vậy, ta chỉ san sẻ những sai lầm của tuổi trẻ chúng mình với cô em, ta cũng đã từng :

Chín từng gươm báu trao tay
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất quân


Còn chuyện thua, được thì cô em cũng đã thấy :

Thế chiến quốc thế xuân thu
Gập thì thế thế thì phải thế

Bất công vơi nhau làm chi nữa, vạn lời trách ta cũng chỉ xin cúi đầu

Cô em bảo ta, nàng thích thơ Hữu Loan, rồi phang ngay đoạn Đôi Mắt Người Sơn Tây của Quang Dũng bài này cũng đã đươc phổ nhạc ông Duy Trác mà ca thì như chết tâm hồn một ít.

ChỈ ý kiến thôi nhá, không dám lý luận với nàng đâu nhá, ta thua nàng từ thủa mẹ về với cha rồi, Ông Phạm níu vào Dân Ca mà thành danh, nhạc của ông sỏ dĩ tự tình dân tộc vì ông biết sủ dụng âm nhac dân gian người Việt vào dòng sáng tác của ông , nàng ơi nhìn ngưòi nghệ sĩ ta chỉ nhìn gía trị nghệ thuật thôi, Đông Tây kim cổ phần lớn nghệ sĩ có đời sống đạo đức " sổ toẹt", ba trăm năm nữa nếu người ta còn hát nhạc họ Phạm thì công bình mà nói ai cần biết đến cái chuyện Nhà Bè, hay trong bộc trên dâu của một cá nhân nghệ sĩ, vả lại ngày đó con mắt thế nhân chắc là khác nhiều đấy.

Nàng cứ ghét họ Trịnh, nhưng dù yêu nàng đến vô cùng tận con tim ta vẫn mê nghe Khánh Ly ca Diễm Xưa, từ nay ta học ở nàng Yêu Ghét phân minh, nàng ơi bạn bè ta kẻ chết đã chết, kẻ sống vẫn còn truân chuyên.

Nhiều đứa đã tận tình chiến đấu, đã cam khổ tù đày khi CỘng xâm chiếm miền Nam, nhưng trong tâm hồn vẫn có tí chỗ đứng cho nhạc họ Trịnh, ta cũng đã từng gập Trịnh những ngày mù mịt khói súng Ở Đà Nẵng nhưng năm 67-68, cái cao ngạo của ta hồi đó đã nhìn Trịnh như một tên trốn chạy, có công bình hay không ?

Nàng ở lại miền Nam sau cơn hồng thủy, ta hiếu những điều nàng đã phải kinh qua, nàng có chanh chua một tí, đanh đá một tí, cong cớn một tí cũng phải thôi, ta trọng và mê tiết tháo của nàng lắm lắm, nhưng mắng ta là đi làm lịch sử mù, rôi ngồi lại tình đắng mà hư ảo thì , nàng ơi nàng coi thường ta qúa, cọp chết còn để da đấy cô mình ạ .Black Eye

Ta cũng có duyên được cụ DiễN coi bói ngày mới tròn hai mươi tuổi, cụ là một trong những nhân vật thuộc Quốc Dân Đảng, năm 1960 ông gìa ta bị bắt vì tôi tham gia đảo chính ông Diệm, cụ có đến nhà coi bói, nói là sau này....ta gập nàng đấy, còn hung hay kiết thì chưa biết, vì cụ bảo "thiên cơ bất khả lậu" thôi nhờ trời vậy, có tu có lành .

Nàng yêu ghét phân minh, ta chỉ yêu không ghét, mai sau nàng dạy ta, thế nào ta cũng sẽ theo nàng để thành tài.

Nàng ơi ta chả hiểu cái dún là cái quái gì cá, bộ tính viết văn bí hiểm như ông Bùi Giáng hả

Em Ở thành Sơn chạy giặc về
Ta tữ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt mấy lần quê bất bạt
Chiều Đông không thấy bóng Ba Vì
Vầng trán em mang trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn tây phương
Tôi nhớ sông Đòai mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương

Đây là những câu đầu của Đôi Mắt Người Sơn Tây, Quang Dũng kháng chiến rồi ỏ lại bên kia chiến tuyến đấy cô mình a.

Với ta nàng muôn đời là nàng đưong nhiên ta không bao giờ lộn nàng với bất cứ một tha nhân nào, nàng yêu khoa học chính xác, yêu cả thơ văn mênh mông, vậy xin nàng đừng hà tiện tình yêu....ta .

Nàng mơ không là con gái, cái này ta không đồng ý đâu dù cho có sợ nàng chết được !
Nếu ta có lỡ chọc nàng giận thì nàng cứ giận nhưng đừng ghét ta nhe nàng .
Nặc danh , ký tên và đóng triện mượn của nàng.Big Smile

hoanglanchi
#2 Posted : Thursday, September 1, 2005 1:45:14 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Di Tản Buồn

Này cô nàng Bắc Kỳ 9 nút thiệt dễ thương

Nàng qưở ta , lẻm mép, "đi dăm phút lại trở về chốn cũ" oan lắm đó, vì nàng hỏng chiệu đi hết con đường đấy vì tiếp theo là " May mà có em đời còn dễ...yêu" rõ ràng là thế, bất khả thay đối ngưỜi đẹp chả biết điều gì cả , cứ mắng nhau lấy để .

Ta cũng xin dựa vào thơ nàng mà rằng :

Khi em về Saigon vẫn nắng hạ
Người Cali mắt ướt giọt mưa sa
Em cũng chỉ như người khách lạ
Ở lại đây em là mãi trong ta

Nàng chê Diễm Xưa ngớ ngẩn, vô duyên, cũng chả sao , ta đọc những trần tình của nàng như lời kinh nhật tụng, vì ta mê nàng, tình cảm con người mà, ta chỉ tâm sự với nàng thôi không tranh cãi đâu, vì ta biết chịu thua thì mới mười mươi thắng nàng .
Cuối 1965, ta, Sinh vien sĩ quan Không Quân đồn trú tại căn cứ 12 Nha Trang được lệnh đi Hoa Kỳ du học . Ngày đó chưa ai biết đến nhạc họ Trịnh, riêng ta chỉ mê nhạc Pháp và tiền chiến . Ta đươc huấn luyện T28 ớ trường bay Hải Quân Mỹ . Cuối năm 1967 sau gần ba năm ta trở về nước và được đổi ra ngay Dà Nẵng, thế là khăn gói gió đưa ra ngoài địa đầu giới tuyến mà lòng buồn rươi vì nhớ Saigon, nhớ bạn bè . Ra tới Phi Đoàn cơn giang hồ vặt nổi lên, ta vứt ba lô vào xó phòng hành quân, mượn cái xế Honda chạy ra phố cho bớt sầu đời, trời Đanang hôm đó mưa giăng như Quang Dũng viết trong Đôi Bờ ;

Giăng giăng mưa đổ quanh vòng tuyến
Quạnh vắng chiều sông lạnh đất tề
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một cơn mê


Tấp vào một quán Cà Phê bên giòng sông Hàn, những giọt mưa lạnh quấn vào thân ta như một nghiệp dĩ, như một báo hiệu cho những ngày thật điêu linh, chiếc áo bay đen ướt sượt, nỗi cô đơn như tận cùng, đúng lúc trươc ly caphê đen bốc khói, tiếng hát nhưa, khàn của người ca sĩ nữ, bản Diễm Xưa hôm đó được ta yêu cầu đến bốn lượt, ta bắt gặp sau quầy đôi mắt đen của cô hàng nhìn ta, đôi mắt to đẹp tuyệt đời, từ đó khi ta ngồi trong quán bản Diễm Xưa được hát đi hát lại, ân tình đó ta chưa một lần nói lời cám ơn, Tháng sau ta về phép Saigon một tuần, khi trở lại Phi Đoàn mới biết Việt Công đăt mìn trong quán của nàng, đến trước mộ nàng ta khấn lời cám ơn mà nước mắt chảy dài, ta một đời chưa bao giờ biết khóc đâu, ta chỉ mưọn giọt nước mắt của mình chia sẻ nỗi oán hờn với nàng, và từ đó ta mê Diễm Xưa với chỉ tiếng hát Khánh Ly . Quên ta chưa nói hết, nàng đã có chồng, và anh chàng Biệt Kích này sau là bạn thân của ta đấy .

Nàng có thế không đồng ý, nhưng ta cho rằng những hiện tượng Trịnh công Sơn là niềm kiêu hãnh của miền Nam, chúng ta có Tự Do, chúng ta chiến đấu có chính nghĩa, chỉ có miền Tự Do như chúng ta mới có thể có đươc những người chống chúng ta vẫn nghênh ngang được chính luật pháp của chúng ta che chở . Thách chấp cả miền Bắc có được một tên công khai phản chiến trong những năm trước 75 như ở Saigon .

Nàng dạy đại học Việt Nam
Ta dạy tiểu học Hoa Kỳ
Khác nhau ở cái bằng tiến sĩ
Chả sao, với ta cử nhân và tiến sĩ vẫn môn đăng hộ đối

Nàng sợ ma, sợ dán , sợ chuột nên không dám đi làm cách mạng, tuy nàng rất yêu nước, ta quên không hỏi nàng có biết bơi không đấy ?

còn ta chả sợ gì cả ngoài con rắn, ta sợ rắn lắm nên rất phục bà EVA.
dám nói chuyện và nghe rắn chỉ vẽ, ta cứ nghĩ nếu ngày ấy rắn mổ bà Eva một cái thì ngày nay mộng không làm con gái của nàng chắc được toại nguyện và ta thì sẽ xuống tóc vào chùa .

Ta rất ghét xài những danh từ Việt Cộng chế ra sau 75, chả giống ai cả, còn giọng nói chính thống Hà Nội đã bị Bắc Kỳ chín nút di cư mang vào Nam hêt rồi, sau những ngươi di tản buồn 2 nút lại mang giọng Hà Nội theo, thành ra Hà Nội bây giờ nói giọng Việt Cộng

Tâm sự với nàng đôi lời ta gác bút và vừa chẩu vừa dzọot!



Bắc kỳ 9 nút

Ơ, đúng là lẻm mép. Ta chỉ nói loanh quanh lại về chốn cũ nhưng người tự ý thêm vào May mà có em đời còn dễ thương
Ối giời ơi, nếu ngày xưa gặp người có lẽ ta cũng sẽ hơi để tim lệch qua phải vì

Khi em về Saigon vẫn nắng hạ
Người Cali mắt ướt giọt mưa sa
Em cũng chỉ như người khách lạ
Ở lại đây em là mãi trong ta


Tán thế thì kiến cũng phải bò ra nhưng ta thì chỉ hé cửa dòm rồi thì đóng lại.

Câu chuyện người kể thì bản nhạc đã đến đúng lúc. Xin cho ta chia sẻ chút ân tình với cô chủ quán.

Còn ngớ ngẩn ư ?

Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy ..ngón xanh xao
Xin hãy cho mưa qua vùng đất lạ
Đuờng dài hun hút cho mắt thêm sâu

Ta tự hỏi , ừ mưa rơi tháp cổ rồi sao nữa ? khi không đang tả mưa trên tháp cổ thì có thể vế sau sẽ là mưa uớt tóc em hay mưa trên tay mềm thì cũng OK. Nhưng bỗng dài tay em ..ngón xanh xao. Hay anh ta ngồi ở nhà nhìn mưa trên tháp cổ và liên tưởng những sợi mưa là nhũng ngón tay dài xanh xao? Rồi sao nữa? Tự nhiên cái chuyển hệ, van xin mưa qua vùng đất lạ. Ừ xin đi, mưa OK, rồi sao? Mưa Ok qua vùng đất lạ thì anh ta sẽ làm gì với mưa trên xứ lạ? Không, anh ta lại nhảy cóc cái nữa, đường dài hun hút cho mắt thêm sâu! Chả có cái nào liên tục với cái nào. Ta tức quá, có một nick lấy tên Chủ quán già mồm đã phân tích nhạc Trịnh rất hay. Bí hiểm. Cuời khúc khích trên lưng, chủ quán già mồm suy ra rằng, anh ta ..cõng người yêu trên lưng nên mới cuời khúc khích trên lưng!

Người nói một câu đúng. Ông Phạm níu vào Dân Ca mà thành danh, nhạc của ông sỏ dĩ tự tình dân tộc vì ông biết sủ dụng âm nhac dân gian người Việt vào dòng sáng tác của ông Ta thích nhạc Phạm vì bố cục rõ ràng, lời giản dị mà không thấp kém.

Lại muốn bắt chước nick Dương Công Tử phán rằng, ruợu vào thì tôi cũng sẽ có ối lời giống Trịnh ! này nhé, ta sửa người xem:

Gió vẫn cuốn đi cho lòng nức nở
Dài chân em bước vũng ướt trên mi
Ta lắng nghe mưa trên đường rất lạ
Này tay em có đưa nắng trôi xa

Đấy bí hiểm, lung tung và những chữ lập đi lập lại trong lời Trịnh ( gió, buớc, đường , tay, nắng ....theo thống kê của MusicHunger) Ừ thì cái gọi là “hiện tượng TCS” như người nói là một minh chứng cho thấy miền Nam tự do thế nào so với đất Bắc. Nhưng, ta chỉ muốn nói, họ Trịnh kia, với ta và khá nhiều người thì tài nghệ không thể ngồi cùng chiếu với Phạm Duy, Văn Cao,Cung Tiến, Phạm Đình Chương..

1965, người sinh viên đi học lái, ta còn cô bé Mơ mộng hão huyền. Mơ nhiều quá để cuối cùng tay trắng hoàn trắng tay. Giăng giăng mưa bụi quanh phòng tuyến người ạ. Không phải mưa đổ đâu.

Sao tự nhiên lại lôi ra cái nghề nghiệp thửa xưa của ta và nghề nay của người để nói lời so sánh ? Dạy có nhiều kiểu người ơi. Ta không dạy sinh viên lý thuyết vì lúc đó ta còn trẻ lắm, ta chỉ dạy thực tập cho họ mà thôi và cái bằng Tiến Sỹ, ta chưa hề có, đúng hơn chưa kịp học tới thì lũ mán về thành.

Còn hiện nay ta đã từng viết cho khắp thế giới biết rằng, nhờ ơn Phỏng …, (bắt chuớc bác NgocDam), ta - một cô giáo của chế độ trước 75 giờ đi làm vú em, vú già, công nhân hạng bét trên đất Mỹ. Người có cần thuê ta làm con sen chăng? Cô nuơng này nấu cơm thì thật tuyệt, trên sống dưới khê,tứ bề nhão nhoét. Nấu được như thế rất khó chứ chẳng chơi đâu.

Đôi lúc dại khờ để giả vờ hiền ngoan mà nghiêng đầu, mở to mắt và thì thầm “ Biết bơi để làm gì?” Năm 78, ta học bơi để …vuợt biên. Còn bây giờ tuy già nhưng vẫn cứ sợ ma, sợ sâu và cái lũ mán kia dư biết ta nhát như thỏ đế, có nổi điên thì to họng chửi chứ dấn thân thì eo ơi, sợ đòn đau lắm lắm.

Cái anh chàng ca sĩ giọng rè mà đáo để hơn ông ca dao một tẹo. Ừ, cái công khai thì có nghĩa số không.

Nguời chẩu cái gì của ta đấy ?

Kỳ trước người hỏi ta Cái dún ? có gì đâu, biệt danh ta gán cho hahuyenchi vì kiêu quá thể.Cứ tưởng như mình là cái dún của vũ chụ (cái rốn của vũ trụ)


còn bi giờ cho người cái nì

ta đi để lại tóc này
trắng như sợi cuớc biết ngay .... ta già
cám ơn người đã vì ta
nhìn mầu tóc trắng hoá là ..tóc mây




Di Tản Buồn

Nàng tiên 9 nút của ta,

Như ta được biết Diễm người con gái sông Hương núi Ngự, sắc nước hương trời, cầm kỳ thi họa tài danh một thời ngưuời làm nhạc sĩ ta quên ăn biếng ngủ, hay là cứ như thế đi cho nó lâm ly, tình tiết . Nàng Diễm chê cái vụ nắm tay chàng đi vào văn nhạc sử, mà lại trao tim cho một cậu hiệp sĩ không gian, nhưng được cái họ cũng bằng hữu quen biết . Một ngày mưa trên thành phố Huế, lên cơn sầu đời , nhạc sĩ ta lang thang đi qua nhà em, lỉnh nhẹ vào trong vườn nhìn qua cửa sổ, những ngón tay thon nhỏ, mượt mà đang chạy trên những phím ngà . Cũng lại như ta được biết nàng sử dụng dương cầm thánh thót bản Mắt Biếc, vì thế : Mưa vẫn mưa bay trên từng tháp cổ
Dài tay em mấy những ngón xanh xao

Thế rồi đứng ngoài mưa rét run, lại tiếng mưa át tiếng dương cầm, thế là nhạc sĩ lên tiếng mời mưa ra chỗ khác chơi

Xin hãy cho mưa qua miền đất lạ

Lặng yên cuốc bộ về đói, lạnh, rét lại thấy cảnh :
Bên anh pilot, bên nàng piano
Chi thử nghĩ xem, nhất định là :
Đường dài hun hút .......
Cho hay ta vẫn may hơn hắn nhiễu vì ta "may mà có em đời còn dễ..yêu" ta cũng cựu hiêp sĩ không gian như ai vậy ( lại lẻm mép, biết rồi khổ lắm nói mãi)


Hồi tiện nội còn sống cứ than " tôi làm con sen không công cho cha con ông hai mươi mấy năm, đã thế lại còn phải ra ngoài kiếm tiền nữa, ông có biết không" . Trời đất ta tu mấy kiếp đây mà nàng tình nguyện về làm sen, điều này nàng khỏi hỏi, bất cứ lúc nào cũng nhận việc ngay được :

Trong nhà gì đẹp bằng sen
La to hét lớn lại thêm lắm quyền

Nàng mớ cửa rồi đóng lại ngay, ơ hay ta không biết làm chìa khóa riêng à, vả lại việc mở đóng ta tự làm lấy không phiền nàng .

Cái Ông Tàu Khổng Khâu gì đó có thuyết chính danh ta không tin vào mấy đâu, ta gọi "nàng" ôi chao là ý nghĩa, là thân thương . Nàng xưng ta, rồi hết "ngươi" thì "mi" , chứ bộ nàng là Thái Hậu, còn cho ta là công công hay sao, ta Vi Tiểu Bảo công công ở chỗ nào đâu .
Nếu nàng gọi ta là chàng ta sẽ mở tiệc rau muống 9 món ăn mừng .

Khi ta tỏ lời nàng cứ Ừ đại đi, hai cây chụm lại nên hòn núi ...to .
Ta và nàng mỗi người mang một túi lớn trà đắng, khách ghé thăm không chết cũng bị thuơng vì dắng . Còn ta và nàng pha một ấm in ít trà thôi rồi mình tương kính như tân .




Bắc kỳ 9 nút


Ta xưng ta và chỉ Người thôi. Ngươi trong bài thơ kia là ám chỉ cái dún hahuyenchi mà. Về những người đẹp của họ Trịnh thì ta biết nhiều hơn người. Ta có xem đâu đó và biết Diễm, biết ..Có thời kỳ, cô Á hậu cứ đi kèm Trịnh..Tuy vậy, cái chính yếu là nghe nhạc và cảm chứ nghe mà phải tìm tòi tác giả nghĩ gì thì theo ta là không được.

Này, đừng tưởng ta không hiểu ấm trà nhỏ với tương kính như tri tân nhá. Con gái Bắc kỳ 9 nút như ta thừa biết người định nói gì. Ta đi bốt đờ sô trong bụng người đấy.

Ơ hay, ta hé cửa rồi đóng ngay thì làm sao người cóp được chìa? Chao, cái chìa cửa chả là gì so với cái chìa của trái tim, người thừa biết cơ mà.

Ta đang điên đầu đủ thứ. Có người làm thơ cũng khá mà vô tình mượn một khúc của người khác. Rồi một ngày, nói theo kiểu cô em gái của ta thì “ Thượng đế đã sắp đặt. Của Cesar trả cho Cesar” Họ, cái người đi mượn ấy quay quắt và ta chịu trận để nghe họ nỉ non.Cái giá nhiều đêm không ngủ là giá phải trả khi muợn thơ không hỏi. Có người đã nói, các cổ thụ âm nhạc, thơ văn cũng đã từng chôm của nước ngoài. Nhưng thời đó net chưa thống trị thông tin toàn cầu nên không ai biết. Còn bây giờ, ta ngậm ngùi khi vừa đọc được những giòng tâm tư của một người trẻ thì ối chao chỉ 30 phút sau, một người vào và gửi bài viết của một tác giả kia, cho thấy người trẻ ấy đã vay mượn nhiều quá. Ta van xin các tài năng trẻ hay không trẻ, xin làm ơn đừng chôm chỉa của người. Sớm muộn gì cũng lộ ra thôi. Văn chương, thi phú cho vui, hà cớ gì phải đi vay cho ô danh ?

Từ vuông cửa sổ, phong xanh ngắt và trời thì đang mưa. Ta thầm nghĩ, phải chi có người ở đây, thì người sẽ che dù để ta với người ..giả bộ là tình nhân một bữa đi dưới mưa. Đường phố Virginia như người biết đấy, lên đồi xuống dốc và ngoằn ngoèo.

trời mưa bong bóng đầy sân
chiếc vỡ để lại, chiếc lành tặng em

Anh bạn trêu nho nhỏ và ta đã ngẩn ngơ nhìn bong bóng vỡ đầy sân. Có chiếc nào lành đâu? Nhưng Virginia có mưa bụi, rất nhẹ .Ta hỵ vọng sẽ có một ngày, một bong bóng nước –lành lặn cho ta.

Ồi trời, 8 giờ tối và trời vàng người ạ. Mưa tạnh và cả một không gian vàng nhạt nhưng rất sáng. Hay quá đi thôi. Một người bạn cứ :
-cô nghiêng sang phải đi.
-cô mặc áo vàng đi.

Vì xem bài ta phỏng vấn ai đó , anh chỉ thấy ta đứng cạnh người ấy rồi nghiêng trái và áo đỏ, áo xanh nhưng chưa có áo vàng. Mầu vàng phản bội nhưng cũng là mầu kiêu sa.

Ta vắng và người đi tìm làm lòng ta cũng có xao xuyến tí ti !
Vắng một bữa, anh thấy buồn một bữa..

Dường như thơ Đinh Hùng. Có khi nào người nghĩ rằng, vô tình ta và người đã tạo cho nhau thói quen mỗi ngày đọc rồi viết cho nhau?

Ngày xưa ta từng áo ước, có một người bạn , thân hơn bạn thân, nhưng không phải tình nhân.
Hôm nay mọi suy nghĩ của ta như sợi bún riêu! Vụn vặt và nhạt quá đi thôi..

Người ghét ngôn ngữ CS ? ta cũng vậy. Nên chép ra đây cười chơi chút nhé

Yêu em anh yêu thật khẩn trương,
Bố trí đón em tận phi trường.
Em về củng cố thêm tư tưởng
Quản lý đời anh nhá em thương.

Cô Ba




Di Tản Buồn

Thưa cô bé Bắc Kỳ 9 nút của lòng tôi,

Nếu được che dù cho nàng Hải tôi nguyện một đời cầm dù, bất kế mưa nắng, ai đến dành cầm là có chuyện ngay . Khi lính đã cầm dù thì rừng tàn núi lở, cậu nào dành cầm sẽ khổ . Nhưng còn bắt đóng kịch là tình nhân thôi, sao mà đoạn trường , oái oăm làm vậy, thôi cũng được chấp nhận đau thương hy vọng đóng xuất thần y như thật thì cũng rứa hề .

Nàng bảo ta mình viết cho nhau như một thói quen, gập nàng ta mừng muốn kéo mặt trăng vặn tréo vào mặt trời cho cả thế gian đều phải biết , nàng ơi ta nhớ Nguyên Sa với :


Gập một bữa anh đã mừng một bữa
Gập hai hôm là nhị hỉ của tâm hồn


Riêng ta cũng xin tặng nàng vài câu :


Ta về gác vắng cài then
Giọt sương đọng lá nỗi riêng ngỡ ngàng
Nhớ em trăng ngả hai đàng
Đường ta trăng đuổi, lối nàng trăng theo


Bảo đảm là nhớ nàng lâm ly mà ta làm đấy, không thuổng của bất cứ anh chiếu trên chu=iếu dưới nào .

Nàng nói đến những bóng nước vỡ tan, chạnh lòng ta nhớ lời bà nội ru thủa nào :

Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai

Mỗi tâm sự có những chiều đắng cay, bát cơm phiếu mẫu trên quê hương tăm tối chúng mình dôi khi là những bát cơm chan đầy nước mắt, bước chân thống khổ của con người vươt qua nghịch cảnh, vuơn vai Phù Đổng . Ước chi ta ôm được vào lòng những bong bóng trời mưa dâng tặng nàng . Ta lung tung , lăng tăng chắc nàng chả hiểu gì, thôi cũng đành tạ tội, một chút tâm sự nhiều khi ta kể cho chính ta .

Nói về Trịnh hay Phạm ta không biết nhiều như nàng nên chỉ dám bắt đầu bằng : "như ta được biết" vì ta biết có thể trật lất, thật sự trong đời ta chả coi mấy anh này là cái thống chế gì cả, hồi nhỏ có lúc ta cũng rất thèm được học nhạc nhưng không có duyên đành chịu .

Ta mà đàn thì khiêp lắm :
Đàn kêu tích tịch tình tang
Ai mang công chúa dưới hang mà về

Rồi ngược lại :
Đàn kêu tích tịch tình ..hề
Ai mang công chúa lại về dưới hang

Cho nên, nàng mắng ta thời thương bạp bẹ học ba tiếng đàn làm dáng sao mà đúng qúa thế, nghe mắng xong ta chỉ muốn vạch ông Địa ra mà chui xuống .

Nàng dọa ta mà viết thơ, làm văn ấm ớ là ba ba xịt ta liền, tội qúa đi, nhân danh làm loài người ta dược quyền yêu, mê, thương, nhớ và tương tư nữa . Nàng không thấy sao đến sư mà còn tương tư đến trọc đầu vì cô yếm thắm, huống chi ta người thường dân bang Cali tương tư người rừng Phong, ai làm gì được ta đây, nàng ba ba xịt ta vẫn cứ theo, theo hết đời này đời sau theo tiếp .

A thư trước nàng hỏi ta "chẩu " gì của nàng, thưa là ta chỉ xin đối thôi , ta xin đối đôi guốc mộc của nàng lấy trái tim ta, vì ta thấy lấy được trái tim nàng sao mà gian truân, gập ghềnh, long đong qúa đi, chi bằng đưa nàng trái tim ta cho chắc ăn, lỡ ta có kềnh nàng góa phụ .

Một mình giữa đêm thanh vắng viết tới cho nàng tự nhiên thơ từ đâu chợt đến :

Những giọt mưa buồn lơi gác trọ
Thềm ai lầu vọng nỗi mong chờ
Đáy chén em về rưng mắt đợi
Chờ nhau ngàn nỗi tiếng thoi đưa



Chúc nàng còn nhớ đên....tôi.



Bắc kỳ 9 nút


Nguời nhớ thơ ghê nhỉ. Gặp hai hôm, nhị hỷ tâm hồn. Đúng rồi, thơ Nguyên Sa. Ta tuổi già quên trước nhớ sau. Ta đâu nói người thuổng thơ ai. Ta chỉ kể trên buớc đường rong ruổi mấy trang ..web, ta chứng kiến đạo văn mà ngậm ngùi. Còn ta, ta thích bài Tình đắng của người. Ta không ngờ người cũng lai láng văn thơ đến thế. Ta thì chỉ khoái …chữa bịnh cho trẻ con mà trời già vô duyên đầy ải ta trên bục giảng! Thơ văn với ta chỉ là son phấn làm dáng.

Với người, Phạm hay Trịnh chẳng là cóc khô gì. Vâng, ta cũng thế. Ta chỉ yêu nhạc thôi. Nhưng có những cái không thể tách rời. Chính kiến là một ví dụ. Ta cảm thấy tiếc cho họ Phạm nhiều lắm.

Ta chưa biết mặt người nữa. Người có hào hoa phong nhĩ, xí lộn phong nhã chăng? Ngày xưa, có một chàng pilot. Hắn nói như nước chảy, hoa trôi. Cuối tuần có khi hắn đến trường, ta ngẩn người nhìn bộ đồ bay. Trông đẹp đấy chứ? Này người , khi bềnh bồng trên không, nhìn từng vồng mây cải trắng xoá, người nghĩ gì? Ta từng ước ao lái được máy bay để hưởng cảm giác một mình trên không gian..

Ta lại gặp một người hùng với tự tin vô kể. Đâu khác gì chàng pilot ngày xưa? Ta trộm nghĩ, này dân …quân đội đừng có mà tự tin …dỏm! Nhưng hề chi, cứ nghe cho vui -với đời. Mỗi chàng một vẻ mươi phân vẹn chín rưỡi! Ta cứ nghe và cứ ..không tin.

Chàng thì “ em cứ làm gì em thích. Bao giờ em ..thích anh thì báo cho anh biết”

Thế nhưng người à, cái ông họ Phạm ấy, thuở ông làm quen ta (chớ nghĩ ta làm quen ông nhá!), chỉ cách đây hai năm, ông chỉ viết vỏn vẹn cho ta một câu khi nhìn hình ta gửi qua mail:

…tài năng xin được nghiêng mình trước nhan sắc!

Ta khoá chí, chấm 9 điểm rưỡi !

Những giọt mưa buồn lơi gác trọ
Thềm ai lầu vọng nỗi mong chờ
Đáy chén em về rưng mắt đợi
Chờ nhau ngàn nỗi tiếng thoi đưa


Người ..lại xạo rồi. Làm gì còn gác trọ , làm gì còn tiếng thoi đưa? Hoạ chăng là gara ..trọ và tiếng gió gào.

Chàng vừa gọi.Chủ nhật anh lên bé ơi. Mang giày cao gót nhảy nhé.Ta phá ra cuời. Ta làm gì biết nhảy? Ta, cái con bé thích những câu thơ :

tôi cũng đã từng mơ diễm sử
nét vàng chói lọi rạng sơn khê
(không nhớ tên)

Và ta không thích nhảy. Ta-rất kỵ ..đàn ông lạ chạm vào ta. À, có lẽ cái dỏm đời Nam nữ thụ thụ bất thân của ông giáo già –là cha ta đấy- nhét vào đầu lũ con gái –đã bắt rễ trong ta? Nhưng ta thích điều này, ghé tai đây, ta nói nhỏ:

Hôm nào rừng phong vào thu, ngập lá vàng, người lên đây, ta không cần dù đâu mà :

Khói thuốc anh vờn mầu mây khói
Dĩ vãng trôi về ngập nhớ thương

Ta yêu hình ảnh người đàn ông cao lớn để ta nép vào vai, có cảm giác được che chở và khói thuốc vờn bay với mùi thơm vô cùng ấm. Ta sẽ nguớc mắt nhìn lên, từng sợi khói thuốc uốn éo trong không trung và ..mắt ta sẽ mờ theo khói thuốc..để cuối cùng bờ mi khép lại, chỉ một giây thôi.

Trời tối rồi. Ta nhớ đến vị đắng của cà phê ! nguời có chúc ta, ngủ ngoan nhé, con cò ..lặn lội ..ở Rừng phong..




Di Tản Buồn

Thưa nàng 9 nút Bắc Kỳ khả ái của lòng tôi,

Nàng cũng thích cà phê, sang đây ta rủ nàng đi uống cà phê với bằng hữu, ta sẽ mời nàng đi nghe nhạc thính phòng, ta sẽ đưa nàng đi ăn nhà hàng vì ta không biết làm bếp . Ngày xưa đi du học hay ở cư xá độc thân ta thương đẳng rửa chén và đổ rác, còn việc biến thức ăn sống thành mâm cơm ngon lành nhường cho những đàn anh khéo việc bếp núc .

Để ta ngụy biện một tẹo thôi xem có lọt tai nàng hay không, thật tình không có gác trọ như nàng đã phán, nhưng thằng con thuê cái chung cư trên lầu ta đến muợn máy của nó gõ thơ đấy, còn tiếng thoi đưa thời thượng qúa đi, nhưng ta chỉ mượn ý nhớ nàng thời gian như thoi đưa, nếu hỏi ta tại sao lại thoi đưa thì xin chịu tuy ngày xưa ta đã có thời dạy Việt văn đệ tứ ỏ Bán Công Gò Công, trò dốt thày ngu, chán qúa ta đăng lính tàu bay .
Chỉ một giây khép mắt, ngọn khói mênh mông nàng nghiêng hồn trầm mộng, nàng ơi giây phút sát na đó, không gian vỡ òa, trăm ngàn năm cũng chỉ độ giây nhỏ trùng trùng, phận, duyên hay kiếp vẫn cũng là một thoáng thời gian, so với vạn thủa lưỡng nghi .

Giây phút hạnh ngộ nhất đời nàng khẽ nép vào vai ta, chỉ là một gã Trương chi không biết hát, ta cũng biến mình thành một trang bạch mã hoàng tử, nhất định lấy miếng táo độc ra khỏi miệng Bạch Tuyết đánh thức nàng dậy đế về sau trên yên ngựa có hai người rong ruổi .

Nàng dấu qúi, quân đội ta tự tin,hùng tráng, yêu ghét phân minh như nàng, chỉ tội nghèo qúa không có tiền mua súng, bom nên ...thua . Thông cảm nhá .

Lần sau nếu làm được vài vần con cóc ta sẽ chép tặng nàng, nhưng nhớ đừng chọc quê ta nữa, ừ thì xạo, ừ thì ước lệ, nhưng tâm ta về nàng thì chao ơi trăm phần trăm đấy .

Nàng bảo nàng về Cali, ta sẵn sàng dâng nàng chiếc tàu bay làm chân, vậy chứ nàng lại rủ ta qua rừng Phong, bộ xí gạt ta qua bển rồi nàng vù qua đây hả . Bạo chúa .

Chúc nàng ngủ ngon và mơ ....thấy ....ta .




Bắc kỳ 9 nút

Sau những ngang tàng là dịu dàng thân ái. Phút ban sơ, mình thử nhau chơi. Nắn thử gân ai, dò tìm cách sống. Mưu người xưa, đôi khi vẫn đúng rất bất ngờ. Đem tài lộc, dò tìm Nhân Nghĩa. Đem khó khăn, đo Trí đến mức nào..

Trời tháng bẩy, không mưa ngâu như quê nhà trong sách sở. Mà ngâu nào lắc rắc trong tim. Cuộc sống quả là muôn mầu muôn vẻ. Biết tìm trong gạn đục thật gian nan. Mầu đỏ của cuồng si, thịnh nộ ngút ngàn vẫn một thóang đẽo lòng ta buốt giá. Mầu xanh của hy vọng chỉ chợt về trong giấc ngủ. Mầu hồng của thương yêu cứ ẩn hiện để một đời chụp bắt u mê..

Nè chàng trai của một thời ly lọan, ta không là yểu điệu thục nữ để người mơ tuởng đưa ta về Cali nghe nhạc thính phòng, ăn chè Hiển Khánh để sống lại cái thời hoa mộng cũ. Ta –đã từng nói rằng - thuở sinh viên mơ mộng ngút ngàn, ghét nhạc vàng họ Trịnh, mơ hành khúc du ca. Thì giờ đây, dù có bóng xế tà, ta- với Việt Nam -vẫn nguyên vẹn là một bài thơ lớn.
Ta chỉ muốn nói rằng ta yêu hình ảnh rừng phong lá đỏ và ta- người cô đơn từ ..nghìn năm trước (chớ cho là ta nói xạo nhé) – thích được nép mình bên bóng dáng hào hùng để nhìn khói thuốc vờn trong trời vắng. Chỉ là một hạnh phúc nho nhỏ như ta vẫn thường nói hạnh phúc ở quanh ta , hạnh phúc ở đâu đây..Còn muôn vàn những hạnh phúc nho nhỏ khác. Như ..cãi nhau với người cũng là một hạnh phúc cho ta!

Người vẫn cứ lẻo mép khôn bờ. Không tiếng hát Trương Chi nhưng xin làm Hoàng Tử để đánh thức nàng công chúa. Ồ, không đâu. Cô Bạch Tuyết ngủ say trăm năm còn ta -chỉ khép bờ mi trong tích tắc. Chớ có lẫn lộn để giả vờ ‘mi’ một cái thì có mà ..ăn tát xiếc đấy người à!

Ta chưa muốn về Cali dù người đã nhờ cái chàng nhạc sỹ xứ cao bồi tỉ tê mua vé.. Ta muốn người lên đây vì Cali làm gì có Rừng phong lá đỏ? Ta muốn tĩnh lặng của lá rừng để nghe đời phi công của người. Ta đoan chắc cái lẻo mép của người sẽ khiến Đời phi công ấy sẽ hấp dẫn hơn cái Đời phi công của Ông Tòan Phong Nguyễn Xuân Vinh rất nhiều! Ta thích nghe những câu chuyện hào hùng, những ước mơ ngút ngàn của tuổi trẻ Việt Nam. Và vì thế ta say sưa nghe cái anh chàng bịêt kích tự nhận có đến ba cái hào (hào hùng, hào hiệp, hào hoa) kể chuyện ngày xưa. Vậy hãy lên đây thủ thỉ ta nghe về những ngày xuống đuờng đi làm lịch sử ..mù (như người đã nói), về những chuyến bay yểm trợ cho Đòan Quân Mũ Đỏ. Ta cũng có một ông anh họ, học tú tài xong là trốn bố đăng quân. Anh bị bắt ở Mặt Trận Hạ Lào năm mùa hè đỏ lửa 72 và mãi đến 82 mới về. Một mũ đỏ hào hùng của giòng họ ta. Trung úy ĐĐC.

Còn ta- ta sẽ kể cho người nghe những tháng năm ..mà lao động là vinh quang đã cho ta “vinh” đến thế nào. Ta ghét những kẻ nói Láo. Ta- luôn nói thực những gì ta là chứng nhân - ở thời ấy –không gian ấy.

Ta đang bực mình vì có những kẻ, ta không biết gọi là gì? Anh ta nói đấy trong nước cho hát nhạc Ngô Thụy Miên, công nhận XYZ và ai nữa đó vào danh sách Hôi Nhà Văn.
Rõ là điên. Thế sao anh ta không ở lại miền bắc mà cũng trốn chạy lúc 54? Thế sao anh ta không ở lại để xây dựng mà cũng trốn chạy 85?
Ly cà phê đầu ngày sao đắng nghét. Buổi hôm nay,Rừng phong đang lên tiếng gọi hè.





hoanglanchi
#3 Posted : Saturday, September 10, 2005 9:24:54 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Di Tản Buồn

Cô bé Bắc Kỳ 9 nút thân và mến,


Nàng nói đến chuyện nhân nghĩa ta lại hồi tưởng lại qúa khứ Việt Nam trước 75 . Đài Phát Thanh Quân Đội thân yêu của ta đã lấy hình ảnh NGuyễn Trãi với câu nói ngàn đời còn chí dúng :

Đem đại nghĩa thắng hung tàn
Lấy chí nhân mà thu cường đạo

Với riêng ta người đã biết " Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân" như Nguyễn Trãi, kim cỗ lịch sử loài người ít có một nhân vật lịch sử nặng lòng yêu dân, yêu nước và có tầm nhìn trước cả thời đại như tiên sinh. Nhân nghĩa là những đồng tiền hàng triệu, hàng tỉ mà những người di tản buồn, ra sức lao động bằng mồ hôi và nước mắt gửi về nuôi thân nhân, sức mạnh nhân nghĩa của những người di tản buồn đã thăng hoa cả một quốc gia đang khốn khó vì một lũ lĩ mán rừng vừa ngu vừa tham tàn như Tô Định. Mang tất cả tinh hoa miền Nam nhốt vào tù, kéo đất nước lùi lại trăm năm tội này lá rừng cả nhân gian cũng không đếm hết.

Nàng thân mến, những hào kiệt ở thế hệ trên dưới sáu bó như ta đây, nói là đã chọn con đường vào Nam 54 thì không đúng đâu, ngày đó chúng ta giỏi lắm mới chỉ 14, 15 tuổi , bố mẹ nhìn thấy khỉ tiếp thu Thủ Đô sợ qúa dắt chúng ta lên tàu há mồm chạy tuốt vào Nam lánh nạn đấy. Kể ra cũng cơ cực lắm ù té bỏ của chạy lấy người, một đời vài ba lần theo vận nước làm lại từ số không, ấy thế mà vẫn bị khỉ mò theo cướp cạn. Đươc cái chúng ta lớn lên ở trong Nam, đầy đủ no ấm, tự do, trưởng thành trong an bình nên nhiều anh sướng qúa hóa rồ, đâm sau lưng chiến sĩ đế đổi lấy cái mác thời thượng " trí thức thân phận" trong đó có vài đấng nhạc sĩ như nàng vừa ngôn, với ta bọn chồn lùi này không đáng để nói tới .

Nàng ơi hoàng tử Bạch Mã ăn tát xiếc là ta đây chả sợ gì cái tát nhẹ hều của nàng đâu, mi lén một cái rồi có như Từ Hải anh đây cũng vẫn happy
chỉ hãi nàng ba ba xịt rồi theo người biệt kích "ba hào" thì lại ôm mối "bảy tình" mà cắm sào cho chặt nhảy ùm xuống sông theo Lý Bạch mò trăng.

Ông du ca Nguyễn Đức Quang của nàng trên tuần báo Viêt WEEKLY tuần này đi một qủa khen ông nhạc sĩ Phạm Duy là "đi đúng đường, chúc may mắn" đường nào là đường đúng thì ta đây chưa để mắt vì với ta "Nước Việt là cũa chung người Việt" ai đi hay ở là quyền riêng của cá nhân, nhưng như ta đã ngôn, thái độ chồn lùi, thỏa hiệp với cường đạo thì không xứng dáng là người Việt đúng nghĩa của nó, đơn giản và hợp lý là thế.

Cali không chỉ có cà phê, chè Hiển Khánh, những đêm nhạc thính phòng . Cali còn có những ngày đêm đấu tranh cho nhân quyền VN, những buổi ra mắt sách thân thương bằng hữu, những tha nhân hoạt động một đời không mệt mỏi, về đây nàng sẽ thấy ta nợ đời, nợ người qúa nhiều, mà chắc là sẽ "quỵt" nợ thôi vì trả sao cho vừa người ơi .

Nàng muốn ta thầm thì bên tai những ngày lửa đạn ta đã kinh qua trên quê hương khốn khó ư . Dễ thôi, đêm huyền thoại ta sẽ nắm tay nàng, dùng lời bà ru cháu mà à ơi, "cái ngủ mày ngủ cho ngoan" rồi mới tỉ tê : Ta người lái tàu bay lên thẳng, không chỉ yểm trợ cho nhẩy dù thôi, mà ở đâu có quân bạn là có ta. Ta tải thương, tiếp tế, đổ quân, liên lạc, bay chỉ huy, thám sát nghĩa là cái gì trực thăng ta cũng chơi, thậm chí đưa các em nữ sinh đẹp như mộng đi thăm tiền đồn cũng chính ta. Bạn bè ta gãy cánh cũng nhiều, hy sinh cũng lắm, thế nhưng trước khi tung mình vào lửa đạn, nụ cười vẫn thắm trên môi, tiếng chửi thề nghịch ngợm vẫn ròn tan , quấn vành khăn tang trên đầu người vợ trẻ như một đương nhiên đền xong nợ nước. Mười năm bay bổng, mười năm ta mang bao nhiêu là quân bạn , quân thù về bệnh viện Cộng Hòa chữa trị . Người ngã xuống anh em phi công ta đối xử ngang bằng, mạng người là qúy, bạn bè ta ngã xuống như Thiếu Tá Nguyễn Du ( cái tên tiền định) tại Quảng Trị địch mang ra bắn bỏ , ta thấy địch vất súng bỏ chạy " quân tử bất đả nhân hạ mã" nên tha không thèm truy kích, nếu vì thế mà ta làm mất miền Nam của nàng thì xin nàng cứ tát cho đến khi hai bàn tay xinh không còn rời khỏi má ta nữa vì mỏi .Với ta đến tuổi này tát với vuốt đôi khi cùng một nghĩa như nhau . Những người chiến sĩ trí thức trẻ miền Nam chiến đấu bên cạnh một tinh thần nhân đạo vô cùng, giết chóc một nửa người bên kia cùng đất nước, nói gì đi nữa cũng có những ân hận đành rằng Quốc Cộng đã rành rẽ hai bên . ÔI cái bi thảm của : "Quân hướng Tiêu tương, ngã hướng Tần", đã hai lần lịch sử đất nước oan khiên, huynh đệ tương tàn .


Nàng ơi, tay anh em hãy gối đầu, chúc nàng ngủ ngon và chỉ mơ đến ...ta, tôi, anh . Hi .. hì ...

Bắc kỳ 9 nút

Này chàng trai đem nhân nghĩa mà ..không thắng bạo tàn!

Người nhắc lại Nguyễn Trãi với châm ngôn của Đài Phát Thanh Quân Đội làm ta chợt mỉm cười. Ừ, ta sẽ tát , tát thật nhiều những chàng trai đem nhân nghĩa như người! Thế chiến quốc, Tào thu một mối, há có vì nhân nghĩa hay không ? Quỷ ranh ma, đem trí tín thì chỉ có mà thua. Ta còn nhớ thuở nào bé tí, cầm trong sách nhỏ ngậm ngùi. Trần Trọng Kim với Dọc đường gió bụi đã than rằng “ ôi, tất cả chúng ta già đầu mà còn bị lường gạt”

Cũng thương dân yêu nước muốn kết đòan mà Nhất Linh gật đầu ưng thuận, đứng chung hàng rồi …đại sự vẫn tan hoang. Lúc ngẫm ra, đi với ma cần đem áo giấy thì ôi thôi đã quá muộn màng. Ta cũng sẽ tát cả chính ta vì ta hay người hay cả cái Quân Đội hào hùng một thuở đều được dạy theo sách vở Thánh Hiền. Trong khi đó, quỷ đỏ theo tên họ Mác và đồng minh thì trục lợi hàng đầu. Ta nghiêng mình thuở nào xem Exodus, nguỡng mộ vô cùng một dân tộc kiên cường. Bỏ tất cả để Về đất hứa xây dựng lại quê hương. Nhưng ta căm thù tột đỉnh tên hèn mạt bất lương đem tài nghệ đi đêm và bán đứng bạn bè. Ta nguyền rủa cái tên Do Thái ấy đã làm cho Việt Nam lùi lại trăm năm ..

Cũng như người, ta một thuở yêu hòn ngọc viễn đông lừng danh Châu Á . Để bây giờ ta ngậm ngùi nhìn Thái vuợt quãng xa, Hàn đi buớc trước. Bao tinh hoa miền Nam như thui chột , chỉ cúi đầu kiếm bữa cho qua. Bọn ngu xuẩn không nhìn ra tội ác, vẫn gạt lừa thế hệ thanh niên. Chúng tự hào khi có được chút tiền mà không hiểu di tản buồn đã vinh quang lao động cho quê hương trù phú. Chúng không hiểu nếu không tiền di tản, chúng chỉ còn cạp đất mà ăn.

Ta không hề thần tượng du ca. Ta chỉ muốn chỉ ra đối nghịch, giữa da vàng và ngạo nghễ quê hương. Nhưng quả ta có chút sững sờ nếu như vua du ca nói lời tòng Phạm. Ta thấy hoang mang và tự thương ta. Sự Thật duới mặt trời luôn chói sáng, kẻ đó mù hay trục lợi cá nhân?

Ừ nhỉ, Ca là thủ phủ của người dân yêu tự do và công lý. Vậy hẹn người, mai mốt ta về. Ta sẽ về trên phi cơ U Ét đang hòang, chớ không phải trực thăng sơn mầu tang trắng!

Này người làm đơn đàng hòang, may ra ta cho mi ..gió chứ đừng vội vàng đổ cái ghè tương. Ta, yêu nước vô cùng nhưng sợ ma, sợ sâu và cả sợ …bị đòn nên thấy cái anh chàng biệt kích “ ba hào”, mới tù ra tròn năm đã dấn thân làm tiếp. Mấy ai có cái quả cảm, dũng khí kiên cường dường ấy ? Ta nguỡng mộ Chàng , người chớ bảo ta ..hí hửng đi theo! Lỡ vợ chàng nghe được thì Họan Thư trổi dậy, cái mạng ta thật khó còn để về Ca ăn bánh cuốn với người!

Ừ, hãy kể đi ..

Em Phượng, à không em Phượng là của Tòan Phong, ta sẽ là em Quỳnh vậy nhé

Em Quỳnh, ta vừa hòan thành một phi vụ tuyệt vời. Tọa độ được chấm không sai một tẹo. Đòan quân mũ đỏ do ta thả thật chính xác đã giải cứu tiền đồn và Quỳnh ơi, mai rừng đang nở, chiến sỹ của ta thừa biết Xuân đã về rồi. Ta muốn bay một vòng trên vùng trời em ở, sà xuống thấp cho động cơ rú vang, đánh thức em giữa giấc ngủ yên bình để xin em, chia cùng ta niềm vui chiến thắng,cô nữ sinh Gia Long trong trắng của ta ơi !

Hì, người xem, ta bịa ra có giỏi hay không?

Đêm nay con cò không lặn lội rừng phong mà con cò đang mơ, mơ mình ..không là con gái mà đang là người lái tầu bay. Sà xuống thấp cho mây trời hỏang lọan và để nhìn cho tỏ .. hình chữ S cong cong, đang vươn mình trổi dậy làm rồng và thống trị một vùng Châu Á với cờ vàng phất phới tung bay!
Phượng Các
#4 Posted : Saturday, September 10, 2005 11:29:06 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Người vẫn cứ lẻo mép khôn bờ. Không tiếng hát Trương Chi nhưng xin làm Hoàng Tử để đánh thức nàng công chúa. Ồ, không đâu. Cô Bạch Tuyết ngủ say trăm năm còn ta -chỉ khép bờ mi trong tích tắc. Chớ có lẫn lộn để giả vờ ‘mi’ một cái thì có mà ..ăn tát xiếc đấy người à!

Chị HLC ơi,
Những dòng văn chải chuốt của chị và anh bạn trên Net của chị (không biết gọi vậy có đúng không) như nước chảy mây trôi. Những trao đổi trên Net như thế này có thể một ngày nào được đem in thành sách được đó chị.

À, Bạch Tuyết Snow White là nhân vật với 7 chú lùn, còn Cô Công Chúa Ngủ Trong Rừng Sleeping Beauty là trong một truyện khác chị ạ.

Vi_Hoang
#5 Posted : Saturday, September 10, 2005 11:59:54 PM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các
Chị HLC ơi,
Những dòng văn chải chuốt của chị và anh bạn trên Net của chị (không biết gọi vậy có đúng không) như nước chảy mây trôi. Những trao đổi trên Net như thế này có thể một ngày nào được đem in thành sách được đó chị.


Chị PC lại méo mó nghề nghiệp.Tongue
hoanglanchi
#6 Posted : Sunday, September 11, 2005 1:34:29 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Phượng

Méo mó thật nhá. Cả chị và Quan tư tàu bay Lê Đình Hải ( người thật đàng hoàng. Chàng đang ở Ca Mọi người gọi đùa ông Hà Phương Hòai là..Quan Ba cá kho , còn LeHải là quan tư Di Tản Buồn ) , Phi Đoàn Lôi Bằng 475 hay sao ý, chưa có ý thích in sách. Dù có vài bạn , đọc thấy vui vui và cũng có ý nghĩ như Phượng nhưng ông quan tư còn lo...xòe ở Las vegas, chị còn lo...kiếm nghề vú em nuôi cái thân già nên chuyện văn chương chỉ là son phấn Black Eye

Rừng phong đang lên tiếng gọi Thu. Lá đã chớm vàng...
MM_Ngoc
#7 Posted : Tuesday, September 13, 2005 1:15:53 PM(UTC)
MM_Ngoc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 317
Points: 0

.
hoanglanchi
#8 Posted : Tuesday, September 13, 2005 9:31:14 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Gửi Phượng Các và các bạn vừa viết ở đây

P ơi, chị lú lẫn quên mất, đã ghi

xin đừng trả lời ở đây vì là chôm của DTB LeHải

vậy xin Admin vui lòng xóa hết những trả lời trong này nhe. Coi như chỉ post những bài lấy từ Quán Đắng về. Xin lỗi tất cả các bạn nào vào đây viết nhé
kính
Lan Chi
Phượng Các
#9 Posted : Wednesday, September 14, 2005 2:07:59 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị HLC ơi,

Chị đưa ra một vấn đề mới cho Diễn Đàn PNV. Đó là một member có quyền yêu cầu đừng ai vào góp ý với bài mà họ đăng hay không. Và nếu có người không nghe theo lời yêu cầu của họ mà vào góp ý thì họ có quyền yêu cầu admin xóa bài của các người góp ý hay không? Và admin có nên tuân theo lời yêu cầu của chị hay không?

Chị để em hỏi lại ban điều hành xem họ tính sao. Vì nếu vậy thì PNV sẽ tạo một tiền lệ là ai cũng được quyền vào trong diễn đàn này, đăng bài và cứ yêu cầu đừng ai trả lời trả vốn gì hết. Cho người ta đọc mà không cho người ta được quyền bày tỏ ý kiến trong mục Quán Cóc là nơi nói chuyện tào lao tán dóc thì có vẻ đòi hỏi quá chăng? Thông thường trong sinh họat diễn đàn, nếu mình không thích ai post trong topic của mình thì hoặc là mình nói thẳng ra cho người trả lời vào xóa, hoặc là làm lơ cho người trả lời thấy quê rồi tự xóa, chớ còn yêu cầu admin thi hành chuyện xóa các post khi họ không vi phạm chủ trương của diễn đàn thì chị đặt thêm cho nhóm admin vấn đề cho việc điều hành forum.

Chị suy nghĩ lại đi nghe. Rồi chị cho biết về quan điểm của chị xem sao.

hoanglanchi
#10 Posted : Wednesday, September 14, 2005 2:29:12 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Chị HLC ơi,

quote:
Chị đưa ra một vấn đề mới cho Diễn Đàn PNV. Đó là một member có quyền yêu cầu đừng ai vào góp ý với bài mà họ đăng hay không. Và nếu có người không nghe theo lời yêu cầu của họ mà vào góp ý thì họ có quyền yêu cầu admin xóa bài của các người góp ý hay không? Và admin có nên tuân theo lời yêu cầu của chị hay không?

Chị để em hỏi lại ban điều hành xem họ tính sao. Vì nếu vậy thì PNV sẽ tạo một tiền lệ là ai cũng được quyền vào trong diễn đàn này, đăng bài và cứ yêu cầu đừng ai trả lời trả vốn gì hết. Cho người ta đọc mà không cho người ta được quyền bày tỏ ý kiến trong mục Quán Cóc là nơi nói chuyện tào lao tán dóc thì có vẻ đòi hỏi quá chăng? Thông thường trong sinh họat diễn đàn, nếu mình không thích ai post trong topic của mình thì hoặc là mình nói thẳng ra cho người trả lời vào xóa, hoặc là làm lơ cho người trả lời thấy quê rồi tự xóa, chớ còn yêu cầu admin thi hành chuyện xóa các post khi họ không vi phạm chủ trương của diễn đàn thì chị đặt thêm cho nhóm admin vấn đề cho việc điều hành forum.

Chị suy nghĩ lại đi nghe. Rồi chị cho biết về quan điểm của chị xem sao
.

Em Phượng

Chị đã ghi ở trên, chủ nhân là DI TẢN BUỒN , chị lấy bài về post và ảnh không hề biết ở đây Big Smile
chẳng tiền lệ gì em ơi. Bên web kia có Không gian riêng và không ai vào trả lời , để yên cho tác giả..thủ thỉ. Thấy cũng hay hay.Tiếc là PNV chưa có mục đó , nếu có -chị đưa vào KGR
Em nói gì mà quê với không quê? chả có gì ở đây cả. Chi sực nhớ ra, chi có viết ở ngay trang đầu - là chôm của DI TẢN BUỒN , xin đừng bạn nào trả lời và phần khác, chị cũng không có thì giờ nhiều nên sợ trong tương lai ( khi đi làm vú em , không thất nghiệp như bây giờ ) có khi trả lời chậm Tongue Chứ chả có ai vi phạm ở topic này cả. Em vào nói, có in sách không? ViHoàng chọc em. Chi trả lời. Và MM Ngọc gửi thơ.Đâu có gì vi phạm , đâu có gì nặng nề ở đây? chỉ có điều chị thấy không phải của riêng chị , ông DI TẢN BUỒN thì..hì hì..dốt net, ít lang thang , không vào đây, làm sao trả lời đuợc nếu có ai đó hỏi? Cả 2 tuần nay, ổng còn làm biếng, bỏ quán hoang vu cà Big Smile

hy vọng các bạn khác xem xong những post này, sẽ thông cảm cho chị ( chôm của DI TẢN BUỒN ) và sẽ không vào reply làm gì

còn chị có gửi bài của chị ở Tùy Bút chăng hạn thì xin các netter cứ vào trò chuyện cho vui. À, cám ơn P nhắc chi chuyện Công chúa ngủ trong rừng khác Bạch tuyết. Lắm khi viết theo suy tưởng và lộn tùm lum

chúc vui Tongue
Chín Út
#11 Posted : Wednesday, September 14, 2005 2:56:48 AM(UTC)
Chín Út

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 693
Points: 0

Chị HLC ơi,

Thấy chị cứ nhắc đi nhắc lại là "Chôm của người ta" về, em bổng cảm thấy lo lo . Vì mấy chuyện rinh qua rinh lại cũng hay thấy và nếu rủi gặp người không dễ tính họ có thể vào đây cự nự chị và có thể mắng vốn luôn cả Phụ Nữ Việt, nếu xảy ra như vậy thì cũng hông được hay lắm chị ơi . Thôi thì nếu chị cảm thấy các bài viết có giá trị và chị muốn phổ biến nó, sẵn chị quen biết với tác giả thì xin chị hãy ngỏ lời với họ một tiếng, xin phép họ đã rồi hãy rinh về đây nhe, có được hay không ?

Về chuyện PNV không có Không Gian Riêng vì forum đã từng bị vào phá, cho nên Ban Điều Hành quyết định không lập room nào có hình thức như vậy và để cho forum có hình thức sinh họat chung cho tất cả mọi người một cách thỏai mái hơn, hy vọng chị thông cảm cho quyết định Ban Điều Hành vì có nhiều điều phải cân nhắc cách cho phù hợp với sinh họat của tập thể.

Kính chúc chị luôn an vui

9U
hoanglanchi
#12 Posted : Wednesday, September 14, 2005 4:19:03 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Chào 9U

Khỏe hong? chi lại lội vô đây để xem tình hình trên từng cây số Big Smile
thế này, chị chôm là lấy của ảnh đem đi, nhưng ý nói, ảnh không lang thang -nên có bạn nào vô đây hỏi ảnh - mất công chị lại đi hỏi -rồi về trả lời - thì mệt quá. Còn bảo ổng register ở đây à? huhu, hong dám đâu.Ổng lười lắm Big Smile
Ý chị là xin các bạn , ai thích tào lao thì vô xem thôi và đừng hỏi gì hết vì chủ nhân không trả lời đuợc. Chỉ đơn giản thế thôi.Còn ảnh không phiền hà gì khi chị đem đi nơi khác.
Biến nhe. Tay bớt đau rồi, phải đi xin việc vú em đây. Gần 8 tháng nay, tay đau, không làm đuợc , chỉ lai rai cho Đài Phát Thanh , rồi móc tiền túi ra chi, xót lắm Wink
Phượng Các
#13 Posted : Wednesday, September 14, 2005 4:38:57 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Bây giờ em đề nghị vầy nè chị HLC, chị copy y chang lại cái post đầu tiên rồi mở một topic mới đăng bài đó vô. Kỳ này em hết dám vào trả lời chị rồi, và em cũng mong là không có ai vào trả lời. Sau đó chị cứ tiếp tục đăng trong cái topic mới, và cái topic cũ này thì cho nó chìm lỉm dưới lớp bụi thời gian. Chớ còn vào xóa các post của người khác theo yêu cầu của chị thì là chị đặt một trách nhiệm nặng nề cho nhóm admin.
MM_Ngoc
#14 Posted : Wednesday, September 14, 2005 9:34:31 AM(UTC)
MM_Ngoc

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 317
Points: 0

.
hoanglanchi
#15 Posted : Wednesday, September 14, 2005 12:14:05 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Phượng
Cứ để đó. Các anh chị cũng biết và sẽ không vào nữa vì chủ nhân DTB không có ở đây. Khi chị nói, chỉ có em,chị ,Vi Hoàng và M Ngọc thì chị tưởng em sẽ gửi PM , copy lời chị là xong, chả ai quan tâm.Chuyện nhỏ Big Smile Vì có phải tranh luận gì đâu? Bỏ qua đi.
chúc vui
Lan Chi
Users browsing this topic
Guest (2)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.