Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Ảo ảnh mà thôi
Triều Âm
#1 Posted : Sunday, October 28, 2018 6:03:18 AM(UTC)
trieuam

Rank: Member

Groups: Registered
Joined: 10/28/2018(UTC)
Posts: 10
Points: 30
Location: Vietnam

Thanks: 1 times
Was thanked: 8 time(s) in 7 post(s)
Ảo ảnh mà thôi




Một ngày lại trôi đi
Trên triệu miền thương nhớ
Một ngày lại qua đi
Trong hững hờ nhớ thương
Phải em người con gái
Cánh hoa dại bên đường
Anh là người khách lạ
Trông thấy, tim vấn vương ?
Thời gian vụt trôi đi
Trong vạn niềm ký ức
Phải chăng là sự thật
Hay ảo ảnh hoang đường ?
Ngòai trời cây thay lá
Cánh hoa xưa đâu rồi
Hỡi em người con gái
Với nụ cười nắng rơi ?




Anh vẫn tất bật lao đi trên những chặng đường đời không bằng phẳng, và anh đã quen với chúng, anh đi trên chông và gai nhưng cảm tưởng như đang đi trên đất bằng. Cuộc sống đã cho anh bản lĩnh. Cuộc sống đã tôi luyện anh. Anh đã là một người thành công. Nhưng cuộc sống đã cướp đi của anh một con tim. Một con tim biết đập, biết đau đớn, biết rung động và biết xao xuyến với một ánh mắt nào bất chợt đưa ngang.
Một chiều thu quen thuộc, anh vội vàng bước qua cánh rừng - con đường anh vẫn thường đi - để đến nơi anh cần đến; vẫn tất bật, nhanh nhẹn. Giữa rừng, một chiếc lá rơi ngang, rơi ngang tầm mắt anh, để tay lái anh chậm lại, rồi cũng bâng quơ nhìn cánh lá rơi.
Bên vệ đường, một cành hoa rừng đỏ thắm, đang đong đưa cười cùng anh. Hình như đêm quá nó mới vừa nở, hoặc giả chừng như nó đã có ở đó tự lâu rồi, nhưng tại sao anh không thấy nhỉ?
Anh dừng tay lái, bước ra ngòai, dụi dụi mắt, e rằng mình chưa tỉnh ngủ hẳn.
Cành hoa vẫn còn đó. Đẹp lạ lùng. Một lòai hoa anh không biết tên.
Bất chợt anh nhìn chung quanh.
Cánh rừng đẹp quá. Tiếng thiên nhiên dịu vợi quá. Những sắc lá chớm thu đang khóac cho cả khu rừng một chiếc áo mới.
" Tại sao trước giờ mình không nhận ra nhỉ?" Anh tự nhủ thầm.
Anh đưa tay, toan hái cánh hoa rừng ngộ ngộ kia, nhưng ngay lúc đó
Renggggggggg..... Tiếng cell phone làm anh giật mình.
" Alô ...., ...... "
Sau đó anh cúp máy.
" Mình thật là ngớ ngẩn. Trễ giờ mất thôi." Anh tự giễu mình bằng một nụ cười gượng gạo " Hôm nay mình sao thế nhỉ, chỉ là một bông hoa bình thường thôi mà."
Anh phóng xe đi. Rừng thu xào xạc. Lá đổi mùa.

* * *
Công việc vẫn cuốn anh đi tất bật.
Những mối quan hệ chóng vánh, những mối tình chẳng đáng gọi vắt vai.
Anh vẫn là anh, người của công việc, người thành đạt.
Một lần trở về nhà, trên xa lộ, trong giờ kẹt xe cao điểm hàng ngày.
Có tiếng "Cốp" - chiếc xe ngớ ngẩn nào đàng sau đã ủi trúng xe anh.
Mở cửa xe lao ra, nhất định phải cho tên stupid này một trận. Chiếc xe kia cũng mở cửa, và một cô gái nhỏ nhắn với gương mặt biết lỗi đang tiến về phía anh.
" xin... xin lỗi ... anh. Tôi... tôi mới lấy bằng lái."
Anh thở dài " Gặp trúng thiếu nhi rồi"
" Thôi, không sao. Lần sau đi đứng cẩn thận một chút, không phải lúc nào cô cũng gặp người dễ chịu như tôi đâu" - Anh khóac tay.
Cô gái ngước mặt lên, cười nụ cười thật tươi: " Thật sao, cám ơn anh quá. Anh thật là tốt bụng. Tôi cứ tưởng..."
" Tưởng sao?" Anh bỗng thấy vui vui...
" Uh, thì..."
"Ting.... Ting..."Ngay lúc đó thì tiếng còi xe vang lên, chiếc xe sau lưng cô gái báo hiệu đèn xanh đã lên.
Anh vội vã trở về xe. Cô gái cũng vậy.
Họ chạy xe đi. Qua ngã tư, hai hướng rẽ.
" Cô bé có nụ cười thật dễ thương" - Anh tự nói với mình và 1 tiếng sau, khi về đến nhà, anh cũng đã quên ngay mọi chuyện, lại chúi mũi vào công việc.
* * *
Rầm.
Cánh cửa sổ ai đó quên đóng bị cơn gió lạnh đập một cái rõ to.
Đang kì nghỉ phép. Anh chẳng biết phải đi đâu.
Nhìn quanh, căn nhà gọn ghẽ,ngăn nắp nhưng hình như lạnh quá.
"Ờ, hình như thiếu một cành hoa"
Anh nhìn qua sân.
Trời đã chớm đông. Cánh rừng ảm đạm.
Không hiểu vì sao anh khóac áo, và đi bộ vào lối đi quen thuộc vào rừng.
Sao chẳng một chiếc lá rơi để đưa anh về chỗ cũ. Cánh rừng sao bây giờ đâu cũng giống nhau, một màu xám ngóet.
" Có phải hôm trước mình đã gặp một bông hoa dễ thương ở đây?" Anh lẩm bẩm.
Đi thêm đọan nữa, nhưng anh đành bất lực, và chắc rằng nơi này hòan tòan chẳng có bông hoa nào.
Anh quay trở về nhà, tự đếm bước chân mình một cách vô vị.
Đến nhà, anh bước về phía garage. Chiếc xe cũng đang on vacation như chủ nó, ngủ ngon im lìm.
Anh chợt đứng sững, tay sờ vào vết trầy sau xe. Khuôn mặt cô bé đang cười rạng rỡ hôm nào hiện lên rõ mồn một, y như cánh hoa rừng một buổi sớm đang nghiêng mình ghẹo anh.
" Bây giờ nàng đang ở đâu nhỉ ? " Anh bất giác tự hỏi mình.
Và...
Anh lên xe, chạy về hướng xa lộ... Nơi có ngọn đèn xanh đỏ, nơi nào đó có dấu vết cô bé hôm nào, và cũng là nơi có triệu người qua lại mỗi ngày.
Anh dừng xe bên vệ đường. Nhắm mắt. Anh chờ một cú đụng đến từ phía sau.
Một tiếng. Hai tiếng trôi qua. Bóng chiều phủ xuống.
Anh thở dài, quay ngược đầu xe:" Mình thật là ngớ ngẩn, chỉ là một người con gái thôi mà. Đi toong một ngày nghỉ!"



1 user thanked Triều Âm for this useful post.
viethoaiphuong on 10/29/2018(UTC)
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.