Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
TIẾNG CHUÔNG CHÙA HÀN SƠN PHONG KIỀU DẠ BẠC / TRUƠNG KẾ
Đây là câu chuyện xưa rất xưa, vào một đêm trăng thuợng tuần. Một nguời thơ đang neo thuyền trên sông, ngắm nhìn trời, nhìn trăng, nhìn mây nuớc, mà lòng dạ rộn lên một tiếng thơ não nùng ...
Nguyệt lạc ô đề suơng mãn thiên Giang phong ngư hoả đối sầu miên
( Quạ kêu,trăng lặn,suơng rơi Lửa chài lấp lánh soi nguời sầu mơ )
Thế nhưng, hồn thơ đang cuồn cuộn như nuớc chảy hoa trôi, bỗng dưng ngưng bặt. Loay hoay mãi, ý thơ vẫn không lóe sáng đuợc thêm chút nào. Nguời thi sĩ đó, đành nằm trên khoang thuyền mà im lặng nhìn trời, ngắm trăng, không tài nào nhắm mắt ngủ đuợc.
Cũng thời gian ấy, Sư Cụ chùa Hàn Sơn cũng đang ngắm trăng thuợng tuần, rồi trong trí óc cũng bỗng nảy ra ý thơ :
Sơ tam, sơ tứ, nguyệt mung lung Bán tự ngàn câu,bán tự cung .
( Mồng 3,mồng 4, trăng mung lung Nửa tợ móc câu,nửa tợ cung )
Và cũng lạ lùng thay, Sư Cụ cũng chỉ nghĩ ra đuợc có 2 câu, rồi đăm chiêu nghĩ tiếp , nhưng hồn thơ như bị ngưng đọng lại, không thể nào nghĩ tiếp đuợc.
Đi đi,lại lại trong sân chùa, nghĩ mãi vãn không ra. Tình cờ,chú Tiểu từ trong phòng, nhìn ngắm trăng, lại thấy bóng của Thầy mình đang có vẻ gì đăm chiêu suy nghĩ,bèn đi ra hỏi :
--Bạch Thầy, có điều gì phải suy tư, xin nói cho Tiểu biết đuợc không ?
Nhìn chú Tiểu,và biết trò của mình cũng là một tay thơ, Sư Cụ bèn tâm sự, nhìn trăng, đã có đuợc 2 câu thơ, nhưng không sao tiếp đuợc nữa. Tiểu ta bèn tiếp ngay :
Nhất phiến ngọc hồ phân luỡng đoạn Bán tiềm thủy để, bán thiên không.
( Một mảnh ngọc hồ chia hai đoạn Nửa chìm đáy nuớc, nửa không trung .)
Sư Cụ đắc ý vào chùa giáng một hồi chuông để tạ Phật đã giúp cho Thày Trò có đuợc một bài thơ hay. Toàn bài là :
Sơ tam, sơ tứ, nguyệt mung lung Bán tự ngàn câu, bán tự cung Nhất phiến ngọc hồ phân luỡng đoạn Bán tiềm thủy để, bán thiên không.
( Mòng 3, mồng 4, trăng mung lung Nửa tợ móc câu, nửa tợ cung Một mảnh ngọc hồ chia hai đoạn Nủa chìm đáy nuớc, nửa trên không )
Trong khi chàng thi sĩ neo thuyền trong suơng lạnh đang mơ màng, thì nghe đuợc tiếng chuông chùa Hàn Sơn ngân nga, đồng vọng đến tận dòng sông, lan vào thuyền của thi hào.
Như nguời đang lạc trong rừng sâu, bỗng nhiên tìm đuợc lối ra. Tiếng chuông ngân vang trong đêm khuya đã gợi ý cho Truơng Kế hoàn tất bài thơ :
Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn Tự Bán dạ chung thanh đáo khách thuyền.
( Thuyền im đậu bến Cô Tô Nửa đêm vẳng tiếng chuông chùa Hàn Sơn )
Và toàn bài là :
Nguyệt lạc ô đề suơng mãn thiên Giang phong ngư hoả đối sầu miên Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn Tự Bán dạ chung thanh đáo khách thuyền .
(Quạ kêu, trăng lặn, suơng rơi Lửa chài lấp lánh soi nguời sầu mơ Thuyền im đậu bến Cô Tô Nửa đêm vẳng tiếng chuông chùa Hàn Sơn )
S/Tposted by Mắt Buồn - TrungVuong_VietBao
|