Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

10 Pages«<45678>»
Nhật Bản
Phượng Các
#103 Posted : Sunday, July 5, 2015 11:38:35 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Huntington là khu vườn ở vùng mình đang cư ngụ mà. Du khách tới Los Angeles là họ đi thăm Hollywood, Disneyland, chớ số người đi Huntington cũng không nhiều. Huntington chỉ quý với dân sở tại. Tuy nhiên có vấn đề gọi là ưu tiên nữa chứ! Và lại thêm sở thích cá nhân. Nhưng khi tổng kết tình hình thì nên lấy số đông chứ!

Kew Garden (Anh) và Padua Botanic Garden (Ý) là World Heritage Gardens, hôm qua vừa mới thêm một cái vào danh sách vườn di sản thế giới là Singapore Botanical Garden. Nay đi chơi Tân Gia Ba có một chỗ để vào xem rồi há! chớ nhiều người bảo là qua đó chả có gì đặc biệt để coi.
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
Vũ Thị Thiên Thư on 7/6/2015(UTC)
nguyen1
#104 Posted : Monday, July 6, 2015 10:16:04 AM(UTC)
nguyen1

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/23/2013(UTC)
Posts: 1,091
Points: 3,294

Was thanked: 104 time(s) in 92 post(s)



Như vậy PC chỉ đi coi vườn được thế giới công nhận thôi sao?
Có vườn nào ở Mỹ, ở Nhật được vào danh sách không nhỉ?

Mới đi được có 3 ngày mà PC đã bị thất vọng rồi ThumbDown !

Phượng Các
#105 Posted : Monday, July 6, 2015 4:10:24 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Hiện giờ chỉ có ba vườn đó nằm trong danh sách di sản thế giới. Họ có tiêu chuẩn để cứu xét, chắc yếu tố thời gian là quan trọng hơn cả (lâu đời). Vườn Tân Gia Ba được nói là làm theo kiểu Anh. Nói thật chớ đi Kew Garden coi thì chắc nó nổi tiếng vì có nhiều nhà kiếng, trong đó có bộ sưu tập cây cỏ vùng nhiệt đới, mà mình từng ở VN thì cỏ cây nhiệt đới có gì đâu mà lạ.

PC không bao giờ ưu tiên các vườn hay sở thú, chỉ khi nào hết thứ coi thì mới tới chúng. Trừ phi con vật đặc biệt chỉ vùng đó mới có (như kangaroo, kaola, hay platypus ở Úc). Ở Singapore nghe nhiều người nói là chẳng có gì để xem (nên các tour du lịch hay kết hợp với Mã Lai). Cho nên nếu đi S thì chắc nhét vườn này vô cho có chuyện mà làm. Nếu là vườn kiểu Anh thì đã từng xem ở London nhiều rồi, có cần háo hức xem nữa không? Tuy nhiên, nếu ai ở Á Châu mà chưa có dịp đi Anh thì cũng nên vô đó xem cho biết vườn Anh nó ra làm sao.

Anh nguyen dự tính đi Anh thì canh tham dự RHS Chelsea Flower Show đi, nhớ mua vé trước!
nguyen1
#106 Posted : Monday, July 6, 2015 8:26:49 PM(UTC)
nguyen1

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/23/2013(UTC)
Posts: 1,091
Points: 3,294

Was thanked: 104 time(s) in 92 post(s)


Trước đây thấy PC nói chuyện Hội hoa Chelsea làm ngại quá vì tôi là kẻ bụi đời vác ba-lô vào người ta cười cho!
Chắc đến RBG là đủ rồi?

Hình như muốn được danh hiệu World Heritage nơi đó phải nộp đơn với đầy đủ chứng cứ để mong được chấp thuận?

Singapore BG có lâu rồi nhưng các tours thường không ghé mà chỉ ghé vườn chim cò vịt!

Phượng Các
#107 Posted : Monday, July 6, 2015 11:45:24 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Mặc đồ xập xệ quá mà vô hội hoa Chelsea thì đương nhiên là bị nhìn bằng nửa con mắt rồi. Tại sao không mua cái nón, cái áo vét, cây dù rồi mang vào cho sang?





Chờ anh nguyen đi Kew về mở mục Vườn RBG cho coi hình với, hồi đó có đi mà không chụp được mấy tấm, giờ nhớ lại thấy tiếc quá!
xv05
#108 Posted : Tuesday, July 7, 2015 3:54:00 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Em tính nói chị PC hôm trước có cái nón...... cho anh Nguyen muợn, mà sợ bị rầy, hông dám nói....
Vũ Thị Thiên Thư
#109 Posted : Tuesday, July 7, 2015 6:30:07 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
TT sẽ cho anh mượn cây gậy xếp cho đủ hén
nguyen1
#110 Posted : Tuesday, July 7, 2015 5:28:42 PM(UTC)
nguyen1

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/23/2013(UTC)
Posts: 1,091
Points: 3,294

Was thanked: 104 time(s) in 92 post(s)


Ủa! Mục này thành mục đi chơi khoe quần áo hay sao đây?

Như vậy bây giờ đến lượt PC, xv, TT đăng hình phục sức đi hội nha RollEyes !
Nhất là PC mới đi Nhật về, chắc thể nào cũng có hình bận kimono hay yukata?
Nếu cả thẹn với hình một mình thì đưa hình nhóm lên cũng được.



Phượng Các
#111 Posted : Wednesday, July 8, 2015 9:04:13 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Kyoto

Do câu nói "nếu chỉ có thể đi một thành phố ở Nhật thì nên đi Kyoto" nên ngày kế đó là ngày chúng tôi "phải" đi Kyoto. Tất nhiên là đi bằng Shinkansen. Loại tàu cao tốc này có nhiều hãng, người sở hữu loại vé Japan Rail Pass có thể bước lên bất cứ tàu nào trừ hai ba hãng như Nozomi là không được dùng. Hãng Nozomi lại nhiều chuyến hơn, nhanh hơn và ít dừng trạm hơn. Có người chỉ mánh lới dùng ẩu loại này theo kiểu khôn vặt, qua mặt hãng tàu. Chưa kể đám đi sang Nhật làm việc hay du học sinh còn dạy nhau cách "đá" tàu, khỏi trả tiền vé luôn. Rồi thì ăn cắp ở các cửa hàng cũng làm xấu hổ con dân nước Việt. "Đói ăn vụng, túng làm liều", "bần cùng sinh đạo tặc" là các biện minh cho hành động nhục quốc thể này.

Theo góp ý của anh nguyen thì nên giữ chỗ trước cho chắc ăn có chỗ ngồi, nhưng kẹt một điều là không biết mình sẽ đi chuyến mấy giờ. Việc đi lại không thể nào đúng giờ được nên đành chọn giải pháp là cứ đụng chuyến nào đi chuyến nấy, đành đi các toa không giữ chỗ trước.

Đường đi nhìn thấy hai bên nhà cửa đẹp đẽ, sạch sẽ, núi nhiều, mưa nhiều nên phong cảnh tốt tươi. Nhớ lại thì mái ngói của VN ta màu đỏ, mà ngói Nhật hay có màu đen. Vậy là Nhật không có đất đỏ. Thỉnh thoảng thấy những mái ngói có sắc xanh màu ngọc thạch thật mỹ miều, không biết họ pha cái chi vào gạch ngói? Màu sắc nhà cửa đa phần là trắng, lam, nâu. Thấy nhiều ruộng lúa nước hơn là các nông trại. Các luống trồng rau rải rác. Thú vật như trâu bò cừu cũng ít thấy. Tuy cũng là đồng quê nhưng nhìn là biết dân chúng giàu hơn dân ở vùng quê VN, Thái Lan, Miên.

Ga Kyoto khá hiện đại, không cổ kính như tôi tưởng tượng, thành phố cũng thế, nhưng lẫn lộn trong các con đường nhà cửa hiện đại là các đền chùa cổ kính. Cách tổ chức của thành phố dành cho du khách khá chu đáo và tiện lợi. Nhân viên Phòng chỉ dẫn du khách rất tận tâm, nhiệt tình. Tiếng Anh được dùng phổ biến. Lúc đứng đợi xe bus để đi chùa Vàng, có một nhóm tới sau mà chen lên trước đứng thì có một nhân viên xuất hiện, bảo họ phải đứng sau chúng tôi. Nhìn lại thì đám này là du khách Tàu, một kiểu sống quen thuộc của quốc gia đang hãnh diện vì là xưởng thợ vĩ đại của thế giới. Không biết tại vì họ là dân của một nước bị ám ảnh kinh niên vì cái đói mà phải vậy; hay đây là sản phẩm của chế độ cộng sản. Về mặt lý thuyết thì chế độ cộng sản rất hấp dẫn, nhưng rốt cuộc con người dưới chế độ này lại kém cỏi về cung cách đối xử với nhau.

Tôi rất tiếc là đi không được nhiều - tình trạng phải tự đi bằng xe công cộng thì phải thế.

Khi vào xem chùa Vàng thì kỷ niệm một thời tuổi trẻ lại hiện về chớp nhoáng trong tâm trí. Tôi đã mua quyển Kim Các Tự tặng cho một người bạn thân trước khi đọc nó. Hồi xưa ít ai đọc cuốn sách trước khi trao cho bạn mình làm quà tặng, vì có khi sách phải được rọc ra rồi mới đọc được. Bạn tôi nói cuốn sách nặng nề quá. Sau đó tôi đọc thì đồng ý như thế. Chả biết ông nào lại bỏ công đi dịch một cuốn sách nặng nề như thế! Kim các tự khi đó chỉ là một hình ảnh trong mơ, không bao giờ tôi nghĩ có ngày mình được đứng ngó tận mắt ngôi chùa dát vàng này. Nhiều lúc tôi bâng khuâng tự hỏi, tất cả những gì xảy ra trong đời mình đã được đun đẩy bằng thứ lực nào bởi nhiều khi thấy sức mình không sao đẩy mình đi được tới nhiều nơi như đã từng tới, sức đó hẳn phải mạnh như sức của chiếc ...shinkansen mới làm nổi!

Thấy đông người chen nhau chụp hình, vậy mà người ta còn bảo là hiện tại du khách ít đi lắm rồi, nếu tới mùa anh đào hay mùa lá đổi màu thì không có chỗ chen chân. Thật ra thì tôi đã thấy khó chịu vì tình trạng lúc nào cũng có người đứng vào các điểm lý tưởng để bấm máy rồi. Nghĩ tới các mùa đông du khách mà mệt.

Khi nhìn ngôi chùa Nhật tôi bỗng liên tưởng tới Chùa Một Cột của Hà Nội. Làm sao mà không nhận ra ảnh hưởng của các ngôi chùa này với nhau. Phật giáo Đại thừa đi từ Trung quốc lan toả ra các nước chung quanh như Đại Hàn, Nhật, Việt Nam ...Tất nhiên kiến trúc chùa chiền cũng ảnh hưởng từ quốc gia này. Giống nhưng cũng có cái khác. So sánh đê tìm các điểm dị đồng này cũng là một công trình thú vị!

Ban tổ chức không đặt băng ghế cho du khách ngồi ngắm công trình tuyệt tác này. Họ sắp xếp lối đi theo đường một chiều. Thỉnh thoảng trên lối có vài điểm có tượng với cái hũ bên cạnh để thiên hạ thảy tiền coi có trúng vô hũ không. Mọi người cứ đi theo lối đi cho tới lúc ra tới nơi có các cửa hàng, một đền thờ Thần đạo nho nhỏ.


Kim các tự
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
Vũ Thị Thiên Thư on 7/15/2015(UTC)
Phượng Các
#112 Posted : Wednesday, July 15, 2015 6:07:56 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Sau chùa Vàng thì tới chùa Bạc. Thật ra trên bản đồ của thành phố (lấy ở Bàn Thông Tin đã nói trên) thì có ghi vài địa điểm dành cho du khách thưởng lãm. Tôi có hỏi cái nào du khách hay coi nhất thì chị nhân viên có nói rồi, trong đó có chùa Bạc này. Chị cũng khuyên là nên mua vé xe bus ngày (daily pass) cho tiện.

Xe bus đi qua cầu một con sông cạn, phía dưới thấy người ta đi ngang sông bằng cách bước lên các tảng đá nhỏ trên lòng sông. Thấy chỗ đó đi chơi chắc cũng thú. Đâu có nhất thiết phải đi coi các ngôi đền hay chùa cứ na ná nhau.

Từ trạm xe bus đi vô Chùa Bạc cũng phải đi bộ một đỗi khá xa. Đi xuyên một con đường hẹp hai bên là các cửa hàng dành bán cho du khách. Tôi thấy ở đâu cũng bán từng ấy thứ, và nhận xét người Nhật thích bán đồ ngọt (chắc để uống trà). Bánh mochi là loại tôi thích hơn cả, nhưng cũng giông giống như bánh dẻo ở VN mình. Nhưng họ làm nhỏ hơn, và bánh mềm hơn. Thấy có củ cải ngâm đóng trong bọc nhựa rút không khí ra. Lác đác các cửa hàng bán rượu.

Chùa Bạc - không biết có dát bạc không mà nhìn thì thấy không có gì đặc biệt. Chỉ có vườn chùa có trải sạn theo kiểu Nhật mà nếu ai đi thăm các vườn Nhật thì hay thấy. Cái triết lý gì trong cái nghề chơi cát sạn đá của họ thì tôi chưa hiểu lắm. Cây cỏ của họ cũng làm tôi nhớ một câu thơ của Thế Lữ: với hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng. Tôi đi theo mọi người theo lối đi vạch sẵn lên phía trên đồi. Từ đấy nhìn xuống thấy một mảng thành phố phía dưới (không thấy chữ Đại đâu hết hello anh nguyen!). Thì ra, cũng giống như bên chùa Vàng, du khách chỉ được phép đi theo lối đi có hàng rào làm sẵn; đi hết vòng là ra khỏi cửa luôn. Cả hai ngôi chùa đều không mở cửa cho du khách vào xem coi cách thức thờ tự ra sao, chỉ đứng bên ngoài nhìn vào. Sau khi đi ra rồi tôi kết luận là mục này có thể không cần đi khi thăm Kyoto nếu không có thì giờ nhiều. Sau này coi lại trong nhiều chương trình tour đi Nhật thì cũng thấy nguời ta cũng đồng tình như thế. [Chùa vàng thì nên đi xem, thuộc loại "must see"].




1 user thanked Phượng Các for this useful post.
Vũ Thị Thiên Thư on 7/15/2015(UTC)
nguyen1
#113 Posted : Thursday, July 16, 2015 9:52:24 AM(UTC)
nguyen1

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/23/2013(UTC)
Posts: 1,091
Points: 3,294

Was thanked: 104 time(s) in 92 post(s)



Kyoto có 2 chữ Đại. Một ở trên núi mé trước Kinkakuji, một trên núi đàng sau Ginkakuji.
Đến chùa mới tìm thì không thấy đâu! Đi bộ ra xa xa một chút mới thấy.
À! PC còn giữ bản đồ Kyoto không? Nếu còn thì giở ra xem lại đi Blink !

Tên Ginkakuji như được đặt ra để đối chiếu với Kinkakuji?



Phượng Các
#114 Posted : Tuesday, July 28, 2015 8:55:04 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Đi chơi không có dự tính giờ giấc gì, nên sau khi ra khỏi chùa Bạc thì mọi người bàn nhau là có nên đi coi rừng trúc không (hello anh nguyen), lại bàn là sợ tới đó thì trời tối quá như lần trước nhóm này (không có tôi) có đi mà phải trở ra vì tối hù lại gặp mưa. Âu là quyết định đi vào khách sạn rồi khám phá Osaka buổi tối, mai trở lại Kyoto. Thế là chúng tôi đi như dự tính đó.

Đổi trạm ở Osaka, thành phố này lớn thứ ba nước Nhật (sau Tokyo và Yokohama). Lạ một điều là ở đây người ta đi bộ lên thang giống như bên Mỹ, là đi bên phải chớ không phải bên trái. Thoáng nhìn thì Osaka cũng tân tiến như các thành phố Mỹ, và cứ cái nơi nào giống Mỹ thì tôi lại dửng dưng!


trước trạm Osaka

Khách sạn ở một nơi gần ga xe lửa cách Osaka năm bảy trạm gì đó, thuộc hạng rẻ tiền giống khu Tây ba lô ở Sài Gòn. Vì rẻ tiền nên mỗi phòng chỉ có hai cái nệm để ngủ, có ti vi nhỏ, tắm thì phải đi xuống tầng khác, mà lại còn chia giờ nữa chớ, đàn ông tắm trước 9 giờ tối, đàn bà sau đó tới 12 giờ, chắc do có cái phòng ngâm nước nóng hay tắm hơi gì đó. Vô phòng ngâm nước nóng thì phải cởi trần truồng ra hết. Khi vào các phòng này, ta nên nhớ là tuyệt đối không được ngó vô ai hết, đừng nói là ngó vô thân thể của nhau. Ở ngoài đường, trong xe lửa, người Nhật còn không dòm ai thì nói chi tới vô chỗ trần như nhộng này. Thật là một xứ sở văn minh, tôn trọng người khác. Đi vệ sinh thì mỗi tầng có phòng chung cho khách. Nói chung thì cũng sạch sẽ. Phòng vệ sinh nào cũng có một cái cầu kiểu Nhật có nói trên. Có người nói là sao tôi hay nói huỵch toẹt chuyện tiểu tiện, đại tiện này trong bài viết. Thử nghĩ cái người sáng chế ra cái loại cầu này họ phải đưa chuyện rửa ráy này ra bàn thảo thì các kỹ sư, các nhà thiết kế mới vẽ kiểu được chớ. Khi nói ra, họ có phải bụm miệng cười hay vỗ lưng đồm độp nhau, hay ẹo qua ẹo lại đỏ mặt tía tai hay không nhỉ?

Tôi nghĩ với túi tiền eo hẹp thì cũng có thể du lịch ở Nhật được nếu chịu ở các khách sạn như thế này. Tôi ở tầng 7, thấy cũng ít người lai vãng, ra ngó xuống đường thì khung cảnh giông giống như khu Trần Hưng Đạo hồi xưa. Trong lòng tôi thấy thảnh thơi, vui vẻ. Tôi chỉ hạnh phúc khi không có điều gì vương vấn hay lo lắng. Hoặc là ta phải thật sự không có gì vương vấn hay lo lắng, hoặc là ta phải thực tập để cho tâm thức đạt được trạng thái đó. Có như vậy thì mới thưởng ngoạn cuộc đi chơi một cách trọn vẹn được.

Buổi tối, mấy người này nghe theo lời khuyên của dân sở tại, đi tới khu Namba là khu đèn đỏ của Osaka coi chơi. Họ hỏi tôi có đi không, nghĩ là chắc tôi không dám hay không muốn đi tới các khu như vậy. Họ lầm, tôi đi tìm hiểu nước Nhật mà sao lại không đi coi cho biết. Tới nơi, tôi choáng váng vì khu phố sao mà đông và vui quá chừng, nhất là các cửa tiệm với ánh đèn màu rực rỡ, có thể thua khu Time Square của New York, nhưng chắc là hơn khu Picccadilly Circus ở London (Las Vegas thì hạng nhất rồi). Nếu bạn đi Los Angeles hay San Francisco mà muốn tìm một nơi vui nhộn tấp nập vào ban đêm thì thiệt tình tôi không biết nơi nào để chỉ. Nghĩa là không có! Khu Namba này còn có một thú vị mà Time Square hay Piccadilly Circus, hay cả Las Vegas không có là các cửa hàng ăn vặt. Họ mời chào khách qua lại. Thật là vui, chỉ tiếc là tôi không dè nên đã không mang máy chụp hình theo.

Tôi cũng tò mò coi các cô gái bán dâm có ở đó không, hình như cũng có. Nhật có hợp pháp hóa mãi dâm không nhỉ?
Vũ Thị Thiên Thư
#115 Posted : Tuesday, July 28, 2015 11:00:02 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Chị PC
Las Vegas lớn nhưng nếu nói vui nhộn thì chưa biết có hơn khu Bourbon street cùa New Orleans không ?
TT đi thăm cá nơi chị kể qua thì phải nói Bourbon có thể nói vui nhộn và cuồng loạn hơn tất cà, chỉ có một con đường thôi, nhưng đủ thứ ăn chơi , trình diễn và cảc cô đứng chào hàng giống như Red Light của Amsterdam vậy .
nguyen1
#116 Posted : Wednesday, July 29, 2015 5:01:12 AM(UTC)
nguyen1

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/23/2013(UTC)
Posts: 1,091
Points: 3,294

Was thanked: 104 time(s) in 92 post(s)


Khi ở Yokohama, Tokyo PC không đi mấy khu phố vui sao?
Các thành phố lớn ở Nhật đều có những nơi như vậy.




PC ở khách sạn gần ga nào vậy?



Phượng Các
#117 Posted : Wednesday, July 29, 2015 1:29:39 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị TT,
Cũng nghe nói chút chút về New Orleans, hy vọng có ngày ....Á châu hay có màn ăn vặt hai bên đường. Ở Mỹ lại ít trò đó, không biết tại sao, họ chỉ vui kiểu đó trong các lễ hội festivals.

Anh nguyen,
Không có dịp đi tối ở Tokyo và Yokohama, đã nói là "trao duyên nhầm tướng cướp" rồi mà! BigGrin

Nhiều khách sạn ở gần Dubuttuemea, Tenmoji trong link sau. Cách Namba vài trạm. Người nào thấy ớn khu Tây ba lô ở Sài Gòn thì chắc cũng ngại ở đây. Nhưng không biết sao ở Nhật mình có cảm giác an toàn lắm.

https://commons.wikimedi...Subway_Midosuji_Line.jpg
nguyen1
#118 Posted : Thursday, July 30, 2015 6:29:58 AM(UTC)
nguyen1

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/23/2013(UTC)
Posts: 1,091
Points: 3,294

Was thanked: 104 time(s) in 92 post(s)


Bên kia đường của khách sạn PC tạm trú là khu Shinsekai. Nơi đó có nhiều nhà hàng, quán ăn nên chiều tối vui nhộn lắm.





http://www.japan-guide.com/e/e4012.html


Nếu ngại đi buổi tối ở đó thì ban ngày có thể đi xem viện bảo tàng và sở thú cạnh đó. Tên ga Dobutsuenmae có nghĩa là "trước sở thú: ".



Còn khu Tennoji có chùa Shitennoji:





http://www.japan-guide.com/e/e4011.html .


Tokyo có những nơi vui như khu Ginza với những cửa hàng thời trang, khu chợ bình dân Ueno, khu ăn chơi Shinjuku, ...

Phượng Các
#119 Posted : Thursday, July 30, 2015 10:22:21 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chỉ ngủ ở đó vì rẻ hơn các k/s ở Kyoto hay Osaka thôi chớ không có tính tìm hiểu thành phố đó a nguyen ơi. Nhưng nhìn hình anh đưa lên thì chắc trạm nào cũng có cái để xem hén. Chỉ cần đi dạo ngắm chung quanh cũng thú vị rồi.
Phượng Các
#120 Posted : Sunday, August 2, 2015 10:55:31 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Sáng hôm sau thấy tôi có ý như muốn ở lại khu Osaka một mình, cả nhóm nhân nhượng đồng ý ở lại thêm một đêm nữa. Vì phòng đã có người đặt nên chúng tôi gởi tạm túi xách ở phòng tiếp tân, và sẽ dọn vào phòng khác chiều nay. Ngày hôm nay theo chương trình tôi hoạch định thì sẽ đi xem thành phố Trường Kỳ (Hiroshima), thành phố đầu tiên trên thế giới bị thả bom nguyên tử nhằm chấm dứt chiến tranh.

Có xe bus từ ga xe lửa đưa du khách tới các điểm du lịch trong thành phố rất tiện lợi. Ai có JR thì khỏi cần mua vé. Vừa lên xe bus thì trời mưa. Mưa lâm râm thôi chớ không tới nổi nặng hạt. Trên xe bus rất đông người da trắng, dân Mỹ chiếm đa số. Tâm trạng tôi khá phức tạp. Tôi là công dân Mỹ rồi thì đương nhiên thấy mình gần gũi với người Mỹ. Thậm chí khi mới xuống phi trường Tokyo, thấy các đồng hương Hoa Kỳ nở nụ cười thân thiện khẽ chào nhau khi nhìn thấy tôi cầm passport Mỹ trong tay khiến tôi cũng thấy ấm áp. Đồng thời tôi cũng thấy tôi là người Á châu nữa nên cũng dễ hoà mình trong đất nước da vàng, tóc đen này. Nhìn kỹ, hay cũng không cần kỹ lắm, người ta cũng thấy mỗi nhóm dân có điểm tương đồng, nên tuy là da vàng nhưng chúng ta cũng có thể nhận ra ai thuộc dân tộc nào. Dĩ nhiên cũng có khi khó nhận ra ai là Việt, ai là Tàu, ai là Phi luật tân hay Thái Lan v..v.., thì đoán người cũng là một trò chơi cho thư giãn. Cũng như nghe tiếng Anh thiên hạ đang trò chuyện để đoán coi họ là người Anh, Úc, Tân Tây Lan, hay Mỹ. Mà Mỹ thì cũng nghe coi họ từ miền Nam hay miền Bắc.

Khu công viên tưởng niệm nơi bom rơi khá rộng lớn. Địa điểm này trình bày thiết trí theo tôi giống như có bàn tay thiết kế viên Mỹ góp tay vô, vì thấy nó giống giống như các nơi tưởng niệm, công viên, bảo tàng mà tôi thấy ở Hoa Kỳ. Có nhiều hạng mục mà các sách du lịch đều mô tả chỉ dẫn chi tiết kỹ càng. Bảo tàng ghi chú tỉ mỉ và lưu nhiều kỷ vật như quần áo, gạch đá bị bom và hình ảnh nạn nhân. Có điều tôi nhận ra là không thấy ghi chú nào cho biết nguyên nhân tại sao Nhật bị bỏ bom. Họ cũng không đá động gì tới vai trò của Nhật trong thế chiến thứ hai. Xin lỗi, nếu không có hai trái bom nguyên tử, dễ dầu gì Nhật chịu đầu hàng để chấm dứt chiến tranh. Bây giờ mà cứ đêm cái chữ Nếu ra mà nói chuyện thì khó lắm, nhưng liệu có giải pháp nào chấm dứt chiến tranh mà không cần hai trái bom ác nghiệt này không ạ? Ai cũng thương cho dân thành phố Trường Kỳ, Quảng Đảo chết mấy trăm ngàn người, nhưng thật sự thế giới ít thấy nhắc tới cái chết của 2 triệu dân Việt miền Bắc vì nạn đói mà người Nhật gây ra. Thậm chí hiện nay Nhật cũng làm thinh không chịu xin lỗi dân Hàn vì bắt các cô gái làm nô lệ tình dục cho quân Nhật, cũng như sự tàn ác dã man của họ trong thời kỳ chiếm đóng Thượng Hải.

Còn câu hỏi mà tôi cũng từng đặt ra là tại sao quốc gia chủ chốt là Đức, Ý của phe Trục lại không bị nhận bom mà lại là cái nước Nhật xa xôi tận Đông Á. Có người giải thích là sở dĩ như vậy là vì Mỹ sợ bỏ bom ảnh hưởng tới các nước đồng minh lân cận, và họ cũng không muốn tàn phá các đồ quý của Âu châu (nhất là Ý nơi có các tài sản nghệ thuật vô giá của nhân loại). Tôi thì cho là Mỹ cũng có chút gì đó coi thường dân da vàng!


A-Bomb Dome


Bảo tàng Hoà bình
Phượng Các
#121 Posted : Tuesday, August 4, 2015 10:52:56 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)


Ginkgo, The Bearer of Hope

Managed to survive at 1130 m from the atomic explosion's epicenter

A prayer for peace is engraved under the tree.

NO MORE HIROSHIMA

sưu tầm trên Net
Phượng Các
#122 Posted : Wednesday, August 5, 2015 10:32:17 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Trước đây khi đọc tài liệu về cây bạch quả tôi được biết là loại cây này có sự sống mạnh mẽ vì nhiều cây này trong vùng bị bom nguyên tử vẫn hồi sinh sau đó. Nhưng tôi lại quên bẳng đi khi tới Trường Kỳ này. Trong sách hướng dẫn du lịch Fodor's Travel lại có nói đến cây ngô đồng (Chinese Parasol Tree) cũng sống sót qua trận này. Cây này nằm tại khuôn viên công viên. Tiếc thay là tôi chỉ mới thấy chi tiết này sau chuyến đi vì trong sách tôi mang theo lại không có đề cập đến. Tôi đã có nhiều tuần chuẩn bị cho chuyến đi, muợn khá nhiều sách trong thư viện, nhưng vẫn không thể coi cho hết và ghi nhớ mọi chi tiết. Lý do là tôi cũng chưa biết nên xem cái gì ở Nhật khi nhóm còn nhiều ý kiến khác nhau. Nhìn lại bản đồ trong sách thì thấy cây ngô đồng này nằm gần bảo tàng, nhưng khi đi đến bảo tàng từ Memorial Cenotaph thì tôi lại đi trên con đường chính (như trong hình) mà cây thì lại nằm bên trái tôi ở phía xa và công viên nói chung khá rộng, muốn xem cho hết thì phải cầm theo bản đồ.

Có thể có người sẽ nói một cái cây là một cái cây, biết vậy là đủ rồi, cần gì phải tới ngắm nhìn, quan trọng gì cái chuyện đó. Thật khó mà nói cho cùng kỳ lý lẽ của từng cá nhân về sự quan tâm của hắn đối với muôn vàn hình thái của cuộc sống.

Trong khuôn viên có một nhóm học sinh đang cử hành nghi lễ tại Children's Peace Museum. "Học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau ..." Tôi không nghe được tiếng Nhật để biết các em đang được nghe những gì từ thầy cô hướng dẫn. Nhưng chắc không phải là những lời căm thù sắt máu dành cho nước Mỹ, vì những người mà tôi tiếp xúc đã không tỏ thái độ lạnh lùng khi biết tôi sống ở Hoa Kỳ, trái lại họ còn tỏ ra vui vẻ, thân thiện. Nhưng hàng mấy ngàn học sinh đã bị thảm sát trong vào giờ khắc kinh hoàng đó, làm sao mà các thế hệ sau lại không chạnh lòng khi nghe kể lại việc này, với các di tích còn lại trong công viên, trong bảo tàng. Sự hy sinh, cố gắng của dân Nhật để hồi dậy sau chiến tranh và chỉ trong mấy chục năm đã trở thành cường quốc kinh tế trên thế giới chắc chắn phải có sự góp phần của niềm đau từ cuộc chiến, và may thay, họ đã có những người lãnh đạo tài giỏi, biết vì dân vì nước.


Children's Peace Monument
Users browsing this topic
Guest (3)
10 Pages«<45678>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.