Người Ấy
Ôi, người ấy đã quên rồi, có lẽ
Nên hững hờ, hết thương nhớ rồi chăng ?
Cuộc tình kia buộc bằng sợi tơ tằm
Chỉ rất nhẹ và sợi tơ rất mỏng
Người ấy đã làm lòng ta nổi sóng
Làm bão giông xô ngã một lâu đài
Làm sống cồn nghiêng ngữa cả hiên mây
Rồi bỗng chốc sợi tơ kia bay mất
Ôi, người ấy đã quên ta rồi thật ?
Những ngày dài đã vắng tiếng chuông reo
Những nụ hôn đã lạnh nhạt đi nhiều
Ôi, người ấy đã quên rồi, có lẽ
Ta cảm nhận cõi lòng đang xâu xé
Trái tim buồn đang chất ngất thương đau
Một tâm tư hun hút những âu sầu
Ôi, có phải đó là vòng tình luỵ ?
Ôi, người ấy đã quên ta rồi nhỉ ?
Sợi tơ nào nhẹ quá đã bay qua
Cuộc tình nào rất âu yếm dần xa ...
Ôi, người ấy, ta yêu người mãi mãi!
Sương Mai