bài thơ tình của thằng trí thức nửa mùa
(cắt ra từ tờ báo rách đã mất tên)
anh đứng nghìn năm thao diễn nghỉ
em nằm xõa tóc đợi chờ anh
năm mười bảy tuổi, ở trên núi đồng đế theo cha xuống phố đi học
em ở gò công theo mạ lên tỉnh làm con nhà lành
chung trường, khác buổi học, lại ở chung phố
nên hay gầm gừ, nhăn răng trong mỗi lần anh đi về ngang
em nhỏ thó điệu đàng giống như con mèo ốm, đói
chiếc kẹp tóc (đỏng đảnh) đằng sau cũng im lìm như em, không chịu nói
lúc em trên đường đến trường thì anh đang bước về nhà
mình ngược chiều, trợn trừng nhìn nhau, nhưng bốn mắt thì đang tập tành nói dối
anh yêu em từ thủa em còn mang đôi guốc mộc
hát hoàng thị, em trọ trẹ bằng giọng nội thành
tan học, không về nhà, âm thầm theo em chờ em vờ rụng một sợi tóc
mang về nhà, ghép vào chân dung đang vẽ trong tranh
cái ngày xưa, cha anh công chức nên còn nghèo lẵn đũng quần
mạ em tàn nhẫn bắt em về gả cho ông trưởng làng ở gò công
em bỏ đi, nước mắt lưng tròng như hai viên bi trong nước
để lại cho anh mối tình phải ôm ấp với những co, gồng
cha anh thất nghiệp, lại phải trở về đồng đế
ở trên núi, anh phải sống kế thằng cù lần
mà có lần anh nghe lỏm đâu đó về lời thề thốt:
anh cứ đứng đó, em sẽ nằm xõa tóc đợi nghìn năm
tình yêu bức bách anh bỏ núi lặn lội xuống gò công để trộm thăm em một chuyến
xe đò ốc ách, ì ạch một mối tình trăm năm
những chuyến xe đi xa chẳng buồn gởi lại câu tạm biệt
làm cho chặng đường còn lại cứ mãi dầm mưa râm
lúc chết, má anh dặn: ăn theo thuở, ở theo thì
xuống gò công anh phải xách dép lội ruộng đồng
hỏi thăm để tìm nhà ngói đỏ của ông làng trưởng
rồi ngồi xa xa mà cứ thấp thổm ngóng, trông
ở quán nước đầu làng, không thấy em đâu chỉ thấy bóng tía con trưởng làng
thân mật đùa giỡn trước căn nhà có cái lan can
hận thù chi anh mà em đặt tên con là thằng nghĩa
anh thót hồn với tiếng tía gọi con trong nắng chói chang chang
nhìn dáng thằng nghĩa mà anh chạnh lòng thương nhớ
lúc cưu mang, em chắc không ngưng nghĩ tới anh
bóng thằng nghĩa đi nghiêng ngả mang theo cái đầu bự
cũng giống như anh, bự vì chứa đầy nỗi khổ tròng trành
đi biển một mình, sóng gió ra sao chỉ mình em hiểu đặng
anh thương em bao nhiêu, chỉ biết ngước lên hỏi sao trời
đã yêu em nên suốt đời anh chẳng ân hận
cưu mang em mãi, dẫu cho đến lúc phải xa đời
rốt cuộc rồi anh phải lủi thủi trở về đồng đế
ở trên núi, anh lại sống kế thằng cù lần
mà có lần anh nghe lỏm đâu đó về lời thề thốt:
anh cứ đứng đó, em sẽ nằm xõa tóc đợi nghìn năm
thằng nghĩa
nnguong