Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Giọt NGHĨ....
Vũ Anh
#1 Posted : Friday, April 8, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Vũ Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9
Points: 0

Thời gian vô tình
Biến chúng ta thành xa lạ

Anh ,
Có mải mê tìm những bến bờ
Ở đây,
Em
Chỉ thấy mây trắng bay
Những em nhỏ ôm cánh diều tuổi thơ
Chạy ngược theo chiều gió

Đêm về với em
Không gian nhập nhòa tối sáng
Chỉ còn ước mong
Gịot sương đêm tinh khiết
Một nụ cười trẻ thơ



Lặng lẽ trôi về đêm
Giấc ngủ
Mãi chẳng bình yên
Vũ Anh
#2 Posted : Saturday, April 9, 2005 7:41:57 PM(UTC)
Vũ Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9
Points: 0


...

Điểm tựa của em
Ngực anh,

Một lần yêu,
hạnh phúc sẽ có thành?

Thời gian qua kẽ chênh vênh

Tôi cứ vẽ lên bức tranh hạnh phúc của mình toàn những gam màu sáng, không biết bao nhiêu kiểu lồng chữ đã hiện lên trên các trang giấy, quấn quýt nhau trong các giấc mơ và tưng bừng nhảy múa trước mắt tôi.
Cái câu chuyện của những người yêu nhau, bao giờ cũng dài đến vô tận.... cái nhìn mang theo cứ da diết níu kéo...
- Anh có tin con người ta có số phận không?

Có một câu chuyện cổ tích xưa lắm kể rằng :
" Có một người suốt đời đi tìm viên ngọc của mình, người ấy biết rằng nếu tìm được viên ngọc ấy thì sẽ rất hạnh phúc, ấy thế mà khi tìm được viên ngọc đó thì người ấy không dám nhặt lên. Vì sao vậy? Vì sau lưng người ấy có rất nhiều người người khác, nếu như người đó lấy viên ngọc làm của riêng, thì người ấy sẽ trở thành kẻ phạm tội. Và người ấy không dám thế... "

Có một câu chuyện ngày nay lại nói rằng :
" Có những cánh chim sẵn sàng lao vào bụi mận gai để tìm hạnh phúc "
....

Ước gì Thượng Đế, Ngài sắp đặt lại tất cả.......

Từ lúc trời chiều tắt nắng cho tới lúc hoàng hôn buông xuống tím cả khoảng không gian trước mặt, tôi vẫn cứ bồn chồn bứt dứt không yên....
Biển đang tối sẫm dần, tiếng sóng rìm rầm và phía sau lưng là bãi cát trắng trải dài vắng lặng.........

Có là thật - người vẫn đợi????
Vũ Anh
#3 Posted : Monday, April 11, 2005 6:12:20 PM(UTC)
Vũ Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9
Points: 0

Của con!

- Thưa Cha, phải cầu nguyện thế nào để con có một người con sẽ được gọi là Ba?
- Hãy cầu nguyện, con yêu qúi, cầu nguyện bằng tâm hồn trong trắng của con. Chúa sẽ phù hộ cho con
.....
Sau lễ rước thánh thể, dàn đồng ca hát " Hãy nhận thi thể của Chúa. Hãy nhận Chúa bất diệt của muôn người"

Cậu bé chéo hai tay, đi về phía Cha để nhận chén bạc nhỏ xíu đựng thứ nước ngòn ngọt bên trong.

Vui vẻ cậu trở về nhà và viết lá thư

" Mẹ ơi, giá mà mẹ biết được con có bao nhiêu tội. Thế mà mẹ không tin à?... Bao giờ mẹ về? mẹ đi với con vào nhà thờ nhé Mẹ."


Tối, người mẹ gọi điện thoại cho con. Cậu bé nói chuyện với mẹ rất lâu, cuối cùng cậu nói :
- Mẹ ơi, con không cần mẹ mua cho con đồ chơi nữa vì con lớn rồi. Bao giờ mẹ trông bà xong, mẹ về đây, mẹ nhớ mang về cho con một người ba nhé mẹ

Người mẹ im lặng !

Sau buổi nói chuyện với mẹ qua điện thoại, cậu bé không chịu ngủ, cậu còn cầu nguyện rất lâu....

Vũ Anh
#4 Posted : Tuesday, April 12, 2005 5:20:22 PM(UTC)
Vũ Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9
Points: 0

Ôm lòng đêm
nhìn vầng trăng mới về
nhớ chân giang hồ
ôi phù du
từng tuổi xuân đã già
một ngày kia đến bờ
đời người như gió qua

Không còn ai
đường về ôi quá dài
những đêm xa người
chén rượu cay
một đời tôi uống hoài
trả lại từng tin vui
cho nhân gian chờ đợi
(Phôi Pha - Trịnh Công Sơn)

Chị yêu thương của em,
Vầng trăng bây giờ đang cong cong chị thấy không? Trăng đầu tháng đứng im lìm xa tít tận trên cao, Không dưng trong em lời bài nhạc này vẫn cứ văng vẳng xung quanh, đêm của những đêm …..
Em lại không gặp được chị nữa rồi, cứ tưởng lần về này, em sẽ có chị, sẽ được nghe chị hát, sẽ được “ than thở” cùng chị sẽ được hỏi chị rất nhiều, rất nhiều mọi chuyện, nhưng em lại trễ nữa rồi…. Tại sao chị không đợi em ? tại sao chị không chờ em ? chị hứa với em cơ mà….
Em bây giờ như lơ lửng …. Đi thăm chị về, khuôn mặt chị, ánh mắt chị vẫn còn theo mãi, nhưng em vẫn một mình như thế thôi , có phải vì bây giờ em vẫn đi một mình nên chị không vui, chị không thèm nói chuyện với em không? nhưng giả xử là khi em đi cùng ai đến thăm chị thì chị lại vui hơn chăng ? và liệu rằng hạnh phúc ấy có phải trong tầm tay em không ? trong em tất cả vẫn là những điều ngổn ngang như thế . Chị sẽ lại ký đầu em mắng yêu, “ nghĩ nhiều làm gì ? cái gì đến cứ mở lòng ra mà đón nhận “ chị lại nói như mẹ nói với em,,, nhưng chị cũng biết, em không thể mà , thà rằng em mang tiếng thất hứa đi, thà rằng tất cả như thế đi, trong con mắt người ấy em vẫn vậy thôi … có và không có , không có và có …. Em không có biện hộ cho em đâu nhé, nhưng em chẳng biết em phải làm gì bây giờ nữa
Hôm qua em nhận tin con bé … đấy chị thấy không? sắp tới em có bao nhiêu chuyện để mà lo rồi, những chuyện của em, em chẳng thể nào chia nó ra và sẽ có ai đấy đưa bờ vai mạnh mẽ của họ ra gánh cùng em đâu. Chị đừng nói là tại em nhé , tại em hay nghĩ quá lên như thế … Tại em không dám và chưa bao giờ dám nói thật về mình cho ai, chị đừng có trách em như thế … Ngay cả với Mẹ, em cũng không dám nói, liệu là em đủ can đảm để nói cho ai nghe và liệu rằng người ta nghe xong sẽ đưa bờ vai người ta ra cho em chăng ? mượn thì em không đủ can đảm, vì sợ rằng khi mà tựa đầu vào bờ vai đó rồi, sẽ chẳng thể đứng dậy nổi, và nếu như bị hất ra lần nữa thì em sẽ thế nào ?
Em ước gì như chị..... và thế là " cát bụi lại về với cát bụi " phải không chị? tại sao chị... không đợi em
Vũ Anh
#5 Posted : Wednesday, April 13, 2005 10:09:44 PM(UTC)
Vũ Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9
Points: 0

Mỗi khi nhìn lên mảnh trăng đâu đó trên bầu trời, cô thường hít hà một hơi dài , mảnh trăng treo nửa trên trời tối đen vẫn đứng im không lay động , mảnh trăng xanh xanh trăng trắng tít tắp trên cao ….
Tự dưng cô thấy cổ cô nghẹn lại bởi tâm tư đang tan thành nước mắt …
Ánh đèn đường màu đục trắng và mùi hương ngọc lan quện trong gió thoang thỏang đâu đây, cô đang giật mình khi thấy mình cũng chơi vơi mắt cô đầy nước .
Nỗi nhớ anh thường đến với cô trong đêm và cái nóng bức của không khí mỗi khi cô bước ra ngòai phả vào mặt vẫn làm cô cảm giác gai gai vì lạnh trong sự cô đơn . Cô không ngủ được, và cũng không thể viết được
Chỉ còn vài ngày nữa cô sẽ lại ra đi … Những ngày sắp tới… hành trang của cô quá nặng liệu cô muốn san bớt ra không? Hay cứ im lặng mà mang theo tất cả … cuộc sống xung quanh vẫn thế … rồi tất cả sẽ vào quên lãng khi chẳng có một hồi âm từ cô … cô phải làm gì đây?
Có một đọan thơ mà cô rất thích, tác giả ấy như đã nói dùm cô nhiều lắm
“ Những điều giữ trong tim
không nói ra được
thường là những điều làm khổ mình
Những điều này
Khi nói ra rồi
lại làm khổ tai người nghe “

Cũng có một tác giả khác viết rằng “ Qúa khứ của người đàn bà càng ít càng hạnh phúc , qúa khứ của em không ít, nên hạnh phúc của em lưa thưa ."

“ Gọi anh cùng mênh mông “ mỗi ngày một câu, cho đến khi cô cũng trở về với cát bụi mà “ có lẽ vĩnh viễn bàn tay vẫn chưa được nắm bàn tay “

Vũ Anh
#6 Posted : Sunday, April 24, 2005 11:46:56 PM(UTC)
Vũ Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9
Points: 0

Đêm đã thật là đêm....
Và những ý nghĩ cứ thế... quanh quẩn mãi...
Nỗi nhớ bỗng bùng cháy lên dữ dội hơn bao giờ hết, lạ nhỉ! khi người ta hứa với lòng mình là đừng nhớ... thì khi ấy và những giờ phút tiếp theo của sự tự nhủ ấy, nỗi nhớ lại dội về nhiều hơn bao giờ hết, hình ảnh ấy.. khuôn mặt ấy.. và dù chưa chỉ một cái chạm tay nhau khe khẽ, chưa chỉ một ánh mắt thoáng gặp thôi... Ấy vậy là lại nhớ đến thế này ư?
Tại sao thế nhỉ?.....

Một người sau khi đọc những bài thơ của một người bạn tặng mình đã nói với mình rằng... " nếu à ơi...sẽ có ngày..."
Cái câu nói thật tàn nhẫn, nhưng mình lại chẳng buồn chút nào, bởi xét về một khía cạnh, nhìn bằng một sự " chỉ thấy bên ngoài" có lẽ vậy, xong người vẫn là người, nghĩ hay nói cũng là quyền ở bất cứ ai mà, còn mình thì vẫn là mình, nếu mình biết " à ơi" bây giờ chắc ông giăng trên trời cũng có người lấy xuống cho mình chơi và vì sao nào lấp lánh nhất mà mình thích mình cũng sẽ có...
Mình sẽ vô tư đón nhận tất cả những gì đang hiện diện trước mắt mình, ngay trong tầm tay của mình...
Thế mà mình vẫn không làm được đấy nhé... Mình vẫn phải nghĩ... Nào có dám nghĩ cho mình? nghĩ cho mình chuyện đơn giản lắm... " vui đâu chầu đấy"... hà cớ gì phải bối rối...? ngẫm lại bỗng thấy buồn cười lắm. Nếu như bất cứ người con trai nào quan tâm mình một xí và được phán cho là " người ta yêu mình " ôi nếu vậy đếm làm sao hết nhỉ? bởi vì con người tới với nhau đâu chỉ vì yêu nhau? tình bạn, giữa người nam hay người nữ chẳng lẽ không có? mà mình thì rõ ràng lắm, trắng là trắng mà đen thì đen. Không thích thì mình bảo không thích có vậy thôi
Nói thế, nhưng mình bắt đầu thấy chán chường lắm rồi... chán vì cái gì? không biết nữa chỉ thấy là chán và không muốn gặp ai hết nữa...
Ngoài đời, con người với nhau, bạn bè với nhau cũng tệ mà trong net, không thấy mặt nhau cũng tệ nốt...

Giá mà anh biết được chuyện này nhỉ.....Mà nếu biết anh sẽ nói gì với em nhỉ? anh sẽ bảo " mặc họ đi em " hay " anh chỉ biết em yêu anh và anh yêu em là đủ " anh sẽ bảo thế nào? hay anh sẽ nói " mấy bà đàn bà con gái lắm chuyện"?

À mà thật ra anh đang yêu ai? anh đang nhớ ai? anh có chợt nhớ em không nhỉ? anh có thấy em " à ơi" đến mức anh sẵn sàng lấy cho em một vì sao xuống tặng cho em không?
Bỗng dưng, em muốn hỏi anh vậy thôi, xong em lại nhớ câu ai đó nói " đừng hỏi để khỏi nghe lời nói dối" nên em không hỏi anh nữa đâu. Bao giờ anh thích nói anh sẽ nói với em nhé anh....

Đêm nay em nhớ anh, hôm nay em nhớ anh thật nhiều...
Em rất muốn được gặp anh. Nhưng em biết em không thể đâu. Thôi thì anh cứ trách em cứ giận em đi nhé. Nhưng điều anh cần biết đó là em rất hay tủi thân, em rất hay nghĩ ngợi, trí tưởng tượng thì lại rất nhiều nữa và em cũng chẳng giống tất cả những cô gái đang bao quanh lấy anh đâu. Em biết em tự nuốt nước mắt được mà.... Và anh cũng chỉ cần biết một điều thật đơn giản, rất đơn giản nếu mà em không bao giờ gặp anh là : đâu đó có con nhỏ nó thật sự yêu mình và nhớ mình lắm. Anh chỉ cần biết thế thôi. Ai bảo em xấu xí và hai cái vai em nặng trĩu hành trang và bổn phận cho nên em không thể tới gần anh....
Chúc anh hạnh phúc !
Xong nếu anh hạnh phúc bên cạnh ai đấy thì em biết em sẽ rất buồn
Em mâu thuẫn không?
Nói thì dễ nhưng làm thì khó.... Ai cũng vậy thôi, chẳng ai cao thượng thật sự để chúc nhau thế khi yêu nhau mà không gặp nhau hết á.
Anh của em,
Em nhớ anh lắm anh biết không???
Vũ Anh
#7 Posted : Sunday, April 24, 2005 11:50:28 PM(UTC)
Vũ Anh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9
Points: 0

Ví thử bất ngờ anh đến
Hẳn em sẽ rất bất ngờ
Bởi vì ngày nào cũng thế
Lúc nào em chẳng nhớ mong

Khoảng cách còn xa quá đỗi
Chẳng dễ anh tới tìm em
Bây giờ nửa đời còn lại
Vẫn mong - ví thử gặp anh
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.