Ôm lòng đêm
nhìn vầng trăng mới về
nhớ chân giang hồ
ôi phù du
từng tuổi xuân đã già
một ngày kia đến bờ
đời người như gió qua
Không còn ai
đường về ôi quá dài
những đêm xa người
chén rượu cay
một đời tôi uống hoài
trả lại từng tin vui
cho nhân gian chờ đợi
(Phôi Pha - Trịnh Công Sơn)
Chị yêu thương của em,
Vầng trăng bây giờ đang cong cong chị thấy không? Trăng đầu tháng đứng im lìm xa tít tận trên cao, Không dưng trong em lời bài nhạc này vẫn cứ văng vẳng xung quanh, đêm của những đêm …..
Em lại không gặp được chị nữa rồi, cứ tưởng lần về này, em sẽ có chị, sẽ được nghe chị hát, sẽ được “ than thở” cùng chị sẽ được hỏi chị rất nhiều, rất nhiều mọi chuyện, nhưng em lại trễ nữa rồi…. Tại sao chị không đợi em ? tại sao chị không chờ em ? chị hứa với em cơ mà….
Em bây giờ như lơ lửng …. Đi thăm chị về, khuôn mặt chị, ánh mắt chị vẫn còn theo mãi, nhưng em vẫn một mình như thế thôi , có phải vì bây giờ em vẫn đi một mình nên chị không vui, chị không thèm nói chuyện với em không? nhưng giả xử là khi em đi cùng ai đến thăm chị thì chị lại vui hơn chăng ? và liệu rằng hạnh phúc ấy có phải trong tầm tay em không ? trong em tất cả vẫn là những điều ngổn ngang như thế . Chị sẽ lại ký đầu em mắng yêu, “ nghĩ nhiều làm gì ? cái gì đến cứ mở lòng ra mà đón nhận “ chị lại nói như mẹ nói với em,,, nhưng chị cũng biết, em không thể mà , thà rằng em mang tiếng thất hứa đi, thà rằng tất cả như thế đi, trong con mắt người ấy em vẫn vậy thôi … có và không có , không có và có …. Em không có biện hộ cho em đâu nhé, nhưng em chẳng biết em phải làm gì bây giờ nữa
Hôm qua em nhận tin con bé … đấy chị thấy không? sắp tới em có bao nhiêu chuyện để mà lo rồi, những chuyện của em, em chẳng thể nào chia nó ra và sẽ có ai đấy đưa bờ vai mạnh mẽ của họ ra gánh cùng em đâu. Chị đừng nói là tại em nhé , tại em hay nghĩ quá lên như thế … Tại em không dám và chưa bao giờ dám nói thật về mình cho ai, chị đừng có trách em như thế … Ngay cả với Mẹ, em cũng không dám nói, liệu là em đủ can đảm để nói cho ai nghe và liệu rằng người ta nghe xong sẽ đưa bờ vai người ta ra cho em chăng ? mượn thì em không đủ can đảm, vì sợ rằng khi mà tựa đầu vào bờ vai đó rồi, sẽ chẳng thể đứng dậy nổi, và nếu như bị hất ra lần nữa thì em sẽ thế nào ?
Em ước gì như chị..... và thế là " cát bụi lại về với cát bụi " phải không chị? tại sao chị... không đợi em