[teal]Chào cả nhà PNV sáng thứ sáu cuối tuần,
Hôm nay ts xin chuyển đến cả nhà một bài viết rất thật, và những tấm lòng cũng rất thật, và rất trẻ...
như chiếc bánh làm tăng vị đậm đà cu/a ly cà phê buổi sáng.
ts
(Ghi chú: Cô VT Bích là GS Toán - Trung Học Minh Đức, Pleiku trước 75)
Xin mời...
oOo
"Xuống Đường"
Trước hết, đây không phải là một phản ứng chính trị. Tôi dùng từ "xuống đường" trong ngoặc kép; để mô tả cảnh, một đoàn người với biểu ngữ trên tay, đang diễu hành trên đường phố. Chúng tôi đi kêu gọi, lòng trắc ẩn của mọi người, đối với đồng bào của chúng tôi, đang gặp nạn, trên quê hương Việt Nam xa xôi.
Bão ập đến với các nước ở vùng Á Châu, khắp nơi bị tàn phá, người người khóc than, ngậm ngùi, trẻ em bơ vơ, đói lạnh. Nhiều nơi chính quyền không kịp cứu đói. Tôi đã nhìn thấy hình ảnh của các nạn nhân, thật là đáng thương biết bao. Và xót xa hơn, ngay cả quê hương Việt Nam, cũng cùng chung cảnh ngộ. Bão đã tàn phá miền Trung và vùng cao nguyên Việt Nam. Cây cao đã bị đốn ngã, bất chấp hậu quả, không còn trở ngại nào chắn lối, nên nước lũ tha hồ vùng vẫy, cuốn trôi, nhà cửa, ruộng vườn, và cả con người!
Theo báo chí, đã có đến 162 người chết; 250,000 nhà cửa bị cuốn trôi hoặc sụp đổ; 73,000 hectares hoa mầu bị hư hại. Còn một số người bị mất tích, chưa tìm thấy!
Cứ tưởng tượng, chúng ta đang đứng giữa cảnh hoang tàn, trong một ngày mà gió lạnh và nước vẫn còn ngập lụt chung quanh, nhìn cái nền nhà trơ trọi, căn nhà thân yêu với bao kỷ niệm, giờ đã không còn, dấu vết xưa. Cứ tưởng tượng, đến người thân yêu, giờ đang trôi giạt phương nào. Cứ tưởng tượng đang nhìn thấy con mình đói lạnh, ngơ ngác, hoảng sợ, vì vừa trải qua một trận kinh hoàng. Chỉ nhìn qua hình ảnh, đã thấy tâm hồn lặng đi, đã thấy trong lòng nôn nao, một thúc giục không ngừng.
Gọi về nhà, để tìm hướng đi. Đóng góp của bản thân, vẫn còn cảm thấy quá ít ỏi. Tôi nghĩ là cần sự góp sức của mọi người.
Tôi thông báo tin Bão Ketsana, đang thổi vào đất nước Việt Nam, trong buổi họp hằng tuần của Vietnamese Club. Các học sinh của tôi, đã lộ vẻ băn khoăn. Các em đề nghị nhiều hướng:
* Tổ chức "car wash"
* Bán đồ ăn trong buổi "Conferences between Parents and Teachers"
Nhưng tôi phân tích cho các em thấy, là chúng tôi cần làm ngay, để có tiền gửi về. Vả lại, rửa xe không được bao nhiêu; còn trong ngày có "Conferences. ..", thì Nhà Trường đã đãi Phụ Huynh "dinner" rồi, thì ai mà ngó đến "chả giò" của mình nữa!
Cuối cùng, chúng tôi chọn "xuống đường", như những năm trước.
Vì thầy trò không có dịp "cùng làm", trong các ngày đi học; đa số các em lại đang học cuối cấp, bài vở nhiều; hoặc các em mới qua, chưa quen lối sinh hoạt nơi đây, nên gần như, tôi phải tự mình chuẩn bị, cho buổi "xuống đường" vào ngày 10 tháng 10 vừa qua.
Trước hết, tôi tìm Hiệu Trưởng để xin phép "xuất quân". Được sự đồng ý của Nhà Trường, tôi vội vã viết thư, copy; và ngay hôm sau, thư được đưa về nhà, để xin phép phụ huynh.
Học sinh còn đề nghị, phải có tờ rơi (flyer), bằng tiếng Việt và tiếng Anh. Tôi thấy cũng có lý. Thế là bắt tay vào việc!
Về nhà, nhờ cô em may cho 2 tấm vải dài, để dán biểu ngữ và hình ảnh. Rồi tìm sơn và cọ. Rồi check trong Internet các hình ảnh liên quan, in ra, và chuẩn bị cho các tấm biểu ngữ.
Loay hoay hai buổi tối, tôi hoàn thành nhiều biểu ngữ nhỏ, trên bìa cứng, và hai tấm biểu ngữ viết trên vải, bằng tiếng Việt và tiếng Anh, với nhiều hình ảnh tang thương của đồng bào ta. Một mẹ già ngồi trên thềm nhà trơ trọi, trước mặt là gạch ngói ngổn ngang. Một mẹ già bặm môi, nghẹn ngào, cố nuốt hột cơm, chung quanh là mái tranh xiêu vạo, trên nền đất tan hoang. Mấy em bé, nằm lăn lóc trên mớ quần áo nhầu nát, chồng chất dọc ngang, bên cạnh một bà mẹ trẻ, ôm trong tay, một em bé với đôi mắt to tròn, ngỡ ngàng. Xúc động hơn hết, là, một bàn tay đang vẫy gọi vô vọng, của một con người, thật bé bỏng giữa sông nước mênh mông, trên nóc một căn nhà, đang bị lũ cuốn trôi!.
Sáng hôm ấy, tôi đến chợ Việt Hoa, trên đường Jackson, chờ đợi các em. Cả khu phố vắng lặng. Mọi người hình như còn yên ngủ, dù đã gần 9 giờ. Sáng Thứ Bẩy mà, cả tuần lặn lội kiếm cơm! Thúy Ngân là người đến với tôi đầu tiên. Sau đó, em dùng cell phone để check xem, các bạn đang ở đâu. Vì đa số các em đi xe bus, nên tốn nhiều thời gian, cho những "bus stop" và "transfer station". Có em lại đi lạc về phía chợ Super Viet Hoa, ở M.L.King Jr. Way. Thúy Ngân đã luôn thông báo, từng chặng đường của các bạn. Đó là phía học sinh trường Cleveland. Rồi từ phía downtown, nhóm học sinh trường Chief Sealth cũng đã xuất hiện, Tôi giới thiệu các em, để biết nhau.
Cuối cùng, hơn 9 giờ sáng, thầy trò chúng tôi xuất phát. Trước khi khởi hành, có một phụ huynh chở con đến, và mở hàng cho cuộc vận động này. Tôi hết sức cảm động và hân hoan, trước sự chia sẻ ấy. Tôi và các em, cũng bỏ tiền vào cả hai thùng, để gây khí thế.
Đoàn chúng tôi, đi từ Việt Hoa, rẽ trái, về phía chợ Hợp Thành. Gồm bốn em trai, cầm hai biểu ngữ. Hai em gái, trưởng và phó của Vietnamese Club Chief Sealth, ôm hai thùng 'donation'. Trưởng nhóm Vietnamese Club của Cleveland, và các bạn còn lại, cầm các biểu ngữ nhỏ và phát tờ rơi.
Dù là buổi sáng hôm ấy khá lạnh lẽo, và chưa ăn uống gì, các em vẫn rất hăng hái. Là các học sinh cuối cấp, lại ngoan ngoãn, các em đã biểu lộ sự lễ độ, khi trình bày mục đích. Các em chọn các nhà có kinh doanh. Chỉ hai em bước vào, còn tất cả dứng ngoài, với biểu ngữ giơ cao. Rất nhiều người hưởng ứng, cả những người không cùng mầu da, còn xin cả số điện thoại. Các em đi thành hàng lối và có khi chia làm hai nhóm, vượt đuổi lẫn nhau. Rất nhiều người đòi tờ rơi, để biết rõ hơn về cơn bão. Chúng tôi phấn khởi, vì tấm lòng của người Việt chúng ta, đối với quê hương. Đi vòng vòng khu phố của người Việt dưới downtown, các em đề nghị, xuống khu chợ Mỹ, WestLake, xem sao.
Thế là thầy trò chúng tôi lên xe bus. Lên đầy một xe! Xuống xe, trên đường số 3, chúng tôi tuần hành, một đoạn đường dài. Có những người homeless, đang nằm vật vạ bên đường, đợi chờ lòng trắc ẩn, cố nhìn rõ tấm biểu ngữ. Tuy không chia sẻ được, nhưng cũng nói với theo, "God Bless You!" Tôi thay thế một em, đã mệt, cầm biểu ngữ, giơ cao. Mọi người tò mò đọc, và xin tờ rơi, nhưng đa số, chỉ chúc, "Good Luck!" Chúng tôi không gặt hái được nhiều, ở khu West Lake. Đến giờ phải trở về, chúng tôi lên xe bus, quay lại Việt Hoa. Ngay tại parking-lot, các em khui 2 thùng tiền, rồi chia nhau đếm. Tổng cộng được $373.55 US. Thầy trò cùng ký tên, ăn qua loa ít bánh ngot, tôi mang theo, và chúng tôi chia tay. Tôi đi ngay đến Hồng Lan, để gửi tiền về Việt Nam, cho tờ báo Tuổi TRẻ. Tôi gửi luôn $400 US cho tròn.
Nghĩ đến ngày hôm ấy, tôi rất vui, vì các em đã tham gia, với một tinh thần chia sẻ đậm đà, với đồng bào của mình. Hôm nay đây, nhìn tờ giấy cám ơn, của báo Tuổi Trẻ gửi qua, em trưởng nhóm của Chief Sealth, nói "Vui quá cô há? Mình đã đóng góp được chút ít cô nhỉ?" Nghĩ lại, vẫn thấy thương các em, mặt mũi tiu nghỉu, khi từ phía Saigon Deli và Hoàn Cầu, các em la lên, "Cô ơi, bên quán kia, có nhiều khách đang ăn lắm." Rồi các em vội vã vác biểu ngữ chạy qua. Tôi qua sau, nhìn thấy các em đang thẫn thờ, và thất vọng. Các em nói, "Cô ơi, họ locked cửa rồi!" Tôi nói với các em, " Một bức tranh, dù đẹp, vẫn có nhiều mầu sắc khác nhau." Vui lên đi, vẫn còn nhiều người tốt quanh ta mà!"
Hôm nay, viết bài này, tôi muốn tỏ lòng biết ơn Nhà Trường, Phụ Huynh, người Việt ở Seattle, và dân chúng nơi đây, đã cùng chia sẻ với chúng tôi; cũng như muốn ngợi khen, tình thương yêu đồng bào của học sinh Việt Nam tại các trường Cleveland va Chief Sealth, của thành phố quanh năm màu xanh này.
Seattle, October 20th, 2009
Vũ Thị Bích