Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Lan man và ba hoa chích choè !
Voi
#1 Posted : Monday, December 1, 2008 4:00:00 PM(UTC)
Voi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 303
Points: 0


Việt .......... kiều !

Bây giờ mà cứ bước vào các tờ báo của người Việt nước ngoài , từ báo ngoài chợ cho đến báo " điện tử " ( websites ) , hầu như tất cả đều na ná giống nhau , các bài viết cùng đại loại là thuộc dạng cực-đoan chuyên để làm cho người đọc có cái cảm-tưởng là Việt Nam bây giờ chả khác gì cái bãi rác " thối " nhất thế-giới . Các bài toàn là xào đi nấu lại , nhận-xét cho kỹ thì hình như tin cùng một nguồn gốc , và đặc sắc nhất là : " chê " , chê xứ Việt từ miếng ăn đến miếng ngủ , từ xã-hội đến văn-hóa , từ chính-trị đến kinh-tế , tóm lại là chê từ trên xuống dưới , từ trong ra ngoài . Làm như là nếu mình không chê thiên-hạ thì làm gì mà nổi bật được cái " hay " của mình ra . Không chê thì không phải là báo của người Việt hải-ngoại chống ................. Cộng ! Tôi đã có lần mang cái dấu hỏi này đến với một người ngang ngửa tuổi tôi , thì được ngay câu giả nhời sau :
" Thì chúng nó ( chả biết ông có gộp chung nhà nước và dân chúng lại làm một không ? ) tồi quá , tệ quá , xấu quá , có tìm được cái tốt đếch nào đâu mà khen . "
Ừ ! đúng đó , không có cái hay thì lấy cóc gì mà khen , quả thật là công -bình , chính-trực biết bao , tiện mồm tôi cà khịa mang hơi hướng hơi đểu của dân Bắc kỳ phóng thử : " Thế từ ngày đó ; ngày anh rời VN ; đến giờ anh về lại được mấy lần ? và đi được bao nơi , thấy được nhiều lắm hả , chắc anh cũng rành rẽ mọi thứ lắm đây ? " Ông ta cười cười " Ậy ! tui cũng chỉ nghe thiên-hạ nói thế , chứ tôi đã gần hai chục năm chưa dìa mà ! anh muốn biết thêm thì dô mà đọc báo trên net đó , thiếu gì ! " .
À ra thế ! nhưng tôi ấm ức vì chỉ mới tai nghe chứ chưa mắt thấy nên năm ngoái ; 2006 ; nhân-dịp về lại Việt Nam sau ba mươi mốt năm rời bỏ , tôi bèn đi một đường " lỉnh kỉnh chi sự của thiên-hạ " .
Trời tháng sáu , sáng nắng chiều mưa , ngồi sau lưng của người bạn ảo Hai Minh trên chiếc Honda từ Vũng Tàu về lại Sài-gòn , đoạn đường không dài cũng chả ngắn , khoảng 120 cây-số , cái thân già sáu bó của tôi chả thấy quá đứ đừ như những người quen biết tôi đã cảnh cáo trước , khi nghe tôi sẽ ngồi xe Honda hai bánh để làm chuyến ngao-du khứ-hồi từ SG đi Vũng-tàu ., có thể vì tôi còn háo hức sau hơn ba mươi năm ly-hương ( sến 1 tí ! ) hay cũng có thể tôi còn khỏe thật ; cái này là tự vái mình một phùa . Có đoạn mưa ướt áo , tôi ngồi sau nên Hai Mình đằng trước lãnh đủ , có đoạn trời nắng và hơi nóng hừng hực bốc lên từ mặt đường nhựa lung linh như khói , xe chạy nên có gió , chỉ khốn là cái " nồi cơm điện " --- mũ an-toàn --- làm tôi hơi khó chịu ngoài ra là : thoải mái . Chỉ tội Hai Minh nhường tôi cái nồi cơm điện mà nhỡ chẳng may gặp phải công-an giao- thông ( cảnh-sát công- lộ ngày xưa ) thì chắc là bay mất chầu cà-phê cao cấp , nghe đâu giá phạt là khoảng gần ba chục nghìn đồng VN , Hai Minh khi nghe tôi hỏi về cái vụ này thì cũng chẳng màng " Nó phạt thì nguyên ngày mình khỏi sợ bị phạt nữa , nếu bị chận lại lần thứ hai , coi như là mình mướn cái nồi zậy ! " A ! vui há ! Bên Mỹ mà cảnh-sát phạt thì coi như mất nguyên tuần lương và không có cái màn miễn cho lần thứ hai dù trong ngày .... như ở đây đâu . Dọc đường tôi cố moi lại cái ký-ức đã rỉ sét nhưng chịu , chả nhận ra được những chỗ mà ngày xưa tôi đã từng thuộc nằm lòng vì con đường này ngày đó tôi đi đi về về như con thoi .Vật đổi sao dời ! Hơn ba mươi năm chứ ít ỏi gì ; quá nửa đời người rồi , nếu tôi mà còn nhận biết được dấu -tích cũ mới là chuyện lạ chứ . Gần tới Long Thành ; Hai Minh tách vào cái quán dọc đường " Ghé zô đây mần ly cà-phê đá và ngả cái lưng cho đỡ mỏi ông ơi ! " . Quán cà-phê dọc đường , có mấy cái võng giăng ra mời gọi , sau khi dựng xe hai tên tiến vào không kịp cho người chủ quán hay cô làm ở đó mời chào , cả hai chiếm ngay hai cái võng ngả hai cái lưng hơi ê ê dưới tàn bóng của cây vú sữa mát rượi .Quán cũng không quá vắng , năm hay sáu bàn độ chừng gần hai chục mạng , đa-số là đàn ông con trai đang ngồi nhâm nhi nước uống còn mắt thì dán vào cái ti-vi đang chiếu một phim Mỹ với lời thuyết-giảng bằng tiếng Việt , ngoài ra còn khỏang sáu , bảy mạng khác cũng đang đung đưa trên võng ; không chừng cũng là những người đi đường xa như chúng tôi .
" Hai ông uống gì ? " Cô bé độ mười lăm mười sáu vừa hỏi vừa kéo cái bàn bằng sắt nhẹ đặt giữa hai võng . Hai Minh giơ hai ngón tay " Hai ly cà-phê đá " . Đường dài , cái lưng êm ả trên võng , châm điếu thuốc : tuyệt vời ! Ngoài đường xe cộ chen chúc ngược xuôi , tôi lim dim tận hưởng , tính tôi vẫn thế , được phút nào an hưởng cứ an hưởng , mồm chõ sang hỏi Hai Minh : " Ông à ! giá mà giờ có thêm một thứ nữa thì ...... nhất ! " " Thứ gì ? " Tôi nhếch mép cười đểu : " Còn thứ gì nữa hở ? thì cái mà thiên-hạ gọi là ôm ôm gì đó " . Vừa lúc đó có cô gái trạc trên dưới hai mươi , ngoại-hình ( dáng bên ngoài) rất bắt mắt bưng ra hai cốc cà-phê đá , tôi đã mở căng hai mắt ngay từ khi thoáng nghe tiếng động nhẹ và nhìn chăm chú cô gái trước mặt . Tôi đọc rất nhanh một thoáng cau có cộng chút coi thường của cô gái ném về phía tôi . " Ông vừa phải thôi nghen ! bộ chỗ nào cũng ôm với ấp sao . " tiếng của Hai minh trộn lẫn tiếng thở dài thất-vọng của hắn . Tôi ngượng cứng người lắp bắp : " Thì bên đó báo chí nói tùm lum về vụ cà-phê ôm , bia ôm thậm chí hớt tóc cũng ôm mà "
Hai Minh nhổm dậy cười cười và giọng hơi cao : " Trời đất ! quá rồi nhen ông ! " vừa vung tay chỉ chung quanh " Ông coi ! khách gần ba chục mạng mà quán thì có cô này , cô chủ phải hôn ? và cô bé hồi nãy là hai người thôi , rồi ai ôm ai nhịn hở ông ? " Vài người trong quán quay sang nhìn về phía hai đứa với ánh mắt không chút cảm-tình . Bây giờ thì không những ngượng mà còn tự cảm thấy mình giống như thằng hề đứng trên sân-khấu diễu dở ẹt đang bị khán-giả ném cà chua , trứng thối vào mặt . Cô gái ném sang cho tôi cái nhìn rực màu lửa . Tôi chết trân , chỉ muốn ước mình có phép độn thổ . Hai Minh chậm rãi : " Tui hổng biết bên bển nói cái gì zề bên đây , nhưng sao mấy ông zìa đây , ông nào cũng hỏi zề zụ này quá zậy ? Zụ đó cũng có chớ , nhưng cũng phải có chỗ còn ở đây .... " hắn bỏ lửng câu , cuối cùng Hai Minh hạ giọng : " Chỗ nào ra chỗ nấy ông ơi ! " Tôi biết là Hai Minh mỗi khi nói mà còn nhấn chữ mạnh chữ Z thay cho chữ V và dùng giọng đặc sệt miền Nam là đàn anh cạu lắm đây . Không một giọt bia hay rượu nhưng tôi biết mặt tôi bây giờ hẳn là đỏ rực lên vì tôi thấy mặt nóng lên bừng bừng như lên cơn sốt .
Ngọng !
Cô chủ quán ; chắc thế ; gằn giọng " Ồ ! Ông đây là Việt kiều hả ? Mỹ , Úc , Pháp ? " . Thoáng một giây hôn mê , và tôi tỉnh trí lại ngay , thay vì mỉm cười cầu hòa tôi nhìn thật thẳng vào mắt cô gái , tôi không giải-thích với cô ta câu nào , một phút thật dài trôi qua . Chậm rãi , tôi lên tiếng vừa đủ nghe : " Thưa cô ! Tôi không phải là .... Việt kiều . " cố-tình nhấn mạnh vào hai chữ Việt kiều và hạ giọng thấp hơn : " Con gái tôi chỉ sợ lớn hơn cô ít nhất cả năm tuổi , cô bé ạ ! " và tôi cầm ly cà-phê mát lạnh chiêu một ngụm , hít thêm hơi thuốc thật dài và sâu . Cô gái ngúng nguẩy khẽ nhún vai và quay đi về lại chỗ quầy bên cạnh cái ti-vi . Từ võng bên kia , Hai Minh làu bàu : " Tui biết ông không phải là loại người như những tay Việt kiều khác , nhưng sao ông lại chơi ngay câu này ở đây hở ? ý-đồ gì ? bộ tính làm phóng-viên nhà báo điều -tra cho biết sự tình hả ? " . Bây giờ thì tôi cười khẽ : " Êh ! ông sợ quê hả ? cô bé cũng đẹp và .... " tôi khoát tay ra dấu hắn đừng ngắt lời " thì mình cao lắm là chỉ gặp cô này một lần rồi tôi và ông leo lên xe về lại Sài-gòn , còn cổ thì cũng bực mình chút xíu rồi .... thôi , chứ có ăn thịt được mình đâu , hay là nếu ông muốn " giựt le " lấy lòng cổ , xin mời nhà thầy ...... cứ tự nhiên như người Hà nội ra mà tán cổ , biết đâu lần sau có dịp ra đây ông có chỗ uống cà-phê khỏi trả tiền á , coi kìa , cổ đang nhìn mình kìa ! Hay tôi tới nói cho cổ biết là ông muốn mần quen với cổ " Hai Minh với tay lấy điếu thuốc và cũng vờ như không có chuyện gì xảy ra . " Ông làm tui quê thiệt ! mơi mốt ông zìa bển nên ông có gì mà sợ , còn tui ở lại đây có ngày bị chúng oánh wa' ! " Tôi vươn vai đứng dậy , lững thững tiến về phía quầy , hắn hốt hoảng " Nè ! hổng giỡn nữa nghen ! " Tôi quay lại trấn an : " Bộ tôi hỏi nhà tiểu để xài , không được sao ? " Cái mồm hắn méo xệch trông buồn cười quá thể , tôi và hắn nhìn nhau rồi cả hai cùng bật cười khoái trá . Cô gái thấy tôi tiến về cô , mắt cô ánh lên hiện rõ niềm cau có khó chịu , lờ đi tôi nhỏ giọng : " Thưa cô ! chỗ này có nhà vệ-sinh không ? và tôi muốn ..... " Cô chủ quán ngơ ngác và hụt hẫng vài giây nhưng rồi cũng đưa tay chỉ sang bên hông quán , giọng lạnh lùng " Ông đi thẳng theo lối đó , trước mặt là chỗ ..... ông cần , nhưng chỗ này không có sang như ông mong tưởng và ....." . Tôi bật cười tiếp lời theo " và không thuộc dạng cao-cấp hả ? không sao , tôi đang cần nên ...." câu nói tôi cố-tình buông lửng lơ và cũng không cho cô có thêm phản-ứng nào , tôi quay quả đi men theo lối cô chỉ . Cái nhà xí nhỏ , vây quanh bằng bốn bức tường bằng gạch lốc và cánh cửa gỗ trông còn tươm tất , không có nóc nên cũng rất thoáng .
Xong !
Nhẹ người !
Bước ra , ngước mặt nhìn trời xanh qua kẽ lá của tàng cây trứng cá , tôi tần ngần đứng nhìn chum nước dưới gốc cây , cạnh đó là chậu nhựa cũng còn đầy , đang định quay vào hỏi cô chủ để xin rửa tí mặt cho mát thì nghe sau lưng có tiếng : " Lu là nước mưa , thau đó là nước giếng ,ở đây không có nước máy , nếu không sợ , cứ xài " Tôi quay lại đã thấy cô gái đứng khoang tay chăm chú tò mò nhìn , khẽ nhíu mày tôi xuống giọng hài hước : " Giời ! tôi đâu có ăn trộm cái gì đâu " và giơ hai tay ra chứng minh : " Cô coi này , chỉ có hai bàn tay trắng hì .. hì ..., có chăng tôi định xin cô chút nước , không phải để rửa tay mà là vã chút nước lên mặt cho tỉnh người thôi ! " Đôi mắt to đen chợt dịu xuống nhưng môi vẫn còn mím chặt , tôi bồi thêm : " Thưa ! cô lấy bao nhiêu tiền cho mấy lon nước này ? " . Quay đầu đi , nhưng cô cũng không dấu nổi nụ cười vừa hé mà tôi vừa thoáng bắt , giọng vẫn trống không " Ai thèm lấy tiền ! " . Cúi xuống , tôi múc một lon nước vuốt lên mặt và tiện tay tôi chiêu một ngụm nước đầy , không phải để uống mà định súc thôi , cùng lúc đó " Đừng ! trên kia có nước uống " giọng cô đã dịu xuống không còn kèm theo nỗi hằn học nữa . Tôi phì cười , luôn tiện phun ngụm nước đó ra . " Cảm ơn cô ! " . Liếc lên trên quán , Hai Minh chừng như đang thiu thiu ngủ , tôi ngập ngừng : " Lúc nãy cô giận tôi hả ? Xin lỗi cô nhá , tôi thực ra là chỉ muốn chứng-minh những điều qua báo chí của người mình ở nước ngoài nói về cái đất nước này chỉ toàn là ..... tầm bậy ! là ... là .... phóng-đại , là bôi bác , là .............. xạo ! " .
Cô bé tròn mắt nhìn , tôi tỉnh như ruồi , bước lên quán , khẽ lay võng Hai Minh : " Dậy nhà thầy !, còn chạy về Sài-gòn để tối nay đưa tôi đi xem có chỗ nào mát-xa ( massage )mát gần mình làm một phát , cái mục này vui à nhen ! đi cho biết sự-tình , đi cho biết các cô gái " mát gần " trần truồng đấm và ...... bóp , rồi mai đi hớt tóc ôm , nghe các báo-chí bên đó đăng là vừa hớt tóc vừa được ôm , rồi lại còn lấy ráy tai , khoái nhất là cái mục các cô lấy ráy tai bên trái , nhưng lại đứng bên .............. phải hi ... hi ..... "
Tiếng hừ nhẹ bên tai " Ông là Việt kiều , mà sao cay cú Việt kiều dữ vậy ông ?? " , thì ra cô chủ quán vẫn tò tò theo tôi lại bàn . Hai Minh quay sang tôi cười nhẹ , không tỏ vẻ giận dữ , chỉ nhẹ nhàng : " Thôi đi cha nội ! Ông nói làm người khác cứ tưởng thiệt " Tôi gầm gừ : " Thì bên đó thiên-hạ tả lung tung , tôi cứ tưởng như là về đến đây là quán bia ôm , cà-phê ôm và nhà thổ mọc san sát ngay từ cổng phi-trường chứ ! thiếu điều là bước xuống phi-cơ là có ngay mấy thứ đó . Mẹ kiếp ! đúng là ....." . Hai Mình kéo cái ghế thấp và mời cô chủ " Cô chủ à ! ngồi nghe ông Zịt kìu này " phản bội " những khúc ruột ngàn dặm của ổng , uống gì thì kiu cô phụ việc mang lên , tui hôm nay cho thằng chả Zịt kìu này trả tiền " Tôi cũng : " Mời cô ly nước nhen ! Eh ! còn nhà thầy , tui nói gồi tui hổng là Việt kiều cái con mẹ gì hết ! " Cô chủ rất là tự-nhiên ngồi đối-diện cái võng của Hai Minh " Tui không uống , nhưng muốn nghe ông này nói chuyện " vừa nói vừa trỏ ngón tay vào tôi : " Ổng làm như mắc cở , không dám nhận mình là Việt kiều đã vậy lại còn nói xấu Việt kiều nữa chớ ! " . Với tay châm điếu thuốc , hít một hơi dài , thả khói mù mịt , tôi chậm chạp : " Tôi không xấu hổ làm cái thằng người ...... Việt kiều , nhưng xin lỗi cô , tôi xấu hổ vì phần đông Việt kiều về lại đây thì kệch cỡm huênh hoang coi thường nơi họ đã từ đó ra , còn kẻ nào ở bên ấy chưa về vì không có dịp hay vì lý-do nào đó ,thì đều cực-đoan và toàn là nghe người ta nói rồi truyền hơi và vẽ thêm vào để bôi xấu cái .... " tôi ngập ngừng , Hai Minh xua tay : " Thôi ! đủ rồi cha ! " quay sang cô chủ " Cô tính tiền rồi tui còn phải chở cái thân bự như con zoi của chả về lại Sài-gòn không thì bà zợ ổng xé xác tui ra , nãy giờ hông chừng họ zìa tới nhà rồi ! " .
Trả tiền xong !
Khi dắt xe ra Hai Minh càu nhàu : " Má ui ! sao ông hôm nay bức xúc dữ zậy " Tôi ghì vai hắn đứng lại và nói :
" Trước khi chạy về , tôi muốn nói với ông vài điều , mẹ cha tụi nó ! cứ phải là bêu xấu người khác để mình thành người tốt ư ? Có cách nào khác không hả ? Ngày xưa , tôi tin là ông còn nhớ , khoảng năm 70 gì đó , có một tên dân-biểu hay nghị-sĩ của Mỹ đến Việt Nam thăm lính của họ , khi về tuyên-bố là " Sài-gòn là một ổ điếm ! " hà ... hà .... báo-chí Việt nhao nhao lên phản-đối nhưng rồi có làm gì được đâu, nên sau đó ngày tôi qua Mỹ , đi làm , có lần một tên đồng-nghiệp nhắc đến câu chuyện đó , ông biết tôi trả lời với nó làm sao không ? " Hai Minh lắc đầu , đốt điếu thuốc , tôi cũng làm một hơi thuốc và tiếp :
" Tôi bảo với tên đồng - nghiệp đó " mày hãy nghe tao kể cho mày nghe , ba tao khi được sang Mỹ tu-nghiệp --- cái này là tôi dóc tổ với nó ! ba tôi chưa bao giờ được đi Mỹ --- trong cái camp Fort Benning của tụi mày , ngày nghỉ ổng được bạn bè Mỹ dắt ra phố và mày biết không , bạn ổng dắt ổng đi night club với lại mấy chỗ chơi bời không hà ! sau đó khi về nước lại , ba tao kể cho chúng tao và các người quen nghe là bên Mỹ toàn là bar rượu và .............. đĩ điếm ! " ha ... ha .... Thằng Mỹ nó đỏ mặt hét : " Ba mày không biết gì về nước tao , bạn ba mày chắc cũng là lính trong camp nên dắt ổng đi ...... " nhưng khi nó nhìn thấy tôi cười vui vẻ , và hắn chợt biết là ..... hi ... hi ...... nhà thầy thấy câu chuyện ra sao ! "
Hai Minh cười ha hả " Hay ! vậy là mấy tên nhà báo bên bển một là chỉ nghe người ta nói , hai là .... ha .... ha .... " ngưu tầm ngưu , mã tầm mã " , Ông đúng là Bắc kỳ ............. đểu , đểu và thâm thiệt ! " Trước khi cho xe chạy , Hai Minh kê tôi một câu : " Ông nói người bên bển nói xấu bên đây , nhưng ông cũng là người nói ........ xấu họ vậy ! hì ... hì .... "
Tôi đấm nhẹ vào vai hắn và cả hai cười vang !

Voi ( Alien HP ) .
Voi
#2 Posted : Tuesday, December 2, 2008 1:30:25 AM(UTC)
Voi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 303
Points: 0



" Trâu già đòi gặm cỏ non " .


Mấy hôm nay loay hoay mãi mà cách gõ chữ Việt có dấu vẫn chưa hoàn hảo , lúc được lúc không . Tôi đúng là thuộc giòng dõi bộ - tộc lạc - hậu !!
Ôi ! Con Rồng cháu ................. Tiên !
Nghe nhảm quá ! Nhảm cóc chịu được , khi không tự cho là mình thuộc giòng tiên giòng rồng , tiên rồng ở đâu mà ra lắm thế cơ chứ . Hay không chừng tôi thuộc giòng rồng rắn thì có , mà lại là giống rắn có chân mới cơ khổ . Vẽ rắn thêm chân vẽ rồng thêm cánh còn vẽ voi thì không khéo lại thừa vòi .
Khung trời tôi ở , cái xứ mà thiên - hạ kháo nhau là " khỉ ho cò gáy " , cả hai tháng nay mưa tầm mưa tã , hơn 60 ngày chỉ có được 6 ngày nắng còn ngoài ra là mưa và ....... mưa . Sáng mưa , chiều mưa , tối cũng ....... mưa . Mưa ! Mưa thối đất ẩm nhà . Mưa này mà ngồi bán than thì ...... nhất ! Năm ngoái độ này , trời hạn - hán , đất nứt nẻ , có chỗ nứt to bằng bàn chân trẻ con cũng lọt , tôi đã ngồi ngửa mặt ngửng Giời lầu bầu " Giời ! Giời làm ơn ban cho tí mưa .... tí móc ! Mưa cũng được , móc cũng xong ! " còn bây giờ thì tôi đang ngồi trong chòi nhìn sấm chớp , nhìn mưa gió tứ bề , cái sân sau chòi nước mênh mông trắng xóa . Đúng là nhân ........... gian ! Không mưa cũng gào , không nắng cũng thét . Sao cho vừa lòng thế - gian ?
Ơ ! Giời mà ! Giời mà không chiều lòng thiên-hạ thì còn ai chiều được nữa đây ? phải không giời ?? Dạo này định giã - từ cái trò viết lách trẻ con này ---- có người bạn còn chu mồm còn cong cớn cái môi thâm sì , còn dẩu cái mỏ như mỏ khoét mà bẩu " đồ rởm ! " ---- Ấy thế ! vậy mà một tuần tôi không phọt cho hắn vài giòng là hắn lại gầm gừ " Này ! bố chết rồi à ?? hay là ngắc ngoải , mà nếu có chết thì cũng cố mà ngồi dậy gõ cho con vài chữ rồi hãy nhắm mắt ! "
Sư hắn ! đồ ...... đồ ........ nhân .... gian có khác .
Ừ thì có nắng có mưa , có dài có ngắn , có ngày có đêm , có tình và có bạc bẽo mới ra thiên-hạ sự chứ . Nhưng mà thiên-hạ-sự thì là một trường-thiên dài dằng dặc , biết thế nào mà chấm dứt , hơn nữa bén mảng vào là có ngày gỡ không ra , đã thế lại nhỡ mồm nhỡ miệng mà đụng chạm thì chúng nện cho , lúc đó chẳng phải đầu lại phải tai , rồi ngồi đó mà thở ngắn than dài " Rõ là ... dại ! " . Ối ! cơ khổ là biết dại mà vẫn ......... dại , vì chả có cái dại nào giống cái dại nào nên hì ... hì ... hì ...... cái bụng nghĩ thế mà cái mồm thì vẫn cứ là dại .
Thôi thì cứ dại , cho biết cái dại nào dại hơn dại nào ?!
Đọc ở đâu đó một bài viết ngắn về " trâu già mà đòi gặm cỏ non " và tôi đang nhâm nhi cốc cà-phê mà cũng phụt cười , phì cả cà-phê ra . Rõ chán ! không thế thì đã chả có chuyện . Đời này trâu cứ đòi mài sừng làm nghé vốn dĩ là thường , từ thưở " khai thiên lập địa " đã thế rồi cơ mà . Ậy ! quen mồm thì bảo thế , chứ thưở đó tôi đã có được sinh ra đâu mà phét mà lác . Nói nào ngay , thưở còn lê cái đáy quần trên bàn học , môn " văn học sử " chả nhắc đến ngài Uy Vãi tướng công ( Bỏ mẹ ! hỗn ! .... phải chữa lại là " Uy viễn tướng quân " mới đúng ! ) là gì . Hai câu nhớ đời là :
" Tân nhân dục vấn lang niên kỷ " ( Người mới ; cô dâu đấy ; hỏi chàng " rể " năm này chàng bao cái xuân xanh ?? )
và Cụ rể ( hihihihihi ) dấm dẳng giả nhời :
" Ngũ thập niên tiền , nhị thập tam "
Úi giùi ui ! Giao-chỉ dịch là " Anh mới .... mới ..... mới .... hai mươi ba " Vâng ! " Thưa thiên-hạ Anh mới hai mươi ba lúc cách nay vừa đúng nửa thế-kỷ cơ ! " . Thì đã có sao đâu ! Anh chỉ mới có ....... bảy mươi ba cái xuân xanh thôi . Cái đáng nói là ---- vẫn theo môn " văn học sử " phán --- cô dâu nghe nói tuổi đâu chừng độ mười sáu cái giăng tròn , còn cả một năm nữa mới được liệt vào hạng " Gái 17 , bẻ gẫy sừng .... trâu " . Thì đã có sao đâu ! Tôi ngày đó vừa đọc về ngài tướng công đó là đã xanh lè mắt .Của đáng tội , ngày đó còn trẻ người non dạ , nên chỉ xanh mặt mà bái-phục quan Uy Vãi nhà mình , còn bây giờ thì lại đâm ra bâng khuâng tò mò mà tự hỏi :
" Quan sinh sớm quá , nên vua Minh Mạng của nước Đại cồ Việt nhà mình lúc đó chửa ra đời , thì làm gì mà có bài thuốc " chi bảo : nhất dạ lục giao sinh ngũ tử " mà ban thưởng cho quan . Rồi tôi ngớ người ra . Thế này thì quan phải làm sao nhỉ ? Chả nhẽ ngày ấy tướng quân lại đi thuê người làm việc ấy chăng ?? Ôi ! cái thắc mắc nghìn đời chả có câu giả nhời . Nói nào ngay , các đấng " quân vương " thưở ấy từ Trung Hoa đến Giao-chỉ mình ; theo sử sách ; có ông nào " thọ " được trên 50 đâu . Nhất dạ . Hừm ! chi bảo nhất dạ của thiên-tử cũng chỉ là truyền-thuyết mà các đấng " ơn trên ban mưa móc " được người đời nhắc qua cái lỗ mồm mà cũng chả " lão " ( các ngài thiên ........... tử ) nào có được cái " ngũ thập niên tiền " thì lấy gì mà còn sức phán tiếp " nhị thập tam " bây giờ ! "
Ậy ! Chuyện xưa rồi . Bây giờ ăn cơm mới --- Oái ! ăn săng-uých chứ ! --- nên cũng nên nói chuyện mơi mới một tí . Bây giờ thì viagara bán đầy rẫy , thuốc thật thuốc giả cứ loạn tùng phèo , dù sao thì bài nhất dạ của vua Nguyễn nhà mình tự nhiên hết còn độc tôn nữa . Chả thế mà có ông tuổi đâu chừng nửa thế-kỷ ( cộng , trừ 1 hay 2 vào ) lon ton gom góp tí của dành dụm từ ngày sang Mỹ , bay về Việt Nam vênh vang cái mác " người nước ngoài " để sắm bó cỏ non ; khoảng đôi mươi ; và cái này thì có mà giời biết ông í gặm cỏ non ra sao . Rõ là tôi lại ganh với ông í chắc ?? Biết đâu đấy !
Thiên-hạ sự mà !
Cái đó chưa kinh . Tôi có thằng bạn học ngày xưa , tuổi cũng vưa vừa đến lúc hưu-trí non theo luật định , vợ mất hồi Tết vừa qua . Tiện đây nhắc , khi biết mình chả sống bao lâu , vợ hắn mua vé bay về Việt Nam để được yên nghỉ nơi đã được sinh ra và nhớn lên , lá rụng về cuội mà . Tang ma vợ được đúng ba ngày , chả biết hắn ; thằng bạn học ; quá thích thú hay đau khổ vì ....... vợ vừa mới chết hắn ra ngay quán nhậu để tưởng-niệm hay ăn mừng gì đó , cái này thì cũng chỉ hắn mới có câu giả nhời . Khốn nỗi , bây giờ thì hắn cô-đơn . Mẹ ! cái thằng sướng nhá ! Thiên-hạ có câu : " Ở đời có hai lần sướng , lần thứ nhất là lấy vợ và lần thứ hai là .... lần vợ chết ! " . Cô-đơn nên hắn phải tìm cái quán nhậu nào mà có cái gì ôm ôm để cho bớt lạnh lòng chiến-sĩ . Và thế là mới xảy ra cớ sự --- văn mới là : cái sự cố ! ---- . Cái gì ôm ôm đó lại là cô bé khoảng hai mươi . Đến đây xin các bạn đọc đừng vội nhảy lên đông đổng nhá ! Thằng bạn tôi chỉ muốn bớt lạnh lòng , thế thôi, xin đừng thêm đừng bớt gì vào . Và sau đó hắn phải quay về Mỹ để còn lo phải làm sao bán cái nhà đang có , phải thu xếp cái vụ tiền hưu-trí non , phải gọi là sắp xếp mọi chuyện bên Mỹ này cho xong đã . Và thế là dù muốn dù không hắn cũng đi gặp đám bạn bè để hát bài " Buồn ơi ! ta chào chúng mày tao ....... vượt biển về lại nơi yêu dấu ! " . Thế là tụ năm tụ ba cả bọn đứa kéo chồng đứa kéo vợ đi dự , của đáng tội , mấy khi mà được túm tụm lại để được ăn , được uống , được nói phét , nên bất chiến tự nhiên thành . Và HẮN ( viết hoa cẩn thận ) là tự-nhiên được biến thành quan thủ-tịch ; thằng nào giả tiền , thằng ấy làm quan thủ .... tịch . Ăn to uống đậm và cả lũ nghểnh tai chờ nghe quan dạy bảo . Bài điếu văn ---- gõ nhầm ! --- bài diễn-văn chia ly rồi cũng được phát thanh xong tươm tất , bây giờ đến lúc quan hót :
" Tao về kỳ này thì cũng còn lâu mới gặp lại chúng mày , nên nhân dịp này tao báo cho tụi mày , lũ đầu trâu mặt ngựa , biết là chuyến về Việt Nam vừa rồi tao có nhận một đứa con nuôi "
Tí nữa quên , thằng này cùng vợ nó chung sống với nhau cũng khoảng một phần tư thế-kỷ mà lại chẳng có con , chả biết nó dùng súng với đạn mã-tử hay là cái cơ-quan đúc người của vợ nó bị máy móc malfuntion hay sao đó mà cho đến ngày vợ nó mất mà cả hai đứa chẳng đúc được đứa nhóc nào . Nói ra chỉ có tội với vong-linh của vợ nó . Nhưng đó là sự thật hiển nhiên . Nên khi nó tuyên-bố nhận con nuôi thì cũng mừng cho nó . Mọi người nâng cốc : Mừng !
Hắn xua tay : " Từ từ đã , đứa con nuôi này là cái con nhỏ tao nói với chúng mày đó . "
Cả chục cái mồm đang hét mừng chợt im bặt . Mấy bà vợ đưa mắt hình mũi tên tẩm thuốc độc nhìn hắn , còn lũ đàn ông thì mồm há hốc . Có thể như thế được sao ?? Sao lại không ?? Con bé bia ôm ở quán nhậu cũng là người vậy , mà nó ở Việt Nam thì lại càng nên có người đỡ đầu chứ . Vài tia mắt nghi ngờ và dò hỏi , cuối cùng có bà rụt rè :
" Ông nhận cô .... cô đó làm con nuôi à ? "
Hắn chậm rãi hỏi cặp chủ nhà cho mượn dùng cái máy và hắn ra xe mang vào cái DVD chiếu cho cả bọn xem . Cô bé xem ra rất dễ coi . Hắn còn lôi ra cái điện-thoại cầm tay gọi về cho con bé ở Việt Nam , và bật luôn cái nút cho mọi người cùng nghe . Có tiếng con bé " Bố hả ! chừng nào bố dìa , con nhớ bố wa' hà ! bố dìa , bố muốn con ra sân bay rước bố zà bố muốn con mặc áo dài hay mặc đồ sexy hả bố ? " .
Ngơ ngác .
Cái DVD vừa hết , cuộc điện-thoại cũng xong . Bây giờ thì một thằng trong bọn cao giọng :
" Eh ! mày nuôi con nuôi hay là mày ....... "
Thằng chưa nói xong thì hắn ngắt lời : " Đ.M ! tụi mày nghĩ gì vậy ? " Hắn nhìn một lượt đủ mọi người và bồi thêm :
" Con vợ tao nói trước khi chết là nếu tao có lấy vợ nữa thì tao cũng phải chờ cho đủ 1 năm rồi làm gì thì làm , nên hà ... hà ..... bây giờ tao nhận con nhỏ này làm con nuôi không được sao ?? "
Vẫn còn ngơ ngáo , nhưng một bà vọt mồm :
" Thi có sao đâu , ông nhận nó làm con thì càng tốt chứ đừng ...... "
Hắn khoác tay :
" Mấy bà muốn nói ....... Hừm ...... tôi nói cho mấy bà biết , tôi không zớt nó thì mấy đứa khác cũng zớt nó zậy ! " . Hắn vừa nói vừa ha hả cười vừa chiêu nốt chỗ rượu còn lại trong cốc . Cái giọng cố bắt chước giọng người miền Nam và hắn lại cố kéo dài ra mấy chữ Z nghe sao như có cục đá lạnh buốt ngăn ở cổ . Tôi thấy giá buốt và sởn gai ốc .
Sững sờ !
Lũ chúng tôi , cũng chả tử tế gì , nhưng ngày xưa đã cùng hắn ngồi học từng bài đức-dục , công dân giáo dục dù ít dù nhiều thì những cái đó đã thấm sâu vào trong người chúng tôi như là da là thịt không dễ gì mà một sớm một chiều dứt bỏ ra được .
Không ! Trăm nghìn lần không thể .
Đầu tôi như lềnh bềnh trôi đến một bến bờ xa lạ nào đó . Loáng thoáng nghe những câu chửi thề , những " giấy năm trăm " được lũ bạn trao nhau ồn ào . Tiếng hắn và tiếng cả bọn mơ hồ vang bên tai tôi :
" Đ . M ! các bà ganh à ! "
" Mày nói đếch giống ai , Đ.M. ! các bả thì ganh làm *** gì , tụi tao ganh thì còn có lý "
" Đ.M . thằng *** nào trong đây mà chẳng muốn có đứa con gái nho nhỏ như vậy để tha hồ mà thỏa cái con lợn lòng của chúng mày . Đ.M ! Chúng mày chỉ là bọn đạo-đức giả ! " Mỗi chữ , mỗi câu đều có kèm theo tờ năm trăm . Có lẽ cuối buổi đó cả bọn dùng không dưới bạc triệu .
Rồi buổi đó cũng tan . Não nề tan ! Hắn bỏ ra về , tuần sau đó nghe nói hắn bay một lèo về lại Việt Nam . Tôi về lại nhà ôm đầu rên rỉ :
" Tao cũng cóc tử tế gì . Tao cũng chả phải là thần là thánh , nếu có đứa con gái từng đó tuổi mà cứ nhồng nhỗng ghì rịt lấy tao thì có họa là thánh mới không nổi " con lợn lòng " . Có người bạn khác cũng đã ban cho tao " Ông càng ngày càng kém tử tế ! " . Ừ ! thì tao đếch tử tế , nhưng sao mày không nói là " Tao quen con nhỏ này " rồi ai làm gì được mày . Dù là bọn mình nếu lấy vợ sớm như thằng Hinh trong lớp , lấy vợ năm 20 , có con gái đầu lòng năm 21 , rồi con gái nó lấy chồng , nên cháu ngoại gái của nó cũng ngót nghét bằng tuổi " con gái nuôi " của mày ! Ừ nhỉ ! sao mày không nói với tụi tao : " Tao cặp con nhỏ này ! " chứ đừng nói là " con gái nuôi " ! Sao mày không nói thế hở thằng khốn kiếp , mà mày cứ nằng nặc một điều con nuôi hai điều con nuôi hở thằng kia ? Trong đời tao ghét thậm tệ những đứa cứ là " em gái nuôi " , " em tinh-thần " , " em kết nghĩa " ... Có nuôi ngày nào mà em nuôi với chị nuôi , thắp nhang cắt máu ăn thề lúc đếch nào mà kết nghĩa với kết ngãi , tinh-thần cóc gì mà em với anh tinh-thần . Những thằng dùng những nhúm chữ đó chẳng qua là nhát , là hèn , là tồi , dê con bé nào thì cứ ngon , cứ ưỡn ngực mà dê , việc chó gì mà phải mượn cái bình-phong em nuôi với lại tinh-thần hay kết nghĩa hở ! Hỡi thằng bạn học ; tao còn có thể cho mày vẫn là bạn học cũ của tao sao ; mày cay cú hay mày phẫn-uất ? Mày trả thù trả hận ai vậy ? Mày cay đắng hận thù với chế-độ hiện tại trong nước rồi mày không biết trút hờn trút oán lên đầu ai nên mày bĩnh bừa ra như vậy sao ? Cái tự ti mặc cảm của mày , tao nhắc lại cái đó chỉ là cái tự ti mặc cảm chứ cóc phải là cái oai cái hãnh-diện cái tự tôn của mày đâu , mày tưởng mày làm như thế là hả lòng mày sao hử ? Giờ này ngồi đây mà cái câu " tôi không zớt nó thì mấy đứa khác cũng zớt nó zậy ! " của mày vẫn còn lùng bùng bên tai tao . Sư mày ! mày có tìm được con bé nào cho dù nó đẹp như tiên và có dưới mười sáu tuổi thì mặc xác mày , tụi taocó ganh đi nữa thì cũng có làm đếch gì được mày đâu , việc gì mà mày lại nhẫn tâm hạ thêm cái câu để đời như vậy hở thằng khốn kia ?? " .
Đúng là thiên-hạ sự !
Có những đứa mang danh " người nước ngoài " , chờ một ngày sau khi đã ky cóp có chút bạc rủng rỉnh trong túi , rồi về lại Việt Nam mà chà mà đạp lên những người xấu số phải ở lại để rồi dương dương tự -đắc cho là mình đã hả hê được phần nào cái mặc-cảm rũ áo bỏ đi cách đây hơn 30 năm . Cái " thằng mà bọn tôi vẫn quen mồm gọi là bạn học " cũng chỉ là một trong vạn cái thằng , cái con " người nước ngoài " đang " hùng hổ " quay về quê-hương trút hờn trút oán , trút ấm ức , trút cái mặc cảm tự ti lên ngay nơi đã sinh ra , đã nuôi nấng , đã cưu-mang chúng nó .
Tiên sư cha đời !
Mưa ! Mưa đã trói chân tôi , nên tôi quẩn chân , quẩn tay và nhạt mồm nên giờ đây biến thành cái mục " thiên-hạ sự " lỉnh kỉnh , và tôi cũng lấy cái cớ , nại cái lý-do để mà trút cái ấm ức , cái phẫn-nộ mang ra phơi cho thiên-hạ , góp cho cái sự việc vốn đã nhiêu khê , giờ lại thêm nát bét . Ối giời ơi ! cái sự " trâu gia đòi gặm cỏ non " không khéo lại thành việc bán tôm buôn cá mất .
Một ngày mưa vuốt mặt không kịp .

Voi . ( Alien HP )


PC
#3 Posted : Tuesday, December 2, 2008 6:34:05 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Đọc bài của Voi tức cuời quá xá, nhưng ngẫm lại thì có vị đắng nghét.

Voi
#4 Posted : Thursday, December 4, 2008 2:39:15 AM(UTC)
Voi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 303
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC

Đọc bài của Voi tức cuời quá xá, nhưng ngẫm lại thì có vị đắng nghét.




Gõ xong , có người đọc và " phán " : Lòng vui .
Cảm ơn chị Lầu .
ApproveApprove


Đông đã ngấp nghé cửa chòi .
Ban ngày giời bắt đầu se se , đêm rét cũng đã lừng khừng chen vào . Hôm nào có tí nắng , Voi lười biếng ra ngòai hiên gác chân lên ghế bên cạnh ngồi phơi ấm , vừa gỡ ghẻ vừa lim dim ; nói-theo-kiểu-của-voi là .... chờ chết .
Vui thích tột cùng !
Bạn bè xưa cũ , thỉnh thoảng điện-thọai hỏi thăm , đều được gã giả nhời câu đại lọai như sau :
" Cảm ơn ! Chưa chết , chỉ mới đang ngồi chờ chết . "
Tuần rồi , có cô bé ; người bạn nhỏ ; gọi hỏi thăm . Nghe giả nhời , cô bé cười sằng sặc .
Voi bồi thêm :
- Chứ không phải à ? Hơn sáu bó rồi , còn ít ỏi gì nữa . Tên nào qua khỏi con số sáu mươi thì thêm ngày nào là bonus ngày đó .
Tiếng cười ngặt nghẽo bên đầu giây kia cũng chả làm Voi lung lay , nhúc nhích cái thân đại lãn .
- Voi à ! voi còn sống thêm vài chục năm nữa mà ! Ngồi đó đi !
- Thế ư ?
Rồi cô bé giở giọng Bắc- kỳ rặt choang một câu kết :
- Voi biết không , thiên-hạ đều nói người nào sống hiền lành thì đều chết sớm voi ạ .

Ah .

NGỘ !



Voi lầu bầu ( Mình còn sống thêm vài chục năm nữa cơ ! )




xv05
#5 Posted : Thursday, December 4, 2008 10:12:51 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi Voi


Ngày xưa , tôi tin là ông còn nhớ , khoảng năm 70 gì đó , có một tên dân-biểu hay nghị-sĩ của Mỹ đến Việt Nam thăm lính của họ , khi về tuyên-bố là " Sài-gòn là một ổ điếm ! " hà ... hà .... báo-chí Việt nhao nhao lên phản-đối nhưng rồi có làm gì được đâu, nên sau đó ngày tôi qua Mỹ , đi làm , có lần một tên đồng-nghiệp nhắc đến câu chuyện đó , ông biết tôi trả lời với nó làm sao không ? " Hai Minh lắc đầu , đốt điếu thuốc , tôi cũng làm một hơi thuốc và tiếp :
" Tôi bảo với tên đồng - nghiệp đó " mày hãy nghe tao kể cho mày nghe , ba tao khi được sang Mỹ tu-nghiệp --- cái này là tôi dóc tổ với nó ! ba tôi chưa bao giờ được đi Mỹ --- trong cái camp Fort Benning của tụi mày , ngày nghỉ ổng được bạn bè Mỹ dắt ra phố và mày biết không , bạn ổng dắt ổng đi night club với lại mấy chỗ chơi bời không hà ! sau đó khi về nước lại , ba tao kể cho chúng tao và các người quen nghe là bên Mỹ toàn là bar rượu và .............. đĩ điếm ! " ha ... ha .... Thằng Mỹ nó đỏ mặt hét : " Ba mày không biết gì về nước tao......

Bác Voi, đó cũng là một lý do mà xv rất kỵ xem các phim nói về VN (hoặc chiến tranh VN) do người nước ngoài sản xuất đó bác.
Họ đâu có biết gì về nước mình.

PC
#6 Posted : Sunday, December 7, 2008 7:22:40 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Voi
Voi lầu bầu ( Mình còn sống thêm vài chục năm nữa cơ ! )


Nếu bây giờ sống tới 90 tuổi thì người về hưu ở tuổi sáu nhăm sẽ còn tới 25 năm trước mặt.... Ta làm gì cho hết 25 năm đó? Đúng là cả một câu hỏi nhức nhối.

Huệ
#7 Posted : Sunday, December 7, 2008 8:11:59 PM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Trời, nếu có được 25 năm để đọc sách và viết sách thì còn gì bằng! Ký giả lão thành Mike Wallace hiện vẫn còn làm việc cho chương trình 60 Minutes của đài truyền hình CBS (my favorite). Ông sinh ngày 9 tháng 5 năm năm 1918, nay đã 90 tuổi rưỡi. Ký giả lão thành Andy Rooney (ông già gàn khíu chọ của tui) sinh ngày 14 tháng 1 năm 1919, còn hơn tháng nữa cũng chẵn 90,vẫn còn làm việc mỗi chương trình 60 Minutes mỗi tuần. Cooling
Voi
#8 Posted : Friday, January 23, 2009 11:43:46 AM(UTC)
Voi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 303
Points: 0



Tết về rồi sao ???
Đi chợ chọn hoa về chưng chứ !
Thiên-hạ bàn tán về xuân năm xưa , có hoa đào , có cành mai , có " Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ " có " Nêu cao tràng pháo bánh chưng xanh " . Kháo nhau về món này món nọ để ........." ăn tết " như tết ngày nào !

Khách bùi ngùi nhớ về xuân năm xưa thời thơ ấu . Thịt mỡ , dưa hành của Khách thời ấy thì có thừa , vì nhà tiền đâu mà mua thịt nạc , quanh năm tí mỡ cũng tạm có , dưa thì hàng vại ăn dần đủ cho 365 ngày . Sang đâu mà có câu đối đỏ ? nhà thì bé như ổ chuột , sân đâu mà trồng nêu ?
Pháo ư ??? đi hôi pháo lép của thiên-hạ đốt .
Bánh chưng xanh ?? Một đôi chỉ để trên " giường cao " ( chữ của dân nhà quê Bắc kỳ chính cống để gọi cái ......... bàn thờ ! ) để cúng còn thì phải đợi cho hết ba ngày tết mới được mở bánh chưng ! Lúc đó đành phải đem rán với mỡ mới ăn nổi !

Còn nhớ năm nào , giờ này , trưa 30 tết , Khách rủ thằng em trai , đi bộ lên khu chợ hoa Nguyễn Huệ . Không phải đi mua đâu , chỉ vì nghe bạn bè kháo nhau là đến trưa khoảng 12 giờ thì người ta dẹp chợ hoa , hoa nào bán được thì đã bán , hoa nào không bán được thì xe ủi xúc hết vào thùng rác theo lệnh của thành-phố . Hai anh em ngớ ngẩn , rát gan , nhìn đám cùng tuổi xô đẩy nhau giành giật những chậu hoa xe ủi chưa kịp xúc , thằng em đẩy thằng anh : " Ra nhặt đi ! chúng nó nhặt hết bây giờ ! " . Khách làm bạo chạy ra vớ ngay hai chậu cúc ........... héo tàn , vì héo và tàn nên chẳng thằng nào mó vào . Hai anh em hí hửng ôm hai chậu cúc và cùng nghĩ: " Tối nay nhà có hai chậu hoa cho mẹ cúng Giao-thừa ! " Hai thằng lòng mở hội .
" Này ! hai thằng kia ! ". Giật mình ! muốn són trong quần . Ông tài của chiếc xe ủi giơ tay vẫy ! Ngần ngại rụt rè , lo sợ , chân hai đứa ríu lại . Người đàn bà đứng bên cạnh xe dịu giọng : " Hai bây lại đây ! "
Người đàn bà bưng hai chậu cúc còn tươi dúi vào tay hai anh em : " Tụi bây khờ quá ! Giành sao lợi mấy thằng kia , dì tính mang dìa , nhưng thôi cho hai đứa bây nè ! "
Ngẩng lên , ông tài cười cười : " Ừa !bà cho tụi nó đi ! Mình còn mấy chậu trên đây nè ! " vừa nói ông vừa chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh có mấy chậu hoa , có lẫn cả chậu mai vừa nở . Khách và thằng em lí nhí : " Cảm ơn dì "
Người đàn ông đùa : " Tụi bây chỉ cám ơn bả thôi ha ! "
Xấu hổ ! Hai anh em rảo bước .
Tối đó , Khách và thằng em được mẹ mắng cho một trận nên thân ! Nếu không phải là Tết thì hai thằng chắc hẳn được mẻ đòn no nê !
" Mẹ biết là tết đến , nên cũng phải dành dụm ít tiền mua ít hoa về cúng Giao-thừa . Ai đời có ăn có học mà lại đi " ăn cắp " hoa của người ta thế này hở ?? "
Nước mắt đổ ra !
Chưa kịp phân-trần !
" Con nhà hư đốn ! giấy rách thì phải giữ lề các con ạ ! Không có hoa thì cũng chả sao , ông bà tổ tiên có về thì cũng chẳng trách gì mình ! "
Thằng em lắp bắp : " dạ ! dạ ! chúng con không ăn cắp ! "
Mẹ gầm lên : " Thế tiền đâu mà mua hở hở hai thằng bỏ làng này ! Hay là đi ăn xin à !! Lại còn cãi hở ?? Im !! "

Im !
Im !!!
Im !!!!

Giật mình !
Thế mà đã gần 50 năm rồi !
Rồi cuộc đời cũng đã đổi !
Bây giờ lại còn đi chọn với lựa chậu hoa nữa ư ???

Tết về rồi sao ???

Chuyện kể này dành cho các bạn đã quen hoặc chưa quen của tôi !
Tết đến rồi !
Buồn cũng phải rũ áo đi !
Xin giơ hai tay ôm mối Vui vào lòng để rồi phát lại cho bạn cho bè !


Voi .
ngodong
#9 Posted : Saturday, January 24, 2009 11:58:46 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chúc anh và gia đình vạn an - vạn sự như ý nhất là mạnh khỏe.

sỏi đá
#10 Posted : Monday, March 9, 2009 3:14:23 PM(UTC)
sỏi đá

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 27
Points: 0

[Xin giơ hai tay ôm mối Vui vào lòng để rồi phát lại cho bạn cho bè !


Chào Bác Voi
Bài viết của bác thật tuyệt.
Phượng Các
#11 Posted : Sunday, January 22, 2012 11:28:57 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Đọc lại bài viết về Tết của Voi....Nhớ hồi mới rời khỏi nuớc, mỗi lần Tết đến là nẫu cả ruột gan. Nhưng càng năm thì càng bớt dần. Và bây giờ với phương pháp quán thì càng thấy công hiệu việc để cho đi các cảm giác tiêu cực. Khi một niềm vui nỗi buồn hay bực gì khởi dậy, là mình ghi nhận trong tâm: buồn, buồn, bực, bực hay vui, vui...Là nó đi qua ngay.
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.