Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Chuồng bò trong tháng mù sương - Trì Tử Kiến
xv05
#1 Posted : Thursday, October 2, 2008 4:00:00 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Chuồng bò trong tháng mù sương
Tác giả: Trì Tử Kiến (Trung Quốc)
Phạm Tú Châu dịch


Trong bóng tối, Bảo Trụy lắng nghe tiếng bò nhai lại. Tiếng nhai lại do cỏ và nước bọt nhào quyện với nhau khiến nó thường xuyên trở về với hồi ức. Nó luôn cảm thấy có một việc quan trọng nào đó quyện với tiếng nhai lại này. Nhưng hồi ức như vực thẳm khó mà xuyên tới đáy khiến nó thường trở về tay không.

Có lẽ đó là do dượng nó sắp chết. Hồi này, hầu như ngày nào ông cũng tới chuồng bò nói chuyện với nó. Có lúc ông lẳng lặng xoa đầu nó, những giọt nước mắt đục lờ ứa ra trong mắt. Bảo Trụy hỏi:

- Dượng ơi, dượng đói à?

Nó hỏi thế vì lúc nào đói quá, nó cũng ứa nước mắt.

Dượng nó lắc đầu, hai má vàng vọt nhảy liên hồi. Ông run rẩy nắm tay Bảo Trụy:

- Khi nào dượng chết, con vào nhà mà ngủ nhé!

_ Con thích ở với bò kia! Bảo Trụy cười hì hì. - Con Hoa sắp đẻ bê con rồi!

Con Hoa là con bò cái đốm trắng xen lẫn với màu nâu. Má trái nó có một đốm trắng hình tựa đóa hoa mai, khiến nó xinh đẹp hơn con Mặt Vát và con Đất. Đất là con bò đực ba tuổi, là sức lao động chính cày bừa trong gia đình. Còn con Mặt Vát thì thấp lùn, lông màu sẫm, là con bò đực đã lớn tuổi. Con này đuôi rậm quá nên lần ỉa nào cũng làm bẩn đuôi. Bảo Trụy oán giận nó, ban đêm bỏ thêm cỏ vào máng cho nó, thường vỗ vào bụng Mặt Vát mà bảo:

- Đừng có tham ăn, ăn cũng phải có chừng có mực chứ!

Câu này mẹ nó hay bảo nó, bây giờ nó lại bảo con Mặt Vát. Con bò chẳng đếm xỉa gì đến lời dặn, nó vẫn đều đều ăn với số lượng kinh người cho nên mức độ vệ sinh ở đằng đuôi cũng ngày một tệ hơn. Bảo Trụy đã từng thử lấy thừng buộc đuôi nó treo cao lên chuồng bò, nhưng nó mới chỉ buộc thừng vào đuôi con Mặt Vát thì con bò đã ỉa luôn một bãi rồi lấy đuôi quét lên, vẩy vào mặt Bảo Trụy khiến thằng bé tức đến mức muốn cắt luôn đuôi nó đi.

- Tao cắt bén đuôi mày quăng cho sói chén bây giờ! Bảo Trụy mồm lăm le như thế nhưng lại cởi thừng khỏi đuôi con Mặt Vát.

Đã mấy ngày nay dượng nó không đến chuồng bò. Mỗi lần Tuyến Nhi mang cơm đến cho nó, Bảo Trụy đều hỏi:

- Dượng đã chết chưa hả?

Tuyết Nhi liền nghiến ken két hàm răng trắng bóng, giận dữ nói:

- Có mình chết thì có!

Tuyết Nhi là em gái cùng mẹ khác cha với Bảo Trụy. Con bé tuy người nhỏ nhắn, không thích ăn thứ tanh, mắt vừa đen vừa to, có vẻ bướng bỉnh. Mẹ bảo trong bụng nó đầy giun đũa.

Tiếng bò nhai lại lắng dần, Bảo Trụy ngáp dài rồi nhắm mắt lại. Chưa ngủ được bao lâu, một tia sáng chói lòa làm nhức mắt nó, rồi mùi mồ hôi chua loét xông lên, tiếng mẹ nó gọi khàn khàn:

- Bảo Trụy, dậy đi con, con dậy nhìn dượng đi, dượng sắp chết rồi, muốn gặp con đấy!

- Mẹ đừng làm chói mắt con như thế! Bảo Trụy vừa làu bàu vừa chỉ chiếc đèn pin rọi ánh sáng vào nó.

Mẹ nó vội chiếu đèn đi chỗ khác, chiếu thẳng vào chuồng bò. Ba nút hình hoa mai buột bò nút nào cũng đẹp, chỉ không tỏa hương thơm mà thôi.

Bảo Trụy ngồi dây.

- Con mau đến đi, dượng không đợi được lâu nữa đâu! Tiến mẹ nó ậng ậng nước mắt - Tuy ông ấy là cha dượng con nhưng đối xử với con rất tốt. Con đòi ra chuồng bò ngủ là ông ấy thu xếp chuồng bò còn ấm hơn cả trong nhà. Ông ấy còn ngày ngày mang cơm cho con, Bảo Trụy à!

- Con không về nhà ngủ đâu, con muốn ngủ với bò kia! Bảo Trụy lại nằm xuống.

- Con về một lần này thôi mà! Giọng khẩn cầu, người mẹ cuối xuống vuốt ve tóc con. - Ngày mai mẹ làm cho con món bánh xèo cuộn hành hoa.

- Có cả khoai tây thái chỉ nữa chứ? Phấn khởi quá, dạ dầy Bảo Trụy thót lên một cái.

Người mẹ gật đầu. Bảo Trụy lại ngồi dậy, thấy vẻ mặt mẹ khó coi như cây cải trắng héo quắt vì giá lạnh. Nó xỏ chân vào dép, rời khỏi chuồng bò vì một bữa ăn ngon sáng mai. Trời hơi lạnh, ánh dao lấp lánh ngoài sân như dế nhảy. Nó nhìn thấy ánh đèn trong nhà. Đúng vào lúc mở cửa bước vào, nó thấy sợ, run rẩy lùi trở ra. Trong nhà thoảng một mùi khiến nó muốn khóc. Nó van vỉ:

- Con về chuồng bò thôi...

- Bảo Trụy! Mẹ phải quỳ xin con nữa sao?

- Bảo... Trụy... Tiếng dượng thoảng tới bồng bềnh như con thuyền nhỏ chao đảo giữa sóng biển. Người mẹ thừa thế đẩy nó vào trong nhà rồi đóng cửa sau lưng lại.

Bảo Trụy vẫn run. Nó thấy Tuyết Nhi đang hai tay cầm ca nước chè màu vàng cho cha uống. Dượng nó tựa người ngồi ở đầu giường, hai mắt mở to, cánh tay bỏ xuôi bên cạnh giường cứng đơ như một que củi khô.

Bảo Trụy bị mẹ đẩy đến trước giường. Tuyết Nhi trừng mắt nhìn nó, hắt nước thừa trong ca xuống đất, sau đó bước đến cửa sổ.

Môi dượng nó ngo nguậy như hai con giun đất, ông thở hổn hển:

- Dượng sắp chết rồi. Con nhận lời với dượng sau đây con sẽ dọn về nhà ở nhé. Con ở một gian, mẹ con và Tuyết Nhi ở một gian...

- Mẹ và dượng cứ ở một gian!

- Nhưng dượng sắp đi rồi, mẹ không thể ở cùng dượng trong một gian được.

- Thì lại có một dượng còn sống khác đến ở cùng mẹ!

Người mẹ kiệt sức khản cả giọng, cố với tay đánh nó một cái:

- Đồ nghiệp chướng!

Bảo Trụy loạng choạng rồi đứng vững, không biết làm gì đành nhìn dượng nó:

- Con phải ngủ với bò. Bảo Trụy lại nói. - Con Hoa sắp đẻ rồi!

Dương nó âu yếm nhìn nó, từng giọt nước mắt to lăn xuống đôi má hóp. Bảo Trụy bỗng hỏi:

- Dượng à, dượng chết thì không về được nữa sao?

Dượng nó "Ừ" một tiếng, nước mắt vẫn tuôn trào.

- Vậy con muốn hỏi dượng một việc: Tại sao bò phải nhai lại?

Dượng nó từng là thú y nên hiểu việc gia súc rõ như lòng bàn tay:

- Bò có bốn ngăn dạ dày, cỏ bò ăn vào ngăn "mấu" trước, sau đó sang ngăn "tổ ong". Đến đây, ngăn "tổ ong" đưa cỏ trở lại mồm để nhai lại, tiếp đó, tiếp đó...

- Tiếp đó lại nuốt xuống phải không ạ? Bảo Trụy nhìn chăm chăm vào dượng nó.

Dương nó mệt nhọc, gật đầu, đáp:

- Cỏ xuống lần này vào ngăn sách, sau đó mới sang ngăn "gấp"...

Bảo Trụy nghe ngăn "gấp" thành ngăn "thối" nên nó bật cười hì hì:

- Bò ngu thật, nhai đi nhai lại, đưa cỏ thơm như thế vào ngăn "thối", đến ngăn này thì thành phân rồi còn gì.

Nước mắt dượng nó trào ra càng nhiều. Ông vẫn cố gắng một cách vô ích kéo tay Bảo Trụy, nhưng mỗi lần gắng gượng lại làm khoảng cách giữa ông và con riêng của vợ tăng thêm.

Bảo Trụy nhớ phải bỏ thêm cỏ cho ba con bò nên nó quay người toan bước ra cửa. Người mẹ nghẹn ngào cản đường:

- Con không cảm ơn dượng bao năm qua đã nuôi nấng con sao?

- Dượng sắp đi rồi, có cảm ơn dượng cũng chẳng nhớ được mấy chốc, chỉ làm mệt óc mà thôi.

- Trời ơi, sao mày ngốc thế hở con?... Người mẹ gào khóc.

Bảo Trụy né tránh mẹ rồi ra cửa. Tuyết Nhi vẫn ngồi xổm trên bậc cửa khóc nức nở. Bảo Trụy sải bước vượt qua, nói:

- Mày có chết đâu mà khóc?

- Ngày mai đừng hòng tôi mang cho mà ăn! Tuyết Nhi nghiến răng, xỉa ngón tay với theo Bảo Trụy.

- Bánh xèo hành hoa, lại cuộn thêm khoai tây thái chỉ nữa nhé! Bảo Trụy khoái chí khoe.

- Có mà nằm mơ! Tuyết Nhi nhổ toẹt theo.

Bảo Trụy vừa về đến chuồng bò thì nghe con Hoa khẽ gọi một tiếng. Cậu chủ của nó không bao giờ đi đâu nữa đêm khuya nên có lẽ nó lo lắng cho chủ. Tiếp đó, con Đất cũng ôn tồn lên tiếng, cả đến con Mặt Vát tính nết nóng nảy cũng vội vã họa theo một tiếng thăm hỏi cậu chủ. Bảo Trụy cảm động quá, bỏ thêm cỏ cho chúng ngay. Trên đường đi lấy cỏ, nó vướng phải con dao xén ngã ra, bò dậy rồi nó liền trách con dao:

- Ban ngày mày con phải làm việc, sao đêm không ngủ kỹ đi, còn giơ tay mà kéo tao làm gì?

Cỏ khô phập phồng nhè nhẹ trên máng cỏ, Bảo Trụy bảo với ba con bò:

- Chúng mày sốt ruột rồi phải không? Dượng tao sắp chết nên ông muốn gặp tao đấy mà.

Nó sờ cái bụng căng tròn của con Hoa, nói:

- Bây giờ tao biết rồi, chúng mày có bốn ngăn dạ dày, ngăn cuối cùng là ngăn thối!

Ăn xong, con Hoa, con Đất và con Mặt Vát thong thả nhai lại. Bảo Trụy không gượng được nữa bèn leo lên giường ngủ.

Sương mù làm cho buổi sáng ở chuồng bò này không ra buổi sáng. Ngày nào có sương mù, Bảo Trụy buồn muốn khóc. Nó ngồi trên giường, ngó quanh chuồng bò ngày càng u ám, không hiểu sao năm nào cũng có sương mù.

Gióng vắt ngang trên cao máng bò được hai cây cột hai bên giữ cho vững chải mãi mãi. Thanh gióng này làm bằng gỗ bạch hoa, những đốm gỗ màu đen giống như những con mắt to nhỏ của người khảm vào đó, có con mắt lanh lợi sáng quắt, có con mắt hững hờ đờ đẫn. Ba nút thừng thắt hình hoa mai xỏ mũi bò rung rung lay động trong hơ sương chẳng khác gì những bông mai đang nở. Mỗi ngày Bảo Trụy phải leo lên máng bò hai lần để với tới gióng bò, sáng cởi ba bông mai ấy xuống để bò đợc tự do đi ra đồng, tối thì buộc lại thành ba bông như cũ. Mỗi lần cởi và thắt nút hoa mai, Bảo Trụy đều thấy tim đập mạnh, dường như lúc ấy từng có việc gì đó quan trọng xảy ra nhưng nó nghĩ mãi mà không sao nhớ ra việc gì, cũng như hễ nghe tiếng bò nhai lại là nó gắng moi ký ức mà chẳng nhớ được gì vậy.

Trong hơi sương, Bảo Trụy nhìn lên gióng chuồng bò. Đúng vào lúc này, cửa chuồng mở ra, một luồng ánh sáng như nước suối ập vào, hơi sương cũng ào vào theo. Tiếng Tuyết Nhi cũng ròn rã vang lên:

- Bảo Trụy, cơm đây này!

Từ ngày dượng nó ốm nặng, Tuyết Nhi đều đưa cơm đến cho nó.

Bảo Trụy không lên tiếng. Tuyết Nhi nhanh nhẹn đến bên bàn cơm ở mé tường phía nam, đặt một cái bát và một đĩa lên bàn. Nó mặc một chiếc áo ngắn màu xanh cánh chả, ba con bò thấy màu xanh tươi tắn giữa luồng ánh sáng mờ mờ thì thích thú kêu lên.

- Bánh xèo hành hoa cuốn khoai tây thái chỉ đây. Đừng có ăn hết một bữa nhé, để lại hai cái đến trưa mà ăn. Tuyết Nhi dặn.

Bảo Trụy vẫn không lên tiếng.

- Mẹ bảo hôm nay sương mù, đường trơn, đừng cho con Hoa ra ngoài. Nó mà ngã thì con bê trong bụng không giữ được đâu. Tuyết Nhi liến láu căn dặn...

Bảo Trụy "Ừ" một tiếng rồi hỏi:

- Dượng chết chưa?

- Có mình chết thì có! Tuyết Nhi sấn mấy bước đến trước mặt Bảo Trụy. - Nếu cha chết, làm sao có bánh xèo nhân hành hoa mà ăn? Có mà ăn c. ấy!

- Bụng mày đầy giun đũa mà còn đanh dá thế à?

- Có bụng chó mới có giun nhé! Tuyết Nhi nhảy dựng lên, điệu bộ hệt một con vẹt xanh.

- Dượng làm sao lại chưa chết nhỉ? Bảo Trụy có phần ngán ngẩm.

Tuyết Nhi hầm hầm tức giận rời khỏi chuồng bò. Bảo Trụy nhảy khỏi giường để ăn bánh xèo. Nó trải bánh xèo trên mặt bàn, rắc khoai tây thái chỉ rồi cuộn lại. Thật lạ là món bánh ngon lành nó phải đổi bằng việc về nhà nhìn dượng nó, làm cho nó không vui, dạ dày nó dường như nhét đầy bông, có ăn gì cũng thừa mứa. nó chỉ ăn có một cái là rời khỏi bàn.

Từ khung cửa sổ thâm thấp phía đông nhìn ra ngoài, sương mù vẫn đang xuống dầy đặc. Bảo Trụy nhảy lên máng ăn, đứng ở trên đó, đầu nó cao hơn thanh gióng, ba nút hình hoa mai đung đưa nhìn nó. Bảo Trụy cởi hai nút, con Đất và con Mặt Vát bước ra cửa. Đến lượt con Hoa, nó do dự một lát nhưng rồi vẫn cởi nút hoa mai. Nó nhảy khỏi máng ăn, vuốt ve mũi con Hoa, dặn dò:

- Hôm nay mày đi chậm thôi nhé, ngoài trời đang mưa mù, mày mà trượt chân thì con bê trong bụng cũng đau đấy!

Con Hoa "bò, bò" kêu lên hai tiếng, ngoan ngoãn vâng lời. Bảo Trụy cuộn hai cái bánh xèo, cho vào túi đựng cơm, đeo ấm nước lên vai, xua ba con bò ra khỏi chuồng.



Sương bay lơ lửng mịt mù khắp trên mặt đất. Mặt trời như con nhím cựa quậy đổi dáng sau màn sương. Bảo Trụy chỉ thấy mờ mờ, con đường dưới chân như bôi mỡ lợn, giẫm lên, người đổ xiêu vẹo. Mặt Vát tỏ vẻ người trên, xung phong đi trước, con Đất bám theo sau, chỉ riêng con Hoa nghe lời đi bên cạnh Bảo Trụy. Cả bốn đi xuyên qua màn sương mù, vượt qua từng nóc nhà. Những lán chuồng đen đen ngoài nhà như những con cá đang bơi trong nước là sương mù. Mấy tiếng chó sủa lanh lảnh, tiếp theo là tiếng những con gà lông vàng ánh gáy rộn. Bảo Trụy và con Hoa cùng dừng bước lắng nghe tiếng gà gáy. Cả hai đều thích nghe âm thanh này. Thỉnh thoảng có mấy người đi đường sát bên vai Bảo Trụy. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng tiếng nói thì Bảo Trụy quen lắm:

- Chăn - bò - đấy - à? Người kéo dài giọng này là cụ Trương, cụ thích uống rượu, lưỡi thường không tuân theo điểu khiển.

- Con Hoa chưa đẻ à? Đó là thím Hinh làm đậu phụ. Thím nói rất nhanh, miệng lúc nào cũng tỏa mùi hành.

- Dượng mày vẫn chống chọi được chứ? Người hỏi đúng là Lý Nhị Quải. ông ấy lôi cả thằng con Hồng Mộc mới ba tuổi đi theo bởi vợ đã chết. Ông lúc nào cũng lộ vẻ sầu thảm, hàng ngày vẫn dẫn con trai đi loanh quanh trên đường trong làng, ai gọi vào cho ăn cơm, liền vào nhà ấy. Vợ chết đã một năm nay, vì thế mỗi khi gặp Bảo Trụy, ông ta đều hỏi thăm bệnh tình dượng nó.

Bảo Trụy chỉ vắn tắt trả lời ba người:

- Vâng - Chưa đẻ - Sắp chết rồi.

Bảo Trụy dong con bò đến đồng cỏ cách làng hai dặm. Sương mù ở đây càng dầy hơn, cỏ ướt đẫm sương. Lập tức nó nghe tiếng bò cúi đầy gặm cỏ, tiếng gặm sạt sạt cho biết cỏ dài và mềm. Đứng trên bãi cỏ, Bảo Trụy giơ tay vơ một nắm sương mù. Cảm thấy vơ hụt, nó lại vơ nắm nữa nhưng vẫn thế. Nó không hiểu sao sương mù dày đặc nhìn thấy ngay trước mặt mà vơ trượt hoài.



Dượng của Bảo Trụy tưởng đêm ấy đã nhắm mắt xuôi tay, thế mà mới tờ mờ sáng, ông lại thở được nhẹ nhàng như thường. Để chứng thực mình còn sống, ông ho khẽ một tiếng. Lúc ấy, người vợ nằm bên cạnh mới trở mình, mệt mỏi hỏi:

- Mình tỉnh táo chứ?

Ông "Ừ" một tiếng rồi thử ngồi dậy đi thử mấy bước, không ngờ đi được tới cửa sổ đằng đông. Trời hãy còn mờ tối, ngoài trời mù trắng bời bời, mờ ảo như cảnh trên thiên đường trong truyền thuyết khiến ông tim lại nhói đau, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Người vợ thấy ông chưa việc gì, liền trở dậy, mặc áo nhóm bếp nấu cơm. Bà vừa đẩy củi, vừa nói:

- Hôm qua tôi nhận lời Bảo Trụy rằng hôm nay sẽ tráng bánh xèo hành hoa cho con, nó đòi cuộn thêm khoai tây thái chỉ nữa. Mình cứ bảo nó ngốc nhưng nó sành ăn phải biết.

Lát sau Tuyết Nhi cũng trở dậy. Ra khỏi căn phòng nhỏ của mình, con bé cao giọng nói với mẹ đang ở trong bếp:

- Mù xuống nhiều lắm, ngoài trời chẳng nhìn thấy gì hết, tối mù mù ấy mẹ ạ.

- Tháng mù sương tới rồi! Người mẹ thờ ơ đáp, sau đó buồn bã thở dài.

_ Mù này làm sao sinh ra thế nhỉ? Tuyết Nhi âu sầu tự hỏi.

- Chốc nữa con đem cơm cho anh nhớ bảo nó đừng cho con Hoa đi đâu hôm nay. Mù dầy thế này, con Hoa trượt chân thì nguy cho con bê trong bụng lắm. Người mẹ dặn.

Tuyết Nhi liếc mắt nhìn mẹ nó dang nhào bột mì thì hét toáng lên:

- Mẹ làm bánh xèo cuộn hành hoa cho Bảo Trụy thật ấy à?

_Tuyết Nhi... Đang tựa mình nơi cửa sổ đằng đông, cha nó quay lại bảo - từ nay về sau không được gọi trống không Bảo Trụy, Bảo Trụy, phải gọi bằng anh...

- Đồ ngốc mà cũng đòi làm anh cơ à? Tuyết Nhi tỉnh bơ nói - Suốt ngày ở với bò, người ta bảo nhà mình có bốn con bò kia.

- Ba con chứ! người mẹ nhấn giọng. - Còn một con đã đẻ đâu nào.

- Bảo Trụy cũng tính là một con đấy! Tuyết Nhi nói xong chạy ra sân cho gà con trong chuồng ăn.



(còn tiếp)
xv05
#2 Posted : Saturday, October 4, 2008 6:53:23 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)

Tới khoảng mười giờ sáng, sương mù mới loãng dần ra. Mặt trời vẫn mung lung như ngọn đèn dầu sau khung cửa sổ dán giấy, dượng Bảo Trụy uống miếng nước canh rồi đi tới chuồng bò ở phía bên kia sân. Người vợ thận trọng đi sau ông. Ông đẩy cửa chuồng bò, nhìn thấy chiếc giường lò do tự tay ông xây, nhìn bức tường giữa phòng có ống dẫn hơi nóng do chính tay ông trát, nhìn thấy những đồ vật quen thuộc treo trên tường: da hoẵng, bờm ngựa, từng bó thừng bện, bẫy chuột, lưới treo... Nghĩ tới hồi lần đầu mới gặp Bảo Trụy, nó là đứa trẻ thông minh lanh lợi biết bao, ông lại trào nước mắt.

- Con Hoa sao không thấy trong chuồng... Đứng sau ông, người vợ hốt hoảng kêu lên. - Thằng bé ngốc này, đã bảo trời mù sương đừng đưa con Hoa đi, nó sắp đẻ rồi, nhỡ ngã một cái, không giữ được con bê trong bụng thì biết làm sao đây?

Bà quay ngoắt người, rảo bước về nhà tìm Tuyết Nhi:

- Sao mày không nói cho Bảo Trụy biết lời mẹ dặn nó? Con Hoa không có ở trong chuồng.

- Con nói rồi. Tuyết Nhi lớn tiếng cãi. - Nói đến hai lần rồi.

- Hôm nay thằng bé đưa bò đến chăn ở đồng cỏ nào thế?

- Con làm sao biết được, tối bò về thì biết ngay thôi.

- Tối thì nó về đây nhưng làm sao mà biết con Hoa có về được không chứ!

Không nén nổi, người mẹ chửi rủa tháng mù sương, chửi đến nỗi mỏi cả mồm, thở hồng hộc. Lúc sau bà mới bình tỉnh lại, nghĩ đến việc đi tìm Bảo Trụy. Bà vừa thay xong đôi giày cao su, sực nghĩ đến chồng nằm liệt trên giường nửa tháng, bệnh đã vào đến xương tủy, hôm nay bỗng đột nhiên đi lại được thì lòng cảm thấy có điềm gở, chỉ sợ trong lúc bà đi ra ngoài sẽ có chuyện không may xảy ra. Tuy tính về tương lai, bò quan trọng hơn chồng nhưng lúc này bà vẫn chọn người chồng.

Dượng Bảo Trụy đưa mắt nhìn lên thanh gióng ngang bằng gỗ bạch hoa. Trước mắt ông hiện lên hình ảnh Bảo Trụy tám năm trước đây. Lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé, ông đã thích nó,đầu nghênh ngháo, rất hay cười, người cha cắt cỏ bị rắn độc cắn mà bỏ mạng. Hồi ấy, mẹ Bảo Trụy không lôi thôi, nhếch nhác như bây giờ. Chăn đệm trên giường được giặt giũ thơm mùi xà phòng, bát dĩa xoong chảo sạch bong, không một vết nhơ. Ông tuy nhỏ hơn bà hai tuổi nhưng vẫn lấy làm mãn nguyện cưới bà. Lúc ấy họ chỉ có một gian nhà, Bảo Trụy ngủ trên đầu giường. Vì mới cưới nên hầu như đêm nào ông bà cũng ngủ chung giường; nếu trăng sáng ông còn được nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của đứa trẻ khi ngủ say. Mỗi khi thằng bé trở mình hay nói mê, ông đều giật nảy người, tưởng đâu như hồn ma của chủ nhà vẫn còn lẩn quẩn trong xó xỉnh giám sát ông. Ông từng thề phải xây thêm một gian nhà nữa thật nhanh để thằng bé đã lên bảy ấy được ngủ riêng. Nhưng ông chưa kịp xây thì tháng mù sương đã tới.

Trong tháng mù sương, dượng của Bảo Trụy đặc biệt khao khát vợ mình. Có một tối, sương mù dày đặc bao vây, giúp họ được tận tình hoan lạc. Không biết Bảo Trụy thức giấc từ lúc nào, thằng bé ngồi hẳn dậy nhìn hai người quằn quại trên giường, nó bèn bật lên tiếng cười hì hì. Tiếng cười của thằng bé làm dượng nó nguội lạnh ngay. Ông sợ hãi run rẩy tuột xuống khỏi người mẹ nó, cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết.

Sáng hôm sau, Bảo Trụy ra chuồng bò, ông cũng ra theo. Mù sương bay đầy trong chuồng bò, ông cẩn thận nhỏ nhẹ hỏi Bảo Trụy:

- Tối hôm qua con nhìn thấy gì?

- Con nhìn thấy dượng và mẹ chồng lên nhau. Bảo Trụy thật thà đáp.

Bảo Trụy leo lên máng bò, cởi thừng buột trên gióng ngang xuống. Lúc đó, chợt nhớ ra, nó hỏi:

- Dượng, dượng với mẹ cựa quậy làm sao mà phát ra tiếng giống bò nhai lại thế nhỉ?

Thế là dượng nó nhảy phắt lên máng bò, thụi cho nó một quả ngã quay xuống nền nhà. Đầu thằng bé đập mạnh vào gióng ngang, nó hẹ lên một tiếng rồi đổ ụp xuống như một thùng nước. Lúc ấy, ông tưởng chẳng qua chỉ làm thằng bé ngất đi, thế là bế nó mang vào nhà, bảo với vợ đang mải làm bên bếp:

- Bảo Trụy bị đập đầu vào gióng chuồng.

- Thằng bé nhanh nhẹn, khéo léo như thế, làm sao lại đập đầu vào gióng chuồng được?

Bà đến thử xem hơi thở ở mũi nó, thấy nó vẫn còn thở thì yên tâm nói:

- Chỉ ngất đi thôi, ngủ một giấc là khỏi ngay đấy.

Bảo Trụy ngủ lịm trong sương mù cả một ngày trời, khi nó thức dậy đã là sáng hôm sau của một ngày đầy sương. Nó nhìn xung quanh cảm thấy lạ, ánh mắt đờ đẫn, mẹ nó gọi "Bảo Trụy", nó cũng chẳng biết thưa.

- Đầu con còn đau không? Dượng nó hỏi.

- Không đau! Bảo Trụy nhìn sương mù phía ngoài, đáp.

Tối hôm ấy Bảo Trụy đòi ra ngủ ngoài chuồng bò, nói rằng không thích ngủ với người. Dượng nó tưởng nó chỉ đòi vớ vẩn vài ba ngày rồi thôi nên không để tâm lắm. Thế là ông ra chuồng bò kê tạm thời cho nó một chỗ ngủ. Từ ngày đó, Bảo Trụy bắt đầu sống với bò, kiên quyết không ngủ trong nhà với người. Sau đó, nhà phát hiện thấy nó nói những câu ngớ ngẩn, ăn nhiều ngủ lắm, hễ đến ngày có sương mù là nước mắt lại ứa ra thì họ biết Bảo Trụy đã mất đi một phần trí khôn, trở thành đứa trẻ thiểu năng về trí khôn rồi. Vì việc này, người mẹ khóc ngất đi tỉnh lại mấy lần. Lúc ấy bà đang mang thai, làm động đến thai nên Tuyết Nhi bị đẻ non. Dượng nó hối hận lắm, ông không sao hiểu được chỉ có một quả thụi mà làm hỏng cả tiền đồ thằng con riêng của vợ. Từ đấy, thanh gióng buột bò bằng gỗ bạch hoa trở nên đáng hận đối với ông, chẳng khác gì lưỡi dao mổ lợn. Ông không dám kể lại sự thật sáng hôm đó cho vợ nghe, chỉ lẳng lặng xây lại chuồng bò, trát cho Bảo Trụy chiếc giường lò. Hàng ngày, ông mang cơm cho Bảo Trụy, nói chuyện với con, hy vọng có thể khôi phục trí nhớ cho nó. Mấy ngày đông giá rét, gió bấc thổi rú rít, hầu như đêm nào ông cũng trở dậy vào lúc nửa đêm, mang thêm củi giữ lửa cho giường lò của Bảo Trụy, nhân tiện cho bò ăn đêm. Bảo Trụy không thể đi học như những đứa trẻ khác, đành ngày ngày chăn bò. Nhưng nó rất thích chăn bò, tên ba con bò đều do nó đặt ra cả. Giao thừa hàng năm, ngay sáng sớm, dượng đã tới chuồng bò mặc áo mới cho Bảo Trụy, dán chữ "phúc" lên cửa sổ, lại tặng nó một chiếc lồng đèn do chính tay ông làm. Đêm giao thừa, khi tới lúc ăn bánh cảo và đốt pháo, ông đến chuồng bò dẫn Bảo Trụy ra sân cho con xem pháo bông và nghe pháo nổ. Bảo Trụy sướng quá, quên hết thảy, hai dĩa to bánh cảo nó cũng chén hết bay.

Tuyết Nhi ra đời không hề mang lại niềm vui cho cha đẻ của nó là bởi ông cảm thấy Tuyết Nhi sinh ra có mối liên hệ vi diệu nào đó với chứng bệnh của Bảo Trụy. Năm Tuyết Nhi lên hai, ông đã mất khả năng làm chồng. Ông không còn dám nghĩ đến việc đã từng làm cho ông ngất ngây không hề thấy mệt ấy nữa. Cảm giác có tội khiến ông trở nên trầm ngâm, ít nói, sức khoẻ lại càng bị lương tâm gậm nhấm. Để chữa bệnh cho chồng, mẹ Bảo Trụy đã tìm kiềm nhiều bài thuốc được mách bảo nhưng cuối cùng cũng không làm chồng phấn chấn lên được. Thế là tính tình bà ngày một xấu đi, suốt ngày mặt mày sưng sỉa, chẳng thèm sửa sang đầu tóc, áo quần. Khi người chồng gầy sọp đến mức không còn nhận ra, bà bèn chạy vạy vay mượn tiền nong để đưa chồng lên tỉnh chữa bệnh nhưng ông dứt khoát không nghe. Ông bảo sau này có tiền thì để dành chữa bệnh ở đầu cho Bảo Trụy. Người vợ rơi nước mắt, bảo chồng là người tốt bụng, con riêng của vợ được đối xử tốt như thế, thật là phúc phận Bảo Trụy tu từ kiếp trước mới có được.

Sương mù làm cho gióng buộc bò làm bằng gỗ bạch hoa to ra, dượng Bảo Trụy nhìn thanh gióng ác độc ấy, hận không thể nhai chúng ra như nhai xương để đưa xuống bụng, đưa chúng cùng xuống địa ngục cùng mình. Bốn năm trước, ông dốc hết vốn liếng xây lại nhà, biến căn nhà cũ lại thành hai phòng, Tuyết Nhi cũng có chiếc giường lò của riêng mình. Ông biếy chẳng bao lâu nữa ông sẽ ra đi, hy vọng Bảo Trụy trở về nhà ở với người, như thế có thể bệnh của nó đỡ dần đi. Nhưng câu nói tối qua của Bảo Trụy khiến lời nói cuối cùng của ông không được khoan khoái thoát ra. Bảo Trụy nói dượng chết đi sẽ có dượng sống khác đến ở, căn nhà dành cho người vẫn không có chỗ cho nó. Lý lẽ đơn sơ, chất phát ấy làm sao ông không nghĩ tới nhỉ? Ông không còn sức để xây nhà thêm một lần nữa rồi.

- Bảo Trụy...! Ông nhìn thanh gióng buộc bằng gỗ bạch hoa trắng kia, khe khẽ gọi.

Trong gian nhà làm chuồng bò này, gióng buộc bò chiếm một vị trí rất bắt mắt, ở ngay trên máng bò và ở chình giữa căn nhà. Vỏ cây màu trắng trên thanh gióng đã bị thừng buột bò cọ sát đến nhẵn thín nhưng nhựng đốm vỏ màu đen lớn nhỏ vẫn rõ như những con mắt. Ngoài thanh gióng nằm ngang theo một kiểu riêng, tất cả các vật khác trong nhà đều dựng đứng khiến cho gióng buộc bò màu trắng dựng giữa lưng chừng đặc biệt chướng mắt. Dượng của Bảo Trụy có biết truyền thuyết kể về những chiếc răng sắc nhọn và dài của lũ quỷ hung ác, bây giờ ông thấy chiếc gióng buộc bò là chiếc răng quỷ ai đó cắm giữa nhà ông.

- Ta phải nhổ chiếc răng đó đi! Ông thầm thì tự nhủ.

Ông nhìn quanh nhà và tìm được trong hòm để dụng cụ một chiếc rìu nhỏ dùng để chặt nhựa thông, sau đó quay trở lại chỗ máng bò. Ông cố gắng leo lên máng nhưng cảm thấy sức lực đã bỏ chạy trước ông. Ông lấy hết hơi sức cũng không leo được lên máng, chỉ đành giương mắt nhìn thanh gióng cao cao phía trên với chiếc rìu trong tay. Ông đứng ngây như thế chừng chưa tới hai phút thì thấy mù dày đặc ập vào. Thanh gióng màu trắng giảo quyệt ẩn thân trong màn sương mù chẳng khác nào tia chớp lấp ló sau tầng mây khiến người ta không sao nắm bắt được. Cảnh tượng trước mắt mờ dần, thoạt tiên là màu trắng vô biên, tiếp đó là màu đen bao la, sau nữa là màu tím chói chang. Ông lảo đảo rướng người về phía thanh gióng buộc bò, gọi một tiếng:

- Bảo Trụy ...

Ông đổ vật ra đất, khi chết trong tay còn nắm chặt chiếc rìu. Chiếc rìu lâu ngày không dùng đến , sét gỉ ăn hoen lỗ chỗ.

(còn tiếp)
xv05
#3 Posted : Sunday, October 5, 2008 6:57:13 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)

Bảo Trụy lùa ba con bò về thôn đã là lúc nấu cơm tối. Mặt Vát và con Đất đi trước, nó và con Hoa tụt lại phía sau. Sẫm tối, mù xuống càng dày đặc, Bảo Trụy đi rất chậm, rất chậm, chỉ sợ con Hoa lỡ sẩy chân. Nó nghĩ kỹ rồi, nếu dượng nó chưa chết, nó hỏi thêm ông một việc. Nó chưa vào đến sân đã nghe có tiếng cưa gỗ và tiếng bào ván. Nó dừng lại vỗ vào lưng con Hoa:

- Này nghe xem, tiếng gì trong nhà mình thế nhỉ?

Con Hoa lặng thinh một lúc, sau đó dỏng cổ lên kêu lên một tiếng ngắn. Nó thường có cử chỉ như thế mỗi khi muốn khẳng định lời của chủ. Bảo Trụy cảm thấy có rất nhiều bóng người chuyển động trong sân nhà mình. Tiếng bào ván gỗ nghe soàn soạt như tiếng cắt lúa. Nó vô ý va phải một người, người này hỏi:

- Bảo Trụy đã về đấy à?

Bảo Trụy "Vâng" một tiếng rồi hỏi:

- Các bác đang làm gì thế?

- Đóng quan tài! Người kia bình tĩnh đạp - Dượng mày chết rồi!

- Dượng chết rồi! Bảo Trụy lẩm bẩm nhắc lại, sau đó nghiêng mặt về phía con Hoa. - Tao đang muốn hỏi dượng một việc đây.

Chợt cảm thấy bị oan uổng, nó khóc lên tu tu. Tiếng khóc lượn lờ trong sương mù, hầu như tất cả mọi người đều nghe tiếng. Họ không hẹn mà đều cất tiếng hỏi:

- Ai khóc thế nhỉ?

- Bảo Trụy khóc dượng nó.

- Bảo Trụy không muốn để dượng nó ra đi.

Mọi người mồm năm miệng mười nói những câu cùng một nội dung như vậy, sau đó mới bình luận về tiếng khóc của Bảo Trụy:

- Nó khóc còn thảm thiết hơn con đẻ.

- Nếu không có tình cảm sâu nặng với dượng nó, sao khóc thật tình được như thế!

Tiếng khóc của Bảo Trụy làm cho mẹ nó ở trong nhà đã ngưng khóc lại gào khóc lên. Tiếng khóc lanh lảnh của Tuyết Nhi cũng hòa theo. Một số người chạy đi chạy lại từ nhà ra sân, từ sân vào nhà, hết khuyên nhủ người lớn lại dẫ dành người bé. Cuối cùng, Bảo Trụy được một người đưa về chuồng bò, con Hoa im thin thít đi theo chủ, con Đất và con Mặt Vát đợi ở đó từ lâu. Người ấy bật đèn trong chuồng bò lên, ánh đèn vàng vọt chiếu vào thanh gióng ngang màu trắng, soi vào lưỡi dao xén vênh váo, soi vào chiếc giường lò mà chính tay dượng nó đắp cho. Bảo Trụy run lên một cái, trong lòng nó trào dâng lên một cảm giác buồn bã khác thường. Người đưa nó về thấy nó không khóc nữa thì đóng cửa chuồng bò lại để còn quay trở ra đóng quan tài.

Bảo Trụy nhảy lên máng bò, buộc ba con bò vào thanh gióng ngang. Mỗi lần nó buộc nút thừng thành hình hoa mai thì trước mắt nó lại hiện lên hình ảnh dượng nó, bởi vì điều nó muốn hỏi là tại sao nó lại biết buộc nút thừng thành hình hoa mai. Đây là việc duy nhất mà nó nghĩ tới khi ngồi trên đồng cỏ suốt ngày hôm nay. Nó không cách gì có được lời đáp từ dượng nó nữa rồi.

Bảo Trụy nhảy xuống khỏi máng, bẻ cho lũ bò một ít bánh bã đậu, sau đó ngồi lên giường nhìn lên ba cái nút hình hoa mai ở trên gióng ngang. Con Hoa rời máng ăn đi tới đống cỏ khô cách xa đó khiến dây thừng buộc nó bị kéo căng ra. Một chiếc nút hình hoa mai trên gióng ngang cũng theo đó rung rung khiến Bảo Trụy bất giác buột miệng kêu:

- Đừng hòng làm tuột nút thắt của tao.



Chiếc quan tài bằng gỗ màu đỏ của dượng Bảo Trụy đặt giữa đám sương mù, màu đỏ vì thế cũng dịu hơn. Sau ba ngày liệm trong áo quan, dượng sẽ phải đem đi chôn. Mới bảnh mắt, một chiếc xe ngựa chở áo quan đã đứng đợi ngoài cửa. Bảo Trụy được người ta đội mũ rơm cho, lưng thắt dây lưng để tang rõ dài khiến nó chẳng thích tí nào. Bóng người lố nhố trong sân đầy sương mù,lá cờ phướng dài như chiếc lá lau cực lớn cắm ngoài cổng. Người mẹ đến chuồng bò dặn Bảo Trụy: Khi đưa đám dượng, con phải khóc thật to, đến ngã tư phải hướng về bốn phía, mỗi hướng lạy một lạy, miệng phải nói "Dượng ra đi bình yên".

- Con đã nhớ kỹ chưa? Người mẹ nghẹn ngào hỏi.

Quanh miệng bà nổi đỏ có lẽ vì chùi nước mắt nước mũi luôn luôn. Ống tay áo của bà trắng phết, cứng đơ như phết hồ. Bảo Trụy không đáp, người mẹ nhấn mạnh thêm:

- Dượng đối với con tốt như thế, con nên tận tình tiễn đưa dượng. Như thế thì ở dưới âm phủ, dượng sẽ phù hộ cho con khỏi bệnh.

Người mẹ vừa ra khỏi chuồng bò, Bảo Trụy đã dứt mũ cỏ vứt xuống đống cỏ khô, thắt lưng cũng kéo tuột ra, như thế mới khiến nó cảm thấy dễ chịu. Nó thành thạo nhảy lên máng bò, cởi ba nút hoa mai rồi dong ba con bò ra khỏi chuồng. Khi cả bọn ra tới sân,nhiều người chỉ lũ bò rồi hỏi:

- Cháu không đưa tiễn dượng cháu à?

Bảo Trụy "Vâng" rồi nói thêm:

- Cháu còn phải chăn bò.

- Cháu không đưa tiễn dượng, mẹ cháu giận đấy!

- Mẹ cháu giận cứ việc giận. Dượng chết rồi, có đưa tiễn dượng cũng chẳng biết.

Mọi người nhìn theo Bảo Trụy lùa ba con bò ra đường thôn ẩm ướt, không ai chạy đến cản đường nó. Ai nấy thầm nghĩ: nó đã hẩm hiu quá rồi, còn ép buột nó đưa tang làm gì nữa!



Sương mù làm cho ban mai và hoàng hôn mờ mờ như nhau, mà hoàng hôn hôm nay lại u ám hơn hoàng hôn mọi ngày. Khi lùa bò trở về nhà, Bảo Trụy thấy lờ mờ những đồng tiền vàng giấy tròn xoe bay tản ra trên đường, chân bò giẫm lên làm rách nát khá nhiều.

Nó vừa vào đến sân thì mẹ nó đã ra đón. Bà lẳng lặng xoa đầu con Hoa rồi thở dài.

- Dượng đi rồi hả mẹ?

- Đi rồi. Con hôm nay vẫn ngủ ở chuồng bò sao?

- Vâng. Con thích ở với bò.

- Dượng chẳng nói rồi đấy sao? Dượng đi rồi thì con về nhà mà ngủ. Người mẹ chậm rãi nói.

- Không, con Hoa sắp dẻ rồi. Bảo Trụy kiên quyết nói.

- Thế đợi con Hoa đẻ xong, con về nhà mà ngủ nhé!

- Con Hoa đẻ thì bò nhiều thêm ra. Bò thiếu con không xong.

Bảo Trụy lùa bò trở vê chuồng. Nó nhảy lên máng ăn, vắt thừng lên máng ăn rồi thắt chặt ba nút hình hoa mai, sau đó lấy nước cho bò uống. Ánh đèn le lói trong chuồng bò, không khí yên tĩnh khiến tiếng bò uống nước nghe rõ mồn một. Lúc ấy, cửa chuồng chợt mở ra, Tuyết Nhi đưa cơm đến, trên người mặc chiếc áo ngắn màu lam, bím tóc thắt một sợi dây trắng. Nó bưng một cái bát, lẳng lặng đặt bát lên bàn, sau đó quay lại đăm đăm nhìn Bảo Trụy. Bảo Trụy hỏi:

- Hôm nay mày đưa tiễn dượng à?

Tuyết Nhi "ừ!"

- Người đưa tang có đông không? Bảo Trụy lại hỏi.

Tuyết Nhi vẫn đáp "ừ!" Bò "tọp, tọp" uống nước mãi không thôi.

- Anh ơi!... Tuyết Nhi bỗng mếu máo hỏi Bảo Trụy. - Trước đây, em chỉ gọi "Bảo Trụy,Bảo Trụy", anh có giận không?

Bảo Trụy lắc đầu rồi nói:

- Tao tên là Bảo Trụy mà, mày gọi tao bằng anh là nghĩa làm sao?

- Gọi anh có nghĩa là người ruột thịt với mình, cũng có nghĩa là anh lớn tuổi hơn em.

- Con Mặt Vát lớn tuổi hơn mày, mày cũng gọi nó là anh à?

- Không thể suy nghĩ như thế với bò được. Người mới chia thành anh em, chị em. Tuyết Nhi nhẫn nại giải thích.

- À, anh là anh của em! Bảo Trụy buồn buồn nói .

(còn tiếp)
xv05
#4 Posted : Monday, October 6, 2008 7:02:20 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Ba con bò uống no nước nằm trên cỏ khô.

- Sao trước đây anh không phải là anh của em? Bảo Trụy ngơ ngẩn hỏi.

- Hồi ấy em căm anh nên mới không gọi anh là anh. Hồi cha còn sống, cha chẳng bế em lần nào, cha chỉ quan tâm đến anh, ngày nào cũng nghĩ đến chuồng bò của anh. Lúc cha sắp mất, thở rất yếu, em phải bón nước cho cha, vậy mà cha chỉ gọi tên anh. Em thân với ông hơn anh chứ? Tuyết Nhi buồn rầu đáp.

- Thế là em căm anh? Bảo Trụy hỏi.

- Cha chết rồi thì em không giận anh nữa! Tuyết Nhi gật đầu đáp.

- Không căm giận nữa à?

- Không có ai thương anh như cha. Cha mất rồi, giận anh làm gì nữa!

- Vậy thì em giận cha ư? Bảo Trụy lại hỏi.

Tuyết Nhi mắt ngấn lệ, lắc đầu:

- Em thương cha. Đêm nào cũng vậy, cứ nửa đêm là cha lại bị mẹ mắng nhiếc. Hễ mẹ mắng là cha lại khóc, vừa khóc vừa gọi "Bảo Trụy, Bảo Trụy ơi!"

- Sao em biết?

- Em nghe rõ mà. Mẹ mắng nhiếc cha rất to, tiếng vang tới phòng em. Sau đó cứ tới nửa đêm là em thức giấc, thức giấc thì lắng nghe tiếng mẹ nhiếc cha. Đến tháng sương mù, mẹ nhiếc cha càng thậm tệ.

- Nhiếc thế nào?

- Đồ bị thịt tàn phế. Chỉ một câu đó thôi! Tuyết Nhi đáp.

Bảo Trụy ngẩn mặt ra.

- Đồ bị thịt tức là không làm được việc gì. Tuyết Nhi giải thích.

- Dượng bị nhiếc rồi còn gọi "Bảo Trụy ơi" làm gì?

- Em cũng chẳng biết! Có phải anh làm cho cha trở thành đồ bị thịt không?

Bảo Trụy nghiêm trang dằn giọng:

- Anh biết chăn trâu, anh không phải là đồ bị thịt, làm sao anh làm dượng trở thành đồ bị thịt được? Mẹ chỉ hay nói bừa, việc gì dượng cũng biết làm, dượng còn biết bò có đến bốn cái dạ dày. Như thế hỏi dượng có giỏi không? Chỉ có điều dượng không biết thắt nút hình hoa mai! Dượng và mẹ không biết thắt nút hình hoa mai, vậy em có biết anh học ở ai không nào?

- Học ở cha của anh chứ gì?

- Cha của anh bây giờ ở đâu nào? Bảo Trụy hỏi.

- Ở dưới âm phủ. Tuyết Nhi giảu môi. - Nghe người ta nói cha anh chết lâu rồi.

Bảo Trụy cụt hứng, "Ồ" một tiếng.

- Hôm nay vừa chôn cha xong là Lý Nhị Quải dắt ngay thằng Hồng Mộc đến nhà ta. Tuyết Nhi mách.

- Thế mẹ có cho hai bố con ăn cơm không?

- Có chứ. Mẹ còn cho thằng Hồng Mộc mấy thứ quần áo cũ hồi nhỏ của anh nữa.

- Em không thích cho bố con nhà ấy đến nhà ta à?

- Cha vừa mới mất, bố con họ đến xin cơm ngay được. Mẹ lại còn cho họ ăn, em chẳng muốn nói chuyện với mẹ nữa! Tuyết Nhi oán trách.

- Thì cứ không nói chuyện nữa đí!

- Nhưng trong nhà chỉ có mẹ và em! Tuyết Nhi rầu rầu nói. - Nếu không nói chuyện, em sợ mẹ giận. Sau này nửa đêm, không mắng nhiếc được ai, không biết mẹ có mắng nhiếc em không?

- Làm sao mẹ lại nhiếc em được? Bảo Trụy nghêm trang nói. - Em có để giun trong bụng mình bò sang bụng mẹ đâu nào?

Nghe thấy thế, Tuyết Nhi nhịn không được, bật cười. Sau đó lại nước mắt lưng tròng nhìn Bảo Trụy.

- Em đừng sợ, nếu nửa đêm mẹ mắng nhiếc em thì em đến chuồng bò tìm anh.... anh... Nói đến tiếng anh, Bảo Trụy líu cả lưỡi.

Tuyết Nhi đáp "ừ" rồi chỉ vào bát cơm:

- Anh ăn đi, lát nữa nguội hết. Cơm đám tang còn thừa đấy.

Bảo Trụy đưa mắt nhìn sang bát cơm.



Con Hoa đẻ một con bê con, đốm đen xen khoan trắng, Bảo Trụy đặt tên là Tai Xoăn, bởi lúc đẻ ra, một tai nó xoăn lại như búp hoa. Tai Xoăn ra đời đem lại niềm vui hòa hợp chưa từng có trong tháng mù sương cho gia đình này. Ngày nào Tuyết Nhi cũng đến đùa với Tai Xoăn, khi thì dùng giải lụa màu hồng buộc chân nó lại, khi thì lấy cọng rơm chổi buộc cái mõm đen của nó. Người mẹ cũng đêm đêm mang sữa đậu nành cho con bê uống. Con Hoa đặc biệt yêu thương Tai Xoăn, luôn liếm mặt cho con. Con Đất cũng tỏ ra âu yếm với nó. Chỉ có con Mặt Vát đuôi dính phân thường đột ngột rít lên mấy tiếng về phía Tai Xoăn, toan dọa cho nó sợ. Sau một tuần, Tai Xoăn có thể đi dạo khắp nơi. Nó rất ngịch ngợm, không dùng mõm giũi mạ ngoài đồng thì lại móng bới tanh bành đống củi ra. Chỉ khi nào nhìn sương mù nó mới đứng yên. Sương mù trắng đục làm mờ ảo cảnh vật và người đã quen thuộc với nó, khi đó Tai Xoăn mới ra vẻ đăm chiêu

Khi Bảo Trụy đưa bò ra đồng cỏ để chăn thì "đội ngũ" của nó đã đông hơn trước. Nó nghĩ "đội ngũ" của nó sẽ không ngừng lớn mạnh, cuối cùng nó cũng sẽ bị lũ bò bao vây. Nó sẽ thuộc lòng tính nết từng con bò, hiểu được mỗi cử chỉ của chúng nói lên điều gì. Nút hình hoa mai trên gióng ngang chuồng bò sẽ ngày một nhiềy hơn, từng đóa, từng đóa nở tung cạnh nhau . Lúc ấy, nó cùng đàn bò đi trên đường thôn hẳn là oách lắm.

Một buổi chiều chạng vạng sắp kết thúc tháng mù sương, Bảo Trụy vừa dẫn đàn bò đến chuồng thì Tuyết Nhi hớn hở chạy tới. Nó thở hổn hển nói:

- Anh ơi, hôm nay mẹ mắng cho Lý Nhị Quải phải rút lui, từ nay về sau hắn không dám đến nhà ta nữa đâu.

Bảo Trụy ngơ ngẩn đáp:

- Không đến thì thôi chứ sao?

- Anh có biết vì sao mẹ chửi hắn ta không? Tuyết Nhi hạ thấp giọng. - Lý Nhị Quải bảo sau khi đến ở với mẹ, hắn sẽ đưa anh đến mỏ khai thác vàng để anh trông chừng chỗ luyện vàng. Hắn bảo anh ngốc nghếch, không biết ăn cắp vàng. Người ta bằng lòng thuê anh, anh đến làm ở mỏ kiếm được tiền cho gia đình, bớt được suất ăn ở nhà cho nên hắn đã nhận lời giúp anh rồi.

Bảo Trụy kinh ngạc nhìn Tuyết Nhi.

- Nghe Lý Nhị Quải nói thế, mẹ liền chửi hắn... Tuyết Nhi ưỡn ngực,bắt chước dáng điệu của mẹ, nói như quát. - Nhà ông cút đi, đừng có coi rẻ Bảo Trụy nhà này. Hồi dượng nó còn sống, dượng nó đối xử với nó tốt hơn cha đẻ nửa kia. Người nào không coi Bảo Trụy nhà này là người thì người đó đừng hòng bước qua cửa nhà tôi.

- Lý Nhị Quải bị chửi cho phải chuồn à? Bảo Trụy hỏi.

- Ừ! Tuyết Nhi đáp.

- Đáng đời! Bảo Trụy tán thưởng.

Sau đó Tuyết Nhi có vẻ ngượng ngùng nói:

- Từ nay về sau anh đừng để ý chuyện nửa đêm em bị mẹ mắng nhiếc nữa nhé. Bây giờ tối nào mẹ cũng ôm em ngủ, lại còn bắt chấy cho em nữa.

Bảo Trụy yên lòng cười, rồi nhảy lên máng ăn, buộc thừng vào thanh gióng ngang. Nó thắt thừng thành hình hoa mai rất thành thạo. Lúc ấy Tuyết Nhi lại kể:

- Anh ơi, đêm qua em mơ thấy cha và anh đấy!

Bảo Trụy nhảy xuống khỏi máng ăn, nhìn Tuyết Nhi với vẻ dò hỏi.

- Em mơ thấy cha dẫn anh đi đón Tết. Giọng Tuyết Nhi run run. - Trời tối lắm, tuyết rơi nữa, cha dẫn anh ra sân đốt pháo. Pháo nổ dòn đanh, cha e anh sợ, lấy tay bịt tai giúp anh.

Bảo Trụy chỉ muốn khóc, bởi mộng cũng như sương mù khiến nó không làm sao nắm bắt được. Nó chưa từng biết nằm mơ như thế nào.

- Em còn mơ thấy cha đến chuồng bò này xem con Tai Xoăn, cha đưa tay sờ mũi nó. Tai Xoăn tưởng người lạ, co chân đá một phát...

- Sao Tai Xoăn lại dữ như thế được? Bảo Trụy đau lòng nói. - Thế thì không phải là dượng rồi.

Đêm ấy Bảo Trụy nằm nghe tiếng bò nhai lại và một lần nữa, nó gắng hết sức nhớ xem từng có việc gì quan trọng xảy ra trong tiếng nhai lại nhưng xung quanh hồi ức vẫn là những bức tường cao thâm nghiêm bao bọc, không thể nào vượt qua được. Nó lại bật đèn lên để nhìn cho rõ thanh gióng ngang bằng gỗ bạch hoa và chỉ thấy những đốt đen trên gỗ như những con mắt không bao giờ biết mệt, nhìn đăm đăm những nút thừng buộc thành hình hoa mai trên mình nó. Giòng hồi tưởng của nó lượn lờ như đám sương mù đục lờ ngoài nhà, tối mù chẳng thấy ánh mặt trời. Bảo Trụy ngẩn người ra một lát, sau đó ngắm nhìn con Tai Xoăn đang buồn ngủ với dáng thật đáng yêu. Nó tự nhủ:

- Ở với bò thật vui, việc gì phải nhớ lại những điều không sao nhớ ra ấy !

Bảo Trụy tắt đèn đi ngủ. Nó ngủ không nằm mơ bao giờ, vì thế giấc ngủ của nó trong vắt, lóng lánh nhìn suốt được. Sáng ra nó bị tiếng bò kêu và một làn ánh sáng quấy rối đánh thức. Nó ngồi nhổm dậy trên giường, thấy Tai Xoăn đã xô bật cửa, con Hoa, con Đất và con Mặt Vát đều sung sướng nhìn ánh nắng đã lâu ngày không thấy ngoài sân.

- Tháng sương mù đã qua rồi!

Bảo Trụy nhảy xuống giường, bước ra cửa chuồng. Tai Xoăn nghiêng đầu, nhìn ánh nắng chạy đuổi ngoài sân với vẻ khinh ngạc. Bảo Trụy vỗ vào mông nó bảo:

- Nắng lên rồi, ra ngoài sân chơi đi!

Con bê con thử nhún nhảy bộ vó rồi đột nhiên rụt cổ lại. Bảo Trụy lúc này mới nhớ ra, Tai Xoăn đẻ trong tháng mù sương, chưa từng trông thấy nắng bao giờ, ánh sáng tưng bừng của nắng khiến nó hoảng sợ. Bảo Trụy bèn bước qua ngưỡng cửa, đĩnh đạc đi ra sân cho Tai Xoăn xem rồi vẫy tay gọi nó. Tai Xoăn đáp lại bằng tiếng kêu ấm áp rồi dè dặt theo ra.

Con bê con co người lại, mỗi bước đi lại cúi đầu xuống như muốn nhìn xem móng chân mình phải chăng đã làm tan ánh nắng.

(Hết)
xv05
#5 Posted : Monday, October 6, 2008 7:06:58 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
heart
xv05
#6 Posted : Monday, October 6, 2008 7:08:58 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Trên đây, xv vừa giới thệu với quý vị một truyện ngắn thật sâu sắc và cảm động trong Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Các Nhà Văn Nữ Thế Giới.

Xin cám ơn quý vị đã thưởng thức truyện ngắn này.
Huệ
#7 Posted : Monday, October 6, 2008 10:31:08 PM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Truyện hay quá, vẻ đẹp của câu chuyện bàng bạc trong những chi tiết ngỡ như tình cờ.

Thanh gióng ngang bằng gỗ đàn nhẵn thín, hay tiếng bò nhai lại, hay tháng mù sương đã làm mấu chốt của tất cả tình tự trong đây? Người dượng đi rồi đem theo tất cả bí ẩn của tháng mù sương. Bảo Trụy vẫn tiếp tục cuộc sống riêng bình thản với những con bò thân quen của mình. Bê con sinh ra, ánh nắng tràn đến, nhưng có bao giờ sương mù trả lại được cho Bảo Trụy những giấc mơ từ lâu đã không còn có nữa...

Cảm ơn XV và mong được đọc thêm những truyện ngắn khác của các nhà văn nữ trong tuyển tập.
xv05
#8 Posted : Wednesday, October 8, 2008 6:45:07 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Cám ơn chị Huệ và các ACE đã đọc truyện ngắn trên. Thật là một truyện ngắn đặc biệt!

Chị Huệ Rose, Tuyển tập đó có đến 70 truyện lận, em đọc mới khoảng 1/4. Truyện nào cũng hay nhưng "Chuồng bò trong tháng mù sương" làm em rất xúc động cho nên mới đem vô đây để chia sẻ với mọi người.
Nếu có thì giờ, em sẽ cố gắng đem vô thêm truyện khác cho chị và các ACE cùng thưởng thức.
Huệ
#9 Posted : Wednesday, October 8, 2008 9:03:12 PM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


XV có thể cho chị biết tìm mua tuyển tập truyện ngắn này ở đâu để chị rinh về đọc nhé (tiếng Anh cũng được, tiếng Hoa thì chịu thua, chỉ biết mỗi câu ngộ ái nị). Xưa nay chị vẫn thích truyện ngắn hay. Xưa chị có đọc truyện của nhà văn nữ Đài Loan Quách Lương Huệ và mê luôn. Chị thích truyện ngắn lời ít, ý nhiều. Cảm ơn XV.

Khi nào có thì giờ, XV cho đọc thêm những truyện ngắn chọn lọc nha, please, please please. RoseRoseRose
xv05
#10 Posted : Thursday, October 9, 2008 8:38:34 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Dạ, chị Huệ, quyển sách naỳ em mượn ở thư viện vùng em ở. Sách in ở Vn, nhà xuất bản Văn Học, hình như năm 1999 (em để sách ở nhà, còn lúc này em đang ở chỗ làm Big Smile )
xv05
#11 Posted : Thursday, October 9, 2008 8:43:12 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05

Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Các Nhà Văn Nữ Thế Giới.


là em mạn phép ghi cho nó đầy đủ ý nghĩa, chứ quyển sách có tên cụt lủn hà "Truyện Ngắn Nữ Thế Giới"...Question
Users browsing this topic
Guest (2)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.