Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages<123
Những Suy Nghĩ giúp cho Sự Suy Nghĩ về Cuộc Đời, Con Người ... và ...
viethoaiphuong
#41 Posted : Friday, April 9, 2010 6:06:39 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Tháng Tư Cơm Nấu Vo Bằng Lệ

Tháng Tư lửa ấm tàn trong bếp
Nhưng lửa hận tình ai vẫn khơi
Kẻ góp thêm tên vào Sử sách
Người đau vì thẹn hổ danh đời

Tháng Tư bếp dẫu tàn tro lạnh
Nhưng vẫn bùng sôi nước réo vang
Em nấu gì khi dòng nước cạn
Cả vần thơ nhỏ cũng tan hoang ..

Tháng Tư cơm nấu vo bằng lệ
Những kẻ thăm chồng cũng xác xơ
Vượt suối trèo non lòng chẳng quản
Gặp nhau đôi phút đã tan giờ

Tháng Tư em có bao giờ hỏi
Người cũ còn chăng nữa nụ cười
Có thắp dùm nhau môi mắt đợi
Đợi gì trọn kiếp đã xa xôi ..

Tháng Tư không xóa mà môi nhạt
Vết thủng tim sâu buốt tận trời
Chưa vá mà nghe đời đã bạc
Cõi người xa lạ đến thơ rơi ..

Nhược Thu


viethoaiphuong
#42 Posted : Thursday, April 29, 2010 6:11:36 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



Ba Mươi Lăm NămTrời

30 tháng Tư năm 1975
30 tháng Tư năm 2010
Hai Thế Kỷ
Ba mươi lăm năm
Không ai nói: tôi còn khóc thầm
Cũng không ai mới cười lên sảng khoái
Chúng ta đều uể oãi
“Quãi” hết rồi!

Việt Nam tôi
Việt Nam anh
Việt Nam chị
Lập quốc năm mươi Thế Kỷ
Tan hoang chỉ trong vòng Hai Trăm Năm!

Ôi Việt Nam! Việt Nam! Cái tên do Càn Long đặt
Hai chữ đỏ lòm Tổ Quốc
Mờ giữa biển xanh Hoàng Sa
Việt Nam của chúng ta
Hỡi mọi người “Chạy Đi Cho Xa!”

Năm 1954 bỏ Bắc vào Nam
Năm 1975 bỏ Sài Gòn bung ra Côn Đảo
Đêm bình yên không còn đạn pháo
Việt Nam bình yên lồng lộng chó tru
Việt Nam bình yên không bóng dáng quân thù
Nhưng tàn tạ từng tàn cây trứng cá!

30 tháng Tư năm 1975
Không còn gì cả
Thằng Hai, thằng Ba đâu mất không về?
Mắt Mẹ già chiều, sáng, đỏ hoe
Bà đui hẳn khi hai con dâu vượt biển
Uổng công Bà cầu nguyện
Miếng cơm nào tới miệng cũng thành than
Người chồng già thành ông Cụ lang thang
Chống gậy trúc tìm hai thằng con mất tích!

Ba mươi tháng Tư năm 1975 nhúc nhích
Bước đi lên vững chắc…nghẹn ngào!
Ba mươi lăm năm như thế có là bao?
Lịch Thế Kỷ in nhiều màu ngạo nghễ!

Ba mươi lăm năm biển sông tràn lệ
Tôi tràn gì bài-thơ-hôm-nay?
Từ một người Lính bị đày
Tôi đã thấy Thủ Đô Hà Nội
Cảm ơn Trời cho con có tội
Yêu Quê Hương và Tiếc Nuối Quê Hương!

Trong chiến tranh người ta kêu gọi Tình Thương
Hòa Bình đến sao vẫn còn Nước Mắt?

Tôi vào Chùa hỏi thăm ông Phật
Nhà sư buồn vẫy tay: Đi! Đi con…
Tôi lậy ông, cái bóng cõi còm
Tôi lậy tôi đỏ lòm đóm lửa
Ba cái đầu nhang rung rinh trong gió
Mười bốn năm về, người Lính như mơ…

Năm 1989 tôi vật tôi vờ
Đến được Mỹ giống y thằng Mọi Núi
Năm 2010 tôi vẫn còn là người chết đuối
Gọi Quê Hương không một mảnh bè!

Tôi, Việt Nam, Đi để Không Về?
Ôi chữ Việt, Tàu bày chi ác thế?
Hai trăm năm rồi không ai xấu hỗ
Hai ngàn năm sau nữa, đám mù sương!

Ôi Thời Gian là lớp bụi vương vương
Khi dân tộc mình nói tiếng Tàu tiếng Mỹ
Ai thấy Thơ tôi làm ra có ý
Vực bạn bè ngã quỵ Trường Sơn…?
Đứng đậy đi ai ai kẻ sống còn
Hãy tỉnh ngộ dẫu chỉ vài ba phút!
Ba mươi lăm năm không còn Tổ Quốc
Lạ lùng thay không ai biết Nhục Việt Nam!

Viên Minh Châu dính máu tím bầm
Thơ tôi hóa những Trang Thơ Vô Tự!
Thơ tôi chỉ là những Trang Thơ Vô Tự?
Bay đâu rồi những Con Chữ Vô Duyên?

Em bé thơ! Còn một chút dịu hiền
Xin cho tôi nép mặt làm thân Bụi Bặm!
Thơ tôi đó! Ai nhìn đi, chửi mắng
Ba mươi lăm năm trời, đừng im lặng…để rồi quên!

Trần Vấn Lệ

viethoaiphuong
#43 Posted : Wednesday, May 12, 2010 8:44:21 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bài phát biểu của một bạn trẻ trong lễ tưởng niệm 35 năm Quốc Hận tại Michigan

Dương Đức Vĩnh

Kính thưa quý Đại Diện các Cộng Đồng, Hội Đoàn,
Kính thưa quý Cô Bác, Anh Chị Em thân mến,

35 năm thoáng qua như một giấc mộng dài. Biết bao đổi thay, nhưng trong chúng ta, những người Việt tỵ nạn CS, vẫn còn đó những trang sử viết bằng máu, bằng nước mắt của mẹ, của cha, của anh em, bạn bè, của đồng bào thân yêu. Ngày 30 tháng 4, ngày bạo quyền CS cưỡng chiếm miền Nam VN, mãi mãi là một ngày Quốc Hận, một dấu vết đen tối nhất của lịch sử cận đại nước nhà.

Vết thương nào rồi cũng sẽ lành theo thời gian nhưng lịch sử vẫn là lịch sử. Quên đi quá khứ là quên đi bài học lịch sử, quên đi cái tàn bạo, cái lọc lừa của con người CS. Khi CS nói đến chữ "hòa" hãy nghĩ đến lần hưu chiếnTết Mậu Thân tang tóc, hãy nghĩ đến cái nghị ước hòa bình Ba Lê rồi cái ngày 30 tháng 4 định mệnh. "Hòa hợp hòa giải dân tộc" là cái bánh vẽ từ xửa xưa, không mới mẻ gì

Nhưng cho dù chúng ta có thể ngây thơ quên đi lịch sử nhưng chúng ta sao đành nhắm mắt trước thực trạng quê mẹ hôm nay.

Khi CS khoe rằng độc lập, hãy hỏi họ về Nam Quan, Bản Giốc, về Hoàng Sa, Trường Sa, về Biển Đông, về những hiệp định ký kết ngầm với Trung Quốc.

Khi CS khoe rằng dân chủ, hãy hỏi họ về một thể chế chính trị độc đảng, dùng bạo lực để trị nước, trị dân.

Khi CS khoe rằng tự do, hãy hỏi họ hộ khẩu là gì. Hãy hỏi họ về những buổi lễ lạc phải xin phép, về chính quyền ngang nhiên lục soát các cơ sở tôn giáo. Hãy hỏi họ về Thái Hà, Tam Tòa, Bát Nhã. Hãy hỏi về Đồng Chiêm, nơi chất nổ đã được dùng để phá hủy Thánh Giá, biểu tượng thiêng liêng nhất của một đức tin. Có cái man rợ nào hơn thế.

Khi CS khoe rằng hạnh phúc, hãy hỏi vì đâu có khiếu kiện dân oan, vì đâu có hàng trăm ngàn thiếu nữ bán mình về xứ lạ.

Nhìn về tương lai thì ôi quá mịt mờ. Tương lai nào cho một đất nước khi có một chính quyền sẵn lòng bán đất, bán dân để xây dựng và bảo vệ quyền lợi cho một thiểu số đảng viên của cái đảng CS hay nói trắng ra là một đảng cướp ngày.

Văn hóa đồi trụy. Dân tình cơ cực. Hiểm họa mất nước đã gần kề.

Chúng ta hôm nay cho dù vì hoàn cảnh, vì lý do này hay lý do khác, không làm được gì nhiều cho đất mẹ nhưng sao nỡ đành lòng ngoảnh lưng quay mặt. Xin đừng cho mình là phi chính trị, là cao cả, là biết thứ tha. Trong những giờ phút tổ quốc lâm nguy, phi chính trị là phi tổ quốc. Trước cảnh đọa đầy của dân tộc, phi chính trị là phi dân tộc. Trước những chà đạp nhân quyền, phi chính trị là phi nhân bản.

Tất cả là những lựa chọn riêng tư. Quyền tự do riêng của mỗi người chúng ta. Chỉ hy vọng rằng trong những lựa chọn riêng tư ấy sẽ có những cân nhắc vì quyền lợi tối thượng của tổ quốc, của dân tộc VN.

Xin chân thành cám ơn tất cả quý vị.

***

Ladies and Gentlemen,
35 years. Time flies. Old wounds should heal, but history should never be forgotten.
We shall not forget our heroes, who fought for freedom in VN. All Vietnam Veterans please rise to be recognized.
On behalf of the Vietnamese American Community of Michigan, I salute you and I thank you.
Also, we shall not forget how ruthless and deceptive Vietnamese Communists can be. Vietnamese Communists were at their best whenever they called for peace. Remember the Mau Than cease fire and the Hue massacre. Remember the Paris Peace Accord and the bloodbath following the fall of South Vietnam.
However, let’s not dwell on the past. Let us talk about now, about Vietnam today.
We are going to pretend for a moment, here and now, both Democrat and Republican parties are outlawed. One party and one party alone; the Communist party is entitled to make laws and govern. Would you still call America a free country? Some may say, so what, I can live with it, I can join that one party. Not so fast! Communist party membership is a privilege. It’s not your choice, not your right. I know I am not eligible and I am not sure any of you will.
Vietnamese Communists love to brag about freedom. Well, ask them about “Ho Khau”. If you don’t understand “Ho Khau”, you don’t know Vietnam today! Ask them about the religious oppressions at Thai Ha, Tam Toa, Bat Nha. Ask them about “Dong Chiem”, where the government used explosives to destroy a statue of The Holy Cross. Need I say more?
And if you ever want to find out for yourself what freedom really means in Vietnam – first, I want to be clear I will not be responsible for messing up your family vacation – just wear this T-shirt on your next trip to VN. Or maybe just invite a few, let’s say about ten, Vietnamese friends, to a hotel lobby, or a friend’s house for a couple hours of prayer. Just some prayer for peace! Nothing else! But let me forewarn you, the 1st Amendment does not exist in VN. Even a wedding party needs government preapproval. Religious group praying is not allowed in private residences.
The Communist regime loves to point at all the 5-star hotels around and claim the country is prospering. Just ask them why they fail to mention hundreds of thousands of young Vietnamese girls are offered as brides to men in Taiwan, Korea, & Singapore. Those young girls probably never once in their life have been in any of the fancy hotels except the day they were sold.
It’s just sad, so sad talking about it. Please, just for once, have those young girls and the suffering people of VN in your prayers tonight.

Thank you.

viethoaiphuong
#44 Posted : Wednesday, May 26, 2010 1:58:47 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

TA SINH RA LÀM NGƯỜI ĐỨNG THẲNG

Ta sinh ra vốn làm người đứng thẳng
Giữa đất bằng bao la,
Dưới trời cao lồng lộng.
Với một khối óc để trông xa nhìn rộng,
Một quả tim để yêu ghét nhiệt tình!

Ta có miệng để nói không phải để lặng thinh,
Đôi tai để nghe chẳng phải để bưng bít,
Đôi mắt để nhìn đâu phải để nhắm tịt,
Hầu hoa công lý sự thật qua ta nở rạng ngời!

Và ta chỉ muốn sống như một con người,
Tìm ý nghĩa trong cuộc xoay vần sinh tử,
Nỗ lực yêu thương, tránh nẻo đường hưởng thụ,
Bênh đỡ công lý, chẳng gây chuyện bất bằng.

Khốn khổ thay, vẫn có những thế lực thất nhân
Ngồi choán hết cả bàn tiệc nhân thế,
Biến đổi anh em ta thành bầy đàn nô lệ,
Cho chúng ngất ngưởng bên chén rượu đỏ hồng.

Chúng hứa xây nên một thế giới đại đồng,
Nhưng khép mình hưởng thụ trong pháo đài ích kỷ.
Chúng tuyên bố những ngày mai hát ca hoan hỉ,
Nhưng hiện tại gây cảnh oán thán khổ sầu!

Chúng, mặt ngựa đầu trâu,
Chà dân như cỏ rác.
Chúng, dối gian khoác lác,
Lừa đảo khắp nhân quần!

Lòng sôi sục, ta không thể như vại bình chân,
Dạ xốn xang, ta không thể tựa bình thủ khẩu.
Bỏ cuộc đời yên ả, lao mình vào chiến đấu,
Tạm gác chuyện sách đèn, ta nhất định đứng lên!

Thế là chúng tống giam ta vào ngục,
Nhốt tấm thân ta giữa bốn bức tường,
Cách ly ta khỏi thế giới những thân thương,
Còn muốn ta phải nhục nhằn xấu hổ!

Nhưng bầu trời tự do trong trái tim ta đó!
Ta đã đứng hiên ngang dưới gầm trời
Đã ung dung mở miệng giữa trần đời,
Không một chút hoảng kinh trước quyền lực!

Mang gông xiềng, ta vẫn cứ bất khuất,
Tâm hồn luôn thẳng đứng, dẫu thân xác bị đè quỳ,
Giữa tăm tối, lòng vẫn sáng tựa sao Khuê,
Đời tù ta giữa lặng im là tiếng thét!

Bịt mồm ta ư? Cảnh ấy càng vang khốc liệt,
Bẻ bút ta ư? Chữ nghĩa ta bay khắp cùng trời,
Tách bạn ta ư? Càng thêm bằng hữu ở mọi nơi,
Tước mạng ta ư? Ta lại trở thành bất diệt!

Bởi lẽ tình yêu muôn đời không thể chết,
Sự thật trường tồn mãi thiên thu,
Công lý sao có thể bị nhốt tù?
Mà đời ta đã gắng theo đòi ba thực thể đó!!!

Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi
(Nhân kỷ niệm hai năm thành lập
Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và
Tôn giáo Việt Nam 27/10/2006-27/10/2008)
viethoaiphuong
#45 Posted : Saturday, June 19, 2010 6:38:39 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Chiếc nón bài thơ trong trận bão dân tộc

Chiều em về giữa hai vùng ánh sáng
Tà áo bay làm nhớ lụa Hà Đông
Chiếc nón bài thơ phấn nội hương đồng
Em-cô gái Việt Nam duyên thầm lặng. ....
(Nguyễn Nho Sa Mạc – Chiếc nón bài thơ)

Bốn câu thơ trên cũng chỉ là một trong những tâm trạng của những ai đã có lần ghé qua cố đô Huế tránh sao không khỏi thấy lòng mình xao xuyến trước ánh mắt thẹn thùng ẩn hiện sau vành nón bài thơ của những nàng trinh nữ thướt tha trong chiếc áo dài trắng. Một sự quyến rũ ngây ngất nhưng nhẹ nhàng như những vần thơ nghiêng ngả theo bước chân nàng đi. Một nét duyên thầm lặng mà thi nhân chỉ tìm thấy trong một khoảnh không gian nhỏ bé của chiếc nón bài thơ để từ đó nẩy sinh ra biết bao là mơ mộng tương tư trong khu vườn văn học nghệ thuật Việt Nam.

Nắng tháng tư em nghiêng nghiêng vành nón
Nhìn anh khẽ cười kiêu hãnh đôi môi
Màu trắng nữ sinh mộng ước xa vời
Mỗi chiếc nón một bài thơ nho nhỏ…
Em đi rồi người trong thành phố nhớ
Thương hoài về cô gái miền Trung
(Nguyễn Nho Sa Mạc – Chiếc nón bài thơ))

Vì em đẹp hay nón bài thơ làm em thêm quyến rũ? Thật khó có câu trả lời chính xác. Nhưng chỉ biết rằng cái liếc mắt thẹn thùng ẩn hiện sau vành nón bài thơ làm thất điên bát đảo lòng người và hình ảnh đó rất khó mà phai nhòa trong ký ức một khi nó đã len lén đi nhẹ vào hồn kẻ si tình.



Hôm nay tình cờ được nhìn tấm hình cụ bà Trần Thị Sang 83 tuổi ở xã Đại Hưng, huyện Đại Lộc tỉnh Quảng Nam, hai tay ôm chặt chiếc nón lá rách với ánh mắt thất thần khi hàng xóm liệm thi thể người em trai 79 tuổi vừa chết trong trận lụt, khiến lòng tôi lao đao theo sự trầm luân của đời cụ. Người con gái mang tên Trần Thị Sang của 65 năm về trước chắc có lẽ sẽ không bao giờ có thể ngờ được rằng ngày hôm nay gia tài cuối cùng của đời mình là một chiếc nón lá rách. Cụ nào tiên đoán được chiếc nón lá của thời son trẻ mà những người con gái miền Trung như cụ thường che nắng để làm tăng nét đẹp duyên dáng mà sao giờ đây lại rách nát theo cuộc đời tả tơi của cụ! Những sợi tóc thanh xuân nay đã bạc theo 83 tuổi đời lam lũ vật lộn với miếng ăn sống qua ngày. Da mặt cụ nổi gân chai cứng vì dầm mưa dãi nắng. Thân còng gầy trơ xương của một người quanh năm thiếu ăn là câu trả lời cho sự hiện hữu của nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt người đàn bà ngút ngàn thống khổ.

Thân phận người già trên quê hương Việt Nam tôi là như thế ư! Hàng triệu người mẹ VN làm lụng cực nhọc cả đời để đóng thuế nặng nuôi nhà nước mà sao giờ đây phải ôm những chiếc nón lá rách trong khi trương mục của Nguyễn tấn Dũng và lãnh đạo CSVN có từ vài trăm triệu cho đến gần 2 tỉ đô la ngày càng gia tăng theo vận tốc bóc lột?
Đôi mắt thất thần tuyệt vọng kia nào có biết rằng thiên tai bão lụt do chính cái chế độ bất nhân này gây ra chỉ vì những kẻ trong guồng máy lãnh đạo tham nhũng đã bao che chuyện chặt rừng bừa bãi để làm giàu và bất cần những lời cảnh báo của thế giới về hậu qủa lụt lội không lường được. Mười lăm năm về trước hội bảo vệ môi sinh thế giới đã nhiều lần gióng tiếng chuông khẩn báo động và cảnh báo nhà nước CSVN phải ngăn chặn tình trạng phá rừng bừa bãi nếu không lụt lội sẽ xảy ra mỗi năm không thể cứu vãn nổi một khi môi sinh bị tàn phá nặng nề. Lời cảnh báo đã thành sự thật và kể từ mấy năm qua biết bao mạng người dân vô tội chết vì lụt lội. Hàng trăm ngàn người lâm vào cảnh màn trời chiếu đất trong khi đó thì trương mục của những kẻ phá rừng ngày càng tăng thêm những con số triệu. Đó là còn chưa kể đến chuyện cán bộ nhà nước tranh giành nhau ăn chặn tiền cứu trợ bão lụt của dân nhẫn tâm làm giàu trên sự đói khát của nạn nhân.

Trầm ngâm nhìn chiếc nón lá rách và ánh mắt tuyệt vọng của người chủ chiếc nón vừa may mắn thoát chết trong trận bão tôi ngậm ngùi liên tưởng tới hình ảnh những thiếu nữ Việt Nam lộng lẫy trong những chiếc áo dài ưỡn ẹo múa nón bài thơ trong những show văn hóa vận trá hình dưới hình thức văn nghệ mang tên “Duyên dáng Việt Nam” của Cộng sản VN đem ra hải ngoại ru ngủ đồng bào. Những chiếc nón bài thơ dưới ánh đèm màu tuyên truyền lả lướt theo nhịp nhún nhẩy của những nàng kiều nữ văn công chao ôi là đẹp khi so với chiếc nón bài thơ của những cụ Sang chứa đựng biết bao giai điệu buồn u uẩn đánh dấu một thời đại đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam.

Còn hình ảnh sống động nào phản ảnh trung thực xã hội Việt Nam ngày hôm nay cho bằng hình ảnh người mẹ già Việt Nam 83 tuổi đời tăm tối ôm chiếc nón lá rách trong tay, là gia tài qúy báu duy nhất của một kiếp người sống dưới chế độ Xã Hội Chủ Nghiã Việt Nam. Ôi! Chiếc nón bài thơ từng để lại bao áng thơ văn lãng mạn trong nền văn học nghệ thuật từ hơn trăm năm, giờ đây chỉ còn là hình ảnh một chiếc nón bài thơ tả tơi theo người dân trong trận bão dân tộc. Một trận bão đang cuốn trôi những giá trị văn hóa đạo đức và tình người của cả một dân tộc với hơn bốn ngàn năm lịch sử Tiên Rồng!

Đời mẹ buồn như nón bài thơ rách
Mắt không hồn sợ bóng tối tương lai
Nỗi khổ đau nón nặng trĩu vai gầy
Gia tài đó! Mẹ ơi sao sống nổi ?!

Nam Dao
viethoaiphuong
#46 Posted : Thursday, August 5, 2010 6:19:21 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Cánh Hoa Thời Loạn

Wednesday, August 04, 2010

Nam Lộc (gởi Người Việt)

(tặng những người phụ nữ tôi kính mến)

WESTMINSTER - Tôi bước vào chương trình Asia số 66, chủ đề “Cánh Hoa Thời Loạn” bằng những xúc động lớn lao, ngay trong giai đoạn chuẩn bị. Nhất là kể từ hôm một nữ khán giả trẻ, cô Tăng Thị Ngọc Lan tìm đến Trung Tâm Asia để trao lại cho tôi những lá thư viết từ chiến trường cùng một số hình ảnh của người anh trai, Cố Thiếu Tá Tăng Ngọc Nhã, tiểu đoàn trưởng 487 Ðịa Phương Quân, người đã anh dũng hy sinh tại chiến trường Bạc Liêu ngày 21 tháng 4 năm 1974.

Cả đêm hôm ấy tôi cứ trằn trọc mãi và không thể nào nhắm mắt nổi. Ðầu óc cứ bị ám ảnh bởi tấm hình chụp ngày tang lễ của Thiếu Tá Nhã hơn 36 năm về trước với hình ảnh người góa phụ trẻ chưa đầy 20 tuổi, khuôn mặt buồn vời vợi, ôm đứa con gái vừa mở mắt chào đời, chưa kịp nhìn thấy mặt cha. Bên cạnh là nét mặt khổ đau, chịu đựng của bà mẹ già đang nuốt lệ để tiễn đứa con trai yêu quý vừa đền xong nợ nước! Chiếc quan tài phủ lá cờ vàng cùng hàng chữ “ghi ơn” mờ nhạt, im buồn như bóng dáng của người em gái rụt rè đứng ở phía sau. Thật là một hình ảnh tàn nhẫn của chiến tranh, nó đã làm tả tơi bao cánh hoa trong thời ly loạn. Chỉ một tấm ảnh đó thôi người ta đã nhìn thấy cả ba thế hệ để tang!



Nhưng người lính nằm xuống trong cái “hòm gỗ cài hoa” được phủ cờ đó nghĩ gì? Chúng ta hãy đọc một đoạn của lá thư mà Thiếu Tá Nhã gởi về cho cô em gái lúc ông còn sống khi hay tin một người thân trong gia đình của ông vừa tử trận:

Kontum 14 tháng 3, 1968

Ngọc Lan em,

Anh rất lấy làm đau buồn khi nhận được tin anh Phương đã đền xong nợ nước ...........

Anh biết lúc này gia đình mình bị xúc động nhiều, em hãy thay anh khuyên nhủ ba má bớt sầu não, cầu nguyện cho linh hồn người đã ra đi, và hãnh diện cho gia đình mình, đã có người hy sinh vì tổ quốc, vì dân tộc...

[img=left]http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/articlefiles/116936-big_canhHoa_04aa.jpg[/img=left]

Thiếu Úy Thái Kim Vân.

Dồn dập những ngày sau đó, hàng trăm hình ảnh cùng nhiều lá thư đầy kỷ niệm với những nét chữ đã hoen nhòa vì nước mắt, kèm theo bao tài liệu lịch sử quý giá và sống thật, đã được khán thính giả lần lượt gởi đến cho Trung Tâm Asia, mà tôi là người được hân hạnh được trao cho trách nhiệm thực hiện những video clips để giới thiệu trong chương trình! Nhưng làm sao mà chỉ trong một vài phút tôi có thể diễn tả hết được những trang sử trác tuyệt của thời chinh chiến, nhất lại là những mẩu chuyện liên quan đến sự chịu đựng, cùng gương hy sinh và lòng quả cảm của những người phụ nữ Việt Nam thể hiện qua nhiều vai trò trong cuộc chiến dài nhất của lịch sử dân tộc. Vì thế tôi tự nhủ sau buổi thu hình mình sẽ phải viết và phải viết thật kỹ càng để ghi chép lại cho thế hệ mai sau biết được và hiểu được bao tấm gương hy sinh hào hùng của những người lính Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cùng những “cánh hoa thời loạn!”

Tôi sẽ phải kể cho các con tôi nghe câu chuyện của nữ quân nhân Nguyễn Thị Kim Lang, người đã bị xử bắn vì chống đối chế độ Cộng Sản vào ngày rằm tháng 7 năm 1975 tại sân vận động Gò Công trong lúc chị đang mang thai đứa con đầu lòng trong bụng! Tôi cũng sẽ không thể không nhắc đến chiến công hiển hách của nữ Trung Sĩ Ngô Thị Hồng Phượng tại Sóc Trăng trong trận Tết Mậu Thân 1968.

Tôi sẽ phải nói đến hình ảnh can trường của nữ thiếu úy cảnh sát tên là Thái Kim Vân, người con gái độc thân, mới 22 tuổi đầu đã phải chịu lưu đầy trong các trại tù Việt Bắc, từ cải tạo cho đến hình sự với bản án chung thân khổ sai cũng chỉ vì chị đã hiên ngang và công khai lên tiếng tranh luận về những sai lầm của chủ nghĩa CS với các tên cai tù và cán bộ giảng huấn!



Thậm chí ngay khi vừa được thả ra sau gần 3 năm “học tập cải tạo,” Thiếu Úy Thái Kim Vân đã lập tức tham gia vào các hoạt động phục quốc, mà hậu quả là những trận đòn chí tử khi chị bị CS bắt lại. Người con gái tuy có trái tim gan dạ, nhưng với thân xác nhỏ bé, cô đã gục ngã trước những cuộc tra tấn dã man. Hậu quả của những tháng năm bị biệt giam trong thùng sắt, vừa đói, vừa lạnh khiến Thiếu Úy Thái Kim Vân bị lao phổi nặng. Nhưng CS đã không săn sóc hay chữa trị, mãi cho đến khi người nữ tù nhân can trường đang thoi thóp chết thì tổ chức Ân Xá Quốc Tế (Amnesty International) mới biết đến và lên tiếng can thiệp mạnh mẽ, đồng thời với áp lực của nhiều cơ quan nhân đạo khác trên thế giới, CSVN đã phải trả tự do cho Thiếu Úy Thái Kim Vân sau hơn 18 năm giam giữ!

Nhưng Trời Phật đã không phụ kẻ có lòng, trong lúc tả tơi vì bệnh hoạn, ai cũng sợ bị lây, không dám đến gần! Ngoại trừ người bạn tù, Ðại Úy Nguyễn Thanh Nguyên, cựu SVSQ khóa 16 Võ Bị Ðà Lạt, vì tội nghiệp nên thỉnh thoảng đem thức ăn và thuốc men đến chỗ cô bị biệt giam để thăm viếng và săn sóc. Rồi từ thương hại đến thương... yêu, sau gần hai mươi năm lao lý, Việt Cộng đã phải thả tất cả tù chính trị, họ thành hôn và được chính phủ Hoa Kỳ nhận định cư qua diện tỵ nạn đặc biệt, đợt Z-05. Thượng đế thật công bằng, ngài đã bù lại cho họ một đứa con gái thông minh, xinh xắn và giỏi giang. Cháu Tina Nguyễn năm nay mới 12 tuổi, nhưng đã là học sinh xuất sắc nhất trường với những bằng khen từ Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama, và còn là một nhạc sĩ nổi tiếng trong học khu nơi cháu đang sống hạnh phúc bên cha mẹ.



Gia đình Thiếu Úy Thái Kim Vân hiện nay ở HK.

Thượng Ðế cũng không phụ lòng người “góa phụ ngây thơ,” nàng tên là Ngọc Di, 20 tuổi, mang bào thai 6 tháng được chồng vội vã đưa lên phi cơ để lánh nạn vào giờ phút lâm chung của thành phố Sài Gòn. Cô con gái “di tản trong bụng mẹ” tên là Ðan Vi giờ đã trở thành một bác sĩ nhãn khoa và cháu đã cùng người mẹ thủy chung, đồng thời cũng là vợ trung úy phi công Nguyễn Văn Lộc đi tìm xác chồng sau 33 năm biệt tín.



Hình mẹ & con cô Ngọc Di, tháng 8, 1975

Hai người phụ nữ, một mẹ, một con miệt mài trong nước mắt hơn 10 năm trời. Cho đến một ngày cuối tháng 10, 2008 mới tìm được nắm xương tàn của chàng phi công cảm tử cùng người bạn tù, trung úy phi hành Lê Văn Bé, cả hai đã bị CS bắn chết trong lúc rủ nhau vượt ngục. 33 năm sau vợ con mới chính thức đội khăn tang và đau xót nhặt từng mảnh di hài với những dòng lệ khô trên khóe mắt.



Bác Sĩ Nguyễn Lộc Ðan Vi, 2001

Ngày 3 tháng 11, 2008 mẹ con ngồi trên phi cơ ôm mỗi người một bình tro trở về Hoa Kỳ. Ngọc Di ôm xác chồng, cháu Ðan Vi ôm bình tro chiến hữu của cha! Có người tò mò hỏi tại sao lại mang thêm di hài của người bạn tù vượt ngục? Ngọc Di trả lời: “Dạ, tại khi còn sống, nhà em vẫn thường nói, tâm nguyện của lính Không Quân là 'không bỏ anh em, không bỏ bạn bè!'”



Hình mẹ & con cô Ngọc Di đang nhặt thi hài

Và còn nhiều nữa, nhiều nữa, tôi sẽ phải viết một cách thật chi tiết về sự hy sinh vô bờ của những “nữ điệp viên” Cảnh Sát Quốc Gia VNCH, của người biệt đội trưởng tình báo Thiên Nga (*), cùng bao thiên hùng sử và lòng quả cảm của những “Vì Sao Mùa Quốc Hận”!



“không bỏ anh em, không bỏ bạn bè”!

Có nhiều bạn trẻ sinh ra và lớn lên ở Việt Nam vẫn thường thắc mắc hỏi: “Ai gây nên cảnh chiến tranh?” Làm tôi chợt nhớ đến câu nói thật thà và bình dị của nữ ca sĩ Sơn Ca khi trả lời lý do tại sao cô lại thích hát những nhạc phẩm ca ngợi hòa bình, cô nói: “Cũng như những người dân miền Nam Việt Nam thời bấy giờ, Sơn Ca rất mong chờ hòa bình sớm trở lại trên quê hương...” Tuy nhiên, cô đã không quên nhắc nhở mọi người rằng chiến tranh là do Cộng Sản Hà Nội chủ trương dùng vũ khí để xâm chiếm hầu áp đặt thể chế Cộng Sản trên toàn đất nước. Còn quân dân miền Nam Việt Nam chỉ luôn luôn ở thế tự vệ và lúc nào cũng yêu chuộng hòa bình!

Nhưng đã 35 năm qua, “hòa bình” đã đến trên quê hương ta, vậy tại sao những người phụ nữ VN vẫn khổ? Hàng ngàn, hàng vạn những “cánh hoa thời... bình” giờ phải hy sinh thân xác làm cô dâu bất đắc dĩ ở Ðài Loan hay Hàn Quốc để nuôi sống gia đình. Bao trẻ thơ bị bán đi làm nô lệ tình dục, và “nỗi buồn chiến tranh” vẫn đè nặng xuống thân phận của người dân miền Nam. Các bạn trẻ ở trong nước hãy tìm đọc tập truyện cùng tên (Nỗi Buồn Chiến Tranh) của nhà văn cùng chế độ, Bảo Ninh. Ông viết: “Họ, những người chiến bại cùng dòng máu ấy - sau khi tiếng ồn ào của những cuộc xung sát đã im bặt - tiếp tục hứng chịu khổ nạn: khổ nạn hòa bình. Người lành lặn thoát chết thì đi ở tù, người tàn tật thì, cho đến bây giờ, 35 năm sau, vẫn còn là những công dân... không-có-hạng trên đất nước của mình! Và những người đã chết phải chết thêm một lần nữa! Kể cả những bức tượng!”

“Sau chiến tranh, người chiến thắng vẫn tiếp tục tiến hành một cuộc chiến khác: cuộc chiến chống những người chiến bại... Ðến bao giờ?”

(*) Nhân đọc bài viết về Biệt Ðội Trưởng Thiên Nga, Thanh Thủy, trên nhật báo Người Việt.


viethoaiphuong
#47 Posted : Monday, February 14, 2011 8:44:33 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

TRÍ THỨC VÀ THỜI CUỘC



ĐINH LÂM THANH

(Bài nói chuyện trên Diễn Đàn Liên Mạng Toàn Cầu lúc 19.00 giờ - Giờ Châu-Âu - ngày thứ Bảy 12 Tháng Hai Năm 2011)

Kính thưa Quý Vị,

Hôm nay tôi hận hạnh trở lại diễn đàn lần thứ hai để hầu chuyện với quý vị một đề tài mới : ‘Trí Thức Và Thời Cuộc’. Đề tài có thể xếp vào loại tế nhị và nhạy cảm, vì đa số những người cầm viết thường tránh đụng chạm khi đề cập đến giới trí thức, là thành phần quan trọng của xã hội.

Xin thưa đây có thể là một đề tài rộng lớn so với khả năng, chắc chắn tôi còn nhiều thiếu sót nhưng vẫn cố can đảm nhận lời nói chuyện ngày hôm nay như đã hứa. Lý do, tôi ước ao cơ hội nầy là dịp để được học hỏi thêm ở Quý Vị. Ngoài ra, cũng xin Quý Vị hiểu cho rằng, tôi đưa vấn đề nầy ra không phải để ca tụng cũng như chỉ trích một ai, mà mục đích là thiết tha trình bày một vài ý nghĩ nhỏ nhoi của một người tranh đấu nhằm gởi đến những vị học cao hiểu rộng nhưng họ đang quay mặt khoanh tay trước hoàn cảnh đau thương của đất nước.(Xin bấm vào hình để đọc trọn bài) Và xin thưa một điều nữa, tôi sinh ra và trưởng thành trong giới bình dân nên lời lẽ vẫn còn thô sơ, mộc mạc và bộc trực như lối nói chuyện của những người miệt vườn ở Miền Nam. Vậy nếu có điều gì không vừa lòng, xin tất cả quý vị rộng lượng bỏ qua.

Bây giờ xin đi vào đề tài ‘Trí Thức Và Thời Cuộc’ qua ba tiết mục :
- Giới trí thức và đời sống xã hội.
- Thử điểm qua thành phần trí thức trong nước và hải ngoại.
- Vai trò của người trí thức trước hiện tình Đất Nước.

Giới trí thức trong đời sống xã hội :

Trí thức có thể xem là thành phần đứng đầu của xã hội, được ưu đãi từ những địa vị cao quý trong các ngành nghề cũng như được người đời kính nể về nhiều phương diện, do đó có thể xem thành phần trí thức là bộ mặt của xã hội, của mỗi quốc gia hoặc của từng sắc dân một. Cũng có thể nói rằng dân tộc nào, đất nước nào được xem là văn minh tiến bộ và có một nền văn hóa cao thì người ta phải nghĩ ngay đến lượng cũng như phẩm của thành phần trí thức đã đóng góp cho xã hội đó.
Trí thức Việt Nam trước thời cuộc là đề tài nói chuyện hôm nay, do đó xin phép quý vị được dài giòng một chút khi nói về giới nầy sau năm 1975.

Cướp xong Miền Nam, Hà Nội hung hăng lớn tiếng vỗ ngực cho rằng đảng cộng sản là ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’, là ‘chiếc nôi của nhân loại’ và cũng là tinh hoa của thiên đường xã hội chủ nghĩa. Nhưng nhìn lại thực tế, ba triệu đảng viên toàn là một tập đoàn ‘ngợm’ từ rừng chui ra với những nghề hoạn lợn, cạo mủ cao su hoặc thuộc thành phần bần cố nông…không một chữ trong đầu. Do đó, trung ương đảng chỉ thị cho ngụy quyền của chúng phải ‘tiến-mạnh-tiến-nhanh’ về phạm vi văn hóa, nhằm để lòe với thế giới cũng như bịp quốc tế về sự ‘tiến bộ thần thánh’ trong lãnh vực nầy.

Cách đây vài năm, theo thống kê của ngụy quyền cộng sản, tại Việt Nam có gần mười ngàn tiến sĩ gồm đủ ngành nghề, trong đó, phạm vi khoa học kỹ thật và văn chương chiếm phần đa số. Gần mười ngàn trí thức ưu tú của chế độ cộng sản lang thang đầy đường, ngồi chật quán bia nhưng chẳng làm được trò trống gì cho đất nước và dân tộc Việt Nam. Ngay với những công trình nhỏ, Hà nội phải thuê mướn ‘kỹ sư giấy’ từ nước ngoài để làm công việc của những người thợ bậc trung trong các chương trình như xây dựng cầu đường, nhà cửa. Nhưng than ôi ! Cả thế giới đều giật mình, nhà xây chưa ở thì nhà nứt vách, cầu xây chưa đi thì cầu đã sập, đường lấp mặt trước thì sụp cống phía sau….

Về phía cán bộ đảng viên thì được phép ‘tự biên tự diễn’, nhằm mục đích thay đổi bộ mặt những người vô học trở thành các nhà trí thức như Giáo sư, Tiến Sĩ một cách ‘tiên tiến hiện đại’. Công việc thay đổi thật đơn giản như trở bàn tay bằng cách mua bằng ở trường ‘Học Đại Cầu Muối’. (Trường nầy nằm ngay tại chợ Cầu Muối Sàigòn, đặc biệt chỉ bán bằng cấp cho toàn thể cán bộ và đảng viên cộng sản mà trình độ chưa qua khỏi lớp mẫu giáo. Điều kiện cũng thật dễ dàng, chỉ cần đóng tiền để lấy ngay các văn bằng như phó tiến sĩ, tiến sĩ, phó giáo sư và giáo sư. Ghi chú riêng của người viết). Mặt khác trung ương đảng ra lệnh cho cán bộ đảng viên các cấp phải đánh bóng để che bộ mặt thật của tập đoàn đang nắm giữ những chức vụ quan trọng hàng đầu quốc gia về khoa học kỹ thuật cũng như văn hóa giáo dục. Như chúng ta đã thấy, chúng bắt buộc những đảng viên nào ngồi từ chức vụ tổng giám đốc cơ quan nhà nước trở lên phải có ít nhất bằng tiến sĩ và những ai ở trong các ngành văn hóa giáo dục, nghiên cứu thì phải có thêm chức vụ giáo sư. Do đó người ta không lấy làm lạ những kẻ chưa cắp sách đến trường phải đi mua bằng để hợp thức hóa cho phù hợp với chức vụ. Và thêm một bằng chứng nữa, trong thời gian vừa qua, tập đoàn ‘ngợm’ nầy họp lại và tự phong cho nhau gần 250 người trở thành vừa phó giáo sư cũng như giáo sư !

Nhưng buồn cười hơn nữa, mới cách đây ba năm, cộng sản thấy số lượng trí thức Việt Nam vẫn chưa đủ ‘chỉ tiêu’ để lòe thế giới nên Hà Nội đã đẻ ra một chương trình thật vĩ đại nhằm đào tạo mỗi năm 2000 tiến sĩ và liên tục trong vòng mười năm ! Như vậy đến năm 2018 Việt Nam sẽ có 30.000 tiến sĩ, (báo Lao Động của cộng sản số 11 ra ngày 16.3.2008). Qua bản tin, chúng ta thấy việc đào tạo nhân tài dưới chế độ cộng sản như chương trình nuôi heo nái, sản xuất đúng ‘chỉ tiêu’ của nhà nước. Tính theo kế hoạch nầy, kể cả thứ bảy chủ nhật và các dịp nghỉ lễ, mỗi ngày nhà nước (hay heo nái) phải liên tục đẻ thêm sáu (6) ông bà tiến sĩ từ năm 2008 đến 2018 ! Chuyện cũng quá dễ hiểu, vì nghĩ cho kỹ, dưới chế độ cộng sản Việt Nam không có gì đáng ngạc nhiên cả ! Bàn tay con người có thể biến đá thành cơm, như vậy cán bộ đảng viên chỉ cần gật đầu một cái thì xương máu đồng bào biến ngay thành vàng khối và dollar nằm ngay ở trước cửa! Thế thì việc tự phát các loại bằng cao cấp cho chính mình, cũng chỉ là chuyện lẻ tẻ, chẳng có gì mà phải ầm ĩ. Tóm lại, cấp lãnh đạo nhà nước là ‘cha mẹ của thiên hạ’ thì cần gì phải cắp sách đến trường để tập đánh vần a,b,c,đ…đã phí công lại mất thêm thời giờ. Cứ việc ra lệnh cho tài xế đến trường Học Đại Cầu Muối, ở đó đã in sẵn cả trăm ngàn bằng cấp và muốn đóng con dấu xanh đỏ vàng tím của trường nào thì chẳng khó khăn gì !!!

Thưa Quý Vị, bằng cấp chỉ là hình thức chứng minh trình độ và kiến thức của mỗi người, là chìa khóa danh vọng tiền tài và vật chất. Nhưng không hẳn bất cứ ai đạt được bằng cấp cao đều trở thành những bậc trí thức lý tưởng của xã hội. Có thể tạm chấp nhận rằng trí thức chân chính là người có kiến thức tổng quát hay chuyên môn trong một lãnh vực nào đó, và điều quan trọng nhất là, họ biết xử dụng kết quả học vấn cũng như tài năng phát triển để phục vụ bản thân, gia đình đồng thời phụng vụ xã hội, quốc gia cũng như nhân loại. Ngược lại, trường hợp trí thức khoa bảng chỉ biết độc nhất vinh thân phì gia, thụ hưởng để trả nợ đèn sách, thì có thể xem họ cũng như những người bình thường, không có gì đặc biệt đối với xã hội.

Vậy người trí thức chân chính, theo tôi, không bắt buộc phải đỗ đạt thật cao mà cần có kiến thức rộng rãi và tổng quát, hoặc thông suốt một trong những lãnh vực chuyên môn nào đó. Nhưng điều cần nhất là họ phải có khối óc, có tâm hồn, có trái tim và nhất là có chữ ‘Tín’. Tóm lại, một người trí thức chân chính không cần phải phải hội đủ tất cả các điều kiện lý tưởng, nhưng trước tiên, muốn được xã hội tin tưởng và ngưỡng mộ thì tối thiểu người trí thức cũng phải có chữ ‘tín’ để làm nền tảng cho các sinh hoạt của mình.

Như thế có thể tạm kết luận,

- Người trí thức cần có khối óc để suy nghĩ và biết tận dụng khả năng chuyên môn nhằm phụng sự xã hội, con người, dân tộc cũng như đất nước. Người trí thức chân chính dùng trí óc để phán đoán, hướng dẫn dư luận cũng như hòa giải những bất đồng trong khối người Việt với nhau. Điều quan trọng là không bao giờ khư khư thụ hưởng những ưu đãi của xã hội mà biết chia sẻ vật chất cũng như thời giờ để làm những việc có lợi cho tập thể, cộng đồng cũng như cho đất nước và dân tộc.

- Người trí thức cần có một tâm hồn cởi mở để hòa đồng với tất cả mọi người trong xã hội, sống đơn giản, biết lắng nghe, tôn trọng cũng như đóng góp bổ túc ý kiến của người khác một cách hòa nhã. Biết kềm chế tính tự cao, không trịch trượng, phách lối và khinh thường thành phần bình dân cũng như những người thiếu may mắn trên đường công danh và sự nghiệp.

- Người trí thức phải có trái tim tình người để cảm thông nỗi đau của đồng loại và chia sẻ ngọt bùi cũng như đắng cay chua chát của bà con lối xóm, người đồng hương và ngay cả với những kẻ đối nghịch khi họ sa cơ thất thế.

- Và cuối cùng, theo tôi, quan trọng hơn cả là chữ ‘TÍN’, vì một trí thức không thể thiếu điều kiện nầy. Tuy nhỏ nhưng chính là thật lớn trong cái xã hội vàng thau lẫn lộn, bịp bợm, tráo trở, lừa thầy phản bạn như dưới thiên đường xã hội chủ nghĩa hiện nay cũng như những nơi nào có bóng dáng thành phần tay sai của cộng sản.

Trí thức trong nước và trí thức hải ngoại :

Để tránh ngộ nhận, trước tiên xin nói rõ rằng phần đông trí thức chân chính trong nước cũng như hải ngoại đã góp công sức trong nhiều lãnh vực, như đóng góp vào công việc xây dựng và phát triển đời sống con người, như yểm trợ đồng bào, làm lợi cho cộng đồng, làm lợi cho phong trào tranh đấu chống cộng sản, như tham gia chống Tàu cộng và tranh đấu cho sự toàn vẹn lãnh thổ. Nhưng thật tiếc, giới trí thức thuần túy đã gặp phải nhiều khó khăn gây bởi những thành phần mà tôi sẽ trình bày sau đây.
Đề cập về trí thức Việt Nam ngày nay, thì từ trong nước ra đến hải ngoại, có thể nói, gồm rất nhiều thành phần. Để có một cái nhìn khách quan, xin phép tạm phân loại, để từ đó chúng ta mới có thể nhìn thấy hoạt động nổi bật của giới trí thức tranh đấu đòi đòi dân chủ tại nội địa cũng như chống chế độ cộng sản ở hải ngoại.

Trí thức trong nước : Nhiều thành phần, tạm chia ra như sau :

1. Trí thức đỏ ruột : Là những người đã và đang phục vụ cho đảng cũng như nhà nước. Đa số là khoa bảng tự phong, bằng mua, bằng chạy (chạy chọt) hoặc xuất thân từ các trường đào của khối cộng. Đối với thành phần do Liên sô, Tàu cộng hay các quốc gia Đông Âu cũ đào tạo thì chỉ là một đám trí thức làm kiểng với một mớ lý thuyết Mác-Lê hơn là chuyên môn về khoa học kỹ thuật cũng như văn hóa. Thành phần nầy được cộng sản Việt nam xử dụng làm nòng cốt cho chương trình điếu đóm và làm cái loa tuyên truyền cho chế độ cộng sản trong quá khứ cũng như hiện tại. Loại trí thức rỗng ruột nầy chỉ biết cúi đầu chấp nhận thân phận nô bộc, đội quan thầy cộng sản lên đầu để vinh thân phì gia. Trong phần nầy chúng ta cũng không quên nhắc đến thành phần trẻ ‘con ông cháu cha’, chúng được du học tại các xứ tự do, tuy đã sáng mắt cũng như biết so sánh giữa tự do và cộng sản, nhưng vì địa vị và gia tài đã có sẵn, chúng phải quyết tâm bảo vệ ngai vàng mà cha ông sẽ dành cho chúng nó. Chính thành phần trí thức đỏ ruột nầy, chẳng những đã phá nát nền văn hóa nhân bản mà còn hướng người dân đi rập theo nền văn hóa ngoại lai Tàu cộng từ chữ viết, tiếng nói đến phong tục tập quán truyền thống của người Việt Nam. Trong mục thảo luận tiếp theo chúng ta không cần phải nhắc đến thành phần trí thức đỏ ruột làm gì.

2. Trí thức cò mồi : Để chứng tỏ với thế giới chủ trương hòa giải hòa hợp, đảng cộng sản kêu gọi một số trí thức hải ngoại về hợp tác với nhà nước…Trong những năm qua (2004-2005-2006-2010) Việt cộng phổ biến nhiều danh sách ‘Việt kiều trí thức yêu nước’ được Hà Nội vinh danh, khen tặng bằng huy chương và tưởng lục. Nhưng đọc kỷ thì thấy một vài người không ai biết đến tên tuổi, có thể là tiến sĩ ma, tự phong hay mua bằng trên internet ! Và qua danh sách cuối cùng của cộng sản Hà Nội, nhiều người ngạc nhiên khi nhận ra một số mà họ biết, vừa mới qua được cái tú tài nhưng khi về Việt Nam thì xưng là tiến sĩ. Mấy ông ‘Việt kiều’ nầy về Việt Nam điếu đóm kiếm ăn thì nếu có khai là gì đi nữa Hà Nội cũng không cần thắc mắc, miễn chúng tóm được tên nào là đưa ngay vào danh sách cò mồi. Nhưng phần đông trong số người có bằng cấp thật lại thuộc loại mất gốc, lợi dụng về Việt Nam để kinh doanh cũng như một số trí thức trốn quân dịch trước đây, nay hết thời thì chỉ còn lợi dụng về Việt Nam vừa kiếm ăn vừa hưởng thụ tình dục. Nhưng với cộng sản thì mấy ông bà Việt Kiều khó yên ổn để quay lại với gia đình. Sau khi vắt xong nước, Hà Nội tặng cho mỗi người một cuộn vidéo làm tình thật hấp dẫn trong khách sạn thì các ông bà trí thức Việt kiều yêu nước đành phải câm họng và ngoan ngoãn nghe lệnh như chó với chủ. Nhân tiện đây xin nhắc lại một điều, việt cộng không bao giờ tin và xử dụng thành phần cò mồi trở cờ đón gió và phản bội nầy. Trước mắt, chúng xem cò mồi chỉ là hạng người mất nết, vô tích sự, là loại cá lòng tong ăn cháo đá bát mà Nguyễn Cao Kỳ là một điển hình. Vậy đối với chúng ta cũng không cần quan tâm đến thành phần đui mù và vô liêm sỉ nầy làm gì cho mất thời giờ.

3. Trí thức chân chính : Chiếm số đông tại Việt Nam, chúng ta chỉ nhận diện được vài vị khi họ ra mặt xã thân trong các phong trào dân chủ và góp phần vào công cuộc tranh đấu chung. Phải thông cảm cho những người ở nội địa đang gặp khó khăn về mọi mặt : Tư tưởng bị kiểm soát, hành động bị theo dõi ngày đêm bởi một hệ thống công an muôn mặt. Phương tiện thiếu thốn từ cây bút, tờ giấy, nhưng các nhà trí thức chân chính trong nước luôn luôn cam đảm, họ vẫn tìm đủ cách để bày tỏ nỗi trăn trở của mình đồng thời lên tiếng phản đối nhà nước cộng sản hiện tại. Đây là những điểm son của người trong nước cần được vinh danh và giới trí thức hải ngoại phải nhận lấy để noi theo.
Còn lại gồm đa số là người của thế hệ ngày trước (trước năm 1975) và thành phần trí thức dưới chế độ cộng sản thì đã sáng mắt trước sự thật xấu xa bỉ ổi, khốn nạn vô nhân đạo và tàn bạo của chế độ cộng sản bán nước, cũng như đã thức tỉnh được đâu là tự do dân chủ và đâu là con đường phải theo để xây dựng lại đất nước. Thành phần nầy có tinh thần quốc gia, yêu nước, không chấp nhận chế độ cộng sản, nhưng tiếc thay cho dân tộc Việt Nam, đa số đang ở trong tình trạng trùm chăn, sợ sệt. Có vị thì cửa đóng then cài để chờ thời hoặc có vị tự đánh lừa trong an phận rồi mặc cảm rút vào bóng tối.

Trí thức hải ngoại : Một khối muôn mặt :

Trí thức hải ngoại : Cộng đồng người Việt hải ngoại vinh dự có được một khối trí thức lớn, nếu đem so với các sắc tộc bạn khác, thì Việt Nam chiếm một bách phân rất cao. Nhưng phải nhìn nhận một điều thật đau lòng, khối trí thức gốc Việt bị phân hóa vì nhiều nguyên nhân mà trong đó lý do chính trị chiếm phần lớn. Xin phép tạm chia làm năm (5) thành phần.
1. Trí thức bưng bô : Như quý vị đã biết, một số trí ít thức tại các quốc gia Tây phương đã quên hẳn thân phận người tỵ nạn và trở lại làm kiếp bưng bô cho cộng sản. Thành phần nầy đã nhờ vòng tay người Việt Quốc Gia để vinh thân phì gia giữa lòng cộng đồng nhưng khi công thành doanh toại thì trở mặt, vong ân bội nghĩa, chạy theo cái bánh vẽ của Hà Nội, đồng thời quay lại chống những người đã cưu mang họ từ những ngày vừa đặt chân lên vùng đất tự do. May mắn thay, thành phần nầy chỉ là tiểu số mà người Việt Quốc Gia đã nhận diện được bằng các hành động cụ thể cũng như đã lộ diện trên các danh sách mà cộng sản vinh danh khen thưởng thường niên cũng như trong kỳ ‘đại hội Việt kiều’ do Hà Nội tổ chức năm vừa qua. Thành phần nầy miệng ăn phải bã, tay đã dính chàm thì không bao giờ gột rửa được, nếu có kêu gọi họ quay về với con đường chính nghĩa, chắc chắn cũng như nước đổ đầu vịt ! Trở về trước năm 1975, điển hình như Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cũng như các nhóm do lãnh tụ tôn giáo cầm đầu, các nhóm nhà báo nhà văn xuống đường bị gậy ăn mày, là những tổ chức tập trung đa số trí thức nhằm đánh phá chế độ Việt Nam Cộng Hòa dưới thời của Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm.


2. Trí thức mất gốc : Những vị trí thức nầy tuy có người không theo hẳn cộng sản, nhưng họ lại thờ ơ với tập thể người Việt, hay nói chính xác hơn, với các hoạt động của người Việt Quốc Gia qua nhiều phương diện, từ việc không tham gia hợp tác trong các sinh hoạt văn hóa, nghệ thuật, xã hội cũng như việc tranh đấu chung của dân tộc. Có thể họ là thành phần du học ngày trước, không biết đổ đạt được gì nhưng lại cho mình là cái rún của vũ trụ và xem thường những người từ bỏ cộng sản ra đi sau nầy. Có thể họ thuộc thành phần tỵ nạn cộng sản, sau khi định cư đã kiếm được một mảnh bằng nào đó rồi tự đánh giá mình, khinh thường bạn bè, quên tình huynh đệ và xem mình như người dân bản xứ chính gốc. Phải nói rằng thành phần trí thức mất gốc nầy chỉ có xác nhưng không có hồn. Mỗi lần về Việt Nam thì du hí, ăn chơi phung phí, nhởn nhơ trên nghèo đói đau khổ của hàng chục triệu người dân bất hạnh đang sống dưới chế độ cộng sản. Trở lại nơi định cư, túi người nào cũng đầy những xấp hình những em bé bán dâm đáng tuổi con cháu. Chưa hết ,thành phần mất gốc nầy còn kêu gọi người Việt Quốc Gia hải ngoại nên về Việt Nam du hí, giá cả thì rẻ, có thể ‘bẻ măng hái mận’, ‘mua trinh trẻ con’ với số tiền chưa bằng thù lao một vài phút làm việc của người trí thức nước ngoài !!!

3. Trí thức chờ thời và trí thức cơ hội : Là thành phần đón gió, trùm chăn bất động một chỗ để nghe ngóng, phê phán và chỉ trích hay có người ra mặt xuất hiện ồn ào trong các cộng đồng. Như chúng ta đã thấy loại người sau nầy, nay nghiêng bên nầy mai ngã bên kia, miễn là làm thế nào để chường mặt ra đánh bóng và tạo ‘crédit’ cho mưu đồ chính trị bất chính. Trong thành phần nầy cũng còn một số người vẫn mang giòng máu lệ thuộc, không tin tưởng vào sức mạnh dân tộc, không tin vào chương trình tranh đấu của toàn dân mà chờ vào ‘lệnh’ Mỹ, ‘lệnh’ Pháp, ‘lệnh’ Tàu Đỏ để ra quân góp mặt. Họ đã chuẩn bị sẵn những gì cần thiết để trình lên cho Nhà Trắng, Điện Élysée hay Bắc Kinh một khi được gọi đến. Tiếc thay họ đã quên hẳn bài học đau thương mà trước kia giới trí thức trong nước đã một thời theo Tây theo Mỹ, và hôm nay theo chân cộng sản Việt Nam để bám vào Tàu cộng. Quý vị để ý xem thành phần trí thức cơ hội cnầy hắc chắn sẽ xuất hiện sau hai cuộc cách mạng dân chủ Tunisie và Ai Cập. Xin hãy bình tĩnh để xem họ sẽ có những đòn phép gì lạ và hấp dẫn hay không hay chỉ là một mớ ý tưởng thu nhặt của người nầy người khác !

4. Trí thức trẻ tuổi : Đây là một điều vinh hạnh của người Việt hải ngoại, họ thuộc thế hệ một rưởi, hai và ba…Nghĩa là những người bỏ nước ra đi khi vừa đủ trí không hoặc được sinh ra và lớn lên tại hải ngoại. Họ đã thành công trên đường học vấn và tạo được chỗ đứng vững chắc trong các xã hội Âu Mỹ. Trong thành phần trẻ trí thức nầy, một số lớn thuộc lớp hậu duệ của chế độ trước đã hăng hái nối tiếp con đường tranh đấu của cha ông, họ đã thành lập những tổ chức hội đoàn để sinh hoạt giữa lòng các cộng đồng, đồng thời lớp hậu duệ của Quân-Dân-Cán-Chính cũng đã xuống đường tranh đấu chung với những thế hệ đi trước. Người Việt Quốc Gia hải ngại đặt hết niềm tin vào thành phần trí thức trẻ nầy. Nhưng thật đau buồn vì một số lớn giới trẻ trí thức đã mất gốc. Đành rằng, sau những năm tháng miệt mài đèn sách, giới trẻ phải được thụ hưởng, nhưng vì một lý do nào đó, họ đã hòa nhập một cách quá độ vào nếp sống và văn hóa Tây Phương nên gốc Việt Nam phai dần trong tâm trí của thế hệ nầy. Giới trí thức trẻ là một gia tài quý giá cho tương lai đất nước nhưng nếu không biết bảo vệ thì sẽ biến mất trong một thời gian ngắn. Có thể chừng một thế hệ nữa, chúng ta sẽ trắng tay nếu những bậc trí thức cha mẹ không biết cách gìn giữ.

5. Trí thức chân chính : Đây là một tập thể tại hải ngoại. Chính thành phần nầy đã góp phần xây dựng và bảo vệ cộng đồng cũng như đóng góp công sức để làm đẹp xã hội. Tại các xứ Âu-Mỹ mọi người đều được hưởng trọn vẹn quyền công dân, khác xa hẳn với tình trạng thiếu dự do trong nước. Đúng vậy, tại hải ngoại, dưới bầu trời tự do, tất cả mọi người có quyền bày tỏ quan niệm của mình một cách công khai, trong đó đại đa số trí thức chân chính đã góp mặt trong cộng đồng và xã thân vào công cuộc tranh đấu chung nhằm giải thể chế độ cộng sản. Vậy chúng ta phải vinh danh giới trí thức chân chính nầy.

Trí thức Việt Nam trước hiện tình đất nước.

Để bổ túc và làm sáng tỏ thêm, cho phép tôi đưa ra hai điểm để kết luận buổi nói chuyện :

- Thứ nhất, từ lâu, một số người Việt hải ngoại, nhất là các vị trí thức có ít kinh nghiệm sống với cộng sản, họ đã không biết về địch mà cũng chẳng biết nhiều về ta, từ đó có những suy nghĩ và hành động nhầm lẫn về công cuộc tranh đấu của toàn dân Việt Nam cũng như không phân biệt được chính xác làn ranh giữa quốc gia và cộng sản. Địch quan trọng ở ngay trước mắt và trong tầm tay thì cần phải tiêu diệt trước : Đó là đảng cộng sản Việt Nam. Không biết quý vị trí thức đang có mặt trên diễn đàn hay đang nghe qua các hệ thống truyền thanh có đồng quan điểm khi tôi khi đưa ra vấn đề dưới đây không ? Trước tiên tôi phải xác nhận một điều rằng, Tàu cộng là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam, bắt buộc chúng ta phải chống đến cùng. Nhưng muốn đánh đúng hướng, ngoài việc nghiên cứu thật chính xác đường lối tranh đấu mà còn phải căn cứ vào thực tế để khỏi lạc hướng hay đi vào con đường hỏa mù của Tàu-cộng-Việt-cộng giăng ra. Hơn nữa, thử tính xem, kết quả việc chống Tàu của người Việt hải ngoại khi nào thành công, và, xin đừng tự ái khi nghe câu nầy :Việc chống Tàu có đem lại kết quả cấp thời và thiết thực hay không ? Vậy hãy bình tĩnh suy nghĩ cho kỷ để ghi nhận rằng : Nếu cứ khăn khăn đòi chống Tàu cộng để quên đi việc trước mắt là chống đảng cộng sản Việt Nam là một việc sai lầm rất tai hại, vì chúng ta đang bị lừa vào thế giới hỏa mù của cộng sản. Người Việt hải ngoại nên cẩn thận để khỏi bị thành phần cò mồi của Tàu cộng và Việt cộng đang đánh lạc hướng tranh đấu của chúng ta. Người Việt hải ngoại có đánh Tàu cộng cả chục năm nữa cũng chẳng đi vào đâu trong khi đảng cộng sản Việt Nam đang dẫy chết thì hô hào bắt tay với chúng để đánh Tàu. Vậy tại sao không nhắm vào cộng sản Việt nam để dứt điểm mà cứ lo chống Tàu cộng ?, Xin hỏi quý vị trong diễn đàn cũng như quý vị đang theo dõi câu chuyện nầy có đồng ý với tôi rằng : Tàu cộng đang xúi chúng ta chống chúng nó, nhưng hãy để yên, đừng đụng đến đám chư hầu ngoan ngoãn là đảng cộng sản Việt Nam, vì một lý do đơn giản là khi đảng cộng sản Việt Nam bị giải thể thì Tàu cộng sẽ hỏng chân và mất hẳn một đám đàn em dễ dạy. Hơn nữa xin nhớ rằng, cộng sản Việt Nam còn nợ Tàu cộng gần 30 tỷ dollars tiền mua vũ khí để giết hại đồng bào Miền Nam, nếu cộng sản Việt Nam bị giải thể thì lấy ai trả nợ cho chúng và lấy ai để làm bàn đạp cho mưu đồ thống trị toàn vùng Đông Nam Á Châu ? Nếu Việt Nam trong tương lai, không còn bóng dáng cộng sản thì Tàu cộng còn lý do gì để ngồi trên đầu dân tộc Việt Nam nữa hay không ? Đúng vậy, nếu mai kia Việt Nam không còn cộng sản thì chừng đó, Tàu cộng phải tìm đường rút lui, hoặc, chúng ta có đủ tư cách, có đủ uy thế của một quốc gia, cọng với sự yểm trợ mạnh mẽ của quốc tế thì chúng ta đánh đưổi chúng cút khỏi đất nước như thời oanh liệt của các thời đại anh hùng ngày trước. Vậy một khi đảng cộng sản Việt Nam bị giải thể thì Tàu cộng sẽ không còn lý do gì bám lại trên quê hương thân yêu của chúng ta nữa. Xin hỏi quý vị, không biết phần giải thích nầy có đánh động được lương tâm những người tự xưng là trí thức, ngày đêm đang hô hào người Việt Quốc Gia phải bắt tay hợp tác với đảng cộngsản để chống Tàu cộng !!!
Đến đây thì quý vị có đồng ý với tôi điều nầy không : ‘Cái sai lầm của người ít học có thể tha thứ được nhưng đối với hành vi ma giáo của bậc trí thức thì phải tẩy chay và lên án’.

- Thứ hai, vấn đề đa nguyên đa đảng là một thể chế chính trị cần thiết để xây dựng một nước Việt Nam tự do dân chủ, tôi hoàn toàn đồng ý và cổ võ cho tương lai đất nước đi theo con đường nầy. NHƯNG, xin nhấn mạnh chữ nhưng, vì sau khi đất nước Việt Nam không còn bóng dáng quân thù cộng sản thì mới có thể nói đến chuyện đa nguyên đa đảng. Trong tình thế hiện tại chúng ta không thể bắt tay với cộng sản để trở thành đa đảng vì tính cách lọc lừa, ù lì, tráo trở và gian dối của Hà Nội. Hơn nữa đại hội đảng cộng sản vừa qua, chính chúng nó đã khẳng định rõ ràng rằng không chấp nhận đa nguyên đa đảng mà chỉ theo một con đường độc đảng duy nhất của chúng. Các vị trí thức còn ‘ngủ’ hay sao mà vẫn cứ kêu nài van xin đa nguyên đa đảng với cộng sản !

Qua hai phần bổ túc vừa nêu ra, có thể đi đến một kết luận rằng : Người trí thức học nhiều hiểu rộng, lời nói và hành động của họ được xem như khuôn vàng thước ngọc cho tất cả mọi người trong xã hội, nhất là đa số thuộc khối bình dân. Ngoài ra có thể ví tiếng nói của họ là một phương tiện truyền thông lớn, và, việc làm của họ là những tấm gương có thể tạo niềm tin tốt đẹp hoặc gây ảnh hưởng xấu cho xã hội. Do vậy, người trí thức trong nước cần phải nhận định thời cuộc thật sáng suốt để tự mình thoát ra khỏi cái ‘bóng tối sợ sệt’, và từ đó mới có thể kích thích những thành phần khác còn ‘ẩn mình trong chăn’ vì kẽm, nhà tù và súng đạn.
Vậy vai trò của giới trí thức trước hiện tình đất nước c ó thể thu gọn trong hai điểm :

Thứ nhất : Đất nước đang cần khối óc và bàn tay của thành phần trí thức, nhất là giới trẻ…ngay từ bây giờ để chấm dứt những bất công đau thương và xương máu mà dân tộc Việt Nam đã chịu đựng hơn nửa thế kỷ nay dưới chế độ tàn bạo cộng sản. Giới trí thức hải ngoại cần gạt bỏ những bất đồng chính kiến, ngồi lại với nhau để tạo một thế mạnh cho công cuộc tranh đấu. Giới trẻ hải ngoại hãy tìm về với nguồn gốc của một nước VIỆTNAM và một DÂN TỘC KHÔNG CỘNG SẢN.

Thứ hai : Những vị trí thức còn ‘trùm chăn để chờ xem’ hãy xuất hiện, nhập vào hàng ngũ tranh đấu của người Việt Quốc Gia để thực hiện những ước mơ của Quý Vị, là những người thường trăn trở cho hoàn cảnh của đất nước. Nếu Quý Vị không thích tham gia vào chính trị (đúng nghĩa của nó) thì xin hãy làm người tranh đấu không mưu đồ, không hậu ý cầu vinh… để đóng góp công sức dưới một hình thức nào đó hầu tiếp tay với cộng đồng nhằm tranh đấu giải thể chế độ cộng sản hiện giờ.
Người trí thức, trong vai trò kẻ sĩ, dưới thời bình, họ là người làm đẹp cho xã hội, nhưng trong thời chiến, nhất là đối với hoàn cảnh hiện nay của chúng ta, họ chính là bộ tham mưu của công cuộc tranh đấu giành lại đất nước cũng như xây dựng quê hương sau khi chế độ cộng sản sụp đổ. Vậy trước khí thế sôi động của toàn dân hiện nay, lời cầu khẩn cuối cùng là trí thức trong nước hãy vùng dậy và mạnh dạn đứng lên, thoát ra khỏi bóng tối sợ sệt, trí thức hải ngoại, nhất là thành phần trẻ, hãy tỉnh thức và hội nhập vào cộng đồng người Việt Quốc Gia.

Một điều đáng buồn khi phải nhắc lại rằng, đến giờ nầy, thành phần trí thức nào vẫn còn trùm chăn sợ sệt (trong nước) hoặc chờ đợi tình thế ngã ngũ (hải ngoại) thì thái độ và hành động nầy chẳng khác gì lối hành xử của những người dân bình thường hoặc thành phần làm chính trị vì ‘chiếc lọng’ và ‘bao tử’ .

Đinh Lâm Thanh
Paris, 12.02.2011
viethoaiphuong
#48 Posted : Monday, February 28, 2011 7:54:14 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Thức Dậy Đi

Mặt trời mới mọc bên kia biển
Hay lửa phương đông báo hiệu mùa
Thức dậy đi em giờ đã điểm
Mẹ khóc lâu rồi em biết chưa?

Thức dậy đi hỡi rừng núi cũ
Nghe tiếng nghìn xưa vọng trở về
Ai đứng trông ai mùa lá đổ
Mà lòng thao thức mấy đêm khuya

Ai khóc đêm nay ngoài ải Bắc
Phải hồn sương phụ ngóng phương xa
Hay tiếng Phi Khanh trào nước mắt
Về đi, lấy máu trả thù cha

Thức dậy đi hồn thiêng sông núi
Gió Nam Quan xô sóng Bạch Đằng
Nửa đêm không bóng người bên suối
Sao tiếng gươm mài vang dưới trăng

Thức dậy đi hỡi lòng vô lượng
Ngại ngùng chi đau khổ điêu linh
Dù cho nước vẫn còn nhơ đục
Nhớ giữ cho nhau một chút tình

Thức dậy đi đồi cao dốc sỏi
Đất đá mòn theo mỗi vết chân
Gã tù lặng đứng nhìn mưa đổ
Đâu biết xuân qua chỉ một lần

Thức dậy đi màu nâu của đất
Màu xanh trong ánh mắt của em
Bao nhiêu năm ngồi nghe nhau khóc
Đã đủ chưa máu chảy ruột mềm

Thức dậy đi từng trang lịch sử
Những chuyện buồn vui lẫn tủi hờn
Như mắt mẹ nghìn đêm không ngủ
Thương đám con khờ chưa lớn khôn

Trần Trung Đạo

viethoaiphuong
#49 Posted : Sunday, March 6, 2011 7:31:00 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thái độ vô cảm

Trường Sơn


Vô cảm là một trạng thái của đá sỏi chứ không phải của sinh vật. Con trùn khi bị đạp sẽ quằn quại, thú rừng khi thấy người đến gần thì chạy trốn, ngay cả con nhái khi thấy ai đến cũng bật mình phóng ra xa. Ấy vậy mà con người lắm lúc lại đứng sửng sờ chẳng có phản ứng hay động tác gì khi thấy kẻ thù rình rập mình hoặc đồng bạn đang lâm nguy. Khúc phim ghi lại cảnh anh Phạm Thanh Sơn tự thiêu ở Đà-Nẳng cho thấy khách qua đường dừng xe và trân tráo nhìn một cách vô cảm, chẳng có ai dám tiến lại gần cũng như có hành động gì để cứu cấp. (xem khúc phim này ở địa chỉ sau đây
http://www.youtube.com/watch?v=UjhEZ3jp8TA

Họ là những người “vô cảm”, họ là sản phẩm đã được “đá sỏi hóa” rất thành công của chế độ khủng bố Việt Cọng. Sau đây xin kể một ví dụ về một con chó hèn nhưng không vô cảm để quý vị đánh giá nó ra sao nhé : Trước cổng nhà tôi bổng xảy ra một vụ ẩu đả giữa bầy khuyển, ba bốn con chó vây quanh một con và tới tấp xông vào cắn, riêng con chó bị bao vây thì quằn quại và la hoảng. Tôi thấy bất công nên chạy ra đuổi bọn chó “quần chúng tự phát” để giải thoát cho con chó bị nạn. Nó bị thương nặng, lết đi không nổi. Nó là một con chó hoang, da bọc xương. Tôi chợt hiểu : Thì ra trong “xã hội chó” cũng có cảnh ỷ mạnh hiếp yếu, con chó hoang ốm yếu đó chẳng hề dám gây hấn hoặc tranh giành gì với lủ chó nhà, thế mà vẫn bị bọn này kỳ thị và muốn tiêu diệt. Tôi kéo con chó bị thương vào nhà, tróng nó lại và bôi thuốc đỏ vào các vết thương của nó và cho nó ăn. Nó đói lắm, đã ăn hết một tô cơm tôi đổ xuống trước miệng nó. Nó không tỏ vẻ cám ơn mà vẫn rất sợ hãi tôi, cặp mắt nhìn tôi len lét. Tôi lại hiểu thêm một điều nữa, nó đã từng bị con người hành hạ (có thể là do bọn trẻ con ác độc nào đó) cho nên e sợ con người. Sau ba ngày chăm sóc thì tôi thả nó ra, nó liền thoát chạy, nhưng mỗi ngày nó vẫn lai vãng trong hàng rào nhà tôi để mong chờ được bố thí cơm thừa canh cặn. Có một điều rât đặc biệt ở con chó này là bất cứ nghe một tiếng động nào lớn, một tiếng vổ tay hoặc thấy một cử chỉ thoạt nhanh của ai đó đứng gần thì nó thót người và thét lên một tiếng “cẳng”. Ấy là phản xạ của “con chó Pavlov” sau một thời kinh nghiệm bị khủng bố bởi những kẻ hiếp đáp. Đem so con chó này với loại người vô cảm của chế độ Việt Cọng thì con chó này có phản ứng khá hơn họ, vì nó biết thét lên, biết thót người. Tuy là đã mất khả năng chống cự nhưng nó còn cái miệng để la !!

Trong những cuộc đàn áp của Công An với dân lành, tôi thường thấy chỉ một vài người dám xông tới để đối diện với chúng, còn đa số đều giữ một khoảng cách an toàn, khoảng cách của vô cảm và vô vi, chỉ lỏ con mắt ra nhìn như kẻ bàng quan. Họ sợ đến nổi mất đi phản ứng cần có của con người !

Đúng vậy, sợ thì phải hèn ! Nhưng tại sao lại hèn và sợ Công An khi mình cũng là một công dân có quyền ngang bằng với bọn chúng ? Dù chúng nó có súng, có dùi cui, nhưng những vủ khí này thường được dùng với những kẻ cô thân độc mã và hung hản tấn công. Một người dân hiền hoà không hung hản, chẳng hạn một người dân bị cướp đất hoặc có mồ mả bị chính quyền đào bới thì họ có quyền hiên ngang tiến đến trước mặt chúng để cật vấn và đòi hỏi, vì đó là quyền hiến định, vì thế họ không cần phải sợ vì hành động này không khiến họ bị bắn hoặc đánh bằng dùi cui ! Và nếu có 1 thằng Công An điên khùng nào đó thích đánh người vô tội thì liệu hắn có đủ dũng khí để đánh một lượt 5, 10 người vây quanh nó không ? Chắc chắn là không, vì ai cũng ý thức “mãnh hổ bất địch quần hồ”. Vì vậy muốn tránh bị đánh một mình bởi những thằng Công An điên thì mình nên sát cánh cùng nhau thành một đám đông. Đám đông tự nó vốn có sức mạnh tiêu biểu của mình. Vì vậy trong một cuộc cật vấn hoặc biểu tình, nếu chỉ để một vài người tiến lên trước để đối mặt với lực lượng đàn áp trong khi đa số đứng tách rời ở phía sau thì quần chúng đã tự đánh mất sức mạnh đó của mình và gián tiếp cô lập những người tiên phong thành nạn nhân.

Sức mạnh của quần chúng khi công khai đòi hỏi là kết hợp cùng nhau ca hát, hô hào, và sát cánh. Sát cánh là gì ? Đó là phải đứng gần nhau, vai kề vai, không xa quá một bước để không có kẻ hở khiến kẻ địch có thể chen vào giữa, một trăm người sát cánh thì không còn là một trăm chiếc đủa riêng rẻ dễ bị bẻ gảy mà là một bó đủa vô cùng cứng rắn. Mọi người đều biết nguyên lý này, nhưng không hề biêt áp dụng trong cuộc sống hàng ngày. Tại sao một vị linh mục bị năm bảy thằng Công An hùa nhau đánh tét đầu dập mặt đến bất tỉnh ? Ấy là bởi giáo dân không sát cánh với linh mục để chia xẻ phần “dùi cui” với ngài, bao quanh ngài để ngăn chặn bọn tấn công và bảo vệ ngài , không biết dùng sự hợp quần để phân tán mỏng lực lượng đàn áp vào giữa vòng vây của đám đông. Quả thật nếu áp dụng được chiến lược dụ cho những thằng Công An nằm lọt giữa đám đông, 1 đứa được vây quanh bởi 10 người dân, thì người dân chỉ cần dang vòng tay ôm hôn chúng thì chúng cũng té đái trong quần và tìm cách chuồn lẹ, không dám ra tay đánh đá nữa. Chiến thuật của đám đông là không dùng vủ khí gây thương tích cho bọn Công An sẳn sàng giết người, mà dùng số đông để bao vây và phân tán bọn chúng thành những cá nhân đơn độc, rồi vây quanh chúng, không cho chúng di chuyển trở lại đội ngủ của chúng. Không ai bắt tội người dân vì ôm hôn Công An cả !!

Ngoài ra bọn Công An chỉ chờ dân chúng dùng vủ khí để trả đủa bằng vủ khí, và dỉ nhiên là nhân dân không thể có vủ khí bằng bọn cướp cho nên trong mọi cuộc đối đầu công khai với Công An, dân chúng không bao giờ nên dùng súng đạn giáo mác, ngoại trừ những lúc chúng cô thế và ở những chỗ vắng vẻ không có máy quay phim chụp hình. Nguời dân luôn sẳn có một vũ khí tinh thần rất dũng mãnh có thể xử dụng bất cứ lúc nào, đó là sức mạnh của “biển người”, của tập thể đông đảo tràn ngập ! Quý vị chắc ai cũng đã xem qua đoạn phim đàn trâu tập trung đông đảo để đàn áp bọn sư tử chứ ?
xem đoạn video này
http://www.youtube.com/watch?v=noKzY5GCKiU

Sức mạnh của tập thể là như vậy đó ! Trong một cuộc biểu tình, toàn thể người dân chỉ cần hô hào và đồng loạt tiến bước thì không có lực lượng nào có thể đối lại ngoại trừ bọn “mất trí” xả súng giết người vì di truyền tính khát máu gian tặc Hồ Chí Minh ! Tôi xin nhắc lại : Đồng loạt tiến bước là sức mạnh, người đi trước cảm thấy sau lưng mình có người đẩy tới thì họ sẽ có thêm can đảm để đối mặt với bọn đàn áp. Không ai có thể ngăn chặn một đàn trâu đang chạy hoặc một đàn kiến đang tràn đến. Dân chúng cũng vậy, khi đã biểu tình thì không thụt lui thụt tới mà phải tiến tới, cùng đồng loạt chạy tới thì tuyệt hảo . Ngoài ra, khi trong tay mình không mang theo vũ khí thì mình không cần sợ, vì biết rằng sẽ không bị đánh trả bằng vũ khí (ngoại trừ gặp bọn người “súc vật” điên khùng thuộc loại quân đội khát máu ở Thiên An Môn .

Dân chúng biểu tình chỉ nên mang theo những dụng cụ tự vệ không đả thương người như dây thừng hoặc những tấm khiên (là những dụng cụ cản dùi cui hữu dụng) và cứ tiến lên thì bọn Công An phải lùi bước ! Trong vụ dân Cồn Dầu bạo loạn, họ dùng những bó đuốc (hay pháo cải gì đó) để cản Công An cũng là một cách tự vệ hữu hiệu.

http://www.youtube.com/watch?v=ur1d5MisfJc

Ngoài ra, dân tộc Việt không giống như dân Trung Quốc, vì người Việt từ Bắc chí Nam ai cũng trưởng thành trong đau khổ, ai cũng kinh nghiệm với bất công cho nên họ dễ thông cảm với người dân bị đàn áp. Thiết nghĩ rằng Quân Đội Nhân Dân Việt Nam sẽ không đàn áp đẩm máu người dân của mình giống như bọn lính Tàu Ô. Hơn nữa giờ này dân Việt không còn căm thù Nam Bắc như thời trước 75 cho nên bọn Cọng Sản khó dùng kế ly gián xúi dục lừa bịp dân này giết hại dân kia. Giờ này ai cũng nhìn rõ bộ mặt ghê tởm lừa đảo và ăn cướp của Đảng Cọng Sản Việt Nam, các cán bộ và bộ đội ai cũng có con em nằm trong khối nhân dân cho nên họ sẽ không ra tay tàn sát giống kiểu Tàu Cọng. Chỉ có Công An Việt Cọng là luôn trung thành với Đảng, vì vậy Công An sẽ luôn là lực lượng chống lại nhân dân và chính họ sẽ nổ súng bắn vào bà con thân nhân của họ vì họ là thứ bị bùa mê thuốc lú của chế độ, luôn chủ trương “Còn Đảng Còn Mình”. Nhưng lực lượng Công An sẽ bị quân đội chà nát, vì quân đội chỉ biết gìn giữ non sông và bảo vệ nhân dân khỏi nạn ngoại xâm và sự đàn áp của cường quyền Việt Gian Cọng Sản tay sai của kẻ thù phương Bắc.

Chúng ta hãy đoàn kết, hãy sát cánh, hãy đồng loạt tiến lên đạp đổ lực lượng Công An chó điên của chế độ bán nước Việt Cọng. Hãy biết mình có sức mạnh của “biển người”, cứ 10 người nhào đến ôm hôn một “anh Công An dễ thương” thì sẽ không còn một anh Công An nào rảnh tay để đánh đập chúng ta nữa !


Hãy thử dùng 10 người ôm hôn một anh Công An thì sẽ biết rằng mình không bị bắn hoặc ăn dùi cui đâu ! Chỉ sợ không chịu được mùì dơ bẩn của anh ta mà buồn nôn thôi !!

Trường Sơn

link: http://www.bacaytruc.com
viethoaiphuong
#50 Posted : Thursday, March 17, 2011 12:47:45 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Bài thơ cho Đỗ Thị Minh Hạnh


Em ra đời
Mười năm sau cuộc chiến
Bom đạn đã thôi rơi, sao tiếng khóc chưa ngừng
Câu hát hòa bình, sao nước mắt rưng rưng
Từng đoàn người vẫn lần lượt ra đi
Xuống biển, lên non, băng rừng, vượt suối
Tự do ! tự do !
Dù đổi bằng mạng sống
Dù phải chết ở quê người hơn ở lại quê hương.

Tuổi thơ em
Được nuôi bằng những giọt tình thương
Mẹ vắt ra từ bầu sữa cạn
Bằng giọt mồ hôi cha trong sớm chiều lận đận
Cõng cuộc đời trên chiếc lưng cong.

Những nỗi nhọc nhằn đã làm em khôn lớn thêm nhanh
Để biết thương yêu đồng bào lao động
Để biết lắng nghe tiếng thở dài của núi sông và lời thì thầm của tình yêu mơ mộng
Để biết mỉm cười trong cả lúc khổ đau.

Đất nước mình không có hôm nay
Nếu hai ngàn năm trước không có bà Trưng, bà Triệu
Và sẽ tiếp tục sống trong độc tài nô lệ
Nếu không có những người con gái như em
Dòng sông dài và phiến đá chông chênh
Nhưng nếu tất cả đều co ro, sợ hãi
Nếu tất cả đều đứng nhìn, e ngại
Dân tộc này rồi sẽ ra sao?

Em bước vào tù khi tuổi mới hai mươi
Tuổi đẹp nhất của thời con gái
Bên ngoài trại giam, mùa xuân đang qua và không trở lại
Nhưng trong trái tim em, xuân mãi mãi không tàn
Hạnh phúc của em là hạnh phúc của dân oan
Của những con người không có quyền được nói
Niềm vui của em là niềm vui của đàn em thơ mới lớn
Của những mái đầu bị xóa mất màu xanh.

Đảng xô em vào vũng bùn đen lọc lừa, giả dối, gian manh
Em lọc ra những giọt nước ngọt ngào, tinh khiết
Đảng trồng trong nhận thức em cây hận thù chém giết
Em chăm sóc cây để trổ trái tình người
Đảng đốt cuộc đời em bằng ngọn lửa bạo tàn rực đỏ khắp nơi
Em thổi tắt để thành nguồn sưởi ấm
Đảng biến em làm con sâu đo uốn mình quanh bốn vòng cửa cấm
Em thoát thân thành cánh bướm vàng.

Hôm nay
Lịch sử đang chờ em để bước sang trang
Dân tộc vịn vai em để đi cùng nhân loại
Những người chết đang bắt đầu sống lại
Những người đi đang lần lượt quay về.

Giữa quê người còn một bài thơ
Viết cho em bằng những dòng hy vọng
Đừng gục xuống, đừng than thân trách phận
Hãy mỉm cười như một chuyến đi xa
Mẹ sẽ chờ em dù năm tháng trôi qua
Sông núi chờ em trong ngày hội lớn.

Những uất hận ngày nào chảy theo dòng sông Hát
Đang trở thành những lớp phù sa.

Trần Trung Đạo
Boston, Hoa Kỳ 17 tháng Ba, 2011


viethoaiphuong
#51 Posted : Monday, April 4, 2011 7:12:49 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Chính quyền Việt Nam – Bọn thổ phỉ
Posted on Tháng Tư 4, 2011 by truongthondlb1
Huy Nghĩa (danlambao)
Mỗi ngày lăn lộn với cái ăn cái mặc, nhưng tôi vẫn không khỏi ngậm ngùi khi nhìn thấy những khổ đau trong đất nước. Trong đầu óc tôi luôn quay quắt: tại sao đất nước mình khổ thế ? Các em bị mất tuổi thơ phải lặn lội kiếm cái ăn cái mặc mỗi ngày. Các chị em gái làm bà mẹ đẻ thuê, làm món hàng trang sức cho các đại gia trong nước, làm nô lệ cho bọn nước ngoài. Các mẹ, các cha, sạm da, đen đúa vẫn không đủ cái ăn cái mặc cho bản thân cho…
Và tôi đã tìm được một số lời giải thích… họ đã bị đánh cắp như một blog cho biết! Và tôi hy vọng rằng nếu bị đánh cắp thì một ngày nào đó sẽ được trả lại ! Kẻ ăn cắp sẽ bị trừng trị !
Nhưng hôm nay, nghe bản án ! Cù Huy Hà Vũ bị tuyên án 7 năm tù và 3 năm quản chế ! Lòng tôi chợt tối lại ! Không tất cả không bị đánh cắp ! Nếu đánh cắp thì kẻ ăn trộm núp trong bóng tối, chúng sẽ sợ khi ta phát hiện và một khi phát hiện chúng ta có thể đòi lại ! Chúng ta đang chỉ là con bài trên bàn cờ của họ, là thứ cho họ tiêu khiển và còn tệ hơn nữa còn là con tin của họ.
Nếu trước đây, say trong men chiến thắng : họ lấy chúng ta làm thử nghiệm : họ lôi chúng ta vào hợp tác xã, họ bắt chúng ta ăn chung một nồi, làm chung một mảnh. Họ tước quyền sở hữu của chúng ta. Họ sai khiến chúng ta vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn….
Bây giờ, yếu thế hơn, rúc trong nhóm mấy nước lưu manh, thì họ lấy chúng ta làm « con tin ». Hôm nay họ bắt luật sư này, mai họ bắt luật sư khác, những người con ưu tú của chúng ta. Và họ hành hạ, họ giam giữ, họ kết án…. Họ đòi tiền chuộc, đặt điều kiện với công luận quốc tế ! Nếu thả chúng ra thì các ông phải thế này thế kia với chúng tôi nhé !
Sao dân Việt lại khốn nạn đến nỗi này hỡi các bạn ?? !!
Bọn Hồi Giáo cực đoan chỉ bắt các công dân nước khác làm con tin !
Lũ Bình Nhưỡng cũng chỉ dám lấy Bom ra dọa !
Còn Chính Quyền Việt Nam mang chính con trai, con gái của dân mình làm con tin !
« Tao đánh ! Tao đập ! Tao giam nó đấy ! Thằng nào làm gì được tao ! Nếu mày muốn cứu nó thì đưa ODA đây ! Thì đầu tư vào đây ! Tao với mày cùng chung chia !
Ôi đất nước tôi ! Chả lẽ là nơi màu mỡ nhất của lũ thổ phỉ đòi tiền chuộc !
Huy Nghĩa (danlambao)
viethoaiphuong
#52 Posted : Monday, April 4, 2011 11:37:56 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

36 NĂM ‘QUỐC HẬN’ TÔI NGHĨ GÌ ?


Võ Phương

Nhân ngày Quốc Hận 30 Tháng Tư lần thứ 36, đọc lại bài thơ ‘Vì Ấu Trĩ’ của tác giả thi sĩ Khuyết Danh, tôi ngậm ngùi nhớ lại thảm cảnh quốc phá gia vong xảy ra cách đây đã 36 năm - thương tiếc tác giả, có lẽ đã chết trong ngục tù CS - nhớ tới những oan hồn dưới lòng biển, trên núi, trong rừng - nhớ tới những chiến sĩ, đồng bào, bè bạn đã nằm xuống vì chiến cuộc kéo dài suốt 20 năm (1954-1975) - nhớ lại thời điểm 30-4-1975 khi miền Nam rơi vào tay Cộng đảng với biết bao oan khiên nghiệt ngã. Nhân tiện, tôi xin mượn nội dung bài thơ này, khai triển thêm vài suy nghĩ riêng tư.

Bằng 2 câu cuối của bài thơ, tác giả Khuyết Danh đã thay mặt nhiều người, thốt ra lời ai oán:

Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan,

Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn!



Vì là người lớn lên, sinh sống và làm việc ở miền Nam hơn 20 năm trước khi chiến cuộc Việt Nam kết thúc; khi đọc 2 câu thơ cuối nêu trên, trong toàn bài thơ 26 câu, tôi cảm nhận như mình có một phần trách nhiệm đối với tác giả và cảm thông với ông, đã phải chịu đựng một cuộc sống nghiệt ngã lâu dài trong nhà tù miền Bắc. Ông đã hoài công mong đợi ‘ánh sáng miền Nam’, nhưng rốt cuộc ông đã không nhìn thấy. Vì thế, ông đã ở tận cùng của sự thất vọng. Tôi suy đoán là ông đã bỏ xác trong ngục tù, vì qua nhiều bài thơ ‘phản động’ tôi đã đọc trong tập thơ ‘Vô Đề’, ông dám ‘khi quân’ với lời lẽ cực mạnh giữa thời điểm năm1975 là thời điểm mà cường độ tâng bốc ‘bác và đảng’ đã biến thiên đến cực đại. Những ai đã trải qua trại tù cải tạo (và có thể ngay cả ở ngoài), đều rõ vào thời điểm này, chỉ cần vô tình có tư tưởng ‘phạm huý’ cũng đã bị ngục hình hoặc mất mạng chứ đừng nói đến tội ‘khi quân’ nặng nề như tác giả.



Ở câu thứ 9 của bài thơ, tác giả đã tâm sự: ‘Đau đớn này không phải chỉ riêng ta’. -Thật vậy! Khi miền Nam tiêu tan, không phải chỉ một mình tác giả đau đớn, mà cả nước, đặc biệt là dân chúng miền Nam có cùng tâm trạng đau đớn như ông vào ngày 30-4-1975. Đau đớn, không chỉ nói về thân xác bị cực hình, tài sản bị tước đoạt mà hơn thế, còn vì thảm cảnh: con mất cha, vợ mất chồng, chồng mất vợ, bạn bè, anh, chị, em mất nhau.

Ở câu thứ 5 và thứ 6 ông nhận định rất chính xác như sau:

Hạnh phúc, niềm mơ, nhân phẩm, luân thường

Đảng tới là tan nát cả.



Dân chúng miền Bắc đã từng biết đến, hoặc đã là nạn nhân, hoặc là gia quyến của nạn nhân qua các vụ: con đấu tố cha, vợ đấu tố chồng, bạn bè đấu tố lẫn nhau trong chính sách ‘cải cách ruộng đất’ xảy ra từ 1953 đến 1956, chắc hẳn phải thấm thía ý nghĩa của 2 câu thơ này. Khi đảng đến, rùng rợn như thế nào! Bây giờ là lúc kiểm nghiệm lại. Nhưng hai câu thơ 5 và 6 mới chỉ đề cập đến niềm đau về tâm lý của con người khi bị cắt đứt liên hệ với truyền thống gia đình, bằng hữu và xã hội. Truyền thống ấy đã bị tàn phá từ gốc tới ngọn khi ‘ánh sáng’ Mác-Lênin lùa vào quê hương và dưới bàn tay đẫm máu của ‘đảng’, được khuyến khích bởi Tố Hữu, trưởng ban văn hóa tư tưởng trung ương Đảng: “Giết! Giết nữa, bàn tay không phút nghỉ. Cho ruộng đồng luá tốt, thuế mau xong”. Riêng miền Nam, trước ngày ‘đảng’ đến với dân Saigon bằng xe tăng Nga, còn phải kể thêm niềm đau: sự bội ước của đảng khi họ ký vào Hiệp Định Paris 1973; vì thái độ vô trách nhiệm của quốc tế tham dự vào Hiệp Định này; và vì sự thất hứa của ‘đồng minh’ đối với dân chúng miền Nam. Nhìn tổng quát sau Tháng 4-1975, tất cả các sự kiện trên kếp hợp lại đã đưa đất nước đến thảm cảnh nhà tan cửa nát, đầy thác loạn!

Bằng 2 câu đầu của bài thơ, với ý trách móc, tác giả cho rằng:

Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối,

Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương.

Cho nên miền Nam mới bị tiêu tan; mới để cho đám ‘sài lang dựng xong nền thống trị’(câu 22)



Có lẽ những người miền Nam đã từng sống qua giai đoạn lịch sử từ những năm 1940, đều có thể kiểm nghiệm được giá trị của bài thơ ‘Vì Ấu Trĩ’ của tác giả Khuyết Danh. Nhưng nếu nghiền ngẫm sâu hơn về ý nghĩa của từng chữ trong tổng số 194 chữ lồng vào bài thơ này, người đọc còn có thể hồi tưởng lại được nỗi chua xót lúc miền Nam bị tiêu tan ra sao. Và cảm thông được lời trách móc, nỗi phẫn uất, bi thương, ai oán, khi tác giả dõi theo đốm sáng cuối cùng trên vòm trời miền Nam -- là đốm sáng duy nhất, đã từ lâu ông đặt hết niềm tin, hy vọng vào -- thì nay đã vụt tắt. Sau đó, vì không còn một nguồn hy vọng nào để bám víu(!) và với tâm trạng não nề, niềm thất vọng tột cùng, đã khiến tác giả mượn lời ‘những bào thai trong bụng mẹ trót sinh ra’(câu 12) để nguyền rủa ‘lũ ông cha’ vì đã để chúng sinh ra trong một xã hội ‘vô luân’; và nguyền rủa chính tác giả vì đã lầm lỗi để mọi người ‘sa xuống hầm tai vạ’. Tác giả đã tự hỏi và tự trả lời: ‘Lỗi lầm tại ai? Xét ra tất cả.’(câu 15)



Chúng ta thông cảm nỗi niềm chua xót tột cùng đó của tác giả, chúng ta thương tiếc ông, nhưng cũng cần minh định lại là: dân miền Nam, hay nói rõ ra là toàn dân 3 miền quê hương không hề ‘thờ ơ’ với hoàn cảnh của đất nước. Chắc hẳn, đó chỉ là lời trách móc, bộc phát trong lúc tâm trạng cực kỳ căng thẳng. Toàn dân cũng không hề ‘muốn an thân và tiếc máu xương’(câu 2) mà phải nói là toàn dân, nhất là dân miền Nam đã đổ nhiều máu xương để chống giặc. Giặc đây, là loài giặc đỏ. Thế nhưng chỉ vì ‘ấu trĩ’ và ‘u tối’ của một số người ‘ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản’ nên đất nước mới ra nông nỗi bị ‘sa xuống hầm tai vạ’.

Rất đúng khi tác giả muốn nhắc lại, ngay từ buổi bình minh chống giặc Tây, những năm đầu của thập niên 1940, vì ‘ấu trĩ’, ‘u tối’, nên nhiều người đã không nhận ra sự ‘hung hiểm gian ngoan’ của đảng dưới nhãn hiệu ‘Việt Minh’. Vào thời ấy, nhiều người lầm lẫn về bản chất của nó (Việt Minh), như lời tác giả diễn đạt về ‘quân thù’ ở câu 17. ‘Quân thù’ đây chính là ‘đảng’. Vì không nhận ra sự hung hiểm gian ngoan của đảng, cho nên nhiều nhà ái quốc đã sa vào lưỡi hái tử thần. Đứng đầu đảng là Hồ Chí Minh, một con người cực kỳ hung hiểm gian ngoan, nhiều tham vọng. Một tên tay sai đắc lực của Nga-Tàu, cực kỳ dã man trong lịch sử cận đại. Nhưng vào thời kỳ chống Pháp, hắn núp trong vỏ bọc quốc gia yêu nước, ít ai hiểu được. Chính là vì ‘ấu trĩ’ và ‘u tối’.



Cái ‘ấu trĩ’, ‘u tối’ mà tác giả muốn ám chỉ, trước hết là những người sống vào lúc vàng thau lẫn lộn (thập niên 1940), khó nhận biết chính/tà, thì đã đành, không mấy đáng trách. Nhưng cái ‘ấu trĩ’ ‘u tối’ của giới trí thức trong cái gọi là ‘Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam’, muộn màng ra đời vào Tháng Chín 1960, sau Đại hội III của đảng giặc, mới thật sự đáng trách. Nhìn lại quá khứ của lịch sử thì MTDTGPMN đúng là một gánh xiệc, được nhào nặn do sáng kiến của đảng. Toàn bộ gánh xiệc Mặt Trận này, giới bình dân miền Nam đã một thời gọi là mặt trận ‘côn đồ’, núp dưới danh nghĩa ‘do nhân dân miền Nam nổi lên chống chính quyền’, đã bị đảng giặc xỏ mũi lôi đi trình diễn khắp nơi.



Vì tham vọng, Cộng đảng không ngừng tăng cường sức phá hoại miền Nam. Để hỗ trợ cho gánh xiệc ‘Mặt Trận DTGPMN’ vừa mới khai sinh -- đảng đã không ngần ngại đẻ thêm ra gánh xiệc khác lấy tên là ‘Đảng Nhân Dân Cách Mạng’ sử dụng riêng cho miền Nam nhưng ít ai biết, do Võ Chí Công đứng đầu gánh, ra đời vào Tháng 5-1962. Trước đó, cũng còn phải kể thêm gánh xiệc trên vùng Tây Nguyên mang tên ‘Phong Trào Tây Nguyên Tự Trị’, do Y Bih Aleo đứng đầu gánh, ra đời vào Tháng 5-1961, với cùng mục đích phá hoại như trên nhưng cũng ít ai biết, vì nó len lỏi trong các sắc tộc Tây Nguyên.



Thấy vẫn chưa đủ mạnh để làm rối loạn miền Nam, đảng lợi dụng tình hình chính trị không ổn định sau khi chính phủ Ngô Đình Diệm bị ‘đồng minh và tay sai’ lật đổ ngày 02-11-1963 -- cho ra đời nhiều gánh xiệc khác nữa như: ‘Liên Minh Dân Tộc, Dân Chủ, Hòa Bình’ ra đời Tháng 5-1968; ‘Chánh Phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam’ ra đời Tháng 6-1969 -- nhằm tăng cường hỗ trợ cho gánh xiệc ‘mặt trận Dân Tộc GPMN’ đã khai sinh từ trước.

Ngoại trừ Võ Chí Công và Y Bih Aleo, đứng đầu mỗi gánh xiệc là một trí thức tên tuổi của miền Nam như: Nguyễn Hữu Thọ đứng đầu gánh Mặt Trận DTGPMN; Trịnh Đình Thảo đứng đầu gánh Liên Minh DCHB; Huỳnh Tấn Phát đứng đầu gánh Chánh Phủ CMLTMN. Mỗi gánh xiệc có một lối trình diễn khác nhau, nhưng toàn bộ nội dung của các màn xiệc đều do đảng giặc soạn thảo hướng vào mục đích thôn tính miền Nam. Các diễn viên chỉ biết trình diễn và không được phép góp ý. Chẳng hạn như màn xiệc có tên ‘mừng chiến thắng 30 tháng Tư 1975’ được trình diễn bằng một buổi ‘diễu binh’ thật ‘hoành tráng’, ngày 15-5. Ngay đến Trương Như Tảng, bộ trưởng Tư pháp của gánh Chánh Phủ CMLTMN cũng không được biết nội dung màn xiệc này ra sao. Khi ngồi trên khán đài chứng kiến buổi ‘diễu binh’, ông quay sang hỏi tướng giặc Văn Tiến Dũng, người chỉ huy cuộc diễu binh: ‘Các sư đoàn 1, 3, 5, 7, 9 sao không thấy hiện diện?’ -Văn T. Dũng cười nụ trả lời: ‘Quân đội bây giờ thống nhất rồi.’



Như mọi người đã biết, sau một năm ‘Saigon giải phóng’, tất cả các gánh xiệc kể trên không được phép hoạt động nữa. Ngay cả không được phép tổ chức đám tang cho từng gánh xiệc! Mà chỉ được phép âm thầm tuyệt đối, nằm yên trong viện bảo tàng của đảng. Đấy là cái ‘ấu trĩ’, ‘u tối’ về chính trị của một số trí thức miền Nam trong cuộc chiến 1954-1975. Cái ‘ấu trĩ’, ‘u tối’ của họ, không những chỉ đưa miền Nam, mà cả nước ‘sa xuống hầm tai vạ’. Đó là một sự thật lịch sử đáng quan tâm. Một sự ‘u tối’ đáng trách!

Đáng trách là vì đám trí thức miền Nam đã không nhận thức được sự gian manh của Hồ Chí Minh và đồng đảng qua nhiều biến cố lịch sử xảy ra ở miền Nam từ đầu thập niên 1940 cho đến khi họ tự đặt mình dưới sự chỉ đạo ba láp của đảng. Họ không rút tỉa được kinh nghiệm từ những người đi trước như các ông: Huỳnh Văn Phương, Hồ Văn Ngà, Dương Văn Giáo, Hồ Vĩnh Ký, Phan Văn Hùm, Trần Văn Thạch, Phan Văn Chánh, Tạ Thu Thâu,…các vị lãnh đạo các tôn giáo Cao Đài, Hòa Hảo, v.v… và còn rất nhiều, nhiều người khác nữa đã bị thủ tiêu dưới bàn tay “tên sát nhân Việt Minh” Trần Văn Giàu và những người cộng tác với hắn ra sao. Họ cũng không quan tâm đến việc Hồ Chí Minh đã nhận chỉ thị của quan thày giặc Tàu phải ‘Rèn cán, Chỉnh quân’ như thế nào. Họ không cần biết đến chỉ thị của Mao Sin Tung, Hồ phải thanh lọc hàng ngũ như thế nào, để đưa đến hậu quả là nhiều người vô tội bị nghi ngờ, bị truy lùng, và bị thủ tiêu, bị ‘sa xuống hầm tai vạ’. Vì không quan tâm đến những sự kiện đó, theo tác giả Khuyết Danh, họ chính là những người ‘ấu trĩ’, ‘thờ ơ’ và ‘u tối’. Cái ‘u tối’ của Hồ Chí Minh và đồng đảng là đi làm tay sai cho giặc Tàu; còn cái ‘u tối’ của một số trí thức miền Nam là đã nghe theo lời dụ dỗ láo lếu của Hồ. Nếu chỉ nói riêng về mặt lý luận, thì cái ‘u tối’ của một người thất học, hành động vô luân như Hồ lại không đáng trách bằng cái ‘u tối’ của những người mệnh danh là trí thức được ăn học đến nơi đến chốn. Chính cái ‘u tối’ của ‘trí thức’ đã góp phần tích cực làm cho miền Nam tan nát.



Miền Nam đã mất vào tay giặc từ năm 1975, là năm bài thơ “Vì Ấu Trĩ” của tác giả Khuyết Danh ra đời. Lúc đó tác giả than thở bằng hai câu thơ 19 và 20:



Nghĩ tới ngày mai lòng ta tan tác

Đến bao giờ lấy lại được giang san!

Cái ‘ngày mai’ của tác giả tính đến ngày nay đã 36 năm (1975-2011), là thời gian người Việt trong và ngoài nước không ngớt nghĩ cách ‘lấy lại giang san’ -- bằng cách này hay cách khác, muốn loại bỏ ‘chế độ này trâu ngựa sống không an’ (câu 21) -- thì vẫn còn những kẻ ‘ấu trĩ’, ‘thờ ơ’, ‘u tối’ đang bước vào vết xe cũ. Họ là ai? -Họ là những Việt kiều yêu quái, theo thi sĩ Khuyết Danh, là những ‘kẻ mơ hồ trong hưởng lạc’(câu 18), tự ý bôi phân vào mặt, về nước giúp sức cho bạo quyền Hanoi, ca tụng ‘đảng quang vinh’. Họ biện minh rằng ‘bây giờ không còn CS nữa mà chỉ có tư bản đỏ’. Thế nhưng xin hỏi: Tư bản đỏ là những ai? Điều 4 hiến pháp ai lập ra và đang minh thị điều gì ? Cờ máu sao vàng và cờ máu búa liềm vẫn còn đó, đang biểu thị cho cái gì? Ai kiểm soát quốc hội VC và những ai được phép vào quốc hội ? Trong ngành tư pháp ai là quan tòa, ai là công tố? Ai đang nắm quyền sinh sát dân trong tay? Kìa! Hãy nhìn khẩu hiệu ‘còn đảng là còn công an’. Kìa! Hay nghe công an nói ‘ta là luật, luật là ta’. Tại sao lại phải duy trì chế độ ‘đảng uỷ’ trong toàn bộ hê thống công quyền, kể cả trường học, bệnh viện, nhà tù, ngay cả trong các tổ chức dân phố, dân sự? Như vậy thì, tự do ở chỗ nào? Chỗ nào có tự do? Chỗ nào không có đảng?



Điều đáng nói là trong đám ‘Việt kiều yêu quái’, không thiếu ‘trí thức’. Thế mà ‘trí thức’, theo nhận xét của Mao Sin Tung, thì giá trị không đáng cục phân. Đám chóp bu trong Cộng đảng, từ khởi thuỷ, đa phần là những kẻ vô học, vô luân, nhưng rất nhiều quỷ kế chiêu dụ ‘trí thức’. Trí thức thì vẫn cứ ‘u tối’ đi làm nô lệ cho bọn vô luân. Bắt chước lề lối phong kiến, cha truyền con nối, ngày nay lớp con cháu của đám chóp bu trong đảng vẫn tiếp tục con đường cũ, thừa hưởng di sản cha/ông họ để lại: -di sản về tiền tài, tích luỹ từ nhiều đời hối lộ, mánh mung; - di sản về cách ăn cướp, ăn cắp ‘cướp đêm là giặc cướp ngày là quan’; -di sản về danh lợi đã nhiều năm kinh nghiệm trong nghề cờ gian bạc lận, gian lận trong quan trường, trong chính trường và trong thương trường. Nhưng đảng giặc đỏ biết rất rành tâm lý đám ‘Việt kiều yêu quái’, tâm lý ‘trí thức’ và biết cách ban bố ân huệ cho từng người.

Đã 36 năm ‘Saigon giải phóng’, 36 năm ngục tù.

Liệu ‘Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ?’(câu 23)

Xin để câu trả lời cho các bạn trẻ trong và ngoài nước.



Võ Phương

Tháng Tư 2011





Ghi chú:



VÌ ẤU TRĨ



Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối

Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương.

Cả nước đã quay về một mối,

-Một mối hận thù một mối đau thương!

Hạnh, phúc, niềm mơ, nhân phẩm, luân thường

Đảng tới là tan nát cả!

Lịch sử sang trang phũ phàng tai họa

Nào đâu chính nghĩa thắng gian tà?

Đau đớn này không chỉ riêng ta

Mà tất cả!

Cả những kẻ nằm trong mả

Và những bào thai trong bụng mẹ trót sinh ra

Chúng sẽ có quyền nguyền rủa lũ ông cha

Đã để chúng sa xuống hầm tai vạ.

Lỗi lầm tại ai? Xét ra tất cả

Mấy ai người đem hết tâm can?

Trước quân thù hung hiểm gian ngoan

Biết bao kẻ mơ hồ trong hưởng lạc!

Nghĩ tới ngày mai lòng ta tan tác

Đến bao giờ lấy lại được giang san!

Chế độ này trâu ngựa sống không an

Sài lang đã dựng xong nền thống trị.

Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ?

Ai trái tim lân mẫn vạn dân tàn

Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan

Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn!



Khuyết Danh

1975
viethoaiphuong
#53 Posted : Monday, April 11, 2011 2:52:48 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Bài ca nối mạng

Hoàng Hưng

Tặng các công dân Net



Màn hình computer rực sáng.


Những tiếng phẫn nộ, những tiếng yêu thương,

những tiếng khinh bỉ, những tiếng sẻ chia,

những tiếng đòi SỰ THẬT,

những ánh nến hồng ngàn vạn trái tim,

những bó hoa tươi ngàn vạn tấm lòng,

trong còi rít, còng khua,

trong dùi vung, đạn xé,

trong vòi rồng điên cuồng

trong dối trá phỉnh phờ vây bủa.


Màn hình computer rực sáng.


Những tiếng phẫn nộ, những tiếng yêu thương,

những tiếng khinh bỉ, những tiếng sẻ chia,

những tiếng đòi QUYỀN SỐNG,

những ánh nến hồng ngàn vạn trái tim,

những bó hoa tươi ngàn vạn tấm lòng

đã vượt qua nỗi sợ,

đã vượt qua tường lửa,

đã phá tung màn đêm,

đã tìm nhau kết nối,

đã cho nhau niềm tin.


Màn hình computer rực sáng.


Những tiếng phẫn nộ, những tiếng yêu thương,

những tiếng khinh bỉ, những tiếng sẻ chia,

những tiếng đòi TỰ DO,

những ánh nến hồng ngàn vạn trái tim,

những bó hoa tươi ngàn vạn tấm lòng

đã nhân truyền triệu triệu

thành sóng biển thành thác lũ

từ một clic chuột giản đơn


Từ trong thế giới ảo

ta xây đắp con đường

trở về SỰ THẬT

trở về SỰ SỐNG

trở về TỰ DO


Clic chuột đi thôi

Ta vào xa lộ

Thế giới thênh thang

Từ một nơi này ta ôm hoàn vũ

Không cô đơn cũng không bày đàn

Clic chuột đi thôi

Nào ta nối mạng!


Màn hình rực sáng…


Viết trong ngày tháng tư rực lửa

H.H
Users browsing this topic
Guest
3 Pages<123
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.