Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

THƯ KHANH
oc huong
#1 Posted : Friday, August 1, 2008 4:00:00 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

THƯ KHANH




Nhà thơ nữ Thư Khanh sinh tại Nam Định (Bắc Việt), lớn lên ở Hà-Nội, và trưởng thành ở đô thành Sài-Gòn (Nam Việt). Cựu nữ sinh trung học Trưng Vương. Trước năm 1975, bà mưu sinh bằng nghề dạy học. Bà đã cầm bút làm thơ viết văn từ cuối thập niên 60. Tại hải ngoại, những bài viết của nhà thơ Thư Khanh đã đăng rải rác trên một số báo chí khắp nơi, đặc biệt là tạp chí Hải Ngoại Nhân Văn và báo Đông Phương SRBS. Hiện bà đặc trách chương trình “Đọc Thơ Cho Nhau” trên Hệ Thống Truyền Thanh Saigon SRBS.





Tùy bút THƯ KHANH:

Hai Bà Mẹ Trên Hai Quê



Cứ mỗi lần mùa Xuân về trên đô thị Seattle, tôi đã gặp ở hai mùa Xuân trước đây: Một bà mẹ ở Việt Nam và một bà mẹ Mỹ ở Seattle.
Trước khi qua Hoa Kỳ, gia đình tôi có mở một tiệm phở ở đường Hương Lộ 14, gần Ngã Bà Quẹo. Tên tiệm là “Phở Bò Cười”.
Mọi người đi qua lại nhìn bảng hiệu “Phở Bò Cười” thì họ đều cười bò và nói: “Cái tên gì kỳ cục?”... Nhưng cũng nhờ đặt cái tên ngộ nghĩnh đó mà tiệm phở của tôi khá đông khách. Và trong số khách vào ăn, tôi nhớ nhất là bà Năm ở xóm nghĩa địa. Sau nhiều lần đến tiệm, tôi đã thương bà, nên thường gọi bà là Má Năm.
Hàng ngày Má Năm đến tiệm tôi vào lúc 10 giờ sáng. Vào giờ đó, tiệm thường vắng khách nhất. Vào giờ đó, tôi chỉ loanh quanh thái thêm thịt bò tái rồi bỏ vào tủ lạnh, nhặt rau, hành v.v... và... đuổi ruồi. Phải đuổi ruồi, vì không khí Việt Nam vào những ngày gần Tết, chợ búa và nhiều nơi bán đầy xoài, mít, kẹo, mứt... nên nhiều ruồi nhặng vô cùng. Tiệm phở nào cũng ảnh hưởng nên cứ phải đuổi ruồi, tay cứ phải lấy nắm lá mía lau quật luôn luôn. Hàng ngày Má Năm chỉ mặc có mỗi bộ quần áo. Cái áo nâu cũ và cái quần đen đã vá. Tôi chả hiểu má giặt giũ bằng cách nào? Trên tay má luôn luôn có chiếc tô sành màu da lươn. Chiếc tô này được dùng vào nhiều việc như để má Năm đựng tiền khi đi xin ăn, để ghé vô máy nước lấy nước uống v.v.
Tay cầm tô, dáng đi khập khiễng bước vào quán. Má nói với tôi: “Thím Hai à - Thím bán cho tui 500 đồng phở không nha”.
Mới đầu nghe má Năm mua có 500 đồng phở, khiến tôi hơi bực mình. Vì quán đang vắng, mình mong có người vào ăn, thì khách lại chỉ mua có 500 đồng thôi. Trong khi giá tối thiểu một tô phở cũng phải 2000 đồng. Tôi hơi bực mình, nhưng nhìn má Năm già cả và tôi chợt nhớ là má Năm nghèo lắm. Má phải sống nhờ ở ngoài hiên nhà của một người bà con trong xóm nghĩa địa, ở phía sau nhà tôi đi tới và cùng tổ dân phố với tôi, hàng ngày má đi ăn xin. Nên tôi đã vui vẻ lại ngay, tôi nói: “Mời má ngồi ghế nha. Con làm phở ngay cho má đây”.
Má Năm chọn một cái ghế ở phía trái, trong cùng của tiệm. Tôi cũng hiểu má tới tiệm vào giờ này và chọn cái ghế trong góc cùng đó là vì lý do gì rồi. Tôi nghĩ, thân phận một bà mẹ Việt Nam không nơi nương tựa, nước mắt tôi như muốn trào ra. Và tôi nghĩ đất nước mình đâu phải có mình bà Năm ở hoàn cảnh như vậy đâu, mà còn có hàng ngàn hàng vạn bà mẹ già sống cảnh như vậy. Ngày này qua ngày khác, tôi càng thương hại má Năm hơn. Thỉnh thoảng làm phở bán cho má Năm tôi xắt thêm vài lát thịt bò mỏng cho má (vài miếng thịt mỏng xát lưỡi dao).
Những ngày gần Tết khiến tôi thấy buồn thêm cho những người già cô đơn. Má Năm có lần hỏi tôi:
“Thím Hai à, nghe nói thím sắp được đi Mỹ phải không? Nghe nói qua Mỹ sướng lắm. Thím có đi, thím có dư quần áo cũ thì cho tôi xin thím vài cái nha”.
Tôi nhìn má Năm ân cần:
“Má Năm yên trí - Ra giêng con đi Mỹ rồi. Con sẽ tặng má Năm hai bộ bà ba con đang mặc”.
Má Năm mừng mừng tủi tủi, tâm sự với tôi:
- Tui có ba thằng con trai. Trước năm bảy lăm, chúng nó đang làm rẫy ở Củ Chi. Bỗng chiến tranh bùng nổ lớn, chính phủ bắt chúng nó đi lính ráo trọi, rồi chết hết cả. Rồi tui còn lại có đứa con gái út lấy chồng tận Bến Tre lận. Trước năm bảy lăm, chồng nó cũng lại đi theo Việt Cộng, để lại cho nó hai... đứa con. Nó ráng đi làm thuê nuôi con, chờ chồng về. Tới hồi ba mươi tháng tư nó đợi riết, trông miết chả thấy chồng nó về. Nó nghe người ta nói chồng nó sẽ về. Rồi nó nghe người ta nói chồng nó bị chết rồi, nên nó dẫn hai đứa con lên mạn Lâm Đồng hái chè thuê cho người ta. Tui theo nó cũng không được. Nên về Saigon đi ở đợ sống qua ngày. Đi ở riết rồi bây giờ không còn sức khỏe nữa, tôi đành đi ăn xin qua ngày. Ở đây tui thấy không có ai ăn xin qua ngày. Ở đây tui thấy không có ai tử tế được bằng thím Hai đâu. Rồi thím Hai đi Mỹ, rồi có ai bán kế không?
Tôi trấn an má Năm - má cứ an tâm - con qua Mỹ cũng sẽ mở tiệm phở. Vì nghe nói mở tiệm phở ở Mỹ lời lắm. Còn tiệm này thì thằng con lớn của con nó sẽ đứng bán. Vì nó lớn rồi, Mỹ không cho đi. Con trai con nó cũng hiền lành thương người lắm, má Năm cứ ra ăn như mọi khi.
Tôi không ngờ khi tôi đi rồi, con tôi không mở bán phở nữa. Vì bán ế ẩm, lỗ vốn, nó dẹp tiệm làm nghề khác. Ăn được một cái Tết ở Mỹ xong, tôi có nhận được thư con tôi cho biết đã dẹp tiệm và cho tôi biết thêm là bà Năm đã chết. Bà Năm chết không có ai là con cái thân nhân, nên bà con lối xóm chung tiền chôn cất cho bà.
Tôi suy nghĩ, một bà mẹ Việt Nam, má Năm có tới ba người con trai và một người con gái. Cuối đời bà vẫn lang thang, trên tay có cái tô sành đi ăn xin và chết tủi nhục.
Rồi ngày tháng qua nhanh, tôi sống ở Mỹ cả năm rồi. Vốn liếng ít, mở một tiệm phở ở Mỹ không dễ gì. Nên mộng sang Mỹ mở tiệm kiếm đô la đã không thành. Tôi đi xin việc làm. Vốn tiếng Anh đã ít, lại mới từ một nước nghèo nàn lạc hậu qua, tôi đi xin việc hầu như chỗ nào cũng từ chối. May sao tôi có một người quen sống ở Mỹ từ năm 1975. Xin giùm cho tôi một việc ở Nursing home. Đó là việc làm về đồ giặt.
Cũng trong thời gian làm ở Nursing home, tôi đã nghe biết về nhiều bà mẹ Mỹ và đời sống của những người già trên xứ Mỹ này.
Đời sống của những bà mẹ Mỹ ở Nursing home thật vô cùng đầy đủ. So với ở Việt Nam thật khác xa một trời một vực. Mỗi bà đều có giường nệm trải ra trắng tinh, chăn mềm gối sạch sẽ. Mỗi phòng có T.V. để giải trí, có điện thoại, còi báo động, điện thoại liên lạc cho y tá - Rồi cầu tiêu nhà tắm, chỗ nào cũng sạch sẽ. Hàng ngày có housekeeper dọn phòng. Rồi phòng ăn, phòng vui chơi v.v... Tất cả đều đầy đủ và lịch sự. Khi nào cần, có y tá bác sĩ và có thuốc thang kịp thời. Những y tá phụ, giúp các bà tắm rửa nằm ngồi v.v... Hàng ngày tôi vào phòng để giao đồ cho các bà. Tên Mỹ khó nhớ đối với tôi nên tôi cứ phải nhẩm hoài. Riêng có một bà mẹ Mỹ mà tôi nhớ tên nhất và mỗi mùa xuân về trên Seattle khiến tôi nhớ tới bà nhất. Đó là bà Christine.
Hàng ngày tôi vào phòng giao đồ, tôi để ý không thấy bà nằm trên giường nghỉ ngơi như những bà khác. Sau bữa điểm tâm buổi sáng, bà cứ ngồi yên trên xe lăn. Khi tôi vào bà bảo tôi giúp bà đẩy cái xe lăn sát vào thành cửa sổ kính, khung cảnh thiên nhiên thật tuyệt đẹp. Đó là một cái vịnh, màu nước xanh như ngọc và có những con tàu qua lại như con thoi. Rồi bầu trời xanh bao la, mây trắng từng đàn đuổi nhau. Xa xa là những dãy núi trắng màu tuyết phủ. Tôi thấy bà Christine không nằm nghỉ, ngồi sát bên cửa sổ, cả ngày ngồi trên chiếc xe lăn, ngó trân ra ngoài vịnh. Tự nhiên tôi thấy làm lạ và với giọng thân ái, tôi hỏi bà:
“Chào má, má có muốn nằm nghỉ trên giường cho đỡ mỏi lưng không? Nếu má muốn con kêu y tá giúp má nha”. Hai ba lần đầu tôi hỏi bà như vậy, bà vẫn lặng lẽ không nói gì, không thèm trả lời tôi gì cả. Nhưng vì tính tôi hay thương người, nhất là đối với những người già như má tôi. Tôi thấy cứ ngồi lâu quá sẽ đau lưng và hại thận - Nên ngày nào tôi cũng hỏi bà Christine với giọng ân cần:
“Chào má - con muốn giúp má nằm ra giường nghỉ cho đỡ đau lưng được không? Má ngồi nhiềøu không tốt cho sức khỏe của má. Con coi má như má con vậy mà. Má đồng ý thì con gọi y tá giúp má lên giường nghỉ ngơi”.
Vẻ mặt bà có thay đổi đôi chút, bà nói có vẻ cảm tình. “Hãy để tao ngồi đây. Mày giúp tao là đẩy xe lăn xích gần vô cửa sổ thôi. Tao đang ngấm chiếc tàu kia và tao đang trông thằng con trai tao về. Nó về nó sẽ take care cho tao. Nó đi qua Việt Nam, nó đi lính qua đó từ lâu rồi!
Như một gáo nước lạnh giội vào người tôi. Tôi chợt nghĩ ra rồi. Bà má Christine đang trông đợi người con trai của bà đi lính ở Việt Nam trở về. Nhưng tôi không hiểu tại sao chiến tranh Việt Nam đã kết thúc lâu rồi. Tại sao giờ này bà không hay. Giờ này ai còn ai chết ở Việt Nam thì mọi gia đình Mỹ có con đi lính ở Việt Nam đều biết rồi chứ. Tôi yên lặng và suy nghĩ.
Trước khi hết giờ làm việc, tôi ghé văn phòng gặp cô y tá chính ở đây. Tôi có kể lại chuyện bà má Christine cho cô nghe. Cô nói với tôi là bà Christine có một người con duy nhất đi lính qua Việt Nam, con trai bà đã tử trận từ lâu rồi. Chồng bà cũng chết từ lâu rồi. Hiện nay bà già, có lúc tỉnh lúc lẫn vậy đó. Cô nói dứt câu, bỗng đôi mắt cô như rớm lệ. Và nước mắt tôi cũng đã trào ra.
Hai bà mẹ trên hai quê hương! Mỗi khi Xuân về trên đất Seattle, tôi đều nhớ tới hai bà mẹ. Má Năm ở Việt Nam và má Christine ở Nusring home.
Má Christine ơi! Con hiểu. Không ai có thể thay thế hình bóng người con trai duy nhất của má ở trong lòng má được. Mùa xuân lại trở về, má vẫn cô đơn...!

THƯ KHANH



oc huong
#2 Posted : Friday, August 1, 2008 8:36:37 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0


BÂNG KHUÂNG

Sông có tình yêu ! - sông ngủ lịm .
Mây còn vơ vẩn...- mãi lang thang .
Mùa thơ ! đã đến rồi anh nhỉ ...
Chả lẽ ...tình em ...đã muộn màng ....!
THƯ KHANH




NÉT DỖI NÉT HỜN

* Thương em ! Nét Dỗi Nét Hờn.
Hai giọt nước mắt... lăn tròn ...-đọng môi .
E ...! giọt nước mắt em rơi ,
Lật đật ...tôi ghé môi tôi lau dùm !
Ơi em ! Cô bé hay hờn ,
Giữ cho anh nhé - mãi còn 13 .
*Anh về ...hết vẽ , lại thơ ,
Bao nhiêu giấy mực cho vừa tình anh .
Đêm đêm đối bóng ngắm tranh ,
Hai giọt nước mắt lăn nhanh - anh chùi ..
Ơi em..! Cô bé bgàn đời ,
Nửa khuya - Trong mộng ... nhớ người 13 .
THƯ KHANH




ĐỨNG DƯỚI MƯA

Hỡi cơn mưa nhỏ cuối mùa ,
Nếu mưa to nhé ...- Xin chừ tôi ra .
Nhà tôi về - hãy còn xa ,
cuối chân trời tím - hoa thơ bên đèo .
Thu sang cứ mỗi chiều chiều ,
Đứng trông lá úa bay vèo trên không .
Trời mưa ! Thu hắt hiu buồn ,
Tóc dài liễu rủ - cô đơn ngập lòng .
Đông sang buồn thảm thê lương ,
Mưa về ướt áo - ướt lòng ai hay .
Mong xuân tôi tính từng ngày ,
Sáng qua mua lịch - sáng nay treo tường .
Năm nay Tết Lợn dễ thương ,
Lợn ăn - ủn ỉn - rồi không cần gì .
Ơi mưa ! Đứng dưới mưa về ,
Đừng mưa to nhé ! não nề lòng tôi ...!
THƯ KHANH




XUÂN ĐẾN

Xuân về rồi đó nghe anh ,
Ngắm con bướm đậu bên vành môihoa .
Hôn lên những tiếng thiết tha ,
Sao anh không đến để ta cùng tình ...
Môi em ...là chén rượu quỳnh ,
Không tin ? - Nhắp thư ....- sẽ thành thiên thu .
Tình ơi ! đừng sợ ngục tù ,
Xin anh hãy nhốt nàng thơ vào hồn .
Bướm ơi ! Đừng có sỗ sàng ,
Giải yếm đào xin cửi ...nhẹ nhàng ...như xuân...
Xin anh một chút phù vân ,
Cho nhau hơi thở một lần ....Bướm Hoa ...
THƯ KHANH




TÔI YÊU

(Gửi Quê Hương thân yêu Việt Nam)
Tôi yêu ! Làng xóm quê tôi ,
Yêu bạn thơ ấu - nụ cười trẻ con .
Má môi như trái hồng dòn ,
Sữa thơm còn cấn trên làn da nhung .
Tôi yêu thảm mạ trên đồng ,
Yêu con nghé ngọ trâu thường nhai rơm .
Tôi yêu nội trẩy trái cam ,
Trẩy soài , trẩy mít cháu ôm chân bà .
Tôi yêu Quê ! Rất đậm đà ,
Yêu cô hàng xóm - tuổi vừa chớm yêu .
Tôi yêu ốc nổi xanh rêu ,
Giưã trưa nướng trộm , ăn liều mà ngon .
Tình làng - nghaĩ xóm chan chan ,
Bát cơm gạo mới - canh xuông chiều hè .
Bố tôi có ấm nước chè ,
Khề khà hóng mát , trăng tà ngọn cau .
Nước chè đặc , bát sành nâu ,
Cắm tăm bố ngủ dưới bầu trăng khuya .
Lơ mơ - đợi gió Nam về ,
Mo cau quạt quạt - ngủ khì suốt đêm .
Bao giờ trở lại quê em ,
Thơ sẽ chất đống - ngủ quên cội đào .
Thoảng nghe ai hát đồng dao ,
Tưởng như tiếng mẹ thuở nào bên tai .
Võng ai có két nhịp đôi ,
Tưởng như thoi mẹ đang ngồi dệt tơ .
THƯ KHANH




VÀO HÈ

Sáng nay ! Trời đã Vào Hè ,
Bên anh ...em vén tóc thề gửi mây .
Áo em ! Nửa mảnh vơi đầy ,
Nhắc con sông hạnh ! Nay ngày Hạ Sang .
Nhắc anh ra bãi cát vàng ,
Giữ em một chỗ nằm cùng nắng phơi .
Nhắc cây phượng vỹ hoa cười ,
Rằng trường đóng cửa còn ai vô trường !
Hè Sang ! tạm nghỉ sách đèn ,
Cho em lấy lại tuổi hồng ngày xanh .
Ngắm trời ! Ngắm nước mông mênh ,
Núi non xoè cánh ! biển thênh thang cười ...
Sóng ơi ! Muôn vạn tiếng cười ,
Của ta của sóng của ngày Hè Sang ...
THƯ KHANH




TÁCH CÀ PHÊ ĐẮNG KHÔNG EM

Tách cà phê đắng không em ,
Môi anh nghe đắng từng đêm gọi mời ....
Đã từ lâu trái tim chai ,
Chả còn nghĩ được một vài áng thơ !
Thương em cũng một đời hoa ,
Nay xuân vừa tới - mộng ta chưa tròn !
Để em chăn chiếu dỗi hờn ,
Trông anh cánh bướm dập dờn lầu trang .
Ly cà phê đắng ngàn mong ,
Anh đang san xẻ nỗi lòng đầy vơi .
Bao giờ mình có niềm vui ,
Thì cà phê đắng tự khui thêm đường .
Môi em là mật cho Chàng ,
Môi anh là rượu cho Nàng ... cuồng say ..
THƯ KHANH




NGHE HƠI THU THỞ NGỠ HƠI NGƯỜI TÌNH

Nghe hơi thu thở bên đường ,
Thơm như hoa bưởi ...hoa bòng nhà ai .
Anh về ... hết tối lại mai ,
Rằng thương rằng nhớ ... chia hai nẻo tình .
Tóc em ...! -mây thả mành mành ,
Từng thu anh đợi cho mình nhớ nhau !
Thu về ! Rượu chớ ngâm ngâu ,
Xin em cứ giữ ...Hai Bầu Rượu Tăm ...
Xin em ,,,một chỗ giừơng nằm ,
Gối đầu tay . Với muôn vàn thơ say .
Tình ơi ! - Thu đã về đây ,
Nghe Hơi Thu Thở ....Ngỡ Hơi ....Người Tình ....!
THƯ KHANH




MÙA XUÂN HOA LÁ TRẢ BÀI


*Mùa xuân ...hoa lá trả bài ,
Trả cho nhau cả nụ cười tình xuân .
Em tôi xách cặp chân son ,
Tay thương mười ngón - nụ thon thon hồng ...
* Yếm đào ai thả cuối sông ...
Đồi non hoa thắm vẫy ong bướm vàng .
Sáng hồng hay yếm nàng hồng ,
Ngàn con bướm lượn gửi lòng cho hoa .
*Xuân về ...sáng cả rừng thơ ,
Hỏi chàng thi sĩ dạy chưa ? - Ngắm trời .
Vào trường bước nhỏ chân vui ,
Mùa Xuân Hoa Là Trả Bài Cùng Em ...
THƯ KHANH




LÀNG TÔI

Làng tôi ! - xa biển , ven sông Đáy .
Nước mát quanh năm đủ bốn mùa .
Kinh rạch , sông đào vương nắng hạ .
Như trăm con rắn chạy xa xa ....
*Cánh đồng như chiếc nôi nằm ngủ .
Dưới buổi hoàng hôn tim tím hồng .
Lúa mẩy từng bông vàng giấc điệp .
Cánh cò vời vợi giữa mênh mông .
* Tịch liêu ! - chuông mõ ru trầm mặc .
Từ mái chùa cong soi cuối sông .
Núi vôi xếp cánh chuồn thăm thẳm .
Ninh Bình mờ khuất khói sương lam .
* Đã lâu ! Tôi bỏ quê Nam Định .
Nhưng đáy lòng tôi vẫn chửa mờ .
Vẫn nhớ làng thôn thời thơ ấu .
Rất nhiều kỷ niệm ...- Rất là thơ ...
*Bao giờ mới trở về quê nhỉ ? !
Để thấy làng thôn vẫn rộn ràng .
Để thấy gái làng thương trai Việt .
Cho đời đừng lỡ chuyến đò ngang ...
* Cho em vẫn nết na thùy mị .
Cho mẹ già nua đỡ ngóng con .
Cho dân no đủ trên đồng ruộng .
Nghe tiếng mừng reo ...Lúa Trổ Đòng ....
* Nghe tiếng bê vàng nhay vú mẹ .
Nằm kềnh ngơi nghỉ dưới cây đa ...
Nhớ quê ! Xin gửi lời mong ước :
" Tôi sẽ về thăm lại chốn xưa ! "
THƯ KHANH




GIỜ TAN TRƯỜNG

( Đoàn Thi phổ nhạc )
Này em ! - cô bé Trưng Vương ,
Giờ này em đã tan trường rồi sao ...
Tóc dài phủ nắng hoa cau ,
Thu về em để tình sầu cho ai .
Mắt em ! - một giòng sông vui ,
Ngây thơ ngan ngát tình tôi một chiều .
Bao giờ em mới biết yêu ,
Thì tôi ...xin trải gấm điều đón em .
Mộng đầu xin để giành riêng ,
Cho tôi em nhé ! - làm men thơ tình ,
Đêm về giấc mộng tròn xinh ,
Đang khi trong mộng thấy mình làm thơ ...
Này em ....! - chưa biết son tô ,
Giờ này là đúng giờ cô tan trường .
Theo em ...! - dù mấy ngả đường ,
Nguyễn Bỉnh Khiêm , Thống Nhất ... nắng vàng hoa cau ...
THƯ KHANH




ĐƯỜNG VỀ BÊN ẤY XA XÔI

Đường về bên ấy xa xôi ,
Mây chia hai ngả thương Ai lạnh lùng ...!
Mùa này...! - em chửa sang thăm ,
Thơ tìng xin gửi bay vùng Austin .
Nhà anh vẫn cuối đồi sim ,
Thông cao vi vút bên trên rừng hồng .
Suối reo hát khúc nhạc lòng ,
Bốn mùa ...- không có mùa đông bao giờ .
Ước gì trẻ mãi với thơ ,
Xuân sang em tới - cột đò cùng anh .
Chiều nay mây tím dăng mành ,
Nhớ vô cùng nhớ - Tim mình toàn thơ .
Môi hôn hờ hững sông mơ ,
Nỗi lòng tím cả rừng hoa đường chiều !
THƯ KHANH




VÌ TỪ NAY EM LÀ CỦA RIÊNG ANH


Trời sáng nay mùa xuân hay mùa hạ ? !
Bởi lòng em đang có lửa mùa xuân .
Em chẳng nhận ra ... thu bay ngoài ngõ trúc .
Lá vàng đang hiu hắt liệng ngoài sân .
***
Em có anh - Hình như ...xuân bất tận ...
Cánh cửa phòng giam kín nét xuân tươi .
Hoa đào nở trên ngực hồng lưu luyến .
Và dáng anh ...! - chú bướm lượn yêu đời .
***
Em cứ mãi - gọi anh là hoàng tử .
Đem thơ đề - treo khắp cả rừng xanh .
Khu rừng xanh sẽ là vùng cấm địa .
Để thăng hoa ...Nàng Công Chúa Đa Tình ...
***
Gót hài em - Chim rắc hoa trải lối .
Nai biến thành nhạc khúc đón bình minh .
Cho trái tim đôi ta cùng chung nhịp .
Vì ...Từ Nay ...Em Là ...Của Riêng Anh ...
THƯ KHANH




CHIỀU TÍM KIRKLAND

Đã lâu lắm ! - Em mới về thăm lại .
Chiều Kirkland ... thơ mộng đến vô cùng .
Ngàn phong xanh - Chim rừng xao xác gọi .
Sim bên đồi tim tím ...nỗi chờ mong .
***
Lối vào nhà anh ! Bỗng quên - Bỗng nhớ !
Đường quanh co - con suối chảy về Xuôi .
Chân vội bước - mảng chiều rơi xuống núi .
Tóc âm thầm ...gom trọn cánh mây trôi .
***
Bảo đừng nhớ ! - Nhưng rồi tim bắt nhớ .
Nỗi nghẹn ngào sao mấy ...! Lúc chia tay .
Những kỷ niệm ! bây giờ thành thần thọai ...
Cứ coi như ...di tích ...ở nơi này !
***
Thôi anh nhé ! Chả vào thăm lần nữa ..
Bởi khi về - sẽ buồn lắm anh ơi !
Chiều Kirkland ! - Đan tím lòng lữ khách .
Bản tình ca ...- Xin bỏ lại sau đồi .
***
Nếu có giận ! - Chiều mai xin hẹn lại .
Em tặng anh ...chút mây tím chân trời .
Chiều Kirkland ! -Em còn cài trên tóc ...
Để đem về ...làm thơ tím ...rong chơi ...
THƯ KHANH




TẠ ƠN MƯA

Tạ ơn mưa - những giòng thơ ,
Cho bèo tấm nở - gió đùa hoa chanh .
Bếp nhà ai khói quyện xanh ,
Em tôi nhí nhảnh với manh áo hồng .
Hôm nay mẹ chẳng nhọc lòng ,
Nhờ cơn mưa nhỏ - đòng đòng trổ bông .
Bố ngồi thong thả bên ông ,
Nhắp ly trà đậm - ngâm giòng cổ thi .
Quê hương ...! - Có nghĩa là gì ,
Mà sao ta cứ nhớ về quê xưa ? !
Nhớ ngày thôn xóm cơm no ,
Thợ vần công tận trăng tà vẫn vui .....
Tình Quê - từ thuở nằm nôi ,
Từng đồng bánh bộp - mầu vôi trường làng .
Nhớ con bê gọi góc vườn ,
Đang nhay vú mẹ - bò nằm nhai rơm ...
Tạ lòng Quê ! - Đã cưu mang ,
Từ bao đời với từng trang sử hùng .
Sáng nay mưa nhỏ trên đồng ,
Xoè to như nón quai tầm mẹ mang .
Nhớ Quê ! Thơ viết hàng hàng ,
Hỏi ai xa xứ - còn lòng nhớ Quê ? !
THƯ KHANH




Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.