Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
Tuổi Teen của Mỹ là tuổi từ 13 đến 19, vì nó đi từ thirteen đến nineteen, sau mỗi chữ là chữ Teen, nên người ta mới gọi nó là tuổi Teen. Trước 13, là 12, họ gọi là Twelve, sau 19, họ gọi là Twenty, vậy tuổi Teen phải là từ 13 đến 19, cái tuổi người Việt cũng như người Mỹ đều cho là khó dạy. Trong tiếng Việt, không biết nên gọi tuổi đó là tuổi gì, không biết là thiếu niên, hay thanh niên, nên tôi tạm gọi bằng tiếng Mỹ vậy.
Tuổi con còn nhỏ, mình chỉ có việc lo ăn, ngủ, tới trường, tương đối dễ bảo, vì chúng phụ thuộc vào mình. Ở vào tuổi Teen, chúng có thể tự lo cho chúng ăn, ngủ, sinh hoạt, nên người lớn khó kiểm soát được cái gì trong đầu chúng. Hôm nay, tôi viết bài này, vì tôi được nghe một chuyện của cha mẹ đối với tuổi Teen, tôi không dám có ý kiến lúc đó, nhưng cảm thấy khá bất bình, nên viết vào đây, để ai có nằm trong trường hợp đó, nghe mà rút kinh nghiệm.
Đứa con trai 17 tuổi đi chơi khuya, đâu đến 12 giờ đêm mới về, trong khi hứa với cha nó là 10 giờ sẽ về, như vậy là nó trễ hết hai tiếng. Người mẹ mới đi đâu xa về, nên ngủ li bì tối hôm đó, không biết chuyện gì xảy ra giữa hai cha con. Đến lúc sáng ra, mới thấy con trai ngồi ở trước cửa, kêu nó vào vì thấy nó ho như là bị cảm lạnh, hỏi lý do, thì nó nói vì bố nó không cho vào, cái tội về trễ hai tiếng đồng hồ. Không giữ đúng lời hứa thì phải bị phạt.
Câu chuyện này làm tôi nhớ đến tuổi Teen ngày xưa của tôi. Một hôm, tôi cũng đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn, chung với nhiều bạn bè khác, vì vui chuyện cũng ở cho đến khuya. Một người bạn của tôi đòi về sớm, vì hứa với gia đình là về trước 10 giờ, mà lúc đó đã hơn 10 giờ. Tôi bảo nó đừng lo, tôi sẽ đưa nó về đến tận nhà, và xin phép bố mẹ nó cho. Tin tưởng ở tôi, nó ngồi thêm tí nữa, nhưng vẫn có những nỗi bất an. Đúng là nhà nào thì biết nhà nấy, tôi không phải con bố mẹ nó nên không biết nhiều về gia đình nó. Vừa đưa tay lên gõ cửa, là bên trong có tiếng vọng ra: "Sao không đi luôn đi? Giờ này mới về?" Dĩ nhiên, cái cửa vẫn mở ra, khuôn mặt chắc cũng có một tí "đằng đằng sát khí", nhưng lại dịu lại ngay khi nhìn thấy mặt tôi. Tôi đâu có để hở giây phút nào, mở miệng xin lỗi rối rít ngay, đổ hết tội lỗi vào tôi, để "đỡ đòn" giùm cho người bạn, mẹ nó nguôi ngoai đi ngay, nó được vô nhà ngủ. Chúng tôi "thoát"!
Trở lại cái chuyện của cậu bé trên, tôi hỏi, sao bạn nó đưa nó về mà lại không đưa nó vào nhà? Mẹ nó nói, bạn nó có đòi đưa nó vào nhà, nhưng nó bảo không sao đâu, nó không ngờ bố nó xử mạnh tay với nó như vậy. Bố nó không cho vào nhà, còn đẩy nó ra sân, thằng con vẫn "nhẫn nhục" ngồi ngoài cửa, chịu lạnh cả đêm, đến nỗi bị cảm lạnh, nhất là trời Canada, cho dù mùa hè, đêm vẫn lạnh. Không phải con mình, mà tôi vẫn "xót ruột", lỡ nó bị bệnh nặng hơn, có phải là cha nó sẽ ân hận lắm không? Người mẹ thương con, trách chồng là phải rồi, trong trường hợp gì đi chăng nữa, thì cha mẹ cũng nên nghĩ đến sự an toàn của con trước hết! Đợi nó an toàn rồi, rồi hãy dạy bảo sau. Đừng nóng quá, nóng dạy nó nhất thời, nhiều khi đưa đến những hậu quả không lường trước được.
Bình Nguyên Tháng 7, 2008
|