Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Này Thơ, sáng nay một ngày nắng sớm, mùa Thu sắp về quanh đây. Cảm ơn Nắng lại một ngày ghé thăm, ở lại đây với ta nhé Nắng ! Này Thơ, Thơ biết không, đã bao đêm rồi ta ngồi lục lạo lại những Vần Thơ cũ của chính mình, chao ôi sao mà nhiều thế, ta sẽ làm gì với Thơ ta đây nhỉ ?? Lấy Nắng ta làm Thơ, lấy mưa ta làm Thơ, buồn ta cũng làm Thơ, vui ta cũng làm Thơ, nhớ ta cũng làm thơ, Nắng Tắt Sau Đồi ta cũng làm Thơ, trăng sáng ta cũng làm Thơ, Đồng Ruộng Lúa ta cũng lấy đó làm thơ, áo Bà Ba ta cũng làm Thơ... Vậy thơ là gì ? Thơ là những gì ta thấy được à, cảm được sờ mó bằng đáy cảm xúc của tâm hồn người nhạy cảm à? Ta không muốn nói đến Thi nhân, vì Thi là thơ, Nhân là Người Làm Thơ ! Đơn giản chỉ có thế ! Ý Thơ có bao giờ cạn không nhỉ ?? Có đôi lúc ta ngỡ rằng bám vào hình ảnh một đối tượng « Người Ta Yêu « chỉ để làm thơ thôi, khi vắng hình ảnh ấy Thơ chắc cạn ! Nhưng Bát Cơm Mặn Mồ Hôi, Thuyền Đò Em, Đốt Lửa Đêm nào phải là tình yêu trai gái !! Như vậy người có tâm hồn thơ là cái gì cũng khiến cho họ có được cảm xúc dạt dào như khi đứng nhìn mặt trời lặn cuối chân trời, khi xe lửa lao vùn vụt giữa khuya, mà tai họ nghe hồi chuông đổ ….họ lại làm thơ ! Thơ là thiên nhiên bũa vây họ, Thơ là Hơi Thở, Thơ là Dây Oan, Thơ là buổi sáng, thơ là buổi chiều, thơ là con đường đêm đứng ngủ, thơ là những con Đom Đóm Bay Tìm Nhân Tình Giữa Khuya, thơ là con Chuồn Chuồn khi vui nó đậu khi buồn nó bay….và Thơ không bao giờ cạn nguồn. Nguồn Thơ bất tận, cho đến khi nào ta ngừng thở, vậy mà lắm khi, giữa đêm khuya tôi ngồi trước những vần thơ của mình, tự hỏi: Để làm gì mà dài lắm những vần thơ ?? Nhưng hóa ra trong thơ nó chất chứa nỗi niềm, chính nó cũng là những trang nhật ký, có người tự tư tưởng mình nhạy bén bộc phát ra vần Thơ họa rất nhanh, có người cần phải đi tìm cảm xúc ở những ý có sẵn, mà người làm Thơ khó tránh khỏi !! Mượn ý họa thơ người. Buổi sáng hôm nay tôi mừng vì nắng còn nấn ná, chợt nhớ lại vài câu thơ ngắn ngủi mình họa với Tehat vào mùa Thu năm ngoái: nắng ơi,vài ngày nữa thôi đừng quay mặt vội tội người trông theo.
Lúa9 Và bài :
Đốt lửa đêm...
Vẫn là ta - vẫn đêm ngồi chờ sáng để bàng hoàng ngày nữa lại sắp sang tàn hơi thở - châm thêm vài ngọn nến đốt thời gian cho cơn nhớ mau tàn.
lua9 24/9/06 Có người bình thơ cho rằng những bài thơ 4 câu như thế không đủ nghĩa, Thơ hay phải là những bài Thơ dài mới chuyên chở đầy đủ ý của một bài thơ người. Theo tôi, tôi lại rất thích làm thơ 4 câu, không phải là kém khả năng hay ý để làm bài thơ dài, nhưng đôi khi cá tính mỗi người thích đặt mình vào trong không gian hạn hẹp nào đó nhỏ nhoi trong giây phút nhét mình vào đấy ngột ngạt đến ngộp thở vẫy vùng tìm lối thóat của tự ta, thơ là đặt mình vào cảm xúc bộc phát trong giây phút đó, rồi sau đó là mênh mông vô tận, nên tôi vẫn thích làm thơ 4 câu hay đôi khi chỉ ngắn gọn 2 câu thôi như : muốn quên nhau tim đau từng hơi thở thôi ta về ôm chuỗi mộng chạy quanh... ( lua9 ) Tàn đông thôi khóc lá cười Mong cơn mưa hãy ngừng rơi sau vườn…( lua9 )
dăm ba bữa thì ta gặp lại ngờ đâu ngày tháng vội vã qua... ( lua9 )
....nếu biết đời thuờng ôi quá ngắn, niềm vui ơi xin nán lại vài ngày...( lua9 )
Như con Sóng vỗ theo đời Bấp bênh bọt nước cũng rời nhau thôi...
Mong lá hãy ngừng rơi về đốt nến chờ màn đêm qua vội giữa rừng già mong lá hãy ngừng rơi giữa rừng sâu ai chôn đời tù tội sóng giết đời nhau giữa ngày tháng chơi vơi.... ( lua9 - 5/März 07 ) Gõ cửa
Nghe gõ cửa cứ giật mình quay lại tưởng anh yêu về gõ cửa ghé thăm hoa hồng gõ từng hồi vào khung kính lạc loài em gõ cửa mộng điêu linh.
Bỗng Nhiên 11.05.07 Mưa Đêm qua mưa. sáng này mưa Nắng chưa kịp ấm. tình vừa quên nhau ( lua9 ) Chao đảo lời trao ...
Ta như lạc trong sương mờ cõi ảo thấy đục trong chao đảo lời trao tay níu lại cành lìa tim rướm máu hồn vật vờ nửa tỉnh nửa chiêm bao.
Thị Lúa 9 7 tháng 11 năm 06 Tương Tư Tương tư ai biết trăng còn tỏ Đốt lá tình cay nước mắt trong Xa như bóng dáng chừng ai đó Một kẻ mộng du chết cõi lòng...
lua9
Thế đó là Thơ của tôi trong cơn mộng du giữa ban ngày, chờ đêm xuống, chờ mặt trời lên…Bất tận và có lẽ không bao giờ cạn nguồn. Hy vọng thế bạn nhỉ ? Vài dòng tâm sự với bạn thơ sáng nay. Bạn có khi nào nghĩ lẩm cẩm như tôi ?? Thơ nhiều như thế ta sẽ làm gì với nó đây ??? tôi sắp đem tập đi in đấy và....nhốt vào trong tủ sách thỉnh thoảng lấy ra dòm chơi.... Lúa 9 4 Sept.07
|