Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

6 Pages«<456
Lê Thị Công Nhân
viethoaiphuong
#101 Posted : Saturday, March 6, 2010 5:50:09 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Chào mừng người em gái
Lê Thị Công Nhân


“…trên hết, chị là người con yêu của dân tộc. Chị đã theo gót tiền nhân trong đó có nhiều chiến sĩ qua suốt chiều dài lịch sử đã hy sinh tính mạng, vào tù ra khám, đấu tranh cho công lý và cho nền độc lập của nước nhà. Chị xứng đáng được trân trọng trong trái tim của mỗi người Việt Nam…”

Ngày Thứ Bảy 6/3/2010, chị Lê Thị Công Nhân được trả tự do từ một trại giam tại Thanh Hóa. Chị mãn án tù 3 năm do một bản án của cường quyền bất chấp dư luận quốc tế. Chị bị nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam bắt ngày 6/3/2007 với tội danh tuyên truyền chống phá nhà nước Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam theo điều 88 của bộ luật hình sự. Chị đã không làm gì khác hơn là đấu tranh công khai cho lý tưởng tự do theo luật pháp thành văn của chính kẻ cầm quyền.

Chị là người em gái của những vị cha anh, chị là người chị của những thanh niên trẻ tuổi và là người mẹ của các em nhi đồng. Nhưng trên hết, chị là người con yêu của dân tộc. Chị đã theo gót tiền nhân trong đó có nhiều chiến sĩ qua suốt chiều dài lịch sử đã hy sinh tính mạng, vào tù ra khám, đấu tranh cho công lý và cho nền độc lập của nước nhà. Chị xứng đáng được trân trọng trong trái tim của mỗi người Việt Nam.



Chị Lê Thị Công Nhân năm nay 31 tuổi, sinh ngày 20 tháng 7 năm 1979 tại thị trấn Gò Công Tây tỉnh Tiền Giang, một tỉnh nằm phía nam cách thành phố Sài gòn chừng 100 km, và từ thời thơ ấu chị theo mẹ, bà Trần Thị Lệ và người cha đỡ đầu là giáo sư Hoàng Phương ra Hà Nội sống. Tỉnh Tiền Giang nép mình bên bờ tả ngạn sông Tiền, một trong hai nhánh sông lớn của sông Cửu Long trước khi đổ ra biển. Tỉnh Tiền Giang cũng như các tỉnh khác ở miền Nam nổi tiếng là vùng đất có những người phụ nữ can trường, tận tụy với gia đình và khi đã dấn thân cho một lý tưởng họ sẵn sàng hy sinh tất cả kể cả bản thân để theo đuổi mục tiêu tới cùng.

Từ một gia đình nề nếp, một bà mẹ gương mẫu, nên cái truyền thống tốt của người phụ nữ Việt Nam đã có cơ hội nảy nở và chiếm một chỗ vững chắc trong suy tư của chị khi chị lớn lên.

Năm 1986 khi đảng Cộng sản Việt Nam quyết định đổi mới để sống còn trước cơn lốc báo hiệu những biến chuyển trong khối Xô Viết, không khí xã hội bớt bức xúc và dễ thở hơn chị Lê Thị Công Nhân vừa lên 7 tuổi, tuổi bắt đầu biết nhận thức.

Nhưng trong cái dễ thở đó chị thấy mầm mống của bất công xã hội vẫn còn, và nhất là sự trống vắng của dân chủ và nhân quyền trong đó quyền tự do ngôn luận, một quyền chị coi là căn bản của mọi thứ quyền, tuyệt đối bị cấm cản. Theo chị không có tự do ngôn luận thì tất cả đều xây trên bãi cát. Chị bắt đầu với ý niệm dân chủ phổ cập trên thế giới là xã hội phải được xây dựng trên một hệ thống pháp chế ràng buộc bởi luật lệ thành văn và mọi người từ người cầm quyền đến người dân đều phải tuân hành luật pháp.

Sau khi tốt nghiệp trung học chị vào trường luật tại Hà Nội. Năm 2001 chị tốt nghiệp cử nhân luật chuyên ngành công pháp quốc tế và kinh tế. Sau hai năm qua các lớp đào tạo luật sư, năm 2003 chị trở thành luật sư thực thụ có chân trong luật sư đoàn Hà Nội và là thành viên của luật sư đoàn quốc tế. Chị chọn Hà Nội làm nơi sống và chiến đấu vì Hà Nội là cái nôi văn hóa của dân tộc, vừa là thủ đô hành chánh của đất nước.

Đầu năm 2007, trước những cuộc thẩm vấn liên miên của công an cộng sản Việt Nam chị biết trước sẽ bị bắt và chị đã xác định lập trường tranh đấu qua điện thoại viễn liên truyền thanh trước đồng bào hải ngoại tụ tập tại Nam California ngày 25/2/2007 rằng:

“Tôi cũng không đoán trước được cụ thể những việc gì có thể xẩy ra với tội. Nhưng tôi xin khẳng định bằng tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam là: tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi, trước hết là giành lấy nhân quyền cho chính mình và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất cứ một điều gì dù chỉ là thỏa hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng về phía tôi. Tôi không thách thức, nhưng Cộng sản Việt Nam nếu đã hạ quyết tâm thực hiện những hành vi tội ác bằng cách chà đạp lên nhân quyền của người dân Việt Nam và muốn tiếp tục dìm đất nước Việt Nam trong một sự tăm tối về mặt chính trị, nghèo nàn về mặt kinh tế, lạc hậu về mặt văn hóa kéo dài cho tới tận đời con cháu của chúng ta cũng như của chính người Cộng sản thì tùy họ và họ có quyền hành xử với những cái gì họ có. Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, đó là tôi có thể bị khởi tố và có thể đi tù”.

Và chị đã đi tù.

Và chị đã không khoan nhượng.

Tháng 9/2007 thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng công du Âu Châu. Tại Ba Lan, trước áp lực của quốc hội Ba Lan yêu cầu trả tự do cho chị Công Nhân ông Dũng hứa trả tự do cho Công Nhân nếu Ba Lan nhận chị. Nhưng chị đã từ chối đời sống lưu vong. Chị cương quyết ở lại chia sẻ cơ cực với đồng bào.

Ra tù chị còn 3 năm quản chế.

Và sau 3 năm quản chế là những ngày bị theo dõi của cơ quan an ninh để triệt tiêu mọi nỗ lực đấu tranh của chị.

Nhưng với sự hiện diện của chị ở trong nước, ngọn lửa đấu tranh của toàn dân sẽ được thắp sáng và cường quyền không thể dập tắt được.

Cùng với bác sĩ Nguyễn Đan Quế và bao nhiêu nhà đấu tranh dân chủ trong nước đang ở trong hay ngoài nhà tù, người em gái Lê Thị Công Nhân sẽ nuôi dưỡng ngọn lửa chờ ngày bùng sáng.

Trần Bình Nam

Thiên Thần Trong Bóng Tối
http://www.youtube.com/watch?v=QZqjVfOjKho




&_&


Hình Ảnh Ngày Trở Về Của Luật Sư Lê Thị Công Nhân

Lê Thị Kim Thu thực hiện

Nói Chuyện Với Luật Sư Lê Thị Công Nhân -ngày 6 tháng 03 2010
http://www.youtube.com/watch?v=...&feature=player_embedded



Ảnh lúc 8 giờ tối luật sư Lê Thị Công Nhân dùng cơm chiều. Đang nói chuyện với Bác Sỷ : Nguyễn Đan Quế


Ảnh lúc 6 giờ 30 sáng giờ VN Bà Trần Thị Lệ Thân Mẫu của LS : Lê
Thị Công Nhân tay xách giỏ, bắt đầu vào hỏi thăm công an về thủ tục
đón LTCN.
Chú ý : Cột tường ở của trại có ô vuông màu trắng ngay cổng là bản mới
dán Cấm quay phin chụp ảnh


Từ trái điếm sang là hai bó hoa của chị Hồ Thị Bích Khương đã gửi
cho bà Lệ Tặng Lê Thị Công Nhân trước cổng trại giam số 5 - Thị Trấn
Thống Nhất - Yên Định - Thanh Hoá.


Ảnh LTCN vừa bước vào nhà ôm cháu trai con của chị gái Lệ Minh ( đang khóc )


Ảnh LTCN ôm hai bó hoa của chị Hồ Thị Bích Khương tặng,có một bó
hoa của Linh Mục Phan Văn Lợi gửi tặng và mọt lẵng hoa do một người
gửi tặng vào trưa ngày 5/3 ( đang khóc )

viethoaiphuong
#102 Posted : Saturday, March 6, 2010 9:48:09 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
LÊ THỊ CÔNG-NHÂN

Người con gái phi thường



* Nguyễn Triệu Việt


Giữa cao điểm của chế độ toàn trị CSVN hôm nay có một người con gái phi thường vượt khỏi mọi sợ hãi, đã dám đứng lên đương đầu với cả hệ thống bạo lực, người con gái có tên rất gần gũi với những người VN cùng khồ: đó là cô Lê Thị Công Nhân, 31 tuổi.

Chúng tôi xin được tổng hợp câu chuyện của nữ luật sư trẻ tuổi Lê Thị Công Nhân tại VN qua các bài viết của một số tác giả tên tuổi trong thời gian gần đây để chúng ta cùng có một niềm tin sắt son về một ngày mai tươi sáng của tuổi trẻ VN cũng như dân tộc VN. Trước hết chúng tôi xin giới thiệu bài viết của tác giả Trần Phong Vũ có tựa đề "Lê Thị Công Nhân - Người con cưng của Thượng Đế".

Cho đến hôm nay, Lê Thị Công-Nhân đã trở thành một tên tuổi lớn. Không phải lớn vì cô là một luật sư trẻ tuổi, tài ba. Cũng không phải lớn vì cô đã được cả thế giới biết đến, nhưng chính cái nhân cách phi thường ẩn giấu đàng sau vóc dáng mảnh mai, yếu đuối một trái tim nhân hậu, một thái độ can đảm, một ý chí kiên cường, bất khuất của một con người có niềm tin son sắt nơi Thượng Đế, đã khiến cho tên tuổi của cô trở nên vĩ đại, lẫy lừng và sáng chói. Tên Công-Nhân của cô được ghép lại bởi hai từ: Công-Bằng và Nhân-Ái.

Cái tên đã được nói ra từ cửa miệng của người Mẹ đã cưu mang Lê Thị Công-Nhân,

Khi có kẻ tò mò muốn rõ vì sao một thiếu nữ trí thức có nhân dáng thanh cao, trong suốt và một vẻ đẹp hồn nhiên như thiên thần lại có tên là Công-Nhân, bà Trần Thị Lệ cho biết: vì sống dưới một xã hội lưu manh, gian dối, bất công và độc ác bà kỳ vọng sau này con gái bà ý thức được bổn phận và trách nhiệm của mình nên đã rút gọn hai từ Công-Bằng & Nhân-Ái để đặt tên cho cô là “Công-Nhân”. Từ đấy cái tên định mệnh này đã chi phối trọn vẹn cuộc đời cô bé.


Ra đời năm 1979 tại Tiền Giang, phần đất của miền nam nước Việt, năm nay cô vừa tròn 31 tuổi. Như vậy là trong ngót ba thập niên đầu đời, Lê Thị Công Nhân đã sống và lớn lên trong lòng chế độ cộng sản độc tài, độc đảng, phi nhân và tàn ác. Nhưng giống như bông sen, cô sống “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Được như thế chính là nhờ nhân cách và công lao dưỡng dục của một bà mẹ đạo đức từng thừa hưởng môi trường tự do, dân chủ, phóng khoáng trong suốt nửa đời trước, khi may mắn sống và được giáo dục dưới chế độ miền Nam trước tháng tư năm 1975.

Từ tiểu học đến hết trung và đại học, cô Công Nhân có dịp học ở Hà nội. Ước vọng của cô là trở thành một luật sư giỏi để mai này mang sở học và tâm huyết của mình bên vực giới công nhân, lao động cùng khổ. Cô tốt nghiệp Cử nhân Luật khóa K22 (1997-2001) và sau hai năm chuyên ngành cô trở thành luật sư thực thụ, hành nghề tại Văn Phòng luật sư Thiên Ân (Ơn Trời) của luật sư Nguyễn Văn Đài. Từ đấy, lý tưởng tranh đấu cho một xã hội công bằng và nhân ái đã trở thành niềm đam mê âm thầm nhưng mãnh liệt trong trái tim nhân hậu của người nữ trí thức trẻ.

Trong suốt mấy năm đầu, khi linh mục Nguyễn Văn Lý tái phát động cuộc đấu tranh cho tự do tôn giáo, cho nhân quyền, nhân phẩm Việt Nam, cùng với luật sư Nguyễn Văn Đài và nhiều nhà dân chủ khác, Lê Thị Công-Nhân bắt đầu viết những bài tham luận trực diện chỉ trích chế độ độc tài cộng sản về những hành vi xâm phạm quyền sống, quyền làm người của giới lao động trong nước. Cô kịch liệt tố cáo tổ chức Tổng Công Đoàn Việt Nam, một cơ cấu do đảng và nhà nước bảo trợ để ngầm kiểm soát và khống chế công nhân. Những bài viết của cô đã được loan truyền rộng rãi trên các mạng lưới thông tin toàn cầu cùng với những cuộc phỏng vấn của các đài phát thanh quốc tế dành cho cô. Sự kiện này đã chọc giận chế độ. Và giọt nước cuối cùng đã làm tràn ly: cô chính thức gia nhập Khối 8406 do linh mục Nguyễn Văn Lý khởi xướng, công khai nhận làm phát ngôn nhân đảng Thăng Tiến, được mời qua Ba Lan tham dự hội nghị thành lập tổ chức yểm trợ phong trào bảo vệ người lao động Việt Nam1. Mạng lưới công an, mật vụ bắt đầu khép chặt gọng kìm giám sát quanh cô. Tất cả mọi đường đi nước bước của luật sư Lê Thị Công-Nhân đều được con mắt của đảng và nhà nước cộng sản bám sát từng phút giây. Từ đó, những buổi gọi là “làm việc” với cơ quan an ninh Hà Nội ngày càng nhiều.

“Lửa thử vàng, gian nan thử sức”. Chính những cơn phong ba, bão tố đổ xuống liên tiếp trên thân phận người thiếu nữ nhỏ bé, yếu đuối như cánh hoa trước gió này đã chứng nghiệm giá trị câu tục ngữ trên đây của tiền nhân. Trước những lời vừa phủ dụ vừa hăm dọa của người thẩm vấn tại Sở Công An Hà nội hay trước câu hỏi của phái viên các đài RFI, BBC, VOA, RFA, câu trả lời của người nữ luật sư trẻ Lê Thị Công-Nhân vẫn không hề thay đổi về nội dung cũng như âm sắc. Trầm tĩnh, gan dạ, minh bạch và dứt khoát. Đó là cái gan dạ, minh bạch, dứt khoát phát xuất từ một lập trường quốc gia dân tộc chuyên nhất: nhất quyết không lùi bước trước cường quyền bạo lực, không lý tới sự an toàn sinh mạng của bản thân.

3 giờ 40 phút sáng (giờ Việt Nam) ngày 26-2-2007, nhờ các tổ chức đấu tranh hải ngoại nối mạng, cùng với nhà dân chủ Nguyễn Khắc Toàn, người nữ trí thức trẻ tuổi họ Lê đã có dịp cất lên tiếng nói kiên cường, quả cảm nhưng đầy ắp tình người của cô trong một cuộc biểu tình của đồng hương tại nam California, Hoa Kỳ. Với cách phát ngôn nghiêm trang, chậm rãi như để cân nhắc từng chữ, từng lời khiến người nghe cảm nhận được đến tận cùng nỗi xúc cảm dâng đầy trong tâm hồn người nói, cô cho hay:

“Chỉ còn hơn 3 tiếng đồng hồ nữa thì tôi sẽ bị công an thẩm vấn tại số 87 đường Trần Hưng Đạo, Hà Nội là trụ sở của công an tại đây. Đây là lần công an Hà Nội gửi giấy triệu tập lần thứ bốn so với lần triệu tập gần đây nhất mà tôi đã kiên quyết khước từ không đi, và rất có thể ngày mai họ sẽ đến áp giải tôi đi thẩm vấn…”

Ở một đoạn khác, Lê Thị Công-Nhân phát biểu tiếp:

“Tôi là thành viên cuối cùng trong 4 thành viên công khai của Đảng Thăng Tiến Việt Nam được công an triệu tập làm việc chính thức, tính từ sau Tết âm lịch cho đến nay. Và thật sự tôi cũng không đoán trước được cụ thể những việc gì có thể xảy ra với tôi. Nhưng tôi xin khẳng định bằng tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam là: Tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi, trước hết là giành lấy nhân quyền cho chính mình, và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất kỳ một điều gì dù chỉ là thỏa hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi. Tôi không thách thức nhưng Cộng Sản Việt Nam nếu đã hạ quyết tâm thực hiện những hành vi tội ác bằng cách chà đạp lên nhân quyền của người dân Việt Nam và muốn tiếp tục dìm đất nước Việt Nam trong một sự tăm tối về mặt chính trị, nghèo nàn về mặt kinh tế, lạc hậu về mặt văn hóa kéo dài cho tới tận đời con cháu của chúng ta cũng như của chính người Cộng sản thì tùy họ có quyền hành xử với những cái gì mà họ có. Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù. Nhưng tôi xin khẳng định một lần nữa: đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.”

Ẩn sâu trong lời khẳng định sau chót, hẳn đã được cân nhắc chín chắn, trên đây, người ta đọc được dự phóng xa hơn của Lê Thị Công-Nhân. Tù đày chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra thì còn gì khác hơn là cái chết mà chế độ có thể trút xuống tấm thân yếu đuối của cô? Và như thế, hàm ngụ trong đó, người nữ luật sư trẻ đã gián tiếp cho đồng bào trong và ngoài nước, kể cả kẻ thù của cô hiểu rằng: không chỉ tù đày, mà cả khi phải thí mạng sống của chính mình để bảo toàn lập trường và nhân cách, cô cũng dứt khoát không bao giờ chấp nhận thỏa hiệp hay đầu hàng những thế lực của sự ác. Điều này gợi nhớ tới tấm gương kiêu dũng của linh mục Jerzy Popieluszko, linh hướng tình nguyện của tổ chức Công Đoàn Đoàn Kết Ba Lan trong những năm đầu thập niên 1980. Vào những giờ phút căng thẳng bị các lực lượng an ninh vũ trang của chế độ cộng sản Varsovie tìm cách ám hại hòng làm bặt đi tiếng nói đối kháng đầy uy lực của cha, linh mục Popieluszko đã tâm sự với những đoàn viên Công Đoàn Đoàn Kết là: cho dù có phải chấp nhận cái chết thì mọi nỗ lực của cha chỉ có một mục tiêu duy nhất là tiếp tục con đường đấu tranh ôn hòa cho quyền sống và quyền tự do của người dân Ba Lan.

Những động lực thúc đẩy người nữ luật sư mang tên Lê Thị Công-Nhân quyết liệt dấn thân tranh đấu cho nhân quyền, tự do và dân chủ Việt Nam, bất chấp sự an toàn sinh mạng của chính mình, ngoài tư cách con người còn do sự thôi thúc từ lương tâm của người Con Chúa. Cũng trong dịp được nối mạng để lên tiếng tỏ bày ý chí và quyết tâm tranh đấu của mình với công luận trong và ngoài nước sáng sớm hôm 26-2-2007, một thời gian không lâu trước khi bị bắt, cô đã công khai xác định những nhân quyền căn bản mà cô có, không phải ai khác mà chính Thượng Đế đã trao ban cho cô từ thuở lọt lòng. Và vì thế cô quyết tâm bảo vệ. Cho mình cũng như cho hơn 80 triệu đồng bào trong nước. Cô nói:

“Không ai hơn, chính Đấng tạo hóa -Thượng đế đã sinh tôi ra trên cõi đời này nhờ qua một thể xác đó là mẹ tôi và cha tôi, và tôi đã được sinh ra là một con người thì tôi có đầy đủ những nhân quyền cơ bản mà Thượng đế -Đấng tạo hóa đã ban cho tôi, chứ không phải là người mẹ người cha xác thịt đã sinh ta tôi trên đời. Và tôi đấu tranh vì dân chủ, nhân quyền và tự do cho Việt Nam hoàn toàn xuất phát từ niềm tin, từ lương tâm và trách nhiệm của tôi đối với chính tôi, đối với dân tộc Việt Nam và đối với Đấng tạo hóa đã sinh ra tôi.”

Trong một bài nhan đề “Hãy Làm Một Cái Gì Để Không Ân Hận” được phổ biến rộng rãi trên các trang báo điện tử sau khi luật sư Lê Thị Công-Nhân bị cộng sản cầm tù, nhà văn và cũng là chiến sĩ yêu chuộng tự do, dân chủ Nguyễn Xuân Nghĩa ở Hải Phòng đã thố lộ những suy tư của ông khi gặp cô và mẹ cô –bà Trần Thị Lệ như sau:

“Khi Lê Thị Công Nhân xuất hiện, chúng tôi ngắm cô từ xa với thứ tình cảm trộn lẫn giữa kính trọng, quý mến và quan ngại. Nhìn Lê Thị Công-Nhân, tôi ao ước được nhìn thấy cô trên sàn diễn thời trang, trên kịch trường hoặc một cuộc thi hoa hậu chứ không phải giữa vòng vây dày đặc của mật vụ Hà Nội. Một Jeane Darc đã chết như một liệt nữ cho nền tự do của nhân dân Pháp. Lê Thị Công Nhân lọt vào giữa chúng tôi với một chiếc khăn len rộng màu trắng vắt hờ qua đầu, một thân hình nhỏ nhắn trong bộ váy áo màu đen xám sang trọng và nụ cười trẻ trung, tự tin, thông minh cùng một bàn tay dịu dàng. Với riêng tôi cô nói thêm bằng thanh đới trong trẻo, dịu dàng và tin cậy:

Tôi ước được nắm chặt bàn tay cô thật lâu. Đó là một chiếc lá xanh non của một thân cây xanh non nổi bật giữa hàng ngàn thân cây còn xanh mà đã tàn úa tâm hồn và ý chí đang qua lại ngoài kia vì bị đầu độc bởi học thuyết cộng sản từ trong ghế nhà trường hoặc bị ném vào chiếc máng bố thí bổng lộc của chính quyền, hoặc bị nhào nặn thành nô lệ của nỗi sợ cường quyền, thành những viên bi óng ánh trên truyền hình, trên sàn thời trang, trong hộp đêm và các kỳ thi tuyển Speaker... đặng thay tấm khăn voan che đậy một xã hội ô nhục. Tôi không có can đảm để nói với Lê Thị Công Nhân rằng tôi ước có một người con gái như cô; bởi ngoài tư chất là một người con gái dịu dàng, xinh đẹp, thông thái, có học vấn, Lê Thị Công-Nhân còn mang tư chất của một nhân vật của cộng đồng đau khổ và đang biết phản kháng, một thủ lĩnh tinh thần cho ngay cả lớp đã có tuổi như tôi nữa.

Đó là hình mẫu của người con gái Việt Nam anh hùng và một người mẹ Việt Nam anh hùng trong một tương lai không xa, đạp đổ hình ảnh phi nhân tính và thô lậu của những “người mẹ Việt Nam anh hùng” made in cộng sản mụ mị tiễn con vào chốn nồi da nấu thịt, huynh đệ tương tàn trong cuộc nội chiến Bắc–Nam gây bao đau thương di hận.

Bắt giam luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân sau vụ bắt giam linh mục Nguyễn Văn Lý đầu tết Đinh Hợi, khép những nhà hoạt động nhân quyền, dân chủ này vào tội danh “tuyên truyền chống nhà nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” chính quyền cộng sản đã phơi bày bộ mặt nham hiểm, đổi trắng thay đen vi phạm Hiến Pháp, vi phạm Công Ước Nhân Quyền Quốc Tế mà họ đã ký kết.

Như chúng ta đã biết, tất cả các nước (trừ 4 nước cộng sản còn sót lại) không ở đâu và một chính đảng nào được phép dùng bạo lực đàn áp một chính đảng khác; cũng không một chính phủ nào dám coi việc chỉ trích chính phủ là “chống lại nhà nước”. Tương tự như vậy không còn một lực lượng cảnh sát nào và ở đâu là công cụ của một chính đảng đàn áp một đảng đối lập. Ông Nguyễn Xuân Nghĩa kêu gọi ĐCSVN và lực lượng Công an Nhân dân Việt Nam hãy suy nghĩ thật nghiêm túc hành vi họ đang làm để không bị mang tiếng là một chính đảng man rợ cùng một công cụ rừng rú trong sinh hoạt chính trị cộng đồng nhân loại. Bạo lực đang và sẽ bị loại trừ hoàn toàn khỏi đời sống chính trị và xã hội loài người.

Và ông Nguyễn Xuân Nghĩa kêu gọi rằng: “Hãy làm một cái gì đó để không ân hận!”

Phụ họa với nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, cựu chiến binh già CS Vũ Cao Quận đã nói về người thiếu nữ trí thức tài danh này bằng những lời lẽ thấm thía, đầy tình nghĩa dồng bào, nhất là tình nghĩa “cha con”, làm xúc động lòng người như sau:

“Lê Thị Công Nhân chẳng khác nào một chiếc li pha lê, trong suốt, mỏng manh. Với một người hoạt động dân chủ, ông luôn ao ước có một cô gái xinh đẹp, thông minh, can trường trong lực lượng, một bông hoa giữa gió sương phũ phàng để có cái noi gương và có cái bảo vệ. Nhưng với tâm trạng của một người bố, ông không thể đành lòng để Lê Thị Công-Nhân nhiều phen phải “trần trụi giữa bầy sói” khi bước vào con đường hoạt động chính trị. Còn tôi ví Lê Thị Công Nhân như một viên kim cương quý hiếm đã được mài giũa rực sáng lên, cả trong đời thường và trong môi trường chính trị

“Với Lê Thị Công Nhân tôi chỉ là một người dưng, một ông già qua đường. Tôi không được phép dám coi cháu như một đứa con gái của mình. Nhưng khi nghe tin Đài và con bị bắt, lòng tôi quặn đau, căm phẫn và vô cùng lo lắng cho con hơn cả con gái của mình. Vì con gái tôi nó vốn là đứa yếu đuối, nhút nhát. Nếu bị bắt, nó sẽ cam lòng khuất phục.

Còn con, là đứa con gái bé bỏng nhưng đầy lòng can đảm, nhà cầm quyền cộng sản sẽ tiêu diệt đến cùng lòng dũng cảm của con. Vì theo chúng những kẻ đang chăn dắt một đàn cừu, tính dũng cảm không phải là điều cần có của bất cứ một con nào trong bầy cừu. Và nó sẽ thản nhiên đẩy con trần trụi cho bày sói cắn xé.

Nếu tất cả các vị tôn kính còn chút nước mắt xin hãy nhỏ xuống vì Lê Thị Công Nhân, vì một đứa con gái Việt Nam bé bỏng, yếu ớt. Hãy rủ lòng thương nó như thương một đứa con tội nghiệp mà các vị mạnh mẽ lên tiếng buộc nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam phải trả tự do ngay cho nữ luật sư Lê Thị Công Nhân cùng luật sư Nguyễn Văn Đài chỉ vì 2 luật sư này đã”phạm tội” san sẻ truyền đạt những điều cao thượng, bác ái thuộc về “Dân chủ và Nhân quyền” của nước Mỹ, của nước Pháp, của George Washington, Thomas Jefferson, Franklin Roosevelt, Abraham Lincoln, Bill Clinton, George Bush, của Montesquieu… cho thế hệ trẻ Việt Nam tội nghiệp đang bập bõm về dân chủ và về cái quyền được làm người.

Đằng sau lưng tôi dựa chỉ là cái chết, nhân danh cái chết, tôi xin quỳ xuống van xin các vị, van xin lòng nhân ái của bốn phương trời:

“Hãy vì thân phận nhỏ nhoi của một bé gái ở đất nước VN xa xôi còn đầy khốn khổ này!.

Hồi cuối tháng 10 năm 2006, khi cô được mời đến Warszawa, thủ đô Ba Lan, để tham gia Hội nghị yểm trợ Công Đoàn Độc Lập Việt Nam, cô đã chuẩn bị bài tham luận, nhưng đến phút chót kẻ cầm quyền đã ngăn cản, không cho cô lên máy bay. Tại hội nghị, bài tham luận của cô đã được tuyên đọc, trong đó cô phân tích rõ Tổng Công Đoàn Việt Nam tuy mang danh là tổ chức cúa công nhân lao động, nhưng thực ra chẳng bảo vệ gì quyền lợi cho công nhân lao động cả, trái lại hùa theo cán bộ ĐCS để bảo vệ quyền lợi của giới chủ nhân, chính vì thế công nhân lao động cần thành lập tổ chức riêng của mình là các công đoàn tự do để bảo vệ quyền lợi cho mình. Đó là một việc làm hoàn toàn hợp lý và hợp pháp. Cô còn kêu gọi mọi người, mọi tổ chức ra sức yểm trợ cho Công Đoàn Độc Lập mới ra đời trong nước.

Tháng 9-2007, khi bị chủ tịch Quốc hội Ba Lan, ông Bogdan Borusewicz hạch hỏi ráo riết về tình trạng tự do, dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam tiếp tục bị chà đạp, điển hình là những nhà tranh đấu bất bạo động như linh mục Nguyễn Văn Lý, các luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công-Nhân bị bắt bớ và kết án phi pháp, thủ tướng CS Nguyễn Tấn Dũng đã hứa là sẽ để cho cô Công-Nhân qua sống ở Ba Lan. Rõ ràng là CS đã coi thường các ý nguyện tự do dân chủ của người dân và bạc đãi chính con dân mình như thế. Thật không còn một chính quyền nào hèn hạ và tồi tệ đến như vậy!


Luật sư Lê Thị Công Nhân cũng đã viết một bài công phu, phân tích việc bỏ Nghị định 31 CP về quản chế hành chính, mà thực ra là nhà cầm quyền đã đưa việc quản chế hành chính vào các văn bản pháp lý khác. Đến ngày 06.03.2007, kẻ cầm quyền đã ra lệnh bắt giam cô tại Hà Nội. Sau đó toà án CS đã kết án luật sư Đài 5 năm tù giam, 4 năm “tù” quản chế, luật sư Công Nhân 4 năm tù giam, 3 năm “tù” quản chế!


Nhưng trong nhà tù, Công Nhân vẫn tiếp tục đấu tranh. Những ai đã từng biết nhà tù cộng sản, đều hiểu rõ tính chất độc ác, phi nhân của nó. Vì ĐCS và kẻ cầm quyền muốn dùng nhà tù để đày đoạ tù nhân về thể xác và tinh thần, bắt họ phải sống trong cảnh chật hẹp, bẩn thỉu, nóng bức, mất vệ sinh, bắt phải làm việc vất vả, phải chịu đựng những cảnh bạo hành, đâm chém, cướp giật diễn ra hàng ngày trong tù, lại thường xuyên bị đám cai tù (mệnh danh là quản giáo) trấn áp về mặt tinh thần và tâm lý cốt đè bẹp ý chí phản kháng của tù nhân chính trị, bắt họ phải khuất phục, đầu hàng. Xin các bạn cứ thử hình dung một tù nhân chính trị mà bắt phải sống chung với đám tù hình sự, trong đó không ít kẻ lưu manh tay đã từng nhuốm máu tội ác! Một người con gái mảnh mai như Công Nhân, quen sống trong môi trường có văn hoá, có giáo dục, tâm hồn trong trắng nay bị đày đoạ trong một cuộc sống kinh khủng như vậy thì đủ hiểu thấu tâm trạng của cô khi phải ở tù. Kẻ thù muốn cô cúi đầu khuất phục, nhưng cô vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu.

Cô không hề chùn bước, cô vẫn giữ vững khí tiết bất khuất của mình. Những lời nói nồng nhiệt của cô sáng ngày 26.02.2007 vẫn còn mãi mãi âm vang “…Nhưng tôi xin khẳng định bằng tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam là: tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi, trước hết là giành lấy nhân quyền cho chính mình và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất cứ một điều gì dù chỉ là thoả hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng về phía tôi…”.

Đúng là trái tim nóng bỏng của cô bơm trong huyết quản dòng máu hào kiệt của Hai Bà Trưng, Bà Triệu và của muôn nghìn vị Anh hùng tiên liệt của Tổ quốc Việt Nam. Dòng máu đó đã giúp cô đứng vững trước cơn bão táp bạo tàn mà ĐCS và giới cầm quyền toàn trị đã trút xuống đầu cô. Giới trẻ Việt Nam ngày nay có quyền tự hào là đã có một nữ anh hùng kiệt xuất trong thời đại đấu tranh cho Tự do, Dân chủ và Nhân quyền để mà noi gương. Dân tộc Việt Nam cũng tự hào đã có một người con trung kiên như thế biết yêu nước, thương dân rất mực.

Chính vì thế, khi được tin Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam đã tiến cử luật sư Lê Thị Công Nhân – người đã từng được Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam trao Giải Nhân Quyền năm 2007 nhân Ngày Quốc Tế Nhân Quyền 10 tháng 12 năm 2007– làm ứng viên Giải Nhân Quyền Gwangju 2008 của Nam Hàn thì mọi người dân chủ trong và ngoài nước đều nhiệt liệt hoan nghênh, đều cầu mong cho ứng viên Lê Thị Công Nhân sẽ được trúng giải.

Trong ngày phát hành tem thư Lê Thị Công Nhân và cuốn sách Nhị Kiều Nước Nam do Cộng đồng NVTD tại Úc châu tổ chức trước đây, tác giả Bảo Giang đã thu thập những bài vở thật giá trị của nhiều tác giả trong và ngoài nước cũng như những bài thơ yêu nước đẫm lệ để cùng nhau nói lên tiếng nói bất khuất của một Nhị Kiều Nước Nam rằng: “Cuộc đấu tranh này sẽ ngày càng phát triển vì đây là một hiện thực khách quan. Hai tiếng Nhị Kiều nước Nam ngày xưa chúng ta vẫn hằng nghe khi nói đến gương anh hùng liệt nữ của Hai Bà Trưng, Bà Triệu”. Ngày nay tác giả Bảo Giang muốn dùng tiếng Nhị Kiều nước Nam để nhân danh hai người phụ nữ, một ở trong nước và một ở ngoài nước cũng song hành tranh đấu cho Tự do dân chủ và Nhân quyền cho VN. Đó là Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh tại Hoa kỳ và luật sư Lê Thị Công Nhân tại VN mà quý đồng hương chắc cũng đã nghe những lời ca ngợi tận đáy lòng của Nhạc sĩ Nam Lộc và Bà Dương Nguyệt Ánh trong cuốn băng Asia 56. Nhạc sĩ Nam Lộc nói: “Trong nỗi khốn cùng của dân tộc, đất nước VN hôm nay đang có một người con gái phi thường mang tên Lê Thi Công Nhân". Bà Dương Nguyệt Ánh phát biểu “Trong bóng tối của đàn áp bất công, họ là những thiên thần đem ánh sáng soi đường cho lương tâm nhân loại. Trong đêm đen của lịch sử VN, họ chính là những bàn tay dẫn dắt dân tộc dành lại Tự do Công bình Bác Ái cho một bình minh VN.”
Theo tác giả Bảo Giang thì đất nước VN hôm nay không thể thiếu một trong Nhị Kiều. Họ có thể là ngọn đuốc soi đường cho dân tộc ta trong giai đoạn này. Chúng tôi xin dùng lời kết luận của tác giả Bảo Giang về cuốn Nhị Kiều Nước Nam để kết thúc đề tài này “Nếu Nhị Trưng xưa, nay lại lên đường, nhất hô vạn ứng thì đường lưu đày sẽ không còn nước mắt. Trái lại toàn dân ta sẽ reo mừng trong ngày Hội Tự do dân chủ và Nhân quyền. Khi ấy ký sinh ở mồ Ba Đình có ngã đổ vật xuống dưới chân Nhị Kiều và toàn dân nước Nam mà nhận lấy án lệnh của công lý thì cũng là lẽ thường, chẳng có gì là lạ"./-

* Nguyễn Triệu Việt

@ Tài liệu tham khảo:
- Bảo Giang, "Nhị Kiều Nước Nam", Úc châu 2008
- Gs Nguyễn Thanh Trang, Mạng lưới Nhân Quyền, Bài phỏng vấn 3/2008
- Trần Phong Vũ, "Lê Thị Công Nhân - Người con cưng của Thượng Đế", Nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân số 72, Little Saigon, CA,11/2007.

- Trần Thị Lệ, "Đôi nét về Ls Lê Thị Công Nhân", Hà nội, 7/2007
- Trung Tâm Băng Nhạc Asia 56, USA, 2008
viethoaiphuong
#103 Posted : Sunday, March 7, 2010 9:03:04 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)



TRÁI TIM NGỜI SÁNG

Tặng LS. Lê Thị Công Nhân


Viết cho em dù chưa lần gặp mặt
Chưa một lần han hỏi cùng nhau
Nhưng tim tôi như giằng xé, buốt đau
Khi nghe tiếng em trầm trầm qua điện sóng.
Ôi, dũng khí có phải là đánh động
Để lòng người nung nấu chí hờn căm
Kẻ vô tâm nhức nhối cả tâm hồn
Cho tuổi trẻ tiếp gương ngời tranh đấu?

Xin cho tôi được dùng từ “ yêu dấu”
Tận trái tim nầy muốn bật dậy gọi vang
Công Nhân ơi - em cao đẹp muôn vàn
Đã thắp lửa lên sáng lòng sáng dạ
Cho những kẻ mịt mờ tim hoá đá
Cho nội thù cải hối được lòng nhân
Cho thế gian cảm phục đến muôn phần
Cho bạo chúa run chân từ trong nước!

Ta cúi đầu bởi vì ta nhu nhược
Người kiên cường nên người dám đứng lên
Ai chịu đớn đau, ai rước khổ riêng mình,
Ai chối bỏ một đời ung dung tự tại
Ai đơn độc vượt muôn trùng biên ải
Ải hiểm nguy. Ải xiềng xích một đời
Ải đẩy người tù tội mãi không thôi

Như thế đó, một mình Em qua ải!

Nếu chẳng một anh hùng Phạm Hồng Thái
Đã nổ bom Sa Điện địch kinh hoàng
Đánh động loài người vang tiếng Việt Nam
Thì hùng sử đã cạn dòng tiếp nối.
Ngày hôm nay cả nhân quần thế giới
Thán phục mẫu người đòi Dân Chủ Tự Do
Quên gia đình, bỏ cuộc sống ấm no
Thân liễu yếu hiên ngang đòi quyền sống

Tôi không thể sánh Người như Trưng- Triệu
Không ví Người tựa một Bùi Thị Xuân,
Nhưng tôn Người như một nữ anh hùng
Đầy khí tiết và tâm hồn cao cả!

Tôi xúc động nghe giọng em giòn giã :

“ Thà chết còn hơn khuất phục bạo tàn”
“ Cuộc sống cho dù đày đọa lầm than”
“ Sức cùng kiệt vẫn kêu gào tranh đấu.”

Một quả bom xưa đã từng nung nấu
Khí thế giống nòi từng bước đi lên
Viên gạch Tự Do em đặt làm nền
Cho dân tộc Việt vươn mình trổi dậy!

Xin chúc phúc hồng ân ban đầy dẫy
Lên con người hồn trải rộng bao la
Một trái tim : Ta không sống vì ta
Đem cả tình nhà hoà chung tình nước
Tôi mong muốn một lần - chưa có được,
Nói cùng em - vượt sóng tận bên trời
Rằng : người người đang ngưỡng vọng NHÂN ơi!

Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích



Thiên Thần Trong Bóng Tối

http://www.youtube.com/watch?v=QZqjVfOjKho


&_&


L/S LÊ THỊ CÔNG NHÂN : ANH THƯ CỦA NUỚC VIỆT


Ngày 6 Tháng 3, 2010 LS Lê thị Công Nhân được CSVN trả tự do. Đây là một ngày vui lớn của người Việt trong và ngoài nước. Từ sau ngày bị CSVN bỏ tù vì những sinh hoat anh dũng đấu tranh cũng như những lời phát biểu can trường, Luật sư Lê thị Công Nhân được giới trẻ cũng như đồng bào VN trong nước và khắp nơi trên thế giới thán phục, ngưỡng mộ như một anh thư của nước Việt.

CSVN đã dùng bạo lực, lao tù để đàn áp nhân dân VN từ bao nhiêu năm qua . Sự bắt bớ, giam cầm Luật sư Lê thị Công Nhân là một hành động “ xúc tác” đã kích thích, tạo nên sự đoàn kết chặt chẽ giữa đồng bào trong và ngoài nuớc thành một lực lượng thống nhất, trong công cuộc đấu tranh giành lại quyền sống. Những sinh hoat đấu tranh và những lời phát biểu can trường của cô đã là những ngọn đuốc soi đường, là gáo dầu châm thêm vào ngọn lửa, làm cho khí thế tranh đấu ngày thêm bùng cháy mãnh liệt trong lòng người dân Việt trong nuớc và khắp nơi trên thế giới hiện nay.

Trong ngày LS Lê thị Công Nhân được trả lại tự do, chúng ta cũng nên nhắc lại những sinh hoạt chính trị , những lời tuyên bố can trường đã biến cô trở thành biểu tượng, niềm hãnh diện của người phụ nữ VN nói riêng, của dân tộc VN nói chung.

Trước khí thế đấu tranh mãnh liệt của đồng bào và với tinh thần bất khuất của Luật sư Lê Thị Công Nhân, CSVN đã hoãng sợ. Họ đã dùng nhiều thủ đoạn, từ đặt ra “ luật pháp rừng” đến những trò nhỏ nhen, đê tiện để bôi bẩn cá nhân LS Lê thị Công Nhân.

Được biết, Lê thị Công Nhân học Đại Học Luật Khoa từ năm 1997 –2001, khóa K22. Trong lớp Cô LT Công Nhân là một sinh viên khá, nhất là Anh Văn . Cô học tiếp hai năm để lấy bằng Luật sư, sau đó thực tập tại Văn Phòng Luật Sư Nguyễn Văn Chiến. Ông là Phó Chủ Nhiệm Đoàn Luật Sư Hà Nội.

LS Lê T. Công Nhân có tiếp xúc với một số nhân viên của các cơ quan ngoại giao và thông tấn ngoại quốc, cô có khuynh hướng hoạt động chính trị nên được giới thiệu với Luật Sư Nguyễn Văn Đài. Trong thời gian làm việc với Luật sư Đài , LS Công Nhân được giao làm tư vấn hôn nhân, thừa kế và thảo đơn khiếu kiện thuế, nhưng cô rất hăng hái trong những hoạt động chính trị. Cô đã liên lạc với Linh Mục Nguyễn Văn Lý và Trần Ngọc Thành (quốc tịch Ba Lan), Trưởng chi nhánh Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên tại Ba Lan . LS Lê thị công Nhân cũng liên lạc với một số thành viên trong càc phong trào đấu tranh dân chủ khác.

Từ năm 2004 , khi được nhận vào làm việc ở Văn Phòng Luật Sư Thiên Ân, LS Công Nhân nhanh chóng trở thành cánh tay đắc lực của Luật Sư NguyễnVăn Đài. Trong thời gian này LS Công Nhân đã viết nhiều bài gữi đi cho các Đài và báo ngoại quốc, tố cáo Đảng và Nhà Nước CSVN đàn áp tôn giáo. Cô cũng là người tích cực nhất trong việc mở các lớp học về dân chủ, nhân quyền tại Văn Phòng Luật Sư Thiên Ân.

LS Công Nhân là phát ngôn nhân của Đảng Thăng Tiến, là thành viên của khối 8406 với LM Nguyễn Văn Lý. Trước khi Hội Nghị APEC họp tại Hà Nội, LS Lê Thị Công Nhân đã được mời tham gia “Hội Nghị Quồc Tế VAT/SAVA 2006 về quyền công nhân VN ” do Trần Ngọc Thành thành lập với nhiều thành viên từ Mỹ, Canada, Australia, Ba Lan, Pháp…nhưng cô đã bị ngăn chặn lại ở Phi Trường Nội Bài , không đi Ba Lan được.

LS Lê thị Công Nhân đã từng viết tham luận, nội dung tố cáo Tổng Công Đoàn Việt Nam hiện nay không bảo vệ quyền lợi của người lao động VN , CSVN vi phạm nhân quyền và kêu gọi quốc tế hỗ trợ cả tinh thần lẫn vật chất để lập ra những Công Đoàn độc lập cho Công Nhân VN, đối lập trực diện với Tổng Công Đoàn VN hiện có trong nước, dưới sự kiểm soát của Nhà Nước CSVN.

LS Công Nhân là phát ngôn viên của Đảng Thăng Tiến, đã trả lời nhiều cuộc phỏng vấn của các Đài và báo chí ngoại quốc, và Cô cũng viết nhiều bài nói lên thực trạng của đất nuớc. Tháng 12, 2006 LS Công Nhân đã trả lời cuộc phỏng vấn một tờ báo lớn ở hải ngoại với những lời lẽ phê phán chỉ thị 37/2006/CT-TTg của Thủ Tướng Chính Phủ về việc quy định một số biện pháp tăng cường lãnh đạo và quản lý báo chí. Trong thời gian Hội Nghị APEC 14 họp ở Hà Nội, LS Công Nhân được coi như là một tiếng nói đối lập ở VN, được nhiều giới chức ngoại quốc Hoa Kỳ , Australia …tìm cách đến gặp.

Trong lịch sử VN , trước sức mạnh vũ bão của quân Tàu xăm lăng từ phương Bắc, vì sinh mạng của quốc dân, Vua Trần Nhân Tôn có ý định ban lệnh đầu hàng. Trần Hưng Đạo trình Vua “Nếu Bệ Bạ muốn hàng giặc thì xin hãy chém đầu Thần truớc đã ” và lần thứ hai, Trần Hưng Đạo ra quân phản công tại sông Bạch Đằng, Ngài thề rằng:” Trận này không phá xong giặc Nguyên thì ta sẽ không về sông này nữa” .

Ngày hôm nay truớc sự đàn áp của bạo quyền CSVN, LS Lê thị Công Nhân đã ngang nhiên , khẳng khái tuyên bố:"Thực sự tôi không thể đoán được việc gì có thể xảy ra đối với tôi. Nhưng tôi khẳng định với tất cả luơng tâm, trách nhiệm của mình đối với đất nuớc Việt Nam và dân tộc VN, tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn có một mình tôi đấu tranh. …

Và CSVN đừng có mong chờ bất cứ một điều gì là thỏa hiệp chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi. Tôi không thách thức , nhưng nếu CSVN đã quyết tâm thực hiện những hành vi tội ác bằng cách chà đạp lên nhân quyền của người dân VN và muốn dìm VN trong tăm tối về mặt chính trị, nghèo nàn về mặt kinh tế, lạc hậu về văn hóa, kéo dài cho đến trọn đời con cháu của chúng ta cũng như của chính những người CS, thì họ cứ việc hành xữ với những gì mà họ có..

Gia đình tôi đã chuẫn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù. Tôi xin khẳng định một lần nữa, đó chưa phảỉ là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra…

…Tôi đấu tranh dân chủ và nhân quyền cho VN hoàn toàn xuất phát từ niềm tin, từ lương tâm và trách niệm của tôi đối với chính tôi, với dân tộc VN và đối với đấng tạo hóa đã sinh ra tôi…”


Lời phát biểu của LS Lê thị Công Nhân, kiên cường, anh dũng không khác gì lời của anh hùng dân tộc Trần Hưng Đạo, còn ghi trong sử sách .

Hai ngàn năm trước đây, Hai Bà Trưng (lúc đó 26 tuổi) là hai vị anh thư, nữ kiệt của Việt Nam oai hùng, đã dạy cho quân xâm lăng nhà Hán từ phương Bắc hiểu … thế nào là người phụ nữ Việt Nam, thế nào là dân tộc VN. Ngày nay Luật sư Lê thị Công Nhân cũng đã dạy cho bạo quyền CS Hà Nội hiểu được… thế nào là người phụ nữ Việt Nam, thế nào là dân tộc VN.


Cái chính sách lao tù của CS đã thành công trong việc đe dọa, đàn áp dân tộc VN chìm đắm trong nỗi sợ hãi mấy mươi năm nay, ngày nay CS bừng sáng con mắt trước một người phụ nữ dáng vóc nhỏ bé, tay yếu chân mềm nhưng chí khí sắt đá, hùng anh, cô chẳng những sẳn sàng hy sinh đời sống vật chất mà sẳn sàng hy sinh luôn cả tính mạng của mình, cô nói “tù tội chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra” .

Luật sư Lê thị công Nhân đã khẳng định, nếu bị bắt, trong lao tù :”Tôi sẽ cố gắng hết sức để vẫn tiếp tục công việc truyền bá dân chủ, dân quyền và đấu tranh cho nền dân chủ nhân quyền và tự do cho người dân VN”.

Cái khí phách hùng anh của Luật sư Lê Thị Công Nhân quả thật đã làm cho giới cầm quyền Hà Nội chấn động và đã làm cho người Việt ở hải ngoại cũng như trong nước vô cũng thán phục, ngưỡng mộ - Luật sư Lê Thị Công Nhân là lậc nữ lưu trí thức, là niềm hãnh diện của phụ nữ VN nói riêng, của dân tộc VN nói chung. Cô là hiện thân của con cháu Hai bà Trưng, Bà Triệu trong cuộc đấu tranh giành tự do, dân chủ, nhân quyền cho toàn dân VN hiện nay.

Trước tinh thần bất khuất của bậc nữ lưu trí thức, có một không hai hiện nay, CSVN vô cùng hoãng sợ . Năm 2006 CSVN đã vội vã ban hành “ Luật Luật Sư” , dựa theo Điều 9 , khoản G quy định nghiêm cấm “Lợi dụng việc hành nghề luật sư , danh nghĩa luật sư để gây ảnh hưởng xấu đến an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội, xâm phạm đến lợi ích của Nhà Nước, lợi ích công cộng...”

Nhà nuớc CSVN ra đạo luật “ rừng” này để ngăn chận và quản lý đội ngũ luật sư , để gán ghép cho LS Lê Thị Công Nhân vi phạm luật pháp, vi phạm những quy định đạo đức nghề nghiệp luật sư, để bắt bớ giam cầm hai Luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê thị Công Nhân, để dập tắt tiếng nói vô cùng hữu hiệu của LS sư Lê Thị Công Nhân trên trường vận động chính trị quốc tế.

Hành động nào là hành động gây ảnh hưỏng xấu đến an ninh quốc gia, trật tự an ninh xã hội, xâm phạm đến lợi ích của Nhà Nuớc..?, LS Lê thị Công Nhân chỉ đấu tranh ôn hòa để đòi hỏi những quyền căn bản của con người như tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do phát biểu tư tưởng, tự do tôn giáo.. CSVN không thể viết trên giấy trắng mực đen luật lệ của VN nghiêm cấm tự do ngôn luận, tự do phát biều tư tưởng, tự do báo chí, tự do tôn giáo. CSVN phải núp dưới những ngôn từ mơ hồ trừu tượng… “những hành động gây ảnh hưởng xấu đến an ninh quốc gia” nhưng những ngôn từ này không thể lừa bịp được quốc tế.

CS có thể dùng bạo lực để giam giữ thân xác bé nhỏ của LS Lê Thị Công Nhân trong ngục tù tăm tối, nhưng tiếng nói của cô đã bay bỏng lên trời cao, đã tạo một hùng khí đấu tranh vô cùng mãnh liệt trong các công động VN hiện nay trên khắp thế giới .

Cái trò bắt bớ , giam cầm, đe dọa không có hiệu quả , nó đã không làm sờn lòng nữ kiệt anh thư Lê thị Công Nhân . Cái hình ảnh xinh đẹp của Cô đã sáng ngời như vầng trăng rằm trong tâm tư mọi người dân Việt .

Luật sư Lê thị Công Nhân, ở cái tuổi 28, tương lai rộng mở, cô có đủ điều kiện và cơ hội để có một đời sống vất chất giàu sang, một đời sống tinh thần hạnh phúc. Nhưng vì quốc gia dân tộc cô chấp nhận hy sinh đời sống vật chất , can đảm dấn thân vào con đường đấu tranh đầy chông gai , nguy hiểm, để nói lên tiếng nói cho hơn 80 triệu người dân VN. Chúng ta nên dành một phhút ưu tư để suy nghỉ về tấm gương hy sinh cao cả này.

Người thiếu nữ có dáng vóc nhỏ bé xinh đẹp đó kêu gọi :”Những gì tôi đã làm được tuy thật nhỏ bé, nhưng nếu mỗi cá nhân chúng ta đừng thờ ơ, nghĩa là chưa ủng hộ thì hãy ủng hộ, ủng hộ rồi mà chưa tham gia thì hãy tham gia, tham gia rồi mà chưa tích cực thì xin hãy mạnh dạng nói lên tiếng nói của mình. “

Sống trong một đất nước không có luật pháp, mà LS Lê Thị Công Nhân vì dân tộc, vì đất nước quê huơng Cô đã anh dũng hành động, can trường nói lên cái khát vọng tự do, dân chủ, nhân quyền của cá nhân cô và của 80 triệu đầng bào ở VN. Chúng ta đang sống ở hải ngoại, có luật pháp bảo vệ…chúng ta sẽ làm gì để góp phần đấu tranh cho đồng bào ruột thịt của mình ở quê nhà? Chúng ta sẽ làm gì để sau này không ân hận mình đã không làm hết sức mình để giúp đỡ người dân VN thấp cổ bé miệng, đang sống trong một đất nuớc bé nhỏ, nghèo khó, trôi nổi điêu linh theo vận nước từ hơn ba mươi năm nay và mãi mãi đến bao giờ?

LS nhắn gởi, CSVN rất sợ tiếng nói của đồng bào ở hải ngoại , vận động với chính giới HK, các quốc gia dân chủ và các tổ chức Nhân Quyền QT, người trong nước không thể nói lên được.

Cuộc cánh mạng nào cũng đòi hỏi xương máu và hy sinh. Tự do, dân chủ, nhân quyền không đến với ước mơ suông, không đến với vần thơ tuyệt vời hay lời cầu nguyện. Hãy đóng góp bằng hành động cụ thể, c ùng tranh đấu cho dân tộc mình sớm có được ngày tự do, hạnh phúc. Anh chị em trong lao tù Cộng Sản, người dân trong nuớc đang bị bó tay, bị bịt miệng, tất cả đang đặt kỳ vọng vào … chúng ta ở hải ngoại.

Xin dành một phút suy tư về khí phách hùng anh của Anh thư Nước Việt, LS Lê thị Công Nhân.

Tuyết Mai, Mar 06, 2010

viethoaiphuong
#104 Posted : Wednesday, March 10, 2010 1:09:11 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Không Thành Công Cũng Thành Nhân!



"Không Thành Công Cũng Thành Nhân" (1)

Lao tù khó thể diệt anh hùng
Ngược lại càng làm rạng quyết tâm
Thái Học đầu đài danh vạn thuở
Sào Nam trường ngục tiếng nghìn năm
“Tự Do! Lý tưởng không từ bỏ“ (2)
“Dân Chủ! Nhân quyền phải đích chung” (3)
Thất bại -- Thành Công chưa biết được
Công Nhân hùng khí Triệu, Trưng Vương!

Từ Ðà Thành
(03/06/10)

(1) Lời để lại cho hậu thế của anh hùng Nguyễn Thái Học, Ðảng trưởng VNQDÐ
(2) Ý phát biểu của LS Lê thị Công Nhân ngày được Cộng sản tạm thả khỏi nhà tù do chúng dựng nên.
(3) Ý phát biểu của thân mẫu LS Lê thị Công Nhân nhân ngày con mình được thả từ nhà tù Cộng sản.



Lời Phát biểu của Luật sư Lê Thị Công Nhân vào ngày 6.Mar.2010 sau khi vừa ra khỏi trại tù cộng sản:

click to listen:

http://audio.freevietnew...100306LeThiCongNhan.m3u

right click / Save as... to download:

http://audio.freevietnew...100306LeThiCongNhan.mp3

-- Tôi rất là mệt, đi một chặng đường xa, từ trưa hôm qua chưa ăn một cái gì cả! Trong tù thì tôi không ăn chiều, xong rồi sáng nay nghĩ là người ta thả tôi về sớm, nhưng mà đến 11:15 phút trưa người ta mới thả tôi ra khỏi nhà tù, để mà công an áp giải đưa về về tận Hà Nội. Trên đường đi thì cũng không ăn uống gì cả!

-- Thực ra rất khó để mà nói chuyện với họ. Tôi cũng chỉ nói rằng: bao giờ thả tôi ra? Tại sao giao người mà lâu thế này? Bắt đi lúc 9 giờ sáng, bây giờ vượt quá giờ rồi sao không thả ra? Mẹ tôi đang đón tôi, đợi tôi ở ngoài. Thì họ bảo là: chúng tôi phải đưa chị về theo đúng với pháp luật, chứ chẳng phải chúng tôi tiếc gì. Bởi vì chị còn 3 năm quản chế, quản thúc đấy! Ðấy họ nói thế thôi.

-- Xe của công an vào đến tận khu giam, đợi ngay ngoài cổng... giao luôn, chứ không phải ở barrier của trại. Từ khu giam ra đến barrier đến hơn một cây số. Có rất nhiều con đường để vào nhà tù đấy,... và đi ra. Họ đưa tôi đi ra cái cổng sau, cổng của đường hậu nào đó, giữa cánh đồng rất là ngoắc ngoéo. Tôi không thể nào nhớ được. Có lẽ họ không muốn tôi có ngày về cũng như những người tù bình thường khác, chẳng hạn.

-- Trời! Tôi biết nhắn nhủ gì chứ ? Tôi vừa về, tôi cảm thấy nó như một cơn mơ khủng khiếp (nghẹn lời, khóc). Giờ phút này chưa biết nghĩ được... là nhắn nhủ một điều gì cả. Tôi chỉ thấy rằng khi mà công an của bên nghiệp vụ, ở Hà nội vào thẩm vấn tôi lúc mà tôi đang ở tù Thanh Hóa, thì họ có nói một câu rằng: Chị có thấy rằng chị đã thất bại chưa? Chị có thấy rằng cuộc đời rằng chị dở dang không? Họ nói rất là nhiều, nhưng mà tôi bị ấn tượng về hai câu nói đấy.

-- Tôi cũng trả lời họ, và tôi cũng muốn coi đó là lời nhắn của tôi với cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Ðó là: Tôi thấy rằng tôi không thành công, tôi chưa thành công, và tôi thấy mọi thứ cũng thật sự là dở dang! Nhưng mà là vì, tôi chỉ có thể làm (nghẹn lời) cái phần của tôi, nhưng tôi không thể nào làm được cái phần của 90 triệu người Việt Nam khác! Và nếu như cái lý tưởng của tôi có thất bại, thì tôi nghĩ rằng đó là điều cũng đúng.

-- Nếu đến giờ này, mọi thứ đều dở dang, thì chắc cũng không cần phải nói nhiều, thì các anh chị và mọi người cũng biết công việc và tất cả các khía cạnh khác của đời sống. Nhưng mà dù việc có như thế nào đi chăng nữa, thì tôi nghĩ rằng tôi đã có những việc làm, và có những giây phút mà tôi cảm thấy mình thật sự là tự do: đó là khi tôi sống theo lý tưởng của tôi!

-- Rất may là sau 3 năm ngồi sau song sắt nhà tù, tôi thấy cái lý tưởng đó không sai. Không sai! Nhưng có thể là cả cuộc đời của tôi sẽ không thể thành công với cái lý tưởng đó. Nhưng mà đối với tôi, điều đó không phải là điều quá quan trọng! Ðấy, như tôi nói với anh, người Việt Nam mình có 90 triệu người, 87 triệu ở trong nước và khoảng 3 triệu ở nước ngoài, và tôi chỉ là một phần trong 90 triệu đó mà thôi.

-- Tôi không bao giờ hoang tưởng hay kiêu ngạo về bản thân mình. Tôi nghĩ rằng với những gì tôi đã làm, thì có lẽ hơn cả những gì mà cá nhân tôi trong cái tỷ lệ dân số này có thể làm được. Ðó là đã quá sức của tôi rồi! Nhưng chắc chắn là tôi sẽ không từ bỏ! Còn tiếp tục như thế nào, đến mức độ nào, thì quả thực đến giờ phút này tôi không có tâm trí nào để nghĩ đến những cái chuyện đó hết.

-- Tôi thật sự bây giờ rất là mệt! Lúc xuống xe thì tôi đã bị ngã, mà công an nó cũng không kịp đỡ. Ðầu óc tôi hiện giờ chỉ đủ tỉnh thức để về. Chỉ mong được về với gia đình. Quả thực tôi không nghĩ gì đến công việc gì ngay bây giờ cả (LTCN).

Phát biểu của Mẹ của Luật sư Lê Thị Công Nhân, bà Trần Thị Lệ:

-- Người mẹ thì hơn ai hết, đối với đứa con thân yêu của mình đã được ra khỏi nhà giam để trở về với cuộc sống gia đình, tức nhiên niềm vui cũng rất là lớn. Nhưng mà cũng có thể nói rằng không phải là trọn vẹn. Ðất nước phải có nền dân chủ, và nhân quyền được tôn trọng. Những người dân Việt Nam phải được hưởng tất cả các điều đó như là ở các nước khác. Lúc đó thì mới thật sự là hạnh phúc.

viethoaiphuong
#105 Posted : Wednesday, March 10, 2010 6:32:06 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Luật sư Lê Thị Công Nhân xác định
sẽ tiếp tục đấu tranh vì dân chủ tại Việt Nam


Trọng Nghĩa
,RFI

Bài đăng ngày 10/03/2010 Cập nhật lần cuối ngày 10/03/2010 18:01 TU

[img] http://www.rfi.fr/actuvi...le_thi_cong_nhan_200.jpg[/img]
Luật sự Lê Thị Công Nhân

Theo hãng tin Pháp AFP, trả lời phỏng vấn qua điện thoại ngày 10/03/2010, nhà luật sư trẻ vừa mãn hạn tù 3 năm, cho biết là cô sẽ tiếp tục cuộc đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam, kể cả khi cô bị "gạt ra bên lề xã hội''.

In bài
Gửi bài
Bình luận bài


Theo luật sư Lê Thị Công Nhân, thời gian tù tội vừa qua chỉ giúp cô ''kiên định thêm niềm tin'' trong công cuộc đấu tranh.

Theo hãng AFP, cô Lê Thị Công Nhân đã được ra khỏi nhà tù vào ngày thứ bẩy 06/03 vừa qua sau khi thọ án 3 năm tù giam. Nhưng cô vẫn bị ba năm quản chế. Vào hôm qua (09/03), theo lời kể lại của cô, thì cô đã bị Công an Việt Nam câu lưu vài tiếng đồng hồ với lý do là đã vi phạm lệnh quản chế: đi quá xa nhà để mua sắm.

Chính vì lý do đó mà một cuộc phỏng vấn trực tiếp được dự trù với hãng AFP đã bị hủy bỏ.

Theo AFP, luật sư Lê Thị Công Nhân không công nhận "bản án" nhắm vào cô. Lý do là trong các văn bản lut pháp Việt Nam, không có một từ ngữ nào cấm việc trả lời phỏng vấn người trong nước hay ngoại quốc''.

Cô Lê Thị Công Nhân bị bắt ngày 06/03/2007 cùng với đồng nghiệp Nguyễn Văn Đài, người đã bị kết án 4 năm tù. Cả hai đều bị lên án là đã viết và lưu hành các tài liệu chỉ trích chế độ trong báo chí nước ngoài, cũng như lợi dụng các bài giảng cho sinh viên để truyền bá tư tưởng bảo vệ nhân quyền.

Ngay sau vụ Công an Việt Nam câu lưu Luật sư Lê Thị Công Nhân vào hôm qua trong ba tiếng đồng hồ, tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới, trụ sở tại Pháp vào hôm nay đã ra thông cáo tố cáo hành động của chính quyền Việt Nam
viethoaiphuong
#106 Posted : Saturday, March 13, 2010 7:14:22 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Những đức tính căn bản của Ls Lê thị Công Nhân


Mấy ngày hôm nay đọc báo, nhìn hình, nghe phỏng vấn tôi đã cảm nghiệm một thanh niên Công giáo mà đối với tôi, ở cái tuổi sáu mươi này phải gật gù lẩm bẩm “hậu sinh khả úy”. Không biết tôi nghĩ và nói như vậy có thậm xưng lắm không? Nhưng cứ khách quan nhận xét thì Ls. Lê Thị Công Nhân hội đủ bốn đức tính căn bản Thành-Tín-Trí-Dũngn nơi mà một thanh niên Công giáo nói riêng và thanh niên Việt Nam nói chung cần phải tu đức, chiêm nghiệm.

Bất kỳ một quốc gia nào mà thế hệ trẻ chậm bước, quốc gia đó khó tiến triển. Tuổi trẻ là tuổi hăng hái nhất, sôi nổi nhất, năng động và là những bước tiên phong. Nhưng để có những bước tiên phong vững mạnh, đòi hỏi thanh niên phải thể hiện được bốn điều căn bản: Thành-Tín-Trí-Dũng.

Tôi còn nhớ lời trong Bài hát “Thanh niên” (Jeunesse):
“Cái dĩ vãng ganh hờn
Chết gục dưới chân ta,
Và tương lai là của chúng ta.”
(Te passé jaloux
Meurt à nos genoux.
Et l’avenir est la nous.)

Và, trong bài hát này cũng gọi thanh niên là “đóa hoa của nhân loại” (fleur d’humanité), đó là đóa hoa đầy đủ hương và sắc, cũng như người thanh niên đòi hỏi phải có một trình độ văn hóa và nột tư cách đạo đức ngang bằng – Trí và Đức. Chỉ người có trí và đức mới thể hiện một cách đích thực những yếu tố căn bản của THÀNH-TÍN-TRÍ-DŨNG. Ls. Lê Thị Công Nhân – Bốn trong Một.

Chữ “Thành” là gì?

Trong Kinh văn có nói: “Sở vi thành kỳ ý giả, vô tự khi giả” (thành kỳ ý nghĩa là mình chẳng dối mình). Như vậy ta nhận thấy ý nghĩa đầu tiên của chữ Thành là hiểu mình, không tự dối mình. Vậy không tự dối mình là thế nào? – Là làm theo mệnh lệnh của lương tri, đúng thì làm, sai thì bỏ, làm lành, lánh dữ. Điều thiện vốn là căn bản của con người. Không đi ngược với cai căn bản ấy tức là đã thực hiện được chữ Thành.

Ls. Công Nhân luôn thành thật từ lời nói đến việc làm của mình.

Xưa vợ chồng Tăng Tử đi chợ, con khóc đòi đi theo. Vợ Tăng Tử bảo con: “Con ở nhà rồi mẹ đi chợ về làm thịt lợn cho con ăn”. Lúc vợ về, thầy Tăng Tử bắt lợn mổ. Vợ nói: “Tôi nói đùa con nó đấy thôi!” Thầy bảo: “Không nên nói đùa, không nên nói dối, phải giữ được cái đức thành với con và dạy cho nó ngay từ bây giờ cái đức thành của người quân tử.” Nói rồi thầy đi mổ lợn cho con ăn.

Cứ ngẫm thế mới hiểu được giá trị của chữ Thành. Với người lớn, kẻ nhỏ và bản thân cần phải giữ được lòng thành.

Nhưng muốn giữ được chữ Thành, bên cạnh ta cần phải trau giồi chữ Tín.

Chữ “Tín” là gì?

Tín trước nhất là lòng tin ở mình, ở người. tin mình là biết lượng sức mình, định được chữ thành trong lòng mình để hành động. Có tự tín mới có tự lực, tự cường, tự giải quyết mọi khó khăn trên đường đời.

Tín cũng là giữ đúng lời hứa với mọi người. Một lời đã hứa, dù vật đổi sao dời vẫn không hề thay đổi. Đó là chữ tín.

Tín còn là niềm tin, niềm cậy trong và phó thác vào đấng Tối Cao xét về mặt tín ngưỡng, không bị lay chuyển, lung lạc trước những vinh hoa, bổng lộc hay đàn áp, tù đày vì đức tin có thể chuyển dời được cả núi non.
Như vậy, đức tín và đức thành có nét tương đồng, cùng có nghĩa là giừ điều ngay thẳng, không điêu ngoa, xảo quyết để làm những việc lợi ích cho đời.

Ls. Công Nhân luôn thành tín từ lời nói đến việc làm của mình

Thầy Tử Cống ngày xưa đã nói: “Nhân vô tín bất lập” (người không có tín thì không đứng vững được). Ls. Công nhân do chữ tín và bằng chữ tín đã đứng vững trong hoàn cảnh của mình.

Xưa Duyên Lăng Quí Tử đi xứ nước Tấn có một thanh kiếm quí và sang chơi với vua nước Từ. Vua từ thấy thanh kiếm lấy làm thích lắm, ý muốn xin mà không dám nói. Quí Tử ý muốn cho nhưng ngặt phải lo tròn nhiệm vụ. Khi đi xứ về, vua Từ chết. Quí Tử đưa kiếm cho Tự Quân, Tự Quân không nhận. Ông bèn treo kiếm nơi mộ vua nước Từ. Ngẫm thế, ta mới thấy, chỉ mới hứa nơi lòng mình thôi mà Quí tử cũng không muốn thất hứa với lòng. Quả thật là người trọng chữ tín.

Nhưng thành và tín mà thiếu trí chẳng khác nào người có tâm mà không có mắt.

Chữ “Trí” là gì?

Trí trước tiên là sự thông minh, sáng suốt. Tâm cảm thì trí suy, thấu tình, đạt lý. Người trí nhận thức nhạy bén, xét đoán công việc một cách phân minh, tìm hiểu vấn đề một cách sâu rộng. Có như vậy mới giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng, kịp thời, xoay chuyển được tình thế, thu hút mọi người và lãnh đạo muôn dân.
Khổng Tử nói: “Trí giả bất hoặc” (người có trí, chẳng có việc gì mê muội). chính vì thế ta mới nói trí là con mắt của tâm vậy.

Ls. Công Nhân thể chữ trí từ lời nói đến việc làm của mình.

Xưa Đào Duy Từ chơi với bọn trẻ. Đánh rơi quả bưởi xuống lỗ sâu, không ai biết cách làm sao để lấy. Nhưng ông đã biết múc nước đổ xuống lỗ, quả bưởi nổi lên và lấy được dễ dàng.

Thần đồng Hạng Thác có lần hỏi Khổng Tử: trên trời có bao nhiêu vì sao thì Ngài bảo hãy nói chuyện dưới đất. Hạng Thác hỏi: dưới đất có bao nhiêu ngôi nhà? Khổng Tử lại bảo nên nói chuyện trước mắt. Hạng Thác liền hỏi: lông mi có bao nhiêu sợi? Khiến Khổng Tử phải bật cười, khen là “hậu sinh khả úy” (người sinh sau đáng sợ). Trí là vậy ru.
Khổng Tử nói: “Nước mất không biết là bất trí, không liều là bất dũng”. Hai chữ trí và dũng vì thế mà di đôi với nhau.

Chữ “Dũng là gì?
Dũng tự nó là sức mạnh - mạnh thể chất và mạnh tinh thần. Dũng là cái chí khí của con người. Người có cái dũng thì ăn ngay nói thẳng. Thấy việc phải làm thì ra tay hành động; thấy nguy nan thì ra tay cứu vớt. Đó là người dũng. Bởi thế, Khổng Tử nói: “Kiến nghĩa bất vi, vô dũng giả” (Thấy điều nghĩa mà không làm thì không phải là kẻ dũng).
Chính vì thế mà khi Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga đã thẳng thắn mà rằng:
“Nhớ câu kiến nghĩa bất vi,
Làm người như thế cũng phi anh hùng.”

Người dũng cũng là người anh hùng vậy, mà người anh hùng phải biết kết hợp cái dũng với thành, tín và trí để làm nện sự việc, giúp ích cho đời.

“Lạy Chúa, xin cho những thanh niên (Công giáo) hôm nay biết ý thức học hành, rèn luyện tư cách và trau giồi tâm hồn họ với những đức tính Thành-Tín-Trí-Dũng để họ có thể giúp ích cho chính bản thân, cho gia đình; phục vụ Giáo hội cũng như xã hội trên căn bản công bình và bác ái.”

Noi gương Ls. Lê Thị Công Nhân, tuổi trẻ cần phải chăm lo rèn luyện tư cách đạo đức của mình, lấy bốn điều căn bản Thành-Tín-Trí-Dũng làm nền tảng đạo đức của mình – phương châm hành động.


Jos. Tú Nạc, NMS
viethoaiphuong
#107 Posted : Monday, March 15, 2010 8:04:43 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Đôi điều về Lê Thị Công Nhân

Caubay

Bài viết này đề cập đến vài điều mà tôi ghi nhận được sau khi chị Lê Thị Công Nhân ra khỏi tù.

Thứ nhất là chuyện thành bại và dang dở của đời một người con gái mà một anh công an nghiệp vụ đã “tốt bụng” nhắn nhủ với chị Lê Thị Công Nhân - theo lời kể của chị trong một cuộc phỏng vấn mới đây.

Thứ hai là bàn về lợi và hại, nên hay không nên và với mức độ nào trong việc dư luận, nhất là dư luận từ phía người Việt ở hải ngoại, lên tiếng ủng hộ chị. Dù vấn đề này được đặt ra sau khi đọc bài viết, cũng có ý “tốt bụng”, mới đây của ông Nguyễn Khoa Thái Anh bên blog Talawas, tôi không có ý tranh cãi gì với ông ta mà chỉ muốn trình bày ý mình cùng bạn đọc.

Nhưng trước hết xin (lại) chia sẻ vài cảm tưởng của riêng tôi về chị Lê Thị Công Nhân.

Tôi, chắc chắn, là một trong nhiều triệu người Viêt Nam và nhiều ngàn người ngoại quốc khác trên thế giới rất vui mừng trước tin chị Công Nhân ra khỏi tù vào ngày thứ Bảy, 6 tháng 3 năm 2010 vừa qua. Tôi tin rằng bất cứ ai, dù ở đâu, cương vị nào, nếu có quan tâm lo lắng đến tình hình đất nước, có hiểu biết về con người và những việc làm của chị, đều vui mừng và vui mừng một cách thật lòng.


Mấy ngày qua tôi đã gặp nhiều người quen rất bình thường - trong ý nghĩa là không hề tham gia bất cứ tổ chức cộng đồng hay có sinh hoạt chính trị nào - họ đều thổ lộ niềm vui. Họ vui chỉ vì họ yêu mến chị Lê Thị Công Nhân. Tình cảm đó phát sinh một cách tự nhiên như người ta cảm thấy lòng vui thích, lạc quan, hy vọng khi ngắm nhìn một một bông hoa đẹp trong nắng ấm ban mai.

Tôi cũng yêu mến chị với tấm lòng như thế. Tôi viết mà không ngượng với chính mình là khi vừa đọc trên internet tin chị được thả nhiều ngày trước đó, tôi đã vui mừng và chờ đợi như đã từng chờ đợi đứa em gái út ra tù vượt biên năm xưa. Tôi tin rằng trong lòng nhiều người, tình cảm yêu mến và cảm phục với chị đã dần dà hình thành qua nhiều sự việc cụ thể mà chị đã nói, đã làm - trước, trong khi và ngay cả sau khi vừa ra tù. Thái độ trong sáng, nhất quán và bất khuất của chị là điều không ai có thể phủ nhận được.

Ngay cả những kẻ chủ mưu bỏ tù chị, tôi tin họ cũng cảm phục chị.

Ngay cả những kẻ thừa hành canh gác, theo dõi và thậm chí bọn côn đồ như đám “quần chúng tự phát” cũng kính nể chị.

Ngay cả một bộ máy tuyên truyền vĩ đại cũng ngọng nghịu, không tìm đâu ra lý lẽ có chút thuyết phục để bôi nhọ chị ngoài những lời tố cáo rất hàm hồ, đơn điệu.

Ngay cả những kẻ cơ hội, bắt cá hai tay ở nước ngoài miệng hô hào dân chủ như cái mốt thời thượng nhưng lại thậm thụt giao du, đi về làm ăn, chơi bời, nịnh bợ bọn cầm quyền cộng sản cũng không thể gièm pha chị và đành phải tỏ vài lời tán dương chị.

Sự thành bại và dở dang của một đời người.

Khi nghe chị kể về việc người công an bảo chị rằng ‘Bây giờ chị đã thấy là chị thất bại chưa, chị đã thấy đời chị dang dở chưa’ thì tôi chợt nhớ đến lời ví von của các cụ nho ngày xưa. Đó là lấy cái tâm của con chim sẻ mà đo cái chí của con chim bằng.

Về sự thành bại, chị Công Nhân đã có câu trả lời về phần mình, là chưa thành công. Chưa - không phải không. Khi trả lời là mình chưa thành công là chị nghĩ đến khía cạnh đại cuộc.

Phần tôi, tôi cho là cho đến nay việc làm của chị đã đạt được rất nhiều thành tựu, dẫu các thành tựu đó chưa đủ để mang lại thành công cho đại cuộc, tức là đạt được một chế đô tự do dân chủ cho toàn dân. Ước mơ đó chưa đến, chưa thành công như chị nói. Tuy vậy, với khả năng của một người phụ nữ không quyền thế, chị đã làm rất xuất sắc phần việc của mình. Tác dụng của các việc làm ấy đối với phong trào dân chủ đã nói lên sự thành công. Sự thất bại, nếu có, chỉ thuộc về kẻ cầm quyền đã không khuất phục được chị. Khi bỏ tù chị và những người yêu nước khác họ đã lộ chân tướng, tự bôi tro trát trấu vào mặt mình trước bàn dân thiên hạ.

Một cách cụ thể, chị đã thành công trong các việc sau đây:

- Sự hy sinh của chị đã đóng góp vào sự lớn mạnh của phong trào dân chủ trong nước. Thực tế cho thấy ngày càng có nhiều người đã cất lên tiếng nói của lương tâm, can đảm chỉ ra cái sai lầm cũng như dã tâm bán nước hại dân của kẻ cầm quyền. Tôi tin những Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Lê Công Định, Nguyễn Tấn Trung…và hàng ngàn thanh thiếu niên như các blogger ít nhiều đã noi gương chị. Tôi cũng tin con người và việc làm của chị đã thức tỉnh nhiều người trong hàng ngũ cộng sản.

- Nhờ chị mà thế giới đã quan tâm đến tình hình nhân quyền tại Việt Nam, đã có các hành động can thiệp tích cực và do vậy bọn cầm quyền cũng chùn tay phần nào trong việc đàn áp các người dân khác.

- Theo ý tôi, cho tới nay chị là người duy nhất mà mọi người, không phân biệt tuổi tác, giới tính, địa phương, tôn giáo, đoàn thể chính trị đều đồng lòng ủng hộ và yêu mến. Tôi có cảm tưởng rằng tấm lòng và tinh thần của chị đã ảnh hưởng đến sự đoàn kết của chúng ta.

Về chuyện dở dang, theo tôi hiểu khi nói đến hai từ này với chị, người công an có hàm ý về cuộc sống lứa đôi của một người con gái bình thường. Điều đó cũng không có gì lạ, dẫu cũng chưa đúng hẳn vì chị hãy còn rất trẻ. Nhưng đó là cái nhìn rất cơm áo gạo tiền của một anh công an chỉ biết làm theo lịnh. Những kẻ cơ hội, ích kỷ, cầu an hẳn cũng có nhận định như thế, và chắc cũng chê chị không "thức thời" để đánh mất thời son trẻ. Nhưng với chị Công Nhân, người đã vượt trên cái lẽ thường tình đó để chọn con đường dấn thân, thì những suy nghĩ đó không còn thích hợp. Đó chính là lấy bụng tiểu nhân mà suy lòng người quân tử.


Cô Giang Nguồn: OntheNet

Đến đây tôi lại nhớ về một sự “dở dang” khác trong lịch sử. Cũng ở tuổi 28, khi chị Lê Thị Công Nhân vào tù, anh hùng Nguyễn Thái Học đã hiên ngang lên đoạn đầu đài. Cô Giang sau đó đã tự sát cũng ở tuổi còn rất trẻ. Khi đi làm cách mạng họ chấp nhận “dang dở” chuyện riêng tư để phụng sự cho lý tưởng. Không thành công thì thành nhân. Thành nhân theo cả hai nghĩa là, sống xứng đáng với sứ mạng cao quí của con người hoặc là tạo thành cái nhân cho các phong trào cách mạng mai sau. Suy diễn cách nào lời nói bất hủ đó của vị đảng trưởng Việt Nam Quốc Dân Đảng cũng đúng cả.

Theo tôi họ đã thành công và đã thành nhân. Sự thất bại của cuộc khởi nghĩa Yên Báy đã gieo mầm cho sự thành công sau này. Việc toàn dân tham gia cách mạng mùa thu năm 1945 hẳn nhiên có thừa hưởng tinh thần sôi sục căm hờn, sự hy sinh và kinh nghiệm từ cuộc khởi nghĩa Yên Báy. Thất bại trong nhiều trường hợp là mẹ của thành công.

Trường hợp chị Lê thị Công Nhân cũng tương tự. Chị đã tranh đấu, đã vào tù và đã gieo cái nhân công bình, nhân ái, tự do dân chủ trong lòng đại chúng. Cái “nhân” đó đẫ nẩy mầm và đang lớn lên. Nhìn vào đó mọi người có thêm hy vọng vào một ngày mai tươi sáng cho dân tộc. Không có những mầm sống đó chúng ta sẽ buồn, sẽ tuyệt vọng biết bao. Đó chính là mặt thành công của chị.

Thái độ nào của chúng ta là cần thiêt?

Người Việt trong và ngoài nước nên hay không nên lên tiếng ủng hộ chị? Và nếu có thì nên ủng hộ ở mức độ nào?

Ở đời thấy người làm việc tốt mà không tỏ lời tán dương là thiếu công bình và hơn thế nữa, thiếu đạo đức. Với trưòng hợp chị Lê Thị Công Nhân, đa số người dân trong nước, do sự bưng bít của chính quyền, không biết nhiều về chị, và nếu biết họ cũng không có điều kiện thuận tiện để bày tỏ tình cảm hay biểu lộ sự đồng tình với chị. Vì vậy chúng ta ở ngoài nước cần lên tiếng mạnh mẽ ủng hộ chị. Điều đó có những cái lợi:

- Nêu cao tấm lòng yêu nước của chị để làm gương, khuyến khích sự quan tâm, dấn thân tranh đấu cho mọi người, nhất là các bạn trẻ, cả trong lẫn ngoài nước.

- Sự lên tiếng mạnh mẽ của chúng ta sẽ làm cho thế giới quan tâm nhiều đến chị, các chính quyền dân chủ sẽ có các áp lực với bọn cầm quyền tại Hà Nội và nhờ vậy chúng không thể thẳng tay đàn áp, khủng bố, thậm chí mưu hại chị.

Lập luận cho rằng vì người Việt ở hải ngoại tỏ lòng ngưỡng phục, lên tiếng ca ngợi (theo ngôn ngữ của vài kẻ nhỏ nhen là “tung hô,” “công kênh”) sẽ là cái cớ cho bọn cộng sản đàn áp chị hơn nữa chỉ là suy nghĩ phiến diện. Bọn cộng sản khủng bố, bỏ tù chị Công Nhân duy nhất chỉ vì những gì chị làm ở trong nước. Cộng sản lo sợ về sự phản kháng của đồng bào trong nước hơn là sự chống đối ở hải ngoại.

Tôi tin rằng trong nhiều năm qua, Lê thị Công Nhân không chỉ là người duy nhất ở quê nhà mà còn rất nhiều người khác tranh đấu rất kiên cường nhưng họ không được biết tới nhiều, thậm chí không ai biết. Những người này chắc chắn đã bị cộng sản trù dập dã man nhiều lần hơn cả chị Công Nhân. Nên nhớ rằng cộng sản là những kẻ sợ ánh sáng. Lịch sử cho thấy bọn cộng sản đã thủ tiêu rất nhiều nhà cách mạng bất đồng quan điểm với chúng và chúng chỉ dám làm như thế khi không ai biết.

Bản thân chị Công Nhân cũng không hề bị lung lạc trước sự đàn áp của bạo quyền.‘ Đã xác định hy sinh thì phải hy sinh đến cùng. Chứ nếu hy sinh dang dở thì hy sinh để làm gì?...’ Tù đày chỉ làm cho chị quyết tâm hơn như lời chị phát biểu gần đây. Vì vậy không ai có thể xui giục người phụ nữ kiên cường đó làm bất cứ điều gì ngoài chính cái lương tri của chị. Mọi người, kể cả bọn cầm quyền cộng sản đều biết điều đó.

Hiểu được như vậy chúng ta sẽ thấy rằng mọi sự vận động từ bên ngoài này sẽ tích cực, làm giảm bớt sự khủng bố chị từ phía nhà cầm quyền. Mặt khác, sự quan tâm của chúng ta cũng là niềm an ủi cho người con gái nhỏ nhoi đó. Đó là nghĩa cử nên làm, là lương tâm. Chỉ có bọn cộng sản và bọn tay sai mới mong chị bị quên lãng, mới mong chị “thức thời,” tức là nhận ra “sức mạnh vô địch” của bạo quyền. Nếu chị Công Nhân sống an phận, kẻ vui mừng nhất là bọn độc tài.

Những kẻ nào tự nhận mình yêu dân chủ, quý mến chị Công Nhân mà muốn chị được "một mình" định đoạt công việc mà không cần sự tiếp tay cổ vũ từ đồng bào thì cần coi lại họ là ai. Lời lẽ tốt đẹp nhất dành cho họ là ngu độn về chính trị.

Leave her alone! Nguồn: TTXVN

Những kẻ nào tự nhận mình yêu dân chủ, quý mến chị Công Nhân mà muốn chị được "một mình" định đoạt công việc mà không cần sự tiếp tay cổ vũ từ đồng bào thì cần coi lại họ là ai.Lời lẽ tốt đẹp nhất dành cho họ là ngu độn về chính trị. Chỉ trông chờ vào thực lực của người trong nước mà coi nhẹ sự đóng góp của đồng bào hải ngoại là không thực tế. Mong đợi sự bố thí tự do, nhân quyền hay trông chờ vào sự thay đổi của bọn cộng sản mà không qua hy sinh, tranh đấu là cả môt sự hoang tưởng.

Cuối cùng, với chị Lê Thị Công Nhân, mọi hành động tỏ lòng yêu mến, khâm phục chị là điều tự nhiên mà không sợ mang tiếng là thấy kẻ sang bắt quàng làm họ. Ai cho điều đó là “xúi trẻ ăn cứt gà” là không hiểu, thậm chí đánh giá thấp giá trị con người của Lê Thị Công Nhân. Ngược lại, ‘Còn một mình tôi, tôi cũng tranh đấu’, lời nói đó của chị là luồng gió mang đến lòng hứng khởi cho nhiều người đi theo bước chân của chị.


San Diego, 11 tháng 3 năm 2010.
Caubay

viethoaiphuong
#108 Posted : Saturday, March 20, 2010 4:48:50 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

"Dân oan" Lê Thị Công Nhân và quí khách dự lễ kính Thánh Giuse với Cộng đoàn Vinh tại Hà Nội



J.B Nguyễn Hữu Vinh

Tối ngày 19/3/2010, tại nhà nguyện Thánh Giêrađô thuộc giáo xứ Thái Hà, cộng đoàn Vinh dâng Thánh lễ kính thánh Giuse, quan thầy của một số anh em trong cộng đoàn Vinh tại Hà Nội. Thánh lễ cũng cầu nguyện cho một thành viên trong cộng đoàn là anh Mathia Vũ Hoàng Quang. Anh Quang đã bị một số người đi xe biển xanh vào bắt đi từ lớp học tại Học viện Tài Chính, bị đánh đập dã man tại một nơi bí mật rồi quẳng ra giữa cánh đồng khi đang bị ngất xỉu và hiện anh đang được điều trị vì chấn thương quá nặng nề.


Luật sư Lê Thị Công Nhân tham dự Thánh lễ kính Thánh Giuse với Cộng đoàn Vinh tại Hà Nội

Tham dự Thánh lễ, cộng đoàn bất ngờ được đón nhiều quí khách là bạn bè của anh chị em trong cộng đoàn và những người quan tâm đến Thánh lễ cầu nguyện này như Luật sư Lê Thị Công Nhân, một tín hữu Kito mới được trở về với gia đình nay tham dự Thánh lễ, bác sĩ Phạm Hồng Sơn, anh Nguyễn Vũ Bình và một số người ngoài Kito đến tham dự tìm hiểu về Thánh Lễ Công giáo.

Cộng đoàn đã sốt sắng dâng Thánh lễ kính Thánh Giuse, dâng lên Thiên Chúa những lời cầu nguyện cho anh chị em trong cộng đoàn, cách riêng cho anh Mathia Vũ Hoàng Quang đang bị nạn. Trong lời nguyện Thánh lễ, cộng đoàn đã tha thiết cầu xin Thiên Chúa mở lòng, soi sáng cho những kẻ đang lấy bạo lực làm cách hành xử trong xã hội biết đó là con đường sai lầm, là con đường dẫn xã hội đi đến chỗ diệt vong.

Thánh lễ do hai linh mục Gioan Lưu Ngọc Quỳnh và Phê rô Nguyễn Văn Khải đồng tế. Bài giảng trong Thánh lễ, Linh mục Phêrô Nguyễn Văn Khải đã nêu bật chủ đề Thánh cả Giuse là mẫu gương cho những người nam học tập về tấm lòng đạo đức, mến Chúa, vâng lời, tận hiến. Thánh cả Giuse là tấm gương chói ngời về việc giáo dục con cái trong việc hình thành đạo đức làm người.

Thánh lễ được cử hành long trọng sốt sắng và đầy tình yêu thương, hiệp nhất giữa mọi người không phân biệt tôn giáo, chính kiến và vị thế xã hội. Nhiều giáo dân là nạn nhân Thái Hà cũng đã đến chúc mừng Luật sư Lê Thị Công Nhân được về với gia đình và chia sẻ với cô những vất vả trong những tháng ngày qua.

Chia sẻ sau Thánh lễ, Luật sư Lê Thị Công Nhân đã nói lên xúc cảm của mình khi được tham dự Thánh lễ cùng với cộng đoàn và nhất là những nạn nhân Thái Hà, cô nói: "Tôi là luật sư, trước đây khi giúp đỡ những người dân oan, chúng tôi gọi nhau là chiến sĩ. Sau đó, tôi bị bắt oan, bị án oan và tù oan thì trở thành dân oan Lê Thị Công Nhân, vì vậy xin chia sẻ với các dân oan ở đây và toàn thể giáo dân, cộng đoàn những vất vả đã phải chịu thời gian qua".

Toàn thể giáo dân và cộng đồng đã nhiệt liệt hưởng ứng lời chia sẻ của cô - Dân oan Lê Thị Công Nhân.

Cũng chia sẻ sau Thánh lễ, bác sĩ Phạm Hồng Sơn nói: "Tôi hiện chưa theo tôn giáo nào, đây là lần đầu tôi tham dự một Thánh lễ Công giáo, những gì tôi thấy hôm nay rất khác với những gì tôi đã tưởng tượng trước đây, tôi xin cảm ơn Cộng đoàn đã cho tôi tham dự một Thánh lễ long trọng đầy tình yêu mến".

Cùng tham dự Thánh lễ, có một vị khách ngoại quốc, trong lời chia sẻ sau Thánh lễ, vị khách này tỏ lòng cảm ơn với tất cả anh chị em, về sự khác nhau khi tham dự Thánh lễ Công giáo ở các nơi khác và ở Việt Nam. Ở đây, mọi người thể hiện sự tôn trọng, yêu thương nhau trong tình thân ái và Hòa Bình. Luật sư Lê Quốc Quân đã dịch những lời chia sẻ này trong những tràng vỗ tay của cộng đoàn và giáo dân vang lên không ngớt.

Tất cả cộng đoàn giáo dân và khách đến dự đã cùng nắm tay nhau dâng lên Thiên Chúa bài hát "Hiệp nhất".

Điều đọng lại sau Thánh lễ khi mọi người ra về là sự thân ái và hòa bình đoàn kết của tất cả mọi người tham dự Thánh lễ long trọng này. Hình ảnh cảm động và lời bài hát: "Lạy Cha, xin hãy cho mọi người hợp nhất nên một, như Cha ở trong Con và như Con ở trong Cha" hẳn vẫn in sâu trong tâm trí mọi người.

Hà Nội, Ngày lễ kính Thánh Giuse 19/3/2010
J.B Nguyễn Hữu Vinh


Một vài hình ảnh Thánh Lễ kính Thánh Giuse ngày 19/3/2010:[/B]


Nguyện đường Giêrađô cử hành Thánh lễ kính Thánh Giuse của Cộng đoàn Vinh


Lạy Cha chúng con ở trên Trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng



Linh mục Phê rô Nguyễn Văn Khải giảng lễ: Tấm gương Thánh cả Giuse




Lạy Cha, xin hãy cho mọi người hiệp nhất nên một



Luật sư Lê Thị Công Nhân chia sẻ với giáo dân Thái Hà




Bác sỹ Phạm Hồng Sơn chia sẻ với giáo dân Thái Hà[/I]



viethoaiphuong
#109 Posted : Friday, April 2, 2010 7:27:10 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

THƯ GỬI CHỊ – MỘT NỮ ANH HÙNG DÂN TỘC


Chị Lê Thị Công Nhân kính mến!

Xin cho em được gọi chị với cái tên kính trọng như vậy.

Có lẽ chị sẽ bất ngờ khi đọc những dòng này vì chị em ta chưa từng gặp mặt. Nhưng những việc chị làm đã hoàn toàn thuyết phục được em, và vô tình, giờ đây em rất hãnh diện khi được đứng cùng “chiến tuyến” với chị trong công cuộc đấu tranh cho cái xấu, cái sai của xã hội.

Em biết chị là một luật sư công tâm, có trình độ – là thành viên của Đoàn Luật sư Hà Nội, hội viên Hội Luật sư Quốc tế – có tâm huyết, là một nhân tài đặc biệt, một hạt ngọc hiếm của xã hội. Em cảm thấy việc chị bị bỏ tù suốt 3 năm trời, với một lời kết tội không sao giải thích nổi vì thiếu bằng chứng hiển nhiên: “âm mưu lật đổ chính quyền”(!). Chỉ có một chính quyền mất tự tin, luôn lo sợ trước sự khinh thường và phẫn nộ của nhân dân, mới hành xử một cách mù quáng, vùi dập hạt ngọc quý hiếm của dân tộc xuống tận bùn đen bất công như vậy.

Hẳn là giờ này, chị đang quay quần với người thân khi trở về ngôi nhà thân yêu của mình, được gặp lại những cảnh vật và con người quen thuộc sau cả ngàn ngày xa cách, bị giam cầm và trấn bức trong “nhà tù nhỏ” của chế độ cộng sản “của dân, do dân, vì dân”.

Em cứ suy nghĩ không biết giờ này trong lòng chị đang buồn hay vui?

Chắc hẳn chị sẽ vui, vì được trở lại nơi chị đã sống, có mẹ, có người thân, có ngôi nhà ấm cúng của mình sau những tháng ngày đày đọa trong tù.

Nhưng, chắc hẳn chị sẽ buồn, vì ngày chị ra đi cách đây đã 3 năm và ngày chị trở lại hôm nay, vẫn một không khí ngột ngạt, bụi bặm và ngày càng “ngột ngạt” hơn thế.
Chắc hẳn chị sẽ buồn hơn, vì khi chị đi, những cái gọi là “dự án”, “kế hoạch” khai thác, bán đổ bán tháo tài nguyên, đất đai của ông cha ta chưa bị “lộ sáng” để chị đau lòng. Ngày chị trở về, mọi thứ đã phơi bày ra trước mắt. Bọn bành trướng Trung Quốc đã đưa người vào tận mái nhà Tây Nguyên dưới nhiều hình thức. Ngoài biển, Hoàng Sa đã mất từ lâu, Trường Sa cũng đang nằm trong tay bọn bành trướng, nhiều ngư dân đánh cá trên vùng biển nước mình bị cấm ngang nhiên, bị bắt giữ, bị đánh đập tàn nhẫn.

Có thể chị ngạc nhiên chăng và hỏi: “Vậy vai trò của nhà nước để đâu?” Cũng xin nhắc lại với chị rằng nhà nước “của chúng ta” cũng đã phản ứng–phản ứng bằng cái băng cassete cũ do người phát ngôn Bộ Ngoại giao tua lại“Việt Nam có đầy đủ bằng chứng…” vậy là xong.

Giờ đây, nhà nước ta luôn kêu rất to rằng “đất đai thuộc nhà nước quản lý” rất hùng hồn, rất đanh thép, rất kiên quyết. Nhưng những lời đanh thép đó chỉ dùng khi nhà nước muốn cướp đất của nông dân, của tôn giáo, của nhà thờ… Còn khi bọn bành trướng đại Hán ngang nhiên xâm lược lãnh thổ, thì nhà nước “của chúng ta” nhũn như con chi chi. Họ không dám lên tiếng, họ không dám mạmh mồm, họ chỉ dám “giao thiệp”… hầu như “nhà nước ta” đã không còn “quản lý” những nơi đó.

Chị kính mến,

Những điều đó, em tin sẽ làm chị đau lòng hơn dù chị đã được ra khỏi nhà tù nhỏ.
Những ngày chị đi tù, muôn vạn ánh mắt dõi theo chị từng tin tức nhỏ, từng diễn biến xảy ra với chị trong nhà tù. Một nữ nhi mỏng manh, chân yếu tay mềm làm sao đối đầu được với muôn vàn mưu gian quỷ kế của nhà nước và nhà tù cộng sản.

Nhưng, ra khỏi nhà tù nhỏ, chị lại được chứng kiến những màn bi hài kịch của một nhà tù lớn. Ở đó chị sẽ thấy “đảng quang vinh” của chúng ta đã làm gì để xứng đáng là “đội quân tiên phong”. Trên trang ngôn luận, tiếng nói chính thức của đảng đã công nhận rằng Biển Đông là của Trung Quốc, trang web thương mại Việt Trung mà Tổng bí thư, Chủ tịch nước hể hả bấm nút cũng ghi rõ ràng như vậy. Rừng đầu nguồn đang bị “thuê” hàng trăm ngàn hecta, Tây Nguyên vẫn cứ rước giặc Tàu vào ngồi chễm chệ, hàng Tàu độc hại vẫn tràn ngập đầu độc nhân dân ta.

Báo chí nhà nước, truyền thông nhà nước rặt một giọng hùa theo chính sách bán nước và phụ họa lũ cướp nước. Những tiếng nói cất lên vì lòng yêu nước, vì sự trung thành, vì sự thật… nhanh chóng được mời vào ngồi chơi và nghỉ ngơi trong các nhà tù nhỏ…

Người dân ngày càng lầm than, giá cả tăng chóng mặt, lạm phát ngày càng cao, đội ngũ thất nghiệp ngày càng lớn, cuộc sống người dân ngày càng bị đe dọa đủ mặt… và đảng ngày càng giàu, quan chức của đảng ngày càng béo.

“Đảng quang vinh” của chúng ta, ngày càng thể hiện đúng bản chất của mình, “hèn với giặc, hung hãn với dân”. Những vụ việc liên quan đến đất đai của nhân dân, hẳn chị không được chứng kiến lực lượng hùng hậu, hung hãn vô cùng của ngàn trùng điệp điệp cảnh sát, chó và công an với đủ thứ vũ khí được tậu từ tiền của nhân dân đóng góp để trấn áp và để cướp bằng được. Những vụ Tòa Khâm sứ, Thái Hà, Tam Tòa, Loan Lý, Bát Nhã, Đồng Chiêm… là những minh chứng hùng hồn và cụ thể.

Chị cũng sẽ thấy được những hạ sách mà đảng ta đã sáng tác ra để quần chúng nhân dân tự tiêu diệt nhau với kế “dùng nhân dân đánh nhân dân” bằng một lực lượng mới. Đó là “quần chúng tự phát”. Những ngón võ bẩn đó chỉ duy nhất là giữ bằng được cái ghế quyền lực trên đầu trên cổ nhân dân để mà kiếm, để mà cướp, để vinh thân phì gia, kệ vận mệnh đất nước đến đâu thì đến, mất còn không cần biết.

Ngày chị đi…

Những điều trên đây lẽ ra không nên nói với chị giờ này, để dù sao cũng nên mang đến cho chị những niềm vui nho nhỏ sau cả ngàn ngày xa cách. Nhưng sự đời nhiều khi là vậy, muốn cũng chẳng đặng dừng, thích cũng không thể nào im. Vì vậy những điều đó có thể làm chị buồn nhưng là thực tế.

Ngày chị đi, các anh Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức… cũng đã phải “theo bước” bởi tấm lòng yêu nước quả cảm.
Nhưng cũng đã có những điều khác hơn ngày chị ra đi, như những tín hiệu của cánh én báo mùa xuân.

Sự đời là con giun xéo lắm cũng quằn, nhân dân chịu đựng chỉ đến một lúc nào đó thôi, lòng dân như sóng cồn, như bão lửa, nhận thức người dân không chỉ dừng lại ở “ơn Đảng, ơn Chính phủ” hoặc “Đảng ta là đạo đức, là văn minh”. Nhân dân đã dần dần thấy được sự đạo đức của “đảng ta”, dân càng thấy được sự anh hùng của “đảng ta” trước ngoại bang như thế nào… và lòng dân đã nổi giận.

Ngày chị đi, chưa có những trí thức đất nước dám hiên ngang ra trận bằng những phản biện hùng hồn làm chùn tay những kẻ rắp tâm bán nước, rước voi về giày mả tổ.
Ngày chị đi, hàng ngũ trí thức của đất nước đang chấp nhận chữ “HÈN” để nín thinh trước bạo lực, nhưng giờ đây, họ đã lên tiếng. Những ngón đòn bẩn thỉu dành cho cá nhân, những hành động lén lút phá hoại trái pháp luật các trang web, những hành động dung túng cho những quan chức âm mưu bán nước cho Tàu vì “thân nhân tốt” ngược lại thì trấn áp người dân và bịt miệng họ đã bị vạch mặt.

Ngày chị đi, người dân chưa hiểu được mình có quyền gì một cách đầy đủ, nhưng giờ đây họ đã khác, họ đã dám kiêu hãnh đứng lên xác nhận quyền của mình mà bấy lâu đã bị nhà nước âm thầm cướp đi coi đó là quy luật.
Đó là những điều khác so với trước đây 3 năm khi chị ra đi.

Ngày trở về…

Viết là một hình thức hành đạo, là một cách bày tỏ chính kiến bằng thái độ dứt khoát, một lý tưởng phục vụ nhân sinh… Đó chính là điểm đích của những người cầm bút hôm nay. Cái chân lý ấy đã từ lâu ngời sáng như ánh thép trong thơ văn cụ Nguyễn Đình Chiểu:
“Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà…”
Phải, chỉ có lòng yêu nước và lòng tự hào dân tộc mới dẫn dắt chúng ta phân biệt được đâu là chính, đâu là tà. Ngày xưa, hai câu thơ nghĩa khí ngất trời của cụ Nguyễn Đình Chiểu đã làm thửc tỉnh biết bao nhiêu con người mê muội.
Thời loạn, “khí tà” giăng bủa khắp nơi thì thời bình cái “hỏa mù” giữa sai và đúng càng khó lòng phân biệt. Bởi lòng yêu nước không dành cho riêng ai, chỉ có điều làm sao chúng ta có thể nhận thức và phân biệt được đằng sau những từ ngữ to tát, những nhân danh này nọ ấy chứa đựng cái gì?
Vì vậy trong những năm đầu tiên ở thập niên thứ nhất của thế kỷ 21, còn nhiều lắm, rất nhiều những “Nguyễn Đình Chiểu” – kẻ mà ngay từ đầu, lý tưởng đã nhận thức rõ ràng, không khoan nhượng trước bất kể cái sai, cái xấu và thế lực tà đạo nào.

Ngày chị trở về, mừng vui và âu lo vẫn còn đó, xin chúc chị lại sống một mùa xuân, mùa xuân ra trận với dũng khí của tuổi trẻ đã được luyện rèn và của những truyền thống nữ anh hùng dân tộc được đúc kết trong chị, như chị đã từng tuyên bố khi trả lời phỏng vấn các hãng tin nước ngoài là “không bao giờ khuất phục”.

Nguyễn Phương Duy
Sài Gòn, Việt Nam
viethoaiphuong
#110 Posted : Monday, August 30, 2010 1:30:05 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

LUẬT SƯ LÊ THỊ CÔNG NHÂN TRẢ LỜI PHỎNG VẤN "ĐỐI THOẠI "VỀ QUAN HỆ TAY BA VIỆT NAM-HOA KỲ-TRUNG QUỐC


HÀ NỘI 28 AUGUST 2010

Nguồn: Đối Thoại

1.Xin chào Luật sư Lê thị Công Nhân. Cám ơn Luật sư dành cho Đối Thọai buổi trao đổi hôm nay. Trước hết xin hỏi thăm LS về tình trạng sức khỏe,sau khi rời nhà tù, tình trạng sức khỏe của LS có được cải thiện nhiều không?

Ls LTCN: Cảm ơn anh, sức khỏe của tôi không cải thiện mấy sau khi ra tù, có thể là do nội lực của tôi đã yếu sẵn và những hậu quả của thời gian ở tù nặng nề và tồi tệ hơn là tôi nghĩ. Hiện giờ thì bệnh khớp của tôi đã trở nên mất kiểm soát vì bị đau và sưng ngay giữa mùa hè, vốn không phải là mùa đặc trưng của căn bệnh này. Tôi sẽ có một đợt khám tổng quát lại thật kỹ, có lẽ là sẽ tốn kém và mất thời gian, vì với cách khám chữa bệnh của Việt Nam thì như quý vị cũng biết đấy đã làm cho người dân phải nói một câu là “Ở Việt nam đi viện còn khổ hơn đi tù”. Khám 5 phút 1 người và khám một căn bệnh nhưng phải đi làm xét nghiệm thêm ở bệnh viện, phòng khám tư khác nhau mới ra kết luận bệnh mà chưa chắc đã đúng, và bệnh nhân hầu như không nhận được bất kỳ câu trả lời đầy đủ thỏa đáng nào khi hỏi bác sỹ về bệnh tình của mình, tất cả vì quá tải.

Mọi cái trong đời sống dân sinh cơ bản nhất đều quá tải: giao thông quá tải, bệnh viện quá tải, trường học quá tải, môi trường quá tải, nhà tù lại càng quá tải chỉ có có pháp luật dân chủ và văn hóa dân chủ là cực kỳ thiếu thốn, thậm chỉ gần như không có. Tôi cho rằng, hậu quả của những sự quá tải kia là do thiếu thốn về dân chủ, thiếu thốn không phải vì nó không có, mà nó đã bị hủy diệt, lừa đảo, đánh tráo từ khiViệt nam rơi vào ách cai trị độc tài của băng đảng cộng sản. Có lẽ là tôi hơi đi xa so với câu hỏi rồi, nhưng mong quý vị cũng thông cảm cho tôi vì nói lên được suy nghĩ của mình cũng làm nhẹ lòng, mà nhẹ lòng thì chắc chắn là sẽ đỡ mệt hơn.

Chế độ độc tài cộng sản làm tôi phát ốm vì lúc nào cũng âu lo không biết chúng còn phá hoại đất nước này mới mức độ nào nữa. Đi đâu cộng sản cũng rêu rao “minh bạch, giám sát”, nhưng chỉ có một mình đảng cộng sản thì có cái gì là minh bạch đây, giám sát ai và ai giám sát. Cuối cùng thành ra một vở bi hài kịch lẩn quẩn tự biên tự diễn tự vỗ tay, nhưng lại trấn lột tiền của nhân dân để dựng vở cho mình.

Tôi cũng chỉ là một phần trong số 87 triệu dân trong nước mà thôi, lọt thỏm giữa một biển người mà tuyệt đại đa số chỉ biết đến 2 điều cơ bản là: mải miết kiếm tiền và tự ru ngủ mình một cách an phận với sự sợ hãi chính quyền và công an đã trở thành một phong cách tự nhiên và độc đáo của người Việt không chỉ đang sống trong nước mà ra đến nước ngoài rồi vẫn ôm ấp nỗi sợ ấy trong lòng. Sợ đến mức không dám đả động tới chính trị, nghe tới công an thì còn sợ hơn quỷ hiện hình, và câu cửa miệng thì lúc nào cũng là “Nước mình nó thế, ai mà chả biết, nhưng nói ra thì được cái gì, chỉ tổ rước họa vào thân.”.

Ai cũng có lý do chính đáng để trì hoãn tiếng nói chân thật của chính mình. Em rể tôi, tên Thành, kể chuyện cậu ta có quen mấy ông trung tá ngành an ninh phản gián bên quân đội và công an, nhà ai cũng giàu có sung sướng “tiền đè chết người”, con cái du học bên “trời Tây” Anh, Mỹ, Úc (chả thấy cháu nào sang Tàu, Cuba hay Bắc hàn du học cả ! ?) , có mấy ông tâm sự “Tao chán cái chế độ này tận cổ, nhưng phải về hưu đã, lo việc xong xuôi cho mấy đứa con, đâu vào đấy ổn thỏa hết rồi, tao sẽ viết hồi ký. Chứ bây giờ thì chưa an toàn, chưa được, mình phải tính toán có lợi nhất cho mình thì mới làm chứ. Chứ chị vợ mày (ý nói tôi-LTCN) là cái đinh, *** biết gì, dân ngoài làm sao biết được cái thối bên trong bộ máy (chính quyền) như bọn tao.” Tôi cứ nghĩ mãi về câu nói đấy và thấy rất buồn. Nỗi buồn ấy lớn lắm, lớn đến mức thành một nỗi âu lo len cả vào giấc ngủ, vì thấy rằng sao cái nỗi sợ và sự đạo đức giả lại có thể được “chạy” một cách tự động, trơn tru và tự nhiên đến thế trong con người Việt nam hiện nay từ khi dân mình được đảng cộng sản “đặt bục công an giữa trái tim người”. Trước đây dân ta đâu có thế.

Đành rằng thời phong kiến có nhiều lạc hậu, dân ta vốn cũng không phải là một dân quá thông minh như tuyển dân Do Thái của Chúa, lại cũng chẳng phải là một dân tinh hoa nghệ thuật lẫy lừng như dân Ý, dân Pháp, nhưng chắc chắn chưa bao giờ là một dân đáng hổ thẹn trên thế giới như chúng ta bây giờ. Ở Việt nam bây giờ lúc nào người ta cũng nói dối và kiêu ngạo không thể tưởng tượng nổi đến mức lố bịch, nhưng bên cạnh đó thì lại rất mặc cảm tự ti và côn đồ. Ngồi xem tivi một mình mà tôi còn cảm thấy nhục, xấu hổ vô cùng mỗi khi nghe cái giọng điệu tuyên truyền “Bác Hồ, người là niềm tin thiết tha nhất trong lòng dân và trong trái tim nhân loại …”, rồi thì “Đảng đã cho ta một mùa xuân tràn ước vọng…”, nào là “Cả thế giới phải ngưỡng mộ và khâm phục Việt Nam vì thành tích phát triển về kinh tế và vị thế chính trị trên trường quốc tế …”. Đến nỗi đôi khi thấy mình nhạy cảm quá chỉ thêm khổ. Cộng sản trước hàng chục triệu dân Việt nam khốn khổ nghèo đói và cả thế giới hàng ti tỉ dân nhìn vào mà còn trơ trẽn vô độ dùng bạo lực để cưỡng bức, cướp đoạt tiền của, sức lực, thời gian của người dân để ca ngợi chúng nó thì mình ngồi xem tivi một mình mà còn thấy nhục thay, thấy khổ sở vì xấu hổ thì e răng mình ủy mị quá chăng. Nhưng anh ạ, tôi lại tự an ủi “Không sao, biết đâu nhờ sự nhạy cảm đó mà mình có thể đối mặt với sự thật và vượt qua được những yếu kém của bản thân, thì ít ra cũng không cảm thấy mình hèn.”

Tóm lại sức khỏe của tôi là như vậy đấy, giờ lại càng thấm thía cách phân tích về “tâm bệnh” của đông y hay đến thế nào. Một người vừa ra tù, lại bị quản thúc, sống dưới sự cai trị dối trá, ác độc và đê hèn đến ghê người của cộng sản Việt Nam mà vẫn mạnh khỏe vui tươi mới lạ !

Thậm chí tôi tổ chức sinh nhật tháng 7 vừa rồi (khoảng 20 người), mà mật vụ A42 (Yến-nữ, Hoàng Quân-nam) buổi chiều còn vào tận nhà dọa tôi một trận, còn buổi tối thì xếp đặt theo dõi sát sạt ở nhà hàng tôi tổ chức (xếp to thì vào nhà hàng ăn uống, lâu la tép riu thì đứng vòng ngoài thỉnh thoảng chạy vào báo cáo, mặt mũi vừa lấm lét, vừa hằn học (cái vẻ mặt này khó tả lắm !). Mật vụ còn ngăn chặn một số bạn bè tôi vào dự tiệc sinh nhật ở nhà hàng (chỉ cho vào tặng hoa rồi bắt phải về ngay). Giá mà họ hiểu được là họ đang xúc phạm và làm tổn thương tôi nghiêm trọng đến như thế nào, nhân danh chế độ độc tài đảng cộng sản, mà lại lấy tiền thuế của dân đóng vào ngân sách công ích nhà nước để đi làm những việc thô bỉ đó thì tôi quá phẫn nộ.

Nếu các đảng viên cộng sản vẫn thích thú đàn áp những người dân chủ như vậy thì hãy tự đóng tiền vào mà trang trải chi phí cho cuộc đàn áp của các người. Hãy tự trả tiền mà sinh hoạt. Ăn cướp, ăn trộm tiền thuế của nhân dân như vậy không thấy nhục sao ? Chỉ cần dành vài phút để hình dung ngày mà người dân Việt Nam nổi dậy chống lại ách áp bức bóc lột dã man của cộng sản thì tôi cũng đã thấy rợn người. Vì họ đã cai trị dân Việt Nam đến mức độ sự phẫn uất chế độ này đã trào dâng đến cổ, phẫn uất vì những điều bất công, dối trá hàng ngày họ phải chịu đựng, thậm chí còn bị buộc phải “học tập và làm theo” sự dối trá đó. Cho dù đa phần họ chưa hiểu biết gì về chính trị hay dân chủ một cách sâu sắc. Họ không hiểu là vì họ hoàn toàn không được giáo dục, tuyên truyền một cách trung thực, đúng đắn về điều này (như tôi chẳng hạn, kể cả khi đã là luật sư, luật sư gì mà điều lệ lại ghi là “bảo vệ chế độ xã hội chủ nghĩa”). Ai mà hiểu biết về chính trị, dân chủ thì là cả một sự cô đơn và khác thường giữa cộng đồng. Và, kinh khủng nhất là ai dám tỏ ra là mình không mù không câm không điếc trước hiện trạng xã hội cần phải chấm dứt chế độ độc tài công an đảng trị, thì bị coi là “tên tội phạm nguy hiểm, phản bội tổ quốc, phản bội nhân dân”.

Vào tù rồi tôi mới thấy hết sự phẫn nộ của dân chúng với chế độ này, nhất là với công an. Mà không phải là vì thù hằn do họ bị đi tù đâu nhé. Hoàn toàn không phải thế. Một bạn tù của tôi là chị Hồng, án buôn bán trái phép ma túy, nói “Bọn chị đi buôn ma túy nhưng thật lòng chị thấy bọn chị còn tử tế hơn bọn công an và cái nhà nước này. Bọn chị đi buôn ma túy còn nộp phế cho chúng nó, bị bắt rồi, còn phải đút lót chúng nó, vào tù thi hành án rồi còn phải tiếp tục đút lót cống nạp cho bọn công an quản giáo. Đ.mẹ bọn cộng sản này còn ác hơn bọn phát xít, khốn nạn hơn tất cả bọn khốn nạn trên đời. Không phải vì chị bị đi tù chị mới nói vậy, mà trước giờ chị vẫn thấy bọn cộng sản này đúng như thế, chị ghê tởm chúng nó. Bọn chị là dân giang hồ nhưng không bắt đứa nào phải cống nạp mà lại còn phải nịnh bợ mình như cộng sản. Dân giang hồ còn có lòng tự trọng hơn bọn cộng sản.” Đấy là tôi nói chuyện với chị khi chị ngồi đan áo len gửi về cho con trong một ngày mùa đông với một tâm trạng bình tĩnh chị em tâm sự với nhau.

Vậy khi người dân Việt Nam tức nước vỡ bờ vùng dậy thì sẽ như thế nào nhỉ ? Dân Việt nam giờ đã được đảng cộng sản trang bị cho sự dốt nát về chính trị và pháp luật, sự thù hằn côn đồ trong tính cách, phẫn uất trong tâm trạng và thói phù phiếm phô trương để che đậy sự tự ti và thiếu văn hóa trong lối sống. Tất cả những điều này chắc chắn sẽ được trút vào đám cộng sản quan tham và công an tay sai của chúng một cách không thể kiểm soát.

Cho nên chúng ta đều thấy rõ là tâm trạng khiếp sợ, tư duy nhiệm kỳ đang được cộng sản thể hiện một cách trắng trợn, điên cuồng. Vơ vét đến tận cùng dù đó là tên công an khu vực cấp xã phường hay tên bí thư thành ủy, nội bộ quan tham chơi xấu nhau tung đòn đến mức còn tồi tệ hơn kẻ thù (Giám đốc công an tỉnh Hà Giang nắm trong tay bằng chứng “cởi truồng” của chủ tịch tỉnh Hà Giang suốt 5 năm (2005 -2010) để làm tin, cấu kết vơ vét, và tất nhiên bên “cởi truồng” yếu thế hơn phải “biết điều” với bên kia, và công an luôn rất sẵn sàng bắn thẳng vào dân chỉ vì không …đội nón bảo hiểm sau khi rượt đuổi nạn nhân đến té ngã chổng vó không hề có khả năng trốn chạy, mà nạn nhân bỏ chạy là vì thấy 2 người mặc thường phục bỗng dưng rượt đuổi mình nên tưởng đó là kẻ xấu, cướp giật hoặc côn đồ gì gì đó (nạn nhân nữ sinh viên Trà ở Thái Nguyên đầu tháng 8 này)! ? 4 tên công an còn đoàn kết chung sức đánh hội đồng nhũn não, dập hạ bộ người dân đến chết cũng chỉ vì không … đội nón bảo hiểm (nạn nhân anh Khương ở Bắc Giang chết đầu tháng 7 vừa rồi)! ? Thật không thể tả hết bằng lời sự tàn ác của công an cộng sản. Đây chỉ là lỗi hành chính thuộc loai nhẹ nhất (vì chỉ ảnh hưởng đến cá nhân người không đội nón nếu xảy ra tai nạn). Lỗi này về mức độ nguy hiểm và nhận thức còn thua xa các tội vượt đèn đỏ, phóng nhanh vượt ẩu, lạng lách đánh võng và cả dùng còi hơi gây kinh hoàng trên đường phố.

Vậy đấy, mà ông bộ trưởng bộ công an Lê Hồng Anh còn thể hiện quyền lực tối thượng của mình bằng cách phô diễn sự dốt nát và láo lếu với nhân dân khi ca ngợi cái quy định của mình cho công an giao thông được mặc thường phục để trà trộn vào nhân dân trong khi làm nhiệm vụ là đúng đắn, là được nhân dân hoàn toàn ủng hộ cần thiết phải được duy trì theo nhu cầu của xã hội (ông Lê Hồng Anh trả lời như vậy khi phóng viên hỏi ông ta về việc dư luận bất bình vì công an giao thông mà lại mặc thường phục trà trộn vào dân, đăng trên báo Pháp Luật thành phố Hồ Chí Minh sê ri bài về vụ công an Thái Nguyên bắn thẳng vào đùi nữ sinh viên Trà vì tội không đội nón bảo hiểm và chạy khi bị công an mặc thường phục đuổi, thậm chí chính quyền còn huênh hoang là đang chuẩn bị hồ sơ khởi tố chị Trà và anh Hùng về tội chống người thi hành công vụ, một tội hình sự nghiêm trọng).

Chế độ độc tài công an đảng trị này đã tiến đến bờ vực của sự diệt vong bởi sự ác độc và vô sỉ của công an – đứa con cưng nhất của đảng cộng sản. Phương pháp làm việc mờ ám, đi đêm, khủng bố tinh thần người dân được tôn thờ đến mức ngành công an giao thông mà cũng có mật vụ, tức công an chìm. Trên thế giới này có nơi nào như nước tôi không ? Tôi không hiểu nổi. Siêu luật sư, siêu chuyên gia nào trong lĩnh vực lập pháp, hành pháp, tư pháp xin hãy giải thích cho tôi điều này.

Cảm ơn anh vì đã lắng nghe câu trả lời hơi dài của tôi. Mong quý vị thông cảm và chia sẻ cho tâm trạng tôi chỉ là một con người nhỏ bé bình thường nhưng không thể chịu đựng nổi những áp bức bóc lột trời không dung đất không tha mà chính quyền độc tài cộng sản Việt nam gây ra cho nhân dân Việt Nam. Tôi phải nói ra để giữ lấy lòng tự trọng của mình, là thứ ít khi nào bị cướp bị trộm, mà thường là do tự đánh mất là chính.



2.Hôm nay Đối Thọai xin được trao đổi với LS về liên hệ giữa Việt Nam và Hoa Kỳ trong bối cảnh mới. Như LS đã biết, năm nay là năm thứ 15 VN và Hoa Kỳ thiết lập bang giao. Tại Hội nghị Asean Regional Forum (ARF)Bà Ngọai trưởng Hoa Kỳ đã nói rõ “Tôi muốn nói ngắn gọn quan điểm của chúng tôi về vấn đề này. Hoa Kỳ, như mọi quốc gia, có lợi ích quốc gia trong việc tự do đi lại, tự do đi vào vùng biển chung của châu Á, và tôn trọng luật pháp quốc tế ở Biển Đông. Chúng tôi chia sẻ những lợi ích không chỉ với các thành viên ASEAN hoặc những người tham dự Diễn đàn Khu vực ASEAN, mà còn với các quốc gia gần biển khác và cộng đồng quốc tế rộng hơn.” Như vậy theo LS quan điêm của Hoa Kỳ có điều gì mới lạ chúng ta cần lưu ý?

Thưa anh, tôi không thấy bất ngờ và có gì mới lạ vì lời phát biểu này của bà Ngoại trưởng Hoa kỳ. Tôi không bất ngờ vì những lời phát biểu này là hoàn toàn đúng trong bối cảnh quốc tế và luật quốc tế, đặc biệt là về luật biển và quyền tự do đi lại trên biển quốc tế, và bởi vì lời phát biểu này là dành chung cho tất cả các quốc gia có liên quan và tranh chấp trên biển Đông, chứ lời phát biểu này không dành riêng cho câu chuyện giữa Việt Nam và Trung Quốc.

Lời phát biểu này được quan tâm vì nó thật sự có ý nghĩa trong hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm và mất thể diện quốc gia nghiêm trọng của Việt Nam hiện nay trong việc bảo vệ chủ quyền biển đảo mà chính quyền cộng sản Việt Nam đã tự đánh mất và đang cố ý tiếp tục đánh mất chủ quyền của mình trên vùng biển Đông và các quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Nó có ý nghĩa là bởi vì, tuy nội dung phát biểu đó của bà Ngoại trưởng không có gì đặc biệt, nhưng vì chính quyền Việt Nam không dám cất lời nhờ cậy sự giúp đỡ và quan tâm của quốc tế đối với việc đang mất dần biển đảo vào tay Trung cộng trong thực tế. Người dân Việt nam là nạn nhân của việc mất dần biển đảo này, nhưng chính quyền cộng sản thì lại nhất quyết không dám lên tiếng nhờ ai giúp đỡ và tài phán các tranh chấp này, mà họ vẫn rêu rao là “không quốc tế hóa các tranh chấp trên biển Đông”.

Dù vậy trong lòng chính quyền cộng sản Việt Nam thì cũng khiếp sợ sự phẫn nộ và lên tiếng quyết liệt của người dân trong nước trước thực trạng biển đảo và ngư dân Việt đang bị xâm lược và đối xử một cách tàn bạo bởi lực lượng vũ trang của Trung cộng. Khiếp sợ như vậy nhưng một mặt lại trơ trẽn đàn áp bỏ tù hàng loạt những người thể hiện tình yêu nước một cách cụ thể và công khai đối với 2 quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa. Họ là những người thật sự thương xót dân mình, đã bất chấp hiểm nguy và sự ngăn chặn (đến giờ tôi vẫn không nổi tại sao ? ! )do chính quyền cộng sản gây ra, dám dấn thân để tìm hiểu, loan báo về tình trạng khốn khổ nguy hiểm của những ngư dân và nạn nhân của lực lượng vũ trang Trung cộng, ngay trên vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam. Giữa lúc sợ nhân dân trong nước lên tiếng, sợ phát khiếp Trung cộng, sỹ diện bằng chết không dám nhờ cậy ai giúp đỡ thì Hoa Kỳ lại tự mình lên tiếng như vậy thì quả là tuyệt cho Việt Nam.

Tôi nói ý nghĩa là ở chỗ đó. Vì những kẻ đi đêm trong chính quyền Việt Nam bán nước cho Trung Cộng bớt đi một nỗi sợ là bị Trung cộng coi như “phản bội thiên triều” một cách trắng trợn. Còn nội dung lời phát biểu của bà Ngoại trưởng có thể so sánh như: những vấn đề chung thì ai cũng có quyền quan tâm và lên tiếng, đó là lối sống tích cực và ngay thẳng, để sau này mình đỡ ân hận là đã không thờ ơ vô cảm, và nếu có oán trách ai đó thì cũng đỡ e ngại vì bản thân mình đã sống một cách tích cực và có trách nhiệm. Giống như là trong một khu dân cư có mảnh đất trống làm vườn hoa, nhưng lâu nay ít được quan tâm chăm sóc, bỗng dưng có một kẻ ngang ngược nhìn ra được lợi ích và giá trị lâu dài của mảnh đất thế là nhảy ra chiếm đoạt, cứ tưởng ai cũng hèn nhát, ích kỷ thờ ơ, đầu tiên là không để ý (do chưa thấy được giá trị lâu dài của mảnh đất vì tầm nhìn hạn chế), sau là nhận ra được vấn đề nhưng đã để cho kẻ ngang ngược kia lấn hơi sâu, nên ngại, nay lại có một kẻ mạnh khác, thậm chí là rất mạnh thổi còi bảo rằng “Này, phải chơi cho đẹp đúng luật chung đấy nhá, vì đấy là mảnh đất chung, lợi ích chung, tớ cũng có quyền lợi chính đáng trong đó đấy.” Thế là Trung cộng phải ngại thôi. Lợi nhất là các nước nhỏ, vốn ngán cái thằng to xác mà lại ngang ngược, vừa lưu manh gian xảo lại có phần côn đồ, nay có một anh nghĩa hiêp, lại giàu có mạnh mẽ và ngay thẳng tham gia vào thì yên tâm quá đi chứ. Kể cả khi anh ta là kẻ nổi tiếng thực dụng và luôn mở đầu bằng câu “Trước hết và trên hết là vì quyền lợi của chính tớ” thì cũng đã thấy sự việc cần phải và buộc phải đi đúng luật rồi, hoặc ít ra thì những kẻ có liên quan cũng phải tỏ ra là như vậy.

Trong bất kỳ sự việc nào mà chỉ cần có một bên làm đúng luật và công khai thì đương nhiên sẽ đẩy bên còn lại phải lựa chọn cách hành xử hoặc cũng công khai và đúng luật, hoặc phải chơi hết các trò xấu của mình ra thôi nếu như kẻ đó vẫn cố đeo bám tham vọng không chính đáng của mình.

http://thongtinberlin.de...u/augu...to/lsleth2.GIF

3.Cũng tại hội nghị này, vấn dề quốc tế hóa biển Đông được nêu lên một cách công khai trước sự hiện diện của Trung Quốc trái với lập trường của Trung Quốc , Biển Đông là vấn đề song phương giữa Trung Quốc và mỗi quốc gia liên hệ. Điều này có ảnh hưởng gì đến mối liên hệ lâu dài giữa VN và Trung Quốc?

Trung Quốc luôn lập đi lập lại rằng “, Biển Đông là vấn đề song phương giữa Trung Quốc và mỗi quốc gia liên hệ”. Nhiều người khi nghe Trung cộng ra rả giọng điệu đó với ý dọa dẫm, thì có vẻ ngại và lo lắng, tôi thì hoàn toàn không như vậy. Tôi cho rằng chính quyền độc tài Trung cộng thật ngu xuẩn và tự ti khi tuyên bố lập trường đó. Bởi vì đây là một lý lẽ sai trái, vi phạm chủ quyền và độc lập của nước khác trong việc lựa chọn tài phán trong các tranh chấp. Một quốc gia có thể không công nhận một tổ chức tài phán mà quốc gia tranh chấp với mình lựa chọn, nếu như mình không (hoặc chưa) ký kết, gia nhập vào một công ước quốc tế công nhận quyền tài phán của tổ chức đó. Nhưng quyền đưa vụ việc tranh chấp ra bên thứ 3 là quyền đương nhiên và tối cao của bất kỳ bên nào trong vụ tranh chấp. Nói Trung Quốc ngu xuẩn là ở chỗ đó, ngu xuẩn vì quá kiêu căng ngạo mạn. Còn tự ti là việc họ luôn khư khư nói như vậy chỉ cho thấy họ sợ bất kỳ một sự giải quyết công khai chính thức 3 bên nào. Họ sợ tất nhiên là vì họ không có đủ lý lẽ về pháp lý, không nhận được sự ủng hộ về tinh thần, và sự cảm thông về tình cảm của bất cứ một quốc gia nào trên thế giới này, do tham vọng bá quyền trắng trợn, hành xử dã tâm, thâm độc và tham lam của họ gây ra. Chúng ta hay thần hồn nát thần tính khi nghe về dân số đông như kiến và GDP cao ngất trời của họ. Nhưng hãy bình tĩnh mà xem chất lượng dân số Trung Quốc như thế nào, môi trường sống của họ ra sao, và nếu như chia số GDP và số tiền cho vay nợ (dưới mọi hình thức đầu tư tư nhân và mua trái phiếu chính phủ của các nước) cho 1 ngàn triệu + 300 triệu dân của họ, hỏi rằng mỗi người được bao nhiêu ? !

Xã hội của họ bị phân hóa khủng khiếp vì khoảng cách giàu nghèo là cực lớn, nhất thế giới, cũng như vấn đề văn hóa sắc tộc khi mà các sắc dân thiểu số Trung Hoa chưa từng bao giờ thật sự tâm phục khẩu phục sự thôn tính của những tộc người đa số.Và những điều hay ho trong nền văn hóa cổ truyền Trung Quốc đến nay khó lòng mà tỏa sáng được bên cạnh những kết quả khổng lồ của cuộc “đại cách mạng văn hóa” của chính họ gây ra, chưa kể trong văn hóa truyền thống của họ có muôn vàn điều lạc hậu. Chính quyền hiện tại của họ thì tham nhũng “thôi rồi”, thiên hạ vô địch, đệ nhất toàn cầu. Tham nhũng đến mức những ai theo dõi và hiểu biết nhiều về tình hình chính trị của Trung Quốc sẽ thấy rằng những vụ án xử tham nhũng ở Trung Quốc dù bị cáo có bị tuyên án tử thì cũng chỉ như “muỗi đốt inox” so với nền tham nhũng vĩ đại của họ mà thôi. Sự độc tài bạo lực chuyên chính và anh em sinh đôi với nó, cũng là thành tích vĩ đại nhất của nó, là nạn tham nhũng chói sáng rực rỡ chính là yếu tố tự hủy làm suy yếu thối nát từ bên trong của chính quyền Trung cộng. Trung Quốc không mạnh.

Tôi có thể khẳng định rằng ngay cả dân Việt Nam, một nước bé nhỏ kề bên Trung Quốc và còn thua Trung Quốc về nhiều mặt, có lẽ cũng không có ai kính trọng, yêu mến người Trung Quốc một cách tự nhiên xét trên cách nhìn nhận một dân tộc. Tại sao lại như vậy, xin hãy bình tĩnh để suy xét mà thấy rằng, sức mạnh của một quốc gia chính là trí tuệ, văn hóa đạo đức của dân tộc đó, và tất cả những điều này đều phải hướng thiện, chính nghĩa, đàng hoàng ngay thẳng. Trung Quốc hiện giờ không có điều này, ai đó dù có tính nịnh bợ vô sỉ đến mấy, dù tự bịt mắt mình kín mít cũng khó có thể nói khác đi được.

Do vậy, câu chuyện xung đột biển Đông được quốc tế hóa cũng chẳng ảnh hưởng gì nghiêm trọng đến mối quan hệ lâu dài giữa Việt Nam và Trung Quốc. Bản chất đầy cảnh giác, thành kiến xen lẫn thú vị, mới là điều tự nhiên vốn cố trong mối quan hệ giữa “hai ta” Việt Nam – Trung Quốc ngàn năm nay vẫn thế, không có gì lạ. Còn như bây giờ, nào là “16 chữ vàng”, rồi thì “4 tốt” ..v..v.. mới là giả dối, hoàn toàn giả dối, thậm chí chỉ là sự cấu kết liên minh ma quỷ giữa 2 chính quyền độc tài cộng sản mà thôi. Tôi tin rằng người dân bình thường 2 nước không hề lựa chọn cách hành xử trên biển quái đản như Việt Nam và Trung Quốc đang làm. Chính quyền bên nạn nhân thì câm nín hèn hạ một cách không thể giải thích nổi, thậm chí bỏ tù những người yêu nước biểu tình ôn hòa phản đối Trung cộng xâm lược biển đảo Việt Nam và bắn giết ngư dân Việt Nam khi đánh bắt cá trên vùng biển Việt Nam. Còn bên thủ ác là Trung Quốc thì một mặt cực kỳ ngang ngược tàn ác khi xâm chiếm các vùng biển đảo, nhưng một mặt lại “sợ vãi” các nước khác đưa vấn đề biển Đông ra quốc tế, nhưng sỹ diện nghĩ rằng mình oai lắm, hay ho ghê ghớm lắm, ra cái giọng trịch thượng ngạo mạn “Biển Đông là vấn đề song phương giữa Trung Quốc và mỗi quốc gia liên hệ.” Trung Quốc nhầm to rồi. Trung Quốc làm vậy chỉ dọa được những tên đồ tể bán nước trong bộ máy lãnh đạo cộng sản Việt Nam thôi, nhưng nhân dân Việt Nam, trong đó có tôi, thì không dọa được đâu.

Vấn đề kinh tế thì lại càng dễ nhận thấy một điều rằng, Trung Quốc không đem lại điều gì tốt đẹp cho Việt Nam cả. Tôi không phải một chuyên gia kinh tế để có thể phân tích một cách toàn diện sâu sắc lĩnh vực này nhưng tôi nhận định như vậy, là vì:

- Tôi chưa từng bao giờ thấy bất kỳ một chuyên gia kinh tế nào đánh giá cao sự đầu tư của Trung Quốc vào Việt Nam (nói một cách tổng quát nhất);

- Tôi chưa từng bao giờ thấy bất kỳ một chuyên gia kinh tế nào đánh giá cao một lĩnh vực cụ thể nào của nền kinh tế Việt nam mà Trung Quốc đầu tư là vượt trội so với các nước khác đầu tư trong cùng lĩnh vực;

- Trung Quốc chiếm tỉ lệ cao đến mức áp đảo tuyệt đối trong số các dự án đầu tư gây tranh cãi và phản đối quyết liệt từ người dân Việt Nam;

- Các dự án đầu tư của Trung Quốc vào Việt nam luôn đứng đầu bảng xếp hạng những dự án gây ô nhiễm môi trường nhất tại Việt nam (nước họ họ còn tàn phá như vậy huống hồ gì là sang nước khác). Do vậy sẽ không có một tương lai phát triển bền vững cho Việt nam với những dự án như vậy.

Mà theo tôi câu chuyện kinh tế lỗ lãi giàu có hay thất bại thật sự thì buộc phải xét đến lâu dài. Nếu xét như vậy, thì trong mối quan hệ kinh tế với Trung Quốc, nếu vẫn theo cái kiểu hiện nay thì ta chỉ có lỗ mà thôi. Lỗ một cách từ từ, lỗ mà không biết là mình lỗ, lỗ mà không có cách nào cứu chữa hay vực lại được. Còn trước mắt thì đương nhiên là ai cũng nhìn thấy là 2 bên cùng có lợi. Nhưng nói vậy lại càng phải xem xét thấu đáo bản chất muôn thuở của câu chuyện làm ăn kinh tế là khi 2 bên giao dịch làm ăn với nhau, thì bên nào xuất phát điểm yếu hơn (gọi là yếu thế hơn) thì đương nhiên bên đó sẽ nhận được ít lợi hơn. Nhất là khi cái xuất phát điểm của ta trong quan hệ kinh tế với nước ngoài, đáng tiếc lại toàn là “vốn tự có” của trời cho sẵn đấy đẽo ra mà ăn, bới ra mà bán. Toàn là tài nguyên thiên nhiên sẵn có dạng thô, với giá lao động rẻ mạt do năng lực lao động kém (nếu như không nói là còn phải đào tạo lại !). Vậy, về lâu dài thì sẽ cạn kiệt tài nguyên, giá lao động rẻ mạt cũng không còn hấp dẫn vì công nghệ ngày càng phát triển sẽ làm thay con người những lao động máy móc dập khuôn. Do vậy, tôi cho rằng làm ăn với Trung Quốc, Việt nam lợi thì ít, đã thế lại còn ngắn ngủi, cái hại thì nhiều mà lại là lâu dài.

Vì vậy, tôi không cho rằng việc quốc tế hóa tranh chấp tại biển Đông sẽ ảnh hưởng xấu đáng kể đến Việt nam, ngay cả trong lĩnh vực kinh tế.

Còn về lĩnh vực quân sự và chính trị thì có lẽ hơn ai hết, dân tộc Việt Nam (nhờ sự an bài địa lý tự nhiên) hiểu rất rõ và thấm thía tư tưởng chủ đạo và xuyên suốt của mọi chính quyền TQ từ xa xưa đến nay, là: bá chủ, bá quyền, bá đạo bằng mọi cách và bất chấp mọi thủ đoạn. Đây là truyền thống của họ, và họ đã, đang phô trương và củng cố truyền thống này một cách công khai. Và đây chính là nét thú vị nhất trong mối quan hệ ngàn đời giữa Việt Nam và Trung Quốc. Đó là, dù Việt Nam chưa bao giờ được TQ coi và đối xử ngang hàng với mình, nhưng ngược lại Việt Nam chưa bao giờ bị rơi vào ách đô hộ hoàn toàn của Trung Quốc, Việt Nam vẫn cứ là một nước bên cạnh Trung Quốc. Hay lắm thay, khó chịu lắm thay cho vị trí của Việt Nam trong mắt chính quyền Trung Quốc.

Vì vậy, tôi hoàn toàn tin rằng, việc quốc tế hóa biển Đông không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến nền quân sự và chính trị của Việt Nam. Thậm chí nó còn tốt cho chúng ta để dứt khoát và ngay thẳng với chính quyền Trung cộng. Nền quân sự và chính trị của Việt nam sẽ nhận được tiếng còi báo động khẩn trương và cú “đá đít” để thức tỉnh mà hành động có ý nghĩa hơn, chứ không như trước đây “nói thì nói dối, làm thì làm bậy”, hoặc có việc gì tử tế chính đáng thì lại không dám làm, hoặc có dám làm thì làm không nổi.



4.Tiếp theo hội nghị là chuyến viếng thăm VN của hạm đội 7 Thái Bình

Dương của Hoa Kỳ với Hàng không mẫu hạmGeorge Washington đê đánh dấu 15 năm thiết lập bang giao.nhưng có lẽ thực chất là sự thể hiện đường lối mới của Hoa Kỳ về Biển Đông. Thưa Luật sư, LS có thể cho biết quan điểm của LS .


http://thongtinberlin.de...u/augu...to/lsleth3.GIF


Tôi thì cho rằng, ý nghĩa thật sự của sự kiện này đúng như các bên đưa ra, đó là “kỷ niệm 15 năm”. Còn đường lối của Hoa Kỳ về biển Đông không có gì mới, mà được nhấn mạnh rõ hơn về lợi ích hợp pháp và đương nhiên của Mỹ tại biển Đông, và thể hiện một cách ngay thẳng và đơn giản sự liên quan của họ đến an ninh của biển Đông. Sự công khai và dễ hiểu trong các tuyên bố và hành động của họ cũng đã nói lên đầy đủ tất cả các ý nghĩa rồi.

5.Quan hệ Việt Nam –Trung Quốc- Hoa Kỳ là một quan hệ “nhạy cảm”. Vận nước nỗi trôi hàng nghìn năm với Trung Quốc. Nhà nước VN hiện tại trưởng thành với chiêu bài “chống Mỹ cứu nước”. Theo LS, đảng CSVN phải làm gì để vừa cứu nước, vừa giữ nước

Đảng cộng sản Việt Nam đã từng tham gia cứu nước thoát khỏi ách xâm lược của nước ngoài trong quá khứ, nhưng đó là quá khứ trước 1945, và cũng có thể nói là trước 1954. Nhưng từ năm 1954 trở về sau mà nói là cộng sản cứu nước thì “điêu”quá. Xin cho tôi hỏi nếu nói “đảng cộng sản cứu nước” thì họ cứu ai, cứu phần lãnh thổ nào thoát khỏi cái gì, để được và mất cái gì ? Từ sau năm 1954 họ không cứu nước, không cứu dân, tất cả chỉ để thực thi nền độc tài công an đảng trị của họ trên toàn cõi Việt Nam mà thôi (được nói rõ trong chính tài liệu lịch sử của đảng cộng sản). Khát vọng này của cộng sản được họ thực hiện bằng bạo lực vô cùng tàn ác hiểm độc và tuyên truyền dối trá, đã đưa đất nước Việt Nam đến sự suy đồi thê thảm như hôm nay. Còn về giữ nước ư ? Đảng cộng sản sẵn sàng đưa toàn dân, toàn lãnh thổ vào cuộc thí nghiệm của một thứ chủ nghĩa cộng sản ngoại lai, chưa từng bao giờ phù hợp với truyền thống trong quá khứ cũng như ước vọng về tương lai của người dân Việt nam. Cho nên, đối với tôi, cộng sản Việt nam chưa bao giờ biết giữ nước cả, và hiện giờ thì điều đó lại càng thể hiện rõ trong chính sách bán nước của họ.

Do vậy, tôi cho rằng điều tốt nhất và duy nhất có thể cứu vãn tình trạng hiện nay của Việt nam trước mối họa xâm lược của Trung cộng là cộng sản Việt nam phải chấm dứt ngay sự độc tài của mình, góp phần quan trọng sớm đưa nền dân chủ trở lại Việt Nam, và đồng thời cũng là lối thoát cho sự tồn tại chính đáng và chút danh dự sót lại của họ.

http://thongtinberlin.de...u/augu...to/lsleth4.GIF

“Chấm dứt ngay sự độc tài” chính là trả lại quyền tự do ngôn luận, tự do thông tin trong lĩnh vực tinh thần văn hóa, và đưa lực lượng an ninh vũ trang (quân đội và cảnh sát) về đúng vị trí và chức năng ngay chính và bình thường của họ tức là chỉ phục vụ quốc gia, dân tộc, tuyệt đối phi chính trị. Cải cách hành chính thực sự, chứ không phải vụn vặt ngụy tạo như hiện nay. Cải cách đó phải được thực hiện trên tinh thần tuyệt đối tôn trọng sự giản đơn và công khai cho từng cá nhân mỗi người dân khi làm việc với cơ quan công quyền mà vẫn bảo đảm lợi ích chung của toàn xã hội trong sự phát triển bền vững của môi trường tự nhiên, sự phát triển đa dạng của văn hóa tiến bộ, sự phát triển hướng thiện và khoa học của đời sống tâm linh. Đương nhiên mặt còn lại của cải cách chính là việc thi tuyển công chức nhà nước phải minh bạch và thực sự khó đỗ (đậu) để nhân dân có thể và chỉ tuyển những người có tâm – tức biết lo cho cái chung, và đủ tài để nhận sự tôn trọng và đồng lương (đủ sống và thậm chí là khá một chút so với mức trung bình) mà nhân dân ủy quyền và trả công cho họ. Như lời tướng Lưu Mã Châu bên Trung Quốc nói, chúng ta phải cùng nghĩ ra một hệ thống sao cho “một thằng ngốc cũng có thể vận hành được”. Còn như hệ thống của Việt nam hiện nay thì kẻ thông minh nhất cũng giống như bị đi lạc, vì “ở giữa một rừng luật mà lại cư xử theo luật rừng” từ chính quyền cho tới người dân.

Nhưng thú thật tôi không tin chắc là cộng sản sẽ thiện chí thiện tâm làm điều này. Cộng sản sẽ không chấm dứt nền độc tài của họ mà nền độc tài của họ sẽ “kết thúc” họ. Chúng ta, những người dân Việt Nam phải lên tiếng và hành động để cứu chúng ta thôi. Chúng ta phải đòi dân chủ, đả đảo độc tài một cách quyết liệt và sẵn sàng chấp nhận hy sinh. Trước tiên là hãy lên tiếng – thực thi quyền tự do ngôn luận tối cao và tự nhiên của loài người, và rồi kế tiếp ai có thể làm gì tốt nhất thì hãy làm việc đó.

Cộng sản đã biến Việt nam thành một nhà tù khổng lồ với những gông cùm vô cùng tinh vi hiểm độc. Sau lưng chúng ta là bức tường. Và trong cuộc đấu tranh có thể nhiều người sẽ mất vài điều gì gì đó tưởng là quan trọng, nhưng cái chúng ta được còn đáng giá hơn ngàn vạn lần - là nền dân chủ. Đó là khi dù chúng ta có một ê kíp chính quyền tồi, thì sau 4, 5 năm người dân thay đổi chính quyền đó một cách đơn giản và nhanh chóng bằng bầu cử khi hết nhiệm kỳ. Hoặc thú vị hơn nữa là ngay giữa nhiệm kỳ thì dân xuống đường biểu tình hoặc biểu quyết tại quốc hội về tín nhiệm của ê kíp đương nhiệm để bầu người khác tốt hơn. Biểu tình vui, thú vị và văn minh lắm. Tất nhiên sẽ không tránh khỏi vài cá nhân nào đó quá khích, nhưng đó cũng là chuyện bình thường vì nhân dân hàng triệu người vốn vẫn đa dạng như vậy. Che dấu điều này mới là giả dối là quái thai. Chứ không như nền độc tài, nhất là độc tài cộng sản luôn dùng bạo lực và tuyên truyền dối trá để tạo ra sự khiếp sợ đến câm nín của người dân rồi vu cho là “bình yên” hàng mấy chục năm trời coi dân như cỏ rác, như vật vô tri vô giác.

Chế độ độc tài cộng sản Việt Nam sẽ sớm sụp đổ vào lúc mà chúng ta bất ngờ. Nói bất ngờ là vì chỉ có cộng sản mới biết hết cái “thối rữa” và “nát bét” của họ, mà họ thì lại nhất quyết dấu kín điều này nên bệnh không thể chữa được vì bệnh nhân gian dối. Mà cũng có thể là có một số người không gian dối nữa nhưng không thể tiết lộ được hết bệnh vì bệnh ở khắp nơi mọi chỗ, thâm căn cố đế. Ở Việt nam bây giờ có thể nói “nghành nghành phạm luật, nhà nhà phạm luật, người người phạm luật”. Nói không hết, chữa không xuể.

Tóm lại đảng cộng sản đã “hết thuốc chữa”. Chúng ta nhiệt tình thì sự sụp đổ của chế độ này sẽ đến nhanh hơn, vậy thôi. Còn nếu không thì nó đang trong giai đoạn cuối của quá trình “tự hủy diệt” một cách rất tự nhiên, nhưng sẽ hơi lâu hơn một chút. Nói là một chút nhưng hãy nhớ rằng “thời gian là vàng” và đời người cũng chỉ có vài chục năm, vậy mà cả đời phải sống dưới chế độc độc tài thì buồn lắm, buồn đến mức...
viethoaiphuong
#111 Posted : Saturday, November 6, 2010 2:32:53 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Road to perdition – Con đường đi tới diệt vong

Posted on 07/10/2010 by danlambaoblog

Người nào đó giỏi về ngoại ngữ xin vui lòng dịch ra tiếng các nước vẫn còn nằm dưới sự cai trị của độc tài cộng sản, và chuyển đến họ như là một sự chia sẻ nhỏ bé của những người cùng khổ đồng cảnh ngộ. Xin hàm ơn rất nhiều !

Riêng tặng những Người phụ nữ Áo trắng của Cuba (là vợ, mẹ, chị em, bạn, con của những người đấu tranh dân chủ Cuba đang bị tù đày) với lời nhắn là chúng tôi vẫn chưa được như các bạn đi tuần hành trên đường phố đâu, và cầu nguyện Thiên Chúa rằng chúng ta sẽ được tiếp sức để có đủ năng lực chiến đấu đến cùng trong cuộc chiến có một không hai trên đời này, đó là CHỐNG CỘNG.

Lê thị Công Nhân, Hà nội, June 12th 2010

Đường xuống địa ngục rộng thênh thang
Xác chết hai bên xếp từng hàng
Người ấy bạn tôi người phản kháng
Người đòi dân chủ chống sài lang.

(Con đường đi xuống địa ngục của cộng sản được xây đắp bởi xác chết của hàng triệu người yêu dân chủ, tự do và nhân quyền mà cộng sản đã sát hại không ghê tay.)

Sài lang không phải quân xâm lược.
Sài lang chẳng phải kẻ cùng đường (sinh đạo tặc)
Sài lang là những tên lãnh đạo
“Độc tài cộng sản đảng” nước tôi.

(Tôi gọi là sài lang là còn lịch sự, người dân và báo chí Nhật bản gọi quan chức cộng sản Việt nam là “ lũ giòi bọ” khi vụ tham nhũng PCI dự án đại lộ Đông Tây bị phanh phui năm 2008.

Hỡi ôi là nhục quá đi thôi !
Nhục thay (cộng sản) cũng chết nửa con người !)

Nào riêng cộng sản ở nước tôi
Cộng sản nước nào cũng vậy thôi !
Hút máu gặm xương người lao động
Bắn người phản kháng vãi đạn chơi !

(Khẩn mời xem những đoạn phim được trả giá bằng máu quay cảnh công an và quân đội Trung Quốc bắn người trong đêm tối trong vụ thảm sát Thiên An Môn năm 1989)

Tôi có niềm vui của cuộc đời
Chống cộng đến tận phút tàn hơi.
Vì với những gì mà tôi biết,
Phát xít xem ra dưới cơ (cộng sản) rồi ! (về độ tàn ác, giả dối và hoang tưởng)

Bắn giết dân mình không thương tiếc !
Tận diệt dân mình vì khác biệt ! (quan điểm, tư tưởng, thẩm mỹ nghệ thuật)
Cộng sản coi đó là minh triết
Cốt lõi phương pháp của bạo quyền.

“Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình.”

Slogan “hàng khủng” độc nhất vô nhị trên đời này của Bộ Công an cộng sản Việt Nam được trịnh trọng ghi trên tấm pano rộng khoảng 25 m2 treo trên cổng chính trụ sở Bộ công an số 44 phố Yết Kiêu, từ cuối tháng 1 (Kỷ niệm tôn vinh ngày thành lập đảng cộng sản 3 tháng 2) cho đến cuối tháng 5 năm 2010. Câu khẩu hiệu này thách thức mọi trí tưởng tượng phong phú nhất của con người, cho thấy sự trâng tráo trơ trẽn vô độ của công an cộng sản, đã tự vạch mặt chỉ tên bản chất tay sai phản động và cuồng tín của mình đối với đảng cộng sản, mà chính họ là thành phần quyền lực nhất và đông đảo nhất (trên tỉ lệ % quân số) trong đảng. Trong khi, lẽ ra phải như mọi tổ chức an ninh bình thường và lương thiện trên thế giới công an phải là lực lượng trung lập phi chính trị chỉ phục vụ người dân và quốc gia.

Vì thế tôi góp ý với Bộ Công an nên sửa slogan này thành “Công an đảng chỉ biết còn đảng còn mình.” nghe nó thẳng thắn đỡ rờm rà mị dân. Biết đâu sang năm họ đổi sang khẩu hiệu mới này cũng nên ! ? ! ?

Lãnh đạo cộng sản các nước hời !
Tôi khuyên các người hãy ngừng chơi
Trò chơi tận diệt mầm dân chủ
Quá sức địa ngục chứa nổi rồi !

Cộng sản vô thần có sợ chi
Say sưa quyền lực đến mất trí,
Phô trương cùng cực đời xa xỉ
Vẫn dấu trong lòng nỗi tự ti !

Sẽ đến một ngày thành tử thi (rất gần thôi, sinh có hạn tử bất kỳ)

Quyền lực, bạc vàng để làm gì ?
Ôi thôi, khi biết là khi đã,
Dâng tặng linh hồn cho âm ti.

Lê Thị Công Nhân
viethoaiphuong
#112 Posted : Thursday, December 9, 2010 8:28:02 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Nghĩ về VN Nhân ngày Quốc Tế Nhân Quyền




Mặc Lâm, biên tập viên RFA

2010-12-09

Một trong những khuôn mặt nổi bật tranh đấu cho nhân quyền tại Việt Nam là Luật sư Lê Thị Công Nhân.

Mặc Lâm có cuộc trò chuyện để tìm hiểu mối quan tâm của chị về Ngày Quốc Tế Nhân Quyền được thế giới tổ chức vào ngày 10 tháng 12 hàng năm.

Cách hành xử của chính quyền
Mặc Lâm: Thưa LS Lê Thị Công Nhân, ngày 10 tháng 12 là ngày Quốc Tế Nhân Quyền, LS là một người tranh đấu cho nhân quyền một cách bền bỉ và bị giam giữ, sách nhiễu nhiều năm vì lý tưởng này, xin LS cho biết cảm tưởng của mình về ngày kỷ niệm hết sức quan trọng này.

LS Lê Thị Công Nhân: Xin cám ơn câu hỏi của anh về cái ngày đặc biệt này. Cảm nhận của tôi là một người trong nước thì thú thực tôi thấy một sự giả dối ngày càng được nâng cao và rất tinh vi trong cách hành xử của chính quyền Việt Nam đối với vấn đề nhân quyền. Tôi nói tinh vi bởi vì nó có vẻ như là được đem ra để sử dụng vào việc trao đổi và mị dân, không những ở trong nước mà cả đối với quốc tế ngày càng điêu luyện và thuần thục.

Mặc Lâm: Dựa vào yếu tố nào mà LS nói như vậy? Liệu những việc làm nào của nhà nuớc phù hợp với suy nghĩ này của LS?

LS Lê Thị Công Nhân: Tôi nói như vậy là vì nhiều người khi nhìn vào vấn đề nhân quyền của Việt Nam thì họ đôi khi có cảm nhận là hình như có sự tiến bộ. Tôi cho rằng ở đây có sự mạnh dạn, rõ rệt từ phía người dân khi mà sự phát triển không thể cưỡng lại được của Internet, của giao lưu thông tin quốc tế cũng như một phần về vấn đề kinh tế đã nâng cao ý thức người dân lên một chút, chứ hoàn toàn không phải từ phía chính quyền Việt Nam có một ý muốn thành tâm, hoặc là có hành động cụ thể để thúc đẩy nhân quyền trong nước.Tôi thấy một sự giả dối ngày càng được nâng cao và rất tinh vi trong cách hành xử của chính quyền Việt Nam đối với vấn đề nhân quyền.

Là một người đang sống tại quốc nội thì đó là cảm nhận rõ rệt của tôi. Thậm chí tôi còn cảm thấy chính quyền ngày càng cố nghĩ ra và áp dụng những thủ đoạn thực sự tiêu cực và tinh vi đối với một số vùng. Một số đối tượng nhất định thì họ chả cần tinh vi mà đi theo cái hướng thô thiển để mà chà đạp nhân quyền.
Cho dù ý kiến của tôi chỉ là thiểu số hoặc là nhiều người không tán đồng nhưng tôi cũng xin phép nói thẳng thắng suy nghĩ của mình. Tôi không cảm thấy có những biến chuyển tích cực từ phía chính quyền Việt Nam trong vấn đề nhân quyền.

Mặc Lâm: Đối với tình hình mà LS cho là không có chút tiến bộ thì việc đấu tranh cho nhân quyền cần phải tiếp tục theo đuổi hướng nào?

LS Lê Thị Công Nhân: Khi chế độ của họ ngày càng đi đến chỗ có thể nói là đỉnh cao của sự sai lầm khi họ nắm quyền lực như vậy thì tôi lại càng cảm thấy giai đoạn đấu tranh cho nhân quyền càng thêm thú vị. Thú vị vì cần thêm nhiều sự hy sinh một cách cụ thể cũng như thú vị từ phía nhà cầm quyền họ có những sự đàn áp, những ngòn đòn rất tinh vi xảo quyệt và rõ ràng cuộc tranh đấu đang đi đến cái hồi có thể tạm gọi là hồi kết, nhưng có thể cũng chỉ là bước đầu của hồi kết thôi.
Hiện trạng nhân quyền VN

Mặc Lâm: Sau khi được trả tự do việc sinh hoạt hàng ngày của LS có bị nhà nước khống chế cách này hay cách khác hay không, và nếu có cụ thể là gì?

LS Lê Thị Công Nhân: Câu hỏi này có lẽ tôi có thể trả lời không chỉ đối với riêng tôi mà còn đối với rất nhiều những người khác, những người đã từng chịu án tù hay những người chưa từng bị án thì cái cách đối xử của chính quyền đối với những người lên tiếng đấu tranh cho tự do dân chủ nâhn quyền như chúng tôi thì đều đã, đang và sẽ còn nhận rất nhiều những đàn áp mà không biết dùng những tỉnh từ nào để có thể bao quát hết từ phía chính phủ Việt Nam.

Từ phía tôi tôi nghĩ là sẽ dùng cái từ mà đôi khi tôi nghĩ là “đê tiện”, mặc dù tôi không muốn dùng cái từ mang tính chất quá nặng nề như vậy. Thực sự đó là những điều mà bản thân tôi đã và đang trải qua và không có một dấu hiệu gì cho thấy họ sẽ từ bỏ những điều như vậy.
Như quý vị cũng biết gia đình tôi cách đây nửa tháng, tất cả đều bị cắt điện thoại cùng một lúc. Những việc như vậy thì tôi nghĩ rằng một người hay chính quyền có một suy nghĩ bình thường trong hành xử văn minh tử tế ở mức bình thường thôi thì người ta cũng sẽ khó tin rằng có một quốc gia trên thế giới này lại có thể cư xử với công dân của mình theo cái cách như vậy, theo tôi rất mờ ám và tiểu nhân.
Từ đó chúng ta cũng có thể nhìn thấy nền kinh tế Việt Nam là một nền kinh tế quái gỡ. Không thể gọi là kinh tế chỉ huy được mà phải gọi nó là quái gỡ, siêu chỉ huy.
Chỉ cần một cái lệnh của bộ công an, và có thể là lệnh mồm thì ngay lập tức các hãng truyền thông làm ăn kinh doanh thu lợi nhuận, người ta sẵn sàng cắt số điện thoại của khách hàng mà không thèm thông báo lấy một câu nào, cho dù phép đối xử với nhau tối thiểu nhất cũng không hề có. Tôi thấy rằng các lĩnh vực khác cũng tương tự như vậy chứ đừng nói đến chuyện liên quan đến vấn đề nhân quyền.
Những sự đàn áp đó như tôi vừa nói với anh giống như chúng tôi phải xác định trước và phải chịu đựng khi mà chúng tôi đã dấn thân vào con đường này.
Về phía nhà cầm quyền Việt Nam tôi không thấy một sự lạc quan nào cho thấy là họ sẽ từ bỏ hay giảm bớt thủ đoạn đàn áp của họ.
Có thực sự tự do?

Mặc Lâm: Từ ngày LS đựơc tự do đến nay có các tổ chức phi chính phủ hay các tòa đại sứ như Đan Mạch, Thụy Điển, hay Hoa Kỳ có cử người tới thăm LS hay không?

LS Lê Thị Công Nhân:
Cũng có một số nhân viên của các tòa đại sứ mà chức danh của họ thường là tham tán chính trị hay văn hóa thông tin thì họ cũng có liên lạc, tiếp xúc với tôi nhưng cũng ít thôi. Thường thì ở mức độ của sự bày tỏ quan tâm đối với cá nhân tôi cũng như đối với phong trào đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam nhưng ở mức độ vừa phải mà thôi.

Mặc Lâm: Trước những sự thăm viếng này thì thái độ của nhà cầm quyền đối với LS như thế nào? Cảnh báo không đuợc gặp hay là không cho phép người tới nhà LS thăm viếng hay cách nào khác?

LS Lê Thị Công Nhân: Cái này thực ra thì đã quá nhiều, không những cảnh báo mà họ còn ngăn chặn một cách thô thiển. Ví dụ như là tham tán chính trị của Hoa Kỳ thì người ta đến nhà tôi để thăm. Hay tham tán chính trị của đại sứ quán Thụy Điển người ta cũng đến nhà. Tôi thì ít đi ra ngoài đường nói chung. Ngay cả những người hẹn gặp thì họ cũng gợi ý họ cũng muốn gặp tại nhà vì hầu như không còn sự lựa chọn nào khác.Về phía nhà cầm quyền Việt Nam tôi không thấy một sự lạc quan nào cho thấy là họ sẽ từ bỏ hay giảm bớt thủ đoạn đàn áp của họ.

Mặc Lâm: LS là đồng chí với LS Nguyễn Văn Đài trong các hoạt động đấu tranh cho nhân quyền, xin cho biết tình trạng của LS Đài hiện nay ra sao?

LS Lê Thị Công Nhân: Vâng, anh Đài là một người bạn và là trưởng văn phòng LS Thiên Ân, nơi tôi là Luật sư công tác ở đó. Chúng tôi bị bắt cùng giờ cùng ngày cùng một vụ án. Tôi cũng được biết qua người vợ anh Đài là chị Khánh thì tình hình sức khỏe của anh ấy cũng bình thường. Tinh thần anh ấy rất là tốt và anh ấy coi việc đi tù cũng như cái nơi để rèn luyện ý chí và cuộc sống của mình. Đấy là điều mà vợ anh Đài đã nói với tôi và tôi thực sự vui mừng khi nghe những điều như vậy.

Mặc Lâm: Xin cám ơn LS Lê Thị Công Nhân đã giúp chúng tôi thực hiện cuộc phỏng vấn này.

Users browsing this topic
Guest
6 Pages«<456
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.