Thơ của Luân Tâm với nét chân chất của quê hương, những niềm tận cùng của cảm xúc được diễn đạt bằng lối gần gủi nhất trong nếp sống của dân gian, không cao siêu, không cầu kỳ .... Nhưng luôn đưa chúng ta vào những trạng thái cực cùng sâu thẳm, như chính bàn tay ta được chạm vào sự việc lúc bấy giờ, chẳng hạn như hai câu ở đoạn đầu bài thơ " NGƯỜI ĐI"
Khăn tang không thể che sầu tủi
Đất đá vô tình chẳng nói chi !
Khi nói đến tang chế trên đời này không còn gì đau khổ hơn thế nữa, và đến đổi cái vô tri nhất như đất và đá cũng có thể "nói chi !" hay "vô tình chẳng nói chi !" tác giả đã động từ hóa sự việc một cách thiện thực và bình dị
Ngoài ra, thơ của thi sĩ Luân Tâm cũng không kém phần lãng mạn, tình yêu nồng ấm, ray rứt, dạt dào .... tác giả luôn lột trần được tình cảm của chính mình, dẫn dắt người đọc vào những hình tượng thần sắc và diễm ảo
Tập thơ "HƯƠNG ÁO" còn là một tập thơ trữ tình lãng mạn, ghi lại từng nhịp đập của con tim dâng hiến cho người mình yêu và cho người đã yêu mình.
Sư muội Hồng Châu muốn luôn nối gót sư huynh Luân Tâm để học hỏi, xin được lần lượt mượn ý thơ của sư huynh để cùng xướng họa những nét tuyệt vời và cao sâu ẩn chứa trong nền văn học thuần túy dân gian Việt Nam. Cám ơn huynh đã viết tặng cho đời những bài thơ, những câu ca dao mang đầy sắc thái dân tộc Việt Nam
Cuối nẻo đường đi
Cỏ cây ủ rũ mùa gió bấc
Cuối nẻo đường về lạnh bàn chân
Thu bỏ ra đi giờ ly biệt
Tình bỏ ta đi dẫu một lần
Đưa tay hứng trọn đông phong giá
âm hưởng cuồng quay một chiều tà
Tìm khắp nhân gian không bến ghé
Ân tình phờ phệch gió ngân nga
Có phải là đây cuối nẻo đường ?
Dành tặng cho nhau chỉ lời thương
Cúi đầu ghi khắc trong tiềm thức
Kỷ niệm gói đầy hạt vấn vương
Cố thốt nên lời mà như không
Nghèn nghẹn tâm linh giọt mặn nồng
Nhòa lên giấy mực trang tình sử
Lem luốc trần gian một hư không
Bao nhiêu giông bão tuôn thành lệ
Giọt đắng, giọt nồng, giọt đam mê ...
Một dòng sông lệ tràn sương khói
Một nẻo đi về mấy sơn khê
Tình khép đời nhau một cuối đường
Vướng vấp bàn chân sợi tơ vương
Hờn tủi đi về nghe câm lặng
Từ đây xa quá một thiên đường
Ta mất nhau rồi phải không anh ?
Thu hờn sao gió chướng buông mành ?
Khuất ở đằng xa thu dời gót
Bụi mù gió lấp khoảng trời xanh
Ta dối lòng ta, gian dối nhau
Tri âm, tri kỷ, tình xanh xao
Tình về tình ở tình không lối
Sách sử ngàn năm chép nghẹn ngào...