Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages123>
Trẻ bị chứng tự kỷ
gdt
#1 Posted : Monday, October 15, 2007 4:00:00 PM(UTC)
gdt

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 653
Points: 0

Đọc bài viết này trên báo Phụ Nữ thấy cảm động và hết sức cảm phục người mẹ này. Xin chia sẻ với mọi người


HỒI KÝ CỦA MỘT BÀ MẸ NUÔI CON TỰ KỶ

LTS: Trở về thiên đường tuổi thơ là một tự truyện cảm động của một bà mẹ đã vượt bao khó khăn để trị bệnh tự kỷ cho con. Tác giả là chị Lê Thị Phương Nga, từng là diễn viên kịch của sân khấu 5B Võ Văn Tần, TP HCM. Chị Nga đã giã từ sân khấu từ khi lấy chồng, sinh con. Con trai út của chị chẳng may mắc bệnh tự kỷ. Quá trình tìm đường chữa bệnh cho con của chị thể hiện sức mạnh của tình mẫu tử bao la vô bờ bến. Và, chị đã thành công. Thành công của chị Phương Nga cũng chính là tia lửa hy vọng làm bùng lên sức mạnh của những bà mẹ rơi vào hoàn cảnh tương tự, góp thêm niềm tin để họ trên con đường tưởng chừng như vô vọng để tìm lại phần người cho đứa con bất hạnh của mình. Báo Phụ Nữ xin được trích đăng một phần trong cuốn tự truyện chưa xuất bản của chị

Kỳ 1: Tiếng thét trong câm lặng


Cuối 1997. Từ lúc sinh ra cho đến khi được 12 tháng tuổi. Cún là chú bé con vô cùng dễ thương, ăn ngủ không đến nỗi nào, bụ bẫm xinh xắn như búp bê. Duy có điều “là lạ” là Cún hay khóc vô cớ, 9 – 10 tháng vẫn không tự cầm bánh đưa vào miệng được như những đứa bé khác và hầu như không chơi đồ chơi. Món duy nhất mà bé thích cầm và chơi rất lâu – hàng giờ liền – là cây lược.

Sau khi thôi nôi, như lệ thường đối với anh chị bé, tôi bắt đầu tập cho Cún xúc thức ăn, nhưng 1, 2 rồi 3 tháng, bé vẫn không chịu cầm thìa. Hôm đó, tôi quyết định “cứng” với con. Đến giờ ăn sáng, tôi để chén cơm lên bàn nhưng không đút mà chỉ nhìn, Bé nhìn tôi, nhìn chén cơm rồi lắc đầu la hét, nhưng hai tay lại giấu ra sau lưng! Tôi càng dỗ, bé càng hét. Sau nửa tiếng như thế, tôi cất chén cơm và… để con đói. Đến bữa trưa, tôi lặp lại điều đó: con vẫn la hét chứ nhất định không chịu dùng tay đụng đến thức ăn trong suốt một giờ đồng hồ liền, dù bé đói xanh cả mặt ( Mỗi bữa bé ăn một tô nhỏ cơm nấu và đó là món duy nhất bé chấp nhận ăn trong mấy năm liền).
Tôi nhìn những điều xảy ra mà cảm thấy lành lạnh xương sống. Linh tính như mách bảo với tôi rằng, con tôi đang gặp một điều gì kinh khủng lắm, hình như nó rất cần được giúp đỡ. Bởi một lẽ rất đơn giản là khi bị đói thì dù là một con thú cũng biết tìm thức ăn đưa vào miệng, nhưng bé Cún của tôi lại không biết làm thế. Để ý kỹ hơn, tôi phát hiện ra điều khó tin nữa là Cún không hề biết nhai hay cắn mà chỉ nuốt trọng tất cả. Lúc 7 – 8 tháng, bé có bi bô bập bẹ; khi nghe hỏi “ Cún đâu” bé biết đập tay vào bụng, nhưng qua một tuổi thì những điều đó biến mất. Bắt đầu từ 1 tuổi, Cún không thèm hồi đáp với bất cứ tiếng gọi nào, rất hay bịt tai, la hét, hay chui vào góc nhà, buồn bã.

Tôi bày tỏ với chồng tôi những lo lắng trên thì anh bảo: “Em nghĩ sao mà lại nói một thằng bé dễ thương như thế này là không bình thường?”. Họ hàng, láng giềng, bạn bè cũng an ủi tôi: “Nó chậm nói thôi mà, chứ xinh xắn khỏe mạnh thế này làm sao gọi là bệnh được”. Nhưng, tôi không thể yên lòng: vì sao con tôi không nói được, không chơi được, không ăn ngủ được bình thường như các bạn cùng lứa? Bấy nhiêu câu hỏi làm tôi nuốt không trôi được những lời an ủi, bởi tôi biết Cún đâu chỉ chậm nói: từ 15 tháng trở đi, tôi cảm thấy như có một mẹ mìn ác độc nhưng vô hình đang từ từ cướp đi bé Cún dễ thương của tôi, thay vào đó bằng một đứa bé kỳ quái ẩn giấu trong hình hài của Cún.

Tôi mất 6 tháng để thuyết phục chồng tôi chấp nhận sự thật là con mình đang gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng. Trong 6 tháng đó, Cún ngày càng “dễ sợ” hơn: bé liếc qua mọi người và mọi vật xung quanh bằng cặp mắt xa xăm, buồn bã, ngơ ngác; đặc biệt là không nhìn thẳng vào ai nữa – trừ khi bé giận dữ. Tuy vậy, những khoảnh khắc hiếm hoi khi ánh mắt của con tạm dừng trên mặt tôi, tôi luôn có cảm giác là bé không thấy mẹ, bé không biết mẹ là ai.
Ngày Cún được 18 tháng là một ngày rất không bình thường trong cả chuỗi ngày không bình thường từ khi Cún ra đời: vợ chồng tôi được bác sĩ đa khoa Mike Vannoort người Thụy Sĩ – lúc đó đang làm việc tại TP. HCM, có phòng mạch riêng – xác nhận Cún bị tự kỷ rất nặng. Ông khuyên gia đình tôi không nên sống ở Việt Nam nữa mà nên đưa bé sang Mỹ để nhận được sự hỗ trợ kịp thời. Ông bảo: “ Ở lại Việt Nam thì vứt bé luôn!”. Lần đầu tiên kể từ lúc cưới nhau- và đó cũng là lần duy nhất – chồng tôi bật khóc.
Còn tôi, đó là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe đến từ “tự kỷ” xa lạ. tôi chỉ nghĩ đơn giản, có bệnh thì chữa, bệnh cỡ nào chữa cỡ ấy, nhà đầy bác sĩ không lẽ không làm gì được. Và, tôi cứ ngỡ chắc là con mình sẽ phải chịu đựng những cuộc phẫu thuật ghê gớm lắm nên chồng tôi mới khóc chứ không ngờ những điều mà con tôi và gia đình tôi phải trải qua – nếu không cùng cảnh ngộ - thật khó ai hình dung nổi:

Từ 18 tháng trở đi, chứng tự kỷ của Cún hiện ra thật rõ và thật ghê gớm. Cún la hét ăn vạ triền miên, đi thành vòng tròn một cách vô thức cả nửa giờ liền, hay vẫy tay, thường chạy lồng lên không lúc nào ngồi yên, bất chấp nguy hiểm; không xi tiểu tiện được nữa, không biết đói lạnh là gì. Cơ thể bé không lúc nào lành lặn vì Cún luôn tự hành hạ bằng cách đập đầu vào tường hoặc bất kỳ đâu đến tóe máu, tự cắn xé mình. Tất cả những gì hay ho thú vị đối với các bạn cùng lứa tuổi như đồ chơi mới, đồ ăn mới, bánh kẹo, sân chơi thiếu nhi, thú nhún v.v… đối với bé lại là những cực hình tra tấn. Một nụ cười trẻ thơ, một giấc ngủ yên lành đối với bé – và cả với tôi – là một điều xa xỉ. Hai cánh tay Cún mang theo hai bàn tay treo bên người như chỉ để trang trí chứ không có giá trị sử dụng: Cún hầu như chẳng thể sử dụng đôi tay ấy vào bất cứ việc gì.
Đến 2 tuổi thì bé không còn bụ bẫm nữa mà bắt đầu gầy đi: cứ 1 – 2 phút lại có một cơn động kinh nhẹ. Cún hay đứng ở một góc nào đó vặn vẹo cơ thể theo những tư thế rất kỳ cục. Chẳng thể nào tả được sự bất lực của tôi khi quanh năm suốt tháng Cún cứ luân phiên chuyển từ tiêu chảy sang táo bón rồi lại từ bón sang tiêu chảy, không có thứ thuốc hoặc chế độ ăn uống nào có thể giải quyết được. Cứ như thế, 3 năm dài!

Tuy nhiên, có những khoảnh khắc, tôi lại thấy Cún xử lý việc rất thông minh. Một dạo, cứ hễ tôi đi đâu về đến nhà là bé chạy tới ôm chầm lấy chân tôi khóc, dù trước đó bé đang ngồi một mình và không khóc lóc gì ( tôi hay lén nhìn qua khe cửa xem bé làm gì trước khi bước vào nhà). Sau vài phút khóc lóc, Cún lại lảng đi chỗ khác như thường lệ.
Lấy làm lạ, tôi bèn qua nhà hàng xóm đối diện để hỏi thăm – nhà tôi và nhà ấy nhìn thấy bếp của nhau. Cô hàng xóm cho biết, khi tôi đi vắng, con bé giữ em rất hay quát và có khi đánh Cún. Thì ra, Cún đã mách mẹ theo cách riêng của mình vì không nói được! Tất nhiên, tôi phải giải quyết “chế độ hưu non” cho người giữ em ngay lập tức. Vậy đó, nhưng để dạy cho Cún một điều gì, dù thật đơn giản như chỉ chỏ, cầm nắm…. lại là chuyện hoang đường.

Sống với Cún, cả nhà luôn ở trong không khí cắng thẳng, ngột ngạt, không biết 5 phút tới chuyện gì sẽ xảy ra và xảy ra như thế nào. Hơn 5 năm, nhà tôi không có khách ghé thăm vì Cún không chấp nhận bất kỳ ai lạ; và cũng vì nhà tôi…không mấy thơm tho do bé không làm chủ được tiểu tiện. Muốn đi đâu cũng phải “tiền trạm” trước để nhắm xem có đem bé theo được không, và thường là không.
Ngỡ rằng tự kỷ là một căn bệnh như bao căn bệnh khác, tôi đem con đến bác sĩ nhưng bác sĩ nào, bế con đi đến đâu, tôi cũng chỉ nhận được những ánh mắt thương hại ái ngại. Ngay cả các BS cũng không am hiểu bệnh này thì phải?

Tự kỷ là gì? Chữa ở đâu? Ai chữa? Chữa như thế nào? Những câu hỏi tôi đặt ra với giới y khoa hệt như những cánh thư không địa chỉ người nhận, cứ rơi tõm vào mông lung. Chẳng một ai ngoài vợ chồng tôi cảm nhận được rất rõ rằng bé Cún đang tồn tại trên đời này như một loài thực vật biết đi trên sa mạc cằn cỗi.
Không thể đếm được bao nhiêu đêm trường hai mẹ con thức trắng cùng nhau, đi quanh quẩn trên sân thượng gần trọn đêm, không dám xuống để giữ cho mọi người khỏi bị tiếng la hét giữa khuya của con phá giấc. Tôi ôm thân thể bé bỏng bất kham của con trên tay mình, chỉ còn biết gửi vào bóng đêm tiếng thét trong câm lặng: Con ơi, con làm sao thế ?




camel
#2 Posted : Tuesday, October 16, 2007 1:20:27 PM(UTC)
camel

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 385
Points: 60

Thanks: 1 times
Was thanked: 17 time(s) in 16 post(s)

Cám ơn gdt đã post lại bài báo trên !

(làm ơn đừng quên topic này nếu các phần kế tiếp được tăng tải )
gdt
#3 Posted : Thursday, October 18, 2007 8:48:13 AM(UTC)
gdt

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 653
Points: 0

Kỳ 2: Sống với niềm tin

Dẫu biết lối thoát duy nhất là phải làm cho bé khá hơn, dễ chịu hơn, nhưng chẳng ai biết cụ thể là phải bắt đầu từ đâu và làm như thế nào. Nhìn thấy bé trong tình trạng tồn tại vô thức như thế, chúng tôi thấy mình như bị lọt thỏm xuống mấy tầng địa ngục.

Mỗi buổi tối, khi đưa con vào giường dỗ ngủ là thời khắc kinh hãi nhất trong ngày của tôi. Cún bắt mẹ nằm ở một tư thế duy nhất là úp sấp với hai tay che mặt và đầu rồi bé bắt đầu đạp, đập vào đầu mẹ, cấu xé, la hét trên giường, hất đổ nước uống – luôn phải có ly nước để ở đầu giường – hoặc hất tung đồ đạc quanh giường. Nếu tôi không canh chừng cẩn thận thì bất cứ lúc nào, bé cũng sẵn sàng lao đầu vào tường. Mỗi tối từ độ 20g30 đến 24g khuya hoặc muộn hơn thế nữa, tôi luôn có cảm giác mình là tù nhân đang bị tra tấn. Đôi lần, chồng tôi vào “thay ca” cho tôi nhưng chỉ độ hai mươi phút là anh đầu hàng vì không chịu nổi những hành động quá điên rồ của Cún. Tối nào cũng vậy, suốt một năm rưỡi!

Cho bé ăn cũng khổ tâm không kém, phải xem rất kỹ có sót chút gì cứng hay không, nếu đút vào miệng rồi mà không nuốt được là Cún ăn vạ chứ không thể nhè ra, mẹ phải thò tay vào miệng lấy ra. Khó mà tưởng tượng rằng, trong quá trình trị liệu cho Cún sau này, chúng tôi phải có phần tập cho bé nhả và phun – điều mà một đứa trẻ sơ sinh bình thường đã làm được. Có lẽ, xót xa nhất trong việc ăn của Cún là trong suốt hơn bốn năm dài, bé chỉ ăn duy nhất một món : cơm chan súp, ngày 3 bữa, nhạt thếch và ngán ngược. Tất cả những gì muốn đưa vào miệng bé đều phải bỏ vào nồi súp ấy.

Sinh hoạt của bé hoàn toàn bất biến. Đúng 11g trưa là miếng cơm phải được đút vào miệng. Đôi lần, cơm đã xới ra nhưng phải thổi cho bớt nóng là bé đã lăn lóc trên sàn khóc đến tím tái mặt mày. Đi từ nhà tới đâu đó là phải đúng một con đường, đi đường khác là không được: biết bao phen tôi đã bị người đi đường bám theo quan sát vì họ tưởng tôi bắt cóc con người khác ! Ba tôi không biết còn khen “ nhỏ xíu mà nhớ đường hay ghê!”. Ở nhà tôi, cô giúp việc có một nhiệm vụ rất đặc biệt là luôn phải lùng sục trong các góc kẹt tủ, bàn ghế…để coi bé tiểu tiện ở đâu.
Những khi có nhu cầu, Cún luôn lặng lẽ tìm một chỗ thật khuất tự giải quyết rồi vấy bẩn ra khắp nhà, khó dọn nhất là khi bé bôi dính vào các công tắc điện. Biết bao lần tôi cố ôm bé xi cả tiếng đồng hồ để tập bé đi vệ sinh đúng chỗ, nhưng chưa bao giờ thành công. Vậy mà, sau cả tiếng mệt nhoài không kết quả, vừa thả bé xuống thì phút sau đã thấy bé chui ra từ góc nào đó, ướt chèm nhẹp, hôi rình.

Năm năm như vậy. Bé xem tivi suốt ngày, không có tivi thì nhà sẽ giống như bị động đất. Những chuyến gia đình đi nghỉ mát luôn phải đặt đúng một phòng duy nhất, không thể ở phòng khác. Trong khách sạn, tôi phải bám sát Cún đề phòng bé nhào tới đập đầu vào tường hoặc tiêu tiểu bậy bạ ra đâu đó. Phải đem theo mấy thùng đá đông lạnh súp nấu sẵn vì Cún không chấp nhận ăn đồ của nhà hàng. Các thành viên khác trong nhà còn được nghỉ ngơi chứ riêng tôi thì hệt như đi đày.

Có một cụm từ đúng nhất để diễn tả tình trạng Cún khi bệnh trở nặng là “Cún như con sói điên” ngây dại, hung dữ, buồn bã, không làm được bất cứ điều gì và không hiểu gì về mọi sự xung quanh. Khả năng tư duy của bé bị biến dạng khủng khiếp, cứ như một khuôn mặt bị tạt a – xít vậy. Bao phen tôi khóc thầm: “Con ơi, con như thế này mà lỡ mẹ chết thì con sẽ ra sao? Ai mà dám nhận nuôi con? Hay hai mẹ con mình cùng chết cho mẹ và con đỡ khổ” Ý nghĩ tệ hại ấy cứ quanh đi quẩn lại trong đầu tôi.
Vào thời điểm đen tối nhất, thật tình, tôi chỉ mong gặp được ai đó, ai cũng được, một người lang thang cũng được, biết cách và chỉ dùm tôi làm sao để con tôi có thể cầm thức ăn tự đưa vào miệng, chỉ cầu mong sao cho nó biết ăn, biết ói, biết phun… Bấy nhiêu thôi rồi thế nào cũng được. Cảm giác sợ hãi, bế tắc đeo đuổi vào tận những giấc mơ hiếm hoi của tôi. Đôi lần tôi mơ thấy mình vừa chạy vừa hét lên: cứu con tôi với, có ai không?

Gần cuối năm 1999, Cún tròn hai tuổi. Một buổi trưa đang giờ làm việc, chồng tôi gọi điện thoại từ công ty về nhà – đây là một việc hiếm có. Tôi nghe mà cứ ngỡ ai gọi nhầm số: “Em ơi, hình như Thượng Đế có thật đấy!”. Tôi như không nhận ra anh nữa. Chồng tôi là người thông minh nhưng hơi ngang tàng, khi nói về những điều như tôn giáo hay Thượng Đế thì anh ấy chỉ cười nhẹ, sao hôm nay lạ thế nhỉ?
Chiều chồng tôi về sớm. Bước vào nhà anh bảo ngay: “Em phải nghe cái này” và anh đọc cho tôi nghe quyển “ Bạn có thể làm gì cho đứa con bại não của mình: tổn thương não, chậm phát triển tâm thần, thiểu năng trí tuệ, động kinh, tự kỷ, rối lọan tập trung chú ý, hội chứng down, tăng động” (Nguyên văn : What to do about your brain – injured child) của bác sĩ Glenn Doman, người Mỹ, xuất bản năm 1974.

Chúng tôi chụm đầu đọc một mạch, tò mò thì ít mà sốc thì nhiều. Lần đầu tiên sau chín tháng kiên nhẫn tìm kiếm, sàng lọc và gần như cùng đường, nay chúng tôi bỗng gặp được câu trả lời cho những thắc mắc bấy lâu. Lần đầu tiên được nghe một vị bác sĩ tả đúng những gì mà bé và gia đình đã trải qua, dù quyển sách được xuất bản từ hơn 20 năm trước. Tuy nhiên, phần gây sốc nhất là chương mang tựa đề “Cha mẹ chính là câu trả lời” Trời ơi, có lẽ nào ? Con mắc chứng bệnh gây cấn thế mà không giao cho bác sĩ, lại còn nói “cha mẹ chính là giải pháp!”

- Ở đâu anh có quyển sách này?
- Một anh bạn đối tác người Singapore tên John Soh đưa cho anh. Con anh ấy sống thực vật.
- Em muốn xem tận mắt thế nào, vì con anh ấy sống thực vật còn Cún thì bị tự kỷ, hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau.

Dù cuốn sách cắt nghĩa tương đối rõ về chứng bệnh của Cún một cách khá thuyết phục, nhưng tin thì…hơi bị khó ! Tìm kiếm bao lâu nay, nhờ kiến thức mà các bác sĩ của cả gia đình nạp cho, chúng tôi đã nghiên cứu và phân tích cả rừng ý tưởng từ Á sang Âu – Mỹ, nhưng chẳng có cái nào khả dĩ chấp nhận được. Cái con tôi thực sự cần – và tôi muốn thấy tận mắt – là bé phải làm được những gì các bé khỏe mạnh làm được, đó mới là đích đến. Lý thuyết có hay mấy mà không đạt được điều đó thì đều vứt đi. Bởi vậy….

Tôi xin phép John cho gặp con anh ấy. John vui vẻ nhận lời khiến tôi thực sự hồi hộp: có con sống thực vật mà sao anh ấy vui vẻ thế ? Đến Singapore, John hẹn gặp chúng tôi ở nhà hàng để cùng ăn tối. Tôi lại càng tò mò hơn và thầm thắc mắc: sao không gặp ở nhà có thuận tiện cho bé hơn không?
Đúng hẹn, hai vợ chồng tôi bước vào nhà hàng, đến bàn họ ngồi. Ngoài John, tôi thấy vợ anh đang ngồi chờ cùng hai bé gái. Tôi lập tức đưa mắt nhìn quanh để tìm cái nôi hoặc xe đẩy em bé – vật mà tôi cho là bắt buộc phải có khi đem theo một đứa trẻ sống thực vật ra khỏi nhà – nhưng chẳng thấy. Nóng ruột quá, tôi quên cả lịch sự

-Thế bé đâu?
-Bé đây
John chỉ vào một trong hai bé gái đang cười và ngồi nhìn tôi rất nghiêm chỉnh

-Không. Tôi hỏi về đứa con sống thực vật của anh cơ.
-Chính bé đấy!
-Nhưng như thế này thì đâu phải sống thực vật ?
-Đúng! Con tôi đã phục hồi đến mức này và vẫn đang tiếp tục chữa.

Khi đã định thần, tôi xin phép được ngồi cạnh bé. Tên bé là Marilyn, rất xinh, chứ không đờ đẫn, ngây dại như những khuôn mặt mà tôi đã quá quen thấy ở trẻ sống thực vật. Từ khi sinh ra cho đến năm gần 3 tuổi, Marilyn đúng nghĩa là nằm một cục: liệt, mù, câm, điếc, thậm chí không khóc nổi thành tiếng, thở thoi thóp; người lúc nào cũng sốt 39 – 40oC. Tuần nào mẹ cũng phải đem tới bác sĩ vì viêm nhiễm hay vì bại não. Bác sĩ bảo hãy yêu thương và nuôi bé được đến đâu hay đến đó, còn chạy chữa thì tất nhiên là không thể. Nhưng, ba mẹ bé không chịu thua. Ba bé tìm và biết được phương pháp của bác sĩ G. Doman đã giúp cho nhiều trẻ bại não phục hồi nên đã theo học suốt ba năm, rồi thực hiện chương trình trị liệu tại gia cho bé.

Khi gặp tôi, Marilyn được 6 tuổi, chưa nói và chưa đi được, chỉ di chuyển bằng cách bò. Nhưng những sinh hoạt khác gần như bình thường. Bé nghe, nhìn rất tốt. Tôi trực tiếp hỏi bé nhiều điều, bé trả lời bằng cách ra dấu, chỉ chỏ và gật – lắc đầu; ăn uống bé hoàn toàn tự phục vụ, không cần sự trợ giúp nào. Khả năng tư duy không có gì để phàn nàn: bé đọc sách bình thường như tôi đọc. Không phải đắn đo, tôi thấy ngay mức độ bệnh tật của Cún không thấm gì so với mức độ của Marilyn. Vậy mà ngồi trước mặt tôi lúc ấy là bé Marilyn đã từng sống thực vật còn tồi tệ hơn hẳn bé Cún vì Cún còn chưa đến nỗi nằm một chỗ.

Đã từ lâu, theo tiền lệ, những đứa trẻ mắc chứng sống thực vật, tự kỷ, chậm phát triển…đương nhiên sẽ thành những phế nhân. Nếu bé có khá hơn thì người ta bảo đó là do may mắn, chứ chủ động tác động để giúp bé phục hồi gần như là điều không tưởng, vì những chứng này được liệt vào dạng nan y. Thế mà John cho chúng tôi biết: ở chỗ bác sĩ Doman, có hàng ngàn đứa trẻ như Marilyn, Cún…cũng đang phục hồi y như tôi được thấy, tỷ lệ là 76%. Marilyn không phải là trường hợp cá biệt may mắn.

Trong suốt quá trình cả gia đình giúp đỡ chúng tôi tìm kiếm phương pháp trị liệu cho Cún, chúng tôi không thể ngờ đến giây phút chính mắt mình được nhìn thấy một đứa trẻ từng sống thực vật, nay dần trở lại bình thường. Hai chữ “bình thường” được những phụ huynh chúng tôi hiểu theo nghĩa rất cụ thể và bình dị là bé dần làm được những điều mà các bé khỏe mạnh khác làm được. Lạ lùng hơn là cách phục hồi ấy lại được tiến hành tại nhà, bởi chính cha mẹ của bé.
Trong cơn choáng váng như vừa được nhìn thấy một phép mầu, tôi vẫn còn kịp ngộ ra: cuộc sống ngoài kia luôn lóng lánh bao sắc màu kỳ diệu, chỉ tại mình kém may mắn nên chưa nhìn thấy mà thôi. Không có Cún đi cùng, tôi không thể ôm ngay bé vào lòng mà chỉ biết nhắn thầm đến con mình: “Ba mẹ tìm ra rồi. Con ơi, con sẽ sống”
Tonka
#4 Posted : Thursday, October 18, 2007 9:14:21 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Ở đâu ra mà lại có cụm từ "sống thực vật" vậy cà Eight Ball

Binh Nguyen
#5 Posted : Thursday, October 18, 2007 9:57:58 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Ở đâu ra mà lại có cụm từ "sống thực vật" vậy cà Eight Ball





Những người nằm trong comma, người ta cũng dịch là "người thực vật", sống mà giống như ngủ, không sinh họat được bình thường như mọi người, ngọai trừ thở.

BN.
Tonka
#6 Posted : Thursday, October 18, 2007 10:07:37 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Dịch kiểu này cũng giống như "coming soon" mà chị Mèo thấy hôm nọ vậy.

Hôm qua nay tui nghe trên radio, ông bán xe quảng cáo "giá cửa sổ". Nếu không phải đã biết "window price" là cái gì thì khi nghe "giá cửa sổ" chắc là tui phải ớ người ra Eight Ball

camel
#7 Posted : Thursday, October 18, 2007 12:22:26 PM(UTC)
camel

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 385
Points: 60

Thanks: 1 times
Was thanked: 17 time(s) in 16 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

Dịch kiểu này cũng giống như "coming soon" mà chị Mèo thấy hôm nọ vậy.




Dịch thế này cũng không sao... vì mình chỉ chú ý đến các symptom thì đoán được cái ý ! Dù sao người mẹ cũng là một người theo đuổi bộ môn kịch nghệ chứ không phải một ngươi quen thuộc trong nghành y để dùng từ cho chính xác ! Trong phần 2 , người mẹ nói đến con của người bạn của chồng... thì lại là một căn bệnh khác ! Phương thức chữa chạy áp dụng cho cả hai đều hòan toàn khác. Nên tôi lại càng nôn nóng chờ đọc các phần còn lại !

Cám ơn gdt mau chóng theo dõi và đăng tiếp ! Hiện nay bịnh tự kỹ tại nước Mỹ này cũng trong tình trạng báo động ! Cứ 15 em ra đời lại có 1 em mang hội chứng này. Có nơi tỉ lệ là 1/7... cũng có những người mẹ không rõ căn cứ vào thông tin nào lại có con số 1/4.

Trong trường hợp cháu bé con của chị Nga người mẹ trong bài này... có thể nói tình trạng bịnh lý đúng là "rất nặng". Bên Đac Trung cũng có nhiều thông tin về vấn đề này. Lúc trước có 1 chị giới thiệu vào 1 homepage của các bà mẹ trong nước có con mang hội chứng này và tôi có vào 1 thời gian... điều tôi phát giác ra và ngạc nhiên nhất không phải là tìm ra 1 điều gì mới lạ mà tôi là 1 thành viên "male" duy nhất trong đó Sad

Qua phần 2 của bài viết bên trên mới thấy nỗi cơ cực về thể xác lẫn cả tinh thần của người mẹ có con mang hội chứng "tự kỹ". Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải mở hãng cung cấp "tã" cho các em bé VN mang hội chứng này khi chưa được "train" đi vệ sinh rồi đó ! Dead
Tonka
#8 Posted : Thursday, October 18, 2007 12:51:37 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
quote:
Gởi bởi camel
Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải mở hãng cung cấp "tã" cho các em bé VN mang hội chứng này khi chưa được "train" đi vệ sinh rồi đó ! Dead


Không nhất thiết chỉ là em bé không đâu. Có những thanh niên và thiếu nữ ở tuổi dậy thì bị bệnh này và cha mẹ không sao tìm được người trông coi. Trông một đứa bé tương đối dễ dàng hơn một thanh niên hay thiếu nữ Question Mà không phải ở VN đã có tã rồi sao, thứ dùng xong bỏ đi chứ không phải tã vải?

Cụm từ "sống thực vật" làm tôi tưởng đứa bé sống nhờ vào thực vật và không hiểu vì lý do gì lại như vậy Shy

Từ Thụy
#9 Posted : Thursday, October 18, 2007 12:52:14 PM(UTC)
Từ Thụy

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,394
Points: 39
Woman

Thanks: 2 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
"sống thực vật" có lẽ dịch từ chữ "vegetable state". Tuy nhiên hình như chữ này dùng cho những người đã không còn biết tự sống (phải có máy trợ thở v...v...) và thường là trong tình trạng hôn mê như chị Bình nói.

Cám ơn gdt đã đem bài này về đây Rose. Thụy cũng nóng lòng muốn biết cách chữa trị bé Cún như thế nào.

Tonka
#10 Posted : Thursday, October 18, 2007 12:56:57 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Nói một câu ngoài đề, "we missed you Từ Thụy" Wink
Binh Nguyen
#11 Posted : Thursday, October 18, 2007 11:01:18 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,947
Points: 1,587
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Chị Từ Thụy lâu nay đi đâu vắng, để phòng nhạc im lìm, và mọi người đều nhớ? Nhớ nhất là BN đó, không nói dối đâu! Rose

Đúng là câu này ngòai đề, nhưng Bình cũng như chị Từ Thụy và nhiều anh chị khác, đều theo dõi cái mục này, vì bây giờ nó xảy ra rất nhiều, gần như đến mức báo động. Bình cũng cám ơn chị Gdt đã đem nó vào đây, và Bình cũng đang nóng lòng coi cách chữa.

BN.
PC
#12 Posted : Friday, October 19, 2007 5:28:33 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Từ Thụy

"sống thực vật" có lẽ dịch từ chữ "vegetable state". Tuy nhiên hình như chữ này dùng cho những người đã không còn biết tự sống (phải có máy trợ thở v...v...) và thường là trong tình trạng hôn mê như chị Bình nói.


Thực vật và Động vật là hai kingdoms trong thang tiến hóa của sinh vật. Một động vật bị coi là có đời sống của thực vật khi nó tồn tại như sự sống của thảo mộc , bộ não không còn xài được nữa (không còn ý thức, không biết, không có lục dục thất tình). Cho nên, ngòai trường hợp thông thường là hôn mê như nói trên, các trẻ sinh ra đã bị bại não cũng bị coi như sống đời thực vật (không cần đến dụng cụ trợ sinh). Tuy nhiên đây là khái niệm mới du nhập dựa vào từ ngữ chớ tôi không nghĩ là có thể so sánh sự sống của con người dù bị bại não hay hôn mê với cây cối được. Nghĩa là không phải cứ lấy đi bộ não là con người giống như cái cây được.



Từ Thụy
#13 Posted : Sunday, October 21, 2007 1:17:25 PM(UTC)
Từ Thụy

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,394
Points: 39
Woman

Thanks: 2 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
G'day to chị tonka và chị Bình Smile.

Chị PC Approve. Thuỵ có kiếm sơ sơ dùng Google, thì thấy cái định nghĩa sau đây có vẻ có lý:
"The life-sustaining technologies associated with resuscitation and intensive care make it possible now for many patients to survive an episode of acute brain damage so severe that it would previously have proved rapidly fatal. Some such rescued patients make a good recovery, some survive only briefly, whilst others are left with permanent brain damage of varying degrees. In its most severe form this damage leaves the patient without any normal function in the cerebral cortex, and therefore bereft of thought or perception. Although these patients have periods with their eyes open, and are thus apparently awake, they show no evidence of being aware of their surroundings or of having a working mind. They are said to be in a vegetative state."

http://books.google.com/...RdgTyHrUWLo_rRM#PPP11,M1
gdt
#14 Posted : Monday, October 22, 2007 9:32:42 AM(UTC)
gdt

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 653
Points: 0

Kỳ 3 : Giải thoát cho con



Hai mẹ con Cún (Hình chụp lại qua báo)




Dù được chứng kiến tận mắt một bé Marilyn đang phục hồi ngoạn mục, dù đã tìm thấy những câu trả lời rất hợp lý cho tất cả thắc mắc về bệnh trạng của Cún, dù trí tưởng tượng thời thơ ấu cũng phong phú lắm, nhưng tôi vẫn không thể hình dung ra một đứa bé bị người đời gán cho cái nhãn “loạn tâm” sẽ trở lại cuộc sống như thế nào

Bế con chầu chực khắp nơi và lần nào tôi cũng ra về tay trắng. Mỗi lần như thế, niềm hy vọng của tôi cứ tàn lụi dần; tôi cũng đang nhiễm tâm bệnh khá nặng: khủng hoảng tâm lý và mất niềm tin vào việc chữa trị cho con mình. Chúng tôi đã tìm đến bác sĩ Doman trong tư thế của người cố không để mất hết những gì còn sót lại. Và, quan trọng hơn thế là ước mong tìm lại phần hồn của đứa con bé bỏng mà phần hồn ấy, như đã bị thất lạc từ lâu.

Sau nhiều lần bàn bạc giữa vợ chồng với nhau, tôi chính là người phải đi học cách trị liệu cho Cún. Chồng tôi ở nhà chăm sóc các con và lo kiếm tiền.
Tôi bước vào giảng đường của bác sĩ Doman với những vết bầm còn hằn trên cổ, cánh tay, cùng một gương mặt hốc hác. Một nữ giảng viên nhìn thấy tôi như thế đã hỏi bằng giọng thương cảm:
- Bà ở Việt Nam sang? Bà bị chồng đánh sao?
- Không. Đây là những vết do đứa con trai bị bại não của tôi để lại.
- Cháu bao nhiêu tuổi mà ghê thế?
- Cháu được 27 tháng (thế là bà không hỏi nữa)


Khóa học cơ bản về những điều cần làm cho trẻ bại não diễn ra vào giữa mùa đông đầy tuyết phủ, tháng 12/1999. Và, tôi phải trải qua 14 lần đi học xa như thế để có những bài học nhầm cứu lấy đứa con. Chúng tôi cùng con bước vào chương trình trị liệu dai dẳng, không thể nói nói trước bao lâu thì đạt được kết quả.
Một trong những bài học đầu tiên tôi được học là cách dạy cho bé đọc. Đây là bài học gây sốc cho tôi. Một đứa trẻ không biết mẹ cha, không chịu ăn, ngủ; chạy hùng hục không ngừng, không có cả khái niệm nguy hiểm, mà để chữa trị thì lại dạy cho bé đọc ! Nếu không tự mình ôm trên tay đứa con bị tự kỷ nặng suốt 27 tháng và cùng con sống lê lết mỏi mòn thì chắc chắn tôi đã có thể cười khẩy rồi bước ngay ra khỏi giảng đường và cũng có thể lầm bầm : chuyện nhảm nhí!

Sau hơn hai tuần, có vẻ như không thèm biết đến những gì ba đã làm cho mình, thì một hôm, khi đang chạy lồng lên như thường lệ, nhưng vừa nghe tiếng xoẹt của tấm thẻ đọc vừa được ba rút ra, Cún bèn đứng phắt lại và quay sang nhìn vào chiếc thẻ, rồi chăm chú lắng nghe. Ba vừa đọc xong, Cún lại chạy đi như tên bắn. Cú sốc tiếp theo là khi ba dạy Cún vâng lời. Anh đẩy hai cái ghế nhỏ đối diện nhau, chuẩn bị sẵn một ít chuối cắt và bánh bẻ nhỏ là món Cún mới biết ăn. Lúc này Cún hay đi tới đi lui thành vòng tròn trong phòng, không la hét nhiều nhưng vẫn thường xuyên dùng hai tay đấm lên đầu.

Ba Cún chỉ ghế và gọi : Cún, tới đây, ngồi xuống. Tất nhiên là bé không hề phản ứng. Ba ôm gọn Cún vào lòng, ấn Cún ngồi xuống ghế, Cún la hét, chuồi xuống đất lăn lóc, cắn ba, tự cào cấu, đập đầu xuống đất…Cứ mỗi lần như thế ba lại xốc bé lên ấn xuống ghế, khi bé phản ứng yếu đi vì mệt thì “tiếp sức” cho bé miếng chuối hoặc bánh vào miệng và khen “ giỏi, con ngồi giỏi lắm” Mỗi lần khỏang 45 phút, ba lần một ngày. Sau mỗi lần như vậy, ba Cún trông như ốm mới dậy; mướt mồ hôi và hốc hác. Một tuần lễ sau, khi nghe ba gọi: “Cún , tới đây, ngồi xuống” là Cún chạy tới và ngồi yên trên ghế. Tôi và anh ấy đều rơm rớm nước mắt: chúng tôi hiểu rằng, bé có thể học được một việc có nghĩa là bé sẽ có thể học được những việc khác.

Những phần trị liệu đầu tiên dường như có tác dụng với tôi nhiều hơn là với Cún. Ba tháng sau, Cún hết ăn vạ, đã chịu lắng nghe. Căn bệnh mất niềm tin của tôi và bố Cún bắt đầu “hạ sốt”. Bảy tháng sau, Cún ngủ tốt, không thức giấc về khuya nữa, bắt đầu sử dụng được đôi tay vào những chuyện nhỏ như cầm ly, cầm bánh, biết ăn thêm hai món là bánh quy và chuối, không còn đập đầu vào bất cứ chỗ nào nữa. Và rồi, Cún bật ra những tiếng nói đầu tiên. Không thể diễn tả nổi tâm trạng của tôi lúc ấy. Từ đây, cuộc chiến đấu giúp Cún đẩy lùi bệnh tật mới chính thức bắt đầu và được tập trung toàn tâm toàn ý. Chúng tôi hiều ra một điều thật quan trọng” không thể chữa bệnh cho con nếu như chính cha mẹ cũng đang bị tâm bệnh nặng.

Trong thời gian này, chồng tôi liên hệ với hội phụ huynh trẻ tự kỷ ở Mỹ và chúng tôi tham gia thêm các khóa học của bác sĩ Vincent J. Carbone – chuyên gia giáo dục trẻ chậm phát triển. Ông là bác sĩ tâm lý trị liệu nhưng đã dành một thời gian khá dài lăn lộn trong những trại nuôi dưỡng trẻ chậm phát triển để nghiên cứu phương pháp giáo dục sao cho phù hợp với đối tượng bệnh nhi này. Tôi học bác sĩ Carbone phần tâm lý giáo dục, phương pháp dạy lại kỹ năng cơ bản cho bé và được huấn luyện phần kỹ thuật chỉnh các rối loạn về hành vi ứng xử cho trẻ tự kỷ. Vậy là tôi hình thành một chương trình gồm đủ hai khía cạnh mà con tôi cần: phương pháp phục hồi các khiếm khuyết về chức năng não và phương pháp giáo dục phù hợp dành cho đối tượng trẻ chậm phát triển các dạng, giúp bé học các kỹ năng cơ bản. Tôi yêu chương trình này đến mức đặt cho nó cái tên “Chương trình Bé yêu bé giỏi” ( và chương trình này hiện nay đang được chuyển đến một số phụ huynh có yêu cầu được tham gia)

Một năm rưỡi sau, Cún đã biết đọc và làm bốn phép toán đơn giản. Rồi Cún biết bơi, biết lặn. Cô giúp việc còn cho rằng, đến 18 tuổi Cún sẽ thành Yết Kiêu vì còn bé thế mà đã bơi và lặn giỏi quá





Hai năm sau, Cún bắt đầu biết viết câu ngắn, biết đọc bản nhạc và chơi organ những bài ngắn của thiếu nhi. Tiếp nữa, Cún biết đi xe đạp hai bánh, không những thế, cu cậu còn biết vác xe qua chướng ngại vật

Cún 2007, vừa qua tuổi lên 9 đã thành “quái xế” xe đạp” có thể chở ba đi vòng vòng trong các con đường nhỏ bằng xe máy tay ga; biết đánh bóng bàn tay đôi với cô giáo, thích chơi nhảy dây; tự phục vụ khoảng 90% nhu cầu cá nhân; ăn rất tốt, thích thử món mới và thích ăn nhà hàng hơn cơm nhà. Hơn 6 năm rồi mà mỗi khi thấy con cầm thức ăn tự đưa vào miệng ăn ngon lành, tôi vẫn còn nguyên cảm giác như được cưỡi mây lên cõi tiên. Từ tình trạng câm hoàn toàn, nay Cún đã biết nói, tuy nghe chưa rõ lắm nhưng đã có thể bày tỏ được những nhu cầu cá nhân và những ý nghĩ đơn giản bằng lời nói. Những ý nghĩ phức tạp hơn thì Cún có thể bút đàm; sử dụng vi tính thành thạo, đọc báo rất tốt, làm được toán lớp 5. Quan trọng hơn cả, Cún giờ đây là một thành viên rất được việc và không thể thiếu của mọi người trong nhà, là niềm tự hào của gia đình - nhất là anh chị bé.

Trong khoảng thời gian ấy, đồng hành với Cún, nhiều bé khác cũng được cha mẹ giúp “vượt ngục” khỏi nhà tù tối tăm mang tên “tự kỷ” bằng chương trình “Bé yêu, bé giỏi”

Bé Trung Hiếu: mấy tháng sau khi vào chương trình phục hồi đã làm mẹ và bà “cằn nhằn” là bé viết chữ đầy lên các bức tường trong nhà và vẽ rất đẹp. Ấn tượng nhất là có lần Hiếu bực em, bèn đề nghị: “Hiếu không thích em Trung Đức này, mẹ mua em Trung Đức khác đi” . Noel 2006, “nhạc công” Trung Hiếu, 6 tuổi, đã biểu diễn hai bài nhạc trên đàn organ trong buổi tiệc mừng Giáng Sinh do một nhỏ phụ huynh trẻ tự kỷ Hà Nội tổ chức

Bé Thanh Tùng: sau 2 năm trị liệu đã trở về với thế giới có cha mẹ, anh em, có cô giáo, bạn bè, biết thể hiện tình cảm, biết phân biệt phải trái, biết tự làm mọi việc cho bản thân, giúp mẹ việc này việc kia, đọc sách cho mẹ nghe, ngồi kiên nhẫn với từng con toán. Cha mẹ bé đã nhận ra rằng, cuộc sống không quá phũ phàng với họ.

Chẳng có bệnh nào mà khi phục hồi, bệnh nhân có thể trở thành một người như…chưa bao giờ bệnh; huống chi đây lại là những tổn thương nằm sâu trong não bộ. Nhưng, từ những bé ở tình trạng như mất trí, nay trở thành những bé cưng của cả gia đình. Khi bắt tay vào trị liệu cho Cún, giấc mơ của riêng tôi chỉ khiêm tốn là bé ăn được, ngủ được, tự tiêu tiểu đúng chỗ, không đập đầu nữa, hết tăng động, rồi thôi!

Vậy mà, chỉ sau một thời gian không dài, Cún cùng các bạn và cả các gia đình đang từng bước có được cuộc sống ngày một dễ chịu hơn, cuộc sống mà ta hay dùng hai chữ “bình thường” để diễn tả, hai chữ tuy thật đơn giản nhưng những phụ huynh trong hoàn cảnh như tôi - trước khi bước vào chương trình trị liệu - tưởng chừng như không bao giờ còn được nghe lại nữa
xv05
#15 Posted : Monday, October 22, 2007 10:56:32 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Chị gdt ơi,
Em có người bạn có con còn nhỏ cũng bị một dạng tự kỷ, tuy không nặng như bé Cún. Sắp tới chị ấy sẽ về Vn (lần đầu tiên về). Làm sao để chị ấy liên lạc với chương trình Bé yêu bé giỏi chị nhỉ? Em nhờ chị hỏi dùm em được không?

Em, xv05
PC
#16 Posted : Monday, October 22, 2007 12:02:39 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
I am confused, bại não và tự kỷ có là một bệnh hay không? Trong bài viết của tác giả thì dường như hai bệnh là một!
Tonka
#17 Posted : Monday, October 22, 2007 12:14:05 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Em nghĩ là hai bệnh khác nhau. Trẻ bị chứng tự kỷ có thể rất thông minh. Có trường hợp cho thấy chúng thông minh tuyệt vời, nếu như vậy đâu phải là bại não Eight Ball

Tonka
#18 Posted : Monday, October 22, 2007 12:36:22 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,649
Points: 1,542

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
http://en.wikipedia.org/...ment_of_Human_Potential

Theo link ở trên, ông này không phải là bác sĩ y khoa và ông liệt tất cả bệnh tâm thần là bại não. Link còn nói cách chữa trị của ông bị gọi là "quackery" - lang băm.

Anh Lạc đà có thì giờ đọc hết mấy cuốn sách của ông xem sao rồi tóm tắt cho tụi này nghe với Wink

http://www.google.com/se...US236US236&q=Glenn+Doman
xv05
#19 Posted : Monday, October 22, 2007 1:46:58 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Theo như mình đọc mấy bài vừa rồi thì bé Cún bị bệnh tự kỷ (Autism) loại nặng vì các dấu hiệu người mẹ kể ra đúng là của bệnh tự kỷ; trong khi bé Marilyn (con của người bạn Singapore) thì bị bại não.
Nhưng có thể hai bệnh khác nhau nhưng phương pháp chữa trị giống nhau hoặc tương tự nhau chăng?
camel
#20 Posted : Monday, October 22, 2007 1:56:04 PM(UTC)
camel

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 385
Points: 60

Thanks: 1 times
Was thanked: 17 time(s) in 16 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

http://en.wikipedia.org/...ment_of_Human_Potential

Theo link ở trên, ông này không phải là bác sĩ y khoa và ông liệt tất cả bệnh tâm thần là bại não. Link còn nói cách chữa trị của ông bị gọi là "quackery" - lang băm.

Anh Lạc đà có thì giờ đọc hết mấy cuốn sách của ông xem sao rồi tóm tắt cho tụi này nghe với Wink

http://www.google.com/se...S236US236&q=Glenn+Doman



Chị Tonka... nhất định tôi sẽ cố đọc hiểu tất cả các sách nói đến đề tài này trong cái link. Nhưng tôi lại nghi ngờ... lòng tin của tôi khi đến đoạn nào đó... tôi không thấy cần thiết để đọc nữa. Như chị nói bên trên... được quote bởi đoạn comment bên dưới :

quote:
Kathleen Ann Quill, in her book "Teaching children with autism: What parents want",[11] says "thousands of families have wasted time and money to follow Doman's methods." She goes on to say "Professionals have nothing to learn from Doman's pseudoscientific treatments, but they have plenty to learn from his marketing strategy", which is aimed at parent's "hopes and fantasies".


(Những ai không có con em hay người thân với hội chứng Tự Kỹ sẽ không bao giờ cảm nhận được... phương thức dùng để chạy chữa cho các bé vô cùng quan trọng . Vì tuổi tác của bé không chờ cho chúng ta có thì giờ thử nghiệm hết phương thức này đến phương thức khác.... khi qua một tuổi nào đó tâm sinh lý của các trẻ em tự kỹ cũng thay đổi , các bác sĩ về nhi đồng , về tâm thần học và các nhà khoa học xác nhận... càng trễ nãi điều trị các trẻ em tự kỹ càng khó chữa chạy Sad

Nhân nói về sách tham khảo bằng việt ngữ tới giờ tôi thấy công trình nghiên cứu và dịch thuật sau đây của giáo sư Nguyễn Văn Thành là vô cùng quí giá lẫn hữu dụng... vì nó giúp cho các bậc phụ huynh hiểu cũng như chuẩn bị tâm sinh lý để đón nhận các con em tự kỹ của mình một cách tốt nhất.

http://www.chungnhanduckito.net...Tu%20Be/Mo%20duong.htm


http://www.chungnhanduckito.net....thanh/dinhlydouglas.htm

http://www.chungnhanduckito.net...20Tu%20Be/loimoduong.htm

Users browsing this topic
Guest
3 Pages123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.