Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Đưa con vào đại học
PC
#1 Posted : Tuesday, September 4, 2007 4:00:00 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
“TÔI ĐƯA CON SANG ĐÔNG”
Nam Lộc, Sep 04, 2007

Giây phút cha con bịn rịn giã từ…

Cali Today News – Nhạc sĩ Nam Lộc từ miền đông gửi về một bài viết nhỏvới lời chú thích: “Gửi độc gỉa Cali Today đôi dòng suy nghĩ về mùa tựu trường năm nay…” Tòa soạn xin chuyển đôi dòng tâm tình ấy của anh Nam Lộc đến với tất cả qúy độc giả thân thương của Cali Today…

Câu này nghe quen quen phải không thưa quý vị? Vâng, tôi đang mượn tạm cái tựa đề bản nhạc “Tôi Đưa Em Sang Sông” của hai nhạc sĩ Nhật Ngân và Y Vũ để đặt tên cho bài tùy bút của mình hôm nay. Đây cũng là một nhạc phẩm nỗi tiếng từ gần 4 thập niên qua mà tôi đã hân hạnh được giới thiệu nhiều lần trên sân khấu ca nhạc. Điển hình là vừa mới tuần qua trong chương trình thu hình của trung tâm Asia, hai người em của nữ ca sĩ Như Quỳnh đã hát nhạc phẩm này trong phần trình diễn chung với cô chị. Hôm đó có một thân hữu đề nghị tôi nên giới thiệu là “Tôi Đưa Chị Sang Sông” thì mới đúng với hoàn cảnh hiện tại của Như Quỳnh. Còn một cái tên nưã mà tôi cho là nghịch ngợm nhất được đặt cho bài hát này cách đây khá lâu của một ký giả chuyên viết chuyện phiếm, đó là: “Tôi Đưa Ông Sang Xem”!

Nhưng dù đưa em, đưa chị, đưa ông hay đưa con ... thì cuộc tiễn đưa nào cũng chan hoà nước mắt và ngậm ngùi lúc vẫy tay từ giã. Tôi viết bài tùy bút này để riêng tặng những phụ huynh cùng một hoàn cảnh như vợ chồng chúng tôi, đang lưu luyến đưa con vào đại học. Đối với tôi đây là lần đầu tiên điều này xẩy ra ở trong đời nên không tránh khỏi niềm xúc động. Cô con gái chưa đầy 18 tuổi, như con chim non sửa soạn bay ra khỏi tổ về một nơi cách xa ngàn dặm với ngôi nhà mà cháu đã sống từ khi lọt lòng mẹ. Và đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi để cháu tự quyết định cuộc đời và sự nghiệp của mình. Quyết định này đúng hay sai, đành chỉ biết cầu mong Bề Trên phù hộ và che chở cho cháu mà thôi.

Cháu Nam Phương
trước cổng trường Brown cổ kính.

Tổ ấm của gia đình chúng tôi là ngôi nhà mua được từ hơn 25 năm qua, nằm trong vùng Los Angeles, chỉ cách trường USC khoảng 10 miles và UCLA chừng 25 dặm mà thôi. Cá nhân tôi nếu được chọn lựa thì tôi muốn cháu học ở gần nhà, hoặc cùng lắm là Stanford, Berkeley ở miền Bắc hay UC San Diego ở miền Nam California, thế nhưng cháu đã quyết định theo học tại đại học Brown, nằm ở một thành phố nhỏ thuộc tiểu bang Rhode Island, miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Mấy tuần qua mẹ cháu đã chuẩn bị khăn gói cho con mọi thứ cần dùng, từ cái bàn chải đánh răng, khăn rửa mặt, cho đến tấm chăn dầy cộm và cái khăn quàng cổ bằng len cùng đôi giầy lội tuyết, mà trong suốt cuộc đời sống ở vùng nắng ấm California chẳng bao giờ mình cần đến.

Hôm đưa cháu sang Đông, ngồi trên máy bay, rảnh rỗi nhìn bản đồ của trường Brown, tôi thấy từ khu ký túc xá nơi cháu được chỉ định để sống đời sinh viên, lại là khu ở xa trường nhất. Và để đến các lớp học mỗi ngày, hình như cháu phải cuốc bộ tối thiểu cũng phải từ 2 đến 3 miles với chiếc backpack nặng trĩu trên vai. Rồi còn phải ghé nhà ăn, thư viện, phòng thí nghiệm v..v.., không hiểu một đứa con gái gầy gò nặng chưa đầy 90 pounds sẽ thích ứng thế nào với hoàn cảnh mới, nhất là trong mùa Đông giá lạnh, mưa bão và tuyết phủ đầy đường! Ông bạn Mỹ trắng ngồi bên cạnh, nhìn tôi loay hoay với tấm bản đồ của thành phố Providence tò mò hỏi thăm, sau khi biết tôi đưa con đến Brown thì ông bắt tay chúc mừng và nói, rằng tôi đã trở thành một “Proud parent” vì cháu được nhận vào một trong những trường Ivy League! Ông bạn Mỹ này quả thật khéo lời, chứ cha mẹ nào có con vào đại học mà chẳng là pround parents. Thực tình tôi cũng chẳng nhận ra sự khác biệt giữa các trường đại học là bao, bởi vì trường nào cũng đào tạo ra những sinh viên giỏi giang, và trường nào cũng có những nhân tài xuất chúng, nếu thông minh và chăm chỉ học hành. Tôi quan niệm, nhiều khi học ở gần nhà, lúc trái gió, trở trời có cha, có mẹ, có chị, có em thì cũng đỡ lo hơn! Thế nhưng quan niệm trên đã không thay đổi được quyết tâm của cháu, có lẽ ý định này đã âm thầm nằm trong dự trình học vấn của các cháu từ lâu. Thôi thì cứ nghe theo lời nói cuả người xưa: Cha mẹ sinh con, trời sinh tính hoặc trời sinh, trời dưỡng hay thực tế hơn nữa là: Đi cho biết đó, biết đây. Ở nhà với... “Bố” biết ngày nào khôn! Cứ tự an ủi mình như vậy cho bớt lo âu.

Đêm cuối cùng trước khi từ giã cháu, nhìn hình ảnh bịn rịn, quyến luyến giữa hai mẹ con, tôi chợt nhớ đến hàng trăm câu chuyện gởi con vượt biên của người tỵ nạn mà tôi đã chứng kiến hoặc được nghe kể lại trong suốt hơn 30 năm làm việc trong lãnh vực định cư. Lần đầu tiên tôi chia sẻ những mẩu chuyện này một cách chi tiết với nhà tôi và các cháu, đồng thời so sánh nỗi khổ đau của những bậc cha mẹ đã phải cắn răng trao con để nhờ người khác đưa các cháu vượt biển Đông tìm tự do. Những đứa bé chỉ mới 10, 12 tuổi đầu đã phải bước vào vùng sóng gió, bão bùng, đối diện với những cơn thịnh nộ của của biển cả cùng sự tàn độc của bọn thủy khấu. Hy vọng sống còn chỉ độ chừng 50%, và nhiều em dù có sống sót thì cũng phải trải qua biết bao nhiều điều đắng cay, tủi nhục! Nhưng cũng chính từ những hoàn cảnh khổ đau đó đã tạo nên bao tấm gương thành công cùng những người tài đức trong xã hội.

Tôi cũng không quên nhắc lại ngày các cháu còn nhỏ, tôi có đưa hai cháu đi thăm 3 đứa trẻ vị thành niên người Bosnia mồ côi cả cha lẫn mẹ sau cuộc dội bom lầm của quân đội Mỹ vào ngôi làng cuả họ ở Kosovo. Tội nghiệp 3 chị em sống sót, đứa mù mắt, đứa mất mũi, đứa cụt chân, cả ba đã được một bác sĩ chỉnh hình gốc tỵ nạn ở thành phố Santa Barbara bảo trợ đem về nuôi nấng và chữa trị.

Những mẩu chuyện nói trên đã bất ngờ nhắc lại sự may mắn vĩ đại mà Thượng Đế đã ban cho mẹ con cháu cùng những phụ huynh và học sinh đồng cảnh ngộ. Tôi chợt thấy trên đôi mắt cháu tuy lóng lánh những giọt lệ xúc động nhưng sáng rực niềm tin và hạnh phúc. Tôi mong niềm tin đó sẽ đưa cháu đến sự thành công trong việc học và hạnh phúc đích thật cuả cháu, chính là biết lo cho hạnh phúc của những ngươi bất hạnh, thiếu may mắn hơn mình.

Trong suốt bao năm qua, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có ngày mình lại dùng những câu chuyện tỵ nạn nói trên để dành cho con dùng làm hành trang vào đời. Và cũng chưa bao giờ trong cuộc đời tôi lại cảm thấy những lời dậy bảo của Mẹ tôi quan trọng và thiết thực hơn bây giờ. Ngày còn sinh tiền cụ vẫn dặn dò chúng tôi là, hãy cứ làm điều thiện thì con cái sẽ được hưởng phúc đức. Ngẫm lại bản thân, tôi thực sự không rõ mình đã làm được bao nhiều điều thiện, nhưng chắc chắn chưa bao giờ tôi đối xử sai trái hay độc ác với ai. Hy vọng việc đó cũng đủ để các con tôi nhận được những điều lành. Món quà duy nhất tôi tặng cô con gái vừa bước vào đời là bức tượng Phật Bà Quan Âm để cháu tìm sự che chở và cầu nguyện hằng đêm.

Kính chúc quý vị phụ huynh bình an trong tâm hồn và vững tin vào tương lai. Xin Thượng Đế ban phước lành cho tất cả chúng ta.

Nam Lộc
Mùa tựu trường, tháng Chín 2007

viethoaiphuong
#2 Posted : Thursday, September 13, 2007 12:00:13 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thật là một tình cờ hiếm có nơi cõi đời thật và cõi đời ảo hôm nay, và ở ngay nhà PNV này !! Thêm một lần nữa như ai cho tôi sinh làm người trên cõi đời này, làm một đứa con của Mẹ Việt Nam, lại mang trên thân xác mình hai chữ "nữ nhi"... và rồi một ngày kia tôi gắn liền cuộc đời thứ hai của tôi là "thơ-văn" với chính trang web PNV này, rồi nữa...!! Đúng là một ngàn lẻ một điều trùng hợp ngẫu nhiên. Và hôm nay đang loạng quạng giữa đời ảo&thật lại rơi vào trang "đưa con vào đại học" của quý anh chị - mà cái bài tôi viết dưới đây là kể về cuộc đối thoại với con gái lớn của tôi mới hôm qua, khi đi cùng nó tới trường đại học mà nó sẽ vào năm nay... trường này ở một quận của Paris, mà có lần tôi kể với ai đó về lai lịch bài thơ "Mắt Lệ Giai Nhân"...
Xin được phép quý vị đăng bài tùy bút vừa viết xong vào đây và xin cám ơn quý bạn đọc những dòng tâm tư thường được viết từ chính nhà PNV này từ lâu nay, từ khi nhập "quốc tịch cõi ảo"
Đa tạ !!


Lời Mẹ, Việt Nam

Tôi nghe trong tiếng gió
Lời trầm buồn bơ vơ
Quê hương ôm nỗi nhớ
Đợi chờ đàn con thơ

Con ra khơi bữa đó
Trốn đi tìm Tự Do
Đau thương nuôi chí lớn
Rửa hờn thay cha-anh

Nghìn lẽ sống vây quanh
Những mẫu đời cơm áo
Ai xoay vần con tạo
Giữ trọn ngày viển vông

Nhìn máu chảy thành sông
Xương đã chồng thành núi
Mẹ sức mòn vẫn cúi
Gánh nhục hình trên vai

Ngày rồi tháng có phai
Năm dài còn bỡ ngỡ
Chưa một lần hội ngộ
Ước mơ hoài xanh xao

Vận Nước báo Trời cao
Con vẫn còn nghĩa hiếu
Xin một lần thấu hiểu
Dân Tộc là chính con!!


08/08/2007
Việt Hoài Phương


*đối thoại giữa hai người con của Mẹ Việt Nam:


- Con hiểu những gì trong thơ-văn của Mẹ, nhất là gần đây trên các Net, vì con nói con có đọc và có nghe nhiều người đọc rồi nói lại với con??

- Nhưng con không hiểu vì sao, bởi chính Mẹ ngày xưa cũng từng một thời "theo đuổi lý tưởng" và chính ông bà đã vì "lý tưởng" đó mà dấn thân làm cách mạng?

- Thế con nghĩ, nếu người ta thấy điều gì mình đã sai trái rồi thì mình cứ cắm đầu, cắm cổ theo sao? Ấy là chưa kể cái sai của mình kéo theo nhiều hay rất nhiều hay vô số những sinh linh khác phải chịu đau thương? Nguyên chuyện Mẹ "từ bỏ" VN để ra đi tìm tự do và tuyên bố "chống đến cùng chế độ cộng sản phi lí, ngang ngược, độc tài, đảng trị, gây quá nhiều tội ác rất tinh vi cho người dân VN" và chính Mẹ đã bị họ ra lệnh "truy nã" đó thôi, chưa đủ nói gì sao từ hơn hai mươi năm trước đây??

- Nhưng bây giờ con thấy họ nói đang "đổi mới"?

- Hai từ "đổi mới" này Mẹ nghe hoài hơn mấy chục năm nay rồi, mỗi lần họ thấy dân chúng phẫn nộ và có ý nổi dậy. Chẳng qua chỉ thêm một lần nữa những trò dối trá mưu mô, quỷ quyệt để cố tình bám víu quyền lực và bả lợi danh đê hèn thôi đó con ạ. Con có "nhầm" cũng không lạ, bởi ngay rất nhiều người ở tại VN đang chịu tội đó mà cũng còn chưa biết vì sao mình bị chịu tội vô lý thế kia. Mà đôi khi người dân đành tự xoa dịu bằng hai từ "số phận"!! Bây giờ con thử nhìn lại và suy ngẫm mà xem, có phải vài cái nhà cao tầng mọc lên kệch cởm của xa hoa, hay vài con đường to hơn ngày xưa với nhiều xe cộ chạy lộn xộn không luật lệ, hay nhà hàng, cửa tiệm ăn uống suốt ngày đêm phung phí...gọi là "đổi mới" hay sao? Trong khi con cũng thấy biết bao nhiều người dân lành khác, ngay trong đại gia đình của con đó, còn nghèo khổ và khốn cùng, ở đây Mẹ không nói đến sự có cơm ăn chưa chết đói như hồi 1945 ,hay rải rác sau này nhưng cái nỗi lo âu hết sức vô nghĩa lý của tất cả mọi người kia, không kể giàu nghèo. Ấy là, có đời thưở nào mà mọi người cha, người mẹ Việt Nam ít lâu nay chỉ lấy một lý do cho sự thành công hay hạnh phúc làm cha làm mẹ của mình là "con cái không bị "xì ke, ma túy". Còn khỏi cần gì đến luân lý đạo đức của con người, đó là kính trên , nhường dưới, sống có tôn ti, trật tự... và làm một con người lương thiện, chân chính, mà tất cả cứ loạn cào cào vì tiền bạc, vật chất, chức quyền,...ở trường học chỉ nhồi kiến thức lệch lạc, như là sự nhồi nhét vô cảm (nhồi vịt, hay nhồi heo): từ đứa trẻ lớp một trở đi đã phải học ngày học đêm với đủ thứ học thêm, đến nỗi đứa nào cũng điểm học khá, giỏi vì tiền mua-bán đủ đô rồi, nhưng khi thi vào đại học dù dễ ẹc, cũng trượt cả lượt, đâu xa lạ ngay họ hàng nhà con đó thôi? Mẹ đã đọc được niềm âu lo vô hình ảnh đó trong những ánh mắt rất mệt mỏi của tất cả những con người đi qua Mẹ, dù thân quen hay không hề biết nhau. Bởi đó là "linh hồn của dân tộc đớn đau" đã in hằn trong họ rất tự nhiên đó con. Con nghĩ rằng, một đất nước nào đó là của riêng mấy ông bà cầm quyền hay sao? Hay cho rằng chỉ có những người cầm quyền này là được quyền hơn những người dân bình thường khác? Cầm quyền không có nghĩa là muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, mà coi người dân chỉ là rơm rác hay những con giun,con dế để mà chà đạp hay lừa gạt bằng đủ mọi danh từ hoa mỹ: chủ nghĩa cộng sản là tuyệt đỉnh ( mà tuột đỉnh rồi thì đi về đâu sau đó, con biết không??), đảng vì hạnh phúc, ấm no của nhân dân (thế gần trăm triệu người dân lành đang sống trong hoang mang về tương lai con cái mình kia, thì hạnh phúc gì đây? Còn ấm no ư, còn bao nhiêu người cơm không đủ no ngày hai bữa kia, trong khi bọn có quyền, có tiền do đủ mọi cách xảo trá mà có, thì chúng phè phỡn trong nhậu nhoẹt ê hề, đến chính chúng phát sinh bệnh tật chết người vì ăn uống, rượu chè và trác táng vô độ...??). Ấy là chưa kể đầy rãy chuyện động trời khác ở các trường đại học, các trung tâm gọi là văn hóa... trong lòng cuộc sống đất nước mình. Nhiều tháng nay Mẹ đọc tin tức thấy dân oan các nơi bắt đầu đồng tâm tranh đấu đòi lại lẽ sống và sự công bình... họ kéo về các tỉnh thành biểu tình trong ôn hòa, vậy mà bị chính quyền đàn ấp và cưỡng bức phải trở về nhà để nghe hứa hão. Và hôm nay họ đang đe dọa đàn áp Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, chỉ vì các bậc chân tu thấy dân oan trong cảnh tranh đấu chịu khốn khó thì kêu gọi sự giúp đỡ, tương đồng, như con người không thể nhẫn tâm trước cảnh những con người đang phải "màn trời, chiếu đất" trong đói khát. Vậy thì công lý ở đâu? Có ở đâu trên thế gian này người được gọi là còn biết có ông bà, tổ tiên và vẫn thờ phụng những ngày giỗ chạp hay tết nhất... lại dã tâm đi bắt giam và hành hạ các bậc chân tu các tôn giáo và mạ lị, vu khống đến cả các giáo hội hay tòa thánh Vatican...??

Và hôm nay Mẹ cũng như tất cả những người còn thấy lương tâm mình không thể "ngủ quên" để làm ngơ trước nỗi đau dân tộc mình, chỉ muốn góp chút ít sức lực qua cây bút của mình để cùng nhau tranh đấu trên mặt trận văn học nghệ thuật. Mà nếu có đấu tranh, đòi hỏi gì thì cũng là cho chính cả con cái và cái thân mạng của bọn cầm quyên đó thôi, vì nếu không chịu từ chức và đa đảng, đa nguyên, thì đến một lúc dân họ tức nước vỡ bờ, thì hỏi ai sẽ là người họ muốn phải lấy mạng để đòi trả nợ nước đây? Nếu không phải là những tên trùm của đảng cộng sản sẽ bị túm đầu ra đầu tiên, như là các gương ở nhiều nước Đông Âu mới đây thôi (?) đúng là một bọn cầm quyền ngu muội hểt sức!!

- À, vậy thì con hiểu lắm và con hoàn toàn thấy những người đấu tranh cho Việt Nam Tư Do, Dân Chủ và Phú Cường thực sự là rất đúng và công chính!

- Thế thì lát nữa đi đến trường trả sách thư viện xong, về nhà con viết giúp Mẹ mấy cái thư trả lời cho văn phòng của ông Bush và ông Cheney, con hãy tập làm con người biết phải tranh đấu vì lẽ phải và công bình của Thượng Đế, bởi con là người có Đức Tin và Thành Tầm??

Giản đơn có là vậy về một điều tôi muốn con gái tôi hôm nay hiểu được rõ ngọn ngành, về tôi, về bạn tôi, những người đang kế cận tôi hay ở xa tôi nhưng cùng chí hướng và niềm tin một Việt Nam tươi sáng ngày mai không xa.

Công cuộc đấu tranh này cần sự góp sức của tất cả mọi người con lương thiện của Việt Nam và của nhiều bè bạn ngoại quốc xung quanh chúng ta. Mẹ Việt Nam đang chờ tiếng đáp đồng tâm, đồng lòng của mọi người con Việt Nam ở trong và ngoài nước!!


http://www.voiceofvietnam.org/

thythyhoangthymaithao
16h00 le 13-09-2007
viethoaiphuong
#3 Posted : Thursday, September 13, 2007 12:09:30 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
* tin tu Dan Oan kinh chuyển quý vị và quý bạn cùng đọc để chia sẻ và quan tâm :

CSVN chuẩn bị đàn áp và giải tán Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất.

Sau chiến dịch bôi nhọ các chư tăng trên truyền hình và báo chí, Công An sẽ bắt giam và đấu tố Thượng Tọa Thích Quảng Độ, Thích Không Tánh, Thích Minh Nguyệt, Thích Chơn Tâm, Thích Viên Định, Thích Huệ Thông và Thích Huệ Minh cùng một số lớn chư tăng và Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử GHPGVNTN.

Đây sẻ là một cuộc đàn áp đẫm máu.

Xin đồng bào Hải Ngoại hãy tiếp tay cứu giúp trước khi có cuộc thảm sát này.

Xin gởi điện thư cho tất cã:




Đồng bào chỉ cần viết: “SOS….communist Vietnam is about to slaughter religious leaders. Please stop communist in this bloodbath.”

Mổi điện thư, tuy không tốn nhiều thời gian nhưng rất có giá trị ảnh hưởng dân chủ cho Việt Nam quê hương đất tổ mến yêu của chúng ta.

Khẩn Thiết…1. US Ambassador Michael Michalak (Hà Nội)

2. U.S. Consulate General (Sài Gòn)

3. President Bush

4. Vice President Cheney

5. Human Rights Watch

6. Amnesty International

7. Reporters Without Borders



http://www.voiceofvietnam.org/

Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.