Tư Lé KIỀU LUẬN
Truyện vui trường thiên của tác giả Tư Lé
Lưu ý:
Tư Lé KIỀ LUẬN là tập tuyện vui trường thiên mà các nhân vật đều thuộc giới bình dân cho nên cách ăn nói sẽ không được cao kỳ lưu loát và đúng với chính tả, xin đọc giả đừng lưu tâm.
Tư Lé cẩn cáo .
________________
Tư Lé KIỀU LUẬN
Tác giả: Tư Lé
Hồi tía tui còn sống, cứ ăn cơm trưa xong Tư tui thường leo lên cái đi quăn nằm kê đầu trên cánh tay của tía để ngủ trưa. Tía tui dỗ giất cho tui bằng cách đọc chiện Thí Kìu. Hồi đó Tư tui nhỏ hếu, nghe thời nghe dậy chứ có hiểu cái cóc khô gì đâu, nhưng mà nhờ cái dọng ngâm thơ rù rù và cái mùi hôi quen thuột của tía cho nên Tư tui ngủ khò hồi nào hổng biết. Bây giờ tía chết mất đất rồi, muốn nghe lại cái dọng ngâm thơ rù rù rè rè nhứt là muốn kiếm lại cái mùi hôi ngọt ngào thương mến của ổng thì tới tết công gô mới có. Tía ơi, Tư Lé đương nhớ tía!
Lớn lên, Tư tui mới lò mò kiếm cái cuốn Thí Kìu để tối tối lật một trang dừa đánh dần dừa đọc dậy mà riếc rồi cuốn Thí Kìu cũng hết và Tư Lé cũng thuộc lòng được một mớ, nhờ dậy mà khi nhậu nhẹt với bè bạn cũng có chút chút để nhả nọc phung hơi góp phần với mấy ông lu linh tụ tập thành "tau đàng nhị thập bá xí lạng" làm thơ con cóc "Con cóc trong han, Con cóc ngồi đó, Con cóc nhảy ra, Con cóc nhảy vô, Con cóc ngồi đó".
Những lúc nhậu nhẹt như vậy, mấy ông bạn lu linh khi đã lừ nhừ lè nhè, hết mẹ nó nguồn thơ con cóc sần sùi bèn quay sang Tư Lé tui để vấn Kìu.
"Ê Tư Lé, chú mầy làm ơn nói sơ sơ cho tụi nầy biết về cái cô Thí Kìu được hông ?"
"Tư tui hổng nhớ hết, chỉ nhớ sương sương, tui hiểu sao kể dậy, chịu nghe hông ?"
"Ít ít nghe cũng được, nghe hết chiện thì ngồi ở gốc cây me nầy tới sáng cũng chưa hết!"
"Vậy thì Tư tui xin kể dắn tắt:
Cô Thí Kìu nầy là một cô con gái đàn bà nử nhi đẹp đẻ xinh tươi mĩ mìu tuổi hổng biết bao nhiêu nhưng tóc của cổ thắt bím gọn gàn có kẹp lòng thòng thêm con gà mái tơ "Nữ tử thập ngũ tuế kê nhi tự" vì dậy Tư tui đán mò cổ chừng mười bốn mười lăm tuổi gì đó. Mắt của cổ nhỏ xíu mà cổ mút cả thùng nước đổ vô cho nên Tư tui thấy cập mắt của cổ long lanh xanh biết như làn nước mùa Thu " Nhởn quang thu thỉ". Hỏng biết mắt Tư Lé tui có thấy đúng hay không, hay là tại có hơi men cho nên mới thấy cập chưng mài của cổ nó rậm rạp như hai trái núi mùa Xưng "Mi đạm xưng sơn" . . .
"Ê Tư Lé, tui thắt mắt . . .Cái mặt của cô Thí Kiều nhỏ hếu làm sao mà cổ chịu nỗi hai trái núi bự tổ chản nằm trêm chơn mài của cổ hả ông nội?
"Chèn ơi! Cha làm Tư tui giựt mình quên mẹ nó hết rồi, hổng biết đã kể được tới đâu . . .Hỏi gì bất tử quá dậy cha ? . . .Chiện kể dậy thì Tư Lé nầy hiểu dậy và kể lại cho nghe chứ hông phải do Tư Lé nầy đẻ ra chiện đó để mà nấm chắt ngọn ngành trả lời thắt mắt của cha! . . .Nhưng theo Tư tui thì hỏng có gì là lạ hết bởi vì cô Thí Kiều còn một cô em gái nữa tên là Thí Dân mà cả hai cô điều có hai cái khuôn mặt tròn do, lớn như cái mặt trăng sáng. Mà trên mặt trăng thì thiếu cha gì núi đồi sông lạch. Tư tui nghĩ, hỏng phải cổ có hai trái núi treo tòn teng trên chơn mài mà chắc còn có vài ngọn núi cao chót vót khác trên cái thân hình nở nang đầy đặng của cổ nữa á! Gõ gàng chưa cha nội?"
"Ừa hé. . .Chú Tư mầy cắt nghĩa nghe cũng được, thôi kể tiếp đi . . ."
"Có lí lắm chứ bộ, chuyện gì điều có thể có, có thể xảy ra, chẳng hạn Tư tui có một anh bạn mới quen tên Cu Quét Sờ ảnh có đề cập tới một cái mặt có cái cẳng lòi ra (*), Tư tui đương nôn nóng trong cái dạ, đang kiếm đường tới nhà ảnh coi cho bằng được cái mặt dị họm đó . . ."
"Thôi mà, thắt mắt có một chút hỏng được sao Tư Lé . . .Hiểu rồi . . .Kể tiếp đi thằng ông nội!"
"Muốn nghe nghe tiếp thiệt hôn? Xỉn hết trơn rồi, mắt nhướng hết lên mà còn kìu với cống gì nữa ? Thôi dìa đi ngủ hé, ngày mai ra đây nhậu nghe tui kể tiếp . . ."
(còn tiếp)