Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

nơi nhận tôi về là sự cô đơn
Thục Miên
#1 Posted : Saturday, February 17, 2007 4:00:00 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Nơi nhận tôi về là sự cô đơn


Gã đi lảo đảo ra xe với bộ mặt có phần ê chề bởi lẽ bà chủ nhà đích thân ra mắng vốn cái bàn nhậu có bốn thằng đàn ông kể cả ÔNG CHỦ NHÀ. Lúc gã khệ nệ xách thùng heneken vô với tư cách là ông chủ của cái công ty xây sửa nhà cửa do gã sáng lập thì bà chủ nhà chào đón tươi cười khá niềm nở. Bàn việc làm ăn mà. Công ty mở ra có bốn nhân sự góp vốn, gã có công đầu sáng lập giúp cho những tay bợm nhậu ăn không ngồi rồi có việc để làm, đương nhiên là bà chủ nhà tươi tắn vì nhờ thế, ông chồng của bà đỡ phải ngòi không uống miết màkhông chịu ăn uống gì thành ra chỉ còn da bọc xương, vóc người vàng võ, siêu vi B không biết ở thời kì nào và rất có thể đưa ông đi chầu ông bà bất cứ lúc nào. Chả biết bàn việc làm ăn tới đâu mà đã hai giờ sáng, bốn kết bia đã cứ liên tục vô bằng cái lỗ trên và tuôn ra đều đều ở lỗ dưới khiến cái toilet nhà bà cũng nồng nặc hơi men. Bà chủ đã năm lần bảy lượt nhắc khéo rằng khuya quá rồi, mai hãng bàn, thế nhưng khi rượu vào, lời nói hoa mỹ cứ thế mà tuôn ra...nào có ai control được những lời mình nói thế nên từ anh, em đã chuyển qua mày tao chi tớ hồi nào chẳng hay.
Đêm khuya càng khiến cho bốn trự chúng tôi mở lòng ra cùng bia rượu và có hơi men, cả đám như say trong lời nhạc mà không ai biết rằng đã làm phiền giấc ngủ của người khác thành ra khi đồng hồ gõ bốn giờ sáng, bà chủ nhà đã không còn kiêng nể mà ra đuổi thẳng gã cùng hai trự kia. Bà đổ tội cho gã mới là kì nhưng tội ai thì tội, gã phải về thôi. Nghĩ đến về, gã lại phân vân...đi về đâu bây giờ ? Cái nhà đã không còn là của gã, gã đã sang tên cho vợ và lấy đi phân nửa số tiền. Gã chưa dọn ra khỏi cái nhà đó chỉ vì gã nghĩ "sống một mình tốn kém quá, mà thằng con riêng của gã cũng không có người trông chừng nên gã cứ lì mặt ra mà nán lại. Gã mặc xác những lời cằn nhằn, cứ chờ lúc con vợ gã cùng mấy nhỏ lên giường thì gã bò về. Mỗi tháng, gã chỉ mất có năm trăm mà có cơm ăn, có quần áo sạch sẽ mà mặc, có giường nệm gọn gàng mà ngủ...chẳng phải lo gì đến con cái. Gã ở trọ mà . Chỉ cần giữ im lặng, chai mặt ra thì con vợ gã rồi cũng chịu thua, để mặc cho gã muốn làm gì thì làm. Nhưng hôm nay thì khác, trước khi đi, gã đã anh hùng tuyên bố chọc tức với con vợ rằng gã có độ sẽ đi sáng đêm không về. Con vợ trời đánh phán một câu "đi luôn càng tốt". Như thế, gã đâu có mặt mũi nào vác xác về , ai chứ con vợ của gã dùng chữ chua chát và xóay lòng lắm. Người ta bảo gạt được đôi ba ngày, đôi ba năm chứ không gạt được cả đời kể cũng chẳng sai. Ngay từ khi quen với con vợ gã, gã đã gạt nó vì nó ngu ngơ, chân ướt chân ráo đến hoa kì dăm ba tháng. Con gái bắc kì gia giáo có khác thật ! Hai mươi mấy tuổi đầu mà cứ run bần bật khi lần đầu tiên gã vuốt ve, âu yếm. Có lúc gã cũng thắc mắc rằng nó cũng xinh gái, chả nhẽ bằng ấy tuổi mà không được thằng nào sờ mó hay sao ?
Để rồi gã hứa hẹn, dỗ ngọt trăm điều nên nó liều mạng, bất chấp gia đình ngăn cản mà theo gã. Gã biết nó ước mơ, hy vọng và hy sinh cho gã rất nhiều khiến có đôi lúc, gã cũng thấy tồi tội cho nó nhưng mà gã là gã, lối sống tự do hời hợt của gã đã ăn mòn vào đầu óc, thấm vào dòng máu nên gã ghét nó mỗi khi nó ỉ ôi năn nỉ gã đừng đi nhậu, đừng đi hát xướng, chơi bời. Làm sao mà đừng được, đời người có bao lâu mà không sung sướng ăn chơi cho bõ những tháng ngày bụi đời ăn bo bo ở Việt nam ? Nó nổi đóa hăm dọa chỉ khiến cho gã buồn cười cho nên đến hôm nay gã vẫn khư khư giữ lối sống của gã, còn nó, nó quyết định chia tay gã, ừ, chia thì chia, tiền ông thì đưa cho ông. Gã thí cho nó mỗi tháng năm trăm bạc để lo cơm nước cho gã cùng thằng con riêng, còn mấy đứa kia thì nó đẻ được, tất nhiên phải lo được. Xưa nay, gã cũng thấy là nó giỏi lắm, của đáng tội, không có nó thì hai đứa con riêng của gã chắc bây giờ đã thành ăn cắp, ăn trộm hay vẫn cứ phải ở trong children home.
Ôi giời, trời sanh voi sanh cỏ, gã không thể mủi lòng biết ơn nó. Kinh nghiệm sống dạy cho gã không được tỏ ra biết ơn, mềm lòng với đàn bà. Như thế bọn đàn bà sẽ được nước mà leo lên cổ, lên đầu để ngồi....
Nghĩ lan man, cái xe đưa lão về tới sân nhà. Căn nhà im lìm trong bóng đêm, có lẽ con vợ chết tiệt của gã đã ngủ, gã xoay nắm cửa...mẹ kiếp, nó lock rồi. Gã lại lẩn thẩn ra xe, đề máy lái đi. Giờ này chắc nhà thằng Hùng nail vẫn còn độ vì Noel mà, ăn rề bi dông là tới sáng, dân nail vậy chứ chơi hết mình lắm. Gã lại hăm hở đi
OoO
Con đường dẫn đến nhà thằng Hùng nail ngoằn ngoèo, uốn éo như con rắn mà gã thì ngốn đến cả kết Heniken rồi nên hai con mắt hoa lên. Có ai đó băng ngang qua đường, gã thắng két lại, tiếng bánh xe rít lên dưới lòng đường, gã lạc tay lái và đâm sầm xuống chân cầu, chiếc cầu giả bắc qua chỗ trũng thường là không có nước.Gã hòan hồn, bò dậy. Cái người băng qua đường là một người đàn bà tóc hung hung đỏ, nhìn bà ta...quen quen...gã đã gặp đâu đó, cố moi trong trí nhớ còn sót lại ở mấy chai bia cuối....a...nhớ rồi, con Helen, nhân tình của một thời đây mà. Sao khi không nó lại lang thang nơi đây ? Gã ngoắc nó " hey, phải Helen không ? còn nhận ra anh không hả ??" . Người đàn bà vẫn đôi mắt nâu sậm u buồn nhìn gã, bây giờ gã mới thấy rõ cô ta đang bồng một cái bào thai đỏ hon hỏn trên tay. Gã bước lại gần nhưng cô ta cứ nhìn gã và lầm lũi đi thụt lùi như có ma đuổi. Và như bị thôi miên, gã cũng lầm lũi đi theo Hellen, mặc xác cái xe nằm chỏng gọng, mặc xác những chiếc xe bị kẹt lại vì tai nạn gã vừa gây ra...có chết ai đâu ? Helen còn kia, nó đang khoẻ mạnh bước, và gã, như một kẻ bị hớp hồn lẽo đẽo bước theo sau.
Hellen dẫn gã vào nhà thương, lạ, nó khẽ khàng đặt đứa nhỏ vào trong bình thủy tinh chó dung dịch trong suốt, đứa bé như cá gặp nước, nó hớp hớp cái miệng như uống cái dung dịch ấy một cách mãn nguyện. Heleen lại tiếp tục nhìn gã rồi lấy ngón tay vẽ ra những con nhữ ngoằn nghèo mà đầu óc rối mụ của gã cũng đánh vần được hai chữ your son. Gã trợn mắt " cô nói bậy đi, chúng ta chia tay nhau lâu rồi, làm sao có đứa con này ? cô ăn ở bậy bả ở đâu rồi đổ thừa cho tôi "
Hellen lại viết " còn nhớ ngày anh đưa tôi đi phá thai không ? lúc đó con tôi đã được hơn sáu tháng. Nó đấy, nó phải sống trong cái bình tội lỗi của anh và tôi. Chúa đã phạt tôi mười năm trước nên tôi đã gặp lại nó nhưng cho mãi đến giờ này chúa vẫn còn tha cho anh.
Trời, con Hellen nói gì mà gã chẳng hiểu ? Phá thai...ừ đúng rồi, hồi đó gã chỉ là thằng deliver pizza, một lúc cặp hai người đàn bà, gã đâu có thể nào để cả hai sanh ra những thằng con do accident ? thế nên Hellen bằng lòng nghe gã mà đi phá. Rồi thì sau đó con vợ cũ của gã làm dữ quá, nó hăm he ăn tươi nuốt sống con Hellen nên gã bấm bụng chia tay. Con Hellen đi biệt dạng bao nhiêu năm rồi, sao bây giờ lại xuất hiện nói những điều vô nghĩa như thế? Gã nhăn trán rồi phác tay như muốn nói với con Hellen rằng gã không thèm đọc những điều vô nghĩa mà con Hellen gán cho gã. Gã thấy xôn xao, ồn ào phía hành lang nên dõi mắt ra xem, người ta đang đẩy một bệnh nhân vào cấp cứu, gã cũng chạy theo coi, và...giê su ma lạy chúa tôi, gã kêu lên...là gã đó, tại sao nhỉ ? gã lù lù ở đây cơ mà ! Con Hellen lại thầm thì " đó là xác của anh, còn anh đây, chỉ là linh hồn....
á á á....không lẽ...gã chết rồi ư ? và con Hellen ? gã giật mình, con Hellen ? thôi, gã đã hiểu, con Hellen đã chết nên mới gặp được cái thai mà gã xúi nó phá trước đây, còn gã, gã bị lật xe, hồn lìa khỏi xác, thảo nào...gã chới với...không, không thể, không thể nào, gã không thể chết đâu ? đời gã còn đẹp lắm, gã đang có business, đang làm ra tiền, gã đang sống đời sống rất thỏai mái, tự do vì thóat ra được con vợ bịnh họan, với hai đứa con leo nheo lóc nhóc cứ luôn rần rần hát hò nhưng khi gặp gã thì cứ lấm lét rồi tránh né. Gã tận hưởng sự tự do vui chơi, ca hát, đàn đúm nhậu nhẹt thâu đêm mà không bị ràng buộc bởi cái vòng luẩn quẩn của hôn nhân. Chỉ còn chờ ngày ra tòa nữa là khoẻ ru cho nên gã không thể chết đâu ? gã chưa ra tòa kí giấy, chết đi, con vợ gã sẽ lãnh tệ lắm cũng được 75 ngàn tiền bảo hiểm mà nó đã mua cho gã ở trong hãng...dĩ nhiên, tiền là do nó đóng nên nó nhận cũng phải, nhưng gã lại cảm thấy ấm ức nếu như gã chết đi để nó nhận. Con Hellen như đọc được suy nghĩ của gã nên nó lên tiếng "anh chưa chết được đâu vì nợ anh còn nhiều trên trần thế, nhất là nợ với những đứa con vô tội của anh, anh phải sống để bị báo, cũng như tai nạn đêm nay là do tôi báo anh đã xui tôi giết hại con tôi. Cửa tử chưa nhận anh, diêm vương cũng chẳng muốn anh và tôi biết, khi quay về cõi đời, vợ anh sẽ không nhận anh nữa, con anh cũng sẽ chỉ báo anh, anh sẽ không có nơi để mà về....bởi vì, hãy nhìn cho kĩ thân xác anh đi, hồn anh sắp sửa phải nhập vào thân xác đó sau 12 tiếng hôn mê, anh sẽ quay trở về nơi chỉ có sự cô đơn, bệnh tật đóai hòai viếng thăm anh mà thôi. Đó là cái giá mà anh phải trả cho tất cả những gì anh đã làm suốt thời gian qua.....
Gã xóay tia nhìn vào con Hellen.....bóng dáng nó từ từ chợt nhòa đi....gã quay nhìn cái xác gã được người ta đưa vào phòng mổ...và gã...lờ mờ hiểu được những gì con Hellen đã nói khi nãy....có lẽ chỉ vài tiếng sau khi mổ, gã sẽ quay về với cái xác và nghĩa là gã chưa chết, thôi vậy cũng mừng.
Gã đi ra cửa, ở đó, gã thấy con vợ bệnh họan của gã với đôi mắt mệt mỏi, gương mặt thật là lạnh lùng không biểu hiện chút xót thương nào ? Nó ngồi đó, ôm lấy đứa con gái còn đang mê ngủ và thằng con trai đang ngồi cạnh cũng lạnh lùng như mẹ của nó. Lạ, thông thường vợ gã mau nước mắt lắm mà? gã không tin nó lại có thể không nhỏ một giọt nước mắt nào cho gã ngay trong giờ phút này. Gã vốn đi guốc trong bụng nó nên biết rất rõ ràng nó rất yêu thương gã, và vì biết rất rõ nên gã mới lấy nó và lợi dụng nó mười mấy năm nay nuôi dùm hai thằng con riêng, lợi dụng nó trên mọi phương diện để gã có một đời sống nhàn hạ, đủ đầy và còn được tiếng tăm. Bây giờ nó không khóc thì lạ lắm. Gã nhìn sâu vào đôi mắt nó và lắng nghe những lời đàm luận của nó và bác sĩ. Gã sẽ bị què ư ? hai chân gãy nát , nội tạng tan tành, gan sưng...ôi...mắt gã hoa lên, còn đâu một người đàn ông đẹp trai một thuở với nụ cười mê mệt đàn bà....con vợ gã cũng đã mê mệt gã nên dù gã hai con , mấy đàn bà,nó cũng đem thân con gái của nó mà chấp nhận gả cho gã , nuôi nấng cho gã hai đứa con đến mười mấy năm trời. Bây giờ, hai đứa đã đủ tuổi trưởng thành, chúng ra riêng còn gã thì chán con vợ có gương mặt buồn thảm, có thói quen quá chu đáo, tỉ mỉ, có cá tính vượt khó, hy sinh, đạo đức quá khiến gã ghét. Gã thích sống buông thả, hưởng thụ, mặc kệ thiên hạ, mặc kệ con cái...đời sống có bao lâu mà cứ ràng buộc nhau vào cái chữ trách nhiệm ? đấy, bây giờ gã lại sắp bị liệt, nếu xưa gã chưa hưởng thụ thì bây giờ còn làm ăn gì được nữa cơ chứ ?
Con vợ gã trả lời với bác sĩ rằng cứ đưa gã vào viện dưỡng lão khi lành lặn vì cuộc sống của cô đã quá chật vật con cái, không có thì giờ kham thêm gã, vả lại cô bảo cô không có hôn thú với gã, cũng chưa hề được gã support gì trong suốt thời gian qua....Á...gã tức hộc máu...xưa nay nó lo lắng cho ba cha con gã chu đáo thế mà bây giờ lại bảo không có thì giờ? Trời ơi, nó lại chịu bỏ gã vào viện dưỡng lão nữa kia...Gã đã già đâu ? chỉ mới 48 tuổi thôi mà... sao nó yêu gã thế mà lại từ chối chăm sóc gã nhỉ ? khi gã khoẻ mạnh, nó còn lo lắng hết mình kia mà huống chi bây giờ gã ốm đau ? gã biết có đôi lúc nó ôm con bỏ đi, thậm chí đã ra tòa li dị nhưng chỉ vài năm, khi nghe gã ốm, nó lại vác thân về lo cho gã, lần này gã bị tai nạn như vầy, có lẽ nào nó lại bỏ gã cô đơn ?
Nhìn đôi mắt xa vắng của nó. Gã chợt ngộ ra những gì con Hellen nói khi nãy. Phải chăng đây là quả báo cho lối sống vô trách nhiệm mà xưa nay con vợ gã hay lên án cũng như răn đe, khuyên nhủ mà gã thì luôn bất cần.....??? Gã cảm thấy đau buốt nơi vùng ngực, hai mắt gã mờ dần rồi đuối sức...gã nhũn mềm và từ từ mở mắt ra....hồn gã đã nhập vào thân xác để rồi nhìn thấy thực trạng....gã bây giờ chẳng có nơi nào nhận ngoài sự cô đơn .

Thục Miên
#2 Posted : Friday, February 23, 2007 11:56:15 PM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Phóng sự cuối tuần

Thấy chữ phóng sự hay hay, Thục cũng bắt chước dùng chữ phóng sự cho những bài tùy bút của mình. Vậy là mượn từ của người ta, thôi thì mượn đỡ, nếu như đêm nay kết quả sổ số mở mà Thục được trúng, Thục hứa sẽ hậu tạ chữ phóng sự.
Buổi chiều thứ sáu là lúc đi làm về là buổi chiều Thục thích nhất dù...weekend còn kéo dài qua tận chủ nhận. Có lẽ cái cảm giác sau khi làm tám tiếng mệt mỏi, nghĩ đến sáng hôm sau không phải đi làm nên cảm giác sung sướng trong lòng được nhân đôi. Chiều thứ sáu có thể tự dọ dẫn các con lang thang mà không lo lắng chuyện phải về nhà cơm nước, tắm rửa đi ngủ sớm...các con cũng không hồi hộp vì bài vở chưa xong bởi chúng còn có nguyên ngày thứ bảy để mà chuẩn bị.
Đấy, buổi chiều thứ sáu có bao nhiêu ưu điểm như vậy mà hỏi sao Thục không yêu ?
Tối thứ sáu, sau một ngày mệt mỏi leo lên giường cuộn mình trong chăn ấm, cái phone bắt đầu họat động. Đó là việc giúp Thục có nụ cười thỏai mái từ những cuộc chuyện trò, chia xẻ với bạn bè. Thục ít dạo phố và không xem Net là phương pháp giải quyết những vui buồn , những lúc có thì giờ rỗi rãnh, nhàm chán. Chỉ thi thỏang Thục lên để viết lách đôi dòng. Xưa, Thục hay lên net vì đi làm có quá nhiều thì giờ rỗi, còn bây giờ, công việc của Thục ngập đầu nên sự viết lách cũng bị bào mòn. Không phải Thục chán viết mà vì không có thời gian để mà viết, câu chuyện nào cũng chỉ có mở đầu mà chưa có thì giờ để kết thúc. Thời gian rảnh ít quá, Thục chỉ muốn dành tất cả khỏan thời gian ít ỏi có được cho các con và cho chính bản thân mình chút relax để sức khoẻ vững bền hơn
Tối thứ sáu như thế êm đềm trôi qua khi đã mỏi miệng tám và khi hai con mắt sụp xuống , Thục chìm vào giấc ngủ hạnh phúc cùng các con.
Sáng thứ bảy, không cần vội vã dậy sớm dù theo thói quen, Thục cũng chẳng ngủ được muộn hơn bao nhiêu song nằm cuộn mình trong chăn, nhìn qua khung cửa sổ, nghe tiếng con chim hót líu lo, nghe tiếng bình minh rạng ngời cho một ngày hứa hẹn nhiều nắng đẹp. Đó là lúc Thục ngẫu hứng làm nên những câu thơ con cóc của riêng mình. Ý đến, Thục luôn có cây viết để viết lại rồi thì khi hết ý, thì Thục có thể ra máy gõ vô đọan mở đầu để dành đó chờ khi có ý để viết đọan thứ hai. Rồi thì tiếng bi bô , nũng nịu của các con thực sự đánh thức Thục quay về đời sống hiện tại. Chương trình cho weekend sẽ được mấy mẹ con duyệt qua và ...ô la la...cứ thế mà thực hiện
Ngày thứ bảy, thông thường là ngày đi chợ búa, nấu nướng và ăn uống. Cuối ngày là xem phim rồi buổi tối lại leo lên giường để mấy mẹ con giỡn rần rật đến mệt nhòai và thiếp vào giấc ngủ.
Chủ nhật là ngày cho Chúa. Đi lễ, đi sinh họat thiếu nhi, đi học việt ngữ...loanh quanh cho xong là cả hai giờ chiều để rồi những thời gian còn lại của ngày chủ nhật là clean up dọn dẹp nhà cửa cùng thanh tóan hết những homework, bài vở để sáng thứ hai trởi lại vòng quay thường nhật "một ngày như mọi ngày"


_____________________________
Thục Miên
#3 Posted : Saturday, April 21, 2007 3:09:45 AM(UTC)
Thục Miên

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 83
Points: 0

Trời đã sáng chưa ?

Người xưa bảo sau cơn mưa trời sẽ sáng
Tôi nhìn ra bầu trời vẫn xám ngắt một màu chì
Mưa đã tạnh nhưng trời còn luyến tiếc
những cụm mây nặng trĩu lãng đãng trôi
Trời đã sáng chưa ?
bao giờ thì mới thôi?
Hết những giọt mưa , giữa đêm đông lạnh cóng
và bao giờ đời mới hết nổi trôi
những phiền muộn
những giọt đắng của trái tim …
thổn thức ????

Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.