Nhạc và thơ.
- Mình ơi! Dậy tôi bảo.
- Gì thế. Để tôi ngủ thêm tí nữa đã. Sắp phải ra tiệm rồi.
- Dậy đi. Mặc kệ cái tiệm của ông. Bảo mở một đại lý nước mắm, mà nghe ai xúi dại mở ngay cái tiệm nước hoa. Ế chỏng gọng rồi ườn xác ra mà ngủ suốt ngày.
Meta lồm cồm bò dậy. Đưa tay dụi mắt. Bao giờ cũng có tí rử vàng khè ở bên mắt trái. Mắt bên phải vẫn sạch boong. Không biết mình khuynh tả từ lúc nào.
- Bà chỉ được cái nói nhảm. Nước hoa bán 1 lời mười chứ nước mắm mỗi ngày bà tính bán được bao nhiêu. Hơn nữa, mình con nhà quý phái, bán nước mắm thế nào được.
Vê một viên thuốc lào, rít một hơi "tận nhân lực tri thiên mạng". Một đám khói to như cái thúng phả vào mặt vợ, Meta tiếp:
- Thế tôi hỏi bà, có phải nước hoa thơm hơn nước mắm phải không nào?
Mụ vợ Meta ngẩn người ra, nghĩ lâu lắm, thẫn thờ buông một tiếng :
- Phải.
Nhìn chồng, mụ gắt lên:
- Lại sắp sửa kỳ ghét đấy phỏng? Đi tắm đi rồi hốc. Hốc xong thì ra tiệm, tới giờ mở cửa rồi.
oooOooo
Thì cũng tôm rang, rau muống xào, đậu phụ rán mà sao Meta có vẻ bần thần gớm. Dường như thiếu cái gì.
Mụ vợ Meta đang tắm lợn. Tận dưới bếp mà vẫn thấy mụ vật nhau huỳnh huỵch với 4 con lợn choai. Meta căm lắm, chống đũa chờ.
Lâu lắm. Cái lâu này rõ ràng cố ý. Mụ vợ lên, vẻ mặt có vẻ biết trước mọi sự :
- Không nước mắm phải không? Hết nước mắm từ hôm qua rồi.
Điên tiết, Meta gắt :
- Cơm với cháo gì thế này. Không nước mắm ăn thế đ éo nào được.
Bây giờ mụ vợ Meta mới nở 1 nụ cười thâm hiểm:
- Thì ông bảo nước hoa thơm hơn nước mắm mà. Hay tôi xịt một chút nước hoa cho ông chấm rau nhá. Chấm với rau cũng thơm ra phết đấy ông ạ.
Meta biết con mụ này làm khó. Sống với nhau bao nhiêu năm làm gì không biết tính nhau. Meta xuống nước:
- Thôi thì mụ mang nước mắm lên, "dùng cơm" xong tôi còn ra tiệm.
Mụ vợ tinh quái:
- Thế ông có công nhận nước mắm ngon hơn nước hoa không?
À! Thì ra vẫn còn nước mắm. Con mụ khó dễ mình đây mà. Meta gật gù:
- Ừ nước mắm ngon hơn nước hoa.
Con mụ chưa chịu buông tha:
- Thế bây giờ ông chấm nước mắm hay nước hoa thì bảo?
- Tôi chấm nước mắm. Nước mắm ngon hơn nước hoa.
Mụ vợ còn thòng thêm một câu:
- "Dùng cơm" xong ông "dùng phân" nhé. Xúc ít phân bón vào giậu cây thúi đ ịt trước cửa cho tôi. Hay ông "dùng" nước đái cũng được.
oooooOooooo
Meta dẫn cái xe cúp ra khỏi nhà, ngoái cổ lại nói với vợ:
- Bà này, nước mắm ngon hơn nước hoa nhưng nước hoa thơm hơn nước mắm.
_________________________
Có người ở không, tẩn mẩn so sánh giữa thơ và nhạc, cái nào giá trị hơn. Người binh nhạc thì nói:
- Sức sống của một bài thơ thường yếu hơn bài nhạc. Thơ thì người phải tìm đến để đọc, nhạc thì đôi khi nghe nhan nhản, không muốn nghe... cũng... tự lọt vào lỗ tai bởi người khác bật lên ầm ĩ... Còn thơ, văn, thì phải dở sách ra để tìm tới. Đóng lại, nhắm mắt, không muốn đọc thì đành thôi, có dở ra trước mặt, mắt trừ trừ ngó nhưng cũng không đọc thì cũng đành chịu...
Hẳn bác này nếu không là ca sĩ thì cũng tốn bộn tiền ở mấy quán Karaoke ôm chứ chẳng chơi.
Người binh thơ cãi:
- Thơ nó tiềm ẩn sâu sắc bằng ngôn ngữ , từ ngôn ngữ nó diễn đạt qua trí tưởng qua hình sắc, qua kinh nghiệm bản năng để hoá thể thành một nét nghệ thuật đặc thù của nó trong tri ( không là trí) thức, cảm ngộ của mỗi người. Nhạc là ngôn ngữ của âm thanh nó không cần ngôn ngữ (lời) để diễn đạt cái nét riêng củA nó. Nhưng ngôn ngữ nhạc ít người hiểu được hay làm được cho người hiểu như nhạc của Chopin, Johann Strauss, etc. nên người ta cần đến lời. Trịnh Công Sơn, Phạm Duy hay bất cứ nhạc sĩ nào của VN đều chưa đạt đến trình độ nhạc âm mà phải nhờ vào nhạc lời.
Nếu bác trên là ca sĩ thì bác này chắc thi sĩ. Chẳng ai chịu thua ai, sư bảo sư phải, vãi nói vãi hay. Thế rồi một ngày đẹp giời, bác thi sĩ ních một gói mì tôm, đạp xe 20 cây số, hùng hổ đến nhà bác ca sĩ:
- Thú thật với ông chứ cháu giai nhà tôi chẳng được cái phúc đức làm con rể nhà bác đâu nhá. Bác có lòng tốt thì giả lại nó cái nhẫn đính hôn, lấy không của nó mang tội.
Thế là nhạc đi đằng nhạc, thơ đi đàng thơ.
Nếu thơ và nhạc là 2 bộ môn nghệ thuật có thể so sánh được với nhau, tại sao người ta lại phân biệt thành 2 bộ môn nghệ thuật khác nhau? Hẳn là chúng khác nhau và không thể so sánh ngang xương được.
Nếu cố tình so sánh, thơ và nhạc, thơ vào tâm hồn qua con mắt còn nhạc vào tâm hồn qua lỗ tai. Cũng vậy, nước mắm vào đằng mồm và nước hoa vào đằng mũi. So sánh thế chó nào được.
Nên Meta thiết lập một nguyên lý thế này:
Thơ đọc bằng mắt hay hơn nhạc nhưng nhạc nghe bằng tai hay hơn thơ.
Metamorph.