BẤT NHÂNHoài về Việt Nam trong ngày 23 tháng Chạp. Ngày đưa ông Táo về trời xui hết biết. Thảo nào người xưa thường nói: “Mồng năm, mười bốn hăm ba. Đi chơi cũng lỗ, huống là đi buôn”.
Chuyến đi nầy ghi lại những ấn tượng hãi hùng, việt kiều về đông hơn kiến. Hoài bị chen lấn, bị xô ngã gãy tay. Đau đớn kinh dị không thể nào tả nỗi. Cộng với sự buồn phiền lên tột đỉnh, vì chuyện các anh chị ở Việt Nam đã mất lòng xâu xé nhau, (do ba đồng tiền đồng bánh chia chác). Hoài càng buồn đau cơn bệnh trầm kha vì chuyện tình riêng.
Vài ngày sau, Hoài muốn đến thăm Hoàng, chứ chả phải là đến để đòi lại món nợ máu. Vì Hoài biết còn… “máu mặt” đâu mà trả hử!.
Chả như dự tưởng, Hoàng không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, mừng rỡ như mọi lần hạnh ngộ. Mà anh xanh mặt lấm lấm lét lét, ngập ngừng cúi cúi liếc liếc, trông thật là quá “gian”. Anh vội vàng nói:
- Em ở đây chơi với các con nhe. Từ nay, cho đến ra Giêng, anh bận đi với mấy bạn Hậu, Hạnh, Bé, Lợi, Vũ Anh Hùng,... Anh có hẹn với họ. Thịnh ở Mỹ vừa về, hôm nay Thịnh sẽ giao tiền, (mà các bạn đã quyên góp về cho anh).
- Dạ vâng. Anh cứ đi vui với bạn, lâu lâu họ mới về. Em ở nhà một mình cũng được mà. Chúc anh đi chơi vui vẻ.
Ngày ngày Hoàng hấp tấp ra đi từ chín mười giờ sáng đến mười một giờ khuya mới khật khà khật khưỡng về nhà.
Trong lúc Hoài ở nhà với các con. Hoài đã nghe và biết hết tất cả sự thật.
Hoàng không hề ốm đau nan y ung nhọt u nan cấp tính cổ họng gì sớt. Tất cả số tiền Hoài dành dụm gửi về cho Hoàng, anh đã mặc nhiên tiêu pha hoang phí hết sạch trơn. Tóm lại, Hoàng nói láo khủng khiếp. Lừa dối các con, Hoài, và rất nhiều người bạn anh ở hải ngoại.
Mấy mẹ con lên lầu mở e-mail ra xem:
Nhiều thư từ e-mail các nơi gửi về “ủy lạo” Hoàng – {Hoàng: Một người sống phây phây sung túc ở Việt Nam, mập mạnh như cụ trâu, trắng hồng béo phì hơn việt kiều thứ thiệt. Anh dư ăn dư mặc; một phần do tiền chi lương tháng, đều đặn cuả con gái ở Việt Nam, có công ty kinh doanh đồ sộ lo cho rất đầy đủ. Một phần lớn là tiền cuả Hoài gửi về, (do anh yêu cầu cho anh mượn, để chi phí vào những việc khác, dịch vụ hoàn tất nhà cửa, vân vân, và vân vân... đã nhắc ở chương 24 ). Hoàng báo láo với bạn bè là anh đang mắc phải chứng bệnh nan y, u bứu di căn, di kiết trầm trọng ở cổ họng, phải đi điều trị bác sĩ, nằm bệnh viện mà không có tiền mỗ, chi đó.
Quả tình mấy mẹ con không hề tìm thấy một tấm giấy báo, cuả một bệnh viện chẩn đoán định bệnh. Anh chẳng hề có hồ sơ bệnh án y chẩn cho u nan ung cổ, ung kiết gì sớt. Tuyệt nhiên không hề có một viên thuốc điều trị “lấy thảo”.
Họ hỏi Hoàng, thì nay anh nói là anh đi bệnh viện Pháp. Mai anh nói là đi bác sĩ tư nhân. Hôm khác anh nói;
- Việc nầy tự anh lo, việc kia anh nhờ bạn lo!! Em và các con khỏi phiền lo tới.
Họ nhìn nhau biểu lộ sự kinh khi ra mặt. Làm như chúng tôi là đứa trẻ lên măm lên ba không bằng. Hoàng vẫn chua ngoa nói láo ngọt xớt.
Riêng bạn anh tưởng thật, nào là bạn học cũ ở Tabert, ở đại học Dalat, ở Không-quân, rồi mấy cô Bích Hà, Hồng Hoàng Anh, Trân Thu v.v... tới tấp gửi thư về Hoàng. Cuả ít người nhiều họ tom góp mỗi người năm ba chục, gửi về anh.
Có tiền, anh lại dẫn con Kim đi tối ngày sáng đêm ăn ở khách sạn xã láng, phung phí tiền mồ hôi cuả người khác. Anh dẫn nó đi nhảy đầm nhảy đực, với đám bạn việt kiều mới về bao. Hoài và các con cảm thấy thật nhục nhã xấu hổ thay! Anh đã quên mình đã hứa là bỏ rơi con nầy. Thì ra Anh tiếp tục gục mặt, cúi xuống đất liếm lại bãi nước đờm, mà anh tự hào đã nhiều lần nhổ ra ha.
Một hôm Hoài mời Hoàng, anh Vương, (anh Thế Vươn là bạn cuả anh Ngọc Vượng), bốn người đi ăn thịt cá sấu. Mọi người nói chuyện vui vui. Sau khi mỗi người đã uống qua bảy lon bia hộp ngoại, bia lon để ngổn ngang dưới chân bàn. {(Có lẽ do ngà ngà say, hay hai anh kia có ý nói cho Hoài biết chuyện về “Hoàng và con Kim”, cũng nên) (!?)}:
Vươn tóc đen khơi chuyện:
- Hẳn Hoàng biết con Kim, là tình nhân cuả ông Vượng từ 9 năm nay ha?
- Biết chứ.
- Hẳn là ông biết chắc con Kim làm gái và ca va, có bốn đời chồng không chính thức, có một số tình hờ. Nhưng, ông biết rỏ nó đục khoét cuả anh Vượng, không biết kể sao cho hết? Và, ông là bạn già U-70 cuả anh Vượng?
- Dĩ nhiên.
- Vài năm nay ông đã và đang cặp bồ với con Kim hử?
- Nghe anh Vượng không còn bao con Kim, và xù độ rồi mà? Thì tôi cũng vui chơi thôi...
- Tôi thật lấy làm tiếc, khi ông đã làm một chuyện, mà tôi thấy một người luôn tự hào trí thức và có tư cách như ông, không ai làm. Ông là bạn cuả anh Vượng. Biết con Kim là tình nhân ruột cuả anh Vượng; Anh Vượng coi như nó là vợ bạn, mà ông vẫn lao vào giật vợ bạn.
- Nhất là, ông không làm gì ra tiền, ông ăn bám vào con gái, vào người đàn bà ở hải ngoại. Ông dùng tiền của, hay đục khoét tiền cuả mồ hôi nước mắt người khác, để làm những chuyện ác ôn, táng tận lương tâm đem tiền của người ta đi ăn chơi, hầu thoả mãn dục vọng và tự ái của thằng đàn ông sa đoạ. Nói thật với ông nhe: Tôi nhục nhã khi biết ông. Ông không xứng đáng làm bạn với chúng tôi.
- Chỉ có loài thú mới ung dung trơ ra mặt dày mày dạn. Con chó nó có nghiã, nó cũng không làm cái chuyện đi lấy bậy. Đừng nói là con người. Vì ông bạn thân cuả tôi đây, hôm nay tôi đến đây, là lần đầu tiên tôi gặp ông, và cũng là lần cuối cùng.
“Nạn nhân Ngọc Vượng” nhìn Hoài lắc lắc đầu, như muốn rũ bỏ cơn say, hay sợ ác chiến xảy ra? Tuy nhiên Hoài nghĩ: Rất có thể anh Vượng khó nói, không thể “giải” oan nỗi sầu đắng. Nay anh muốn nhờ ông bạn mạnh miệng nói thay nỗi đau. Và giờ đây hai anh thật hả hê trong lòng.
Anh Vượng chiã năm ngón tay vào đầu, xới xới hất hất ngược mái tóc bạc phơ lên. Nhưng gịọng anh từ tốn, nhẹ nhàng can ngăn bạn thân:
- Thôi ông ơi! Ông xĩn rồi. Để tôi đưa ông đi gấp.
Hai ông bạn già đứng dậy ung dung tự tại đi ra bãi xe cúp. Anh tóc bạc chở anh tóc hoa râm đi, với tràng cười lướt thướt lùa trong gió, rớt lại sau tấm lưng Hoàng lộng gió.
Trong khi Hoàng cúi gục đầu, bất ngờ kinh khủng nhận gáo nước sôi tạt vô mặt; Mặt mày anh sượng sùng tái nhợt rồi bừng bừng đỏ au lên.
Hoài hốt hoảng và đờ đẫn cả người, ngồi chết trân. Tình bạn già và tình yêu tưởng là thần tượng, lý tưởng cao vời, đã lố bịch sụp đỗ rơi tỏm xuống vũng bùn.
Buồn lòng và cay đắng nghẹn ngào, đau xót nhất từ bây giờ Hoài mới bừng tỉnh, khi lắng tai nghe mắt mở thấy những điều sống sượng. Hoài nhận chân được giá trị thật sự mỉa mai và đau xót khôn lường: Hoàng chỉ là một kẻ hèn mọn quá tầm thường.
Ngày xưa, Hoài yêu Hoàng không hề do dự, không tính toán, và Hoài nâng bi anh lên ở mức quá cao vời. Hoài xem anh như một hoàng tử, như một thần tượng siêu sao tuyệt đối. Hoài là con bướm xanh trắng vàng nhởn nhơ khoe sắc thắm, trong vườn cây ngập nắng tươi. Nàng không so đo, không lựa chọn, không do dự tính toán, khi đậu trên cây mù u tiết nhựa tình đắm đuối si mê!
Bây giờ… chán ngán rụng rời nhất là Hoài đọc những lá thư cuả anh viết, và của ân nhân hồi âm. Trong số đó, anh đã trắng trợn lợi dụng tinh yêu xưa cũ, anh lừa dối viết cho Thu những lá thư tình tứ hò hẹn.
Mà, nực cười và xấu hổ thay: Những lời lẽ trong thư, nếu đem ra so sánh, thì không khác gì: Một bản copy thư Hoàng gửi cho Hoài bấy lâu nay. Mới nhất là chỉ có vài ngày trước khi Hoài về Việt Nam. Tựu trung có những câu duy nhất. Chẳng hạng như:
Hoài ơi! Em không chỉ là người yêu dấu nhất đời cuả anh. Mà, Hoài em chính là tình yêu duy nhất và cuối cùng cuả anh.
1.- Ngoài em ra, không ai có thể yêu anh, rộng lượng bao dung, tha thứ, và hiểu anh trọn vẹn như em.
Anh xin nhắc lại: Trước em – anh không có ai. Sau em – anh không còn ai.
2.- Anh không hề yêu ai. Hoài! Vì,
- Thứ nhất: Em chính là người yêu tuyệt vời trọn vẹn cuả anh.
- Thứ nhì: Em ví như là người chị, người mẹ đầy bao dung, rộng lượng khoan thứ.
- Thứ ba: Em vưà là người bạn đời, và cũng là người bạn đường cuả anh.
- Thứ Tư: Anh chỉ có thể mất em, khi anh đã nhắm mắt xuôi tay trên đời.
- Thứ năm: Bởi vì, Hoài ơi! Em chính là tình yêu duy nhất cuả anh. Chỉ có em xứng đáng (trong tình yêu thương tuyệt vời nầy).
Thì ra... Từ ngày xưa đến nay Hoàng chỉ ích kỷ vô song yêu chính bản than, mà quên đi đạo đức con người. Yêu đến độ hèn hạ mất thể diện và vô liêm sĩ. Tính nào tật nấy. Ngựa cũ quen đường xưa. Đồng thời anh là kẻ lợi dụng và lạm dụng trắng trợn đầy bất nhân:
Từ thời xuân trẻ trai tráng, cho đến bây giờ, không khác gì nhau:> Anh từng đi với nhiều hạng người: Ca va, ca sĩ, “ca lon” (kể cả con bé ăn sương mù loà mới năm trước, tối tối nó đứng bên hẽm Hai Bà Trưng đón khách đưa lon xin tiền). Từ hồi xa lắc, xưa cũ rích anh với mụ già khú như bà Tư Rậm, hơn tuổi anh gần hai con giáp.
Từ đứa xồn xồn như con Nguyệt xấu xí, xấp xỉ tuổi bằng con gái đầu lòng cuả anh. Rồi, từ cô sinh viên gia giáo đến cô gái con nhà lành:> lớn bé già trẻ anh không tha. Kể cả con Kim mặt ngựa thô thiển, cũng xấu xí ốm nhom ốm nhách, giơ ra cặp “trường túc bất chi lao” khẳng khiu, giọng nói lơ lớ nghe càng đanh đá và hung dữ bặm trợn.
Nó chả giống con giáp nào! (như anh đã tả chân về nó, cho cả nhà nghe) Ấy thế mà… Anh dùng lời lẽ ngon ngọt đúng “một tông y khuôn đúc” đem ra sao chép phỉnh lừa họ.
Bây giờ, Hoàng viết thư cho Trân Thu vụng về hơn, lời thư không văn hoa bóng bẫy, trau chuốt, mà bị gò bó và gấp gáp, thiếu chính xác. Thư anh vẫn viết cho “tên Hoài” mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày, mấy hôm nay đại ý không khác gì, nhưng chỉ sữa đổi tên người nhận. Trích nguyên văn đoạn luộm thuộm thư sau:
Date: 01-20-2006 > 14:05:20
from:
khanhson21@saigon.com MIME-Version: 1.0
To: cungi077thu.com
Subject : Gửi Thu
Content-Type: multipart/alternative;
boundary="0-1385307-1581729=:2514"
*
Thu ơi!
Anh đọc thư em, mà lòng ngổn ngang trăm mối và ngậm ngùi. Nhưng anh rất mừng là hai đứa mình cùng MỘT QUAN ĐIỂM: Mối tình đó bất diệt. Vậy thì xin cứ để đó.
Mình cứ TÔN THỜ nó, và xem đó là cuộc tình tuy đậm đà. Nhưng kết thúc rất có hậu. “Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ” mà em!
Vâng! Em cứ tự nhiên, vì anh cũng hiểu là công việc của em rất đa đoan và bề bộn. Tuy nhiên, vẫn drop cho anh vài hàng khi rãnh rổi. Vì như em nói đó: Bây giờ chỉ có sự cảm thông sâu sắc; Những gì tiềm ẩn được phơi bày.
Anh hiểu em, và ngược lại em cũng hiểu anh phân nào? Xin cứ xem mối tình cuả mình là giai đoạn đẹp nhất cuả cuộc đời nầy.
Nếu có kiếp sau. Nếu có... thì anh hứa với em là anh không để lỡ bước nữa đâu. Anh đã có em trong vòng tay. Và bỗng nhiên em thoát ra bay mất.
Nhưng ngược lại, em vẫn còn mãi mãi trong tim anh.
Điều nầy thì chỉ có anh biết, khi nào anh nằm xuống thì nó vẫn còn tiềm ẩn với thời gian và không gian. Em vẫn là mãi mãi, là ngàn năm Thu ơi!
Thôi thì như anh nói: Mình còn có thể nói cho nhau những gì mình từng ấp ủ tận đáy tâm hồn.
May thay, kiếp sau còn ĐOẠN CUỐI cuộc đời - em đã hiện diện cho kiếp sau. Anh gửi lời cảm ơn em. Anh đã nhận được 200usd. Vâng! Anh sẽ nhớ mà, mỗi ngày anh đều viết cho em hai lần thư, càng dài càng tốt.
- một copy về điạ chỉ e-mail ở sở; một copy về điạ chỉ e-mail cungi077.com.
Mấy năm nay chuẩn bị đón Tết thì lu bu nhiều việc. Mặc dù năm nào cũng như năm nào: Anh vẫn đi trên đường một mình cô độc. Nhưng mùa xuân nầy, anh có em, và có thêm nhiều bạn đồng hành trong quá trình đớn đau nầy.
Anh tin rằng: Nếu em “Hét” được, thì anh cũng sẽ hét. Cho có thời gian và sự kiên nhẫn, cũng như ý chí quyết chống chọi lại mà thôi. ???!!!
Điều nầy thì anh có thừa. Anh hiểu là anh vẫn có và vẫn còn em trong đời mà. Hãy đến với anh – Như cô thiếu nữ ngày nào em nhé. Mọi chuyện khác thì thời gian sẽ cuốn trôi đi. Anh cũng không quên cảm ơn sự quan tâm đặc biệt của em là: Em đã gửi anh 200usd. Và quyên góp bạn anh, gửi về them cho anh 2.000usd như em hưá.
Để hôm nào buồn buồn, thì anh nói chuyện phone tâm tình với em, ôi! chuyện gì mà mình nói phone vào lúc đêm khuya, từ bốn năm giờ liền vậy nhỉ!?
Thì ra, vẫn còn rất nhiều điều, mà chúng mình chưa bao giờ thổ lộ với nhau. Gần tàn đời rồi em. Hãy nói cho nhau biết tất cả nhe.
Em còn nhớ anh thường viết cho em câu: Em không chỉ là người yêu. Mà, em chính là tình yêu?
Tạm biệt... Hẹn sẽ gặp lại em,
Hoàng
*
Eo Ui! Cha chả chà! Sự thật tồi thế đấy. Hở Trời đất qủy thần ơi?!
Bề trái cuả chiếc mặt nạ - đã bị lột phăng ra – trơ trẽn và trần trụi kinh khiếp tột đỉnh đến thế ư!?
_ * _