Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

63.000 Đ và ba năm tù
gdt
#1 Posted : Wednesday, August 23, 2006 4:00:00 PM(UTC)
gdt

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 653
Points: 0

Sáng nay đọc được một bài viết này của phóng viên Minh Luân đăng trên báo Tuổi trẻ ra ngày hôm nay, thấy bức xúc quá nên mang bài viết này lên đây. Đọc xong gdt nghĩ :giá như nhà chúng đừng nghèo đến thế, giá như chúng đừng phải ra đời với trình độ học vấn thấp đến như thế, giá như cha mẹ chúng quan tâm đến con cái hơn một chút , giá như xã hội quan tâm hơn một chút đến những gia đình như gia đình của hai đứa trẻ này , giá như tòa án và Viện kiểm sát khi tuyên án chúng, nên nghĩ nhiều hơn đến tương lai của chúng khi đẩy hai đứa trẻ chưa hiểu biết nhiều vào một nơi có thể biến chúng trở thành những tội phạm có kinh nghiệm hơn, giá như thay vì bỏ tù, họ có thể cho chúng vào trường vừa học nghề vừa học chữ với cái án treo thôi… giá như…. Và giá như….Angry
Nhìn tới nhìn lui gdt không biết phải post vô mục nào nên bỏ đại vô đây

63.000 Đ* VÀ BA NĂM TÙ

Do còn nhỏ, ít học và …”

Đứng trước vành móng ngựa là hai thân hình bé nhỏ, tiều tụy của những đứa trẻ con nhà nghèo thiếu ăn, đói mặc : Đoàn Văn Thương (gần 15t) và Lê văn Hậu (gần 16t). Một ngày kia, để có tiền ăn quà, tiêu xài hai em bèn nghĩ ra cách đi cắt dây điện để bán ve chai. Lần đầu hai em cắt được mấy mét đem bán, chia mỗi đứa 11.000đ, đến lần thứ tư thì bị bắt. Theo cách nghĩ của Thương và Hậu, việc cắt dây điện đem bán có vẻ như không có gì nghiêm trọng, nó chỉ là một chuyện nghịch phá, ăn cắp vặt hết sức trẻ con. Trước tòa, hai em tỉnh bơ khai nhận: khoảng 17g30 ngày 11/12/05, Thương rủ Hậu đi cắt dây điện, hai đứa lang thang dọc khu Suối Mơ và đường số 11, P. Long Bình Q9 TP.HCM, hể thấy trụ điện nào có dây đồng tiếp địa thì Hậu đứng bên dưới cảnh giới cho Thương leo lên cắt. Thế rồi Thương và Hậu bị người đi đường phát hiện và bắt giữ giao cho Công an. Tại cơ quan Công an, Thương và Hậu thật thà khai nhận trước đó hai em đã ba lần cắt dây đồng, đem về bán cho những người mua ve chai dạo. Mỗi lần cắt vài mét dây, bán được mười mấy ngàn đồng chia nhau ăn quà, tổng cộng ba lần hai đứa bán được 63.000đ.

Điện lực Thủ Thiêm xác định tổng giá trị đây đồng bị hai em cắt trong bốn lần là 175.500đ. Chi phí lắp đặt số dây tiếp địa bị cắt trên là 382.169đ. Cũng theo điện lực Thủ Thiêm, việc các dây tiếp địa bị mất cắp sẽ dẫn đến các sự cố nguy hiểm như điện áp mất ổn định, điện áp tăng cao làm cháy, hư hỏng các thiết bị sử dụng điện và gây nguy hiểm cho người sử dụng khi chạm phải thiết bị điện. Dựa vào những yếu tố trên, viện kiểm sát áp dụng khỏan 2, điều 23 với mức hình phạt thấp nhất là 10 năm tù và cao nhất là tử hình. Tại tòa, hai luật sư bào chữa miễn phí nêu nhiều nguyên nhân nhân như: lúc phạm tội các em còn quá nhỏ, không ý thức được hành vi đó là phạm vào tội nghiêm trọng…Đặc biệt, các luật sư cũng nhấn mạnh đến nhân thân của các em: gia đình nghèo khó, không nhà cửa, làm thuê, làm mướn và thất học. Và, dường như tòa, viện cũng đồng cảm với hoàn cảnh của bị cáo nên đã rút truy tố xuống khoản 1 với mức hình phạt thấp hơn, Thương bị phạt 2 năm tù còn Hậu bị phạt 1 năm tù.

Trong phần nhận định, ông chủ tọa phiên tòa, một người đã từng xử nhiều vụ án hình sự lớn với số bị cáo nhận án tử hình lên đến con số hàng chục, nói như chia sẻ: “Tuy hành vi của bị cáo là nghiêm trọng nhưng tòa hết sức thông cảm cho hòan cảnh phạm tội của các bị cáo, do còn nhỏ, ít học và gia đình khó khăn”

280.000đ = một tài sản lớn

Trong khi đợi hội đồng xét xử nghị án, tôi lân la trò chuyện cùng gia đình hai bị cáo và không khỏi chạnh lòng khi thấu hiểu gia cảnh của họ. Cách đây 13 năm, vì quá nghèo Thương theo cha mẹ rời bỏ làng quê từ Sóc Trăng đi tha phương cầu thực và cuối cùng trụ lại làm công cho các lò gạch ở ấp Giãn Dân, P Long Bình Q9 TP.HCM. Gia đình Hậu cũng thế, không đất đai, không nhà cửa nên khi Hậu vừa lên 2t cha mẹ đã bồng bế em bỏ quê từ Hậu Giang trôi dạt lên TP.HCM kiếm sống. Hai gia đình Thương và Hậu cùng làm công cho chủ và ăn nhờ ở đậu luôn tại những lò gạch nơi họ làm công. Lớn lên hai em cũng thành những người làm thuê làm mướn trong lò gạch cùng cha mẹ mình.

Anh Đoàn Văn Phong, cha bị cáo Thương cho biết mỗi ngày cả gia đình làm việc quần quật cũng chỉ kiếm được vài chục ngàn. Trừ tiền cơm và các chi tiêu khác thì hầu như không dư được đồng nào. Đó là chưa kể những lúc ốm đau, bệnh tật phải vay mượn tiền bạc, ăn trước trả sau. Vì thế, kiếm cái ăn đã khó nên chuyện học hành đối với chúng là chuyện quá xa vời, và rồi cả hai cũng đều thất học như chính cha mẹ chúng.

Phiên tòa kết thúc, bị cáo bị dẫn giải ra xe về trại giam, nhưng dường như mức án tù mà tòa tuyên không làm cha mẹ bị cáo bận tâm bằng số tiền họ phải nộp phạt. Khi nghe một luật sư nói mỗi gia đình phải nộp gần 280.000đ chị Nguyễn Thị Hồng, mẹ của Hậu đã tấm tức khóc vì số tiền đó quá lớn đối với gia đình mình. Chị luôn miệng mếu máo: “Trời ơi! lấy đâu ra tiền để nộp cho tòa” 280.000đ với nhiều người có thể chẳng là gì nhưng đối với gia đình của hai bị cáo này là cả một gia tài lớn.

Tôi không cố tình lấy gia cảnh đói nghèo, thất học để biện minh cho hành vi phạm tội của hai bị cáo. Tôi chỉ muốn nói lên điều này để tự nhắc nhở rằng ở đâu đó giữa Saigon hoa lệ này vẫn còn có những cảnh đời rất đáng thương, rất cần sự quan tâm
Minh Luận


Ghi chú : * tỷ giá ngày 25/08 :1USD=16.003đ
Tonka
#2 Posted : Saturday, August 26, 2006 4:17:55 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Question
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.