Thành phố một buổi chiều đầy mưa, một mình em đứng dưới mái hiên trường Nguyễn Du. Trời mưa như trút nước, đường phố không một bóng người, gió lùa từng cơn lạnh buốt, người em ướt sủn. Em nhớ đến anh nhớ rất nhiều. Đâu đó trong tiếng mưa văng vẳng câu hát” khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai? “. Chưa lúc nào em cần anh như lúc này, em cần hơi ấm từ anh, em cần sự yêu thưong và che chở. Giờ này anh ở đâu? Làm gì? Có biết nơi này em đang nhớ đến anh? Em đứng chết lặng trong tiếng khóc ngẹn ngào. Anh là một phần của cuộc sống em. Em vui cười khi bên anh và khóc mỗi khi nhớ anh. Nhưng giờ anh đã quên hết những lời hứa ngày xưa. Em sẽ chon chặt tình yêu này vào trong tim và cố gắng mĩm cười.Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương phải không anh? Lòng em giờ băng giá, lạnh hơn cái lạnh của trời mưa gió. Mưa mỗi lúc một lớn, mưa trôi đi tất cả những thứ trên đường nhưng vẫn không trôi được nỗi buồn của em.
M.N