Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Xin các bạn thích dịch góp ý về bài dịch sau đây, của một nguời bạn nhờ. Tác giả là Kafka.
Before the Law
Before the law sits a gatekeeper. To this gatekeeper comes a man from the country who asks to gain entry into the law. But the gatekeeper says that he cannot grant him entry at the moment. The man thinks about it and then asks if he will be allowed to come in later on. “It is possible,” says the gatekeeper, “but not now.” At the moment the gate to the law stands open, as always, and the gatekeeper walks to the side, so the man bends over in order to see through the gate into the inside.
Truớc cửa luật pháp có một nguời canh cổng. Có một bác nhà quê tới hỏi xin vào luật pháp. Nhưng ngừời canh cổng bảo rằng ông ta không thể cho bác vào lúc này đuợc. Người đàn ông suy nghĩ và rồi hỏi là ông ta có thể đuợc phép vào sau đó không ? Lão canh cổng bảo: “Có thể đuợc, nhưng bây giờ thì không”. Cứ mỗi lần cánh cổng mở ra thì luôn luôn lão canh cổng buớc vào bên trong, và nguời đàn ông nghiêng nguời nhòm vào bên trong.
Con người và Luật pháp Có một tên lính canh gác Luật pháp. Một người dân dã xin được vào gặp mặt Luật pháp. Nhưng tên lính canh từ chối. Người dân nghĩ ngợi rồi hỏi là có sẽ được vào sau này hay không? Tên lính bảo, được nhưng không phải bây giờ. Thế rồi cứ mỗi khi cánh cửa mở ra là tên lính canh bước vào bên trong và ông dân dã lại nghiêng người nhìn vào.
When the gatekeeper notices that, he laughs and says: “If it tempts you so much, try it in spite of my prohibition. But take note: I am powerful. And I am only the most lowly gatekeeper. But from room to room stand gatekeepers, each more powerful than the other. I can’t endure even one glimpse of the third.”
Khi lão canh nhận ra thì lão cuời bảo:” Nếu ông muốn quá thì cứ buớc vào đại đi. Nhưng mà nhớ là quyền hạn của tôi mạnh lắm đấy nhé. Và tôi là kẻ thâ’p thỏi nhất trong đâỵ Những nguời canh cổng trong các phòng quyền lực tăng dần đấỵ Ngay cả cái nhìn của kẻ thứ ba tôi cũng không thể đối phó nổi đấỵ
Tên lính trông thấy, cười hô hố bảo: Này anh ơi, muốn thì cứ bước vào đại đi. Nhưng mà coi chừng quyền lực của tôi. Và nên nhớ tôi là tên lính hạng bét ở trong dinh tòa này. Càng vào bên trong thì quyền lực càng tăng và chính ta còn phải khiếp vía các vị lính khác trong đây.
The man from the country has not expected such difficulties: the law should always be accessible for everyone, he thinks, but as he now looks more closely at the gatekeeper in his fur coat, at his large pointed nose and his long, thin, black Tartar’s beard, he decides that it would be better to wait until he gets permission to go inside.
Bác nhà quê không ngờ sự tình khó khăn như thế: luật pháp tuởng rằng ai cũng đến đuợc, nhưng nhìn càng gần lão canh cổng vào áo khoác lông của lão, cái mũi chần vần và nhọn hoắc của lão, và bộ râu hàm kiểu người Mông cổ mỏng, dài, đen của lão thì nguời đàn ông quyết định chờ cho đến khi đuợc phép vào bên trong thì hơn.
The gatekeeper gives him a stool and allows him to sit down at the side in front of the gate. There he sits for days and years. He makes many attempts to be let in, and he wears the gatekeeper out with his requests. The gatekeeper often interrogates him briefly, questioning him about his homeland and many other things, but they are indifferent questions, the kind great men put, and at the end he always tells him once more that he cannot let him inside yet.
Lão canh cổng đưa cho ông ta một cái ghế đẩu và cho phép ông ngồi ở ngoài cổng. Ông ngồi đó từ ngày này sang ngày nọ, từ năm nọ tới năm kia . Ông nhiều lần mon men tính vào, và ông đã làm lão canh cổng mệt mỏi với bao lần yêu sách. Lão canh thuờng tra vấn ông những lời ngắn gọn, hỏi ông về xứ sở ông và các thứ khác, nhưng là những câu hỏi vô thuởng vô phạt, và sau cùng luôn luôn bảo ông rằng ông chưa thể đuợc vào.
The man, who has equipped himself with many things for his journey, spends everything, no matter how valuable, to win over the gatekeeper. The latter takes it all but, as he does so, says, “I am taking this only so that you do not think you have failed to do anything.”
Người đàn ông mang theo trong mình nhiều món đồ trong cuộc du hành, đã tiêu xài tất cả, bất kể giá trị bao nhiêu để thắng đuợc lão canh cổng . Lão này lấy tất cả nhưng lại bảo rằng: Tôi lấy chỉ vì để cho ông khỏi nghĩ rằng ông đã chẳng cố gắng gì cả”.
During the many years the man observes the gatekeeper almost continuously. He forgets the other gatekeepers, and this one seems to him the only obstacle for entry into the law. He curses the unlucky circumstance, in the first years thoughtlessly and out loud, later, as he grows old, he still mumbles to himself.
Trong nhiều năm trời nguời đàn ông quan sát gã canh cổng gần như liên tục. Ông quên bẳng các nguời canh khác, và gã canh này xem ra thì là trở ngại duy nhất ngăn cản cho ông tiến tới luật pháp. Ông chửi thề cho hoàn cảnh bất hạnh này, và trong những năm đầu tiên ông còn la lớn tiếng, nhưng càng về lâu, ông càng già nua thì chỉ còn lẩm bẩm mình ông nghe mà thôi.
He becomes childish and, since in the long years studying the gatekeeper he has come to know the fleas in his fur collar, he even asks the fleas to help him persuade the gatekeeper. Finally his eyesight grows weak, and he does not know whether things are really darker around him or whether his eyes are merely deceiving him. But he recognizes now in the darkness an illumination which breaks inextinguishable out of the gateway to the law.
Ông trở nên trẻ con, và vì trong suốt bao năm dài nghiên cứu gã canh, ông ta biết luôn các con bọ chét trong cổ áo lông của gã, ông đã nhờ tới các con bọ này giúp ông thuyết phục gã canh cổng. Sau cùng thị lực của ông trở nên yếu dần, và ông không biết rằng sự vật quanh ông trở nên mờ tối hay đôi mắt ông đã lưà dối ông. Nhưng ông nhận ra bây giờ trong bóng đêm có một ánh loé đã bẻ vỡ cánh cổng của luật pháp.
Now he no longer has much time to live. Before his death he gathers in his head all his experiences of the entire time up into one question which he has not yet put to the gatekeeper. He waves to him, since he can no longer lift up his stiffening body. The gatekeeper has to bend way down to him, for the great difference has changed things to the disadvantage of the man.
Giờ đây thì ông không còn bao lâu để sống. Truớc khi chết ông gom lại trong đầu tất cả kinh nghiệm của mọi thời vào trong một câu hỏi mà chưa bao giờ ông đặt ra với gã canh. Ông vẫy gọi gã, vì ông không còn có thể nhổm nguời dậy đuợc nữa. Gã canh nghiêng người xuống ông, bởi vì một thay đổi lơ’n lao đã làm thay đổi cho sự bất lợi của nguời đàn ông.
“What do you still want to know, then?” asks the gatekeeper. “You are insatiable.” “Everyone strives after the law,” says the man, “so how is that in these many years no one except me has requested entry?” The gatekeeper sees that the man is already dying and, in order to reach his diminishing sense of hearing, he shouts at him, “Here no one else can gain entry, since this entrance was assigned only to you. I’m going now to close it.”
Ông muốn biết gì đây ? Gã canh hỏi. Nguời đàn ông nói: Ông khó khăn quá vậy ? Tất cả mọi nguời đều khao khát vươn tới luật pháp. Trong bao năm trời chẳng ai hỏi tới mà lại chỉ có mình tôi. Gã canh nhìn thấy nguòi đàn ông đang hấp hối, gã phải hét lên để ông có thể nghe đuợc, Nơi đây không ai khác có thể vào, bởi vì lối vào này chỉ để dành cho mình ông mà thôi. Bây giờ thì tôi đóng nó lại đây!
|