Theo trong tác phẩm Lục Xì của Vũ Trọng Phụng, vào khoảng thời gian ông viết một loạt bài phóng về nhà Lục Xì, tức khoảng 1937, thì những gái làng chơi được / bị cấp giấy hành nghề. Được là vì khi có giấy hành nghề thì không bị bắt, bị đưa vào nhà Lục Xì. Bị là chỉ có người cha hay người đỡ đầu mới được phép đệ đơn xin xé giấy hành nghề của người thiếu nữa này, nghĩa là xóa tên cô ấy trong danh sách hành nghề mãi dâm và sẽ bảo đảm, dạy dỗ giữ thiếu nữ ấy sống trong thuần phong mỹ tục. Điều luật thứ 8 của chính quyền Pháp ở Việt Nam thời bấy giờ: Phàm bất cứ gái đĩ điếm mại dâm nào muốn xin xóa tên trong sổ mại dâm thì phải dẫn chứng cớ rằng đã có một sinh kế chắc chắn khác, hoặc phải tỏ ra rằng mình được một người danh giá cần dùng đến và người ấy có đủ tư cách để nuôi nổi mình. Việc xóa tên phải do nhà cầm quyền quyết định sau khi nghe lời tường trình của cẩm cảnh sát. Đủ khả năng nuôi nổi là phải làm giá thú tại tòa. Muốn có giá thú thì phải có sinh kế hẳn hoi, nhà bươi (bưởi?) phải có môn bài, công nhân viên chức phải có giấy nhận thực. Còn như không buôn bán hay không là công nhân viên chức thì phải có vốn liếng, tài sản, nếu không độc lập thì có cha mẹ giàu và có giấy chứng thực của cha mẹ.