Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

ĐỌC CÁC TRUYỆN NGẮN CỦA CHỊ Đổ Hoàng Diệu
Văn Quân
#1 Posted : Tuesday, November 22, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Văn Quân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 57
Points: 15

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)


23112005,

Đọc truyện ngắn của chị Đỗ Hoàng Diệu

Văn Quân



Thật là phân vân không biết nên hay không nên đưa lên ý kiến của riêng mình về những truyện ngắn do chị Đỗ Hoàng Diệu viết.

Nếu đọc truyện chỉ để giải trí và giết thì giờ hoặc là để thoả mãn thị hiếu tình dục thì những truyện ngắn "tình dục bất thường" do chị ĐHD sáng tác chỉ mang tới cho những người đọc có máu dâm dật trong người một sự thoả mãn và thích thú rất giới hạn, rất nhỏ nhoi. Thiếu gì sách báo khiêu dâm, thiếu gì phim ảnh loã lồ tê hê gợi dục, vỡ óc, nổ tung mạch máu để thoả mãn thị hiếu của tầng lớp đàn ông lẫn đàn bà vốn là đệ tử của thần nhục thể, tội gì phải mò mẫm đi tìm đọc truyện ngắn của chị ĐHD làm chi cho mất thì giờ.

Vậy thì ai đã đọc? Ai đã có ý kiến về các truyện ngắn của chị ĐHD?

Ở trong nước thì nhất định là không phải hết cả gần 100 triệu người dân Việt Nam đua nhau tìm đọc truyện ngắn của chị ĐHD vì "nghe đồn chị viết bạo lắm !". Hỏi một anh phu đạp xích lô ở Hà Nội hoặc ở Sài Gòn, hoặc một bác làm ruộng ở Cà Mau hay ở đồng bằng sông Hồng có biết ĐHD là ai không thì sẽ được hỏi lại "Cô ta là ai thế? Nhà văn là cái gì? Đói bỏ cha đi, hơi đâu mà văn với vẽ !"

Chiều ngày 27 tháng 9 năm 2005 tại 1 quán cà phê đọc sách toạ lạc trên đường Văn Miếu - Hà Nội đã diễn ra một buổi ra mắt quảng cáo tập truyện ngắn có bìa sách mang tựa đề Bóng Đè của chị ĐHD. Thành phần đến tham dự có nhiều người được khoác cho nhãn hiệu nhà văn, nhà báo, nhà thơ. Họ đến để tranh luận về những điều mà chị ĐHD đã viết nhưng họ lại chú trọng nhiều hơn về mặt sex kinh dị trong các truyện viết của chị.

Ở ngoài nước, trong số tròn trèm 2 triệu người Việt Nam tha hương thì hiện giờ còn được bao nhiêu người đọc, viết và nhất là hiểu biết sâu sắc về những bài viết của chị ĐHD?

Vậy thì, nếu chị ĐHD muốn làm thương mại, muốn nổi danh rầm rộ, muốn được xem là độc đáo mà chỉ với một số người " trí thức biết đọc, biết viết trôi chảy" như vừa kể trên, thì chị ĐHD đã không đạt được điều ước muốn của mình đâu. Chắc rằng ước vọng của chị không thể hẹp hòi như thế mà cũng không quá cao siêu tạo ra sự nhứt óc cho người đọc.

(còn tiếp)


*
Cùng Quý thân hữu ,

Chúng ta có nên bàn tiếp không, thưa quý bạn?

VQ,
Liêu thái thái
#2 Posted : Thursday, November 24, 2005 4:57:19 AM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
quote:
Cùng Quý thân hữu ,

Chúng ta có nên bàn tiếp không, thưa quý bạn?

VQ,

dạ anh VQ,
tm không bàn, tm ngồi ghế Tongue thật thoải mái Cooling để nghe VQ huynh bàn tiếp ạ Blush

Lttm
Văn Quân
#3 Posted : Thursday, November 24, 2005 12:23:18 PM(UTC)
Văn Quân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 57
Points: 15

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
quote:
Gởi bởi Liêu thái thái

[quote] Cùng Quý thân hữu ,dạ anh VQ,
tm không bàn, tm ngồi ghế Tongue thật thoải mái Cooling để nghe VQ huynh bàn tiếp ạ Blush

Lttm



Chi. LTT thân kính,

Cám ơn chị dã động viên tinh thần.

VQ Cooling
Văn Quân
#4 Posted : Thursday, November 24, 2005 12:43:29 PM(UTC)
Văn Quân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 57
Points: 15

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
25112005

Đọc các truyện ngắn của chị ĐỖ HOÀNG DIỆU (tiếp theo kỳ trước)

Trong tiệm cà phê hợp mặt kể trên, người ta hỏi chị:"Có rất nhiều quan niệm về văn chương. Còn chị từng nói văn chương là cuộc chơi, phải vậy không? "

Chị trả lời như sau:

-"Thực ra, nếu nói là cuộc chơi thì có vẻ như trò cá cược, có thua có được, có may có rủi trong khi văn chương là cao quý. Tôi chỉ có thể nói đối với tôi, lúc nầy, văn chương là một cuộc vui. Có thể sau niềm vui là nỗi buồn, nhưng sẽ không bao giờ hối tiếc. Vì mình dám sống thật với chính mình và làm điều mình muốn. Tôi rất phục những người "sống chết" vì văn chương. Có lẽ bởi tôi chẳng bao giờ như vậy được ."

Đối với dư luận quần chúng chị bão rằng chị có quan tâm nhưng không đến mức độ khiến cho ngòi bút của chị phải tự động cong vẹo đi bởi vì đối với chị văn chương không thể và không bao giờ được chị coi là quan trọng, bởi vì theo chị nó không phải là công cụ để chị dùng nhằm đạt tới một mục đích nào đó trong cuộc sống của chị. Chị không quan tâm nhiều đến cái gọi là văn chương ngà ngọc và quả thật văn của chị viết chẳng cần một chút gì gọi là mượt mà gọt dũa, chị nghĩ sao viết vậy, thấy sao viết vậy, giống như đang nói chuyện, không để ý nhiều tới lời khen, tiếng chê của dư luận, bởi vì sao? Bởi vì chị không sống bằng cái nghề văn chương viết lách, không có ý định dùng văn chương để nói về mình theo chiều hướng "nói về mình thì bao giờ cũng đẹp."

Có người ngờ nghệch hỏi phải chăng chị đã dùng biểu tượng sexy và tình dục trong văn học để được nổi tiếng thì được chị đáp rằng "có nhiều cách đơn giản hơn cái cách phải vắt kiệt sức khi viết xong một truyện ngắn đấy!" Đó là những cách đơn giản nào? Tại sao người ta không tiếp tục tra hỏi chị ĐHD cho ra lẽ?

Đối với chị ĐHD thì Sex chỉ là ẩn dụ, chị thích dùng nó bởi nó có sức chuyển tải lớn và nói thật, vì chị thích đọc những truyện hấp dẫn nên chị cũng muốn viết truyện hấp dẫn.

Vậy thì chị đã cho biết phần nào vì sao và bởi động lực nào thúc đẩy chị dùng các biểu tượng sexy để kéo người đọc phải tự suy nghĩ tìm kiếm xem chị muốn nói lên một điều gì khác rút ra từ câu truyện ngắn của chị đã viết.

Do đó, chính chị ĐHD đã có môt dụng ý rõ rệt khi đặt bút viết những điều mà chị gọi là ẩn dụ, và chính cái dụng ý nầy mà chị mong muốn nếu không nói một cách quá lố là chị đã bắt buộc người đọc phải tự mình đi tìm một cái gì đó rất khác thường tương ứng với các biểu tượng sexy và những biểu lộ tình dục tách bạch trong câu truyện của chị viết. Những biểu tượng xexy và những biểu lộ tình dục mà cho tới nay gần như hầu hết những người đạo đức bằng cái miệng hay bằng cái áo khoác trùm bên ngoài cùng với những thành phần rơi rớt còn lại của một nền văn hoá nhập cảng từ phương Bắc vào đất nước Việt Nam từ hàng ngàn năm trước cho rằng đó là những điều xấu xa, dơ dáy, tục tằng, dâm dật, vô luân cần phải dấu kín dù những thứ ấy nó sờ sờ ra đó kể từ muôn thuở đến nay. Mặt thật từ những ẩn dụ mà chị ĐHD muốn phơi bày nhất định phải là nhửng điều dơ dáy, ô uế, vô đạo đến khốn cùng mà một tập thể đông người nào đó đang cùng ở trong một môi sinh với chị đã và đang cố tình bưng bít ém nhẹm dưới chiêu bài đạo đức truyền thống tổ tiền!

Loạn luân dâm ô ư? Nhà Trần, một trong các tổ tiên dòng họ của nước ta nổi tiếng là vô luân dâm ô tới mức "động trời, sụp đất", cứ đọc lại sử cũ khắc biết! Chuyện nằm mơ thấy mình ăn nằm với một người lạ hoặc bị hiếp dâm thì có gì gọi là quái kỳ khi người nằm mơ kể lại rành mạch giấc mơ của mình? Trong sử cũ của ta biết bao nhiêu ông vua đã ra đời do mẹ mình nằm mơ bị các ông thần bá vơ đè mang thai và đã được viết đi chép lại để truyền đạt cho hậu thế học sử!

Tác phẩm Kim Bình Mai tương truyền của Vương Thế Trinh được coi là 1 trong những tác phẩm vĩ đại nhất đối với người Trung Quốc, là 1 trong 4 kỳ thư của họ, một loại truyện tả chân tầng lớp quần chúng thượng lưu bao gồm các quan lại, sĩ phu, thương nhân sa đọa, ghi lại những kiểu cách sống đồi phong bại tục của họ bằng một lối viết vô tư mà sắc bén. Tình dục và nhục cảm được ghi lại chi li, táo bạo lạ lùng, có người chê là dâm thư, và đời Thanh có lúc cấm bộ ấy, ai đọc lén thì bị đánh 100 trượng. Những bản lưu hành ngày nay đều cắt hết những đoạn thô bạo quá. Có người sắp nó vào loại tiểu thuyết diễm tình, thực ra nó là loại tả chân xã hội. (Nguyễn Hiến Lê; Lịch Sử Trung Quốc - Truyện).

(còn tiếp)

Văn Quân
#5 Posted : Saturday, November 26, 2005 9:36:10 PM(UTC)
Văn Quân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 57
Points: 15

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
27112005
(tiếp theo kỳ trước)

Cha chồng hiếp dâm con dâu? Cần gì phải đọc Bóng Đè của chị ĐHD, báo chí, tin tức truyền thông ngày nay trên khắp thế giới đăng tải những chuyện hiếp dâm kiểu đó xảy ra như ăn cơm bửa, đăng tải một cách đầy đủ tách bạch kể cả những vụ cha ruột hiếp dâm con gái hoặc với chị, em mình, cần phải dấu nhẹm các chuyện như thế không?

Hai trăm năm chục ngàn (?) tập truyện Bóng Đè của chị ĐHD trong nước được in ra và nếu chỉ vì nghe đồn miệng truyền miệng "chị ấy viết chuyện dâm bạo lắm!" thì sẽ có 250,000 người đọc, những người nầy có một chút nào máu dâm dật trong người không? Nếu trả lời là có thì kể như là chị ĐHD thất bại bởi lẽ họ chỉ đọc vì bản tính dâm ô bẩm sinh của họ thúc hối chứ không phải vì họ muốn đi tìm sự thật núp trong cái mặt nạ ẩn dụ của chị tạo ra. Và thử hỏi có ai dám nói là mình không có một chút chất dâm lén lút nào đó ở trong máu?

Chị ĐHD xác định nhiều lần rằng chị viết về những điều khác và chị chỉ mượn tình dục để đề cập những vấn đề đó. Rất tiếc là chưa thấy ai hỏi chị những vấn đề đó là những vấn đề gì? Tại sao họ không hỏi? Sợ gì mà không hỏi? Sợ chị Diệu nói tách bạch sự thật hay sao?

Cũng nên nhớ rằng, với những quá khứ của ba miền Việt Nam từ năm 1975 trở về trước thì chị ĐHD chỉ nghe chứ không được thấy vì từ sau ngày 30 - 04 -1975, cho tới khi chị chặp chững biết đi, và biết nói ọ ẹ tiếng Việt thì kể từ đó chị mới bắt đầu được sống dưới một chế độ xã hội mới đang bị kiềm hãm dưới hai thế lực ngoại quốc bề ngoài gọi là bạn nhưng phía sau đúng ra là 2 ông chủ đang giành giựt nhau một con trâu kéo cày đang đứng chờ đợi giữa những cánh đồng rộng lớn mênh mong hình cong chữ S.

Những ngày đầu của năm trẻ thơ 2 tuổi (chị sinh năm 1976), ở miền Bắc chị và gia đình của chị nhất định miệng phải luôn luôn hát bài lúa khoai ta gắng trồng, sườn non tới bờ sông, lúa thóc thì có nhưng chắc chắn lúc đó chị và gia đình chỉ có khoai, củ sắn hoặc bo bo để tạm no lây lất. Người ta thấy hàng đoàn xe vận tải ồ ạt chở lúa gạo từ miền Nam hướng về miền Bắc sau năm 1975, trong khi dân chúng trong Nam, dân tình ngoài Bắc, ngoài Trung sắp hàng mua khẩu phần bo bo. Vậy gạo lúa miền Nam chở đi đâu? Để trả nợ ? Trả nợ cho ai? Nợ gì? Chắc rằng chị ĐHD lúc đó chưa hay biết và thắc mắc về chuyện trả nợ nầy vì chị đang là măng non cháu ngoan của chế độ mới: vì sợ ông chủ nổi trận lôi đình mà phải tom góp bòn rút hết sản nghiệp trong gia tộc, riu ríu trả nợ cho đúng thời hạn, mặc tình cho con cái trong nhà nheo nhóc! Nhưng đâu có ai dại gì kể lại chuyện đó cho các cháu ngoan nghe để mai sau bị chúng cho mình là hạng tổ tiên nô lệ cúc cung ngoại bang ! Chưa xong đâu ! Rồi chuyện dạy cho một bài học đầy sắt máu ở vùng ranh giới Hoa -Việt mà chắc lúc đó chị Đỗ Hoàng Diệu cũng đã bắt đầu nếm mùi chuẩn bị chạy tránh giặc bạn nhưng trong đầu óc non trẻ của chị cũng chưa biết phân vân tự hỏi tại sao bạn bè mà họ lại ăn hiếp mình đếm mức đó? Chị chưa biết phân vân, không biết hỏi và lúc đó người ta đã có thể bắt đầu nhồi nhét vào đầu óc non trẻ của chị về niềm kiêu hãnh tự hào dân tộc, về truyền thống chống ngoại xăm phương Bắc của nhân dân Việt Nam sau khi giặc bạn đã kéo quân trở về bên kia chiến tuyến biên giới.

Khi bắt đầu lớn lên chị được truyền dạy lịch sử đấu tranh của dân tộc chống lại sự nô lệ áp bức và đồng hoá của thế lực bành trướng phương Bắc, chị tin những gì chế độ mới truyền đạt cho chị là đúng. Nhưng càng lớn lên, chị thấy những gì mà chị đã tin tưởng ở thời tuổi thiếu niên học trò, nhửng điều dối trá mà người ta đã cố tình nhồi nhét vào trí tuệ trinh tuyết của chị bốc hơi tan biến vào hư không vì những diều tồi tệ mà chị đã và đang chứng kiến. Chị cảm thấy những người đi trước, những bậc tổ tiên cha ông của mình đã và đang tiếp tục hãm hiếp trí tuệ của chị !

(còn tiếp)
Văn Quân
#6 Posted : Sunday, December 11, 2005 7:18:22 AM(UTC)
Văn Quân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 57
Points: 15

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
12122005

(tiếp theo kỳ trước)

Đọc các truyện ngắn của ĐHD, ấn tượng đập vào mắt những người đọc thể trước hết là tính chất nhục cảm ngập đầy trong các dòng viết sáng tác của chị. Hầu hết trong các truyện, nhân vật đàn bà lúc nào cũng là một con người khát khao tình dục, ham muốn và tự tìm cách thoả mãn. Cái lối chị ĐHD dẫn đưa nhân vật nữ của chị đi tìm khoái cảm nhục dục có vẽ như bất thường quái đảng nhưng chỉ bất thường quái đảng đối với những người chưa từng đọc hoặc chưa được dịp đọc những sách vở, phim ảnh "con heo" của ngoại quốc mà trong đó được mô tả một cách chi li cảnh người phụ nữ bị chà đạp, bóp nát, sàn sẩy đủ kiểu bởi một tập thể hàng tá người đàn ông "máy làm tình" thay phiên nhau hùng hục, đủ cỡ, đủ hạng tuổi, đủ màu da., và thân thể của người nữ dù bầm vập đau đớn nhưng miệng vẫn phải cứ giả bộ rên siết tỏ dấu khoái cảm tột cùng để xí gạt người đọc hoặc người xem. Có nhửng tập phim con heo được gọi là phá kỷ lục làm tình liên tục không ngơi nghỉ mà trong đó người đàn bà đóng vai chính dự tranh kỷ lục phải làm tình hết người đàn ông nầy tới người đàn ông khác suốt thời gian 24 tiếng đồng hồ không gián đoạn và số người đàn ông tham dự đứng xếp hàng trần truồng chờ tới phiên làm tình với người đàn bà đóng vai chính lên đến hàng trăm người! Những "nhà đạo đức cách mạng" trong nước cũng như đang ở ngoài nước nếu được xem loại phim nầy thì sẽ lên tiếng phê bình ra sao! Người ta thường tìm xem những phim "đồi trụy" như thế vì hiếu dâm và vì tò mò nhưng ít có người bỏ công mất thời giờ để tìm xem người đàn bà đóng phim có phải là một hạng người dâm dục cuồng tính hay không. Người đàn bà trong cuộc không phải là hám danh "phá kỷ lục" nhưng là vì thân phận bất hạnh của cô ta đã rơi vào vòng tay của những tên đầu nậu nham hiểm ác độc bày trò dâm dục khác thường như thế để sản xuất phim "hốt tiền thiên hạ"!

Truyện của chị ĐHD không trần truồng kinh dị, chi ly nhớp nhúa như những loại phim vừa kể. Những gì chị ĐHD khắc hoạ - nhất là những đòi hỏi của cơ thể - là những sự ghi lại một cách tự nhiên trên giấy trắng mực đen, những đòi hỏi cơ thể của bất kỳ một người đàn bà bình thuờng nào cũng phải có từ tuổi dậy thì đến tuổi 70. Tại sao những điều nầy khi được in ấn trên các trang sách một cách công khai về sinh lý cơ thể để giảng huấn nơi các học đường thì được xem là không trái với luân thường? Trong các sách khoa học không có mô tả loại "chất nhờn màu vàng nhầy nhớt" như chị ĐHD đã ghi lại trong truyện của chị viết hay sao? Có gì là lạ, có gì là bất thường?

(còn tiếp)Shocked
Văn Quân
#7 Posted : Friday, December 16, 2005 2:28:30 PM(UTC)
Văn Quân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 57
Points: 15

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
17122005

(tiếp theo kỳ trước)

Trong truyện Tình Chuột, nếu chỉ mới xem tựa đề mà đã đoán mò trước rằng Chị ĐHD sẽ cho nhân vật nữ của mình làm tình với thú vật giống như hình ảnh trong nhiều báo chí và phim con heo của người ngoại quốc thì người ta sẽ bị hố nặng. Con chuột trong truyện của chị ĐHD thật là tân kỳ và chứa đựng nhiều ý nghĩa. Trước hết nó là hình tượng của những sự xấu xí, gớm ghiết, độc hại, truyền nhiễm bệnh tật chết người và phải chăng trong cái xã hội mà nhân vật nữ trong truyện nầy đang sống có quá nhiều loại chuột hoá thân thành người để lừa lọc, phá hoại, gậm nhấm cái xã hội hổn man thụt lùi đó?

Loài chuột thường gậm nhắm gây hại và truyền mầm bệnh cho con người qua bộ răng cời và móng vuốt sắt bén hoặc bởi các loài bọ chét, muỗi mồng hút máu trên thân thể tanh hôi của nó rồi truyền vào mạch máu của con người. Cứ thử tưởng tượng chỉ cần có một con chuột như thế cắn xé, quàu cấu da thịt con người thì cũng đã thấy rợn da khiếp sợ rồi chớ đừng nói chi cả nguyên một con chuột chui vào bên trong cơ thể ! Vậy mà chị ĐHD lại cho, không phải một, mà là rất nhiều con chui vào bên trong cơ thể người nhân vật nữ xuyên qua cơ quan sinh dục! Không phải chỉ có vài con chuột được kể ra trong truyện Tình Chuột mà có vô số con chuột giống như thế. Đó là hình ảnh những con chuột dùng cho các loại máy vi tính Computer hiện đại ngày nay: hình dáng con chuột computer nó giống y hệch như những con tinh trùng đông đảo vô số kể của người đàn ông tuôn vào đường óng dẫn trứng của người phụ nữ.

Một khi chuột đã xâm nhập và bám cứng vào cơ thể, muốn tiêu diệt, khai trừ chúng thì chỉ có một phương pháp là dùng thuốc độc để giết. Một liều thuốc chỉ có thế làm ngất ngư được một con. Nếu có nhiều chuột thì phải dùng nhiều liều thuốc mạnh hơn. Nhân vật nữ trong truyện, một hình ảnh của người dân thấp cỗ bé họng, dư sức biết rằng uống thuốc độc để trừ hại các loài chuột đã và đang tiếp tục tàn phá cơ thể của mình thì chính là tự giết mình chết theo bọn chuột nhơ nhớp ! Có bao nhiêu người dám tự giết mình để diệt chuột mới tượng hình từ trong trứng nước?

Liệu rằng các hiệu thuốc trừ chuột hiện thời có đủ sức mạnh để tiêu diệt hết bầy chuột nhơ nhớp và khôn lanh không hay là chỉ tổ thiệt thân người xử dụng thuốc chuột? Chúng đã quen thuốc rồi chị ĐHD có biết điều đó chăng?

(còn tiếp)

Ghi Chú:

Cám ơn một bạn hữu đã đăng lại nguyên bài Tình Chuột của chị Đỗ Hoàng Diệu trên DĐPNV. Cooling


VQ
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.