Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Sonoma
Phượng Các
#1 Posted : Friday, October 14, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)

7/2005

Đã hẹn người bạn tới cùng nhau đi thăm bà C ở Sonoma. Ỷ y là cái Map Quest thường cho bản chỉ đường khá chính xác, nên chúng tôi cứ thế mà đi. Hẹn là 3 giờ tới nơi mà 3 giờ vẫn còn trên Highway 121, bèn gọi điện thọai cho bà biết là chúng tôi sẽ đến trễ. Vì theo sự chỉ dẫn của Map Quest mà chúng tôi đi lạc càng lúc càng xa thành phố Sonoma. Lại phải điện thọai hỏi thăm, quay trở lại, chán ghê, khi tới nơi thì chúng tôi trễ đúng một tiếng.

Thành phố Sonoma xinh xắn, dễ thương, thuộc quận hạt nổi tiếng có nhiều vườn nho và xưởng làm rượu nho nổi tiếng của California. Trên đường đi qua các đồi nho, khung cảnh trông đẹp như Tuscany của Ý Đại Lợi. Lần đầu cùng bà C đến thăm khu này để bà dự định dời tới ở khi về hưu, bà C đã dẫn tôi đi thử rượu ở một cái xưởng làm rượu rồi, vì không phải là dân uống rượu nên tôi chỉ cần coi một lần cho biết cái sinh họat mà rất nhiều người thích khi tới vùng thung lũng Napa. Lần thứ hai thì bà dắt tôi đi thăm thành phố cho biết, ghé thăm các di tích lịch sử của thành phố, khi vào tu viện Thiên chúa giáo, tôi trầm ngâm về cuộc sống tu trì của các tu sĩ xưa cũng như bây giờ.
Căn nhà của bà nằm ở một nơi yên tịnh, khung cảnh như một vùng quê Việt Nam. Tiếng gà eo óc gáy. Có lần hỏi thăm về mấy con gà này, vì lâu rồi đâu có nghe tiếng gà gáy, thì bà cho biết đó là mấy con gà hoang, không biết làm sao để đuổi chúng đi, sinh sôi nảy nở làm phiền bực dân cư vì tiếng gáy te te của chúng, con nào con nấy thật lớn lắm rồi! Thiệt là cái nghiệp sát của tôi còn nặng nề quá, khi cứ lan man tưởng tượng nếu đám gà đó mà ở VN thì chắc vô nồi từ hồi mới mặc áo lá chớ hổng đợi tới lúc núc na núc ních như thế kia!

Bà hỏi thăm tôi tình hình forum PNV như thế nào, vì tôi có mời bà giữ giùm một phòng hồi mới mở forum này, ai hỏi cái gì bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp thì bà trả lời giùm. Đợi hòai thấy không ai hỏi gì hết nên sau cùng thì dẹp phòng và lấy tên bà ra, vã lại bà cũng bận lắm lắm. Lần này tôi tới thăm, bà đem ra khoe cuốn sách bà vừa tạm hoàn thành, cuốn hồi ký từ nhỏ cho tới năm bà vừa xong trung học, nghĩa là trọn vẹn thời gian bà ở bên Pháp, trước khi sang du học tại Hoa Kỳ, và tốt nghiệp xong thì chọn ở lại luôn trên nước Mỹ này. Khi nhìn cuốn sách một tay bà làm ra toàn bằng thủ công và các tấm hình scan rất rõ ở phần sau của cuốn sách, tôi thích thú như phát giác ra một chuyện hay ho. Luôn luôn tôi tìm thấy ở bà C một điều gì đó mới lạ thú vị trong cuộc sống của bà. Khi thì các tấm hình chuyên nghiệp bà chụp mọi người - trong đó có tôi - (làm sao khỏi!); khi thì các bức họa nho nhỏ bà vẽ rất xinh xắn; khi thì bà đem ra ký tặng tôi quyển sách in của bà làm cho tôi không khỏi mơ mộng có ngày mình cũng có sách để đem tặng bạn bè thân hữu. Có điều là nếu tôi có sách thì bà sẽ không nhận được sách tặng của tôi, vì làm sao bà hiểu tiếng Việt! Tôi có cho bà biết là một cô bạn của tôi cùng thời học ESL với tôi nay cũng đã ra được sách bằng tiếng Anh. Cô bạn này hồi đó có lần mon men hỏi tôi xem có thể nhờ ai viết lại giùm bằng tiếng Anh cho đúng ngữ pháp, và tôi đã nghĩ tới bà thì bà từ chối. Bà nói là ngòai thị trường người ta nhận sửa typo, chấm câu thì một cuốn sách cũng phải trả độ 2 ngàn đô la; còn viết lại câu cú cho đàng hoàng thì 4 ngàn. Bà không có thì giờ, và bà đã từ chối bao nhiêu người rồi!

Trên bàn vuông nhỏ xinh xắn trong phòng làm việc của bà đã có sẵn các thức ăn nhẹ dành cho ba người : rau trộn với dressing mà tôi rất chuộng là dầu olive, dấm đỏ và rắc chút muối, bánh mì trét phô mai Camembert (mùi nặng thấy mồ!), trái cây cắt sẵn, kẹo bánh trong các dĩa. Bày chật cả bàn. Thôi thì ngồi và xực chớ chúng tôi dự định mời bà ra restaurant đãi bà rồi.

Chúng tôi ngồi nói đủ thứ chuyện. Nói chuyện với bà tôi rất thích, vì kiến thức của bà, vì phong thái tự nhiên, chân thành, và kiên nhẫn với tiếng Anh cà quẹt của tôi. Bà luôn khuyên tôi nên đọc sách tiếng Anh thay vì cứ chúi mũi vô sách Việt, tôi cười cười, lẩy Kiều lầm thầm, rằng quen mất nết đi rồi.....Bà ngỏ ý tiếc thành phố Berkeley mà bà rời bỏ 5 năm nay, ở đây lặng lẽ quá, không có những sinh họat văn hóa nhộn nhịp của vùng East Bay và San Francisco. Nhưng kẹt còn ba con chó, bà không thể về trở lại..... Khi nhắc tới giá nhà lên, bà cho biết căn nhà bà đang ở hồi mua cách đây năm năm chỉ có hai trăm ba chục ngàn, mà bây giờ đã là hơn 6 trăm ngàn. Ai nấy nhăn mặt. Bà nói bạn tao có cái nông trại nhỏ gần đây, giá 1 triệu, bán lấy tiền mang về Pháp vùng Brittany (spelling?) mua một nhà lớn độ 6 trăm, làm nhà trọ, làm kế sinh nhai! Nhà bên Mỹ lên kinh hoàng quá. Tôi hỏi bà có ý định về lại Pháp hay không? Đây không phải là lần đầu được hỏi, lần nào bà cũng bảo nơi này sống thỏai mái hơn nhiều. Tôi hỏi bà về dân Pháp, lần trước thì thì bà bảo tụi nó nhiều đứa khùng lắm, lần này thì bà lại nói dân Pháp lúc nào cũng tự nghĩ là họ đúng, mình nói gì họ cũng ậm à nhưng mà cái vẻ coi như mình ngu lắm vậy! Lần nào tôi cũng cười rũ ra vì cách bà nhận xét về chính dân tộc bà! Tôi có cho người bạn tôi biết là bà từng adopt một đứa con gái người Việt, nhưng không ở lâu được (bà bị gạt hay sao đó tôi cũng không nhớ). Làm tôi nhớ tới Mia Farrow (vợ cũ của Woody Allen) cũng có adopt một đứa con gái Việt bị mù, nhưng cô bé vắn số, không ở lại lâu được với người mẹ nhân đạo.

Nói chuyện đã rồi thì lại kéo nhau ra sân bà chụp hình. Bà bấm liên miên đúng điệu nhà nghề, nghĩa là không có đợi người chụp phải đứng lấy bộ lấy điệu thật lâu như dân tay mơ. Cứ trông vừa ánh sáng là bà bấm liên chi hồ điệp thành ra khi ra hình thì bộ vó mình rất tự nhiên, những nụ cười không có héo hắt vì phải chờ đợi quá lâu. Bà hẹn sẽ gởi cho tôi sau khi burn nó vào CD.

Xem lại thì đã 7 giờ hơn, chúng tôi phải từ giã bà, không biết bao giờ mới trở lại thăm. Gặp nhau hay từ giã, bà đều ôm chúng tôi hôn lên má thật là nồng nàn, mà có lần bà nói là người Pháp tụi tao khác với Mỹ trong cách ôm hôn nhau, Mỹ chỉ hug thôi chớ không có hôn (trừ khi thân rất thân). Thời gian ở Mỹ gấp đôi thời gian ở Pháp, vậy mà khi la rầy mấy con chó bà lại dùng tiếng Pháp, khi có chữ gì hơi gút mắc bà xổ tiếng Pháp ra, tiếng Anh của bà vẫn nặng accent Pháp. Thì ra cái gì người ta học được trong hai mươi năm đầu tiên của cuộc sống sẽ để lại một dấu ấn áp đảo trong vỏ não ta!

Trên đường về bị kẹt xe quá lâu vì có đi ngang qua cái khu đua xe vừa mới tan cuộc. Người bạn chép miệng "chơi cái trò gì mà phí tiền, vừa hao xăng, vừa nguy hiểm, chỉ có ráng chạy cho thiệt nhanh có gì hay, mà cũng tốn kém cho mọi người, lại làm mình phải kẹt xe cả giờ trên đường như thế này!".

Phượng Các
#2 Posted : Saturday, October 15, 2005 1:36:30 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)


nguồn: T. A. Xanh
Users browsing this topic
Guest (3)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.