Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

MỘT CÕI CHẬP CHÙNG
Simone
#1 Posted : Wednesday, September 21, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Simone

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 146
Points: 0

MỘT CÕI CHẬP CHÙNG

Nắng cuối hè nhìn mùa thu say ngủ
Bừng giấc nồng Thu hé nụ cười xinh
Cả đất trời ru mình vào biển nhớ
Đường về thăm vui chân bước gập ghình

Anh vẫn đợi heo may về trước ngõ
Úa tàn bay cánh phượng đỏ cuối mùa
Em có biết người xa xôi trở lại
Để thấy lòng nghe rộn rả nắng trưa

****
Xin mùa thu thong dong đừng đến vội
Nụ sen hồng vừa hé nhụy phôi pha
Từ trong hoa đã có màu tinh khiết
Đưa hồn anh phiêu lãng đến nhạt nhoà

***
Nước mắt mùa thu
Từng giọt thầm rơi trên lá chết
Len vào hồn để thương nhớ xa xôi
Anh trở lại
Biết em còn ngóng đợi
Để nghe sầu trôi giạt đến muôn nơi
Rồi mai kia
Nắng tàn phai trên lối
Ngón tay thon lần xâu chuỗi Mân Khôi
Anh chợt thấy rất nhiều điều kỳ lạ
Chúa trên cao lòng chua xót ngậm ngùi

******
Từ bao giờ
Mùa thu về thay lá
Câu hẹn thề thủ thỉ với trời thu
Chẵng khi nào
Dòng sông thôi ngừng chảy
Bến bờ nào
Có giữ được thuyền đâu

Tôn Thất Phú Sĩ
Pékin Septembre 2005








Simone
#2 Posted : Saturday, September 24, 2005 4:13:13 AM(UTC)
Simone

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 146
Points: 0

MÙA THU CỦA CHỊ

Kỹ niệm ngày giỗ anh

Chị ơi chị ! mùa thu sao đến vội
Tháng chín về trời trở gió se da
Hàng cây dại ven con đường dốc dứng
Đang trở mình theo nắng hạ ra đi
Chị nghĩ gì khi chiếc lá thu rơi
Chị nghĩ gì khi mùa thu nức nở
Lòng nhớ thương
Một hình bóng xa xôi
Chi sẽ thấy
Mây trời vương mái tóc
Mây bồng bềnh theo chị lang thang
Rồi lạc vào câu chuyện cổ thần tiên
Chị sẽ thấy đôi mắt anh
Đôi mắt thật hiền
Của người thương trăm năm thề nguyện
***
Chị không còn một mình ngồi khóc
Chiều hôm nay
Anh về bên chị
Vòng tay ấm
Đưa nỗi buồn bay mất
Một bầu trời muôn vạn vì sao
Chị sẽ thấy trên vần trán thông minh đó
Một chuyện tình đẹp trong gió mùa xuân
Một nụ hoa thẹn thùng nở muộn
Lung linh mờ ảo
Một nụ cười trong đêm huyền diệu
Hạnh phúc về đọng lại trên môi
***
Nắng thu lạnh em nghe lòng ấm áp
Anh ơi anh !
Xin dìu em đến một phương trời
Ở nơi đó em và anh cùng hát
Bài hát nào ngày hai đứa yêu nhau
Dẫn em đi trên con đường mới
Giống con đường thuở đó lá me bay
Con đường ngày xưa đến giãng đường Đại học
Của một thời áo lụa trắng Thần Kinh
Của một thời Tràng Tiền mười hai nhịp
Mà nhịp nào cũng của riêng mình
Của một thời trên sân khấu thư sinh
Em đóng vai Nữ Hoàng sầu muộn
***
Hôm nay đây
Mùa thu lại đến
Chị một mình không có anh bên
Em vẫn biết chị không bao giờ quên
Ngày tháng cũ
Mối tình đầu tha thiết
Anh bây giờ ra đi biền biệt
Hồn chị cồn cào theo sóng nước mông mênh
Tê tái lòng nghe nhói trái tim đau
Lá mùa thu rơi phủ đầy mộ vắng
Nắng thu vàng chôn vùi dĩ vãng
Tình thu sầu
Thấm vào lòng đất lạnh
Anh lặng thinh nghe chị thì thầm
Tiếng âm vang từ nhớ nhung vọng lại
Chẵng bao giờ
Chị hết yêu anh
***
Tôn Thất Phú Sĩ
Paris ngày vào thu
24 Sept. 2005


Simone
#3 Posted : Tuesday, September 27, 2005 12:26:10 AM(UTC)
Simone

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 146
Points: 0

SINH NHẬT LỤC TUẦN 2

Sinh nhật tôi mùa thu về gõ cửa
Tặng món quà làn gió lạnh se da
Tóc mượt mà võ vàng trôi trên lá
Thương mùa thu không biết tự bao giờ

Quà Sinh nhật 62 ngọn nến
62 lần tuổi dại đến trong tôi
Có vài lần tôi ngẩn ngơ lạc lối
Bởi vì thu vồn vã rồi hững hờ

Có một lần tưởng thu không về nữa
Hồn bay xa đến sa mạc hoang vu
Ở nơi đó bụi mờ xoay trong cát
Tôi thong dong đi vào cỏi sa mù

Có nhiều lần về ngang qua trước ngỏ
Em mùa thu thấp thoáng tự bao giờ
Tôi vui quá nên ôm tròn trái đất
Lòng hỏi lòng ta vẫn sống trong mơ

Tôi cứ đợi sao mùa thu không gọi
Để ngàn đời được sống mãi bên em
Để mỗi năm khỏi phải nhớ nhung thêm
Nghe lá rụng thương mùa thu lại đến

Tôn Thất Phú Sĩ
01 Oct. 2005

Simone
#4 Posted : Friday, June 2, 2006 11:55:15 AM(UTC)
Simone

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 146
Points: 0


NGÀY VỀ

Cầm tờ giấy ra trại mà tưởng mình đang mơ. Chúng tôi một toán 13 người ngồi quanh trong một cái láng ( phòng ) lợp tranh nhỏ cạnh bìa rừng. Tên Công An Quản Giáo đang lên lớp :
- Nhân Dân xét thấy trong thời gian Cải Tạo, các anh có vài tiến bộ, học tập chính trị và lao động tốt, nên ngày hôm nay với chính sách khoan hồng của Cách Mạng, các anh được Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa cho các anh về. Các anh về phải trình diện Uỷ Ban Nhân Dân Thành Phố , nơi đây sẽ Quản Lý các anh.
Hành lý chúng tôi mỗi người chỉ có một cái võng, vật dụng linh tinh tự chế như chén, lon , muổng , đũa ..., một cái mền cũ và 5 kg khoai mì được nhà nước cấp cho để bồi dưỡng trên đường về . Vi không có áo quần tươm tất , 7 năm khốn khổ đã rách tả tơi , tôi đành phải mặc bộ áo quần Cải Tạo màu nâu, phía sau có hàng chữ đỏ CT5.. ( Cải Tạo khu 5 / Đội 2 ) . Đành vậy thôi, mặc dù có vài Công An Quản Giáo hăm doạ “ các anh coi chừng Nhân Dân biết các anh là Nguỵ Quân Nguỵ Quyền đầy nợ máu, người ta sẽ ném đá các anh”. Tôi nghĩ thầm , dù sao vẫn còn lối thoát , hơn là sống trong tù. Chúng tôi cũng nhiều phần không tin lời tên công an, nhận xét thấy rằng trong thời gian đi lao động, một đôi lần gặp dân, tuy bị cấm ngặt không được liên hệ, họ vẫn len lén vất cho vài củ khoai, vài trái chuối, tuy họ rất lam lũ và quá nghèo. Chúng tôi an tâm phần nào .
Nhìn bao khoai mì ( thực phẩm chỉ có vậy thôi), đường về xa thăm thẳm, làm sao nấu nướng, anh Nuôi trại tù, đề nghị mua phần khoai mì này cho heo ăn với giá 6 đồng một kgChụng tôi đành phải bán cho nhẹ hành trang . Với ba mươi đồng chúng tôi có thể ăn được một tô phở không người lái và mua thêm một ổ mì, anh nuôi nói vậy. Lấy gì ăn trên đoạn đường về nhà đây? Thôi thì tới đâu hay tới đó, miễn thoát khỏi chỗ này rồi tính , chúng tôi ai cũng nghĩ vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy tiền miền Bắc, (theo luật lệ của trại thì cải tạo viên không được giữ tiền), chúng tôi buồn cười :“ sau hơn 6 năm lao động cho xã hội chủ nghĩa, mình được một số tiền 30 đồng cụ Hồ, biết chừng đâu mình sẽ trở thành Tư sản, rồi lại bị đấu tố thì sao”?. Nghĩ tếu cho vui vậy thôi chứ lòng chúng tôi ai nấy cùng hồi hộp, nôn nóng, nghĩ đến chốc nữa đây sẽ được trở về bên mẹ cha, bên vợ con, bên gia đình và lòng lâng lâng một niềm vui khôn tả. Tôi đang mơ nhè nhẹ bước vào nhà, mọi người không ai biết ... Tôi chợt thấy nước mắt mình ứa ra tự lúc nào , không dám tưởng tượng cái sự thật tôi đang có vì mới cách đây vài giờ tất cả đều ngoài tầm tay. Thực hay mơ, nghĩ cho cùng, có lẽ mình giống như chết đi sống lại.

Chiều hôm nay, rừng núi miền Bắc đầy tiếng chim kêu, ánh nắng chiều chan hoà reo vui trong gió. Trong cái ngút ngàn vô cùng tận của đất trời, tôi mơ ... mơ những nụ hôn, những vòng tay, những lời chan chứa ân tình của một ngày về :

Trên đường về nhớ đầy;
Chiều chậm đưa chân ngày.
Tiếng buồn vang trong mây.
Tiếng buồn vang trong mây.
Chim rừng quên cất cánh.
Gió say tình ngây ngây
Có phải sầu vạn cổ.
Chất trong hồn chiều nay.
Chất trong hồn chiều nạy
Tôi là người lữ khách .
Màu chiều khó làm khuây .
Ngỡ lòng mình là rừng .
Ngỡ hồn mình là mây ....

Tôi hát khe khẽ cho tôi nghe bài thơ Chiều của Hồ Dzếnh ai đó đã phổ nhạc như chính lòng tôi đang phổ nhạc.
Theo chương trình, chúng tôi được ăn bửa cơm cuối ngay chiều nay, sau đó xe Công An của trại sẽ đưa bọn tôi xuống núi và cấp vé tàu lửa cho chúng tôi về Nam. Mọi việc đã xong xuôi, khoảng 4 giờ chiều, chúng tôi tụ họp tại cổng trại, điểm danh một lần cuối, chờ xe của trại chở đi. Xin giã từ tất cả, chào tất cả bạn tù còn lại mặc dù không thấy mặt nhau trong giây phút này vì cổng trại xa quá tầm nhìn về các láng bạn tù đang ở. Tôi nhìn lên cổng trại, lá cờ đỏ sao vàng bay phất phơ, dưới hàng chữ :CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM - CÔNG AN NHÂN DÂN Tỉnh HÀ NAM NINH và ảnh Hồ Chí Minh . Tôi dơ tay chào và thầm nói "Thôi ở lại , ta đi"
Xui cho tôi, tên công an gác cổng đàng xa, vẫy tay gọi tôi lại .
- Anh kia, lại đây, anh nói gì với Bác đấy ?
Tôi lanh trí , trả lời:
- Tôi chào bác tôi về, tôi rất hồ hởi phấn khởi, nhờ ơn bác và đảng khoan hồng cứu xét cho tôi được về sum họp với gia đình.
- Anh lại đây, chờ làm việc.
Tôi đến vọng gác đứng chờ . Khoảng 15 phút sau có một công an Quản Giáo ra, đưa tôi vào phòng làm việc. Vẫn câu hỏi “anh nói gì với Bac”Tối trước sau như một, cứ một lời ban đầu trả lời. Thế là tôi bị giữ lại, 12 bạn lên xe ra đi. Tôi bùi ngùi nhìn theo, chiếc xe vận tải rú lên và lao đầu về phía trước để lại một đám bụi mờ, mờ như số phận của tôi phải trả , do cái tính hay tếu của tôi cho đời nó vui. Vui đâu không thấy bây giờ lại lo, lo một chút thôi, bởi vì thật ra, cũng liều rồi. Sau đó tôi bị giam cách ly và hàng ngày hàng đêm tôi phải làm tờ tự khai với câu hỏi “ Anh đã nói gì với Bac”'?. Tôi vẫn cứ thế trả lời hàng trăm lần như một lần “Tôi chào bác tôi về, tôi rất hồ hởi phấn khởi, nhờ ơn bác và đảng khoan hồng cứu xế cho tôi được về sum họp với gia đinh”`.
Cuối cùng sau hai tuần bị giữ lại, tôi được tha, với lời hăm doạ :
-Tạm tha cho anh , chúng tôi không tin lời anh nói tốt như vậy .
Lần này tôi nhắm mắt đi (không một lời giã biệt Bác).
Tôi được trao lại đầy đủ hành lý, kể cả 30 đồng Cụ Hồ. 4 giờ sáng ngày 210981// ( tôi gọi là ngày N ) , tôi quá giang xe anh Nuôi đi chợ. Tài xế chở tôi đến một ga không có tên tuổi gì cả ( sau này tôi biết được là Ga Vinh ), toàn là người miền núi. Họ nói tiếng của họ, họ hiểu với nhau, tiếng Việt của người dân tocNguôi. Quản giáo trao cho tôi tấm vé xe lửa "tàu chợ". Tôi chỉ được cấp vé về đến Qui Nhơn, từ Qui Nhơn về Saigon phải tự túc. Tôi nghe trên loa phóng thanh người ta thông báo xe chạy đến ga Diệu Trì sẽ ngừng để chạy ngược lại về miền Bắc. Suốt thời gian di chuyển, tôi không dám mua một món gì để ăn , dù một củ khoai. Chỉ có 30 đồng, nếu hết thì làm sao xoay xở, trên người không có một cái gì có thể đổi chác được. Tôi uống nước cầm hơi cho qua ngày. Nghĩ ngày về đến Saigon vui quá tôi quên đi cái đói phần nào. Nhưng đến ngày N3+ , vừa bước ra khỏi toa xe lửa, tôi muốn xỉu, hoa mắt, nhức đầu, bụng cồn cào ra chất chua. Chợt thấy con chó hoang ghẻ lác đứng gặm khúc xương bên hè mà nước miếng mình chảy dài. Cầm lòng không được, tôi sà xuống gánh hàng rong bán bún, ăn một tô bún to với nước mắm chanh tỏi ớt đường. Những cọng bún trắng tinh, thêm vị chua ngọt mặn trôi dần xuống cổ. Tôi không dám ăn nhanh, chậm chậm thưởng thức cái mùi vị ngàn năm một thuở. Bụng đã no rồi nhưng bụng lại đau khi người bán hàng bảo:
- Cho tớ xin 15 đồng.
Thế là toi đi mất nữa gia tài.
Chần chờ tại ga Diệu Trì đến trưa phòng bán vé mới mở cửa. Tôi hỏi vé đi thành phố Hồ chí Minh. Anh cán bộ bán vé trả lời “Diệu Trì - TP HCM giá 58 đong”^`. Tôi yêu cầu cho giá hạng bét, anh ta lạnh lùng trả lời “đây chỉ có một giá thôi, đồng hang”.. Tôi năn nỉ “xin anh giúp cho, tôi chỉ có vỏn vẹn 15 đồng, cải tạo được tha về mà anh”. Với giọng Bắc lạnh lùng hơn nữa, anh ta dứt khoát trả lời “Không là Khong”.Tôi đành ở lại Ga Diệu Trì để tìm phương cách khác.
Với số tiền còn lại, tôi cầm hơi khoai sắn được hai ngày thì hết sạch.
Ban ngày tôi tìm đủ mọi cách để kiếm tiền vé xe nhưng không có cách nào cả, tối lại treo võng tòn ten ngủ trong sân ga. Thấy tôi mặc bộ đồ tù nên chẳng ai hỏi đến. May thay đến ngày thứ ba, trong lúc không còn một xu để mua thức ăn , có một em bé mặt mũi khôi ngô khoảng mười tuổi tự nhiên chạy đến hỏi:
- Chú có muốn đi làm kiếm tiền không?
Mừng quá tôi hỏi:
- Làm chuyện gì em?
- Nhà cháu cần người gánh nước, mỗi đôi 1 đồng.
Tôi nhận lời ngay. Em bé dẫn tôi về nhà, giới thiệu với bố mẹ. Người ta bằng lòng với điều kiện gánh nước không mặc quần áo cải tạo. Tôi nghĩ điều chi chớ điều này thì quá dễ, mặc quần xà lỏn gánh nước cũng tiện cho tôi. Từ giếng về nhà xa gần cây số, mỗi thùng cỡ 20 lít, cố gắng lắm tôi cũng chỉ gánh được 15 đôi. Ngày đi cải tạo 68 kg, ngày về còn 50 kg, gởi lại 18 kg thịt cho núi rừng Bắc Việt, tôi cảm thấy không đủ sức để gánh nhiều hơn . Tôi nhận mười lăm đồng để sống qua ngày. Ngày hôm sau người ta không thuê nữa, thế là thất nghiệp. Ba ngày vô vị trôi qua, lòng như lửa đốt, tôi đành chọn phương pháp NHẢY TÀU. Đây là phương pháp của những người bán hàng rong đi lậu vé, nếu bị xét vé thì bị phạt nặng. Đối với những người bán hàng rong thì dễ dàng vì người ta là dân, lại quen mặt với những người xét vé, còn tôi là tù vừa được thả, chưa có quyền công dân, lỡ bị xét không có vé có thể đi tù trở lại . Biết vây nhưng con người đến đường cùng thì phải liều, tôi quyết định nhảy tàu.
Ngày N6+ chuyến tầu Thống Nhất từ Hà Nội vào đúng 8 giờ sáng Từ đấy về Saigon tàu sẽ ghé mỗi ga. Tôi theo những người bán hàng rong đứng chờ sẵn mỗi toa. Khi còi tàu hú và chuyển bánh chầm chậm, dân nhảy tàu lợi dụng thời gian này, bu theo thành tàu chạy một đoạn rồi nhảy lên, đến ga tới, tàu ngừng thì nhảy xuống. Tại mỗi Ga như vậy, tàu ngừng khoảng 30 phút để hành khách lên xuống, chuyển hàng hoá và soát vé.
Tôi cứ nhảy ga như vậy cho đến ga Tuy Hoà. Trên đường nhảy ga tôi thường giúp đỡ những người bán hàng rong để chuyển dùm hàng hoá lên xuống, do đó tôi chiếm được cảm tình nhiều người và được tặng vài củ khoai, củ sắn, miếng cơm, cái bánh... no lòng trên suốt đoạn đường dài. Từ Tuy Hoà đến Ga Nha Trang, tàu đang chạy ngon trớn, bỗng nhiên ngừng lại. Sợ bị xét vé, tôi vội nhảy xuống, nhưng không phải soát vé mà là có một tai nạn xảy ra. Tàu đang cán phải một người. Hỏi ra mới biết nạn nhân cũng là một người tù mãn án, trên đường về không có tiền mua vé nên phải nhảy tàu, bị tên cán bộ xét vé đẩy té ngã vào đường rayTện cán bộ này đang bị mọi người phẫn nộ đánh hội đồng. Sau đó tàu phải ngưng giữa đường một đêm, để giải quyết sự việc và từ đấy không còn xét vé . Khi tàu đến Ga Mường Mán, Phan Thiết, tôi ngồi lì không thèm nhảy nữa, bình an về đến Ga Bình Triệu đúng 11 giờ đêm ngày N16+.
Gió mát từ sông Saigon thổi vào thành phố. Chợ Bến Thành rộn rịp như ngày tôi đi nhưng tôi vẫn ngỡ ngàng nhìn Thủ Đô ngày nào bây giờ là thành phố đổi tên . 16 ngày đêm trên đoạn đường dài, biết bao kỷ niệm từ Bắc về Nam. Tôi vất hết hành lý, hai tay thọc vào túi áo, thả bộ từ Ga về nhà, trên con đường Trương Minh Giảng quen thuộc, lòng phơi phới nghĩ đến vợ con, đến mái nhà tổ ấm của tôi. Trong niềm tin và hy vọng, tôi chuẩn bị tư tưởng cho một chuyến ĐI XA. Đi thật xa và không bao giờ quay trở lại.

Tôn Thất Phú Sĩ
3 Tháng 8 -1981
Ngày ra trại tù

Simone
#5 Posted : Friday, June 2, 2006 11:58:37 AM(UTC)
Simone

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 146
Points: 0

GỐC PHƯỢNG GIÀ

Nhớ biết mấy ...
Nhớ nhiều chi lạ
Cuối mùa hè phượng nở rực màu thương
Đà nẵng hôm nay nhộn nhịp phố phường
Tia nắng sớm vỡ tan trôi theo gió
Đàn chim non tụ về trước cỗng
Tiếng ve sầu rộn rã bài tình ca
Mái trường tôi còn thơm mùi vôi trắng
Tôi ngẩn ngơ
Lòng cảm thấy bồi hồi
Năm Đệ Thất bỗng nhiên mình lớn hẳn
Sáng hôm nay khai giãng năm học đầu
Tôi và trường màu áo trắng tinh khôi
Và tất cả quanh tôi đều đổi mới



Nhớ biết mấy
Tình học trò vui chi lạ
Tuổi 15 yêu cô bé cùng trường
Anh đệ ngũ thương em đệ thất
Sách vở nhạt nhoà
Tên cô bé viết đầy trang
Mỗi buổi chiều vừa tan giờ học
Anh theo em suốt quảng đường dài
Từ cổng trường qua bao con phố
Mưa nắng hai mùa lặng lẽ qua


Ai đã bảo tuổi học trò sung sướng
Mùa thi về hồi họp âu lo
Từng bài học khô khan nhồi vào trong trí nhớ
Bóng hình em bỏ trước cổng trường rồi
Thôi giã từ những giờ trốn học
Đi lang thang bắt bướm hái me chua
Đá bóng , tiệm kem ... xin hẹn lại
Bãi cát mềm , bờ biển lặng không còn dấu chân qua .
Cuối mùa thi
Nhận mảnh bằng nho nhỏ
Tôi run run ôm hôn gốc phượng già
......
Nhớ biết mấy
Dòng sông Hàn tắm mát tuổi thơ ngây
Cũng từ đó đưa tôi về với biển
Mãi lênh đênh chưa hẹn được ngày về
Dòng sông cũ con đò xưa vẫn đợi
Đà nẵng mơ hồ
Con đường nghiêng nghiêng nắng
Mái trường xưa
Thăng trầm theo vận nước
Gốc phượng già
Vẫn lưu luyến trong tôi

tôn thất phú sĩ
PCT* DN / 54 - 60



Simone
#6 Posted : Saturday, July 22, 2006 3:53:03 PM(UTC)
Simone

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 146
Points: 0

CHUYỆN TÌNH MƯA NGÂU

Ngưu Lang đợi chờ
Chức Nữ ngóng trông
Tình yêu vời vợi
Bắt nhịp cầu Ô Thước mong manh
Đàn quạ bay ngang qua sông
Sải cánh dài lộng gió
Hương hoa sữa mênh mang
Ước nguyện cuộc tình được nối lại
Dù chỉ một ngày cho một năm xa cách
Gặp nhau trong giây phút
Tay nắm tay
Trong giấc mộng tương phùng

Những giọt mưa thì thầm rơi trên lá
Mưa tháng 7 hạt mưa bụi rơi rơi
Không phải chỉ có mùa đông
Trời mới đổ những cơn mưa hành hạ
Mưa Xuân , mưa hồng , mưa thu
Giữa mùa hè nắng cháy
Mưa vẫn rơi
Để làm ướt đôi vai gầy
Để làm rung lên nốt nhạc buồn sầu não
Buổi chia tay
Em không khóc
Không hiểu vì sao
Những giọt mưa tháng hạ làm ướt mắt em
Và mắt anh cay
Cuộc tình nào không có mưa bay

Chuyện tình yêu anh đã kể
Từ ngàn xưa loài người chưa biết khổ
Thế giới này nở đẹp một rừng hoa
Hoa Hạnh Phúc muôn màu khoe sắc thắm
Bầu trời xanh , nắng ấm vương mây lành
Từ ngàn xưa loài người chưa biết khóc
Giọt nước mắt chưa một lần nhỏ xuống
Để đau buồn cho những buổi chia xa
Tháng 7 mưa Ngâu là chuyện tình lạ
Không bao giờ ...có được
Bởi vì người con gái
Chưa biết buồn , biết khổ buổi phân ly

Bỗng một ngày kia người em lạc bước
Lang thang vào cõi mộng xa xăm
Nơi đây có muôn ngàn tinh tú
Ngàn vì sao lấp lánh dãi thiên hà
Ánh trăng huyền ảo mông mênh
Nỗi buồn cô quạnh
Nỗi u sầu chưa bao giờ biết đến
Thẩn thờ
Hoang vắng

Khu vườn lãng mạn quyến rũ bước chân
Em mơ mộng tình yêu là những gì diệu vợi
Là thế giới huyền ảo cao sang
Tình yêu không bao giờ xa cách
Nằm trong bàn tay
Năm ngón tay thon nâng niu gìn giữ
Nhưng hôm nay
Em vói tay sao không vói tới
Hạnh phúc bồng bềnh
Chợt vụt tắt
Em hoảng sợ , bỗng nhiên bật khóc
Giọt nước mắt đầu tiên từ đó
Rơi xuống trần
Lạnh lùng
Chua xót
Giọt nước mắt rơi trong nắng hạ
Đợi chờ
Hội ngộ
Buồn vui nào cũng khóc
Tháng 7 nào
Trời cũng đổ Mưa Ngâu
Cho những cuộc tình phân ly được nối lại
Cho loài người vẫn mãi mãi yêu nhau

Tôn Thất Phú Sĩ

________________________

LUNAR JULY RAIN LOVE


Shepherd awaiting
Weaver longing to
Sublime love
Built fragile bridge of crow and magpie
A flock of crows flew crossing the river
Extended their wings in strong wind
Vague milk flower fragrance
Wished a restored love
Though only day for one year of separation
Meeting each other in minute second
Hand in hand
In dream of meeting each other

Raindrops murmured while falling on leaves
July rain drop by drop fell down
Not only a winter
It rains as torturing rains
Spring rain, Deluge rain Autumn rain
A midst of summer burning sunlight
Rain still fell down
To moisten two thin shoulders
To vibrate musical notes in blue
Farewell day
She did not cry
Not known why
Summer raindrops moistened her eyes
My eyes stung by tears
Which love had not rain inside

Love story I once told
In very old days mankind did not feel distress
This world blooms as a forest of flowers
Happiness flower showed multicolor
In blue sky, warm sunlight stuck good cloud
From very old times mankind did not know how to cry
Teardrop did not fall down once
For certain pain in separation days
July rain was a strange love
Never.... gained
Because of the girl
Not feeling sad, poor of separation day

Suddenly one day she was lost
Wandering in far remote dream
Where there is a constellation
Thousands of stars in Milky-Way
Vague mysterious moonlight
Solitude sickness
Sadness never known before
Distract
Deserted

Romantic garden attracted my steps
She dreamed love was thing intricate
Mysterious world of high rank
Love was never separated
In hand
Five tapered fingers cosseted and kept
But today
Extending her arm but not reached
Vague happiness
Suddenly extinguished
Frightened, suddenly she cried
First teardrop from then
Fell down to the world
Cold
Bitter
Teardrops fell in summer sunlight
Awaiting
Meeting
Happy or unhappy always cried
Any July
It rains a rain of crow and magpie
For restoring separated love
For mankind eternally love each other.

RGC 20-07-2006





Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.