đêm giao thừa ta ra cùng đứa em trai ra đường nguyễn huệ để xem đốt pháo bông. người đông nghìn nghịt, giọng nói bắc nam lẫn lộn. V nói là số lượng người bắc ở saigon hiện nay có lẽ phân nửa số dân, ta hỏi thế người nam đi đâu hết rồi? đi ra nước ngòai! thì ra là vậy. pháo bông đốt trong 15 phút, cũng tàm tạm. Hai chị em để xe ở mãi sau khách sạn new world, đi bộ lại chừng 25 phút, phải đi chung với xe chạy ngòai lòng đường.
sáng mùng một, rồi mùng hai và mùng ba hôm nay trời man mát, nhớ lại những mùa xuân xưa gia đình đông đủ vui vầy, bây giờ thì nhà vắng vẻ, nhiều người đã không còn hiện diện trên cõi đời này nữa, ta cũng hết nỗi buồn thương, chỉ là một niềm lặng lẽ, chiều mùng một ng gọi lại, năm nay ngan không đi đâu vì nhà có tang, th thì đã chọn lối sống tu trì từ bao năm nay, hai người bạn cũ từ thời trung học, mặt ai nấy cũng già háp, phấn son tô điểm vớt vát lại một thuở vàng son cũ. không vui mà cũng không buồn, mặc!