LỜI GIỚI THIỆUTại Quán Đắng, chủ nhân là một chàng quan tư tàu bay tự gọi là Di Tản Buồn. Một Bắc kỳ 9 nút ghé quán. Rồi từ đó, những đối thọai làm khách ghé Quán nghe ..ké nhiều hơn.
Mời qúi vị ghé Quán Đắng để nghe .. Xin..vui lòng đừng trả lời vì HLC..lấy lén của chủ nhân Quán Đắng về đây
Bắc kỳ 9 nút Bác Hoài , cho em vay ...10 đồng ( vay nhưng không bao giờ trả . Của người phúc ta ạ) mua 1 cái bong bóng, 1 bịch ô mai và ít me chua cho chị Ngọc giải sầu dùm em .Em cảm ơn Bác nhiều ạ !
Di Tản Buồn Ơ cái cô bé chín nút này khôn gớm, muợn hoa cúng Phật, đã thế còn đưa ra một list bắt tên không xe không cộ, lội bộ đi mua nữa chứ, tình anh em kiểu này thảm thiết dữ ạ . Ký tên nặc danh lêhải .
TB : sợ lắm nên phải gửi thư nặc danh đấy
Bắc kỳ 9 nút -em ?
-gì ?
-con gái mà gì thì xấu lắm !
-thì đã sao ?
-thì dữ chứ sao !
-dữ đã sao , hiền đã sao ? tôi hiền dữ tuỳ đối tương, tuỳ hoàn cảnh . Nếu anh nhìn được cái kiêu sa trong tà áo lụa mà cũng nắm được hồn mộc mạc của guốc son thì mới gọi là đôi mắt tỏ . Nếu anh thấy được cái dữ trong tôi và cũng cái hiền trong tôi ,thế mới là tri kỷ . Hiền mãi ư, chán quá đi thôi cục bột ơi . Dữ mãi ư, ngán quá đi bà chằng ạ . Trời có lúc sáng khi trưa và buổi tối . Người có lúc hiền, lúc dữ người ơi . Em chanh chua cho tôi mùi hoa khế, em ngọt ngào cho chè đậu phải nhường ngôi ...
-em có nhận được cái thư nặc danh của tôi không ?
-có !
-cho tôi xin lại ?
-làm gì ?
-tôi ký tên mình !
bắc kỳ 9 nút
ký tên và đóng dấu bằng củ khoai lang sùng !
Di Tản Buồn Này cô bé Bắc Kỳ nho nhỏ
Thơ của Hoàng Thị tôi toàn là guốc cao gót với guốc mộc, hãi qúa đi mất thôi, khi thì :
Guốc bên hàng xóm guốc bay sang
Bao giờ thì guốc bay thành chén bát bay đây hả người đẹp trên đời
"Không gian vương dấu giầy" xin nhường lại cho mấy đàn anh Nhảy Dù, phi công mà bỏ tàu bay để không gian in dấu giày thì .....hi.hì . tàu bay lộn cổ xuống ao ngay, và hành khách thì bảo đảm sẽ van xin " tôi có lòng nào cô hãy xáo măng" ngay đấy người ơi .
Người phi công chân chính kiêng đường, không hảo ngọt nên cái mục vác Rún đi ăn chè bảo đảm là bị chụp mũ, mong Nàng đề cao cảnh giác, tin tưởng phi công mười mươi huề vốn .
Nhất định là phân bua phải trái thôi, không dám dụ đâu, người đẹp nào cũng thông minh hơn đời cả nên mới có giai cấp qúy tộc gọi thầm là : các nàng lái phi công .
Chẩu với dzọot không biết có cùng một nghĩa không đây, khổ lắm nói mãi, dzọot ngã nào cho thoát đây hi.hi. hi..
Thôi thế này cho tiện cả đôi bề, thân và kính cả hai, tương kính cái đã rồi thành thân mấy hồi, ôi cái chữ nghĩa Việt mình đáng yêu nàm thao ấy .
Bắc kỳ 9 nút Sao người nỡ cho guốc bay thế kia. Bắc kỳ 9 nút ta chỉ cho guốc rộn ràng hè phố và
vàng bay theo áo lùa chân guốc thôi ạ. Ta không cho guốc bay mà ..dao bay đấy.
Chẩu hay dzọot nghe thì tuởng như nhau nhưng dzọot là ra đi hổng đem được gì hết,
chẩu là cuớp được tí tí đấy người ạ ! Di Tản Buồn Lời tự tình với thơNày em yêu vô cùng vô tận, này em bạo chúa của lòng tôi,
Em khoan hòa với đời
Em bao dung với người
Sao em gai góc, chanh chua với tôi
Tôi nô lệ theo em, em bĩu môi : Hèn
Tôi ngang tàng, cao ngạo em lắc đầu : Kiêu
Thôi em, chỉ xin em, Tôi vãn là tôi, để đời này còn mơ được xứng đáng với em .
Và em cũng nhớ cho, nhờ tình em tôi vươn mình thành Phù Đổng
LH
Bắc kỳ 9 nút Kể ra thì cũng lạ
Thơ là tột đỉnh văn chương, như lời ai kia phán
Thơ là tự tình cho những niềm riêng
Thơ là lời ngỏ khi người không dám nói
Thơ cũng là phút cuối của chia tay
Nay có người
-kêu thơ là bạo chúa
-lại gán rằng thơ sao chỉ chanh chua với một mà khoan hoà với hết thảy
-tôi chỉ là tôi khi van em ( khi van em-mà van gì ấy nhỉ) mà nhờ tình em, tôi vuơn vai Phù Đổng !
Nàng thơ ơi, nàng có hiểu ?
Còn bắc kỳ , phải chẩu đi thôi !
Di Tản Buồn Này cô bé Bắc Kỳ chín nút,
Cám ơn cô bé đã cho ta biết Chẩu là dzọt mà cướp theo tí ti, ta lại cứ tưởng cô bé Chẩu nhưng lại tịch thu mất của ta vài trái tim rồi .
Chẩu bằng cách nào cho thoát đây, con người là tột đỉnh của các loại "con" nên biết cười, cười với nhau một nụ, đời đẹp biết bao nhiêu, cái này lạc đề nhưng khổng nói thì không yên .
Có lẽ chỉ nàng mới hiểu nổi lời tả óan của Hải tôi với nàng thơ . Giác quan thứ sáu chăng, mong lắm thay .
Nguyên văn Hải tôi chỉ Xin thôi, chưa Van đâu vì còn đợi nàng thơ đáp ứng ra sao mới bắt đầu van viếc cho nó đỡ tủi thân .
Còn nữa Hải tôi cũng cỡ BK chín nút, thêm tí
người di tản buồn hai nút nên đa cảm lắm .
Với Hải tôi đôi khi thơ là bạo chúa thật đấy, vì nàng hành thâu đêm xuốt sáng mà viết một câu cũng không vừa ý, vậy mà nàng khoan dung với bằng hữu cho nên, thơ của ĐLK, HLC, LN, PST, BH, BCN và mọi người đều cán mức .. Tuyệt ... Tuyệt .....và Tuyệt
Này tiểu thư Bắc Kỳ nho nhỏ bao giờ về Cali, đại hạn mong mưa đấy .
Thân hay là kính đây.
Di Tản Buồn Cô bé BK chín nút xinh xinh ơi
Làm trai cho đáng nên trai
Xuống Đông, Dông loạn lên Đoài, Đoài nguy
Ta đây đã từng bay bốn hướng mười phương trên quê hương thân yêu điêu tàn và đổ nát, ta đây đã nhìn thấy địch vắt giò lên cổ mà chay, đức hiếu sinh tình dân tộc, lái tàu bay quay mặt chỗ khác không giết, tha nhiều qúa hóa thua, cũng là một góc cạnh của cuộc chiến Quốc Cộng vừa qua đấy. Những người lính chiến miền Nam chiến đấu với tình yêu người yêu đời, những sĩ quan trẻ miên Nam Xuất thân từ những khuôn viên đại học
chưa đủ thời gian để có dịp trực tiếp nắm vận mệnh đất nước thì đã xẩy đàn tan nghé, âu cũng tại cái vận số của nước mình đã là vậy .
Vậy thì ta sợ người chỉ là sợ yêu thôi đấy, đừng nghĩ ta run đâu, tư lệnh Không Quân ta đã ngôn :
Bé thì sợ mẹ sợ cha
Lớn lên sợ vợ, về gìa sợ con
Tư lệnh Không Quân đã phán thì phải theo thôi, vả lại lời nói phải củ cải nghe cũng lọt .
"Người con gái Việt Nam da vàng yêu quê hương nên yêu người yếu kém" định đề này cũng hay đáo để đấy cô bé ơi .
Vẫn còn sợ !
Bắc kỳ 9 nút Gớm, tình tự của chàng trai một thời loạn ly có khác. Ta chấm câu này nè
Những người lính chiến miền Nam chiến đấu với tình yêu người yêu đờiTa- nếu người biết rằng-cũng một thuở mơ mang gươm đi mở cõi!
Ta-nếu người biết rằng -thuở 16-thơ tình không xúc động mà Hữu Loan khuấy động lòng ta!
Ta -nếu người biết rằng-thuở 18 –con đường Duy Tân cây dài bóng mát– không bằng du ca Đuờng Việt Nam của Nguyễn Đức Quang!
Thì bây giờ cũng thế thôi. Xin đừng nhắc đến nhạc vàng ủ ê, đèn mờ cà phê của cái con người đâm sau lưng chiến sỹ. Ta ghét tên ấy thậm tệ!
Ta yêu câu này nè
Vậy thì ta sợ người chỉ là sợ yêu đấy thôi Ta -chẳng muốn phân chia nhưng ô kìa, con trai Bắc -cứ đối thoại thế kia- làm sao ta đồng hoá giữa Bắc Nam?
Thuở sinh viên, ta hiền ngoan như thỏ -nhưng thích chơi con trai Bắc láu cá xỏ xiên. Họ thông minh-mới có đối thoại –sâu sắc lý thú nhường ấy.
Tuổi xế chiều, ngôn ngữ Bắc vẫn số một trong ta. Sự thật thà là bình an cuộc sống mà riêng ta, thích sóng dậy ba đào. Lướt sóng dữ để an toàn về bến, có lẽ vui hơn rạch nhỏ êm đềm.
Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả
Anh hùng hào kiệt có hơn ai
Châm ngôn của ta đấy. Ta yêu cái hào khí đó của Nguyễn Công Trứ. Và vì thế, 30 năm ..không giết được trong ta. 30 năm, không thay đổi được ta. 30 năm, ta nguyên vẹn là bắc kỳ …
Di Tản Buồn Này cô bé Bắc Kỳ 9 nút dễ thương
Bắc Kỳ như ta đây lươn lẹo, nói năng láu cá xí xọn nhưng được cái lương thiện nên nói dối như Cuội, bảo đảm không hại ai, chỉ nói dối để né đạn thôi, cái này người xưa bảo là "dĩ lừa vi qúy" đấy .
Nàng 16 tuổi, thơm lừng mùi chanh cốm chỉ Mơ vác gươm đi mở cõi, nhiều khi thành phá làng phá xóm MÀ THƠ NGÂY QÚA NÊN HỎNG BIẾT ĐẨY, vì trong tay có gưom tía ai mà dám cãi lại nàng, lại còn biết yêu màu tím hoa sim của Hữu Loan, còn ta 16 tuổi húi cua, mê đá banh, mút đá nhận và khóai uýnh lộn vì cứ ngỡ mình là người hùng Quang Trung .
Kiếm vung không cần đúng
Sai, trật chỉ một lần
Tạ ơn người tri kỷ
Thua được có ai cần
Nàng đã thấy ta vung kiếm loạn giang sơn chưa ?
Nàng 18 du ca cùng anh chàng cao nghệu Nguyễn Đức Quang hào hoa phong nhã, tài cao chí lớn, tiếng hát sinh viên đã tưởng đứng lên cao bằng trời, còn ta đã cao hơn trời rồi đấy, ta cùng bạn bè xuống đường bãi khóa rủ nhau đi làm lịch sử . . .mù !
Nàng ghét hai người Phạm và Trịnh, trong ta chỉ có yêu thương, tình ta vượt ra ngoài cả từ bi và bác ái, nên ta cho là ta qủa có xứng đáng với tình nàng, nắm vào tay ta Chử Đồng Tử, mình bay tuốt lên trời làm .. . .tiên .

Nàng yêu cái hào khí của Nguyễn Công Trứ, ta mộng cái vô cùng của Cao Bá Quát, ta vời vợi một trời mộng, nhưng vẫn . . .sợ chỉ một nàng .
Ta mê :
Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thÔng đứng giữa trời mà reo
Ta khác, ta đã ở giữa trời thì nàng đã nhìn thấy ta rồi reo làm gì nữa nhỉ .
Ta cũng mê lắm câu thơ :
Vàng bay theo áo lùa chân guốcLàm cách nào nàng có thế viết lên câu thơ tài tình đến vậy, Ta muợn câu thơ của người nào đó mà viết lại :
Chân em sạch hơn sách anhCứ hiểu theo nghĩa bóng thôi cũng đủ thấy đời này đáng sống lắm rồi!
Nặc danh . Triện khoai lang sùng !
Bắc kỳ 9 nút Ta yêu ghét rõ ràng minh bạch . Ta không hề biết luỵ để chước tình hờ
Ta yêu nhạc Phạm vì những giòng tình tự quê hương làm ta xúc động. Nhưng bây giờ , nhạc vẫn yêu, con người thì ta không muốn nhắc tới . Dù ta biết rằng, trong họ Phạm, cái cô bé Bắc kỳ 9 nút đanh đá ấy cũng làm Phạm kiêng dè. Kiêng dè vì tính khí cô ta, không bênh bậy, khen bừa. Ta đã từng tranh luận về hai chữ đạo đức và họ Phạm cũng bỏ công để biện minh với ta.
Còn họ Trịnh, ô hay, thuở đó đêm nghe đại bác, nhìn hoả châu rực sáng, ta nghẹn ngào thương quê mẹ mà biết rằng con én nhỏ làm gì nổi mùa xuân, thì làm sao ta chấp nhận được thứ nhạc tình ảo não? Không bao giờ ta nghe Trịnh nói một câu. Ai muốn ghét,cứ mời, với ta, Trịnh chỉ là thứ yếu, sánh làm sao với những bắc sơn? Ta sẽ đưa về đây, những gì mà người đời phân tích về cái giòng nhạc dễ dãi đơn điệu ấy .
À không, ta không yêu mầu tím hoa sim thuở rời sân trung học. Ý ta nói về cái hùng của thơ Hữu Loan. Đúng hơn phải nói về cái hùng của một người khác mà tuổi già ta bỗng quên tên.
Bao giờ ta gặp em lần nữa
Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta
Người nhắc hộ ta, tên nhà thơ ấy .
Ta yêu Tô thuỳ Yên với
Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai ..
Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tim lượng mặt trời..
Cám ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ mỗi lẽ loi
Ta yêu du ca nhưng chưa từng sánh buớc bởi mẹ cha nhốt kín tường thành. Nhưng khi nghe
Không phải là lúc chúng ta ngồi mà cãi suông
không tin nơi nhau thế ta định nhờ ai bắc cầu ..
không phải là lúc chúng ta ngồi mà đặt vấn đề nữa rồi ..
Ta xúc động vô cùng. Vâng, tuổi trẻ VN ơi, phải làm gì chứ, đừng ngồi đó mà cãi suông, mà đặt vấn đề ..để VN cứ chậm bước hay sao?
Trong ta cứ đối nghịch nên làm ta mệt mỏi.
Ta yêu khoa học chính xác mà đồng thời yêu cả thơ văn bềnh bồng. Ta ngây thơ, thậm chí rất tồ mà ưa bàn chính trị! Cậu em gửi Dương thu Hương, ta khẩy cười “ cò mồi một lũ” Ai khen Đan Quế, ta cuời thầm Cụ Diễn ơi, sống dậy mà xem ? (Người có biết ông già Đa kao ấy ? đã một thời lừng danh bói toán chỉ tay)
Thậm chí ta dự tính sẽ đòi xem 35 bức thư mà ông Thiệu đã từng giao cho ai đấy. Với ta, bằng chứng là số một.
À vâng, ta ở rừng phong. Mỗi mùa thu đến, lá rụng ngập đầy sân và khi buớc chân người đi, lá vàng bay theo tà áo và lùa cả chân giày nhưng ta tưởng tượng là guốc mộc cho ..thơ . Và vì thế ta cợt đùa nhà thơ Tản:
Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi đường phố lối em sang
Vàng bay theo áo lùa chân guốc
Nắng hạ vì em, đã úa tàn
Trận gió thu phong rụng lá hồng
Lá rơi e ấp vướng ngoài song
Hồng bay theo má cô dâu mới
Tháng chạp vì em, chẳng dám đông
Trận gió thu phong khéo phũ phàng
Em con đò nhỏ mới sang ngang
Vầng khăn chinh phụ buồn ngơ ngác
Xuân chẳng vì em, hớn hở sang ..
HLC
Người xuống đường đi làm lịch sử mù để bây giờ ngồi quán Đắng tìm dáng hài hư ảo. 
Không, ta vẫn là ta. Đã từng nói thế, phải không. Ta không như “ cái dún” Hà Huyền Chi cứ đòi mãi mãi là người tình son trẻ mà ta mãi mãi là con bé Bắc kỳ 9 nút đanh đá chua ngoa nhưng nhiệt tình vẫn nguyên vẹn là một bài thơ lớn. Không cho người mà là chữ
Việt Nam !
Bài thơ này viết từ 2002 thì phải
Tuổi TrẻMỗi tuổi trẻ có đôi lần đứng lại
Mỗi trái tim có những lúc hồi sinh
Em gởi cho tôi những ngày vui êm ái
Sau những hoàng hôn, đêm tối lại bình minh
Em gởi cho tôi những giòng thơ mực tím
Tôi mang giữa đất trời phiêu bồng, về, rớt giữa mênh mông
Nguyễn Nam AnThuở tuổi trẻ tôi không hề đứng lại
Cắm đầu lao với bao mộng ước xanh
Trái tim kia cũng bừng bừng lửa cháy
Tuởng như tôi đang đắp đá xây thành
Thuở tuổi trẻ tôi không buồn hờn dỗi
Với ái tình, tôi là kẻ đứng xem
Mỗi đêm về nghe vọng tiếng bom rền
Tôi ao ước mình không là ..con gái !
Thuở tuổi trẻ tôi qúa nhiều ảo vọng
Nữ Oa kia, cũng tuởng sẽ là mình
Tôi mơ uớc quê hưong không lửa khói
Để vuông tròn chữ S nhỏ cong cong
Nửa đời hư tan tành bao ảo vọng
Ôm nỗi buồn chất ngất kín trời xanh
Tóc điểm sương theo từng năm tháng vụn
Tuổi trẻ ơi, giờ ta đã ăn năn !
HLC
Di Tản Buồn Này cô em Bắc Kỳ nho nhỏ dễ thưong của tôi
Sao cứ đắng cay với nhau làm chi vậy, ta chỉ san sẻ những sai lầm của tuổi trẻ chúng mình với cô em, ta cũng đã từng :
Chín từng gươm báu trao tay
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất quân
Còn chuyện thua, được thì cô em cũng đã thấy :
Thế chiến quốc thế xuân thu
Gập thì thế thế thì phải thế
Bất công vơi nhau làm chi nữa, vạn lời trách ta cũng chỉ xin cúi đầu
Cô em bảo ta, nàng thích thơ Hữu Loan, rồi phang ngay đoạn Đôi Mắt Người Sơn Tây của Quang Dũng bài này cũng đã đươc phổ nhạc ông Duy Trác mà ca thì như chết tâm hồn một ít.
ChỈ ý kiến thôi nhá, không dám lý luận với nàng đâu nhá,
ta thua nàng từ thủa mẹ về với cha rồi, Ông Phạm níu vào Dân Ca mà thành danh, nhạc của ông sỏ dĩ tự tình dân tộc vì ông biết sủ dụng âm nhac dân gian người Việt vào dòng sáng tác của ông , nàng ơi nhìn ngưòi nghệ sĩ ta chỉ nhìn gía trị nghệ thuật thôi,
Đông Tây kim cổ phần lớn nghệ sĩ có đời sống đạo đức " sổ toẹt", ba trăm năm nữa nếu người ta còn hát nhạc họ Phạm thì công bình mà nói ai cần biết đến cái chuyện Nhà Bè, hay trong bộc trên dâu của một cá nhân nghệ sĩ, vả lại ngày đó con mắt thế nhân chắc là khác nhiều đấy.Nàng cứ ghét họ Trịnh, nhưng dù yêu nàng đến vô cùng tận con tim ta vẫn mê nghe Khánh Ly ca Diễm Xưa, từ nay ta học ở nàng Yêu Ghét phân minh, nàng ơi bạn bè ta kẻ chết đã chết, kẻ sống vẫn còn truân chuyên.
Nhiều đứa đã tận tình chiến đấu, đã cam khổ tù đày khi CỘng xâm chiếm miền Nam, nhưng trong tâm hồn
vẫn có tí chỗ đứng cho nhạc họ Trịnh, ta cũng đã từng gập Trịnh những ngày mù mịt khói súng Ở Đà Nẵng nhưng năm 67-68, cái cao ngạo của ta hồi đó đã nhìn Trịnh như một tên trốn chạy, có công bình hay không ?
Nàng ở lại miền Nam sau cơn hồng thủy, ta hiếu những điều nàng đã phải kinh qua, nàng có chanh chua một tí, đanh đá một tí, cong cớn một tí cũng phải thôi, ta trọng và mê tiết tháo của nàng lắm lắm, nhưng mắng ta là đi làm lịch sử mù, rôi ngồi lại tình đắng mà hư ảo thì , nàng ơi nàng coi thường ta qúa,
cọp chết còn để da đấy cô mình ạ .
Ta cũng có duyên được cụ DiễN coi bói ngày mới tròn hai mươi tuổi, cụ là một trong những nhân vật thuộc Quốc Dân Đảng, năm 1960 ông gìa ta bị bắt vì tôi tham gia đảo chính ông Diệm, cụ có đến nhà coi bói, nói là sau này....ta gập nàng đấy, còn hung hay kiết thì chưa biết, vì cụ bảo "thiên cơ bất khả lậu" thôi nhờ trời vậy, có tu có lành .
Nàng yêu ghét phân minh, ta chỉ yêu không ghét, mai sau nàng dạy ta, thế nào ta cũng sẽ theo nàng để thành tài.
Nàng ơi ta chả hiểu cái dún là cái quái gì cá, bộ tính viết văn bí hiểm như ông Bùi Giáng hả
Em Ở thành Sơn chạy giặc về
Ta tữ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt mấy lần quê bất bạt
Chiều Đông không thấy bóng Ba Vì
Vầng trán em mang trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn tây phương
Tôi nhớ sông Đòai mây trắng lắm
Em có bao giờ em nhớ thương
Đây là những câu đầu của
Đôi Mắt Người Sơn Tây, Quang Dũng kháng chiến rồi ỏ lại bên kia chiến tuyến đấy cô mình a.
Với ta nàng muôn đời là nàng đưong nhiên ta không bao giờ lộn nàng với bất cứ một tha nhân nào, nàng yêu khoa học chính xác, yêu cả thơ văn mênh mông, vậy xin nàng đừng hà tiện tình yêu....ta .
Nàng mơ không là con gái, cái này ta không đồng ý đâu dù cho có sợ nàng chết được !
Nếu ta có lỡ chọc nàng giận thì nàng cứ giận nhưng đừng ghét ta nhe nàng .
Nặc danh , ký tên và đóng triện mượn của nàng.
