Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh,
metamorph
#1 Posted : Thursday, February 8, 2007 4:00:00 PM(UTC)
metamorph

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 91
Points: 0

Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh,
Rụng rời khung dệt tan tành gói may.
Đồ tế nhuyễn của riêng tây
Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham.
Truyện Kiều.


- Thưa Thủ tướng Meta, một số vị bộ trưởng hiện nay khả năng yếu kém, bất tài, dư luận đã lên tiếng chỉ trích nhưng vẫn đương chức đương quyền. Thủ tướng có động thái gì, cải đổi gì và phải thay đổi chính sách sử dụng, bổ nhiệm nhân sự hiện nay như thế nào để có được người có tài, có tâm phục vụ đất nước? (Tạ Anh Tuấn, Ngô Văn Nghị - TP HCM)

- Ấy chết, các bộ trưởng ta có người khá lĩnh vực này, kém lĩnh vực khác. Nhân vô thập toàn, giỏi như Meta mà ngày xưa đi ăn tiệm cũng nhầm giấy chùi đít dùng để chùi mồm thì các đồng chí bộ trưởng làm sao chả có lúc rách việc. Kể cái tài của các bộ trưởng ta thì lấy cây trên rừng làm bút, lấy nước bể là mực cũng không sao tả xiết.
Thứ nhất là tài thó. Không tin bạn cứ bỏ xấp tiền đô lên bàn, ngoắng một cái là biến mất. Cái này thuộc dạng tư tưởng bác Hồ chứ không phải bỡn.
Thứ hai là tài hiếp trẻ con. Con gái từ 5 tuổi trở lên, chỗ nào chọc ngoáy được là không từ. Đấy là do lòng yêu nước yêu dân mà ra. Thương yêu nhân dân là phải thương cả trẻ con cho chí người nhớn.
Thứ ba là tham nhũng. Cái này cũng xuất phát từ lòng yêu nước. Nói tham nhũng hối lộ là điểm yếu thì quả nhân dân quá ngu dốt. Chính nhân dân không đưa tiền thì làm sao các bộ trưởng ta lấy? Cho thí dụ, mất vài tháng để xin một giấy phép kinh doanh nhưng để phát triển kinh tế, ai đút tiền thì thời hạn cấp phép rút lại còn có 1 ngày. Nhân dân chỉ thấy kinh tế tăng trưởng mà không thấy động cơ tăng trưởng. Đó là lòng sốt sắng vì công vụ. Từ nay, mỗi khi bể một vụ tham nhũng, chính nhân dân là kẻ có tội làm hư lãnh đạo, cần phải trừng trị. Về phần các "nạn nhân vô tội" bộ trưởng "bị" ăn tiền hối lộ, cần được thăng thưởng xứng đáng.
Về hiện tượng các bộ trưởng rủ nhau ở tù khá nhiều thì đó là noi gương bác Hồ. Bởi có câu chính ngục tù là nơi trui rèn tâm trí.

- Kính chào Thủ tướng! Vì sao Thủ tướng lại ký chỉ thị nghiêm cấm tư nhân hoá báo chí dưới mọi hình thức? Như vậy, có đi ngược lại mục tiêu tự do dân chủ mà Thủ tướng phấn đấu hay không? (Pham Duong Quoc Tuan)

Ngài thủ tướng Meta hơi lúng túng, dù rằng đã chuẩn bị cả tuần lễ. Ngài nói:
-Trong Chỉ thị của thủ tướng chính phủ có một điều quy định nghiêm cấm tư nhân hóa báo chí dưới mọi hình thức, và nghiêm cấm không để bất cứ một thế lực nào chi phối hoạt động của báo chí vì lợi ích riêng, trái pháp luật, gây phương hại đến lợi ích đất nước. Chỉ thị này của Thủ tướng Chính phủ phù hợp với pháp luật Việt Nam (pháp luật nước ta chưa cho phép tư nhân hóa báo chí) cũng là phù hợp với tuyệt đại đa số nguyện vọng của nhân dân, đồng bào ta. Điều này cũng phù hợp với điều kiện của Việt Nam. Tôi nghĩ đồng bào nên ủng hộ và các báo chí nên chấp hành.

Tới đây, ngài thấy có điều không ổn: Chỉ thị cấm báo chí của thủ tướng thì thủ tướng có quyền không cấm. Tại sao thủ tướng cấm thì thủ tướng lại không thể sửa được? Ngài vội tuyên bố :
- Tóm qua rồi tóm lại, nhà nước ta chả có gì xấu hết. Cám ơn nhân dân.

_____________________

Meta giật mình tỉnh giấc mộng thủ tướng. Mồm đắng như ăn phải cái gì thiếu vệ sinh. Mồ hôi rịn ra khắp mọi chỗ. Khoa học bảo thế là cái adrenalin nó quậy mỗi khi mình nói dối. Mụ vợ Meta xin lỗi:
- Em thấy con ruồi trên mõm anh, em quất một chổi làm anh mất ngủ. Nhưng mà cũng đến giờ đi làm rồi đấy.
Từ thời mở cửa, đất nước ta phát triển ghê gớm. Bọn phản động nói là ta nợ ba mươi mấy phần trăm. Nợ đâu chẳng thấy mà chỉ thấy ta có nhiều ngành nghề không đâu có cả. Năm 1990, vừa mở cửa thì nhân dân ta mới được nghe cụm từ : hợp tác lao động. Nói trắng ra là ở đợ và phu phen khuân vác cho ngoại quốc. Mà trò đời oái oăm, cái giống dân mọi rợ Mã Lai, Thái Lan, Ả Rập chuyên ăn bốc mà cả nước phải nộp tiền cho đảng để được đi hầu hạ chúng. Bốn ngàn năm văn hiến, cũng có lúc nội thuộc Tàu cả ngàn năm, chẳng thấy có trò sang Tàu ở đợ. Nhắc lại, ở đợ cũng phải nộp hàng ngàn đô cho đảng.
Thế rồi phát triển như một quy luật tất yếu. Năm 1995, nghĩa là chỉ có 5 năm sau khi mở cửa, ta tiến lên phát triển một kỹ nghệ cũng lạ lùng nhất thế giới. Đó là lấy Đài Loan, Mã Lai, có khi lấy cả mọi Phi Châu nữa. Đặc biệt, dạng què quặt được chiếu cố nhiều hơn cả. Muốn lấy thằng què cũng phải nộp tiền cho đảng. Bao kỹ nghệ phụ mọc lên như nấm. Nào là văn phòng giới thiệu hôn nhân, cơ quan thông dịch tiếng Tàu, tìm bạn bốn phương bằng tiếng Tàu đăng trên báo Đài Loan, cơ sở cho mướn xe hoa, khách sạn cho Đài Loan "thử" cô dâu trước khi làm đám cưới, giấy thông hành v.v... Chặng nào cũng có công an xin tiền hối lộ. Meta đã thấy một đám cưới nom đến hay. Chả là chú rể què thuộc hạng ...cao cấp. Nghĩa là 2 cái nạng không chống tử tế như người ta. Phải choãi hai cái nạng như hình chữ A mới khỏi ngã. Ấy thế mà ngã. Chả là vì chân chú rể có một cái bé như xe điếu, lủng la lủng lẳng theo nhịp đi bên cạnh cô dâu xinh như mộng. Đỏng đảnh thế chó nào mà cái chân lủng lẳng ấy vướng vào nạng, lăn kềnh ra giữa đường, nằm ngửa giữa vũng nước. Hai anh phù rể Đài Loan cũng què loại què trung cấp, cùng cô dâu lôi chú rể đứng dậy. Loay hoay thế chó nào ngã cả đám. Đến khi cô dâu chú rể đứng lên được, thì chú rể vắt cái chân bé nhỏ xinh xinh lên cổ cho đỡ vướng. Chẳng ngã nữa nhưng nom buồn cười lắm. Riêng đôi mắt cô dâu, thăm thẳm xa xăm như đôi mắt chú nghé con trước giờ chọc tiết. Không gương soi nhưng Meta biết mắt mình cũng thăm thẳm, xót xa như vậy. Ôi con người Việt Nam, thời chiến thì con trai khổ, thời bình thì con gái nhục.

Làm như mỗi 5 năm, sau mỗi kỳ đại hội đảng, ta lại có kinh doanh mới. Năm 2000 đảng sáng chế ra vụ đấu giá gái Việt Nam trên Ebay. Rồi thì văn phòng triển lãm cô dâu với hàng chục cô gái Việt Nam ngồi trong tủ kính cho ngoại quốc mua bán. Khắp nước, nơi nào có bọn da trắng là có phòng triển lãm. Chính phủ ta hoan hỉ loan báo kinh tế phát triển 8/100, cả thế giới cúi đầu ngưỡng mộ. Bọn tay sai, bọn nịnh bợ trong và ngoài nước vênh váo, đắc chí.
Lại 5 năm trôi qua. Đất nước bây giờ chỗ nào đẹp là của ngoại quốc hết. Nhà nước ta lại còn thu hồi đất (vì đất là của nhà nước, hiến pháp bảo thế) để bán thêm cho tư bản. Mỗi lần bán như thế lại hay có các bộ trưởng vào tù rèn...tâm trí. Chả hiểu tại sao. Bây giờ năm 2005. Nhà nước bày ra trò chợ cơ bắp. Đây là sáng kiến của ngài Nông Đức Mạnh. Phải có mấy chục ông phó tiến sĩ tốt nghiệp ở Liên Sô dạo cả nước chê cơm chê cháo, nhai bo bo tiến lên xã hội chủ nghĩa mới có thể nghĩ ra cách phát triển kinh tế thần sầu quỷ khốc này. Khởi đi từ các khu phố Hà Nội, nơi các đồng chí trong đảng đánh bạc một ngày hàng triệu đô la Mỹ, các chợ cơ bắp mọc lên như nấm. Một mặt phải mau chân chạy khi thấy bóng công an, một mặt phải đánh nhau dành mối, hôm nào trúng mánh, có thể kiếm được khoảng 80000, tương đương với 5 đô la Mỹ. Nào được hưởng hết 5 đô la ấy đâu, phải trả tiền phòng, dù rằng 1 phòng chứa đến 15 cho đến 20 "cơ bắp" chen chúc nhau, lại còn phải trừ hao tiền ăn uống qua ngày. Ăn uống thì hôm không có mối cũng phải ăn. Lại có hôm chẳng được đồng nào.
Các ngài trong đảng lo lắm. Thế này thì nhân dân ăn hết tài nguyên đất nước chứ chẳng chơi. Thế là công an được lịnh bắt. Noi gương cần kiệm liêm chính của bác Hồ, các đồng chí công an không nhốt "cơ bắp" mà chỉ phạt tiền. Mỗi trự "cơ bắp" 100000 đồng, tức 7 đô la Mỹ. Phạt hơn, nhân dân đế có tiền. Nhờ chịu khó đi nhà thờ mỗi tuần, Meta được ơn trên phù hộ gia nhập vào đội ngũ "cơ bắp" xã hội chủ nghĩa. Ăn một chổi đánh ruồi của vợ quất vào mồm, Meta sửa soạn dắt xe cúp cùm cụp ra khỏi nhà.
Nói ra thì mang tiếng nói xấu vợ con, mà không nói ra thì ấm ức. Tháng trước vợ Meta cũng được Meta đèo đi ra chợ để tìm mối. Ngặt cái nhác trông cái tướng mảnh dẻ, cái dáng xiêu xiêu chỉ chực ngã, chẳng ma nào mướn. Trò đời nếu việc dễ ăn thì người ta tự làm lấy, chỉ việc nặng nhọc như vác gạch, đào chuồng xí, đốn cây, có khi phải chuyển "hàng trắng" cho chủ nữa, người ta mới nhờ đến mình, chứ dễ gì moi được túi tiền người ta thời buổi người khôn của khó này. Lại cái thằng con giai phá gia chi tử nữa. Bỏ nó ở nhà không được. Nó ăn vụng như ranh. Mới lên ba mà Giời sinh, ăn nhiều mà ỉa cũng khoẻ. Thằng Quản Gia ấy mà. Cái niêu cơm phải chạy sang nhà lão Nam Quốc Sư mượn cái thang, treo lên tận nóc nhà, mà không biết làm cách nào, khi hai vợ chồng Meta về đến nhà là nó vét sạch. Ăn xong là ỉa. Vâng, bãi nào bãi nấy "hoành tráng" khiếp đảm. Trong nhà, ngoài ngõ chỗ nào cũng "nắng chia nửa bãi vàng khè". Có khi nó ỉa cả lên giường nữa. Thế là vợ Meta phải ở nhà trông thằng Quản Gia. Thế là một thân một mình nuôi cả một vợ lẫn một con, trự nào cũng ăn như tằm ăn rỗi.
Cái xe cúp cùm cụp của Trung Quốc vĩ đại đạp mãi không nổ. Trò đời cũng lạ. Giống như Việt Nam ta chế cái muỗng ăn cơm không xong nhưng tập tọng chế những xe hơi, vi tính, truyền hình. Bác Trung Cộng chế được cả vệ tinh phóng lên Giời nhưng cái xe cúp cùm cụp thì đạp không nổ. Các nhà học sĩ viện nghiên cứu Các Mác bảo là ...biện chứng duy vật tất nhiên là phải thế. Lão Nam Quốc Sư chuyên say xỉn hàng xóm phê một câu: "Biện chứng cái đầu buồi ông đây này", mỗi khi lắc cái xị rượu không còn một giọt.
Meta dắt cái xe lội bộ hàng nửa giờ đồng hồ. Cái ngã tư nơi lão Nam Quốc Sư làm ...trụ sở sửa xe hôm nay chửa có người mở hàng, mà cũng chẳng thấy cái dáng ngồi lù lù một đống như chó tiền rưỡi trên gốc cây sữa như mọi ngày. Nói đến lão này lắm lúc thấy nhục cho ...tổ quốc. Ai đời ở nhà thì đánh cái quần dài, áo sơ mi ngồi nhậu hàng giờ mà mỗi khi ra tiệm thì chỉ mặc quần đùi, dĩ nhiên không mặc quần lót, mặc cho chim cò lúc kín lúc hở. Các bà các cô có xe hỏng cũng chẳng dám vào. Cho nên khách hàng của lão rặt đàn ông. Ế lắm. Dạo chưa mở cửa, lão chỉ biết lên căm xe đạp, vá săm và bơm bánh xe. Ấy thế lại hay có đồng ra đồng vào. Từ khi phát triển những 8/100, người ta đi xe cúp cùm cụp của Trung Cộng thì lão sinh ra ế. Chắc hôm nay lại say bí tỉ, nằm nhà nghiền gẫm tư tưởng Hồ Chí Minh đây.
Lại tiếp tục dắt xe. Có lẽ cũng già nửa tiếng nữa, mồ hôi chảy buồn buồn ở nách. Hai cái quành phải, bảy cái quành trái, dẵm phải một bãi cứt trâu thì cũng đến nơi. Đến được chợ cơ bắp đã phúc. Đến chỗ sửa xe.
Tiệm sửa xe này không sửa xe cúp cùm cụp mà chỉ sửa xe hơi cho các thánh trong đảng. Trông cái bảng hiệu là biết. Tiệm sửa chữa xe hơi chú Nghĩa. Có lẽ chủ nhân tên Nghĩa. Chữ nghĩa ít ỏi cộng với con mắt kèm nhèm của Meta đọc nhầm thành Tiệm sửa chữa Xã Hội Chủ Nghĩa. Chủ Nghĩa Xã Hội ưu việt thấy mẹ cần gì sửa chữa? Có sửa chăng là cái xe cúp cùm cụp của Meta đây này.
- Tớ không sửa xe cúp. Đi chỗ khác nghe chửa?
Meta năn nỉ:
- Bác giúp em. Dắt cái xe thổ tả này đi suốt từ sáng đến giờ rồi. Chẳng gặp tiệm nào cả.
Chú Nghĩa chắp tay sau đít đủng đỉnh quay vào trong, vừa đi vừa nói:
- Thế cái xe hỏng thế lào?
Chẳng mấy khi được chắp tay sau đít. Thường thì chú chỉ biết khúm núm, hai tay xoa vào nhau trước ngực, nửa như vái lạy, nửa như kẻ đứng trước công an mà quên mang theo tiền, vì khách hàng của chú toàn là các đồng chí cao cấp.
Từ em, Meta chuyển sang cháu:
- Xe cháu chẳng biết sao mà đạp mãi không nổ. Nhờ bác chữa hộ.
Lắc đầu quầy quậy, chú Nghĩa nói:
- Không được, dứt khoát là không được. Cái bu gi hỏng rồi, làm sao nổ được.
Móc túi lấy ra một nắm tiền nhàu nát dành để ăn cơm trưa, khoảng 20000, Meta thành khẩn:
- Bác giúp cháu làm sao cho cái xe nó nổ, cháu xin hầu bác ít tiền ăn sáng.
- Bao nhiêu đây? Tớ ăn sáng phải 100000 mới đủ. Nghe thủng chửa?
Nhìn Meta từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu, rồi lại kiễng chân nhìn vào cái túi áo lép kẹp trước ngực của Meta, chú Nghĩa sẵng giọng:
- Trên cương vị chủ tiệm sửa xe hơi, tôi tâm niệm không sửa xe cúp dưới mọi hình thức và không một thế lực nào buộc tôi sửa xe cúp, gây phương hại đến lợi ích nghề nghiệp. Tâm niệm này của tôi phù hợp với quy định cũng do chính tôi đặt ra và cũng phù hợp với tuyệt đại đa số nguyện vọng của các đồng chí chủ xe hơi. Điều này cũng phù hợp với điều kiện của kinh tế xã ta. Tớ nghĩ anh nên ủng hộ và mọi người nên chấp hành.
Thất vọng vì ít khi được nghe những lời lẽ ...biện chứng, Meta cố năn nỉ lần nữa:
- Bác đặt ra tâm niệm của bác thì bác sửa lại tâm niệm ấy được mà.
- Ô hay, đã bảo không sửa là không sửa. Muốn sửa tâm niệm thì 100000. Thủng chửa?
Meta thểu não dắt xe đi tiếp. Chợt nhớ lời thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng:

Đúng là thay mặt Chính phủ, tôi đã ký chỉ thị tăng cường quản lý báo chí nhằm phát huy tối đa, phát huy tốt nhất vai trò của báo chí trong sự nghiệp phát triển của đất nước. Trong Chỉ thị có một điều quy định nghiêm cấm tư nhân hóa báo chí dưới mọi hình thức, và nghiêm cấm không để bất cứ một thế lực nào chi phối hoạt động của báo chí vì lợi ích riêng, trái pháp luật, gây phương hại đến lợi ích đất nước. Chỉ thị này của Thủ tướng Chính phủ phù hợp với pháp luật Việt Nam (pháp luật nước ta chưa cho phép tư nhân hóa báo chí) cũng là phù hợp với tuyệt đại đa số nguyện vọng của nhân dân, đồng bào ta. Điều này cũng phù hợp với điều kiện của Việt Nam. Tôi nghĩ đồng bào nên ủng hộ và các báo chí nên chấp hành.

Thủ tướng đặt ra chỉ thị tất nhiên thủ tướng sửa lại chỉ thị được. Thế nhưng ngài đế sửa vì nhân dân đế đút tiền.


Metamorph
Users browsing this topic
Guest (2)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.