Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Thả nọc
Do Thanh
#1 Posted : Saturday, August 20, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

Ủa, tui chưa nói gì hết mà sao anh bạn đã nhăn Chắc là nghe thả nọc anh bạn đã nghĩ tùm lum đến chiện bậy bạ Đừng xi nghĩ dị mà oan ơi ông địa cho tui lắm

Chả là như dzì nè Hồi chưa sập tiệm Ngu tui cũng có đi lính chút đỉnh Ngày sắp tan hàng không kịp hô cố gắng, mấy xếp dỗ ngọt tui : toa cứ yên tâm ở nhà, tụi moa đi họp rồi xếp hàng úynh chết bỏ Ngu tui phái quá, hùng hục quên cả ăn lo đắp đất be bờ Chờ hoài chờ hủy, mấy xếp đi mất Tối đó Ngu tui ào ào chạy quên cả sự đời

Sau đó lại nghe bùi tai ghi tên đi học, gọi là tắm cho mình sạch sẽ rồi dzìa lo làm bổn phận công dân Mèng ơi, học hoài mà hổng thấu nên mỗi năm lại được mời ở lại cho thông Chừng dzìa ngáo còn hơn mán xá

Sống dưới ánh sáng lao động là vinh quang, Ngu tui cũng phải mau mau nhập cuộc, kẻo chần chừ là đi kinh tế mới một khi

Ai đời xưa rày có biết chăn nuôi là thứ gì, dzị mà khơi khơi cũng làm được Bà dzợ nhà mua cho con nọc dặn ngày ngày dẫn đi thả kiếm ăn

Một bữa có bà cán mời dzô phủ cho con xia của bả Ngu tui chưa phản ứng gì thì con nọc đã dấn bước te te Thì ra cái thứ lợn ngu gì thì ngu, chứ hửi thấy cái mùi nái là re re chạy tới Thường thường chỉ một loáng là xong, bữa đó xui, con nọc " đi " hoài mà hổng tới, cà giựt cà giựt bắt nản

Con nái thì đứng im mà sao nọc ta lại đâm lê trớt quớt Ngu tui một bên, bà cán một bên cứ như đánh vật, cố giúp cho thằng nọc làm phận sự đàng hoàng Khốn nỗi là càng xỉa càng hổng tới đâu
Ngu tui phải la nhờ bà cán giữ nguyên con nái để Ngu tui giúp con nọc tìm đường

Cha mẹ ơi, lần đầu tiên Ngu tui mới biết thứ vũ khí của con nọc nó lạ lùng quá cỡ Ai đời nó giống cái ruột gà xoăn tít lại như lò xo, trên đầu có cái mũ như là cái nắp, cà trất cà trất, nọc hích lia mà bia cứ hổng dzô

Bà cán càng lúc mặt càng đỏ, mồ hôi mồ kê rịn ra thấy thảm Bà chê con nọc dở ẹc làm chiện tầm xàm Ngu tui phải binh hết mình cho con giống mà binh cũng hổng được Cuối cùng như không còn sức chịu đựng tiếp, bà phán cho một lời chê cả chủ lẫn nọc ta : cả thày lẫn trò làm ăm trấm trất, có chút nị mà hổng ra sao Thôi cho nghỉ, chút rồi làm tiếp Nói xong bà mới biết hớ, mặt càng đượm sắc tươi hồng Ngu tui phái chí cũng thọt léc một câu : tại bà chớ bộ, biểu đứng im, cứ cà xịch cà tang thì làm sao người ta mần ăn đến chốn Bà cán tức lồng tức lộn chém vè cho một câu làm Ngu tui hết chỗ nói năng : tầm xàm bá láp, nghèo mà ham, bộ dễ của vứt đi sao mà im với lặng Dở hổng chịu dở còn mạnh miệng nói khoe

Ngu tui phi nỉ lỗ đía Giờ buồn buồn đem kể lại bà con nghe chơi cho đỡ thấy buồn

Dzùi đục
Do Thanh
#2 Posted : Monday, August 22, 2005 4:20:42 AM(UTC)
Do Thanh

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 205
Points: 0

ĐI BUÔN

Nghe người ta rủ rê nhau đi buôn, Ngu tui cũng rắp ranh bước chân vào chốn gió tanh mưa máu Chả là ra tù hổng có việc chi làm, được mấy món xem ra làm được thì mấy anh hổng cho phép Đánh máy là cột, sao bản là hai, vô mực viết (bic) là ba, dziết dzăng là bốn, chụp hình là năm, thảo đơn là sáu, lý lịch Ngu tui lem luốc tối òm, Mấy anh nô nô không thuận

Vô công nhân viên thì mình tứ cố mình ên, chẳng ai cấp cho cái giấy gia đình liệt sĩ hay có công lên trận mạc, nên dù có xin đơn cũng bị bỏ quên Làm những cái nghề bình thường như mọi công dân thì mình có là công dân đâu mà rớ tới

Thành ra cứ lênh đênh làm cái chân đứng bên lề Ngày ngày hồi hộp chờ họp bình kéo đi kinh tế mới Muốn làm cái anh công nhân lao động, vác thuê gánh mướn, cũng bị quầy quậy đuổi đi Lâu lâu được gọi lên làm công quả cho phường khóm thì cứ nhà việc người, nín khe đi cho được việc

Vốn liếng, gia tài lần lần đội nón ra đi Có đồng nào thì ngày lên đường vô trại, ở nhà lần hồi mẹ sắp nhỏ tiêu đi ráo trọi Cái bàn, cái ghế nào coi được được cũng bán nốt lấy cái ăn Cho nên ra về thấy cảnh nhà trống trơn, cũng mừng ủi an dễ có chỗ thảnh thơi đi lại

Nghe bà con khoe lia đi buôn chuyến, Ngu tui cũng háo hức tham gia Ai cũng sợ mấy cái đồn sơn trạch dọc đường, rủi bị gọi vô khám xe là y như sạch trơn cái chắc Vậy mà ai cũng cứ đi, một là đi, hai là đi y, như hồi vô Trường Sơn oánh giặc, bởi vì nếu không đi thì cái bụng lỏng le, bà cả đọi thập thò chờ trước cửa

Ngu tui vốn chỉ có chút bẻo nên buôn lỏng le như người đi thăm bạn Giá có anh quản lý thị trường náo mó đến cũng lơ mắt cho qua Cho nên ngồi trên xe cứ nhong nhong " ngựa ông mới về, cắt cỏ bồ đề cho ngựa ông ăn "

Thấy các ông/bà kháo nhau : sắp tới trạm là cả xe nhốn nháo Ai cũng lo thu vén hàng của mình, bà xăm xăm vào nhà xí, ông lui cui dúi này nọ ở các khe, người bó vào chân, độn vào bụng, hốt nhiên ai cũng chửa ráo, cái bụng thè lè trông to hơn cả trống Mấy anh lơ nhỏn nhẻn cười duyên, xán lại mấy cô xinh xinh gạ đưa hàng dấu hộ

Bản mặt Ngu tui đen thui xấu hoắc, chẳng anh lơ nào ngó đến làm diên Bác tài vặn to cái máy cát xét lên cho mấy ông/bà đỡ lên ruột Giọng ca " nếu hoa không nở con có biết xuân dzìa hay chưa " , nghe nhão nhẹt vì băng xài lâu ngày rã trợt, vậy mà lúc này ai cũng thấy vui vui Có đoạn đứt băng, bác tài nối lại, đang ngon câu bỗng cụp cụp mấy tiếng liền, cô ca sĩ đang " vô đây em "
thì... ực ực, và tiếp " em về ", ai chẳng hiểu ra sao ráo trọi

Xe rà rà, thắng lại Giọng la hò dọa nạt vang rân Mọi người xuống xe, mấy trự lên khám Moi moi, móc móc, xoi bới khắp nơi, rồi túi này vứt ra, giỏ kia liệng xuống Người khóc, kẻ xin, ai giành ai giữ, lẫn tiếng la than, chửi rủa và cả tiếng thụi, đá nhàu

Đã đời, xe cho chạy thì y như một thảm cảnh tang thương Ngu tui thấy thương cũng không làm gì được, mếu theo thì da miệng cũng cứng đờ, ủi an gì cho đỡ của mất đi Chỉ có anh lơ tủm tỉm vì phen này có người chịu ơn che chở và rồi truyện gì sẽ tiếp theo giữa hai người, chỉ có trời mới biết mà thôi

Dạo đó người ta đã phê phán nhiều về cái cảnh đi buôn để rồi bỏ cả chồng, bỏ cả vợ Anh vẫn còn ở trong tù thì bên ngoài vợ đã thuộc người ta Những đứa con về ngọai hay đi lang thang, mặc tình chẳng ai nghĩ đến Ôi, trời làm một cuộc bể dâu, lòng người thay đổi biết đâu mà rờ Ngu tui thấy giữa cảnh ba đào sóng dậy mà mẹ sắp nhỏ ở nhà vẫn cứ nhứt định nhận cảnh lao đao ngẫm mà thương

Có một lần Ngu tui đi chuyến, mặt ngơ ngáo, sắp đến trạm thì nhận được gói gì của cô gái ngồi bên Cô dúi nhanh không kịp nói nhiều, chỉ một câu " anh giữ dùm, nhận là quà đem tặng người ta " Ngu tui cứ hoang mang dáo dác Đến trạm, ai cũng lăng xăng, Ngu tui cứ lơ mơ xao lãng Anh quản lý chăm chú nhìn và cũng hỏi bâng quơ : này có dấu gì không đấy Ngu tui cười cầu tài như thách thức anh ta " Thì đi thăm anh bạn, có tí quà đem mừng các con anh ấy, anh có cần xem để tui dở ra " Anh xua tay đuổi như đuổi tà, Ngu tui thở phào nhẹ nhõm

Khám xong rồi, xe chạy lại phom phom Cô gái ỏn ẻn cười xin cám ơn Ngu tui rối rít Và chỉ có thế thôi, nhưng Ngu tui cũng thấy ra về thơ thới hân hoan Lần đó, Ngu tui thật thà khai báo với bà mẹ sắp nhỏ và từ ấy Ngu tui bị cấm tiệt đi buôn

Nhiều lúc chợt nhớ đến những chuyến xe hằng ngày bon bon trên quốc lộ, cứ nghe lan man câu hát " dù trời khuya... ực ực ưc...em về " mà cứ thấy tức một bên ngực hà rầm

Dzùi đục
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.