Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Christmas gift
LanHuynh
#1 Posted : Sunday, December 10, 2006 4:00:00 PM(UTC)
LanHuynh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 861
Points: 36

Cầu Tre lắc lẽo

Lỡ còn mang kiếp ly hương
Là còn mang nỗi nhớ thương quê nhà.

Phải, đã quá ba mươi năm rồi hay dù xa xa nữa, tình tự quê hương với hình ảnh đất Tổ quê cha,từ ngõ trúc quanh co đến chiếc cầu tre lắc lẽo chắc không bao giờ nhạt phai trong lòng người viễn xứ.

Tiết đông lành lạnh, rồi xuân sẽ đến, hồi tưởng lại có một hai mùa xuân tạm gọi thanh bình trong khoảng nửa thế kỷ qua. Một bức tranh xuân thanh bình miền quê của tuổi thơ, bức tranh duy nhứt chỉ vẽ được một lần. Thật vậy, cứ ngược dòng thời gian, ngược dòng lịch sử, một cảnh thái bình thật sự chỉ có ở thời đại của tiên tổ ông bà, thời đại của gươm đao, cung kiếm chưa hề có dấu vết tàn phá của đạn bom.

Qua ba thế hệ, trong đó có thế hệ của chúng ta, là chứng nhân của một thời điểm chiến chinh khốc liệt nhất, rồi biến cố, đổi thay. Có dầm mưa dãi nắng, có ngậm đắng nuốt cay, tù đày khổ nhục hay đã từng được sống sót trở về từ địa ngục trần gian mới cảm nhận được rằng bức tranh thanh bình sẽ không bao giờ vẽ nổi, hay có chăng, đó chỉ là bức tranh của miền cảnh giới hay bức họa trong tâm.

Đại thắng mùa xuân, nhất thống giang hồ, tự do cơm áo, cái bánh vẽ vĩ đại đã được trả giá bằng bao triệu sanh linh. Tưởng đã đủ rồi, thôi hãy quên đi những hình ảnh đen tối nhất lịch sử dân tộc, của cảnh Huynh-đệ tương tàn, ai ngờ thống nhất đồng nghĩa với ly tan và hòa bình, cơm áo, tự do lại song song với tù đày và địa ngục. Thế hệ chúng ta đã là chứng nhân của môt sự lừa dối vĩ đại nhất thế kỷ, hàng vạn vong linh hãy còn kêu than dưới lòng biển cả đã chứng minh điều đó. Cũng vì quá kinh tởm ánh hào quang cách mạng, thà đổi mạng quyết từ bỏ cái thiên đàng treo thòng lọng.

Bây giờ nhìn lại kẻ thắng, người thua, ai còn, ai mất, ai bạn, ai thù, và chính ai đã làm cách mạng, và ai đã giải phóng ai! Hơn ba mươi năm, quá đủ để thẩm định lại hoàn cảnh thực tại, đó là một bức tranh với bối cảnh thật phức tạp đủ màu sắc tương phản, kinh dị, cái bảng hiệu cũ rích lòng thòng, trơ trẽn, có xác không hồn, những lớp sơn hào nhoáng, sặc sỡ, giả tạo không thể che lấp môt bố cục bất ổn vẫy đầy mâu thuẫn. Một bức họa mới của một thế hệ mới trẻ trung, hiện đại, đầy đủ trình độ đảm đang, khả dĩ phải chờ thêm năm, mười năm nữa?

Hãy trả quyền thiết kế và tái kiến tạo cho một tập thể mới, có thừa khả năng đầy đủ lương tri, trong sạch, trách nhiệm thực hiện một cuộc cách mạng khoa học, tiến bộ lịch sử không cần súng đạn. Có dám can đảm đứng nhìn, làm ngơ để chứng kiến một hiện tượng cách mạng giáo điều, xác minh những chụm từ lỗi thời đã bị lạm dụng, cưỡng bức, khống chế và hàm oan. Đây, nhân dân, nó không phải là nạn nhân, nó là công dân, là toàn thể quốc dân, đồng bào, là quãng đại quần chúng bao gồm công, cán, yếu nhân, lãnh tụ. Nhân dân dính liền với yếu tố quốc gia và dân tộc, là nhân bản, nhân vị. Nhà nước là tất cả các cơ cấu công quyền, chính phủ, là nguồng máy thi hành pháp định. Dân chủ đi liền với tự chủ, nhân chủ, là tự trị, dân trị, hay nhân dân trị, duy dân rồi đáo về dân tộc trọn vẹn, trái ngược với quân chủ, là bị trị bởi triều đình nhà Vua hay bị khống chế và thống trị bởi tập đoàn lãnh chúa. Ráng chờ trông một phép lạ, một ấn tượng thật sự, một cuộc cách mạng xanh, một sáng tạo thời đại nhất mà đối tượng chỉ là một gạch nối giữa nhân dân và nhà nước. Làm ích nước, lợi dân là thuận Thiên, là thần thông thật sự.

Trải qua một cuộc bể dâu…

….Mới suy ngẫm, thấy được và học hỏi để cảm nhận với nỗi ngậm ngùi. Quê hương gấm vóc qua bao thế hệ với một nỗi đoạn trường. Hãy nhìn, có cùng chung một dòng giống da vàng, từ một dân tộc chiến bại, sau năm mươi năm tự quật khởi lên hàng đại cường kinh tế, nhìn trở lại, sau cái hào quang chiến thắng vĩ đại của đỉnh cao trí tuệ loài người, trải qua hơn ba cái thập niên hồ hởi chỉ thấy hỡi ơi, vết thương chinh chiến chưa lành. Chỉ thấy bắt đầu tập tửng những bài học mới để chuẩn bị hội nhập vào cộng đồng dân chủ tự do khả dĩ sẵn sàng thực thi đại cuộc kinh bang tế thế. Hiệp thương với cộng đồng thế giới là chấp nhận một cuộc chơi mới đầy khó khăn, đây là cuộc chơi của lớp người mới, là những tinh hoa của thế hệ mới kiện toàn ý thức quốc gia, dân tộc, nhân dân và nhà nước với những ý thức nhân quyền, tự do và trách nhiệm. Con đường trước mặt là xa lộ một chiều, tuyệt đối sẽ không là lộ trình của những đám xe cổ thụ cũ kĩ tàn phế, làm bế tắc và chướng ngại lưu thông. Quá đủ rồi, hãy buông bỏ đi, cố gắng đêm ngày nguyện cầu để được trường sinh trong thiên đàng hiện hữu.

Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.

Định mệnh, số phận con người, số phận của một dân tộc và sự cộng nghiệp. Tìm được một giải pháp là lối giải thoát căn bản dẫn tới một trạng thái bình an của nội tâm. Tâm là cội nguồn của tất cả mọi sự. Ảo tưởng ngông cuồng của bạo quyền, bá đạo, động tâm thành tâm động, khơi mào biến loạn, chiến tranh, chết chóc. Tư tưởng bác ái, từ bi, động tâm thành tâm tĩnh và cảnh vương đạo, thái bình. Trần gian và chúng sinh, cuộc đời con người và sinh vật, khởi thủy là sự hài hòa cùng thiên nhiên rồi tới đời sống con người, đời sống loài vật, vì bản năng sinh tồn phải tự mưu sinh thoát hiểm, kết doàn đến bộ lạc, đối đầu với thú dữ và gần như hoàn toàn lệ thuộc vào trời đất. Bế tắc, đầu hàng trước thiên tai, con người bắt đầu cầu nguyện, cầu xin đến Thần mưa, Thần gió, khởi đầu giai đoạn tôn thờ Thần linh. Bộ lạc đến bộ lạc, vì tranh sống phải tranh luận, tranh cãi, đến tranh chấp, tranh giành rồi xâu xé, xung đột, chém giết hận thù. Rồi từ từ xuất hiện của bãi chiến trường mang theo đầy nghịch cảnh, khổ nạn, tuyệt vọng. Có sa cơ mới biết cầu cứu, có bế tắc, tuyệt vọng mới cần đến điểm tựa mong được hồi sinh, từ lòng tin con người đến sự thờ cúng thiên nhiên, Trời, Đất, Núi, Lửa. Chính con người tự tìm đến bình an bằng lòng tin và tín ngưỡng, nhờ tín ngưỡng đến tôn giáo, Thượng đế, Thần linh là phương tiện mà mục đích, cứu cánh chính là con người, thanh bình, vĩnh cữu.

Hồi nào chúng ta ra đi cùng mang theo Tổ quốc mến yêu, bây giờ đất nước vẫn còn đó, trở lại quê hương, ngõ trúc ngày xưa dù quanh co nhưng còn có người đưa kẻ đón, chiếc cầu tre tuy lắc lẽo nhưng chắc không đến nỗi khó đi. Chúng ta vẫn còn may mắn, biến cố mang lại tai ương, tuy nhiên, họa phúc chan hòa, tinh hoa vẫn nở trong ngục tù, và mầm non thế hê vẫn rạng rỡ khắp năm Châu. Trong khi tận miền Trung Đông Á, một thời từng là thế giới biệt lập bên ngoài, vùng Thánh địa toàn màu sắc tôn giáo vẫy đầy những đền đài, lăng tẩm, lễ bái cầu nguyện khắp nơi nhưng lại là vùng trời bất ổn tranh chấp triền miên. Hơn mấy thập niên qua, ngọn lửa đã bộc phát cho đến hiện tại là vùng lửa kinh dị, hàng phút hàng giờ là máu lửa bom đạn chết chóc kinh hoàng mà con người đang phải đối đầu với một loại chiến tranh ma quỷ. Bãi chiến trường chính là nơi sản xuất những Trùm âm binh khủng bố, rồi đây cuộc chiến sẽ biến thành một sự trừng phạt không lường cho kẻ lâm trận, chính trị tôn giáo và sách lược buôn Thánh bán Thần.

Đây, chàng đại hiệp cũng là một tay đại phù thủy ra tay trừ gian diệt bạo, với sẵn thần thông cái thế, chưa xuất chiêu, bạo chúa đã bị cất vào lọ an toàn. Cuộc chiến quá ngắn phải câu giờ tiếp thu chờ ngày trình làng chiến tích và chuyện đời, ân nghĩa phân minh. Tưởng đâu sứ mạng hoàn thành, thừa thắng xông lên, lại xuất trật chiêu ổn định hậu chiến vì không ngờ phải đối đầu với chiến họa âm binh. Tôn giáo và súng đạn, một sai lầm vĩ đại mang đến cuộc sa lầy vĩ đại của bài học chiến tranh tôn giáo, làm Cơ Mật Viện đảo điên.

Thế giới Hồi giáo cực đoan, một hiện tượng kỳ dị của thời đại với độc đoán, cuồng tín, sách động, thù hận chém giết song song với sinh hoạt cầu nguyện, lễ bái rầm rộ đêm ngày. Tập đoàn truyền thống lãnh chúa cố ngụy tạo ra các Đấng Cứu Thế thống trị loài người, cố đầu độc con người bằng thứ giáo điều huyền bí kinh dị, cố dụng sách lược ngu dân, làm con người chỉ biết lệ thuộc và tuân hành, cố đảo ngược mục đích cao cả của tôn giáo, cố dùng con người làm phương tiện và cứu cánh là cõi thiên đàng. Ngọn lửa hiện tại bộc phát từ lò lửa đặc chế, tinh luyện để sản xuất âm binh. Cuộc chiến hiện tại là cuộc trắc nghiệm vĩ đại giữa chánh với tà, đạo hay vô đạo, duy linh và vô thần, ma quỷ và Thượng đế. Vô chiêu thắng hữu chiêu, không xuất đầu lộ diện, dụng ma trừ ma, không khéo dụng tuyệt chiêu là đại họa, xin nhắc nhở đại hiệp.

Hãy để con người đến với tín ngưỡng một cách tự nhiên bằng sự tinh tấn, bình tĩnh sáng suốt, nghe, thấy, ghi, nhận, tận dụng trí tuệ để tự suy luận, định tâm, chủ động, biết thắc mắc, biết nghi ngờ, đây là thứ linh phù thật sự để chống lại tà ma. Truyền đạo là gieo rắt hạt giống bác ái từ bi, trong đó chỉ có tình thương yêu, độ lượng và tha thứ, trong đó chỉ có Thượng đế và thanh bình. Gieo lầm hạt giống hay cố tình lợi dụng lòng tham lam, vọng động hay bất mãn tôn giáo của bá tánh, đem vật chất và hình ảnh thiên đàng, cảnh giới cùng Thượng đế với ý đồ và chinh phục,là phản đồ, nghịch đồ, là ma sống quỷ sống, và đây cũng chính là những mầm móng phát xuất chiến tranh tàn phá mà hòa bình chỉ là sự hóa giải giai đoạn. Tôn giáo là tôn giáo, chỉ là một, Thượng đế chỉ có một, trong tôn giáo không có nhầm lẫn, chém giết mà chính con người nhầm lẫn, chiến tranh do con người, từ con người nên không có Thánh chiến. Trong chiến tranh chỉ có chiến bại là định luật tự nhiên.

Tôn giáo đến với chúng ta hầu như đó là sự thừa hưởng một truyền thống tín ngưỡng lưu truyền từ Tổ tiên ông bà chứ chưa chắc đã có một sự lựa chọn, tìm kiếm, nên việc có đạo hay ngoại đạo không hẳn là đại sự, thực tế là sự phẩm định nhân cách và tâm đạo. Con người thật nhỏ bé, nhưng nó được cấu trúc vô cùng tinh vi, được xem như một vũ trụ nhỏ mà bàn tay con người không thể tạo nổi. Tâm đạo, trí tuệ đó là bộ máy vi tính siêu việt được gắn liền mang theo làm hành trang xuất thế và xử thế. Một con người với một tâm thể bình thường đó là cả một sáng tạo, một tuyệt phẩm của Thượng đế. Con người đầy tội lỗi, hãy quỳ xuống để thật sự sám hối đừng mong cướp quyền Tạo hóa.

Quay về với chính mình là cuộc hành trình ngắn nhất, và duy nhất để tìm lại tất cả, để tự gỡ trói, cố vùng dậy để tự phá vỡ tảng đá mà mình tự nhốt mình từ bấy lâu nay. Đoạn đường trước mặt và bức họa ngày xưa. Xuân tha hương, cố tìm về nhau cố quanh quần để hàn huyên tâm sự, cố thể hiện chân tình ái hữu, ráng tương thân, tương kính, và hòa khí xây dựng, cùng nhau phát họa những nét vẽ thật quê hương.

Tăng Đồ
Seattle, Đông 06
Users browsing this topic
Guest (2)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.