Nhớ Anh
Vậy đó, tôi cứ nói hoài một câu "em nhớ anh", anh hay hỏi tôi lại "nhớ rồi hả em?"
Tôi trả lời "dạ" một tiếng, rồi thôi. Hình như, tôi chỉ muốn nhắc cho anh nhớ tôi nên cứ một câu "xào đi xào lại" hoài! Đàn ông mà, anh hay bảo tôi, nhiều khi ít nói, nhưng cũng nghĩ nhiều. Tôi cũng thừa biết rằng anh có nhớ tôi, chỉ không lập đi lập lại như tôi. Còn tôi, con gái lanh chanh lụp chụp, nên nói nhiều.
Anh thường hay bảo tôi, nói cái gì em cũng "dạ", có cũng "dạ" không có cũng "dạ", tôi cãi hiền vơí anh, "dạ đâu có". Khi ý của tôi "dạ" là "yes" còn nếu không thì tôi đã trả lời "No" với anh rồi, anh chịu thua tôi!
Tình yêu bây giờ hiền lành như tiếng dạ, để tôi cứ mãi nhớ anh... buồn cười chưa?
Đó, thấy chưa, tôi lại nhớ nữa rồi .... nhiều khi, ngày cứ dài đăng đẳng nếu vắng anh, để rồi khi nghe tiếng anh, tôi cười, tôi vui như đứa trẻ nít. Anh biết và thấy được điều này trong tôi nên thường hay mắng yêu tôi "nghe giọng anh, em vui hả em?" tôi lại cũng một chữ "dạ" cho anh tiếp tục mắng yêu tôi "em "dạ" gì? vui hay không? mà cứ dạ dạ " tôi cười hiền với anh "dạ vui". Vậy đó, từ đây chữ "dạ" tôi độc quyền sử dụng với anh!
Con đường trở nên xa xôi là những khi không có anh bên cạnh, thiếu vắng tiếng anh thủ thỉ những chuyện vui buồn trong ngày cho tôi nghe. Tôi bây giờ, cảm thấy anh rất cần thiết trong cuộc sống hằng ngày vô cùng.
Anh ơi, dù có phải đợi bao lâu, em sẽ chờ anh.
Trần Thị Hà Thân
20 tháng 7.05