Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Một Thời Không Quên!
Nguyễn Thị Tê Hát
#1 Posted : Tuesday, August 8, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Huế Xưa
Nếu có ai hỏi kỷ niệm thơ ấu nào đong đầy trong tôi nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lời... Huế!

Vâng, Huế của tôi, cho dù tôi không sinh ra nơi ấy, nhưng nơi ấy đã mơn trớn tuổi thơ bé bỏng của tôi, trí nhớ tôi bắt đầu với những hàng phượng đỏ ối hai bên đường, với những sân cỏ mênh mang mà chúng tôi những đứa trẻ nô đùa dưới gốc phượng, nhặt những cành hoa phượng vừa được những người lớn trèo lên bẻ xuống, những cánh hoa phượng tô lên má hay chơi đồ hàng, những nụ hoa phượng chưa nở tung cánh, những nhụy hoa được bứt ra từng cái, móc nghéo vào nhau để chơi xem xem râu đứa nào rụng trước. Hay khi đông về, những cây phượng trơ lá như những bộ xương khô đứng hai bên đường, những quả phượng khô cong queo to như cánh tay rơi đầy trên mặt đất cho chúng tôi dành nhau nhặt về tách ra lấy hột mang để luộc hay chơi đồ hàng... Những cái chiếu to cuốn cong lại làm nhà dưới gốc cây, giả làm vợ chồng, giả làm con... giả làm một mái nhà riêng...

Những hàng cây muối hay cây sấu hai bên đường nào đó tôi không nhớ được tên, cao vút che rợp đường đi, những trái muối nhỏ bằng đầu đũa rơi đầy đường, đưa lên cắn nhẹ đủ mặn chát môi hay trái sấu vừa cắn vào đã thấy chua rùng mình. Những trái nhãn lồng được bao bọc lại, những trái vú sữa to tròn như vú mẹ đầy sữa ngọt, những trái đào đỏ hồng trong Thành Nội rớt đầy sau một cơn mưa, gió to, những bông sen hồng trắng nở to vươn cao trên những chiếc lá xanh to tròn nằm trên mặt nước trong hồ Tịnh Tâm luôn quyến rũ chúng tôi lội xuống hái lên... nhớ những trận đòn lén ba mẹ rủ nhau lội nước bắt cá...

Nhớ đến một trận đòn không quên khi còn rất bé, bé lắm khi nhìn thấy những chiếc xe hoa rực rỡ ánh đèn, đủ màu sắc như ma lực đã đưa 2 chị em tôi lẽo đẽo theo sau, theo đoàn người rước kiệu trong ngày lễ Phật Đản, đi hết con đường này đến con đường nọ, ra cả đến Phú Vân Lâu và còn đi qua những nơi nào không nhớ hoặc không biết. Khi đoàn xe hoa tan hàng thì người người đã tản mác, 2 chị em phải đi bộ từ Phú Vân Lâu trở về nhà trong Thành Nội, đi qua những con đường rợp lá âm u hòa lẫn tiếng ve kêu inh ỏi trong cái tĩnh mịch về đêm làm 2 chị em vừa run vừa sợ, vừa đi vừa đọc kinh, những chuyện ma quái kinh dị như sẵn sàng hiện ra chờn vờn trước mặt, sau lưng.... Về đến nhà không biết là mấy giờ nhưng bố mẹ cho biết là 3 giờ sáng và bị một trận đòn nên thân vì dám đi như vậy cho ba mẹ lo sợ...

Con đường Tăng Bạt Hổ dẫn đến trường Đoàn thị Điểm với những hàng cây hai bên đường cắt đều nhau làm thành hàng rào ngăn cách nhà này sang nhà khác và những giây tơ vàng leo chằng chịt phía trên... Không biết người ta gọi đó là loại cây gì, nhưng không hiểu sao tôi lại gọi đó là giây tơ hồng tuy những sợi tơ đó màu vàng, vàng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời. Mỗi lần thấy tơ vàng quấn quýt móc nối chằng chịt vào nhau trên mặt hàng rào, tôi không thể không ngừng lại hái cho đầy cặp hay đưa cả nắm áp lên má, mắt lim dim để cảm nhận cái mát nhè nhẹ của những tơ vàng chuyền sang. Một loại cây tôi ưa thích nhưng không còn thấy đâu từ khi xa Huế đến giờ, một loại cây cứ vướng víu trong tâm trí cho dù thời gian đã quá lâu, quá xa nhưng những sợi tơ màu vàng ấy cứ buộc níu tôi từ tuổi thơ cho đến hôm nay.

Những tiếng rao hàng lanh lảnh của những tối mùa đông lạnh căm, cho dù mưa có rả rích bên ngoài..."ai mua bánh mì nóng không?" hay "ai mua vịt lộn không?" tôi nhớ những ổ bánh mì nóng hổi khi thò tay vào bị bánh mì, tôi nhớ những gánh đậu hũ hay gánh chè lục tàu xá mà mẹ gọi vào sau những giấc ngủ trưa... tôi nhớ cả tiếng hò ầu ơ xứ Huế, nhớ cả những tà áo trắng, những chiếc nón bài thơ nghiêng vành... tôi nhớ và nhớ vô cùng...

Huế đã in đậm trong tôi như những địa danh Cầu Thượng Tứ, Bến Vân Lâu, Kim Long, Kim Luông, Cầu Bạt Hổ cho dù lúc ấy quá bé để biết đến những địa danh như Núi Ngự, Chùa Thiên Mụ, Nam Giao, Cơm Âm Phủ..v.v...nhưng tôi cũng đã tắm, đã đẫm mình trong giòng nước sông Hương, đã ăn những món ăn Huế, đã ngọt lịm những trái đào, trái mận, những trái nhãn lồng nên Huế đã luân lưu trong giòng máu tôi để tiếng nói của tôi cũng bị ảnh hưởng cho nên những lần đi với ba, người ta sẽ bảo mẹ tôi là người Huế, hoặc ngược lại...

Thế rồi theo gót giầy nhà binh của ba tôi, ba mẹ lại di chuyển cái tiểu đội đang bành trướng ngày một thêm nhân số vào Đà Nẵng, ở đây ba tôi phải đi du học bên Mỹ nên mấy mẹ con cứ mong ngóng ngày đêm, từng tờ lịch vơi dần cho đến ngày ba trở về và sau đó lại đưa cả gia đình đi lần vào trong miền Nam, lần này là Quy Nhơn, nơi đã cho tôi những kỷ niệm của thời mới lớn.

Huế của tôi, vâng, Huế của tôi, mãi mãi trong tôi, mãi mãi day dứt trong tôi như một người tình mà tôi không quên được. Một người tình mà tôi mòn mỏi chờ ngày trở lại... Những trò chơi trẻ con, những sợi tơ vàng cứ cuốn chặt vào cuộc đời cho dù hôm nay và sẽ mãi mãi theo tôi cho đến ngày tôi nhắm mắt.

Huế đã in đậm trong tôi kể cả trong giọng nói, cho dù khi lớn lên, nhìn lại mình, như nhìn lại trong gương, tôi tự nhủ..."Tại sao mình người Bắc mà không nói tiếng Bắc?..." thế là tôi tự tập cho mình... tôi đã Bắc hoàn toàn, thế nhưng, có người vẫn đến hỏi có phải tôi người Huế không? Có lẽ tại thấy có nhiều người Huế nói giọng Bắc rất tài tình... Tôi tự hào tôi là người Bắc, tôi tự hào tiếng nói tôi hoàn toàn Bắc, nhưng không, những người Bắc chính hiệu thì lại bảo giọng nói của tôi không phải là giọng Bắc... tôi phân vân, tôi thắc mắc... Những từ ngữ tôi dùng, cách tôi phát âm rất chính xác cơ mà, sao lại không phải là giọng Bắc, thế giọng nói của tôi là giọng nói gì???...

Trong gia đình, hình như không có ai có giọng nói giống tôi thì phải, Tôi hỏi em tôi:
- Giọng của chị có phải là giọng Bắc không? sao nhiều người lại nói giọng của chị không phải là giọng Bắc? thế là giọng gì?
Em tôi bật cười trước cái thắc mắc dở hơi của tôi:
- Người ta nói đúng, giọng của chị không phải giọng Bắc hoàn toàn, cho dù chị dùng chữ rất Bắc nhưng cái âm giọng của chị đã bị pha lộn, có lẽ tại chị tiếp xúc với người Nam, Người Trung nhiều nên cái âm của giọng chị đã bị pha lộn...

Vậy sao? cái giọng của tôi đã pha lộn Nam-Trung-Bắc? Cái giọng của tôi là cái giọng của 3 miền sao?... Nhưng cho dù cái giọng của tôi có thế nào đi nữa, tôi vẫn là người của kỷ niệm, những kỷ niệm đong đầy mà mấy ai có được....

Rose
Nguyenthitehat
Users browsing this topic
Guest
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.